Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 642 - Chương 642. Ngói Liệt Tín Nhiệm

Chương 642. Ngói Liệt tín nhiệm Chương 642. Ngói Liệt tín nhiệm

Yến hội thập phần cao nhã, ánh đèn mô phỏng xây dựng ra một loại phong tình dị vực.

Vân Mạt đi theo phía sau Ngói Liệt, đưa tới không ít tầm mắt, người trẻ tuổi có thể đi theo phía sau Ngói Liệt là địa vị gì?

Có mấy người bộ dáng quan quân đi lên chào hỏi, Ngói Liệt còn vì nàng làm giới thiệu.

“Đây là một vị binh lính trẻ tuổi nhất đạt được huân chương cánh bạc Wolf”, Ngói Liệt nói.

“Vân thiếu tá trẻ tuổi đầy hứa hẹn”, rất nhiều âm thanh phụ họa.

“Là Lạc thượng tá chỉ huy thích đáng……” Vân Mạt bình tĩnh thong dong.

“Ta và Vân thiếu tá nói chút việc công.”

“Thỉnh thỉnh thỉnh.”

Ngói Liệt vừa nói xong, các quan quân liền thức thời rời ra một khoảng cách.

Đều là nhân tinh, ở trong trường hợp này nói cái gọi là ‘việc công’, ai cũng hiểu đây chỉ là ngụy trang. Chỉ sợ, vị Vân thiếu tá này là người có bối cảnh, đáng giá để vị trung tướng Ngói Liệt này mượn sức.

“Ngồi đi, uống chút gì không?” Ngói Liệt nhìn qua thực hòa khí, trong ánh mắt mang theo ý cười.

“Cảm ơn Ngói Liệt trung tướng, để ta tự lấy”, Vân Mạt điểm nhẹ lên quang não trên mặt bàn, gọi cho chính mình một ly sữa đậu.

“Trung tướng muốn uống gì?” Nàng ngẩng đầu hỏi.

Ngói Liệt đã chọn, người máy rất nhanh đưa tới hai ly đồ uống.

“Giáo sư Hàn là ông bạn già của ta”, Ngói Liệt nắm cái ly nói.

Vân Mạt biết, bữa ăn chính bắt đầu rồi, giáo sư Hàn chỉ sợ cũng là người Liên Nghệ tìm đến, chuyên môn giật dây bắc cầu cho nàng.

“Hôm nay, giáo sư Hàn gọi điện tới, bảo ta giúp hắn chiếu cố một người bạn trẻ, ta mới biết được, hắn nói hóa ra là ngươi.”

Vân Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “hóa ra là như thế này, ta cùng giáo sư Chu ở trường học đã đi qua hiệp hội y dược LCST, nhớ rõ có một vị họ Hàn quyền uy, không ngờ ngài ấy lại có thể nhớ rõ ta.”

Ngói Liệt cầm chén nước lên uống: “Hắn đối với bài giảng ‘mười hai kinh đừng, mười lăm mạch lạc’ của ngươi……từ ngữ như vậy đúng không nhỉ? Hắn cảm thấy thực hứng thú, nghe nói ngươi ở căn cứ 002, liền tìm tới ta.”

Vân Mạt cười cười: “Ngài ấy quá có tâm, khi trở về ta sẽ liên lạc với ngài ấy.”

Ngói Liệt lại hỏi chuyện hằng ngày ở căn cứ, Vân Mạt trả lời ‘không để lọt một giọt nước’.

Thấy hàn huyên không sai biệt lắm, Ngói Liệt đi vào chính đề: “Ta nghe nói, bệnh của Randy đã tốt lên?”

Vân Mạt gật gật đầu, đây không phải bí mật gì, cổ y thắng y học đương đại, giáo sư Chu ước gì tuyên dương cho mọi người đều biết.

“Thật là ngươi chữa khỏi?” Ngói Liệt có chút không dám tin tưởng, “Cổ y, thật sự hữu hiệu như vậy sao?”

Vân Mạt vươn ba ngón tay phải: “Có hữu hiệu hay không, trung tướng Ngói Liệt thử một chút sẽ biết.”

Ánh mắt Ngói Liệt hơi lóe, không có động. Giáo sư Hàn cùng hắn có giao tình, là bởi vì hắn có việc cầu người……

“Trung y của chúng ta chú ý vọng, văn, vấn, thiết? Kỳ thật từ tướng mạo, là có thể nhìn ra được một ít.”

Ngói Liệt chuyển động cái ly, không biết đang nghĩ gì: “Nga? Ngươi nói thử xem.”

Vân Mạt từ trong túi quần lấy tiền xu ra.

Đối phó với loại người có tâm tư thâm trầm này, muốn đánh tan tâm phòng bị của hắn, vẫn cần phải làm tốt trên toàn phương vị.

“Ta đây thử xem, nếu nói không chuẩn……”

“Không quan hệ!” Ngói Liệt rộng lượng xua tay, một bộ dáng trưởng bối hiền từ.

Vân Mạt chuyển động tiền xu trong lòng bàn tay, “Chúng ta trước nói bệnh, sau lại nói mệnh.”

Nói tới đây, khí thế cả người nàng đều thay đổi, từng chữ như châu ngọc, tựa kích thích càn khôn còn mặt không đổi sắc.

Ngói Liệt rất ít, hoặc là nói chưa từng ở trên người ai khác, gặp qua cùng loại khí tràng này. Đây cũng không phải là khí thế có chứa tính uy hiếp hay công kích, mà là một loại thong dong khống chế toàn cục.

Đồng tử Ngói Liệt hơi co lại. Người này, không thể khinh thường.

Âm thanh trong trẻo của Vân Mạt đã vang lên: “Chúng ta có câu ngạn ngữ: “Bệnh ở ngoài da, không trị sẽ vào da. Bệnh ở da thịt, không trị sẽ càng sâu……Bệnh của ngài đã nhập vào da thịt.”

“Ấn đường của ngài sáng sủa, nhưng thọ mệnh lại ám. Bụng dưới hẳn là có chút không thoải mái đi.”

“Tơ máu trong tròng mắt nhiều, đồng tử khi chuyển động lập loè, khả năng bị suy kiệt công năng thận mãn tính.”

“Phanh……” Cái ly trong tay ngói Liệt vô thức phóng tới trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang đột ngột. Nếu chỉ đơn giản là suy kiệt công năng của thận, hắn sao sẽ thiếu nhân tình của giáo sư Hàn?

Bệnh này tới vô thanh vô tức, còn chưa tra ra được nguyên nhân.

Có vài tầm mắt như có như không nhìn qua bên này, Liên Nghệ nghe âm thanh trong nghe tai, làm ra biểu tình “Ta đã biết”.

Vân Mạt không để ý đến, nói tiếp: “Sau đó, chúng ta lại nói đến mệnh.”

“Mày trái của ngài nhọn, nhân trung ngiêng về bên trái, là khắc phụ.”

“Trên đầu có huyết quang, xương gò má bên trái nhọn, có anh em vừa mới qua đời gần đây.”

“Môi xanh, lưỡi tím tái, mười người bệnh liền có chín người chết……”

Nàng đặt tiền xu ở trên mặt bàn, đẩy đẩy đến trước mặt Ngói Liệt: “Không ngại chứ, ném sáu lần.”

“Cái này là?”

Ngói Liệt bị nàng liên tục nói mấy chữ “Chết”, kích thích cho có chút không thoải mái.

“Sáu hào, một loại《 Dịch 》, từ âm dương bát quái, trắc cát hung họa phúc.”

Ngói Liệt cầm tiền xu lên, thần sắc có hơi chút hoảng hốt, sao đang từ xem bệnh lại chuyển thành mê tín phong kiến?

Sự thật lại lần nữa chứng minh, thậm chí thượng vị giả liền càng tích mệnh. Ngói Liệt chần chờ không bao lâu, rốt cuộc vẫn ném sáu lần.

Quẻ Trạch Lôi Tùy biến thành quẻ Phong Lôi Ích, trong lòng Vân Mạt hiểu rõ.

Quẻ tượng có thể chỉ thị phương hướng, nhưng sẽ không đặc biệt rõ ràng.

Tuy nhiên, lại xuất hiện tương quan cùng nhân vật kia, tin tức phụ trợ tương đối toàn diện, đã có thể phác họa ra chuyện xưa đủ để hướng Liên Nghệ báo cáo kết quả công tác hoàn mỹ.

“Như thế nào?” Ánh mắt Ngói Liệt lập loè.

Vân Mạt: “Nếu là hỏi bệnh, quẻ Quan Quỷ Cư Khảm, kết hợp cùng lời lúc trước, là bệnh thận.”

“Quan quỷ phát động vào cung khác, hơn nữa cung này không có quan hệ với quỷ, thuyết minh đã sớm có ổ bệnh ẩn núp trong thân mà không biết, đợi bệnh trạng rõ ràng thì đã rất nghiêm trọng.”

Ngói Liệt hít sâu một hơi: “Ngươi thật là nhìn ra tới?”

Vân Mạt gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng ngài cũng không cần quá lo lắng, sắp đến ngày ‘thần tách ra’, bệnh tình tuy rằng nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể cứu chữa được.”

Ngói Liệt ở trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, vòng đi vòng lại vô số tính kế, kết hợp với cảnh tượng trước mặt, hắn quyết định tin tưởng đề cử của giáo sư Hàn.

“Ngươi có thể trị không?”

Vân Mạt gật đầu: “Có thể thử xem.”

Ngói Liệt rốt cuộc hít sâu một hơi: “Chúng ta hẹn ngày chứ?”

Vân Mạt lắc đầu: “Nhưng trước đó, ngài còn có một nguy cơ nghiêm trọng hơn cần phải giải quyết.”

Ngói Liệt nhíu mày: “Cái gì?”

“Tiểu nhân.”

Vân Mạt lại lần nữa đẩy tiền xu qua, để hắn ném quẻ. Lần này, Ngói Liệt tương đối phối hợp.

Âm thanh Vân Mạt thanh thanh lãnh lãnh: “Quẻ này tính tài…… Quan quỷ cùng người anh em phát động ở gian hào, người trung gian khả năng sẽ làm việc thực xin lỗi chủ quẻ. Không vong động tương hợp cùng ứng hào, cần đề phòng người trung gian và đối phương kết phường lừa gạt.”

“Là hắn?” Ngói Liệt khí thế bạo ngược lên —— Tư Phụ Văn?!

“Còn có gì nữa?”

Vân Mạt: “Vật phẩm mà ngài muốn giao dịch, chỉ sợ rất nhiều trắc trở, làm không tốt sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng tin tức trên quẻ tượng chỉ có thể được đến vậy.”

Ngói Liệt không phải không có hoài nghi, nhưng Vân Mạt nói chuyện logic nghiêm cẩn, nơi chốn chọc trúng điểm mấu chốt của hắn. Hơn nữa giáo sư Hàn đề cử, cùng với tin tức lần này phát huân chương cánh bạc biết được—— nàng biết tính!

Tựa hồ là vì chọc phá điểm nghi ngờ cuối cùng của hắn, Vân Mạt có hơi chút ngượng ngùng click mở giao diện thu phí: “Trung tướng Ngói Liệt, xem bói là hỏi thăm thiên cơ, cần phải trả giá đại giới, cho nên, phiền toái ngài thanh toán tiền, một quẻ 800 tinh tệ.”

Ngói Liệt:……

Hắn rốt cuộc đem tâm tư thả lại trong bụng, nữ binh trước mặt này, bất tri bất giác đã làm hắn từ tư thế nhìn xuống biến thành nhìn thẳng.

“Nguy cơ của ta ở đâu?” Ngói Liệt hỏi.

“Ở đi xa, lúc chạng vạng.” Vân Mạt bổ sung.

Ánh mắt Ngói Liệt thâm xuống: “Có thể tránh không?”

Vân Mạt: “Kỳ môn chú ý chọn ngày lành tháng tốt. Nói trắng ra là ở thời gian cùng không gian có lợi, làm chút sự tình có trợ giúp, thực hiện mục đích xu cát tị hung.”

Nàng lộ ra thần sắc khó xử: “Ta có thể chọn ngày lành tháng tốt, nhưng ta phải về đơn vị.”

“Ngươi đi theo ta, buổi chiều đi xem triển lãm vũ khí.”

Ngói Liệt không cho nàng phân trần, đã xin xong giấy nghỉ phép cho nàng.

Vân Mạt đi theo hắn ra ngoài, khi ngang qua góc, hướng bên phải nghiêng đầu nháy nháy mắt.

Liên Nghệ khẽ nâng mí mắt, thực sự có nàng……

Bình Luận (0)
Comment