Từ sau khi nàng ngồi xuống trên đài chỉ huy này, liền có một cỗ áp lực vô hình, làm hắn không khỏi căng chặt, sợ chính mình đã suy xét sai chi tiết gì.
Hắn đã sớm quên tư lịch cùng tuổi tác của Vân Mạt, lúc này lại có một loại tâm thái cầu biểu hiện ở trước mặt thượng vị giả.
Vân Mạt cuối cùng gật đầu: “Kiềm chế là có thể, nhưng đừng ôm hy vọng quá lớn”
Carrey nói tiếp: “Đúng vậy, nếu bọn họ cấp lực một chút, cục diện cũng sẽ không băng nhanh như vậy. Thời điểm mấu chốt, còn phải dựa vào chính chúng ta.”
Nhưng đây là chiến trường, minh hữu bình thường cũng có chỗ đáng khen, xa thân gần đánh, lợi dụng hết thảy tài nguyên có thể lợi dụng, mới là cách làm chính xác nhất.
Vân Mạt nói: “Lấy lực lượng cơ giáp phòng giữ của đảo Đốn Lư Tư, cơ giáp trung xứng của chúng ta nếu toàn bộ đầu nhập vào thì có thể miễn cưỡng đánh ngang với bọn họ,.”
“Viện binh dựa vào chiến hạm cùng cơ giáp cấp thấp, hai đài cơ giáp cao xứng đi qua, phối hợp với lực lượng vũ trang Lỗ Tạp, để ngừa vạn nhất.”
“Binh chia làm hai đường, phân biệt ngăn trở chi viện hai bên căn cứ Đông Nam, ít nhất chống đỡ nửa giờ.”
Carrey nói: “Giao cho ta, nhưng nửa giờ có đủ không?”
Vân Mạt thu tiền xu lại: “Không sai biệt lắm”. Năm dương lợi khách, lợi cho chủ động tiến công.
“Được.”
Andra có chút kích động, đã bao nhiêu năm ở trong căn cứ 002 này, hắn cho rằng nhiệt huyết năm đó của chính mình đã bị vứt bỏ. Đảo Đốn Lư Tư, địa phương trước kia không hề nghĩ ngợi qua, có khả năng sẽ bị bọn họ bắt được.
Carrey cũng không có quá nhiều dị nghị, bắt đầu tiến hành an bài nhiệm vụ cho cấp dưới.
Khoảng cách đến hàng hạm mục tiêu còn mười đơn vị tiêu chuẩn, ngón tay Vân Mạt đập vào trên hệ thống chỉ huy.
“Huyền Đình, phóng máy bay không người lái.”
“Đã nhận được!”
Họng pháo rậm rạp phía dưới chiến hạm mở ra, vô số máy bay không người lái loại nhỏ được thả xuống.
Đôi mắt Vân Mạt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
Hiện tại, hai bên đều không thể dùng được vệ tinh, tin tức chiến lại lần nữa trở thành loại chiến trường thứ năm, ngang hàng với lục chiến, hải chiến, không chiến, thiên chiến.
Hệ thống phòng không của căn cứ Đốn Lư Tư nhất định rất cường hãn, nếu không phá vỡ được hệ thống phòng ngự này sẽ rất khó dùng chiến lược tốc chiến tốc thắng.
Như vậy, khi khai cục sẽ đưa bọn họ một vòng oanh tạc điện tử trước.
Sắc mặt Hồng Ninh căng chặt, gắt gao nhìn chằm chằm tọa độ do máy bay không người lái truyền lại.
Số máy bay không người lái này là mồi. Là bọn họ đoạt được từ các căn cứ trước, đã được tiến hành ngụy trang cũng có thiết bị phòng không.
Tác dụng của chúng không nằm ở oanh tạc, mà ở cùng lừa gạt, cùng dụ hoặc.
Bản thân tín hiệu phản xạ của máy bay không người lái tương đối yếu, nhưng sau khi trang bị thêm máy phản xạ, diện tích bắt giữ được sóng radar tăng lên rất nhiều, sẽ khiến cho radar của đối phương nghĩ lầm là các loại máy bay cỡ lớn.
Dưới tình huống không có vệ tinh phụ trợ cho việc định vị tinh chuẩn cùng phân rõ, radar dẫn đường của căn cứ sẽ được tự động khởi động, tham số của đạn đạo tương quan cùng tần suất dao động sẽ bị máy bay không người lái giám sát được.
Quan trọng nhất chính là, vị trí của đạn đạo phòng không cũng được truyền đến trên hệ thống chỉ huy của Vân Mạt.
Đương nhiên, có chính sách liền có đối sách.
Bất luận căn cứ nào cũng sẽ triển khai đánh lừa, dẫn hướng thiết bị điều tra điện tử của bọn họ, dụ cho bọn họ tiến hành oanh tạc mục tiêu giả, mà “Sát khí” chân chính lại bị che giấu đi.
Cho nên, chiến trường chân chính luôn tràn ngập hư hư thật thật.
Nhưng thực hiển nhiên, hiện tại, hai bên địch ta đứng ở trên vị trí không bình đẳng.
Bởi vì, ngón tay Lưu Dược đã nhanh chóng điểm ở giữa tín hiệu do máy bay không người lái truyền quay lại.
Hơn nữa, Vân Mạt đã nghiệm chứng, độ chính xác không thể chạy đi đâu được.
“Máy bay không người lái chuẩn bị”, Vân Mạt nói, ánh mắt hơi thâm lại.
“Trục hạm số 1-6 theo sau, tiếp đó là toàn bộ chiến hạm tuần tra, tàu chiến đấu dẫn đầu, hiện tại, xuất kích!”
“Rõ!”
Cùng với những lời này rơi xuống, máy bay không người lái lao thẳng tắp về phía căn cứ bên dưới, máy chỉ đạo trận địa của đối phương nháy mắt khởi động, đạn đạo phòng không gào thét phóng về phía ‘mồi’.
Cùng lúc đó, “Oanh”, “Oanh”……
Nơi ban đầu được cho là trận địa đoạt mệnh, tao ngộ không kích mạnh mẽ.
Âm thanh cảnh báo vang lên đinh tai nhức óc trong căn cứ, quân đội Thổ Nham Địch từ trong phòng nghỉ cùng trên sân huấn luyện chạy ra gấp, hơn hai mươi tên lửa đạn đạo thử nghiệm của căn cứ đã chỉ còn lại có khói đặc cuồn cuộn, có mấy đài trục hạm cũng đã bị lan đến.
Cùng với một đợt phóng ra này, cửa khoang mở rộng ra.
“Anh phi cơ, đi thôi”.
Lưu Dược âm trắc trắc xoay người, nhìn bàn tay cơ giáp trên đầu vai, muốn chọc cho khoang điều khiển của Lâm Phàm Thành một cái lỗ.
“Đi đi, đừng chặn đường”.
Bộ Diên thúc giục, “người anh em, cánh tay phải thần thánh, sau này lại tiếp tục nha.”
Lưu Dược:……
Hai đài cơ giáp cao xứng mở đường, mấy trăm đài trung xứng đi theo, hơn một ngàn đài cơ giáp cấp thấp ở phía sau, nháy mắt đã hạ xuống mặt đất.
Căn cứ phản ứng rất nhanh, tàu chiến đấu dựng lên, họng pháo luân chuyển mở ra, muốn đoạt lại quyền khống chế bầu trời.
Nhưng, Vân Mạt sao có thể cho bọn hắn cơ hội.
“Chỉ huy, không đúng!”
Phó quan ngạc nhiên quay lại, chỉ vào điểm đen rậm rạp cách đó không xa, “Ngài nhìn số lượng của bọn họ này!”
Quan chỉ huy của Thổ Nham Địch nhăn mày, hung hăng rít một điếu thuốc, là điệu hổ ly sơn……
Mục đích của bọn họ là mặt đất chiến, là căn cứ!
“Trở về”, hắn phát ra mệnh lệnh ngắn ngủi.
Nhưng hắn cùng hạm đội của hắn đã sớm bị bao vây.
Áp lực tâm lý của một chọi một và một chọi sáu là hoàn toàn không giống nhau.
Tuy rằng xúm lại tàu chiến của hắn, chỉ là sáu con hàng hạm tuần tra, nhưng lại phiền nhiễu như ruồi bọ, hiển nhiên là đang tranh thủ thời gian, nếu mặt đất bị luân hãm……
Hắn không dám tưởng tượng, cần phải tốc chiến tốc thắng.
“Tụ năng hồ quang điện chuẩn bị!”
“Pháo cao xạ hạng nặng chuẩn bị!”
“Lá chắn năng lượng vảy rồng cấp cao chuẩn bị!”
Khóe môi Carl gợi lên một tia cười lạnh, muốn buộc hắn, cũng phải xem hắn có phối hợp hay không?
“Phóng!”
“Oanh……”
Vô số cột sáng thô tráng lóe lên, phụt ra từ họng pháo của chiến hạm, lao thẳng đến hàng hạm tuần tra.
Cùng lúc đó, tàu chiến đấu khẩn cấp hạ xuống, thay đổi phương hướng chuẩn bị rời đi.
Phản kích của Vân Mạt cũng theo nhau mà đến, Lục Đinh Lục Giáp trận, trận pháp phòng ngự cực tốt, hơn nữa sau khi được Hồng Ninh tu sửa, họng pháo công kích trên mỗi con chiến hạm đều đạt 45 cái.
Đạn đạo đón thế công của đối phương, tiếp theo, lửa đạn cùng với cột sáng dày đặc lao ra.
Khiến Carl trong nháy mắt cảm thấy trắng xóa đến lóa cả mắt, lửa đạn của sáu con hàng hạm tuần tra đập ở trên thân tàu chiến đấu, thân chiến hạm dày nặng nổi lên vòng phòng hộ, cũng có hệ thống tự chữa trị nhất định, gần như là cào ngứa.
Mà ở dưới thế công điện từ cường lực hình cung, hạm đội của Liên Bang lại như thuyền nhỏ trong mưa gió, tùy thời đều có nguy cơ bị lật úp.
“Oanh……” “Oanh……”
Đối phương vẫn duy trì trận hình quỷ dị kia, phiêu phiêu hốt hốt, phương vị trốn tránh thập phần kỳ lạ.
Giằng co sau một phút, trên tàu chiến đấu một trận hoan hô: “Đánh trúng!”
Carl nhìn thấy đài hàng hạm tuần tra dẫn đầu của đối phương bị thủng một hố đen thật lớn, lóe ánh lửa xì xẹt, đám người hoảng hốt chạy loạn, nháy mắt mất đi sức chống cự.
Binh lính Thổ Nham Địch khó có thể tin nhìn đôi tay của chính mình, là nhờ điện từ hình cung mà hắn phóng ra sao?
Đối phương đã dính đòn? Chỉ bằng thứ đồ rách nát này mà dám công khai vây lại đây?
“Vân tổng?” Binh lính thông tin bên ta cũng thực sốt ruột, trong chớp mắt khi kênh liên lạc bị mất tín hiệu, vành mắt cơ hồ đỏ rực lên.