Văn Đằng Huy rốt cuộc vẫn động tay động chân.
Bảy chọn một, cũng không phải đơn thuần là bảy chọn một.
Mà là sau khi lựa chọn, còn cần thiết phải đoán ra vật thể bên trong.
Vốn dĩ hắn không nghĩ làm nhiều việc vô ích. Nhưng biểu hiện liên tiếp của Lưu Dược, làm hắn cảnh giác, với tính cách cẩn thận, Văn Đằng Huy đã để lại cho chính mình một đường lui.
Chẳng qua, thời gian quá mức gấp, hắn giấu diếm người Tinh Võng ra tay, cũng chỉ giới hạn trong những thứ này.
Mồi chính là như vậy, từng bước một thả xuống, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Nếu ngay từ đầu khiến cho những người này biết mở hộp ra còn phải khúc chiết như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ không đáp ứng.
Hiện tại, cử động này của hắn đã mang đến cho mọi người khó khăn cực lớn.
Hiện tại chẳng sợ có cánh tay phải thần kỳ của Lưu Dược, cũng nhiều lắm là tìm đúng được hộp.
Muốn biết bên trong hộp có cái gì?
Hộp làm từ chì chip, có thể ngăn cách tuyệt đại đa số tia của máy điều tra, trước mặt cũng không có thiết bị khoa học kỹ thuật nào kiểm tra được. Hiệp trợ từ xa cũng không kịp.
Phổ Tây cũng gắt gao nhìn chằm chằm quầng sáng, hắn ở trong đầu nhanh chóng đảo qua các tài liệu có khả năng sử dụng, nhưng mà thất bại chính là, không có kết quả……
Nếu đến hắn cũng không có biện pháp, vậy những người khác liền càng không cần phải nói.
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chính là gần trong gang tấc lại như thế nào cũng không thể đạt được thành công!
Đây là cơ hội tốt nhất để nhân loại có thể nghịch chuyển trong trận đối kháng cùng Tinh Minh.
Góc trên bên phải, thời gian tích táp trôi đi.
Đa số mọi người đều căng chặt tinh thần, sau căng chặt chính là nôn nóng, sau đó chính là từ bỏ.
“Quên đi, nhắm mắt lại đoán một cái đi!”
“Không có thời gian, Vân đại tá không phải vận khí rất tốt sao?”
“Đoán một cái đi, chúng ta không trách ngươi……”
Vân Mạt nhìn vị trí thân ảnh giả thuyết của Văn Đằng Huy ngã xuống, trong mắt mang lên một tia ý vị thâm trường.
Đại đạo 50, thiên diễn 49, Thiên Đạo thiếu một, lưu một đường sinh cơ.
Một đường sinh cơ của nhân loại đang nằm ở trước mắt nàng.
Bàn tay trắng nõn hướng về phía trước mở ra, tiền xu sắc lạnh lóe ngân quang.
Theo “Rầm” sáu lần ném mạnh, đôi mắt Vân Mạt ngăm đen như hồ sâu.
Bắn Phúc, Mai Hoa Dịch Số, đoán bao trùm sự vật.
Thiên Sơn độn, Thiên Phong Cấu, Thiên Hỏa Đồng Nghiệp.
Cơ thể là Càn kim lại là thân nguyệt, vì vậy nó phải rất thịnh vượng, Kim thì cứng, vì vậy vật thể là bằng kim loại, hình tròn.
Thay đổi thành quẻ Hỏa khắc Kim, vật đó trống rỗng, có hình vòng. Chỉnh thể quẻ là kim loại, tính vượng, Dậu Kim, vật đó có màu trắng.
Quẻ Cấn là tay, vật ấy có quan hệ cùng tay.
Vật hình tròn, trống rỗng, màu trắng, loại nhỏ, làm bằng kim loại, sử dụng bằng tay.
Là cái gì?
Vân Mạt híp mắt, đoán phúc yêu cầu ngộ tính nhất định, còn cần lớn mật trinh thám.
Xem vật ở hào năm hào sáu, phần nhiều là có quan hệ với vật không chuyển động.
Mà tình cảnh của Văn Đằng Huy, chiến trường, hấp tấp, tùy ý…… Dưới tình huống như vậy, hắn sẽ dùng vật gì?
Trên Tinh Võng một mảnh âm thanh hít khí lạnh, đáp án ngay ở bên miệng, phù hợp với mấy yếu tố này…… Súng!
Cổ tay của cơ giáp Lôi Thần có súng nhỏ có thể tháo dỡ được, chỉ có cái này phù hợp với tình cảnh.
Sắc mặt Vân Mạt bình tĩnh, ngẩng đầu lên, tựa như nhìn chằm chằm hư không, lại tựa như nhìn chằm chằm mọi người trên Tinh Võng, thong thả phun ra một chữ: “Súng!”
“Leng keng! Chúc mừng!”
Hộp đen nháy mắt văng ra, tiến độ của bảy chiếc hộp đã gần tới đỉnh chóp.
“Phổ Tây tiến sĩ, đóng như thế nào?” Vân Mạt lại lần nữa xin viện trợ từ bên ngoài.
Nếu lúc này có đám người ở hiện trường, nhất định sẽ lập tức dẹp lối, nhường ra một con đường tươi sáng cho vị Phổ Tây trong miệng nàng này.
Bọn họ phát hiện, một đường đi tới, chính mình xoa tay hầm hè, dù gấp nhưng lại cái gì cũng không thể giúp đỡ được.
Vân Mạt ở dưới chỉ thị của Phổ Tây, thuận lợi đóng lại chốt.
Nhân viên kỹ thuật bận rộn ở hậu trường, mồ hôi lạnh đều đi theo chảy xuống, ở trong nháy mắt kia, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Chỉ có bọn họ biết, mấy sản phẩm phục chế kia là sự tồn tại phản khoa học cỡ nào.
Hai bên không ngừng xâm lấn cùng phản xâm lấn, tốc độ tay của bọn họ, căn bản là không theo kịp tốc độ cắn nuốt của đối phương.
Nếu không có lần đóng cửa này, Liên Bang sẽ lại lần nữa lâm vào vũng bùn tin tức chiến, sẽ bị động, có mắt như mù.
Rốt cuộc có thể hoãn một hơi, nhân viên kỹ thuật luống cuống tay chân vá lỗ hổng.
Cũng may sự tình Wolf đã cho bọn họ giáo huấn mười phần, hệ thống sao lưu đã làm nhiều thêm vài phân, chìa khóa bí mật cũng được làm lại toàn bộ, ngay cả cửa sau dự lưu cho chính mình, cũng có thể đóng hoàn toàn..…\
Có người trẻ tuổi vô pháp tự mình ra trận sau khi thở phào một hơi, rốt cuộc có thời gian, có tâm tình đi xem lại toàn bộ quá trình, thuận tiện nhìn xem lý lịch của vị đại tá trẻ tuổi này.
Vừa thấy, đôi mắt liền rốt cuộc không nhắm được.
Quân diễn toàn Liên Bang, nắp bình màu sắc rực rỡ kia, còn có âm thanh leng keng hữu lực “Ta biết tính” kia, nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tâm tư của người trẻ tuổi.
Hóa ra, hóa ra nàng lợi hại như vậy!
Vân Mạt chỉ cảm thấy một cỗ lại một cỗ lực tín ngưỡng mãnh liệt thổi quét đến, tràn ngập tinh thần hải khô kiệt của nàng, thập phần thoải mái.
Cảm tạ Tinh Võng, nàng giống như lại một lần nữa nổi tiếng.
“Vân Mạt, về đơn vị!” Là thanh âm của Nhiếp Duẫn Ninh.
“Rõ!”
Cùng với giọng nói rơi xuống, thân thể thật lớn của Gavag, ngừng ở trên mảnh đất của hành tinh Kéo Bạc.
Vân Mạt mang theo các binh lính liên can bước lên tinh hạm.
Khuôn mặt Nhiếp Duẫn Ninh xuất hiện ở trên màn hình ánh sáng, như mang theo suy tư gì đó.
“Nhiếp thượng tướng, có việc gì sao?” Vân Mạt nhìn ra biểu tình muốn nói lại thôi của hắn.
Nhiếp Duẫn Ninh gật gật đầu: “Trận pháp mà ngươi dùng ở trên chiến trường cổ, có thể dùng ở trên tác chiến vũ trụ hay không.”
Vân Mạt:…… Ngài sợ không phải là đối với năng lực của ta có đánh giá quá cao đi?
Ánh mắt Nhiếp Duẫn Ninh thâm thúy: “Chính diện quyết đấu, chúng ta không có ưu thế, ta nhìn bố cục của ngươi thấy rất lợi hại.”
“Nếu núi đá có thể, vậy tiểu hành tinh có được không? Vành đai thiên thạch có được không? Nếu vẫn không được, vậy tàu sân bay cấp tinh hạm cùng tàu chiến đấu có được không?!”
Mấy cái “có được không” của Nhiếp Duẫn Ninh làm Vân Mạt sửng sốt một chút.
Nàng thật lâu không nói gì, chỉ là ngón tay di động ở trên quầng sáng, phóng lớn lại thu nhỏ, thu nhỏ lại phóng lớn.
Suốt một giờ, Nhiếp Duẫn Ninh chờ nàng, nhưng cũng không có hoàn toàn trông cậy vào nàng.
Vân Mạt rốt cuộc thở ra một hơi: “Nếu tàu sân bay cấp tinh hạm của toàn đế quốc nghe ta sai khiến, thì có thể!”
Khi đại biểu của Ivan cùng Sharia nghe câu nói như vậy, đồng tử nháy mắt co rút lại.
“Nghe nàng sai khiến? Người Liên Bang?! Có khả năng sao?”
“Liên Bang có thể ở sau lưng thọc dao nhỏ, mượn đao giết người hay không?!”
“Nàng mới chỉ là một đại tá của Liên Bang! Ngay cả thượng tướng đế quốc, cũng không có quyền hạn này!”
Tóc của bí thư trường Gutvis thiếu chút nữa bị chính hắn nắm rớt.
Toàn đế quốc ngân hà, trước mặt chỉ có mười con tàu sân bay cấp tinh hạm, tất cả đều là đòn sát thủ cùng át chủ bài tự bảo vệ mình của các tinh vực.
Alpha không tín nhiệm Liên Bang, cũng không tín nhiệm nàng. Thổ Nham Địch liền càng đừng nói, vừa mới bị hố một lần, muốn cho bọn họ nghe lời? Đánh rắm sao!
“Cần phải là toàn bộ tàu sân bay cấp tinh hạm sao?” Gutvis hỏi.
Vân Mạt gật đầu: “Đúng vậy!”
“Ta muốn nghe kế hoạch của ngươi trước!”
“Kế hoạch thực phức tạp, ta nói ngắn gọn……”
Vân Mạt kéo bản đồ hành tinh ra, ở trên đó phân chia ra tám khu vực lớn, mỗi khu vực có tám hành tinh thực lực mạnh nhất tinh vực tiến hành phòng thủ, Gavag ở giữa chỉ huy, mà tinh vực cuối cùng……Chỉ thẳng tinh vực Dắt Vĩ Hoa.
Ivan ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xám sắc bén nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi là tưởng, kéo bọn họ tiến vào tinh vực Dắt Vĩ Hoa?”
Vân Mạt gật đầu: “Đúng, đây là cơ hội duy nhất.”
Đế quốc ngân hà lại một trận âm thanh ong ong, nguyên lý mà nàng nói không nghe hiểu, nhưng hiệu quả của chiến cuộc vừa rồi mọi người đều thấy được, cái gì mà ngũ hành sinh khắc bọn họ không muốn biết, trong thời gian chiến tranh, bọn họ cũng không chuẩn bị buông bỏ quyền chỉ huy.
Chẳng lẽ không thấy được kết cục của hành tinh Phủ Điền sao? Từ bỏ quyền chỉ huy trong thời gian chiến tranh, bọn họ chính là pháo hôi tối ưu được lựa chọn khi gặp phải nguy hiểm.
Đem mệnh của chính mình giao cho trên tay người khác, xin thứ cho bọn họ không có vô tư như vậy.
Nhiếp Duẫn Ninh hỏi nàng: “Nếu chỉ có binh lực của Liên Bang cùng Lam Tinh thì sao?”
Vân Mạt châm chước ngôn ngữ: “Vẫn thiếu một chút”
Âm thanh của Akbar thập phần đột ngột vang lên: “Gia tộc Kossa ta, Omega tham chiến!”
Trên hành tinh Ải Xán, một thanh niên tóc đỏ, nhìn chằm chằm vào mắt Vân Mạt, nhìn một lần lại một lần, thử hô lên hai chữ: “Mặc Vân?”
Vân Mạt cười khẽ, hướng hắn gật gật đầu.
Ketstu rốt cuộc thoải mái: “lại có thể thật là ngươi!”
Vân Mạt nói: “Là ta”
Lần đầu tiên bọn họ chấp hành nhiệm vụ đối diện trực tiếp với Tinh Minh, chính là ở hành tinh Ải Xán, nhiệm vụ Hắc Ma Nhãn, Hoắc Xuyên suýt chút nữa đã chết ở nơi đó.
Thiếu niên tóc đỏ kia cũng đã trưởng thành lên.
Ketstu quyết đoán nói: “Hành tinh Ải Xán ta, tham chiến!”
Vương Thiểu Kiệt đứng ở phía sau nguyên thủ của hành tinh Kiev, từng sợi tóc của hắn đều được chăm chút thập phần chú ý, trước sau mặt mang theo ý cười.
Nguyên thủ của hành tinh Kiev cũng nói ra hai chữ: “Tham chiến!”
“Hành tinh Khăn Lạc tư, tham chiến!”
“Sao Thiên lang, tham chiến!”
“Hành tinh Cốc Cam, tham chiến……”
Tiểu tinh cầu sau khi cân nhắc xong xuôi cục diện, phát hiện không có giải pháp càng tối ưu hơn, vướng bận của bọn họ so với đại tinh cầu nhỏ hơn rất nhiều, quyết đoán lựa chọn đi theo đại lão hành động.
Ivan nhìn thẳng tắp lại đây, chậm chạp không có tỏ thái độ.
Vân Mạt cũng không để ý đến hắn, trực tiếp chỉnh đốn binh lực trước mặt, lấy thành lũy vũ trụ cùng các đại hành tinh, bố cục ra 64 căn cứ.