Giang Mạch lo lắng đến mức đi tới đi lui trong phòng.
Ngay vừa rồi, một luật sư chuyên về quyền sở hữu trí tuệ nổi tiếng ở Kinh Thị đã đăng Weibo, nói rằng ông đã liên hệ với Tô Khải Thuyền và sẽ đại diện miễn phí để giúp cậu khởi kiện.
Sau bài Weibo đó, liên tiếp có nhiều người khác cũng đứng ra tố cáo rằng từng bị Giang Mạch đạo nhạc. Vị luật sư kia cũng tuyên bố, nếu những cáo buộc là thật, ông sẵn sàng đại diện pháp lý cho tất cả họ.
Dù vụ kiện vẫn chưa được tòa thụ lý, nhưng trong mắt công chúng, cái tên Giang Mạch giờ đã gắn liền với hai chữ đạo nhạc.
Người đại diện vừa cúp điện thoại, sắc mặt u ám thông báo: "Thương hiệu XXX nói cậu làm hoen ố hình ảnh của họ, muốn hủy bỏ hợp đồng đại diện, còn yêu cầu bồi thường một khoản tiền vi phạm cực lớn."
Giang Mạch vừa hoảng vừa giận: "Bọn họ sao có thể làm vậy được?!"
"Bọn họ đương nhiên có thể, hợp đồng đã ghi rõ điều khoản như thế." Sắc mặt người đại diện càng khó coi hơn. "Không chỉ XXX, mấy nhãn hàng khác cũng đã gọi điện, đều nói muốn đơn phương hủy hợp đồng."
Giang Mạch lập tức hoảng loạn, cuống cuồng hỏi: "Công ty thì sao? Công ty nói gì? Tôi giúp công ty kiếm nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ bọn họ mặc kệ tôi sao?"
Người đại diện thở dài: "Kim tổng vừa mới cho bộ phận tuyên truyền đăng một bài Weibo, phủi sạch mọi quan hệ với cậu. Tuy chưa chính thức giải trừ hợp đồng, nhưng nếu chuyện này không được giải quyết êm xuôi, chỉ e cậu sắp bị đóng băng rồi."
Giang Mạch không thể tin nổi, đầu óc trống rỗng ù đi, lời người đại diện sau đó hắn hoàn toàn không nghe lọt tai nữa.
Người đại diện thấy hắn bị đả kích nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài nghĩ cách."
Người đại diện rời đi, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Giang Mạch ngồi ngây ra một lúc.
Đúng lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chẳng lẽ có chuyển biến gì sao?
Hắn vội vàng tìm điện thoại, nhưng nhận ra đó không phải máy của mình, mà là một chiếc điện thoại khác đặt trên bàn, có vẻ là người đại diện để quên.
Giang Mạch bước tới, ấn nút nghe máy.
Còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vội vã nói: "Lão Phương à, tôi đã giúp cậu hỏi rồi. Dựa vào kinh nghiệm của cậu trong ngành, tuy đổi sang công ty mới thì đãi ngộ ban đầu sẽ kém một chút, nhưng với năng lực của cậu thì về sau..."
Giang Mạch chết sững.
Đổi công ty? Người đại diện của hắn định bỏ sang công ty khác?!
Hắn đang định chất vấn rõ ràng thì một bàn tay vươn ra giật lấy điện thoại, người đại diện nhanh chóng nói vài câu rồi cúp máy.
Giang Mạch không kìm nén được nữa, nổi giận quát lên: "Ngay cả anh cũng phản bội tôi?!"
Người đại diện thấy hắn đã biết, liền không thèm giấu nữa, cười lạnh: "Phản bội? Cậu tưởng mình đang đóng phim à? Tôi và cậu chỉ là mối quan hệ hợp tác. Cậu không còn giá trị, tôi đổi đối tác chuyện bình thường thôi."
"Hơn nữa để tôi nói thật, Kim Ưu đã có ý định từ bỏ cậu rồi. Mấy tài nguyên lớn của cậu đều đã bị phân chia xong. Cậu gần như không còn khả năng trở mình đâu. Đừng mơ mộng chuyện tái xuất Đông Sơn nữa. Xem như từng hợp tác với nhau, tôi khuyên cậu sớm rút khỏi giới giải trí, đi tìm lớp học chuyển nghề đi."
Những cú đánh từ hiện thực khiến Giang Mạch choáng váng, hắn nghiến răng, túm lấy cổ áo người đại diện: "Tôi đã tin anh như thế..."
Người đại diện chau mày, gỡ từng ngón tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Tin tưởng? Đừng làm trò. Tôi không phải Mạnh Viễn Sanh, không ăn nổi cái bộ giả dối đó của cậu."
Giang Mạch khựng lại.
Người đại diện liếc mắt nhìn hắn, như thể không nhịn được nữa, nói thẳng: "Nói thật, cậu đúng là phá hỏng cả một ván bài tốt. Tôi lăn lộn bao nhiêu năm trong giới giải trí, chưa từng thấy ai vừa ngu ngốc vừa si tình như Mạnh Viễn Sanh. Cậu ta rõ ràng tài năng xuất chúng, lại cam tâm tình nguyện vì cậu mà giấu kín tài hoa. Cậu ta đối xử với cậu tốt tới mức không lời nào diễn tả được chỉ cần một cú điện thoại, dù là yêu cầu gì cậu ta cũng đáp ứng. Không tranh giành, không đòi danh phận, không cần tiền tài, chỉ một lòng một dạ đi theo cậu."
"Tôi là người ngoài mà còn thấy cảm động, thấy ghen tị. Vậy mà cậu không biết trân trọng. Tự tay đẩy người thật lòng với mình ra xa nhất. Giờ rơi vào kết cục thế này, cũng là tự làm tự chịu."
Giang Mạch thẹn quá hóa giận, gào lên: "Dựa vào đâu mà anh dám nói như vậy?! Rõ ràng tất cả những chuyện đó là anh ép tôi làm!"
Người đại diện cười lạnh, đầy trào phúng: "Đến nước này rồi mà cậu vẫn chỉ biết trốn tránh trách nhiệm. Tôi chẳng qua chỉ đưa ra đề nghị, còn người đưa ra quyết định cuối cùng là cậu."
"Hơn nữa, tôi chỉ là người ngoài." Ánh mắt người đại diện trở nên sắc lạnh. "Còn cậu mới là người nằm bên gối cậu ta đấy."
"Hừ, nhưng mà nghĩ lại thì chuyện này đối với Mạnh Viễn Sanh cũng coi như là may mắn đi." Giọng nói hắn đầy châm biếm. "Nếu không sớm thoát khỏi loại người tâm địa hiểm độc như cậu, sớm muộn gì cũng bị cậu hút sạch đến mức xương cốt cũng không còn sót lại..."
Giang Mạch bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, da mặt nóng rực, tức giận đến phát điên, bùng nổ hét lớn: "Cút đi cho tôi!!!"
Hắn hung hăng đẩy người đại diện ra khỏi phòng, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Nhưng đuổi được người đi rồi, trong lòng hắn lại chỉ còn lại sự khủng hoảng sâu sắc và hối hận như thiêu đốt.
Hắn xong rồi!
Giờ đây hắn chẳng còn gì cả.
Từng ấy năm khổ tâm lăn lộn, hắn mới leo lên được địa vị hôm nay, danh tiếng, tài nguyên, quyền lực, vậy mà chỉ trong chớp mắt tất cả đều mất sạch.
Giang Mạch như kẻ mất hồn, ngồi phịch xuống giường, hai tay cắm sâu vào mái tóc rối bời, run rẩy.
Hắn gần như không dám tin đây là sự thật. Như thể đang mơ một cơn ác mộng, một cơn ác mộng không có điểm dừng.
Rõ ràng mới nửa tháng trước, hắn vẫn còn là lưu lượng hàng đầu, được tiến cử vào tầng quản lý của Kim Ưu, tiền đồ sáng lạn đến vô biên.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, mọi thứ sụp đổ.
Tất cả đều là do Từ Dịch!
Hắn là em họ ruột thịt của Sanh Sanh, vậy mà lại còn muốn tới câu dẫn chính mình, hại chính mình phạm sai lầm.
Còn có Sanh Sanh, bao nhiêu năm cảm tình như vậy, anh lại chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà quay lưng phản bội, xuống tay cũng chẳng lưu tình một chút.
Còn có cái hệ thống ăn dưa chết tiệt kia, hết lần này tới lần khác đều phá rối chuyện của hắn!
Đúng rồi, còn cả đám võng hữu xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn kia nữa...
Giang Mạch trong đầu oán giận liên tục, hoàn toàn không cảm thấy mình có chỗ nào sai.
Hắn càng nghĩ càng thấy phẫn nộ và không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà hắn phải rời khỏi giới giải trí, còn Mạnh Viễn Sanh lại có thể như diều gặp gió?
Cho dù hắn có muốn chết, cũng phải kéo Mạnh Viễn Sanh cùng chết theo!!
-
Cố Tinh Thời sau khi đăng xong cái Weibo kia liền không buồn quản nữa.
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân biểu hiện vô cùng xuất sắc trong buổi công diễn đầu tiên. Với tư cách người đại diện của bọn họ, Cố Tinh Thời hiện tại cũng trở thành hương bánh trái, gần đây bận đến tối mày tối mặt, đi đâu cũng có người đại diện công ty khác chủ động tới chào hỏi.
Cố Tinh Thời phiền muốn chết, chỉ có thể nghĩ cách trốn tránh mấy phiền toái đó.
Nhưng hôm nay vừa mới tìm được một nơi yên tĩnh, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, thì nghe hệ thống ăn dưa gào lên: 【Ký chủ! Mạnh Viễn Sanh xảy ra chuyện rồi!!】
Cố Tinh Thời sợ tới mức giật nảy mình, vội vã chạy thẳng đến phòng huấn luyện.
Trên đường đi mới nghe hệ thống kể lại sự việc, thì ra là Giang Mạch vừa mới đăng một bài Weibo, nói hắn và Mạnh Viễn Sanh từng là người yêu, Mạnh Viễn Sanh đến tham gia chương trình tuyển tú chỉ là vì giận dỗi với hắn.
Một bụng th* t*c của Cố Tinh Thời suýt nữa phun trào ra ngoài, nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là Mạnh Viễn Sanh.
Cậu một hơi chạy thẳng tới phòng huấn luyện, liền thấy Trình Tân đang cầm điện thoại, cau mày lẩm bẩm điều gì đó, mà nhân vật chính Mạnh Viễn Sanh lại bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn đang an ủi cậu bạn của mình.
Cố Tinh Thời sững người trong chốc lát.
Nhìn thấy cậu trở lại, Mạnh Viễn Sanh liền chào hỏi.
Thấy hắn không bị ảnh hưởng gì, Cố Tinh Thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trạng chú ý đến gương mặt đen thui của Trình Tân: "A Tân, cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy?"
Trình Tân gọn gàng rõ ràng đáp: "Giang Mạch là đồ đại ngốc bức."
Cố Tinh Thời lập tức vỗ tay tán thưởng: "A Tân, tôi quen cậu lâu như vậy, câu này là câu nghe sướng tai nhất luôn đó!"
Mạnh Viễn Sanh: "......"
Anh vừa ấm lòng vừa buồn cười nhìn hai người: "Các cậu yên tâm, tôi không sao đâu."
Anh nhìn về phía Cố Tinh Thời: "Cậu quên rồi sao? Tôi với Giang Mạch chẳng có tấm ảnh thân mật nào, cũng chẳng có tin nhắn mập mờ hay ghi chép chuyển khoản gì cả. Cho dù hắn có đăng cái Weibo như thế, cũng chẳng có bằng chứng gì để chứng minh lời hắn nói cả."
Cố Tinh Thời lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Cậu thiếu chút nữa đã quên, Giang Mạch cái tên tra nam kia sợ bị người phát hiện, nên mới thường xuyên bắt Mạnh Viễn Sanh cách một thời gian lại phải xóa sạch dữ liệu trên điện thoại và các ứng dụng mạng xã hội, kết quả là hai người bên nhau tận sáu năm, vậy mà đến một tấm ảnh chụp chung cũng không có.
Chết tiệt tra nam, đúng là tự vác đá nện chân mình mà!
Nói mới nhớ ảnh chụp?
Cố Tinh Thời sờ sờ cằm, hình như trong điện thoại cậu còn giữ lại vài thứ tốt lắm đây.
Quả nhiên, sau đó mọi chuyện phát triển đúng như bọn họ dự đoán.
Bài Weibo Giang Mạch đăng lên chẳng bao lâu đã khiến cư dân mạng náo động, nhưng bởi vì hắn trước giờ có tiếng nói dối như cơm bữa, cho nên lần này căn bản không ai tin hắn, dân mạng đồng loạt yêu cầu hắn đưa ra chứng cứ.
Nhưng lấy đâu ra chứng cứ bây giờ? Giang Mạch lập tức bị cười nhạo đến độ không ngóc đầu lên nổi.
【Tôi thật sự cạn lời! Trước thì đạo văn rồi hãm hại người khác, giờ lại chơi chiêu tình cũ khó quên? Giang Mạch, đời trước Mạnh Viễn Sanh giết cả nhà anh chắc? Mà anh hận người ta đến mức này! 】
【 Nói về độ ghê tởm, tôi chỉ phục mỗi Giang Mạch! Dính phải thể loại người như thế này, Viễn Sanh đáng thương quá trời... 】
【 Không nói nhiều nữa, thế sanh bảo, mang chậu than tới đây đi... 】
【 Vượt chậu than!!! 】
......
Giang Mạch tức đến mức muốn hộc máu. Hắn nói đều là sự thật, vì sao lại không ai tin hắn?!
Không được!
Hắn nhất định phải có cách chứng minh!
Đúng lúc này, hắn nghĩ tới Từ Dịch.
Từ Dịch là biểu đệ của Mạnh Viễn Sanh, nếu do hắn đứng ra nói, cư dân mạng nhất định sẽ tin tưởng.
Vì thế, Giang Mạch lập tức liên hệ Từ Dịch.
Dưới lời ngon tiếng ngọt của hắn, Từ Dịch nhanh chóng đồng ý.
Hắn lập tức chia sẻ lại bài Weibo của Giang Mạch, vừa đăng vừa trà lý trà khí nói: 【 Anh họ à, anh với Mạch ca yêu nhau sáu năm, cần gì phải làm mọi chuyện ầm ĩ đến thế này đâu? Mạch ca đã biết sai rồi, anh hãy quay về bên anh ấy đi! 】
Để củng cố thân phận người nhà, hắn còn cố tình đăng kèm một tấm ảnh chụp chung thời thơ ấu với Mạnh Viễn Sanh.
Quả nhiên, một bộ phận cư dân mạng bắt đầu dao động.
Giang Mạch nhìn thấy phần bình luận bắt đầu nghi ngờ Mạnh Viễn Sanh, trong lòng dâng lên một loại kh*** c*m quỷ dị.
Cái gì mà thiên tài sáng tác?
Cái gì mà idol trời sinh? Người khác có hot tới mấy, cuối cùng cũng phải chôn cùng hắn!
Mà Từ Dịch, từ nhỏ đã ghen tị với Mạnh Viễn Sanh, chỉ cần là đồ của Mạnh Viễn Sanh, hắn đều muốn giành giật bằng được. Hiện tại Mạnh Viễn Sanh đang nổi như cồn, nhưng chỉ cần chuyện yêu đương bị tung ra, nhân khí sẽ lập tức rơi xuống vực. Nói không chừng, chính hắn còn có thể dẫm lên đối phương mà trở thành hot boy mạng!
Khi hai người đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào tự ảo tưởng, thì mấy bình luận mới lại đột ngột nhảy ra:
【Cẩu nam nam!!! 】
【 Phi! Mù cả mắt!! 】
【 Hai người đúng là trời sinh một đôi, tra nam xứng cẩu, thiên trường địa cửu! 】
Có chuyện gì vậy?!
Giang Mạch trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu...
Đúng lúc này, Từ Dịch gọi tới, giọng hoảng loạn thất thố: "Mạch ca, có người trong khu bình luận đăng ảnh... ảnh giường chiếu của chúng ta rồi! Phải làm sao bây giờ?!"
Giang Mạch sững người: "Cái gì mà giường chiếu?!"
Từ Dịch sắp khóc: "Hình như là ở Ninh Thị bị anh họ phát hiện cái khách sạn kia của chúng ta rồi... Aaa!!"
Bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng hét chói tai, Giang Mạch giật mình: "Lại làm sao vậy?!"
Từ Dịch khóc nấc lên: "Có người nói muốn thịt em! Còn đòi gửi ảnh cho ba mẹ em xem nữa... Đều tại anh đó! Nếu không phải anh cứ đòi kéo anh họ xuống nước, thì làm sao xảy ra chuyện như thế này..."
Sau đó là một tràng mắng nhiếc hỗn loạn, Giang Mạch giận đến cắt phăng cuộc gọi.
Ngay khoảnh khắc đó, một cuộc gọi khác lại đến là một giọng nữ lạnh băng ở đầu bên kia: "Chào Giang tiên sinh, tôi là phụ trách pháp vụ từ nhãn hiệu XXX."
Giang Mạch cười gằn, giọng mệt mỏi: "Muốn giải ước đúng không? Tôi biết rồi."
"Không chỉ là giải ước." Đối phương giọng điệu không chút cảm xúc. "Xét thấy tin tức tiêu cực của ngài đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến hình tượng thương hiệu của công ty chúng tôi, căn cứ theo hợp đồng, chúng tôi có quyền yêu cầu ngài gánh vác trách nhiệm vi phạm, bao gồm nhưng không giới hạn trong việc chi trả phí vi phạm hợp đồng..."
Giang Mạch nghe đến con số bồi thường, sắc mặt lập tức đông cứng, di động cũng rơi thẳng xuống đất.
Xong rồi.
Lần này là thật sự xong rồi.