Giết gà dọa khỉ.
Cùng hành tinh Thổ Nham Địch đánh qua một lần giao tế, Gavag tìm được đường sống trong chỗ chết, Vân Mạt khó chịu bọn họ đã lâu, hủy diệt con tàu chiến đấu này, xem như ra một ngụm ác khí.
Hiện tại, khi họng pháo toàn bộ khai hỏa, hỏa lực của hạm đội đã dọa cho tất cả sợ hãi.
Người Thổ Nham Địch thật sự không nghĩ tới, trang bị của đối phương lại hoàn mỹ tới như vậy, ngay cả tàu chiến đấu cũng chưa chịu nổi một vòng đả kích này, rốt cuộc đây là vũ khí bí mật gì?
Như vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, phó chỉ huy rít gào trong kênh liên lạc của toàn hạm đội.
“Phế vật, ai mẹ nó đã hạ mệnh lệnh?! Rút lui, rút lui! Chẳng lẽ muốn ta và các ngươi chôn cùng nhau sao?”
Âm thanh đổ ập xuống trong máy truyền tin, binh lính vốn dĩ đã không quá kiên định càng thêm hoảng loạn.
“Phó…… Phó chỉ huy……không đi được”, có thanh âm run rẩy giải thích.
Ánh mắt phó chỉ huy đảo qua cảnh tượng dưới căn cứ, càng thêm cứng đờ đập mặt bàn: “Con mẹ nó, cơ giáp! Là mẹ nó cơ giáp trung xứng!”
“Sao lại có nhiều cơ giáp trung xứng như vậy?!”
Chiến tranh tiến triển cực nhanh, hàng hạm Vân Mạt yếu thế cùng héo rút, nhanh chóng bị đội cơ giáp mặt đất hấp thu.
Hoắc Xuyên ở dưới một pháo của đối phương, thuận thế nằm trên mặt đất giả chết, lại ở khi đối phương đi qua điều tra, lấy trạng thái hung mãnh dị thường xoay người dựng lên, đâm laser thủng qua ngực hắn.
Vân tổng nói, không cần lãng phí đạn dược, dưới tình thế đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, có thể cận chiến thì không cần xa công.
Phó chỉ huy Thổ Nham Địch không tiếng động chảy xuống khỏi ghế ngồi, hắn trơ mắt nhìn, bên ta bị áp súc ở trong không gian hữu hạn.
Hàng hạm không trung bị buộc ngừng lại, Vân Mạt thông qua lôi kéo, chuyển dời binh lính cơ giáp bên ta vào trong chiến hạm đối phương, cũng không chút nào nương tay thỉnh bọn họ lưu lại trang bị, mang theo túi dù “hạ cánh”.
Phó chỉ huy ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt phức tạp: “sao ngươi làm được?”
Vân Mạt kéo kéo khóe miệng: “Ngươi đoán xem?”
“Không tiễn!”
Cửa khoang mở ra, từng chiếc dù màu trắng bay xuống, từ xa nhìn lại, phảng phất năm tháng thực yên tĩnh.
Đội cơ giáp mặt đất cũng đã chiếm lĩnh bên trong căn cứ.
Hàng hạm sau khi hạ xuống, binh lính bận rộn dời vật tư đi. Trải qua một trận này, số lượng chiến hạm tăng mạnh, bộ dáng ước chừng có 60 đài.
“Trở về cứu viện căn cứ 002!” Năm phút sau chỉnh đốn xong, Vân Mạt nói.
Lúc này, bên ngoài căn cứ, vòng phòng hộ đã chỉ còn một tầng hơi mỏng, thế công Alpha càng thêm mãnh liệt.
Sa Lợi Khắc nhìn cục diện Liên Bang liên tiếp bại lui, sắc mặt ngưng trọng: “Không đúng lắm.”
Ngói Sa Tạp nghiêng đầu, hỏi: “Có ý gì? Không đúng chỗ nào?”
Sa Lợi Khắc là quan chỉ huy Alpha chỉ ở sau Ivan, đi qua vài thập niên, trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ, gần như chưa từng bị thương, ở Alpha có thể nói là kỳ tích.
Ngoại trừ năng lực chỉ huy của hắn, còn có tính hắn đa nghi, hoài nghi hết thảy những thứ không tìm thấy logic, mới có thể làm cho hắn ở trong kết cục hẳn phải chết lại thoát ra được.
Cho nên, mặt đất chiến này, hắn thành tổng chỉ huy do Ivan ủy thác.
Hắn mở ra đồ hình chiến cuộc như cài răng lược khắp Wolf, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Căn cứ 002 bên này quá thuận lợi, cố nhiên có quan hệ với việc bọn họ đánh đối phương một cái trở tay không kịp, nhưng theo như hắn biết, vị quan chỉ huy mặt đất chiến kia của Liên Bang.
Vị Randy kia, lý lịch của hắn ta, gần như là giống hệt bản thân hắn.
Hắn sao có thể không có an bài?
Nhìn phân bố trên bản đồ, từng khối khu vực như bị tằm ăn lên, nhưng Sa Lợi Khắc cũng đã hiểu, theo chiến cuộc đẩy mạnh, binh lực của bọn họ, trên thực tế đã bị phân tán.
Tiêu diệt sinh lực Liên Bang, tiêu diệt căn cứ đóng quân, trở thành lựa chọn tối ưu của bọn họ.
Đương nhiên, còn có một sự kiện khác mà người khác không biết là, tìm được chốt mở cuối cùng, cùng nhau khởi động! Như vậy, Alpha sẽ nắm chắc thắng lợi.
Trời đã tối, không yên ổn trong lòng hắn cũng đi theo nhấc lên.
Liên Bang đã tổ chức vài lần ngăn chặn, chiến tuyến phía trước còn tính là kiên quyết, phía sau gần như dễ dàng sụp đổ, chống cự cho ra hình ra dạng cũng chưa nhìn thấy được bao nhiêu, nhưng thoạt nhìn, ngược lại càng như là dụ địch thâm nhập.
Biểu tình Sa Lợi Khắc ngưng trọng: “Trang bị của quân Liên Bang, thật sự thiếu đến loại tình trạng này?”
Đôi mắt thâm thuý của Ngói Sa Tạp trầm xuống: “Không có khả năng, nhìn như chúng ta từng bước ép sát, đối phương tổn thất rất lớn, nhưng tuyệt đối không có đến nông nỗi vô lực chống cự”
Sa Lợi Khắc nói: “Bọn họ đang thu hẹp binh tuyến?”
Ngói Sa Tạp rùng mình: “Có khả năng!”
Sa Lợi Khắc lại lần nữa click mở bản đồ chiến cuộc hai bên, như suy tư gì.
Mấy chục giây sau, hai người đối diện, trăm miệng một lời: “võng phòng không cơ động?”
Sa Lợi Khắc gật đầu: “Vô cùng có khả năng.”
Phải biết rằng, khi người Alpha rời khỏi nơi dừng chân, át chủ bài của bọn họ ở chỗ này là đầu nhập cùng bố trí mật độ võng phòng không cơ động tối cao lớn nhất tinh cầu.
Loại internet này, kết hợp với chỉ đạo của hệ thống phòng không, sẽ bắt giữ uy hiếp không trung một cách hữu hiệu, làm hàng hạm Liên Bang ở địa phương xa xôi cũng sẽ bị bắt giữ.
Về phần mồi giống như lúc trước Vân Mạt sử dụng?
Phải biết rằng, Alpha khác với Thổ Nham Địch, trình độ khoa học kỹ thuật gần như cùng Liên Bang không phân cao thấp, loại võng phòng không này, thậm chí chuyên môn nghiên cứu phát minh nhằm vào nhược điểm của Liên Bang ……
Cho nên giai đoạn trước khi đẩy mạnh, hạm đội của bọn họ gặp không ít uy hiếp từ mặt đất.
May mắn chính là, binh lực phân tán có lợi cho không chiến.
Cho nên, không ngoài sở liệu mà nói, Liên Bang đang cố ý nhượng lại địa bàn, ý đồ đưa bọc giáp cùng binh lính cơ giáp của bọn họ điều ra xa khỏi địa phương bộ chỉ huy chiến thuật, sau khi thoát ly khỏi võng phòng hộ không trung, lại khởi phát thế công.
Dưới loại tình huống này, chống cự của bọn họ trở nên yếu ớt, lại còn dễ dàng chịu chế ước của giao thông cùng tuyến tiếp viện.
Ngói Sa Tạp bổ sung, trừ cái này ra, Liên Bang còn có một đội lực lượng không thể bỏ qua.
Sa Lợi Khắc quay đầu: “Cái gì?”
Ngói Sa Tạp nói: "Bác là bá chủ.”
Sa Lợi Khắc đen mặt: “Cái gì?”
Ngói Sa Tạp: “Không phải, bọn họ gọi chính mình là “Bác là bá chủ””
Hắn chỉ vào đảo Đốn Lư Tư: “Nghe nói, bọn họ chỉ là một đội hậu cần tiếp viện. Nhưng đội hậu cần tiếp viện này, lại ở dưới tình huống cách xa về đại binh lực, bắt lấy đảo Đốn Lư Tư, đoạt đi tiếp viện của chúng ta. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ triển lộ sự tài giỏi.”
“Trang bị của Liên Bang rõ ràng không đủ, cho nên bọn họ suy nghĩ biện pháp cướp đoạt, mà trong quá trình cướp đoạt lại tận lực tiêu hao dự trữ của bên ta. Mấy điểm tiếp viện sơ sẩy của chúng ta, gần như đều bị bọn họ ghé thăm.”
“Làm xong vận chuyển hậu cần, bọn họ còn lắc mình biến thành binh chủng chiến đấu.”
“Ám sát, đánh lén, châm ngòi, bịa đặt…… Bọn họ gần như cái gì cũng làm, hơn nữa còn chưa từng thất thủ qua.”
Sa Lợi Khắc híp mắt: “Khoa trương quá đi?”
Ngói Sa Tạp lắc đầu: “Không, cẩn thận không có sai. Bọn họ không chỉ đoạt vật tư, còn đoạt người. Theo ta được biết, hiện tại quy mô hạm đội, đã có trên một trăm, cơ giáp trung xứng có thể bằng một chiến đội của chúng ta. Nếu cứ để bọn họ phát triển đi xuống, cục diện của phiến chiến khu phía Đông liền không phải như vậy nữa.”
“Đoàn đội này am hiểu nhất là tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, chiến tổn hại cực thấp, chứng minh quan chỉ huy bọn họ là một nhân vật. Bọn họ có thể bắt lấy đảo Đốn Lư Tư, liền đủ để thuyết minh vấn đề.”
Sa Lợi Khắc thật sự lắp bắp kinh hãi, Liên Bang lại có thể có loại tồn tại này, hắn lúc trước còn chưa có thu được tin tức này.
Một đội cơ giáp vận chuyển hậu cần, lắc mình biến hoá có thể chống lại bộ đội tác chiến, hơn nữa từ lịch trình phát triển xem, chính là ở trong vòng một ngày ngắn ngủn, là có thể có được đội hình này?
Làm một đội quân mũi nhọn cũng có thể đi?