Nhìn một vòng, ánh mắt vẫn trở về trên người trung tướng Ngói Liệt.
Người này cũng thâm tàng bất lộ, nhưng dù sao bối cảnh cũng là người của chính phủ, làm việc cần có chút băn khoăn.
Chẳng qua, nên tiếp cận hắn như thế nào?
Chung quanh Ngói Liệt có rất nhiều người, trên mặt tất cả đều mang vẻ lấy lòng, có thể đơn độc tiếp kiến hắn sau đó nói một, hai câu rất khó……
Vân Mạt tùy tay cầm lấy đồ uống, chậm chạp uống một ngụm, tìm kiếm cơ hội thích hợp.
Sách……
“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi một chút”.
Sau khi chào hỏi, nàng nắm cái ly đi đến khu nghỉ ngơi bên cửa sổ.
Trên chiếc bàn hình tròn trong suốt bày một bó hoa tươi, một nam nhân trung niên ngồi ở sau bàn, cả khuôn mặt của người nọ đều có vẻ thất bại, nhìn qua giống như đang đi làm. Để tăng lên vẻ thân thiện, còn nới lỏng cà vạt, khóe miệng ngậm một điếu thuốc.
Vân Mạt ở trước mặt hắn ngồi xuống: “Chú Cẩu Thặng không có tới cùng sao?”
Sắc mặt Liên Nghệ cứng đờ, mẹ kiếp, như vậy mà cũng có thể nhận ra được. Cái gọi là “Cốt tương hòa khí tương” kia quả nhiên rất có một bộ.
“Ngươi đã nhận sai người”, Liên Nghệ nói, trừng mắt nhìn nàng một cái.
Không có người chú ý đến bên này, Vân Mạt thò đầu lại gần trước mặt hắn, Liên Nghệ theo bản năng lui về sau, “Chú ý một chút đi.”
Vân Mạt không tiếng động, dùng khẩu hình môi nói ba chữ: “Tư Phụ Văn?”
Liên Nghệ rũ mi mắt xuống, nghĩ xem làm như thế nào có thể khiến nàng tránh xa một chút.
Vân Mạt đứng lên, vươn tay phải: “Khiêu vũ không?”
Liên Nghệ:……
Vân Mạt: “Ta có thể giúp ngài.”
Liên Nghệ rốt cuộc đứng lên, âm nhạc du dương vang lên, đám người tốp năm tốp ba nhẹ nhàng khiêu vũ.
Tròng mắt Hoắc Xuyên hơi kém trừng ra tới: “Mẹ kiếp, đó là ai? Vân Mạt đang khiêu vũ với ai vậy?”
Lưu Dược tấm tắc: “Kia gọi là khiêu vũ sao? Chính là tay cầm tay cùng nhau đi thôi”
Lâm Phàm Thành hơi kém cười ra tiếng: “Nga nga nga, hai kẻ kỳ ba từ nơi nào tới?”
Vân Mạt nói: “Có phải ngài muốn biết, Tư Phụ Văn cùng Ngói Liệt nói chuyện gì hay không?”
Liên Nghệ ôm lấy eo nàng: “Sao ngươi lại biết?”
Vân Mạt xoay người ra ngoài lại đi trở về: “Ta biết tính.”
Liên Nghệ:……Cái này cũng có thể tính ra được?
Vân Mạt nháy mắt vài cái: “Kỳ thật, ta là nhận ra ngài trước, sau đó quan sát một đoạn thời gian. Ngài dùng hình tượng này xuất hiện ở đây, khẳng định có mục đích. Trương Giáo quan đã huấn luyện cho chúng ta cách quan sát vi biểu tình, cho nên……”
Ngươi hiểu đi.
Liên Nghệ hơi cong môi: “Như vậy, mục đích của ngươi là gì?”
Vân Mạt nói: “Vì cấp trên giải ưu, vì Liên Bang tận trung, làm một cấp dưới tận chức trách.”
“Phải không?”
Vân Mạt cười gượng hai tiếng: “Muốn thăng chức nhanh một chút, cũng không phải là vấn đề gì lớn đi.”
Liên Nghệ:……miệng của kẻ lừa đảo.
Vân Mạt nói tiếp: “Ngài không tìm được điểm thiết nhập thích hợp đi, ta có thể.” Nàng nói xong, rung rung túi quần, tiền xu bên trong rung động.
“Cần hiệp trợ gì?” Liên Nghệ hỏi.
“Không cần gì khác, dẫn tiến ta với Ngói Liệt một chút là được.”
Vân Mạt thập phần bình đạm ngữ khí: “Thân phận hiện tại của ngài chỉ sợ không thích hợp, nhưng ta tin tưởng, nhân mạch của ngài khẳng định có thể tìm được người trung gian thích hợp.”
“Trở về chờ đi.”
Vũ khúc kết thúc, hai người tản ra.
Liên Nghệ bỏ tay vào trong túi quần, chà xát đầu ngón tay, cảm giác không giống nhau……
Hắn xoay người đi ra ngoài, gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó lại tìm một địa phương không người chú ý ngồi xuống.
Lúc này, Ngói Liệt cúi đầu.
“Xin lỗi các vị, ta đi nghe điện thoại……”
Nửa ngày sau, Ngói Liệt mang theo mỉm cười đi tới chỗ Vân Mạt: “Ngươi là Vân Mạt? Chúng ta buổi sáng đã gặp qua.”
Vân Mạt đứng thẳng tắp, một bộ trạng thái gặp mặt thượng quan, làm một quân lễ: “Trung tướng Ngói Liệt.”
“Nơi này là yến hội tư nhân, không cần khách khí, ngươi nhận thức giáo sư Hàn sao?”
Vân Mạt ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Không biết là vị giáo sư Hàn nào?”
Ngói Liệt giống như phản ứng lại đây: “Giáo sư Hàn ngươi khả năng không quen biết, nhưng hiệp hội y dược LCST ngươi đã đi qua đi? Nghe nói ngươi rất am hiểu trung y và bệnh tật ở trên phương diện tinh thần lực?”
Vân Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “A, là vị giáo sư Hàn kia.”
Ngói Liệt nhiệt tình mời: “Đi, chúng ta nói chuyện riêng một chút.”