Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 14

 
Theo như Tôn Hồng Phi được biết, Văn Việt đến Đôn Hải Thị lần này là để xử lý vấn đề phát sinh ở hạng mục mới khu Di Hải.

Văn Việt đích thân tới đây giải quyết chuyện, đồng thời cũng tiện thể tìm hiểu sơ qua tình hình của chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》.

Chỉ là vừa đến nơi, hắn liền bị một cuộc điện thoại gấp từ Nam Phong gọi đi, mãi đến một giờ sau, trợ lý của anh, Đường Lăng mới thông báo cho Tôn Hồng Phi các bên đến khách sạn nghỉ dưỡng Di Hải Hoa Viên.

Khách sạn này cũng là sản nghiệp dưới trướng Văn thị, nhưng trước kia thuộc quyền quản lý của chú hai Văn Việt. Nhưng ba tháng trước, khách sạn này cùng với dự án mới của khu Di Hải đều đã bị Văn Việt thu vào túi riêng.

Đường Lăng nói với Tôn Hồng Phi rằng hành trình của Văn tổng lần này rất gấp, tối 9 giờ còn phải bay trở về Kinh Thị, cho nên thời gian dành cho buổi báo cáo nhiều nhất cũng chỉ có một tiếng đồng hồ.

Tôn Hồng Phi lập tức cuống cuồng.

Bản kế hoạch ban đầu họ chuẩn bị kéo dài hai tiếng, bây giờ lại phải cắt xuống một nửa nội dung, vậy thì... nên cắt chỗ nào đây chứ?!

Đúng lúc hắn đang đau đầu, liền thấy Cố Tinh Thời mặc áo thun nhăn nhúm, thần sắc thỏa mãn từ thang máy chuyên dụng tầng cao nhất đi xuống.

Tôn Hồng Phi lập tức tỉnh ngộ!

Có thể khiến Văn tổng vừa đến nơi liền bị kéo đi cả tiếng đồng hồ, ngoại trừ vị Cố tổng kia ra, thì còn có thể là ai?!

Nghĩ tới đây, hắn cẩn thận mở miệng hỏi Đường Lăng: "Trợ lý Đường, lần này Văn tổng tới đây là để gặp ai sao?"

Đường Lăng khẽ nhíu mày.

Văn tổng đã hạ lệnh rõ ràng, chuyện fan cuồng của Thẩm Duật tuyệt đối không được để lộ. Tên Tôn Hồng Phi này tám phần là đã nghe được gió máy ở đâu đó.

Nghĩ vậy, hắn liền lạnh giọng cảnh cáo: "Tôn chủ quản, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đừng tự tiện suy đoán."

Tôn Hồng Phi hơi sững người.

Trong lòng âm thầm mắng một câu, hai người yêu nhau thì cứ yêu đi, có cần phải che che giấu giấu như mấy minh tinh lưu lượng không?!

Tuy vậy, trên mặt hắn vẫn rất biết điều mà mỉm cười lấy lòng, nói: "Trợ lý Đường cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không hé răng nửa chữ!"

Nhưng mà, cắt phần nội dung nào, báo cáo cái gì... trong lòng hắn đã sớm tính toán rõ ràng!

Tôn Hồng Phi đi theo Đường Lăng vào phòng tổng thống tầng cao nhất chuyên dành cho Văn Việt.

Văn Việt đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.

Chỉ là một bóng lưng thôi, cũng đủ khiến Tôn Hồng Phi lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ.

Chẳng bao lâu, Văn Việt cúp máy, quay lại ngồi vào ghế làm việc. Một tay xử lý văn kiện do Đường Lăng chuyển đến, tay kia nhẹ nhàng ra hiệu: "Nói đi."

Tôn Hồng Phi lập tức bắt đầu báo cáo tình hình chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 trong thời gian gần đây.

Phần đầu tiên là báo cáo tổng quan.

Văn Việt không biểu lộ cảm xúc gì, thỉnh thoảng chỉ xen vào vài câu hỏi đúng trọng tâm.

Tôn Hồng Phi không ngờ anh vừa làm việc vừa nghe báo cáo mà vẫn nhớ rõ mạch nội dung rành mạch đến thế, căn bản không dám lơ là nửa phần.

Hơn nửa tiếng sau, phần báo cáo đầu tiên mới kết thúc.

Văn Việt cũng đã xử lý xong văn kiện.

Anh đứng dậy, Đường Lăng lập tức mang áo khoác lại cho anh.

Văn Việt khoác áo, vừa bước ra ngoài vừa nói ngắn gọn: "Tiếp tục."

Tôn Hồng Phi vội vàng đuổi theo, không dám do dự, nói thẳng vào trọng điểm: "Lần này bên Kim Ưu đưa sáu thực tập sinh tới tham gia tuyển chọn. Nhưng dựa vào tình hình mùa trước, bên Kim Ưu có dấu hiệu bao che người nhà quá rõ ràng, sau khi ra mắt cũng thiên vị quản lý công ty cũ thay vì tuân theo lịch trình đoàn. Tôi có chút lo lắng nên đã loại bớt hai người, thay vào đó đưa vào hai thực tập sinh của một công ty mới."

Hắn dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "Công ty mới tên là Nhạc Thế, ông chủ kiêm luôn vai trò người đại diện là Cố Tinh Thời."

Văn Việt nghe đến cái tên Nhạc Thế, trong khoảnh khắc cảm thấy có chút quen tai.

Nhưng cũng rất nhanh, anh liền đem những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này vứt ra sau đầu, không để tâm nữa, chỉ gật đầu nhàn nhạt: "Chuyện này làm không tệ."

Lời khen nằm trong dự kiến!

Tôn Hồng Phi lập tức nhẹ nhõm cả người, thầm thở phào một hơi dài.

Đoán đúng rồi! Chuẩn không cần chỉnh!!

Chỉ là Văn tổng đúng thật định lực thâm hậu, ngay cả khi nghe thấy tên tiểu tình nhân, ánh mắt cũng chẳng mảy may lay động.

Dĩ nhiên, Văn tổng không muốn để người khác biết quan hệ giữa anh và Cố tổng, mà Tôn Hồng Phi với thân phận là một cấp dưới thân tín chỉ cần hiểu trong lòng là được, tuyệt đối biết điều, miệng kín như bưng.

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã xuống đến tầng trệt.

Tài xế bước tới mở cửa xe, cung kính mời Văn Việt lên xe.

Tôn Hồng Phi cúi người, giọng điệu đầy ẩn ý hỏi: "Văn tổng, ngài còn điều gì cần dặn dò không ạ?"

Văn Việt: "?"

Anh hơi ngạc nhiên liếc nhìn người trung niên đàn ông tướng mạo tầm thường trước mặt.

Phải biết rằng, với khí thế áp người của mình, đa số cấp dưới khi thấy anh đều như chuột gặp mèo, run rẩy không dám thở mạnh, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người to gan như Tôn Hồng Phi.

Nhưng với kiểu người này, anh lại luôn tán thưởng: "Không tồi, loại chương trình chọn lựa này, công bằng là quan trọng nhất."

Dứt lời, xe lăn bánh rời đi, chỉ để lại Tôn Hồng Phi đứng trơ trong làn khói xe mờ mịt.

-

Sau khi quay lại văn phòng, Tôn Hồng Phi càng nghĩ càng thấy không ổn, nhịn không được gọi tâm phúc Tiểu Lý vào cùng mổ xẻ.

Tiểu Lý nhíu mày, do dự nói: "Chắc là Văn tổng chỉ đơn giản khen anh thôi mà?"

"Không thể nào!" Tôn Hồng Phi phản xạ có điều kiện phủ nhận ngay lập tức.

Hắn nghiêm túc dạy dỗ: "Anh đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Lời lãnh đạo tuyệt đối không thể hiểu theo bề mặt! Phải đào sâu khai quật, tìm ra ý tại ngôn ngoại! Hiểu chưa?"

Tiểu Lý: "A......"

Tôn Hồng Phi gật gù: "Tôi dạy cậu một bí kíp: nếu lời lãnh đạo có từ chuyển ý, thì sau từ chuyển đó chính là trọng điểm. Còn nếu không có từ chuyển, thì phải kết hợp cả câu trước lẫn sau để hiểu. Mà trọng điểm trong câu Văn tổng nói... chính là câu cuối cùng!"

Tiểu Lý: "......"

Chết rồi, ký ức công sở lại đang đánh úp tôi!!!

Tôn Hồng Phi vẫn còn đang nghiền ngẫm lời nói đầy hàm ý kia.

Ý của hắn là muốn hỏi xem Văn tổng có muốn đặc biệt chiếu cố Cố tổng hay không, thế mà Văn tổng lại trả lời công bằng là quan trọng nhất.

Vậy là sao? Là muốn ông xử lý theo nguyên tắc công bằng, không cần ưu đãi đặc biệt?

Sao nghe vẫn cứ thấy sai sai...

Đúng lúc ấy, Tiểu Lý chợt reo lên: "Chủ quản! Tôi hiểu rồi!"

"Ồ?" Tôn Hồng Phi lập tức tỉnh táo, "Nói thử nghe xem?"

Tiểu Lý nói với vẻ đầy tự tin: "Dựa theo việc Văn tổng yêu sâu đậm Cố tổng, lại không muốn để người ngoài biết, nên mới nói công bằng là quan trọng nhất, đây rõ ràng là đang ám chỉ trong chương trình có hiện tượng không công bằng, có kẻ không có mắt đang đè đầu cưỡi cổ Cố tổng, mà Văn tổng thì không tiện ra mặt, nên mới bóng gió nhờ anh ra tay!"

Tôn Hồng Phi bừng tỉnh đại ngộ!

Chính là như vậy!!!

Mọi thứ đều có thể giải thích!

Văn tổng nhận được điện thoại của Cố tổng, lập tức quay xe chạy về gặp mặt.

Cố tổng có thể đã oán giận vài câu, nhưng vì không thể để Văn tổng trực tiếp ra mặt, nên mới phải vòng một vòng lớn, tìm đến chính mình...

Logic hoàn mỹ!

Nhưng ngay giây sau đó, Tôn Hồng Phi mở xem tập đầu tiên phát sóng liền lập tức đơ mặt.

Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, tổng thời lượng lên hình chỉ vỏn vẹn ba phút.

Giữa chương trình, chỉ có một đoạn tự giới thiệu dài đúng nửa phút, phần đạo sư nhận xét thì vừa ngắn vừa nhạt như nước ốc.

Không có thêm cảnh! Không có phỏng vấn! Không có cắt đến cảnh nói chuyện!

Nếu cứ chiếu lên như vậy, dù người xem có thấy hai người đó biểu hiện ổn đi nữa, thì ấn tượng vẫn sẽ bị ảnh hưởng, đánh giá cũng sẽ theo đó mà tụt giảm.

Đừng xem thường cái ấn tượng ban đầu này, về sau chính là thứ định đoạt sinh tử trong cuộc đua thứ hạng!

Nếu còn không nhìn ra có người chơi xấu, vậy thì mười mấy năm lăn lộn giới tuyển tú của anh ta đúng là vứt đi rồi!

Tôn Hồng Phi lập tức đen cả mặt.

Cái này là cái quỷ gì!!

Lãnh đạo gắp đồ ăn mà cậu không chuyển bàn, Lãnh đạo mời rượu mà cậu dám từ chối. Không lo giữ mệnh à?!

Anh ta lập tức đi tìm Cố Tinh Thời, cúi mình xin lỗi rối rít, rồi chính khí lẫm liệt mà nói: "Cố tổng, tôi là người trọng công bằng nhất, ai mà ngờ có tiểu nhân trong tối giở trò, dám để xảy ra chuyện như vậy nhưng ngài yên tâm! Chuyện này tôi nhất định cho ngài một lời công đạo!!"

Cố Tinh Thời cũng chỉ sau khi xem xong tập đầu tiên mới nhận ra Giang Mạch thật sự tâm địa hiểm độc.

Cậu tức đến ngứa cả răng.

Tên tra nam này!

Khó trách dạo gần đây không thấy hắn có động tĩnh gì, thì ra là đang âm thầm bày trò ở đây!

Nhưng mà thật sự có thể công bằng, công chính như vậy sao?

Cố Tinh Thời hơi nghi ngờ: "Tôn quản lý khách sáo rồi, vậy các người định sắp tới tính làm thế nào?"

Tôn Hồng Phi càng thêm khiêm tốn: "Ban đầu chúng tôi định điều chỉnh chương trình phát sóng trực tiếp vào nửa sau quý này, nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi đang cân nhắc bắt đầu phát sóng trực tiếp từ kỳ sau, đồng thời mời thêm hội đồng đánh giá chuyên môn..."

Cố Tinh Thời nghe vậy, hai mắt càng lúc càng sáng lên.

Bảo sao 《Nam đoàn huấn luyện doanh》 có thể trở thành chương trình tuyển tú số 1 trong ngành!

Làm theo cách này, gần như đã giảm thiểu tối đa mọi yếu tố không công bằng rồi.

Cậu rất tin tưởng vào thực lực của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, chỉ cần đảm bảo được tính công bằng, thì thành tích của hai người bọn họ chắc chắn sẽ không kém!

Tuy nói là như vậy, nhưng thù thì nhất định vẫn phải trả!

Nghĩ tới những bằng chứng mình thu thập được trong tay, Cố Tinh Thời ghé sát tai Tôn Hồng Phi thì thầm vài câu.

Tôn Hồng Phi suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như không ảnh hưởng đến tiến độ và sự công bằng của chương trình, vậy được, cứ làm như cậu nói, thêm một phân đoạn nữa."

Lúc này, trên mạng cũng đang nổ tung vì tập đầu tiên được phát sóng.

Nhờ vào phần trình diễn trong buổi phát sóng trực tiếp, mức độ nổi tiếng của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân tăng vọt, nhanh chóng từ nhóm tụt hậu leo lên dẫn đầu bảng xếp hạng. Duy chỉ có Kim Ưu là giữ được vị trí thứ ba.

Thế nhưng sau khi tập một phát sóng xong, hai người Mạnh Trình lại chỉ được phân vào lớp B, trong khi Kim Ưu thì trực tiếp được vào lớp A.

Fan của Kim Ưu lập tức lên mặt, lời ra tiếng vào đầy châm chọc Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân: dù có nổi tiếng đi nữa thì tuyển tú vẫn là dựa vào thực lực để nói chuyện!

Fan của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đương nhiên không phục.

Ví dụ như Kiều Nhược Dao, ban đầu chỉ vì nhan sắc của Mạnh Trình mà lọt hố, nhưng hai tiếng livestream ca hát nhảy múa mới là nguyên nhân chính khiến cô chìm sâu không lối thoát.

Thực lực của họ không cần phải nghi ngờ!

Cô vốn đã không vui khi hai người họ chỉ được phân vào lớp B, nhưng vì tôn trọng các tiền bối giám khảo nên cũng không nói gì. Thế mà fan của Kim Ưu còn gây sự, khiến cô không thể nhịn được nữa.

Muốn so thực lực đúng không!

Nhà bọn họ là không ngán nhất chuyện đó!!

Vậy nên rất nhanh trên mạng liền xuất hiện các video so sánh màn trình diễn của Mạnh Trình với Kim Ưu.

Biểu hiện của Kim Ưu nếu nhìn riêng thì còn tạm ổn, nhưng đặt cạnh Mạnh Trình thì chênh lệch lập tức lộ ra rõ ràng.

Đây mới là trong chương trình, nếu là phát sóng trực tiếp, thì càng lộ rõ hơn nữa.

Đến người qua đường cũng nhìn ra được sự chênh lệch.

Không ít người bắt đầu nghi ngờ: tại sao Kim Ưu lại có thể vượt mặt Mạnh Trình để vào lớp A?

Ngay lúc này, có tin đồn lan ra: Mạnh Viễn Sanh trước đây từng là trợ lý của Giang Mạch, vì Giang Mạch không trả lương, cũng không đóng bảo hiểm nên anh mới tức giận nghỉ việc, chuyển sang công ty Nhạc Thế.

Tin tức này lập tức khơi dậy sự đồng cảm mạnh mẽ của cộng đồng dân làm công.

【Làm công như tôi đọc xong chỉ muốn đập bàn!!】

【Cha hắn rõ là muốn chèn ép người ta để bịt miệng! Đúng là đồ rác rưởi!!】

【Dù Mạnh Viễn Sanh là trợ lý thì lương cũng phải do Kim Ưu trả chứ, liên quan gì đến Mạch ca?!】

【Tóm lại hai người đó kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai ra gì!】

......

Chỉ trong chốc lát, những vụ bê bối cũ giữa Giang Mạch và Kim Ưu lại bị đào lại, danh tiếng tụt dốc không phanh.
 

Bình Luận (0)
Comment