"Vô sỉ đến cực điểm!!!!"
Tả Hàng tức giận đến mức đi tới đi lui trong phòng.
Hắn vốn đề phòng mọi chiêu trò của Cố Tinh Thời, nhưng lại duy chỉ không ngờ được Cố Tinh Thời lại không đánh theo lẽ thường. Chỉ mấy tấm ảnh thôi đã nhẹ nhàng hóa giải nguy cơ, thậm chí còn trực tiếp chặt đứt đường lui của hắn.
Cứ như thể mọi người đều đang chơi trò chơi một cách đàng hoàng, thì Cố Tinh Thời bỗng móc ra một món đồ chơi gian lận vậy!
Cái quái gì thế này, còn chơi bời gì nữa?!!
Càng khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi là, cái món gian lận đó, bọn họ lại không có cách nào bắt chước được.
Dù ai cũng nói trong giới giải trí, nhan sắc chính là lẽ phải.
Nhưng mẹ nó, cái loại khí chất vừa tà mị vừa uy phong kia giờ lan cả đến vòng người đại diện rồi hả?!
Tả Hàng càng nghĩ càng bực.
Không được!
Tuyệt đối không thể cứ thế mà nhận thua!
Trong đầu hắn bùng lên một ý nghĩ độc ác, nếu không chiếm được, thì hủy diệt!
Dưới tay hắn lần này cũng có hai thực tập sinh tham gia chương trình tuyển chọn, tuy không nổi bằng 《Nam đoàn huấn luyện doanh》, nhưng một người trong số đó có thứ hạng khá tốt, trùng hợp thay, phong cách lại có vài phần giống Trình Tân.
Hơn nữa, một thương hiệu quốc tế hàng đầu nào đó cũng vừa đưa ra cành ô liu, dù chỉ là danh nghĩa bạn thân thương hiệu, nhưng trong nhóm thực tập sinh cùng kỳ thì đó đã là tài nguyên cực kỳ tốt.
Tuy thương hiệu kia ra vẻ cao cao tại thượng, thái độ đối với Tả Hàng khiến hắn thấy cực kỳ khó chịu, còn dám làm giá, đòi boa thêm mới chịu hợp tác.
Danh nghĩa bạn thân thương hiệu chẳng khác nào hắn phải bỏ tiền ra để mua lấy cái danh đó.
Tả Hàng trước đó vẫn còn lưỡng lự.
Nhưng giờ, hắn rốt cuộc đã hạ quyết tâm.
Tiền thì cứ tiêu!
Chỉ cần có thể dẫm Mạnh Trình xuống, đẩy người nhà mình lên cao, thì lỗ đâu mà lỗ? Lời to chứ lị!
Mạnh Viễn Sanh! Trình Tân!
Hắn nghiến răng, hung hăng nuốt cái tên này vào lòng.
Ai bảo hai người bọn mày không biết điều, cứ phải đi theo cái công ty nhỏ rách nát của Nhạc Thế?
Vậy thì đừng trách tao ra tay độc ác!
-
Tuy cuối cùng Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân cũng tin lời Cố Tinh Thời rằng ảnh chụp không phải do cậu tung ra, nhưng người khác thì không nghĩ vậy, ngay cả Doãn Hạc Phong cũng nhắn tin cho cậu, vừa chua xót vừa khâm phục mà khen cậu thủ đoạn cao minh.
Cố Tinh Thời: "......"
Tê cả da đầu.
Cậu đang cân nhắc dạo này có nên tắt điện thoại một thời gian không, để trốn sóng gió.
Ngay lúc này, điện thoại lại vang lên.
Cố Tinh Thời bất đắc dĩ bắt máy, uể oải nói: "Alo."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ khẽ cười: "Tiểu Cố, sao nghe giọng em không vui lắm vậy, ai chọc giận em à?"
Cố Tinh Thời vừa nghe đã nhận ra là Lương Văn Quân, lập tức ngồi thẳng dậy: "Chị Văn Quân? Sao chị lại gọi cho em?"
Lương Văn Quân: "Chị gọi để cảm ơn em đây. Nhờ có em nhắc nhở, chị mới tránh được một kiếp nạn."
Cố Tinh Thời thật ra không cảm thấy mình có công lao gì lớn.
Dù sao thì cậu chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi. Việc Lương Văn Quân có thể trong thời gian ngắn xoay chuyển tình thế, thậm chí còn thuận tay lôi cả Tào Quang Lập xuống nước, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính chị ấy.
Lương Văn Quân nghe ra cậu không định kể công, liền đổi chủ đề: "Tiểu Cố, mấy lời bàn tán trên mạng gần đây chị cũng thấy rồi. Chị lại thấy cách làm của em rất đúng. Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân vừa có ngoại hình vừa có thực lực, thành tựu sau này tuyệt đối không chỉ dừng ở hiện tại. Nếu chỉ vì chút tiền mà đi nhận mấy nhãn hàng tạp nham lúc này, vậy mới thật sự là tự hạ thấp giá trị thương mại của các cậu ấy là tầm nhìn ngắn hạn."
Cố Tinh Thời không ngờ Lương Văn Quân sẽ nói những lời như vậy, có phần ngạc nhiên.
Tuy cậu vẫn cảm thấy mình không làm sai, nhưng dù sao cũng là người mới, bị quá nhiều người phản đối, trong lòng ít nhiều vẫn có chút bất an.
Nhưng lời Lương Văn Quân lại như viên thuốc an thần.
Trong ngành, chị ấy nổi tiếng là người có mắt nhìn và có bản lĩnh, là hình mẫu của vô số người làm nghề quản lý nghệ sĩ.
Một lời chỉ điểm của chị, giá trị ngàn vàng.
Cố Tinh Thời tất nhiên vô cùng cảm kích.
Lương Văn Quân càng thêm yêu thích tính cách của cậu, cũng không tiếc lòng mà đề nghị: "Chị nghe nói, bên XX vẫn luôn rỉ tai truyền tin về em, bảo em chảnh chọe, chơi trò đại bài. Em có muốn chị đứng ra, tổ chức một buổi gặp gỡ hòa giải không?"
Thật ra Lương Văn Quân không tin mấy lời đồn đó.
Thứ nhất là chị tin vào nhân cách của Cố Tinh Thời, biết cậu không phải loại người đó. Thứ hai là, thương hiệu XX từ trước đến nay luôn ra vẻ cao quý, vừa muốn kiếm tiền từ thị trường nội địa, vừa khinh thường thị trường nội, thái độ chảnh chọe vô cùng.
Lương Văn Quân đối với họ một chút thiện cảm cũng không có.
Quả nhiên, Cố Tinh Thời giải thích: "Em không có chơi trò đại bài gì cả. Là bên họ mang thái độ bố thí, chỉ cho em một cái vị trí bạn thân thương hiệu, lại còn đòi thêm khoản tiền boa khủng. Em mới từ chối họ, ai ngờ họ quay mặt, bảo em cứ chờ đấy, kiểu gì cũng trả thù."
Lương Văn Quân nhíu mày.
Chị từng nghe nói thương hiệu XX hay làm trò mất mặt với mấy nghệ sĩ nhỏ, nhưng không ngờ lại đê tiện đến mức này.
Cố Tinh Thời nói tiếp: "Chị Văn Quân, cũng không cần làm phiền chị đứng ra hòa giải. Dù gì em cũng chẳng ưa gì cái danh hiệu bạn thân thương hiệu của họ. Dù họ có tới cầu em, em cũng khinh không thèm để ý."
Nghe Cố Tinh Thời nói vậy, Lương Văn Quân phải công nhận, đúng là sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng rồi cũng không khỏi bất đắc dĩ, tuổi trẻ vẫn còn quá nóng nảy, mà vòng này thì đâu có đơn giản phân rõ trắng đen như vậy.
Nhất là trong giới thời trang, vừa nhỏ hẹp, lại vừa sùng ngoại một cách mù quáng.
Ngay cả Lương Văn Quân cũng không thể cứ muốn làm gì thì làm.
Chị tận tình khuyên bảo: "Tiểu Cố, dù XX làm chuyện khó coi, nhưng giới này vốn là như vậy. Em đã đắc tội với họ, thì sau này đừng mong nhận được bất kỳ tài nguyên thời trang nào. Với nghệ sĩ mà nói, đó là một tổn thất lớn. Nhất là em vẫn còn là người mới, dù sau này có năng lực mạnh đến đâu, thì con đường đứng đầu cũng cơ bản bị cắt đứt rồi."
Nói tới đây, trong lòng Lương Văn Quân cũng có phần khó chịu.
Chị hiểu cho Cố Tinh Thời, đây chẳng khác nào bị người ta tát một cái vào má trái, mà còn phải chủ động chìa luôn má phải cho người ta đánh tiếp. Nhưng quy tắc trong giới này vốn dĩ đã tàn khốc như thế, đôi khi muốn sống sót, phải biết nhẫn nhục gánh vác.
Thế nhưng ngoài dự đoán của chị, Cố Tinh Thời lại không hề tỏ ra quá cảm xúc: "Chị Văn Quân tỷ, em hiểu ý của chị. Nếu chỉ là thái độ không tốt, thật ra em sẽ không để tâm. Lý do em không muốn hợp tác với bọn họ là vì trong buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập mới mùa xuân hè năm nay, bọn họ đã sỉ nhục văn hóa Trung Hoa. Chuyện đó, em tuyệt đối không thể chấp nhận!"
Lương Văn Quân sững người, sau đó nghiêm túc hỏi lại: "Em chắc chứ?!"
Cố Tinh Thời: "Chị có thể tìm xem lại phát biểu của nhà thiết kế chính trong buổi họp báo mùa xuân hè năm nay của họ, sẽ rõ ngay."
Đây không còn là chuyện nhỏ nữa!
Tuy biết Cố Tinh Thời không phải kiểu người đem chuyện như vậy ra đùa giỡn, nhưng Lương Văn Quân vẫn lập tức sai trợ lý tra cứu ngay buổi họp báo mùa xuân hè năm nay của XX. Sau khi xem xong, trong lòng chị bừng bừng phẫn nộ.
Chị còn nhớ rõ, năm nay giới thời trang từng thi nhau ca ngợi bộ sưu tập mùa xuân hè của XX, đặc biệt là trong nước, truyền thông thời trang gần như sùng bái cuồng nhiệt.
Khi đó vì bị Tào Quang Lập hạ độc, tinh thần chị sa sút, nên cũng không quá để ý. Không ngờ lại có chuyện như vậy.
Nhưng khi đó, buổi họp báo ấy đã mời một loạt tạp chí thời trang lớn trong nước, giới thời trang lẫn giới nghệ sĩ, đông người như vậy có mặt, thế mà lại không ai nhận ra sao?
Không, có lẽ không phải là không nhận ra, mà là họ chẳng buồn để tâm.
Họ đã quen với việc đó, thậm chí đã cam chịu. Trong giới này, thương hiệu ngoại quốc luôn được xem là đẳng cấp cao nhất, cho nên kiểu phát ngôn ấy căn bản không ai xem là vấn đề.
Nhưng với tư cách là người Trung Hoa, Lương Văn Quân không tài nào chấp nhận nổi loại chuyện này.
Chuyện này nhất định phải phơi bày ra ánh sáng!
Phải khiến mấy thương hiệu kiểu ăn cơm người Trung Quốc, rồi còn đập bát người Trung Quốc như thế cuốn xéo khỏi đất nước này!
Thế nhưng, sau khi cơn phẫn nộ ban đầu qua đi, bản năng của một người đại diện hàng đầu trong giới nhanh chóng trỗi dậy trong chị.
Chuyện này dĩ nhiên là một nỗi nhục, nhưng đồng thời, cũng là một cơ hội lớn.
Nếu thao tác khéo léo, rất có thể sẽ xoay chuyển được cái không khí sính ngoại lâu nay trong giới thời trang nội địa.
Mà chị cũng sẽ thu về vô vàn lợi ích từ cơn sóng này.
Chỉ là như vậy, chị lại nợ Cố Tinh Thời một cái ân tình quá lớn.
Lương Văn Quân thở dài một hơi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Hôm nay chị gọi điện cho Cố Tinh Thời, vốn là để cảm ơn việc cậu nhắc mình trước kia, thậm chí còn chuẩn bị sẵn mấy tài nguyên quảng cáo coi như quà cảm ơn.
Nhưng bây giờ Cố Tinh Thời lại giúp chị một chuyện lớn như thế này, thì mấy món quà nhỏ ấy chẳng còn mặt mũi nào để đưa ra.
Lương Văn Quân suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Tiểu Cố, em biết Thiên Xu không?"
Cố Tinh Thời: "Đương nhiên biết."
Thiên Xu là nhãn hiệu di động trực thuộc tập đoàn Văn thị, chiếm lĩnh thị trường cao cấp trong nước với thị phần áp đảo. Chính Cố Tinh Thời hiện tại cũng đang dùng máy của Thiên Xu.
Lương Văn Quân tiếp tục: "Chắc em cũng biết, dưới thương hiệu Thiên Xu còn có một dòng sản phẩm thanh xuân, chuyên nhắm vào phân khúc giá rẻ. Hiện họ đang muốn tìm vài gương mặt trẻ làm người đại diện. Nếu em đồng ý, chị sẽ tìm cách thúc đẩy chuyện này."
Cố Tinh Thời trợn to mắt.
Văn thị vốn nổi tiếng giàu nứt đố đổ vách, người đại diện cho di động Thiên Xu xưa nay đều là minh tinh đỉnh lưu hàng đầu.
Trong giới vẫn luôn có câu: "Chỉ cần lấy được đại ngôn của Thiên Xu là có thể coi như đã bước l*n đ*nh."
Dù Lương Văn Quân nói chỉ là dòng thanh xuân, và sẽ có nhiều người đại diện cùng lúc, nhưng tài nguyên như vậy đối với bọn họ hiện giờ mà nói là loại nhìn thấy nhưng không thể với tới.
Trời rơi bánh bao còn có nhân, ai mà không muốn?!
"Cảm ơn chị Văn Quân! Em tất nhiên là đồng ý!"
Lương Văn Quân bị vẻ không chút ngượng ngùng, gấp gáp nhận lời của cậu làm cho bật cười, cũng nhân tiện cho cậu thêm một liều thuốc an thần: "Chuyện này chị nắm chắc bảy tám phần, em cứ chờ tin tốt của chị đi."
Lương Văn Quân nói là làm. Sau khi Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân cùng Cố Tinh Thời tham gia ký hợp đồng xong trở về, cả hai vẫn còn ngẩn ngơ như trong mơ.
Trình Tân: "Thiên Xu di động? Mình không phải đang nằm mơ đấy chứ?! A Sanh, cậu đánh tôi một cái thử coi!"
Mạnh Viễn Sanh nghe vậy, lập tức quay đầu, không chút do dự tặng cho một bạt tai.
Trình Tân: "Ái da! Mẹ ơi! Tay cậu ác thế hả?!"
Mạnh Viễn Sanh cũng nhìn bàn tay mình, thì thào: "Đau thật... Thế nhưng là thật đó."
Cố Tinh Thời nhìn hai tên dở hơi này mà cười đến sắp nghẹt thở.
Ban đầu trong công ty có một mình Trình Tân đã đủ khiến người ta đau đầu, vốn tưởng Mạnh Viễn Sanh là kiểu người lý trí bình tĩnh. Ai ngờ sau khi quen thuộc, hắn cũng lộ rõ bản tính tấu hài.
Hai người vừa về tới ký túc xá, tâm trạng vẫn còn lâng lâng chưa hạ xuống được.
Cũng may Mạnh Viễn Sanh vẫn giữ lại được chút lý trí: "Được rồi, ngủ sớm chút đi. Ngày mai còn có buổi phỏng vấn nữa đấy!"
Đây là buổi gặp gỡ báo chí đầu tiên chính thức sau cuộc thi của bọn họ.
Ban đầu cả hai còn lo phóng viên sẽ hỏi mấy câu khó nhằn, giờ thì chẳng có gì phải sợ nữa rồi.
Bởi vì đã có Cố tổng mang lại tự tin!
-
Chiều ngày hôm sau, buổi họp báo đầu tiên của chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 mùa hai chính thức được tổ chức.
Tại hiện trường, ngoài các thực tập sinh và giới truyền thông, còn có sự hiện diện của rất nhiều fan.
Kiều Nhược Dao ôm một con thú bông, gian nan vượt qua khu kiểm tra an ninh, vừa vào trong đã lập tức nhìn quanh bốn phía.
Do từng quen biết với Bạch Nhiễm qua một lần tranh luận trong fanclub, hai người từ lúc ấy lại ngoài ý muốn trở nên thân thiết. Hôm nay họ đã hẹn nhau cùng đến buổi họp báo để tiện gặp mặt trực tiếp.
Chẳng mấy chốc, Kiều Nhược Dao đã nhìn thấy Bạch Nhiễm trong đám đông. Bạch Nhiễm nhanh chóng đưa cô tới khu vực fan của Mạnh Trình.
Vì buổi họp báo chưa chính thức bắt đầu nên mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả.
Kiều Nhược Dao vừa nhón chân nhìn về phía sân khấu, vừa vô thức hỏi Bạch Nhiễm: "Không biết hôm nay anh người đại diện có đến không nhỉ..."
Lời vừa dứt, không khí xung quanh lập tức im bặt.
Lúc này Kiều Nhược Dao mới sực tỉnh, ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng đưa tay bịt miệng.
Mãi đến khi có một giọng nói nhỏ vang lên trong đám người: "Tỷ muội à, tớ cũng mong vậy luôn đó..."
Như thể đã phá vỡ lớp phong ấn yên tĩnh, mọi người liền thi nhau phụ họa.
"Khụ, thật ra tớ cũng muốn nhìn một chút..."
"Ai mà chẳng yêu cái đẹp, ai mà không muốn ngắm trai đẹp chứ!"
"Tớ thừa nhận mình hèn mọn, tớ thèm khát cơ thể anh ấy luôn đó..."
Kiều Nhược Dao: "......"
May mà không lâu sau đó, các thực tập sinh lần lượt bước lên sân khấu, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, hai tuyển thủ nổi bật nhất đương nhiên trở thành tiêu điểm phỏng vấn.
Mạnh Viễn Sanh trả lời điềm tĩnh, Trình Tân tuy đôi lúc nói năng hơi lộn xộn, nhưng lại có cảm giác tổng nghệ rất đặc biệt. Hơn nữa, Mạnh Viễn Sanh cũng thường xuyên xen vào bổ sung, nên nhìn chung không có sự cố gì đáng kể.
Cho đến khi một phóng viên đến từ Quả Táo Giải Trí đứng lên: "Mạnh Viễn Sanh, xin chào. Anh là thí sinh có độ nổi tiếng cao nhất, nhưng đến nay vẫn chưa nhận được tài nguyên quảng cáo nào. Điều này có phải chứng tỏ độ nổi tiếng của anh là hư ảo, thị trường thực ra không công nhận anh?"
Khu fan của Mạnh Viễn Sanh lập tức xôn xao.
Kiều Nhược Dao lo lắng nắm chặt tay Bạch Nhiễm bên cạnh. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy rõ sự bất an trong mắt đối phương.
Trước đó họ đã đoán có thể có người dùng chuyện không có quảng cáo để gây khó dễ cho Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, không ngờ lại thật sự xảy ra, mà thái độ còn cực kỳ ác ý.
Trong lúc hai người còn đang giận dữ, không ai để ý Mạnh Viễn Sanh trên sân khấu vừa thoáng hiện một tia biểu cảm kỳ lạ.
Mạnh Viễn Sanh ho nhẹ một tiếng, lễ độ đáp lời: "Việc thị trường có công nhận tôi hay không, xin hãy mở to mắt mà nhìn về sau."
Thấy chủ đề công kích của mình bị nhẹ nhàng hóa giải, phóng viên Quả Táo Giải Trí tỏ ra không cam lòng, liền quay sang hỏi Trình Tân: "Trình Tân, xin chào. Trên mạng từng có nhiều bài viết đặt anh đối lập với Phương Dễ Mân trong 《Lấp Lánh Lên Nào! Nam Đoàn》. Anh có suy nghĩ gì không?"
Hiện trường lập tức ồ lên.
Trình Tân lại có vẻ ngơ ngác: "Người đó là ai vậy?"
Phóng viên: "......"
Cả khán phòng vang lên tràng cười lớn.
《Lấp Lánh Lên Nào! Nam Đoàn》 cũng là một chương trình tuyển chọn nam thần tượng, nhưng so với 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 thì về lưu lượng và tầm ảnh hưởng đều kém xa.
Gần đây, trên mạng đột nhiên xuất hiện hàng loạt bài PR, ra sức đem Trình Tân và Phương Dễ Mân đặt lên bàn cân. Ai cũng nhìn ra đây là chiêu cọ nhiệt rõ ràng.
Làn đạn lúc này cũng thảo luận sôi nổi:
【Tuy không phải fan Trình Tân, nhưng chiêu cọ nhiệt này rõ ràng quá rồi đấy!】
【Cái tên tiểu hồ đậu này từ đâu ra vậy, cọ thô thiển thật】
【Tui coi video so sánh rồi, cảm thấy Phương Dễ Mân nhảy hay hơn Trình Tân nhiều nha】
【Tự nhiên cảm thấy hứng thú với Phương Dễ Mân luôn】
【??? Đây là họp báo của 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 mà, làm ơn đừng để người khác tới cọ lên mặt vậy chứ?】
Người MC đã ra hiệu nhân viên lấy lại micro.
Thế nhưng phóng viên Quả Táo Giải Trí vẫn chưa chịu bỏ cuộc: "Được biết XX từng cân nhắc ký hợp đồng với anh, nhưng cuối cùng lại chọn Phương Dễ Mân làm người đại diện thương hiệu. Anh có thấy tiếc không? Có gì muốn nói với Phương Dễ Mân, người đã thắng anh không?"
【Chỉ một tài nguyên quảng cáo thôi mà, gọi là thắng thì hơi lố rồi đó?】
【Tôi nghĩ mấy nhãn hàng lớn chắc có con mắt nhìn người chuẩn hơn chúng ta đấy, chắc họ thật sự không đánh giá cao Trình Tân】
【Cái thương hiệu XX này đột nhiên trông thấy... low thật rồi】
Trình Tân lại chẳng hề nổi nóng, thản nhiên đáp: "Không thấy tiếc đâu, cũng chẳng có gì để nói với anh ta cả. Anh ta vui là được rồi."
Phóng viên: "???"
Đúng lúc này, hiện trường đột nhiên trở nên náo động.
Không ít phóng viên bắt đầu ghé đầu thì thầm với nhau, còn đồng loạt rút điện thoại ra.
Các fan cũng bị biến cố này làm cho hoang mang.
Không biết ai đột nhiên hét lên: "Mau lên Weibo mà xem, bài tuyên truyền cho 《Trèo Đèo Lội Suối》 là bài 《Giận Hải》 đó!!!"
Kiều Nhược Dao thoạt đầu sững sờ, sau đó liền mừng đến phát điên.
Đây chính là 《Trèo Đèo Lội Suối》 kia mà! Là phim điện ảnh của Thành Đại, vị đạo diễn nổi tiếng bậc nhất!
【Vãi cả linh hồn! Tôi nhớ là giới điện ảnh từ trước đến nay luôn khinh thường idol, lấy bài của idol làm nhạc tuyên truyền, đây là lần đầu tiên đúng không?! 】
【 Mạnh Viễn Sanh đỉnh quá trời đất!!! 】
【 Hahahaha ai nói thị trường không công nhận Sanh bảo? Như này mà còn không tính là công nhận sao? 】
Phóng viên của Quả Táo Giải Trí cũng vội vàng mở Weibo ra, vừa xem xong, cả người liền chết lặng.
Thật sự là chuyện thật!!
Hơn nữa, trailer chỉ mới đăng lên được có một tiếng, mà lượt chia sẻ đã vượt quá một triệu.
Nghĩ lại trước đó mình còn hỏi Mạnh Viễn Sanh có phải bị thị trường từ chối không, giờ số liệu như một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt hắn.
Sắc mặt phóng viên khi trắng khi xanh, xung quanh rì rầm bàn tán, những ánh mắt mập mờ không rõ, khiến hắn chỉ muốn quay ngược thời gian vài phút trước để nuốt lại hết những lời ngu ngốc kia.
Ngay lúc hắn đang như ngồi trên đống lửa, hiện trường bỗng lại vang lên một tràng kinh hô lớn hơn nữa.
Tim hắn thắt lại, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, hắn thấy một cái hot search mới chễm chệ trên bảng:
# Thiên Xu công bố gương mặt đại diện tuyến thanh xuân #
Ngay trên đó, rõ ràng có tên Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân.
【Aaaaaaaa!!!! Ai vừa bảo ca nhà tôi không có hợp đồng quảng cáo?! Thiên Xu đó! Đại diện hình ảnh đó! Không phải khoe chứ cái này cũng đỉnh hơn mấy chục nhãn hiệu bèo bọt kia rồi đi! 】
【 Tôi nói chứ, Sanh bảo giấu giỏi thật! Trước giờ không lộ chút xíu tin tức nào luôn, đâu có giống ai kia hở tí là khoe lên mạng, emmmm... tôi nói là người bạn thân nhãn hiệu nào đó đấy. 】
【Tôi biết mà, phải tin tưởng ánh mắt của ca ca! Cái anh người đại diện kia vừa nhìn đã thấy cực kỳ có năng lực rồi! 】
Phóng viên Quả Táo Giải Trí choáng váng đến ngẩn người. Hắn thậm chí phải dụi mắt mấy lần, rồi tự tay vào Weibo chính thức của Thiên Xu xác nhận lại, bọn họ không viết sai tên.
Thiên Xu điên rồi chắc?!
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân mới chỉ là thực tập sinh chưa debut, lấy đâu ra tư cách được đứng ngang hàng với các tiểu sinh, tiểu hoa đang nổi tiếng hả trời?!
Chưa kể, đây còn là gương mặt đại diện chính thức, chứ không phải cái loại bạn thân nhãn hiệu rẻ tiền gì đó!
Mà hắn còn dám hỏi Trình Tân có cảm thấy tiếc nuối không?!
Giờ hắn bắt đầu hoài nghi, liệu có phải Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân sớm đã biết sẽ bị hỏi mấy thứ vớ vẩn này rồi không, nên mới chuẩn bị sẵn màn vả mặt tinh chuẩn đến vậy?!
So với hắn đang vừa xấu hổ vừa muốn độn thổ, thì các phóng viên khác tại hiện trường lại hoàn toàn trái ngược.
Mọi người như phát điên mà lao đến phỏng vấn hai người Mạnh Trình.
Nói đùa sao chứ!
Đây là tiêu đề nóng từ trên trời rơi xuống đó!!
Chỉ có ngốc mới bỏ qua cơ hội tốt như thế này!
À không đúng...
Cũng có người đồng tình nhìn về phía phóng viên Quả Táo Giải Trí nọ.
Bởi vì đúng là có một tên ngốc thật.
-
Trong khi đó, Tả Hàng gần đây đang đắc ý vô cùng.
Kế hoạch bám nhiệt độ và tạo chủ đề tranh luận của hắn cực kỳ hiệu quả. Gần đây, độ nổi tiếng của Phương Dễ Mân tăng lên vùn vụt, đặc biệt là sau khi trở thành bạn thân nhãn hiệu của xx, hắn càng quyết tâm đầu tư mạnh tay, tung ra một khoản chi khủng cho chiến dịch quảng bá rầm rộ.
Mà hiệu quả lại rất khả quan. Chỉ trong vòng hai ngày, Phương Dễ Mân đã nhảy lên vị trí số một trong chương trình 《Lóng Lánh Đi! Nam Đoàn》.
Theo kế hoạch của hắn, phải duy trì độ hot này cho tới khi chương trình kết thúc.
Trong đó, khâu quan trọng nhất chính là: Buổi họp báo truyền thông của 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》.
Vì vậy, hắn đã bỏ tiền mua chuộc một phóng viên của Quả Táo Giải Trí, để người kia trong buổi họp báo hỏi ra vấn đề mà hắn đã chỉ định sẵn.
Tất nhiên, hắn cũng không ngu ngốc đến mức nghĩ chỉ dựa vào một chiêu kéo người khác xuống nước là có thể khiến Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân bị đánh bay.
Nhưng chỉ cần tạo ra tranh luận, thì sẽ có nhiệt độ.
Hắn chính là tính toán cứ bám chặt lấy hai người kia mà hút máu, kéo độ hot của Phương Dễ Mân buộc chặt với họ.
Hắn cực kỳ hài lòng với kế hoạch của mình.
Thậm chí còn gọi hết cấp dưới lại, lấy cớ họp nội bộ mở livestream, muốn để bọn họ cùng chứng kiến thời khắc vinh quang này.
Thấy phóng viên Quả Táo Giải Trí lên sân khấu, hắn thậm chí còn kích động đến mức bật dậy.
Chỉ là Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân có phải quá mức bình tĩnh rồi không?
Hoàn toàn không có vẻ tức giận hay bối rối như hắn tưởng tượng.
Tả Hàng bắt đầu cảm thấy bất an.
Cũng may là thủy quân do hắn cài sẵn đã kịp tràn đầy bình luận trực tiếp, khiến hắn miễn cưỡng vớt lại chút mặt mũi.
Nhưng ngay sau đó, 《《Trèo Đèo Lội Suối》 tuyên bố chọn 《Giận Hải》 làm bài hát tuyên truyền.
Thiên Xu Di Động tuyên bố chọn Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân làm người phát ngôn dòng sản phẩm thanh xuân.
Hai cái hot search giống như hai cái bạt tai nảy lửa, bốp bốp quất thẳng lên mặt hắn!
Làm hắn giận đến mức giống hệt phóng viên Quả Táo Giải Trí vừa nãy, gào lên trong đầu: "Mạnh Viễn Sanh! Trình Tân! Hai người là cố ý đúng không?!"
Phòng họp yên tĩnh như chết.
Tất cả nhân viên đều cúi đầu, nhưng tay thì bấm điện thoại nhanh như bay.
【 Tôi vừa rồi suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng】
【Biểu cảm lúc Tả Lột Da bị tát mặt mọi người có thấy không, xuất sắc khỏi chê!】
【Nghe nói vì vụ này hắn đốt không ít tiền, mà cuối cùng lại là bỏ tiền ra tự tát mình. Đáng đời!】
Tả Hàng th* d*c liên hồi, mắt đỏ ngầu, phải vịn vào bàn mới không ngã ngửa tại chỗ.
Hắn nghiến răng, cố gắng vớt vát chút mặt mũi: "Dù sao đi nữa, tuyên truyền cho Phương Dễ Mân vẫn coi như đạt mục đích. Cậu ta bây giờ là người đại diện bạn thân của nhãn hiệu xx..."
Lời còn chưa nói xong, phía dưới đã có người nhỏ giọng giơ tay: "Tả... Tả tổng giám, hình như nhãn hiệu xx xảy ra chuyện rồi..."
Tả Hàng: "Cái gì?!"
Hắn bước nhanh đến, gần như giật phắt điện thoại khỏi tay đối phương.
Chỉ thấy mấy cái hot search mới nhất đang điên cuồng leo top:
#Nhà thiết kế chính của xx nghi ngờ có liên quan đến scandal miệt thị#
#XX, cút khỏi Hoa Quốc!#
# Phó Nhã chấm dứt hợp đồng với xx #
#Viên Thanh Thanh từ chối mặc lễ phục của xx tại Liên hoan phim#
......
Tả Hàng nhìn mấy dòng chữ, nhớ lại số tiền lớn mình đã đổ vào đó, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Rồi trực tiếp ngã vật xuống.
"Tả tổng giám! Ngài làm sao vậy?!"
"Mau gọi xe cứu thương! Tả tổng giám ngất xỉu rồi!!"