“Thời gian không sai biệt lắm, đi ăn cơm nhé?” Vân Mạt hỏi.
Vị trước mắt này là kim chủ ba ba, cần phải nịnh nọt.
Khóe mắt Liên Nghệ mang theo sung sướng, nhìn về phía bên ngoài: “Đi thôi, nhà hàng Đốm Kéo Mã ở đây cũng không tệ lắm.”
“Ngài có để ý ta gọi thêm vài người không?” Vân Mạt hỏi.
“Gọi đi”, Liên Nghệ rũ đôi mắt xuống, chờ nàng đuổi kịp.
Vân Mạt ở trong nhóm hô một tiếng, kỳ thật chủ yếu là @ Mạc Mặc cùng @ Bộ Diên.
Hai đương sự đều đang bận, hồi phục nói không đi, chốc lát nữa sẽ tự đi tìm đồ ăn.
Nhưng những người khác lại nhảy nhót lung tung tìm kiếm cảm giác tồn tại, Hoắc Xuyên trực tiếp ở trong vòng năm giây sau khi nàng gửi tin, nhắn lại.
“Bồi vợ của người khác đi dạo phố còn phải tiêu tiền của chính mình là cái cảm giác gì……” kèm theo là vật phẩm trang sức thuần một sắc nữ tính.
Hắn hấp thụ giáo huấn trước kia, biết thói hư tật xấu của mấy kẻ kia, sau khi phát ra còn cố ý nhắc nhở người nào đó xem đi.
Trí não leng keng vang lên, Liên Nghệ ở bên cạnh nghiêng mắt, liền thấy được hình ảnh cực lớn kia.
Lưu Dược là người thứ nhất hồi phục: “Có bản lĩnh ngươi tắm rửa cho cháu gái người ta một cái, thuận tiện đính kèm hình ảnh “Tán gái”.”
Vân Mạt không nhịn được xì cười, ở phía dưới hồi phục Lưu Dược: “Hắn khả năng sẽ bị đánh gãy chân.”
Hoắc Xuyên: “Phi……”
Vân Mạt vừa đi vừa download hình ảnh kia của Hoắc Xuyên, một cái vòng tay mặt ngọc thạch, sau đó click mở trò chuyện riêng với Hoắc Xuyên: “mua hai cái này tặng cho hai bác đi.”
Hoắc Xuyên gửi đi một cái hình động moah moah.
Không đến năm giây sau, Hoắc Xuyên lại gửi trở lại một câu: “Thái Hậu nói muốn mua thêm một bộ, hỏi ngươi thích cái nào?”
Vân Mạt do dự một giây vẫn là cự tuyệt: “Đừng tiêu pha, ta thấy hai cái mặt đá còn có hơi chút giá trị, những phần khác chỉ đẹp chứ không xài được……”
Hoắc Xuyên: “Được rồi”
Hắn sau đó lại bổ sung một câu: “A, đúng rồi, Thái Hậu muốn thêm ngươi vào bạn tốt, cái gì nên nói, cái gì không nên nói ngươi hiểu được đi, ta không nghĩ xuất ngũ……”
Vân Mạt trả lời: “Cứ yên tâm mà nhìn”.
Liên Nghệ ở bên cạnh nhìn, biểu tình không có biến hoá gì, nhưng ý cười trong ánh mắt phai nhạt không ít.
Bực bội, mua liền mua đi, dong dài dây dưa không xong, ai muốn ngươi tặng?!
Nhưng Thái Hậu rốt cuộc còn chưa có thêm bạn tốt, mà Liên Châu lại đã sớm đánh vào doanh trại của địch…… Xem như miễn cưỡng đánh ngang.
EQ của thẳng nam không online, nhưng chỉ số thông minh có thể đền bù.
Liên Nghệ một khi nghiêm túc, liền sẽ chế định ra nguyên một bộ kế hoạch logic nghiêm mật.
Hắn thành công từ thuở thiếu niên, đứng trên đầu kim tự tháp, đã nhìn quen các kiểu người.
Có ngưỡng mộ, có sùng, có ghen ghét…… Ngay cả Nhiếp Câu Sanh, cũng là bị hắn đánh phục sau đó mới ngừng nghỉ xuống.
Mà người trước mặt này, nhuệ khí của nàng giấu ở chỗ sâu trong đôi mắt, làm hắn có loại cảm giác thế lực ngang nhau. Liên Nghệ trước sau cảm thấy, tuổi của nàng nhiều hơn hẳn vẻ ngoài trẻ con này.
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, tầm mắt của hắn đã không tự giác được mà dừng lại?
Là từ khi nàng chữa khỏi cho chính mình sao? Hay là từ lúc nàng ở Nhiếp gia châm chọc Liên Bang? Cũng hoặc là những lần giao thoa trong nhiệm vụ?
Chính hắn cũng không phân định được rõ ràng lắm. Ban đầu khả năng chỉ là hảo cảm, rốt cuộc Vân Mạt cũng là một tuyển thủ thực am hiểu nói chuyện phiếm. Sau lại theo hiểu biết gia tăng, dần dần chuyển thành thưởng thức.
Thẳng đến khi nàng ngã xuống trong cự hồn huyết trận, đã bừng tỉnh cảm quan của hắn, ngực lạnh, cả người hoảng loạn, đâm nát bình tĩnh vốn có của hắn. Dẫn tới thời điểm hắn tiến lên không hề có hình tượng.
Cùng nàng đứng chung một chỗ, sẽ cảm thấy thực thoải mái, tuy rằng nàng thường xuyên nói một câu khiến người nghẹn nửa ngày cũng chưa hồi thần.
Đứng đắn, nghiêm túc, cấm dục, bình tĩnh…… Ân, đây là tính cách của Liên trung tướng.
Nhưng người có thể hỗn cùng Nhiếp Câu Sanh từ đại học đến bây giờ, không có chút tính cách khác, ai tin?
Đáng thương cho Liên Châu còn chưa biết, đã bị anh hai nhà mình nhớ thương, vẫn cùng La Viễn Kha nói chuyện đến náo nhiệt……
“Đúng rồi, Phổ Tây có tính cách cổ quái, ngươi khả năng phải chú ý một chút”, Liên Nghệ giống như không thèm để ý nói.
Chuyện này là ưu tiên hàng đầu, Vân Mạt tắt giao diện nói chuyện phiếm đi, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cổ quái gì?”
Liên Nghệ trả lời: “Hắn thích nói chuyện về triết học.”
“A?” Một nhà vật lý học nói triết học?
“Nhưng ta cảm thấy các ngươi có thể nói chuyện với nhau được, ngươi trông có vẻ biết.”
Vân Mạt nghe ngữ khí của hắn, rất có loại cảm giác Phổ Tây đã rơi vào trong chén của nàng.
Trên đường, Liên Nghệ phổ cập một chút về cuộc đời của vị vật lý học kia cho nàng, nghe thấy đích đích xác xác giống một nhân vật truyền kỳ.
Bất tri bất giác đã đi tới cửa nhà ăn, hai người tìm một vị trí trong góc gần cửa sổ ngồi xuống.
Vân Mạt lật xem thực đơn, Liên Nghệ ngồi không có động, cho dù là dỡ xuống một thân quân trang, hắn vẫn cứ có loại khí chất làm người vô pháp bỏ qua.
“Ngài muốn ăn gì?” Vân Mạt hỏi.
“Cứ tùy tiện gọi đi, ta không kén ăn”, Liên Nghệ nói.
Vân Mạt nhướng mày: “Không chọn sao?” Sao cứ cảm thấy không đáng tin như vậy? Nàng nhớ rõ lần uống nhiều đó, hắn thập phần khắt khe.
Liên Nghệ rũ mí mắt, biểu tình nội liễm, Vân Mạt đợi nửa ngày không nhận được đáp lại, dứt khoát dựa theo sở thích của chính mình chọn cơm.
Đồ ăn được bê lên, nàng chụp một tấm hình gửi vào trong nhóm, bên trong lại bắt đầu náo nhiệt.
Bởi vì bên kia vẫn còn đang chọn món, nhất tâm nhị dụng, trực tiếp đặt quang não lên trên mặt bàn. Nội dung nói chuyện phiếm liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Hoắc Xuyên nhảy nhót tích cực nhất, cũng bắt đầu ăn bữa tối cùng Thái Hậu, thuận tiện biểu đạt vẫn là đồ ăn ở Gliese tương đối đặc sắc, rất muốn ăn.
Liên Nghệ thấy trên mặt nàng mang ý cười, cảm thấy người phía bên kia đại khái muốn ăn rắm.
Hoắc Xuyên nói: Thái Hậu một hai phải uống trà sữa khoai bùn mật ong, quả thực muốn mệnh, ta chỉ có thể chọn không khoai bùn, không trà sữa, chỉ cần mật ong.
Vân Mạt: Ha ha, ta nhớ tới khẩu vị ánh trăng của hip-hop ha.
Liên Nghệ càng thêm khó chịu, thuận tay click mở thực đơn, chọn một phần dấm lưu cải trắng không cần cải trắng.
Vân Mạt khiếp sợ quay ra nhìn hắn, Liên Nghệ mặt vô biểu tình, xóa rớt một phần khoai tây cà tím cay rát không cần khoai tây vừa chọn.
Vân Mạt:…… Tựa hồ lại về tới lúc gọi món gà thần tiên không gừng, không thêm rượu vang, hầm ba giờ, thuận tiện còn phải dùng loại gà bảy lông đuôi, ngươi đây là không chọn? Hay là đang biểu đạt sự bất mãn đối với nhà hàng này? Nàng thực muốn gọi thêm món rùa xào trứng.