Phản ứng của khán giả tại hiện trường đã nói lên tất cả, không cần thêm lời giải thích nào.
Cuộc so tài sáng tác, thắng thua đã rõ ràng.
Bình luận trên màn hình điên cuồng lăn qua lăn lại như vỡ đê:
【Không cần nói gì thêm, một câu thôi Mạnh Viễn Sanh NGẦU LÒI!!!】
【A a a a a! Ai mà ngờ được, một bài hát tuyệt vời như thế này lại được nghe ngay trên sân khấu tuyển tú chứ!】
【Tôi khóc mất!! Mấy năm nay tôi vẫn mắc kẹt trong một đoạn tình yêu không lối thoát, nhưng bài hát này đã cho tôi dũng khí. Tất cả những điều đau khổ, hãy để chúng vĩnh viễn chìm dưới đáy biển! Tôi muốn ngoi lên rồi! Tôi muốn đi gặp ánh mặt trời!!】
......
Ngón tay Thẩm Duật vẫn khẽ đặt trên dây đàn, cảm xúc trong lòng lên xuống dữ dội, rất lâu không thể bình ổn lại.
Đã bao lâu rồi hắn không được chơi nhạc trong cảm giác tràn đầy niềm vui thuần túy như thế này?
Bài hát này khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên thời thơ ấu được nghe một bài hát lay động nhân sinh, và chính khoảnh khắc đó khiến hắn quyết định bước lên con đường âm nhạc.
Hắn nhìn Mạnh Viễn Sanh với ánh mắt ôn hòa, nhẹ giọng nói: "Bài hát này thật sự rất tuyệt. Nếu sau này cậu có ý định phát hành single hay album, có thể tìm tôi. Tôi có đội sản xuất và phòng thu tốt nhất đang sẵn sàng."
Fan của Thẩm Duật lúc này cũng không còn kích động như trước nữa, tất cả đều mang vẻ mặt biết ngay mà.
Nghe xong Mạnh Viễn Sanh hát, bọn họ liền hiểu với tính cách của Thẩm ca, khi gặp được một tài năng xuất chúng như vậy, sao có thể để đối phương thoát khỏi tay mình?
Mạnh Viễn Sanh nghe vậy, thoáng có chút thụ sủng nhược kinh.
Nhưng, anh giờ đây đã không còn là kẻ nhút nhát như ngày xưa. Cố Tinh Thời đã cho anh sự công nhận và hậu thuẫn mạnh mẽ, giúp anh có được niềm tin không gì lay chuyển nổi.
Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Duật, điềm tĩnh mà vững vàng: "Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc."
Thẩm Duật mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu đầy tán thưởng, sau đó lấy micro từ tay người dẫn chương trình, nói thẳng: "Ván này, tôi chọn Mạnh Viễn Sanh."
Lời vừa dứt, cả hiện trường như sấm rền.
Chương trình vốn dĩ thiết kế tránh cho các đạo sư phải bày tỏ thái độ, để không gây xấu hổ, nên quyền quyết định được trao cho tổ chuyên môn và khán giả hiện trường.
Không ai ngờ, Thẩm Duật lại công khai bày tỏ lập trường trước toàn trường không hề để Giang Mạch chút thể diện.
Fan của Giang Mạch tự nhiên bất mãn, bắt đầu bóng gió chỉ trích Thẩm Duật và Mạnh Viễn Sanh.
Không ngờ, fan của Thẩm Duật lại không để yên, đồng loạt quét màn hình bằng một câu duy nhất:【 Ván này, tôi chọn Mạnh Viễn Sanh.】
Khiến fan của Giang Mạch tức đến nghẹn họng.
Trên sân khấu, Giang Mạch trong lòng tức giận đến sôi máu.
Tại sao lại thành ra thế này?!
Đây là kết cục hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Hắn không thể nói rõ cảm xúc trong lòng rốt cuộc là gì nữa.
Giống như là hối hận.
Hối hận vì bản thân đã không nhận ra tài năng của Mạnh Viễn Sanh từ sớm. Càng hối hận hơn vì mình quá bất cẩn, để Mạnh Viễn Sanh phát hiện chuyện yêu đương vụng trộm. Nếu không phải vì thế với tình cảm sâu đậm mà Mạnh Viễn Sanh từng dành cho mình, thì những ca khúc tuyệt vời này, hiện tại đã là của hắn.
Lại làm ra vẻ phẫn nộ.
Phẫn nộ vì Mạnh Viễn Sanh tại sao lại muốn tham gia tuyển tú, lại vì sao nhất định phải khiêu chiến mình, khiến mình rơi vào tình cảnh quẫn bách như hiện tại.
Hắn oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm Mạnh Viễn Sanh.
Lại thấy trên gương mặt Mạnh Viễn Sanh bỗng nhiên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tự tin, kiêu ngạo, khí thế bừng bừng.
Giang Mạch ngẩn người.
Viên đá quý từng bị hắn xem là giày cũ vứt bỏ, chỉ cần phủi sạch lớp bụi, lại đang dần dần lộ ra phong hoa tuyệt thế.
Không!
Không thể như vậy!
Trong lòng Giang Mạch bỗng trào dâng một nỗi hoảng loạn và đố kỵ vô biên, theo bản năng hét lớn: "Không! Đây không phải là bài hát của cậu! Cậu căn bản không biết viết nhạc!!"
Ngay cả hắn cũng không viết ra nổi ca khúc như vậy, thì Mạnh Viễn Sanh làm sao có thể viết được chứ?! Hắn không tin!
Bài hát này tuyệt đối không thể là do cậu ta viết!
Hoặc là đạo nhạc của người khác, hoặc là có người đứng sau hậu trường giúp cậu ta làm!
Đúng!
Chắc chắn là như thế!
Giang Mạch với vẻ mặt vặn vẹo trừng mắt nhìn Mạnh Viễn Sanh, gương mặt vốn tuấn tú lúc này lại mang theo vài phần dữ tợn.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Mạnh Viễn Sanh khẽ bật cười, bình thản mà mang theo chút thương hại, nói: "Giang Mạch đạo sư, ngài đang vu khống tôi đạo nhạc của ngài sao?"
Không đợi Giang Mạch lên tiếng, làn đạn* đã nổ tung.
【Thảo nào! Giang Mạch mà cũng không biết xấu hổ nói Mạnh Viễn Sanh đạo nhạc của hắn?! Đề tài khiêu chiến là hắn tự ra, Mạnh Viễn Sanh toàn bộ quá trình không hề rời khỏi sân khấu, mọi người tận mắt nhìn thấy cậu ấy viết ra, đạo kiểu gì?! Đạo từ trong đầu hắn chắc?!】
【Ha ha ha ha ha! Có phải mấy tỷ muội trước đó đánh giá quá cao đầu óc của Giang Mạch không vậy? Đầu óc toàn nước miếng mà đòi sáng tác ca khúc rung động lòng người như vậy?!】
【Tôi nói rồi mà, lúc trước Giang Mạch lên mạng bôi nhọ một thực tập sinh nhỏ tuổi là đạo nhạc của hắn, thì ra là từ sớm đã ghen ghét với tài hoa của người ta, giờ mới cố tình bôi đen. Thật sự buồn nôn quá mức.】
【Còn nói gì Mạnh Viễn Sanh đạo nhạc nữa? Hoặc là Giang Mạch bị ảo tưởng, hoặc là đầu óc hắn có vấn đề, hoặc là cả hai. Tự chọn đi.】
......
Mà dưới sân khấu, xem xong một màn kịch như vậy, Doãn Hạc Phong trừng mắt há mồm: "Cố lão đệ, cậu nói không sai, đây đúng thật là một màn kịch hay nha!"
"Có điều lão đệ cậu cũng thật trầm ổn!" Doãn Hạc Phong nửa đùa nửa thật nói. "Nói thật chứ, nhìn cái vẻ bình tĩnh như đã tính trước kia của cậu, tôi còn suýt tưởng cậu đoán trước được Giang Mạch sẽ ra đề tài gì đó, ha ha ha ha ha..."
Cố Tinh Thời chỉ cười, không nói gì.
Thật ra thì, Doãn Hạc Phong chỉ đoán trúng một nửa.
Hắn không đoán được đề tài, nhưng lại đoán đúng bản chất con người Giang Mạch.
Từ lúc biết Giang Mạch trộm lấy ca khúc mà Mạnh Viễn Sanh viết rồi nhận là của mình, hắn đã lập tức nghĩ tới một so sánh không mấy hay ho, khi trong nhà đã phát hiện ra một con gián, thì có lẽ đã có đến hàng trăm, hàng ngàn con tồn tại.
Giang Mạch có lẽ từng có chút tài hoa.
Thế nhưng từ sau khi hắn động lòng tham, lén chiếm tác phẩm của Mạnh Viễn Sanh, hắn lại nhận được vô số lời khen ngợi như thiên tài sáng tác, tuyệt phối từ khúc, thậm chí còn kết giao được với một người có thể xem là bạn vàng trong giới như Thẩm Duật.
Sau khi đã tận hưởng đủ loại vinh quang và lợi ích dễ dàng như thế, liệu hắn còn có thể chịu khó như trước mà tự mình sáng tác nữa không?
Cố Tinh Thời cảm thấy là sẽ không.
Vì vậy cậu lại hỏi hệ thống ăn dưa. Quả nhiên, hệ thống nói cho cậu biết, Giang Mạch thực ra ngầm nuôi mấy tay súng viết thuê. Trước kia, có một vài tác phẩm nổi danh nhưng không rõ tác giả, đều là do những người đó sáng tác rồi giao cho hắn. Giang Mạch sau đó thay đổi chút ít rồi tuyên bố là của mình. Những người muốn kiện hắn thì đều bị hắn đe dọa, uy h**p, cuối cùng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Những chuyện này hắn giấu rất kỹ, đến cả Mạnh Viễn Sanh cũng không hề hay biết. Anh chỉ mơ hồ cảm thấy phong cách sáng tác của hắn không thống nhất, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn lại làm ra loại chuyện như vậy.
Mãi đến khi Cố Tinh Thời nói rõ, Mạnh Viễn Sanh mới chợt bừng tỉnh, đồng thời cảm thấy vô cùng châm chọc.
Trước kia, để có thể đến gần Giang Mạch hơn, Mạnh Viễn Sanh từng vụng trộm học viết nhạc, chỉ mong có thể tạo ra một bất ngờ cho hắn.
Nhưng vì không đủ tự tin, nên vẫn luôn không dám công khai sáng tác của mình. Bây giờ nhìn lại, ngược lại lại là điều may mắn
Mấy năm gần đây, Giang Mạch gần như không tự mình sáng tác nữa. Dù từng có chút tài năng, thì cũng đã bị trời cao thu hồi từ lâu rồi.
Huống hồ, con người hắn lại đa nghi và tham lam.
Mạnh Viễn Sanh nhường quyền ra đề tài cho hắn, dù Giang Mạch cảm thấy bên trong có điều bất thường, cũng không thể cưỡng lại được sự dụ dỗ của gian lận. Hắn nhất định sẽ chọn.
Hơn nữa, vì trước đó từng nhờ Mạnh Viễn Sanh viết lời nhạc cho mình, nên tất cả các ca từ của Mạnh Viễn Sanh hắn đều từng xem qua.
Mạnh Viễn Sanh để đề phòng, còn cố ý đưa ra đề tài là viết lời, khiến phạm vi có thể chọn lại càng hẹp.
Cuối cùng, Mạnh Viễn Sanh gần như chắc chắn. Giang Mạch nhất định sẽ chọn đề tài "Hải".
Vì thế, chỉ trong hai ngày trước khi thi đấu bắt đầu, anh đã viết ra bài hát mới mang tên 《Giận Hải》.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Giang Mạch sẽ bỏ qua sự cám dỗ này, tìm người khác giúp đỡ viết đề tài.
Nếu thật như vậy, ngược lại còn khiến Cố Tinh Thời và bọn họ đánh giá hắn cao thêm một chút.
Còn đối với Mạnh Viễn Sanh, thì chẳng qua chỉ là một cuộc so tài công bằng mà thôi.
Chỉ cần là cạnh tranh công bằng, anh chưa bao giờ e ngại.
Nói cho cùng, tài hoa chính là thứ có thể đánh bại mọi lời đồn đãi.
Chỉ tiếc rằng, lựa chọn của Giang Mạch hoàn toàn không vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
-
Hiện trường xảy ra chuyện như vậy, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp mạng xã hội.
Hot search náo nhiệt chưa từng thấy:
#Mạnh Viễn Sanh khiêu chiến Giang Mạch
#《Giận Hải》 của Mạnh Viễn Sanh#
# Thẩm Duật: Ván này, tôi chọn Mạnh Viễn Sanh #
#Mạnh Viễn Sanh phản bác Giang Mạch vu khống đạo nhạc #
......
【Lúc nghe 《Giận Hải》, không khoa trương chút nào, cả người tôi nổi hết da gà. Giang Mạch phát hành bao nhiêu bài hát rồi, cộng lại còn không bằng một bài này, hắn lấy tư cách gì để nói Mạnh Viễn Sanh đạo nhạc của hắn?!】
【Là một fan của Sanh Sanh, tối nay thật sự quá sảng khoái! Mấy hôm trước trên mạng giống như toàn hải quân thả xuống, chỉ cần có người bênh vực Sanh Sanh thì liền bị chửi rát mặt. Tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần vì ấm ức, không ngờ chỉ vài ngày sau, Sanh Sanh tự mình ra tay vả mặt! Tôi vừa vào Weibo của đám hắc tử lúc trước, tất cả đều xóa sạch rồi! Ha ha ha ha ha! Có ai hiểu cái cảm giác sảng khoái này không chứ!!】
【Hiểu!! Tôi quá hiểu luôn!! Chính chủ năng lực nghiệp vụ mạnh, tự mình vả mặt anti, không cần fans ra mặt, mỗi ngày đều là vững vàng hạnh phúc!!】
【Giang Mạch cứ mãi theo đuổi đả kích Mạnh Viễn Sanh không buông là sao vậy? Nghĩ kỹ một chút thấy hơi rợn người, có khi nào kẻ đạo nhạc thật sự không phải là Mạnh Viễn Sanh, mà là Giang Mạch không? Cho nên mới chột dạ, muốn đẩy người ta xuống vực?】
Không bao lâu sau, bình luận đó đã được đẩy lên top.
【Nhà tiên tri!!】
【Anh em ngầu quá! Đoán chuẩn cực luôn!!】
Phía dưới, vẫn có vài netizen không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhảy lên hỏi loạn như kiểu chồn không ăn được dưa mà vẫn rình dưa:
【Có chuyện gì vậy ạ! Có ai nói cho tôi biết không?】
Một netizen tốt bụng lập tức thả link:【Hệ thống ăn dưa 10086 phát bác, mau vào xem đi.】
Cả đám nhấp vào link, ánh mắt đầu tiên đã chấn động như hổ gầm: 【Làm trợ lý sao? Đạo nhạc của người ta, sau đó thả hải quân khiến người đó thân bại danh liệt, cái loại này mà cũng có thể làm ra à?!】