Thẩm Duật không quen ở trong khách sạn mà tổ tiết mục 《Nam đoàn huấn luyện doanh》 sắp xếp, mà tự bỏ tiền ở khách sạn năm sao duy nhất gần đó, Khách sạn nghỉ dưỡng Di Hải Hoa Viên.
Khách sạn nằm sát biển Di Hải, khu vực phụ cận đều do tập đoàn Văn thị đầu tư khai phá.
Vốn chẳng thiếu tiền, Thẩm Duật trực tiếp ở phòng áp mái tầng cao nhất, toàn bộ suite rộng gần 500 mét vuông, đi kèm quản gia chuyên nghiệp và phục vụ riêng. Mỗi ngày đều có nhân viên tiến hành dọn dẹp tổng thể.
Ban đầu, Thẩm Duật vẫn cảm thấy khá thoải mái khi ở đây.
Nhưng dạo gần đây, không hiểu sao hắn luôn có cảm giác không yên tâm khi ở trong phòng. Vì vậy, trừ lúc ban đêm về ngủ, phần lớn thời gian hắn đều ở lại cùng tổ tiết mục.
Tuy xuất thân hào môn, Thẩm Duật lại khá thân thiện, thường ngày hay nói đùa cùng các thực tập sinh.
Hơn nữa, hắn rất có trách nhiệm, nhờ vậy mà nhóm luyện tập sinh dưới tay hắn tiến bộ trông thấy.
Hôm nay, tổ của hắn cần ra ngoài quay phần trò chơi gia đình và một đoạn tuyên truyền cho chương trình, Thẩm Duật bèn tan ca sớm.
Tuy không muốn về khách sạn, nhưng lúc đó cũng đã năm sáu giờ chiều, khu vực xung quanh chẳng có gì thú vị, mà đến trung tâm thành phố thì lại mất hơn 40 phút đi xe, nên hắn cũng ngại.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định về khách sạn.
Vì không thích trong phòng có người lạ, trợ lý và vệ sĩ của hắn đều ở phòng tầng dưới.
Thẩm Duật đóng cửa, thuận tay cởi khuy áo cổ, rồi đi đến tủ lạnh lấy một chai nước. Không ngờ vừa mới uống một ngụm, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn mở ngăn ngoài nơi mấy chai nước xếp ngay ngắn, thì phát hiện phía trong có một khoảng trống, giống như có người từng lấy đi một chai từ hàng bên trong.
Thẩm Duật giật mình vì suy nghĩ đó.
Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy có phải mình quá nhạy cảm hay không, có lẽ chỉ là trợ lý sơ suất, chưa kịp bổ sung.
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu, ngay cả nước cũng không uống nổi.
Vì vậy, hắn đóng cửa tủ lạnh lại, định mở nhạc nghe một chút.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ vang lên.
Thẩm Duật bắt máy, người ở quầy lễ tân báo, có một người tên là Cố Tinh Thời muốn đến gặp hắn, hỏi hắn có đồng ý tiếp hay không.
Thẩm Duật hơi sững người.
Hắn có chút ấn tượng với cái tên Cố Tinh Thời này.
Sau buổi sân khấu sơ khảo, hắn bắt đầu chú ý đến ca khúc mà Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân chọn lựa, cảm thấy khá hứng thú. Sau đó hai người chọn hắn làm huấn luyện viên, từ đó mới trò chuyện nhiều hơn. Hai người nói bài hát kia là do người đại diện của họ, Cố Tinh Thời chọn giúp.
So với những người đại diện khác với ngoại hình bình thường, dáng dấp đủ kiểu cao thấp mập ốm, thì Cố Tinh Thời thực sự là một dòng nước trong giữa đám đông.
Dĩ nhiên, điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc hơn cả là khí chất của Cố Tinh Thời chân thành, ngoan ngoãn, khiến người ta rất dễ sinh lòng tin.
Nếu là người đại diện khác liên hệ riêng với huấn luyện viên trong lúc thi đấu, Thẩm Duật chắc chắn sẽ liên tưởng tới mấy chuyện chẳng tốt đẹp gì.
Ví dụ như hối lộ, hoặc là □□ gì đó.
Nhưng nếu là Cố Tinh Thời...
Nghĩ đến đôi mắt trong veo như cún con kia.
Thẩm Duật: Chắc chắn là có chuyện gì rất quan trọng, cậu ấy mới tìm đến tôi vào lúc này.
Đặc biệt là quầy lễ tân còn nói, Cố Tinh Thời hi vọng hắn cho gọi cả trợ lý lên.
Điều này lại càng khiến hắn tin vào suy đoán của bản thân.
Cố Tinh Thời theo người ở quầy lễ tân lên tầng cao nhất, vừa hay gặp được trợ lý của Thẩm Duật.
Nhìn thấy cơ bắp cường tráng của đối phương, trong lòng hắn lập tức yên tâm được hơn nửa.
Thẩm Duật mở cửa, dẫn hai người vào nhà.
Ngay khoảnh khắc bước vào, Cố Tinh Thời lập tức đảo mắt quan sát bố cục căn phòng, đồng thời liên tục gọi hệ thống trong đầu: 【Hệ thống, cái tên fan cuồng kia trốn ở đâu?】
Hệ thống: 【Trong phòng để đồ, ngay tủ sát vách bên phải. Giờ hắn đang dùng thiết bị theo dõi để rình xem các người đấy!】
Cố Tinh Thời lập tức lạnh sống lưng:【Ghê tởm quá!!! Đáng sợ thật đấy!!!】
Cậu bắt đầu suy tính, làm sao để tự nhiên đi vào phòng để đồ của Thẩm Duật.
Đúng lúc ấy, Thẩm Duật cầm hai chai nước tới.
Mắt Cố Tinh Thời sáng rỡ, hắn mở nắp chai, làm bộ tay trượt, giả vờ lỡ tay làm đổ hơn nửa chai nước lên người mình: "Ui da, tôi không cẩn thận làm đổ nước rồi..."
Thẩm Duật: "..."
Cái kỹ thuật diễn này có hơi gượng ép thì phải?
Nhưng biểu cảm hắn lại chân thành như vậy, khiến người ta khó mà nghi ngờ.
Sau đó, Cố Tinh Thời ngẩng mặt với gương mặt nhỏ đầy chân thành hỏi: "Thẩm lão sư, tôi có thể tham quan một chút phòng để đồ của anh được không?"
Thẩm Duật: "Ờ... Hả???"
Hắn thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng Cố Tinh Thời cũng chỉ nói muốn tham quan phòng để đồ, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Dù sao thì ai mà có thể nhẫn tâm từ chối đôi mắt cún con sáng lấp lánh đầy chờ mong kia chứ?
Thẩm Duật gật đầu đồng ý.
Ai ngờ mới đi được hai bước, Cố Tinh Thời lại dừng lại, quay đầu nói: "Trợ lý Trương cũng đi cùng đi!"
Thẩm Duật: "......"
Hắn cũng chỉ là muốn dẫn trợ lý Trương đi cùng tham quan phòng để đồ thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, đúng không?
Thẩm Duật tự an ủi bản thân, dẫn theo Cố Tinh Thời và trợ lý Trương cùng đi vào phòng để đồ.
Phòng để đồ nằm cạnh phòng ngủ chính, diện tích rất rộng. Quần áo của Thẩm Duật không nhiều, đến mức một mặt tủ cũng chưa lấp đầy.
Thẩm Duật đi phía trước dẫn đường.
Cố Tinh Thời tụt lại một bước, hạ giọng nói với trợ lý Trương: "Trợ lý Trương, tôi vừa rồi hình như thấy trong tủ kia có vạt áo ló ra, không biết có phải tôi nhìn nhầm không."
Cậu chỉ đúng vào cái tủ quần áo nơi fan cuồng đang ẩn nấp.
Trợ lý Trương kinh hãi tái mặt.
Hắn đi theo Thẩm Duật từ Cảng Thành đến đây, mà hồi trẻ Cảng Thành chẳng hề yên bình. Trong đầu hắn tức thì hiện lên một loạt từ khóa nguy hiểm như bắt cóc, ám sát, v.v...
Mà hắn cũng không hề nghi ngờ lời Cố Tinh Thời.
Thứ nhất, chuyện kiểu này lừa người thì được gì chứ? Đến lúc mở tủ ra không có ai chẳng phải sẽ bị lật tẩy ngay sao?
Thứ hai là nhìn mặt Cố Tinh Thời đi, ai mà tin nổi người với gương mặt như vậy lại đi nói dối cơ chứ!
Thế là hắn lập tức đề cao cảnh giác, giơ tay chặn đường Thẩm Duật và Cố Tinh Thời ở phía sau, tay còn lại rút ra từ bên hông một cây gậy nhỏ, vụt cái đã biến thành một cây roi mảnh dài.
Thẩm Duật vừa thấy động tác ấy, lập tức hiểu ra điều gì đó, sắc mặt cũng thay đổi, vừa kéo Cố Tinh Thời lùi ra sau, vừa nhanh chóng gửi tin cho đội vệ sĩ bên dưới.
Trợ lý Trương cầm roi, từ tốn bước tới gần chiếc tủ quần áo kia.
Trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Thời gian như cũng đông cứng lại.
Trợ lý Trương chậm rãi áp sát, ngay lúc tay sắp chạm vào cánh tủ thì cửa tủ đột ngột bung ra, một bóng đen loạng choạng lao ra ngoài!
Trợ lý Trương phản ứng cực nhanh, quất roi một cái, đầu roi lóe lên vài tia hồ quang, bóng đen kia run lên vài cái rồi ngã vật xuống đất.
Lúc này Cố Tinh Thời mới nhìn rõ là một gã đàn ông thấp bé, diện mạo bình thường.
Điện thoại trong tay gã vẫn còn đang truyền hình ảnh từ camera lỗ kim.
Sắc mặt Thẩm Duật lập tức biến đổi.
-
Vệ sĩ của Thẩm Duật và giám đốc khách sạn gần như đồng thời chạy tới.
Vệ sĩ rất nhanh đã dọn sạch tất cả thiết bị quay lén trong phòng.
Thân phận của kẻ trốn trong tủ cũng nhanh chóng được xác minh.
"Hắn tên là Sử Cao, là một fan cuồng. Vài năm trước từng lén theo dõi một diễn viên rồi cư trú trái phép tại khách sạn, còn có hành vi dâm ô, đã bị bắt và ngồi tù ba năm. Vừa mới ra tù không lâu."
Nghe xong, Thẩm Duật tức đến mức cả người run rẩy.
Nếu không nhờ Cố Tinh Thời tinh mắt phát hiện, kéo hắn ra kịp thời, thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, khi có một người như vậy lẩn trốn trong tủ quần áo?
Giám đốc khách sạn cũng bị dọa đến toát mồ hôi, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Nhưng Thẩm Duật căn bản không thể nguôi giận.
Chuyện Từ Tử An năm đó hắn từng nghe qua. Cũng vì lo sợ gặp phải sự cố tương tự, hắn mới từ chối khách sạn do chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 sắp xếp, tự mình bỏ tiền chọn nghỉ ở khách sạn Di Hải Hoa Viên chẳng phải là vì tin tưởng độ an toàn của nơi này sao?
Hắn đâu phải loại tiểu minh tinh không quyền không thế như Từ Tử An. Chuyện này, hắn nhất định phải truy cứu đến cùng.
Đúng lúc ấy, không biết ai hô một câu: "Văn tổng đến!"
Tức thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa.
Người đàn ông dẫn đầu có thân hình cao lớn, đi ngược sáng khiến người ta khó nhìn rõ khuôn mặt.
Vai rộng eo thon, đôi chân dài bọc trong quần tây xám đậm, áo sơ mi cài kín tới nút trên cùng, cổ bị cà vạt siết chặt, toát lên một khí chất cấm dục lạnh lùng.
Khi hắn bước vào phòng, khí thế bức người lập tức tràn ngập khắp không gian.
Nghe nói Văn Việt mang một phần tư dòng máu Nga, hốc mắt sâu, màu mắt nhạt, lông mày rậm hơi nhướn, từ trong ra ngoài đều toát lên phong thái kẻ đứng trên người khác.
Chỉ vừa xuất hiện đã trực tiếp đè bẹp khí tràng của Thẩm Duật. "Thẩm tiên sinh, tôi là Văn Việt."
Sau một phen thương lượng, sự việc rất nhanh đã có phương án giải quyết rõ ràng.
Những chuyện lặt vặt còn lại tất nhiên không cần Văn Việt phải bận tâm thêm, anh chỉ gật đầu với Thẩm Duật, sau đó cáo từ rời đi.
Đúng lúc này, cánh cửa trong phòng bỗng nhiên bật mở.
Cố Tinh Thời mặc chiếc áo thun đã hong khô đi ra, suýt chút nữa bị số lượng người đông nghịt ngoài cửa làm giật mình.
Sau khi vệ sĩ đến tiếp quản hiện trường, Cố Tinh Thời liền chẳng còn chuyện gì liên quan, bèn mượn Thẩm Duật một căn phòng sạch sẽ để hong khô áo thun bị nước làm ướt.
Vừa thổi vừa nghe hệ thống luyên thuyên kể tám chuyện, không chú ý một chút liền để gió thổi nhăn hết cả áo.
Hệ thống vẫn còn đang thét chói tai trong đầu cậu: 【Nhìn đi! Chính là Văn Việt đó!!】
Kỳ thật không cần hệ thống nhắc nhở, Cố Tinh Thời cũng chỉ liếc một cái đã lập tức chú ý đến người kia.
Chưa nói đến chiều cao hơn 1m90, chỉ riêng khí chất và diện mạo thôi cũng đã hoàn toàn áp đảo toàn bộ những người có mặt ở đây.
Ánh mắt Cố Tinh Thời men theo gương mặt người kia, trượt xuống theo động tác tay, cuối cùng dừng lại trên đôi khuy măng sét bằng hồng bảo thạch lấp lánh kia.
Thuần khiết lộng lẫy, màu sắc nồng đậm như máu bồ câu.
A! Tên nhà giàu đáng ghét!
Cố Tinh Thời rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Cậu từ chối đề nghị Thẩm Duật muốn cho người tiễn mình, nhẹ nhàng bước ra cửa, vừa vặn đi ngang qua Văn Việt.
Một làn hương cam nhàn nhạt lướt qua cánh mũi Văn Việt, bị anh hít một hơi liền cuốn thẳng vào ngực, không chút chống cự.
Mà thanh niên xinh đẹp kia lại hoàn toàn không hay biết gì.
Gió từ hành lang cửa sổ thổi tới, làm áo thun trắng phập phồng, khẽ lộ ra vòng eo hẹp và các đường nét cơ thể rắn rỏi của hắn dưới ánh nắng mùa hạ.
Yết hầu Văn Việt khẽ chuyển động, sắc mặt vẫn không đổi, tay lại nhẹ nhàng v**t v* viên hồng bảo thạch trên tay áo.
Cố Tinh Thời vẫn mải mê nghe hệ thống kể chuyện bát quái về Văn Việt, nét mặt mang theo biểu cảm thỏa mãn như vừa ăn xong dưa lê thượng hạng, mắt nhìn thẳng đi ra khỏi khách sạn.
Vì vậy mà hoàn toàn không nhận ra, trong sảnh khách sạn lúc này, Tôn Hồng Phi đang há hốc mồm đứng hình khi nhìn thấy cậu.
Cố, Cố tổng... sao lại ở đây?!!