Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, sau khi trở lại căn cứ, đúng lúc đuổi kịp liên hoan cuối tháng.
Nghênh đón bọn họ chính là tầm mắt hâm mộ của một đám binh lính.
Đôi mắt Lưu Dược cùng Ellen nhìn bọn họ đều mau đỏ, đặc biệt là Lâm Phàm Thành còn đi đầu khoe khoang, quả thực hận đến ngứa răng.
Huân chương cánh bạc, nghe nói mỗi người bọn họ đều sẽ được nhận, sẽ do trung tướng Ngói Liệt bộ trưởng bộ quốc phòng Wolf tự mình ban phát.
Lưu Dược lải nhải, lên án Vân Mạt không dẫn hắn theo.
Vân Mạt thật sự bị hắn dây dưa đến phiền: “Còn không phải là trao giải sao? Đến mức này sao?”
Lưu Dược cất cao âm thanh: “Đến!”
“Ta thấy đầu óc của ngươi còn chưa có mang về tới. Ngươi có hiểu phân lượng của huân chương này không? Ngươi có hiểu cái này có ý nghĩa gì không?”
“Không nói cái khác, đó là bộ trưởng quốc phòng! Trung tướng! Vinh dự……” Càng nói càng chua xót, người đàn ông mạnh mẽ thiếu chút nữa rơi lệ, hu hu……
Vân Mạt mặt vô biểu tình: “Trung tướng thì sao?”
Lưu Dược hơi kém bị nàng làm cho nghẹn. Nàng có phải nhìn Liên thiếu tướng cùng Nhiếp đại tá lâu rồi, nên cảm thấy tấn chức là con đường thực dễ dàng? Mỗi người đều có tuổi trẻ đầy hứa hẹn sao? Hai trường hợp kia là đặc biệt trong đặc biệt, hiểu không hả?
Ellen cũng thực ê răng, khoanh tay trước ngực, ánh mắt rũ xuống, dựa vào cây cột bên cạnh, thực chịu khó phổ cập cho nàng.
“Lấy chế độ tấn chức quân hàm hiện tại của Liên Bang, người tốt nghiệp từ trường học các ngươi, phổ biến là bắt đầu từ cấp bậc trung úy, ngươi có đặc thù hơn một chút, đi lên từ quân hàm thiếu tá……”
Âm thanh của hắn có hơi chút nghiến răng nghiến lợi. Trang bức vô hình là trí mạng nhất, đặc biệt là còn lấy được huân chương cánh bạc tới để trang bức, quả thực quá đáng ghét. Hắn vốn dĩ cũng có thể đi theo nha a a a.
Trong niên đại hoà bình, đặc biệt là ở loại địa phương như Wolf này, quân hàm trên cơ bản đều là dựa vào thời gian kiếm được.
Muốn thăng lên một cấp bậc cũng cần thời gian bốn năm. Nói cách khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, Lưu Dược từ trung úy đi lên tới thượng úy phải cần bốn năm, từ thượng úy đến thiếu tá lại thêm bốn năm nữa.
Đây là lý do vì sao Từ Hải Địch đã một phen tuổi, nhưng vẫn chỉ là thượng tá.
Nếu là thời gian chiến tranh, hẳn sẽ căn cứ yêu cầu, kỳ hạn tấn chức sẽ ngắn lại, cũng sẽ căn cứ công tích, suy xét thăng chức.
Mà bọn họ, bắt được chính là huân chương cánh bạc, là huân chương vinh dự chỉ ở sau huân chương chiến tranh, tốc độ tấn chức sẽ tăng lên tuyệt đối nhanh.
“Sách”, Vân Mạt cảm thán một câu, “Nói như vậy, ta so với người bình thường đã tiết kiệm được tám năm thời gian, tương lai còn tiết kiệm được càng nhiều thời gian hơn?”
Lưu Dược · người thường · cảm giác ngực rất đau, khốn kiếp, ngươi có thể không cần kích thích ta được không?
Hồng Ninh ném một trái cây ánh vàng rực rỡ lại đây.
Ellen duỗi tay tiếp được, nghệt mặt ra gặm một miếng, chua! Hắn cảm thấy trong lòng phảng phất đang trồng cây chanh loại thượng đỉnh. Ellen xoay người, làm ra hành động đấm cây, Vân Mạt không nhịn được phụt một cái.
Lâm Phàm Thành an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Thế nào? Có phải cảm thấy cùng Vân tổng tán gẫu, tổng có thể tìm được cảm giác nhân sinh không giống nhau hay không.”
Ellen: “Đúng, biết rõ nàng sẽ kích thích ta, nhưng ta lại vẫn cùng nàng tâm sự.”
Lâm Phàm Thành nhìn bóng dáng Vân Mạt, nói: “Ngươi có phải có một loại cảm giác hay không?”
Ellen: “Cảm giác gì?”
Lâm Phàm Thành sờ sờ cằm: “Lời nói của nàng luôn làm ngươi muốn ngừng mà không được? Nhưng rồi lại có loại cảm giác đáng ghét một cách khó tả.”
“Ta phi”, Ellen tức đến phản cười, ném hột trái cây về phía đỉnh đầu của hắn.
Trong đội liên hoan, tương đương với thả một ngày.
Bọn họ trực tiếp ở trên mặt cỏ sân huấn luyện trải khăn trải bàn cùng bộ đồ ăn, ngồi trên mặt đất tiến hành chúc mừng.
Vốn dĩ các liên đội đều tách ra, nhưng không ít tân binh hoặc là đã cùng Vân Mạt đánh qua diễn tập, hoặc là đã cùng nàng đi đến hành tinh Cốc Cam, dưới sự kêu gọi, phần phật tới hơn 500 người, tất cả đều tụ ở cùng nhau.
Đồ ăn đều là do người máy chuẩn bị, nghìn bài một điệu, nhưng bình rượu lại tràn đầy. Lạc Mộ cũng không có ngăn cản bọn họ, thậm chí còn xách theo bình rượu chuẩn bị đi qua xem náo nhiệt.
Từ sau khi Tiêu Phong bị thua, kế hoạch phân hoá tân binh cũng đã sớm chết yểu. Mọi người xúm lại ở bên nhau hô to gọi nhỏ.
Hoắc Xuyên hứng thú bừng bừng, xắn tay áo muốn tự mình giúp việc bếp núc, phân chia thịt nướng cho bọn hắn.
“Máy khuếch đại sóng điện não” được quân đội coi trọng, số hiệu thí nghiệm cũng rất nhanh được phát ra, các thương nhân ngửi được ích lợi thật lớn.
Đây chính là công cụ có thể phóng đại tinh thần lực, là Thần Khí có thể tăng lớn biên độ đồng bộ cơ giáp, gần như có thể dẫn dắt một thời đại mới.
Tam thiếu gia không nên thân của Hoắc gia đã sớm vùng thoát khỏi danh hào ăn chơi trác táng, khiến cho gần đây, Hoắc Triết Hàm trên mặt đều là vui tươi hớn hở.
Cũng có đối thủ cạnh tranh trong tối ngoài sáng thám thính kỹ thuật, đặc biệt là Rock Mobil của Mễ gia.
Nhưng mà không có kết quả, Star-Carrier đã nói, kỹ thuật của bọn họ là mua từ “Nguyên số hiệu”, mà “Nguyên số hiệu” là do một hacker không biết ở trên một xó xỉnh nào của tinh vực, người cũng tìm không thấy.
Nhưng Star-Carrier xuống tay sớm, sau khi mua đứt kỹ thuật liền đăng ký độc quyền, hiện tại bọn họ muốn được chia một ly canh cũng rất khó.
Chẳng qua, không ai biết, “Nguyên số hiệu” kia là xuất từ tay Tiêu Nam.
Hoắc Xuyên đắc ý dào dạt, chỉ kém dựng cái đuôi đi ngang.
“Tới tới tới, nhìn miếng thịt do ta cắt này, chỉnh tề, nạc mỡ đan xen, tuyệt đối sẽ nướng ra cực phẩm”, tay áo Hoắc Xuyên xắn lên một nửa, lộ ra da thịt màu lúa mạch, bưng một cái bồn ra tới.
Lâm Phàm Thành thò lại gần: “Hoắc thiếu, cái này của ngươi không gọi là thịt, cái này của ngươi gọi là ngũ mã phanh thây. Ta đi, miếng lớn miếng nhỏ, ngươi tuyệt đối không tìm thấy hai mảnh thịt đồng dạng.”
Lưu Dược rốt cuộc cũng đã làm tốt tự mình an ủi, đi bộ lại đây: “Chậc chậc chậc, quả nhiên chưa từng dính khói lửa phàm tục, đây là thịt của ngươi? Như thế này làm sao nướng? Hay là để anh đây tới dậy chú, cái gì gọi là đao pháp đi.”
Hoắc Xuyên một phen đoạt lấy chậu: “Cút, cứ để như vậy! Trẫm cao hứng, trẫm thích, trẫm vui, trẫm sảng khoái!”
“Ai lớn giọng như vậy? Học văn hóa cổ cũng không tồi a”, Lạc Mộ cũng đi lại đây, “Tinh lực dư thừa như vậy, lại đây, thu thập con ngỗng chuyển gien này cho ta”
Hoắc Xuyên vừa nghe mấy chữ ngỗng, cả người đều không tốt, càng không cần phải nói phía trước còn có hai chữ “Chuyển gien” to đùng.
Loài ngỗng này thuộc về giống loài hoang dại ở Wolf, cực kỳ bưu hãn. Cái đầu dài chừng hai mét, cơ bắp rắn chắc, hai cái đùi thô tráng hữu lực, dùng cánh bay nhảy, dưới sự phối hợp của cái mỏ sắc bén, sức chiến đấu có thể đánh đồng với binh lính bình thường.
Nhưng giá trị dinh dưỡng rất cao.
Hiện tại, một chiếc lồng sắt nhốt ngỗng được đặt dưới tàng cây, bên trong rõ ràng có vài con.
Không biết là vị huấn luyện viên có bệnh nào khởi xướng, nói là muốn rèn luyện khả năng thực chiến của bọn họ, mỗi ngày đều chọn mấy tên xui xẻo dùng tay trần đi xử lý ngỗng……
Sách, nhớ lại lần đó quả thực thảm không nỡ nhìn, mỗi lần trở về trên người đều có vết thương, vạn nhất không cẩn thận bị nó mổ trúng đùi…… Ách……
Lưu Dược thấy tình thế không ổn, vội vàng tránh ra.
Tròng mắt Hoắc Xuyên ngây ra, ôm chậu lui về phía sau: “Không không không, việc này vẫn nên để lại cho người không liên quan mới tương đối thích hợp.”
Lạc Mộ nhéo sau cổ áo hắn: “Tuyển ngươi trẫm cao hứng, trẫm thích, trẫm sảng khoái……”
Hoắc Xuyên chỉ thiếu khóc nức nở: “Không không, Lạc thượng tá, cô…… Cô không được, cô không thể……”
Phản kháng không có kết quả. Năm phút sau, trong căn cứ nơi nơi truyền đến tiếng rống giận: “Mẹ kiếp, bắt lấy chúng nó.”
Hoắc Xuyên hắc hắc vui vẻ, phía trên căn cứ có một đám ngỗng chạy, có con bưu hãn còn có thể 1 chọn N.
Chờ đến nửa giờ sau, mọi người quần áo bất chỉnh tề ngồi dưới đất, chỉ vào mũi Hoắc Xuyên thở hổn hển.
Hai mắt Hoắc Xuyên nhìn trời, huýt sáo. Gia cầm bị nhốt lâu, chất thịt khẳng định không tốt, vẫn nên được thả ra hoạt động mới ngon.
Liên hoan thực náo nhiệt, chủ yếu là uống rượu càng náo nhiệt.
Vân Mạt giơ bình rượu, cùng bọn họ chạm cốc. Tiểu binh uống xong đến lớp trưởng uống, lớp trưởng uống xong đến bài trưởng uống, sau đó chính là liên trưởng…… Một vòng lớn xuống dưới đều sắp ngốc, nhưng tiếng cười cùng tiếng tru lên lại cũng càng lúc càng lớn.
Lạc Mộ ngồi ở trên cỏ bên cạnh Vân Mạt, dựa lưng vào đại thụ, một chân cong lên, thẳng người, thần thái thả lỏng, híp mắt hỏi: “Có cái gì định nói sao?”
Vân Mạt cười cười: “Bọn họ thật tốt.”
Lạc Mộ: “Vậy sao?”
Vân Mạt: “Đúng vậy.”
Lạc Mộ quét mắt liếc nàng một cái, thật sự quá không giống một tân binh: “Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, nhưng kiếp sống quân lữ của các ngươi chỉ mới bắt đầu, nhớ rõ cẩn thận, con đường phía trước còn rất xa……”
Vân Mạt ngẩng đầu, nhìn không trung cười cười.
Đúng vậy, mục tiêu còn rất xa, nhưng để lại cho nàng, lại chỉ có một con đường —— đi tới, đi tới, không từ thủ đoạn đi tới!