Chữ công đức này bắt đầu từ Phật giáo.
Công là thiện hạnh, đức là thiện tâm. Tâm hành hợp nhất, tên là công đức.
Đạo giáo cũng có công đức.
Thánh nhân lòng chẳng khư khư, thường lấy lòng thiên hạ làm lòng mình. Với kẻ lành dữ đều tốt. ——
Trên người Vân Mạt cũng có công đức, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, đã tiêu hao không sai biệt lắm.
Ban đầu không có đặc biệt chú ý, khi đến gần mới phát hiện, tầng kim quang dày nặng kia thập phần làm người thèm nhỏ dãi.
Nếu không phải biết công đức không thể tái giá, trừ phi dùng thủ đoạn phi bình thường cướp lấy, nàng khẳng định sẽ hỏi Liên Nghệ, có nguyện ý đổi cho nàng một chút hay không.
Nhưng dù vậy, khi đến gần, cũng như ánh mặt trời ấm áp giữa trời đông giá rét, làm người thập phần hướng tới.
Da mặt Vân Mạt rốt cuộc bay lên tới một độ dày mới.
Sau khi nàng kéo Liên Nghệ lại, tay phải vẫn không buông ra, ba ngón tay đáp ở trên cổ tay hắn, tinh tế cảm thụ tầng công đức bên ngoài da thịt kia, như thế nào liền không phải là của chính mình?
Liên Nghệ nhìn cổ tay của chính mình, trước kia mỗi lần xem mạch nhiều nhất chỉ ba phút, hôm nay đây là làm sao vậy?
Hắn xác định chính mình không có việc gì, chỉ là tiêu hao quá mức mà thôi……
Mười phút sau, Vân Mạt rốt cuộc thu hồi ngón tay: “Không có việc gì, chỉ là tinh thần lực tiêu hao quá mức khiến cho suy yếu, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
Liên Nghệ:…… Luôn có loại cảm giác quen thuộc như bị chiếm tiện nghi, nhưng hắn không có chứng cứ.
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, kỳ nghỉ của Vân Mạt đã tiêu hao hai phần ba.
Lưu Dược cùng Hoắc Xuyên đều đến đây, Nhiếp Câu Sanh không biết lòng mang tâm tư gì, cũng tới xem náo nhiệt, cuộc sống hàng ngày ở trong cãi nhau cùng đùa giỡn trôi qua vừa ồn ào lại vừa náo nhiệt.
Trong lúc này, kết quả tổng tuyển cử của Liên Bang cũng lập tức liền phải ra lò.
Đám người Hoắc Xuyên chiếm một cái bàn lớn, nhìn chằm chằm tỷ lệ duy trì trên màn hình, khuôn mặt mang theo khẩn trương.
Lưu Dược hỏi Vân Mạt: “Ai sẽ thắng?”
Vân Mạt kéo kéo khóe miệng, đôi mắt khép hờ: “Nhiếp thượng tướng”
Lâm Phàm Thành đột nhiên nghiêng đầu, chỉ vào quầng sáng: “Ngươi xác định? Tỷ lệ duy trì cho Văn thượng tướng hiện tại đang tăng tốc rất nhanh!”
Vân Mạt khẽ gật đầu: “Tin ta đi. Tử vi của Nhiếp thượng tướng nhập cung quan lộc, sao may mắn chiếu xuống, có cực phẩm chi quý, lúc tuổi già càng thêm phát đạt.”
“Tốt lắm!” Hoắc Xuyên cười ha ha rót một chén nước trà cho chính mình.
Hắn đối với Văn Đằng Huy không hiểu biết, nhưng tất cả bọn hắn lại đều ở phía dưới quân 72.
Nếu không hiểu nhân phẩm của Nhiếp thượng tướng, vậy Liên giáo quan chính là một cái cọc tiêu. Lại nói, còn có Nhiếp thiếu tướng nữa. A không, vẫn không nên đề cập tới hắn thì hơn.
Chẳng qua, Vân Mạt không nói chính là, Văn Đằng Huy này chỉ sợ cũng không đơn giản.
Vân Mạt lúc trước lựa chọn Rechester, đã từng biết hắn là đổng sự, cũng nhìn thấy ảnh chụp của hắn.
Mệnh cách Sát Phá Lang, ở trong mệnh lý học, là thất sát, Tham Lang, Phá Quân ở cung mệnh, khi ba phương bốn hướng chiếu, sẽ hình thành cách cục.
Văn Đằng Huy thất sát nhập mệnh, không cam lòng nằm dưới hầu hạ người khác, trong cuộc đời sẽ có một lần khúc chiết biến hóa thật lớn…… Biến hóa này tạm thời không nhìn ra xu hướng, người này thâm tàng bất lộ.
Gavag, máy khuếch đại sóng điện não, “Nắng sớm” ứng dụng vào huyền học……
Vài sự tình cùng nhau tịnh tiến, tựa hồ đều có tiến triển nhất định.
Ở trên chuyện “Nắng sớm” này, tựa hồ chỉ có Vân Mạt cùng Lăng Cửu có thể khơi được tác dụng.
Hai người phân công nhau nghiên cứu, đầu tiên Vân Mạt bảo hắn tìm được sự giống nhau giữa chu sa cùng nắng sớm.
Sau đó bảo hắn dựa theo phương pháp tổ hợp cổ xưa nhất mà lại vụng nhất thí nghiệm từng cái. Ý đồ tìm được tài liệu phù hợp với nắng sớm nhất. Cuối cùng, dựa theo quỹ đạo phù để khắc hoạ hoa văn, cũng rót dịch nắng sớm vào tiến hành phong ấn……
Hết thảy nhìn qua giống như chuyện hoang đường.
Cùng lúc đó, Vân Mạt cũng không có bỏ trứng vào một rổ.
Nàng dùng “Nắng sớm” đi một con đường thứ hai hoàn toàn không giống—— lợi dụng đá năng lượng.
Loại trận pháp nhỏ phong ấn trong bùa chú, bùa chú lại phong ấn trong ao năng lượng, sau đó đem các năng lượng trì không giống nhau dựa theo vị trí ngũ hành, sắp đặt ở trên thân thể cơ giáp……
Vân Mạt khép hờ đôi mắt, tác động thần thức ở trong đá sao mai tiến hành tạo hình.
Khi một bút cuối cùng thu lại, nàng lau mồ hôi ở huyệt mặt trời, phù văn kim sắc đã hoàn toàn đi vào trong đá sao mai, sau đó ẩn độn……
Ngày qua ngày thử cùng tiêu hao, tinh thần lực bớt đi lại đôi đầy, nàng lại có thể ẩn ẩn cảm thấy gân mạch có dấu hiệu khuếch trương, cảm giác đối với sự vật càng ngày càng nhanh nhạy.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng khả năng đã có tinh thần lực 4S.
Vân Mạt thí nghiệm cơ giáp, là một đài cơ giáp trung xứng đã hỏng, cũng là chiến lợi phẩm lần trước bọn họ thu được ở Gliese nhưng không có nộp lên, lúc này dùng để làm đạo cụ không thể tốt hơn.
“Phanh……”
Theo một trận dao động, không ít người sải bước vọt lại đây.
Không đúng, vẫn là cơ giáp trung xứng sao?
Toàn bộ xác ngoài màu đen của cơ giáp vẫn cứ sặc sỡ, mang theo vẻ cổ xưa rách nát, nhưng lại ẩn ẩn làm người có loại cảm giác bị uy hiếp.
Loại cảm giác này……
Liên Nghệ híp mắt: “Ngươi đã làm được?”
Nhiếp Câu Sanh đã đi vòng quanh cơ giáp vài vòng, vuốt ve trên dưới trái phải, động tác tinh tế có chút đáng khinh.
Nửa ngày sau, Nhiếp Câu Sanh cũng đứng lại đây, hai chân tách ra, khoanh tay trước ngực, khó được có bộ dáng nghiêm túc.
“Như vậy, ngươi đã thăng cấp cho cơ giáp trung xứng?”
Vân Mạt cười cười, “nhưng hiệu quả thế nào, còn phải thí nghiệm mới biết được.”
Hoắc Xuyên đã sải bước lên cơ giáp, cất bước đi về phía không gian thí nghiệm……
Nửa giờ sau, số liệu triển khai ở trước mặt mọi người, Phổ Tây chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay người rời đi.
Kỳ tích! Kỳ tích làm lơ quy luật khách quan!
“Sao có thể làm được như thế?” Nhiếp Câu Sanh hỏi Vân Mạt.
Nàng thuận tay đưa đá sao mai qua, Nhiếp Câu Sanh cầm cục đá màu xanh thật lâu không nói chuyện.
Bên trên hoa văn phức tạp có ba quang lưu chuyển, tinh thần lực đi vào thăm dò rõ ràng có cản trở……
Vân Mạt nói: “Ta dùng đá sao mai làm nền, đầu tiên tạo ra năng lượng trì, sau đó sử dụng các năng lượng trì có thuộc tính công năng khác nhau, ngũ hành tương sinh tương khắc, tổ hợp thành một loại trận phòng ngự hoàn toàn mới.”
“Ta còn có thể thu nhỏ thể tích của đá sao mai, sau đó khảm vào trong các bộ phận của cơ giáp……”
“Tưởng tượng một chút, nếu cơ giáp trung xứng toàn thân đều là trận pháp phòng ngự, sẽ thế nào?”
Đôi mắt Liên Nghệ mang lên ánh sáng nhạt.
Số lượng cơ giáp cao xứng của Liên Bang cực nhỏ.
Một là nó yêu cầu tỷ suất đồng bộ cực cao mới có thể phát huy tác dụng.
Hai là giá trị chế tạo sang quý, động một chút là trăm triệu. Mà giá cả cơ giáp trung xứng cũng gấp hơn mười lần so với cơ giáp cấp thấp.
Nếu cơ giáp trung xứng lắp thêm trận pháp, là có thể tăng năng lực phòng ngự lên trình độ cao xứng, như vậy chỉnh thể thực lực của Liên Bang, chẳng phải là sẽ đi lên một bậc thang thật lớn hay sao?
Vấn đề duy nhất là, trận pháp chỉ có nàng biết làm, hiệu suất quá thấp, thời gian Tinh Minh để lại cho bọn họ không biết là bao lâu?
Tựa hồ biết Liên Nghệ đang suy nghĩ cái gì, Vân Mạt quay đầu cười, nhìn về phía Lăng Cửu.
“Ta đã chứng minh trận pháp tổ hợp được, nhưng cơ giáp mang theo số lượng lớn năng lượng trì, cũng có rất nhiều tai hoạ ngầm. Cho nên, còn phải dựa vào “Nắng sớm”……”
Ngay khi giọng nói Vân Mạt rơi xuống, bên kia, Lăng Cửu cũng rống lên một tiếng lớn.
“Cẩn thận!”
Theo giọng nói rơi xuống, một vại chất lỏng màu xanh lục “Phanh” một tiếng nổ tung, chất dịch như nước nhanh chóng phun trào ra ngoài.
Nhiếp Câu Sanh đứng mũi chịu sào, bị phun đầy mặt, trên tóc tích táp nhỏ xuống, khuôn mặt hắn nháy mắt liền biến đen.
Vị trí của Vân Mạt cùng Liên Nghệ ở phía sau, Liên Nghệ bất động thanh sắc đi lên phía trước một bước, che đậy hơn phân nửa cho Vân Mạt, chỉ có một chút bắn tung tóe lên trên quần áo nàng.
“Xong rồi”, Lăng Cửu nhảy từ trên ghế cao xuống dưới, chạy ra bên ngoài.
Hoắc Xuyên thong thả quay đầu, nhìn phương hướng hắn chạy đi, có chút hoảng hốt trong chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu tại sao hắn phải chạy?
Lăng Cửu vọt tới cửa, thấy được ánh mắt ý vị thâm trường của Phổ Tây.
Hắn vỗ ngực: “Mẹ kiếp, “Nắng sớm” có tác dụng phóng đại cảm xúc, xong rồi, nếu như bọn họ bị đào ra bí mật che giấu, ta mẹ nó sẽ không bị diệt khẩu chứ?!”
Vân Mạt nhìn vườn trường trước mắt, chớp mắt.
Nàng thật không nghĩ tới, Lăng Cửu có thể làm được loại tình trạng này, ảo giác, cảm xúc, nắng sớm…… Nắng sớm phóng đại cảm xúc của mọi người, đào ra tâm tư mà bọn họ che giấu sâu nhất.
Đây là Rechester?
Lại không phải là Rechester của năm trước, mà là Rechester sáu bảy năm trước.
Hai người đang đánh nhau kia, còn không phải là Liên Nghệ cùng Nhiếp Câu Sanh sao?