Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 18

 
Từ sau sự kiện của Viên Thanh Thanh, tài khoản "Hệ thống ăn dưa 10086" đã trở thành kinh thánh trong lòng các cư dân mạng mê hóng hớt.

Bởi vì điều kiện để bạo dưa lần đó là phòng livestream của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân phải đạt đến 1 triệu lượt xem, cho nên rất nhiều người suy đoán, chủ tài khoản này hoặc là người của công ty Mạnh – Trình, hoặc là fan cứng của họ.

Chỉ là về sau, tài khoản "Hệ thống ăn dưa 10086" dần yên ắng, cư dân mạng cũng nhanh chóng bị các scandal mới thu hút sự chú ý, không còn quá để tâm nữa.

Không ngờ lần này, tài khoản ấy lại tái xuất giang hồ, mà vừa ra tay đã là một cú chấn động trời đất.

Weibo viết rằng, không những Mạnh Viễn Sanh không hề đạo nhạc Giang Mạch, mà ngược lại đa phần lời ca mấy năm gần đây của Giang Mạch đều là do Mạnh Viễn Sanh viết. Người tên Lý Phương nhảy ra làm chứng từ phía phòng làm việc Giang Mạch, thật ra là bị hắn mua chuộc, cố tình bôi nhọ Mạnh Viễn Sanh.

Hai năm trước, khi Giang Mạch tham gia một chương trình tổng hợp về văn hóa, từng xảy ra một tình huống gây cười vì thiếu hiểu biết. Người dẫn chương trình hỏi hắn một điển cố, hắn ú ớ mãi không trả lời được. Nhưng điều kỳ quái là trong lời bài hát phát hành trước đó của hắn, rõ ràng có dùng điển cố ấy!

Không phải rất mâu thuẫn sao?

Weibo còn liệt kê ra không ít những điểm đáng ngờ khác.

Tất cả đều từ các lần Giang Mạch xuất hiện trong chương trình tổng hợp, phỏng vấn hay talk show. Những video này hiện vẫn có thể tìm lại trên mạng, chứng cứ không thể chối cãi.

Những chi tiết ấy, nếu đơn lẻ nhìn thì có vẻ không nghiêm trọng, nhưng khi được hệ thống hóa, sắp xếp lại như vậy thì mặt nạ tài tử của Giang Mạch hoàn toàn rơi xuống đất.

【Tôi đã nói rồi! Bình thường Giang Mạch chẳng hề có chút khí chất văn hóa gì, mà lời bài hát thì lại cao siêu như vậy, làm tôi thắc mắc mãi. Tôi mới vừa chê một câu, fan của hắn liền nhào vào chửi tôi, còn bảo đó gọi là vẻ đẹp nội tâm. Tôi cạn lời. Giờ mới biết, thì ra vẻ đẹp nội tâm cũng có thể thuê viết hộ?!】

【Ha ha ha ha, mấy từ đơn giản thế mà cũng không biết, Giang Mạch lấy đâu ra tư cách đóng vai tài tử? Không biết nội quy trong giới à? Mấy năm nay, hình tượng tài tử là dễ lật xe nhất đấy!】

【Trước kia tôi từng là fan qua đường của Giang Mạch. Mỗi lần anh ta ra bài mới, tôi đều là người chờ nghe đầu tiên, đặc biệt là lời bài hát, tôi mê như điếu đổ. Nhưng đối với con người anh ta thì tôi vẫn khá bình thường. Lúc đó tôi còn tự an ủi, nói rằng tôi yêu là linh hồn của anh ấy. Giờ thì tôi hiểu rồi, tôi đúng là yêu linh hồn, nhưng linh hồn đó không phải của anh ta! Thôi khỏi nói nhiều, để tôi qua vote cho Sanh Sanh một vé đã!】

......

Mà lúc này, trong phòng nghỉ, Giang Mạch vừa trở về liền đập nát hết đồ đạc trên bàn.

"Chắc chắn là con tiện nhân Mạnh Viễn Sanh đó tung tin ra ngoài!!"

"Đủ rồi!" Người đại diện bực bội gắt lên, đầu óc như muốn nổ tung, "Bây giờ không phải lúc để đổ lỗi, quan trọng là nghĩ cách xử lý khủng hoảng này!"

"Lần trước anh cũng nói y như vậy!" Giang Mạch tức giận quát lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, vội vã hỏi: "Còn cái tên Lý Phương kia, anh chắc chắn hắn sẽ không phản bội chứ?"

Người đại diện khẳng định: "Không có khả năng. Hắn không có chứng cứ trong tay, hơn nữa nếu hắn phản bội, sau này trong cái giới này coi như xong đời. Hắn không ngu đến vậy, biết rõ nên làm thế nào."

Giang Mạch lúc này mới hơi yên tâm, nhưng vẫn không cam lòng, thấp giọng lẩm bẩm: "Tất cả là do cái tài khoản Hệ thống ăn dưa 10086 chết tiệt đó... Lần trước cũng là nó phá đám, nếu không Mạnh Viễn Sanh đã sớm bị loại!"

Nghĩ đến đây, hắn lại nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cái tài khoản ăn dưa kia cứ như luôn đứng về phía Mạnh Viễn Sanh... Anh nói xem, có khi nào phía sau nó chính là công ty hiện tại của cậu ta không?!"

"Cậu nói là Nhạc Thế?" Người đại diện cau mày, "Không thể nào đâu... Nếu Nhạc Thế thực sự có bản lĩnh như vậy, thì đã chẳng phải co đầu rút cổ trong cái công ty nát kia, trông cứ như sắp phá sản đến nơi."

Giang Mạch lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thật sự là fan của bọn họ?"

Nghĩ đến đây, hắn lại không khỏi ghen tị, tại sao mình lại không có fan lợi hại như thế?

Người đại diện nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng cũng hối hận không kịp.

Sớm biết người thực sự có giá trị là Mạnh Viễn Sanh, thì trước đó hắn cần gì phải nâng đỡ Giang Mạch, cái tên thủy hóa như thế?

Chỉ là, sự việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục đi tới.

"Hiện tại trên mạng tuy nháo loạn thật, nhưng thật ra tình hình cũng chưa đến mức không cứu vãn được." Người đại diện dần bình tĩnh lại, phân tích cho hắn. "Mấy chuyện trên Weibo cũng chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ thực tế. Muốn có bằng chứng thì trừ phi Mạnh Viễn Sanh khởi tố cậu, mà chuyện kiện tụng thì kéo dài, rắc rối vô cùng. Giờ cậu ta còn đang bận tham gia tuyển tú, chắc chắn không rảnh để kiện cáo. Chờ đến khi tuyển tú kết thúc, độ hot của chuyện này cũng nguội rồi, dân mạng cũng sẽ sớm quên. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần bỏ chút tiền, ém xuống là được. Giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Chuyện như thế chúng ta đâu phải chưa từng xử lý..."

Người đại diện đang nói thì đột nhiên mí mắt giật mạnh.

Một cơn bất an mơ hồ dâng lên trong lòng hắn.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông.

Hắn mở ra xem là tài khoản "Hệ thống ăn dưa 10086" vừa đăng một bài Weibo mới.

Nhìn thấy nội dung, đồng tử hắn co rút mạnh, điện thoại cũng rơi bịch xuống đất.

-

Tối 9 giờ. Tô Khải Thuyền vừa giao xong đơn cơm hộp cuối cùng trong ngày, tiện tay tìm đại một chỗ bên đường đậu xe, lấy ra chiếc màn thầu còn dư lại từ sáng.

Màn thầu đã nguội ngắt, cứng như đá, nhưng hắn cũng không để ý, vừa uống nước lạnh, vừa gặm từng miếng.

Gió đầu hạ khẽ lay động những tán cây trên đầu, mang theo tiếng ve râm ran, tiếng tình nhân cãi nhau bên tai, và cả sự náo nhiệt của phố phường.

Tô Khải Thuyền nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng vẽ trong không khí, từng nét từng nét vẽ ra âm phù.

Những giai điệu tuyệt diệu dần thành hình trong đầu hắn, hắn hưng phấn mở mắt ra, định ôm cây ghi-ta của mình để diễn tấu đoạn nhạc đó.

Nào ngờ, vừa mở mắt ra, trước mắt chỉ là chiếc xe máy của nhân viên giao hàng bị gió quất nghiêng ngả.

Nụ cười trên môi Tô Khải Thuyền chậm rãi tắt đi, hắn cô đơn cúi thấp đầu.

Hắn làm sao có thể quên.

Cây ghi-ta kia, hắn đã đem bán mất rồi.

Tô Khải Thuyền từ nhỏ đã yêu âm nhạc, nhưng nhà nghèo, học xong cấp hai đã phải đi làm thuê.

Sau này nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng mua được một cây đàn ghi-ta rẻ tiền nhất, bắt đầu tự học hát và sáng tác. Quá trình sáng tác khiến hắn vui vẻ vô cùng. Hắn nghĩ, nếu về sau có thể luôn được sáng tác, thì tốt biết bao.

Tình cờ, hắn thấy được một bài phỏng vấn của Giang Mạch trên mạng. Trong đó, Giang Mạch kể lại hành trình sáng tác của mình, nói rằng mình cũng từng lạc lối như bao người, và sẵn sàng giúp đỡ những người trẻ đang lặn ngụp trong khó khăn như trước kia.

Thế là, Tô Khải Thuyền lấy hết can đảm, gửi hai bài hát mà mình tâm đắc nhất đến hộp thư của Giang Mạch.

Chỉ là đợi thật lâu cũng không thấy hồi âm.

Tô Khải Thuyền có chút thất vọng, nhưng hắn chỉ nghĩ: có lẽ sáng tác của mình vẫn chưa đủ tốt. Cho đến một ngày, hắn thấy Giang Mạch phát hành album mới, trong đó có một ca khúc, giai điệu vô cùng quen tai. Bài hát ấy, lại chính là phần nối ghép từ hai bài mà hắn từng gửi đi.

Toàn thân Tô Khải Thuyền choáng váng.

Hắn mơ màng, hỗn loạn, nghe đi nghe lại ca khúc kia.

Từng nốt nhạc quen thuộc ấy là bao lần hắn mài giũa, bao lần gảy đàn đến chai cả tay, quen thuộc đến mức như khắc sâu vào linh hồn.

Đó là bài hát của hắn!

Giang Mạch đã đạo nhạc của hắn!!

Tô Khải Thuyền giận đến không thể kìm nén, hắn lấy ra toàn bộ số tiền tích góp được, quyết tâm kiện Giang Mạch ra tòa.

Chuyện này vừa truyền ra, Giang Mạch mới biết đến. Người đại diện của hắn lập tức tự mình đến tìm Tô Khải Thuyền, tỏ vẻ cao cao tại thượng mà nói: "Cậu căn bản không có khả năng thắng kiện. Cho dù thắng thì cũng chẳng để làm gì. Cậu chỉ là một người mới tốt nghiệp cấp hai, đến ngưỡng cửa giới giải trí còn chưa chạm được, chẳng ai tin một bài hát như thế lại là do cậu sáng tác."

Tô Khải Thuyền không tin. Thế nhưng, cuối cùng, hắn dùng sạch toàn bộ số tiền dành dụm, thậm chí còn vay nợ chồng chất, vậy mà chẳng đạt được gì.

Hắn từng nghĩ sẽ nhận mệnh. Nhưng dù thế nào, trong lòng hắn vẫn không cam lòng.

Mấy ngày trước, có một người chủ động tìm đến hắn, hỏi hắn có bằng lòng đứng ra chỉ mặt vạch trần Giang Mạch hay không.

Tô Khải Thuyền không hề do dự, lập tức đồng ý.

Thật ra hắn cũng không dám kỳ vọng gì nhiều, bởi lẽ giờ đây hắn hai bàn tay trắng, chẳng còn gì để mất nữa.

Chỉ cần còn một phần vạn cơ hội, chỉ cần có thể đòi lại công bằng cho bản thân, hắn sẽ không tiếc.

Nhưng rồi, nhiều ngày trôi qua vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Tô Khải Thuyền hơi thất vọng, nhưng cũng dần đem việc ấy gác lại sau đầu có lẽ đối phương chỉ đang đùa cợt hắn.

Hắn ăn xong cái màn thầu, tính chạy thêm vài đơn giao hàng, thì điện thoại bất ngờ rung lên điên cuồng.

Tô Khải Thuyền mơ hồ không hiểu, mở điện thoại ra chỉ thấy biểu tượng Weibo hiện số "99+" đỏ rực. Hắn theo bản năng ấn vào, vô số tin nhắn ào ào tuôn ra, suýt chút nữa khiến cái điện thoại tồi tàn của hắn treo máy.

Một lúc sau, hệ thống mới phản hồi lại. Hắn cuối cùng cũng mở được mục tin nhắn, từ trong từng dòng bình luận cổ vũ, động viên dần dần hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

Hắn ấn vào tài khoản có tên "Hệ thống ăn dưa 10086" trên Weibo.

Bài đăng mới nhất của tài khoản đó chính là toàn bộ quá trình Giang Mạch đạo nhạc bài hát của hắn. Bên dưới còn đính kèm ảnh chụp email mà hắn từng gửi, bản viết tay sáng tác hai bài hát, và cả đoạn tin nhắn uy h**p từ người đại diện Giang Mạch.

【 Vãi chưởng! Đọc xong mà tay tôi run cầm cập! Trên đời lại có kẻ tiện như Giang Mạch!!! 】

【Tôi là luật sư. Tôi sẵn sàng hỗ trợ miễn phí để giúp cậu khởi kiện. @Tô Khải Thuyền 】

【Tìm được Weibo của tiểu ca rồi! Hai bài hát đó tôi đều đã nghe, thật sự quá hay! Còn hay hơn cái thứ ghép nối kỳ quặc kia của Giang Mạch gấp vạn lần! 】

【 Tiểu ca cố lên! Tài năng của cậu đã được nhìn thấy rồi! Nhất định sẽ ngày càng tốt hơn! 】

......

Tô Khải Thuyền ngây người đọc từng bình luận một.

Vô số cảm xúc chua xót, cảm kích, đau đớn cuộn trào trong lòng.

Người đàn ông này,  vốn trước giờ chưa từng rơi một giọt nước mắt cuối cùng cũng ôm đầu gối, gào khóc thật lớn.

Cùng lúc đó, chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 cũng đưa ra thông báo chính thức: Giảng viên Giang Mạch do lý do sức khỏe, sẽ rút khỏi các buổi ghi hình tiếp theo.

Không bao lâu sau, một trong những fan lớn nhất của Giang Mạch tuyên bố thoát fan, đồng thời giải tán cả fanpage.

Việc này như một tín hiệu chấm dứt, cái tên Giang Mạch, từng là một quái vật khổng lồ trong giới giải trí, giờ đây sụp đổ tan tành.
 

Bình Luận (0)
Comment