“Không thể nào?”
Hàng hạm của Carrey đã ở trên đường ngăn cản viện binh của đối phương, “Da trâu thổi đến rung trời, mẹ nó khi đánh lên tới là giấy sao? Một pháo liền mù?”
Nhưng rốt cuộc cũng là tân binh, không thể quá hy vọng, Carrey nghĩ lại kế hoạch còn có thể thành công hay không, hiện tại còn phải xem tốc độ của bộ đội trên mặt đất như thế nào?
“Hàng hạm khẳng định là đã phế rồi, mau mau, đi qua tiếp ứng, cứu người!!” Hồng Ninh cũng sốt ruột, trực tiếp từ trên ghế phụ đứng lên.
“Đều trấn định đi, ta không có việc gì!” âm thanh Vân Mạt sau một khắc hoãn lại, từ trong kênh liên lạc truyền ra, vẫn như cũ là một bộ dáng gợn sóng bất kinh.
“Trời ạ, chỉ huy, ngươi làm ta sợ muốn chết, tình huống của ngươi như thế nào rồi? Ngươi không phải đã trốn sao?”
Vân Mạt lắc lắc trán: “Ta vừa mới thử xem phương vị của bọn họ, thuận tiện nhìn hiệu quả ngụy trang.”
Mọi người:…… Mẹ kiếp, vậy ngươi cũng nên nói trước một tiếng chứ.
Đúng lúc này, Carl liền nhìn thấy, con hàng hạm chiếm cứ vị trí C rách tung toé kia lung lay, theo sát chính là liên tục oanh pháo về phía hắn.
Một màn này, có vẻ đặc biệt bi tráng cùng cảm động, sĩ khí của phía Liên Bang đại chấn.
Nhưng hỏa lực của tàu chiến đấu không phải trang bị bình thường, lấy tiêu chuẩn của hàng hạm tuần tra kia, cần phải là 30 đấu với 1 mới có thể chiếm thế thượng phong.
Mà 30 so 1, rõ ràng là không có khả năng thực hiện.
Hạm đội của bọn họ chỉ có không đến 50 con, còn có một bộ phận tương đối lớn bị phân cách, ngăn cản bởi chiến hạm khác của Thổ Nham Địch.
Có thể lấy ra đội hình sáu đối một, đã là cực hạn.
Hơn nữa, sáu đối một này, còn phải phối hợp chiếu cố những người khác.
Đúng lúc này, kênh liên lạc của Vân Mạt truyền đến tín hiệu dồn dập, là căn cứ 002.
Nàng không có thời gian phân thần, trực tiếp ấn phát loa ngoài, âm thanh của Từ Hải Địch mang theo ‘tức muốn hộc máu’: “Vân Mạt, căn cứ tao ngộ tập kích của địch, mệnh lệnh đội ngũ của ngươi lập tức trở về cứu viện.”
Vân Mạt nhìn nhìn tàu chiến đấu vẫn còn đang chăm chỉ oanh tạc, giữa mày nhíu chặt.
Trở về cứu viện? Dù cho nàng muốn chạy, đối phương chịu sao?
Binh lính ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng, chờ mệnh lệnh, “Duy trì được, tiếp tục đánh đi!” Vân Mạt nói.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Ta nói ngươi có nghe hay không? Ta mệnh lệnh ngươi lập tức trở về cứu viện!” Từ Hải Địch quát.
“Ta hiện tại không đi được, các ngươi căng nửa giờ đi.”
“Ngươi đánh rắm! Ta mặc kệ ngươi đang làm cái gì, lập tức trở về, có nghe hay không hả? Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Một vòng đả kích mới của đối phương đã qua tới, Vân Mạt không kịp cùng hắn nói nhiều, trực tiếp cắt đứt liên lạc, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm quầng sáng.
Vân Mạt rất rõ ràng, vị trí nào đối với tàu chiến đấu mới là trí mạng nhất.
Đánh trúng thân thể hàng hạm không có tác dụng, hệ thống chữa trị sẽ rất nhanh tự mình điều chỉnh.
Chỉ có khi đối phương dâng pháo lên, theo họng pháo của nó tiến thẳng vào, ở trong nháy mắt ngăn trở thế công của nó, cũng đồng thời đánh trúng động cơ trung tâm, dẫn phát năng lượng trì của nó nổ mạnh, tan rã từ trong ra tới ngoài, mới có thể đạt được hiệu quả tối ưu.
Điều này, cần phải dựa vào nhãn lực cùng tính kế.
Nàng muốn xem, nàng thông qua vài lần công kích này, đo lường tính toán thời gian giảm xóc của đối phương. Hơn nữa, dù cho thật sự có cơ hội, chỉ cần đối phương dâng phòng bị lên, liền không có khả năng thành công, nếu không, trong lịch sử nhiều chiến tướng nổi danh như vậy, sao sẽ không có loại ký lục lấy yếu thắng mạnh này?
Cho nên, nàng muốn dựa vào con tàu này của chính mình, hấp dẫn lửa đạn của đối phương, chọc giận hắn, tan rã sự bình tĩnh của hắn. Chỉ có khi quan chỉ huy của đối phương xuất hiện cảm xúc sai sót, mới có thể mang đến cho nàng một cơ hội đánh đòn trí mạng.
Một phút kế tiếp, Từ Hải Địch lục tục gửi đến 30 tin nhắn.
Theo sát lại là vô số mệnh lệnh thông qua hệ thống chỉ huy truyền đạt lại đây, ngay cả ngữ khí cũng đều từ kiêu căng ngạo mạn ban đầu, trở nên khiêm tốn cùng cẩn thận, đến cuối cùng, thậm chí còn mang thêm một tia thỉnh cầu.
Theo sát tiến vào là lời xin lỗi cùng thỉnh cầu của Tiêu Phong, thực hiển nhiên, căn cứ 002 Liên Bang không chịu đựng nổi.
Nhưng Vân Mạt hiện tại không rảnh lo cho bọn họ.
Đôi mắt nàng híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm góc độ đối phương phóng ra, đo lường tính toán vị trí.
“Oanh……” Đối phương lại đánh liên tục mấy pháo.
Đuôi con hàng hạm vị trí C kia bốc cháy, rơi xuống mặt đất.
“Đánh! Đánh cho ta!” Hồng Ninh gào thét, điên cuồng ấn nút pháo năng lượng bên ta.
Binh lính cơ giáp trên mặt đất đỏ vành mắt lao về phía trước. Thời gian, thời gian chính là sinh mệnh, nhóm chỉ huy ở trên không trung đang dùng sinh mệnh cướp lấy thời gian cho bọn hắn. Gia tốc, gia tốc.
Mấy ngàn đài cơ giáp nhào vào căn cứ, đàn cơ giáp xung phong, có tính đánh sâu vào tương đối lớn.
Đạn đạo cùng tập trung bắn, đập ở trên cửa và trên tường vây, nhấc lên khí lãng thật lớn, cũng xé rách ra một lỗ hổng.
Đánh bất ngờ tới quá nhanh, từ lúc hạ cánh xuống đất, đến bây giờ, đi qua không đến năm phút.
Binh lính cơ giáp của đối phương thậm chí còn có rất nhiều người chưa kịp chạy tới kho cơ giáp……
Đây là một hồi chém giết chân chính, lửa đạn cùng đạn đạo lan tràn ở chỗ này, binh lính cơ giáp ở gần trào ra, kéo bức màn cận chiến.
Trong tình cảm xúc động, phẫn nộ của quần chúng, đài hàng hạm rơi xuống kia lại lung lay đi lên……
Này mẹ nó……
Binh lính công kích của đối phương nhìn tay của chính mình, hơi kém khóc ra: “Ta đánh trúng!”
“Oanh……” “Oanh……”
Liên tục đập trúng, hàng hạm vị trí C tạc ra ánh lửa, rơi xuống……
Nó lại về rồi……
Nó lại bị đánh trúng……
Nó lại về rồi……
Ta mẹ nó…… “Chơi ta?!”
Một lần lại một lần, kỹ thuật diễn của Vân Mạt càng thêm thành thục, mỗi lần cảm thấy nó đã ngỏm, thì nó lại trở về bắn ra mấy pháo, khó lòng phòng bị.
Nếu Carl còn chưa có phát hiện ra vấn đề, hắn liền có thể thoái vị.
Ngay cả Hồng Ninh, sau vài lần bị nàng dọa, mí mắt giờ cũng không nâng một chút.
“Mẹ nó!” Carl cọ đứng lên, khuôn mặt hơi kém dán ở trên quầng sáng.
“Nhìn chằm chằm hắn cho ta! Bắn! Trước đừng động người khác, đánh ra một nửa đạn dược! Bắn chết nó cho ta!”
“Xem ta đây!”, tiểu binh kia cũng vẻ mặt đổi sắc, bị một đài hàng hạm tuần tra đùa giỡn, hắn còn không có làm gì được, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Radar tỏa định, vũ khí tỏa định, một nửa họng pháo của tàu chiến đấu toàn bộ đều khai hỏa, đồng thời nhắm ngay vị trí C của Vân Mạt.
“Chính là hiện tại, bắn cho ta!” âm thanh Vân Mạt, ở trước khi Carl hạ phát mệnh lệnh, bỗng nhiên vang lên.
Hồng Ninh theo bản năng “Bang” một cái đập xuống mặt bàn.
“Oanh……”
“Vút……”
“Oanh……”
Sáu phương hướng, thế công của hỏa lực đồng nhất, phát huy ra uy lực hoàn toàn không giống với mười phút trước. Con tàu chiến đấu kia giống như chìm trong cuồng phong phồn hoa, rất nhanh đã bị sáu đoàn lửa hoa mỹ cắn nuốt.
“Sao có thể?”
Carl trước khi chết chỉ để lại một câu như vậy, cùng với biểu tình chấn động.
Liên Bang sao lại có vũ khí cường hãn như vậy? Vì sao đến hiện tại mới dùng?
Liên Bang đương nhiên không có, nhưng trận pháp có thể thực hiện được.
Ngũ hành, kỳ môn, thời gian, không gian, thuộc tính……1+1 có thể phát huy ra thực lực lớn hơn 2.
Nổ mạnh hình thành sóng xung kích thật lớn, hàng hạm bị tàn phá gào thét rơi xuống mặt đất, đồng thời cũng dọa một đám trục hạm choáng váng.