Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 721 - Chương 721. Đều Là Biểu Hiện Giả Dối

Chương 721. Đều là biểu hiện giả dối Chương 721. Đều là biểu hiện giả dối

Vân Mạt rất nhanh liền hiểu được, nàng đang tiến vào trong một đoạn ký ức.

Nếu đoán không sai, hẳn là dưới tác dụng của liều thuốc “Nắng sớm”, hai người bị câu ra một đoạn năm tháng quá vãng, ba người ở trong hoàn cảnh quỷ dị này cộng hưởng.

Chẳng qua, nàng rõ ràng là người đứng xem.

“Phanh……” “Đông……”

Từng quyền nhập thịt, xa xa nghe thấy cũng cảm thấy đau, khu vực này yên tĩnh không người, chỉ có âm thanh gió thổi lá cây sàn sạt, còn có hai người không hé răng đánh nhau kia.

“Liên Nghệ, ngươi dám đánh mặt ta sao!”

Một tiếng hét to, hai người rất nhanh tách ra, má trái Nhiếp Câu Sanh sưng to.

“Ha hả……”

Liên Nghệ phun ra một cỗ khí, góc mắt phải xanh tím đan xen, cũng có thể nhìn ra một dấu nắm tay rõ ràng.

“Chúng ta chờ xem!”

Hai thân ảnh cả người đều là mồ hôi, kiêu căng đi về phía các tòa nhà khác nhau.

Vân Mạt theo bản năng đuổi theo Liên Nghệ, liền nhìn thấy hắn khi vừa rẽ ở chỗ góc tường, đột nhiên vịn tay lên tường một chút, che lại đùi rủa thầm một tiếng “Đậu má”…… Sau đó, chính là bước chân khập khiễng chậm chạp đi về phía trước.

Vân Mạt thiếu chút nữa phun ra, tròng mắt vừa chuyển, quay đầu liền phóng về hướng bên kia.

Quả nhiên, Nhiếp Câu Sanh so với hắn không tốt hơn chút nào, chỉ có ở nơi có người, mới tỏ vẻ lãnh ngạnh cùng chẳng hề để ý.

Đây là biểu tượng sống sờ sờ của ‘phùng má giả làm người mập’ a.

Hai giờ sau hình như là có bài giảng, hiệu quả của dịch chữa trị trong phòng ngủ không có mạnh như vậy, tựa hồ là chú trọng chữa trị tổn thương cốt cách cơ bắp hơn.

Liên Nghệ cách mỗi năm phút liền đi soi gương, nhìn chằm chằm dấu vết góc bên mắt phải đang càng thêm xanh tím, nhìn nửa ngày chương trình học của Tân giáo thụ……Hắn rốt cuộc cũng không đi.

Trí não liền thu được dấu “X” to đùng của Tân giáo thụ.

Má trái Nhiếp Câu Sanh sưng như trứng gà.

Hắn ngồi nghênh ngang ở hàng sau cùng giảng đường, quét mắt khắp phòng học, chưa thấy được người kia, hơi thở phun ra một tiếng “Hừ”.

Sau khi tan học, Tân giáo thụ rời đi……

Nhiếp Câu Sanh dựa nghiêng nghiêng vào sau cửa phòng học, La Kỳ đi qua, hắn thong thả ung dung nâng chân trái lên, chặn cửa phòng học.

“Ngươi muốn làm gì?”

Là thủ tịch hệ đơn binh, La Kỳ cao to, âm thanh càng không khách khí.

“Vừa rồi có phải ngươi đã nhìn chằm chằm mặt ta hay không?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.

“Đúng thì thế nào?” La Kỳ vốn dĩ không nhìn hắn, nhưng tâm tính thiếu niên, bị hắn khiêu khích liền tức giận, cố ý nhìn chằm chằm hắn.

“Không chỉ ta nhìn, tất cả chúng ta đều nhìn, thế nào?” Hắn chỉ vào mấy chục người ban A hệ đơn binh nói.

“Ta không thích.” Nhiếp Câu Sanh nói.

“Ha hả……” La Kỳ lôi kéo khóe miệng, chỉ có hai chữ này.

“Phanh”

Nhiếp Câu Sanh không nói hai lời, trực tiếp động thủ, mười mấy người vặn đánh vào cùng nhau.

Truyền thống của Rechester muốn kích phát tâm huyết của học sinh, sau thời gian học, luận bàn là hiện tượng thực bình thường. Lúc ấy, Vân Mạt cũng ở trong phòng học cùng Lương Bách đánh nhau……

La Kỳ cùng mười mấy học sinh đơn binh cuối cùng đều đỉnh má trái sưng cao cao, oán hận rời khỏi phòng học.

“Mẹ nó……” Đám người La Kỳ chửi thầm trở về phòng ngủ, “Hệ chỉ huy từ khi nào lại có một tên biến thái như vậy!”

“Mặt hắn là bị ai đánh vậy?!”

“Xứng đáng……”

Chạng vạng đến giờ ăn cơm, vết màu xanh lơ bên mắt Liên Nghệ rốt cuộc phai đi.

Nhìn thấy nhóm bạn cùng trường hệ đơn binh cùng lên án công khai Nhiếp Câu Sanh, hệ chỉ huy lại phủng hắn tới địa vị cực cao, một đám bám đít.

Liên Nghệ ấn xuống khóe mắt, xách áo khoác lên đi đến ký túc xá hệ đơn binh.

“Kêu La Kỳ ra đây!” Liên Nghệ nói.

“Làm gì?” La Kỳ ấn má trái, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ta không quen biết ngươi.”

“Đánh một hồi sẽ quen……”

“Ngươi mẹ nó có bệnh sao……”

“Không dám?”

“Có cái gì không dám!”

Học sinh hệ thông tin một mình đấu thủ tịch hệ đơn binh……

Trước tòa nhà phần phật vây đầy người, tiếng hò hét cổ vũ náo nhiệt vô cùng.

Nửa giờ sau, góc mắt phải của đám người La Kỳ cũng bầm tím thành một mảnh…… Liên Nghệ vừa lòng rời đi.

Bọn họ cuối cùng đã hiểu ra.

Hợp lại hai vị kia chính mình khó chịu, tìm bọn họ để xả giận, một người làm được một người còn lại cũng nhất định phải làm được.

Các ngươi mẹ nó có phải có tật xấu hay không?!

Vân Mạt trừng mắt nhìn xem như phát ngốc, lúc trước đã nghe kể về lịch sử của hai vị này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, hóa ra so với đồn đãi còn khiến người ái ngại hơn.

Nhiếp thượng tướng và bác Liên năm đó, đã phải tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên mới có thể làm cho hai người bọn họ không bị đuổi học?

Sau đó, ngoại trừ một mình đấu đơn binh, bọn họ liền bắt đầu khiêu khích giáo viên…… Hoàn mỹ ghi lại lịch sử của hai thiếu niên trong thời kỳ phản loạn.

Mấu chốt nhất chính là, vị Liên giáo quan nhìn qua nghiêm cẩn lãnh ngạnh kia, chậc chậc chậc…… Hình dung như thế nào đây?

Vân Mạt nhìn hắn suýt xoa phun dịch chữa trị trước gương, thấp giọng mắng Nhiếp Câu Sanh……

Ban ngày hắn mới ở bên ngoài đánh người, giống như cao thủ không nói một lời, lạnh nhạt rời đi. Buổi tối liền phủ thêm áo choàng, ở trên diễn đàn IT của trường không ngừng lảm nhảm thổi phồng cho chính mình……

Buổi sáng rời giường đối mặt với gương, nghiêm túc cạo râu, sửa sang lại quần áo…… Sau khi ra cửa chính là mặt mày trầm tư, sắc mặt thâm thúy, rất có phong phạm bây giờ.

Trong lòng Vân Mạt không ngừng phun trào “Ha hả” cùng sóng to ngập trời.

Thành thục ổn trọng, nghiêm túc công chính, chữ chữ như châu ngọc…… Ha hả.

Bản tính khó dời a! Trên thực tế là cấm dục, thích giả vờ cộng thêm ‘chó so với rùa nhiều lông hơn’……

Hai người rốt cuộc đều có tinh thần lực cường hãn, rất nhanh liền phản ứng lại đây, hình ảnh trước mặt Vân Mạt xuất hiện tạp âm cùng ngắt quãng.

Đến cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy hai người ngồi song song ở trên đỉnh núi giả trong trường học.

“Ta thu được kết quả thí nghiệm”, Liên Nghệ nói.

“Ta cũng thu được”, Nhiếp Câu Sanh đá đá bên dưới.

“Nhà ta, không hy vọng ta nhập ngũ……” Là âm thanh của Liên Nghệ.

“Đồ cổ nhà ta lại hy vọng……” Nhiếp Câu Sanh đáp lại.

“5S tinh thần lực, ta cũng không cảm giác thật cao hứng……”

“5S thể chất, ta cũng không thế nào thoải mái……”

Liên Nghệ dựa về phía sau, híp mắt nhìn bóng cây loang lổ: “Ta cảm giác được trách nhiệm nặng trĩu.”

Âm thanh Nhiếp Câu Sanh thực nhẹ: “Ta chán ghét bị trói buộc. Ta càng không thích giúp mấy lão gia hỏa ‘tiếu lí tàng đao’. Nhưng đồ cổ khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta.”

(*) Tiếu Lý Tàng Đao: là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao

Liên Nghệ đứng lên, hai người cuối cùng không có mặt sưng mày xỉa đối diện.

Liên Nghệ nói: “Là trách nhiệm cũng là kỳ ngộ”

Nhiếp Câu Sanh cười khểnh: “Được rồi, ít nhất ở địa phương của ta, cần ấn quy củ của ta để làm.”

……

Hai người vẫn là theo phương hướng hoàn toàn tương phản đi xuống núi giả, tấm lưng kia, mang lên trầm ổn cùng kiên nghị ít có ở các thiếu niên bằng tuổi.

Hình ảnh tan đi, ba đôi mắt hai mặt nhìn nhau, chất lỏng “Nắng sớm” theo đầu tóc Liên Nghệ tích táp rơi xuống.

Vân Mạt nghẹn cười: “Liên giáo quan, ta nơi này có gương, ngài có cần không?”

Nhiếp Câu Sanh vốn dĩ đang mang một bụng hỏa khí, lúc này cong lưng ha ha cuồng tiếu.

“Ha ha ha ha, ngươi cũng có hôm nay……”

“Ha ha ha ha, rớt áo choàng đi……”

Liên Nghệ:…… Hắn nghiêm mặt, nện bước thong dong, để lại cho bọn họ một bóng dáng trầm mặc.

Bình Luận (0)
Comment