Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 709 - Chương 709. Thần Trợ Công Đến Từ Liên Châu

Chương 709. Thần trợ công đến từ Liên Châu Chương 709. Thần trợ công đến từ Liên Châu

Đường Kiến Ma sứt đầu mẻ trán, bận vãn hồi xu hướng suy tàn.

Người Alpha ăn lỗ nặng, nhưng khắp nơi đã ký tên lên hiệp nghị ngưng chiến, tạm thời cũng không có khả năng đi xé rách mặt.

Cho nên, hiện nay không có vai ác quan trọng gì nhảy ra diễn trò, thời gian của Nhiếp Câu Sanh thực sự nhiều lên.

Một người rảnh rỗi liền dễ dàng thả bay chính mình, huống chi, hắn vốn dĩ chính là một kẻ không chịu ngồi yên.

Vì thế, sau một ngày đánh bài, lên vô số lôi đài ở căn cứ, hắn rốt cuộc quyết định nhọc lòng giúp người anh em tốt nhà mình một phen.

Nhưng lấy mạch não của hắn cùng với nhóm nam nhân căn cứ kia, ước chừng chỉ biết cảm tình giống như là một loại sản phẩm phụ của PEA hoặc là dopamine, về phần thay đổi cảm giác như thế nào, xin thứ cho hắn tài hèn học ít.

Nhiếp Câu Sanh ngậm thuốc lá, bắt chéo chân, không hề có hình tượng dựa ở trên chỗ ngồi lục thông tin.

Sau khi lục từ trên xuống dưới, lại đem liên hệ nhân phẩm luận đủ một phen xong, hắn rút ra một kết luận

—— trong vòng bạn bè của hắn, chỉ có một người có thể hỏi được, người kia tên là Liên Châu.

Nguyên nhân đơn giản sáng tỏ, miệng của hắn quá ác độc, hơn nữa tính cách đặc biệt giống chó, phỏng chừng đa số mọi người đều hận trốn không kịp, càng sẽ không có ai theo hắn đàm luận vấn đề tình cảm gì.

Tổng không thể đi tìm mẹ hoặc là các trưởng bối khác để hỏi đi? Đó là tiết tấu thọc vào tổ ong vò vẽ lúc sau sẽ vạn kiếp bất phục!

Nam nhi tốt tuyệt đối sẽ không trêu chọc phụ nữ trung niên!

Nhiếp Câu Sanh kẹp tàn thuốc, điểm đánh trí não.

“Tích……” Sau tiếng vang, khuôn mặt Liên Châu xuất hiện ở trên màn hình, tóc cuốn cuốn, trên trán còn đổ mồ hôi, nhìn qua hẳn là vừa mới chạy xong.

“Anh Cẩu Thặng……” Liên Châu thực vui vẻ chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

Nhiếp Câu Sanh: “Câm miệng, em kêu anh là cái gì?”

Liên Châu: “Ngạch, hắc hắc, anh……”

Nàng giống như pháo liên thanh, lôi kéo Nhiếp Câu Sanh bắt đầu tán gẫu: “Anh, các anh đi đâu vậy? Gần đây tiền tuyến có phải tương đối khẩn trương hay không? Các anh không bị thương chứ?”

Nhiếp Câu Sanh nhìn gương mặt tươi cười kia, ân ân gật đầu đáp lại, tàn thuốc đốt tới ngón trỏ, một chữ “Đệch” nghẹn trong miệng nửa ngày cuối cùng nuốt trở lại.

Hắn dập tàn thuốc xuống chiếc gạt tàn trên mặt bàn.

“Chúng ta không có việc gì, em cũng biết đấy, sinh hoạt tương đối buồn tẻ, ngoại trừ huấn luyện chính là diễn tập, bằng không chính là các loại nhiệm vụ……”

“Oa, các anh thật là lợi hại, em kỳ thật cũng muốn đi……”

“Đừng”, Nhiếp Câu Sanh vội vàng đình chỉ nàng.

Chỉ mỗi Liên Nghệ nhập ngũ thôi đã thiếu chút nữa khiến cho Liên gia nháo đến không yên, lại thêm một người tiến vào, hắn cảm thấy bác gái kia sẽ đi đến nhà hắn, cùng mẹ hắn khóc đổ trường thành.

“Quân doanh đều là một đám nam tử cơ bắp phát đạt hơn so với đầu óc, em tới không thích hợp, em cứ làm nghiên cứu của em đi.”

Liên Châu ủy khuất bĩu môi: “Nhưng Vân Mạt cũng ở……”

Nhiếp Câu Sanh:…… Kia mẹ nó có thể là người bình thường sao?

“Các anh khi nào trở về?” Liên Châu hỏi.

“Nhanh thôi”, Nhiếp Câu Sanh tùy ý trả lời.

Liên Châu ríu rít, lại nói với hắn không ít chuyện thú vị ở trường học, thuận tiện hỏi hỏi hắn tình hình gần đây, hai bên nói chuyện rất hợp.

Liên Châu cuối cùng hỏi: “Đúng rồi, anh Cẩu Thặng, anh tìm em là có chuyện gì nha?”

“Ách……”, Nhiếp Câu Sanh sờ sờ mũi: “Có một vấn đề muốn hỏi em.”

Liên Châu khó được nhìn thấy bộ dáng đứng đắn của hắn, không tự giác mà đi theo banh nổi lên thần kinh, nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì?”

Nhiếp Câu Sanh châm chước từ ngữ một chút, nói: “Anh có một người bạn……”

“Nga”, Liên Châu đã hiểu, ‘một người bạn’.

“Sao anh…… Không, bạn anh làm sao vậy?” Liên Châu hỏi.

Nhiếp Câu Sanh cách màn hình trừng nàng, không có đi sửa đúng, mà là trực tiếp thiết nhập đề tài: “Con gái các em thích kiểu nam nhân như thế nào?”

Liên Châu trợn tròn mắt: “Anh đang thích ai sao?”

Nhiếp Câu Sanh lại một lần nữa nhíu mày sửa đúng nàng: “Không phải anh, em trực tiếp trả lời vấn đề là được, đừng nói nhiều.”

“Nga”, Liên Châu bẹp bẹp miệng: “Mỗi người yêu thích không giống nhau, tỷ như em thích người cao lớn, anh tuấn, đáng tin cậy, bạn cùng phòng em thích chó con, bạn cùng phòng của chị gái nàng ấy lại thích vầng mặt trời thích cười……”

Nhiếp Câu Sanh cảm thấy chính mình hỏi như không hỏi, hắn một chút cũng không có hứng thú với việc bạn cùng phòng nàng thích cái gì.

“Ngừng”, Nhiếp Câu Sanh quyết định đi thẳng vào yếu hại: “Em chỉ cần nói cho anh, dưới tình huống như thế nào nữ nhân sẽ di tình biệt luyến.”

Miệng Liên Châu sắp mở to thành chữ O, hợp lại người anh này, không lên tiếng thì thôi vừa lên tiếng liền khiến người giật mình, không yêu đương liền không nói chuyện, nói chuyện thì đề tài lại kinh thế hãi tục?

Liên Châu hỏi: “Nàng thích anh…… Ngạch, bạn anh sao?”

Nhiếp Câu Sanh lắc đầu: “Hiện tại không, nhưng con nhỏ kia còn có một người bạn học nam không đủ ổn trọng, vừa chậm vừa ngốc……”

“Tương phản, bạn của anh lại cao lớn tuấn tú, làm việc nghiêm cẩn, người lại thông minh, sự nghiệp thành công, còn rất có ý thức trách nhiệm……”

Hắn chịu đựng đau răng, dùng sức khen Liên Nghệ một lần, cuối cùng hỏi: “Em cảm thấy, khả năng hoành đao đoạt ái có thể thành công không?”

Trên mặt Liên Châu mang theo rối rắm, muốn nói lại thôi nhìn hắn.

Nhiếp Câu Sanh có chút bực bội, kéo đầu tóc: “Có chuyện liền nói.”

Liên Châu ngồi thẳng người: “Nói thật, anh Cẩu Thặng, khả năng anh đối với chính mình có chút hiểu lầm……”

Nhiếp Câu Sanh:……

Liên Châu lại vứt ra một kích thật nặng: “Anh là hoàn toàn chiếu phương hướng trái ngược lớn lên……”

“Còn có, anh Cẩu Thặng, anh vốn dĩ cũng chỉ còn một khuôn mặt có thể nhìn, vẫn là chừa một chút đức đi, không cần tham gia vào chuyện tình cảm của người khác” nàng sau khi nói xong liền rụt rụt cổ.

Nhiếp Câu Sanh xách trí não trong tầm tay lên tưởng đập nàng, sau lại nhớ ra đây là cách màn hình, lại ngượng ngùng buông xuống.

Hắn hối hận, hôm nay không nên tìm việc để làm mới đúng!

Hắn cái mũi không phải cái mũi đôi mắt không phải đôi mắt lặp lại: “Lặp lại lần nữa, không phải anh!”

Liên Châu: “Nga, được. Là bạn của anh.”

“Kỳ thật, hình tượng mà anh miêu tả, thật ra rất giống với anh hai của em, nhưng anh hai của em sẽ tuyệt đối không làm ra loại sự tình này.”

Nàng gần đây có xem vài mẩu web drama, thuận tiện xách ra một đoạn lời kịch: “Thanh mai trúc mã cộng hoạn nạn gì đó, là thơm nhất…… Bá đạo tổng tài không được, cỏ dại nghịch tập mới là vương đạo.”

Nhiếp Câu Sanh cách màn hình muốn đấm chết cô bé chết tiệt kia:…… Rốt cuộc không duy trì nổi hữu hảo cơ bản.

Nhiếp Câu Sanh ăn bẹp, hậm hực ngắt kết nối, nhớ tới biểu tình muốn nói lại thôi kia của Liên Châu, liền cảm thấy chính mình bị mang lên danh hiệu “người xấu”, trong lòng càng thêm tức đến hoảng……

Liên Châu sau khi ngắt kết nối, cũng như suy tư gì đó.

Nàng đặt cằm trên hai tay suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gửi cho Liên Nghệ một tin nhắn, để hắn có thể trả lời khi nào thuận tiện.

Liên Châu: “anh hai, em cảm thấy anh hẳn nên quan tâm trạng thái cùng tư tưởng của bạn bè một chút.”

Liên Nghệ:……

Liên Châu thấy hắn trả lời, cũng không gọi điện, mà là suy tư, lúc sau tiếp tục nói: “Anh Cẩu Thặng hôm nay hỏi em làm như thế nào có thể ‘hoành đao đoạt ái’, em cảm thấy tư tưởng của anh ấy đã du tẩu ở bên cạnh vấn đề đạo đức, anh vẫn nên đi tìm anh ấy để tâm sự đi.”

“Theo lời miêu tả của anh ấy, đối phương rất thông minh, anh ấy cũng thực thông minh, anh không cảm thấy, hai người thông minh không thích hợp ở bên nhau sao? Mỗi ngày đều tính kế rất mệt nha……”

“Đáng sợ nhất chính là, anh ấy lại có thể đánh ngụy trang anh để hỏi em……Quá đáng sợ”

“Anh hai sao có thể làm loại sự tình không có đạo đức này được chứ?!”

Liên Nghệ:…… Đây không phải là em gái ruột, vẫn nên kéo vào sổ đen đi.

Bình Luận (0)
Comment