Chung kết của 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 tuy xảy ra vài sự cố, nhưng tổng thể vẫn có thể xem là mỹ mãn.
Ngay từ khi chương trình bắt đầu phát sóng, độ hot gần như leo thẳng lên hot search.
#Thẩm Duật – Mạnh Viễn Sanh: Cải biên điên đảo#
#Mạnh Viễn Sanh đẹp trai quá mức#
# Viên Dã Street Dance quá đỉnh #
#Mạnh Viễn Sanh No.1 #
......
Hàng loạt hot search lần lượt xuất hiện, thậm chí đến cuối còn có cái tag # Người đại diện như Cố Tinh Thời có hợp lý không #, vừa lố bịch lại vừa buồn cười.
Hai tháng rưỡi nỗ lực, cuối cùng cũng đổi lấy được thành quả xứng đáng. Đây đúng là một bài thi được giải đáp hoàn hảo.
Vì thế, tổng giám của Điềm Chanh Video hào phóng vung tay: tất cả nhân viên đã chiến đấu ở các chiến trường khách sạn đều được mời tham dự tiệc mừng công.
Nói đến người chiến thắng lớn nhất trong lần tuyển tú này, không ai khác ngoài Cố Tinh Thời.
Mạnh Viễn Sanh thì khỏi bàn, từ đầu đến cuối luôn ổn định ở vị trí top 1, biểu hiện quá mức kinh diễm.
Trình Tân tuy có khí chất độc đáo, vũ đạo không tồi, nhưng dàn thí sinh lần này thật sự là tàng long ngọa hổ. Nói đâu xa, chỉ riêng Viên Dã đã đủ sức kéo trình độ nhảy của cả mùa lên đến cấp trần nhà.
Vậy nên Trình Tân dần bị tụt lại, độ hot cũng không thể bì với Mạnh Viễn Sanh. Đặc biệt sau khi Ôn Minh Phong bất ngờ vọt lên, rớt thẳng xuống hạng ba.
Nhưng ai ngờ được, Ôn Minh Phong lại tự tay bẻ gãy đường đi của chính mình.
Nghe nói vừa kết thúc trận chung kết, đã có một ông chú mặt đầy sát khí mang theo mấy người đứng chờ ngay bên ngoài sân khấu chính là nhạc phụ hụt của Ôn Minh Phong nói là muốn dạy dỗ hắn một trận ra trò.
Kết quả, Ôn Minh Phong còn chưa kịp công bố thứ hạng thì đã bị trợ lý hộ tống rời đi, trốn biệt không thấy bóng dáng.
Không ngoài dự đoán, về sau hắn chắc chắn không còn cửa quay lại giới này nữa.
Trong khi đó, Cố tổng dưới tay lại nắm trọn quán quân lẫn á quân.
Ngay cả Doãn Hạc Phong sau khi kết thúc chương trình cũng ghen tị cảm thán: lần sau có tuyển tú, nhất định phải đến bái Cố tổng một cái.
Điểm này, Tôn Hồng Phi hoàn toàn đồng cảm.
Nếu Cố Tinh Thời là người chiến thắng lớn nhất, vậy cậu chính là người chiến thắng thứ hai.
Ai mà ngờ được, một tiểu chủ quản bình thường như hắn, lại có thể một bước nhảy lên làm chỗ dựa vững chắc của Điềm Chanh Video, thậm chí còn có cơ hội tranh ghế phó giám đốc!
Trong buổi tiệc mừng công lần này, Tôn Hồng Phi có thể nói là xuân phong đắc ý, rạng rỡ vô cùng.
Đặc biệt là đám đồng nghiệp xung quanh, ai cũng thăm dò bóng gió muốn biết bí quyết thăng chức của hắn là gì.
Tôn Hồng Phi, chưa uống say, vẫn rất cẩn thận, mỗi lần gặp câu hỏi kiểu này đều chỉ cười ha hả cho qua.
Nói đùa gì chứ.
Pháp bảo thăng chức như Cố tổng, sao có thể để người khác biết được?
Nghĩ vậy, hắn không khỏi liếc mắt nhìn về phía Cố Tinh Thời.
Lúc này, Cố Tinh Thời đang nhất tâm nhị dụng, vừa xã giao, vừa trò chuyện với hệ thống ăn dưa.
Hệ thống: 【 Cậu thấy cái ông đầu hói đằng kia không? 】
Cố Tinh Thời làm theo chỉ dẫn, nhìn sang iền thấy một người đàn ông ngoại hình bình thường, thậm chí còn có chút xấu, đặc biệt đỉnh đầu bóng loáng càng khiến nhan sắc vốn không cao càng thêm thảm hại.
Hệ thống: 【 Ông ta là tổng tài của một công ty phim ảnh hàng đầu. Đừng thấy hắn xấu mà coi thường, hồi trẻ ông ta từng xoay giữa năm sáu vị phú bà, thiếu gia nhà giàu, rất giỏi trong việc xử lý cảm xúc người khác. Chính là dựa vào khả năng dỗ dành đó mà gây dựng được vị trí như hiện tại. 】
Cố Tinh Thời cảm thán chân thành: 【 Quả nhiên, cường giả chân chính chưa bao giờ oán trách hoàn cảnh! 】
Hệ thống lại nói: 【Chẳng qua năng lực của ông ta cũng chỉ đến vậy, nên suốt bao nhiêu năm qua, dù là đỉnh lưu ảnh đế thì độ hot cũng chỉ ở mức làng nhàng. Huống hồ giờ tuổi đã lớn, lại được nâng đỡ nhiều năm như thế, nên bắt đầu theo đuổi những giá trị cảm xúc. Cậu thấy người đàn ông đứng sau lưng ông ta không? Bên ngoài thì bảo là trợ lý, nhưng thật ra đã sớm quản được ông ta ngoan ngoãn nghe lời. Giờ toàn bộ mọi chuyện của vị ảnh đế đó, gần như đều là do người trợ lý kia đứng sau làm chủ.】
Cố Tinh Thời nghe xong, lập tức chăm chú quan sát, quả nhiên phát hiện hai người thường xuyên có mấy hành động nhỏ khá thân mật, hơn nữa vị ảnh đế kia đúng thật rất nghe lời trợ lý của mình.
Cố Tinh Thời không khỏi cảm thán một lần nữa:【Quả nhiên, núi cao còn có núi cao hơn!】
Hệ thống lại lên tiếng: 【Còn cậu thanh niên đang ngồi góc kia uống rượu, cậu có biết tại sao anh ta còn trẻ mà đã trở thành phú ông nghìn vạn không?】
Cố Tinh Thời nhìn sang. Người trẻ tuổi kia mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, diện mạo cũng không tệ, chỉ là khí chất hơi tối tăm, phá hỏng đôi chút tổng thể hình tượng.
Cậu bắt đầu đoán:【Là nghệ sĩ? Hay nhà sản xuất? Trong tay có dự án nào nổi bật? Hay là một đại lão đằng sau hậu trường, tài nguyên dồi dào? Nếu không thì đầu tư chứng khoán, quỹ tài chính gì đó?】
Hệ thống lắc đầu phủ định từng cái một. Cuối cùng mới lên tiếng: 【Cậu ta là tự mình khởi nghiệp.】
Cố Tinh Thời kinh ngạc không thôi: 【Khởi nghiệp? Nhưng nhìn còn trẻ như vậy mà?】
Hệ thống: 【Đúng vậy! Vốn dĩ là phú nhị đại, nhà có tài sản hơn trăm triệu. Kết quả lại tự mình khởi nghiệp, còn trẻ tuổi đã trở thành phú ông nghìn vạn!】
Cố Tinh Thời: 【......】
Cậu nhất thời không muốn nói chuyện với hệ thống nữa.
Đúng lúc này, một thanh niên trẻ tuổi có gương mặt khá quen bước đến gần: "Cố tổng, chào cậu."
Cố Tinh Thời tưởng là người đại diện bên công ty khác, liền theo bản năng định bắt tay, chuẩn bị khách sáo hàn huyên vài câu rồi rút lui.
Không ngờ đối phương liền giới thiệu: "Tôi là Ninh Văn Trác, CEO của Tinh Miêu Idol, cũng là nhà sản xuất chương trình 《Tinh Ca Vũ Đài》."
Cố Tinh Thời lập tức mở to mắt kinh ngạc.
Ninh Tiểu Miêu!!!
Sao anh ta lại xuất hiện ở tiệc khánh công này?!
Ninh Văn Trác dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Chúng tôi bên 《Tinh Ca Vũ Đài》 sẽ hợp tác sâu với nền tảng Điềm Chanh Video và chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》. Một lát nữa, trong phần sau của buổi tiệc, tôi và tổng giám của Ngọt Cam sẽ cùng nhau công bố tin tức này."
Cố Tinh Thời chợt hiểu ra.
Ninh Văn Trác phía trước cùng "Giúp người làm niềm vui" nói qua, đến lúc đó 《 tinh ca vũ đài 》 đệ nhất kỳ tiết mục, liền sẽ mời Mạnh Viễn Sanh bọn họ hạn định đoàn làm đầu phát ra tràng.
Trước đó Ninh Văn Trác từng nói với Giúp Người Làm Niềm Vui rằng, tập đầu tiên của 《Tinh Ca Vũ Đài》 sẽ mời tổ hạn định của Mạnh Viễn Sanh làm khách mời đặc biệt.
Nghĩ như vậy, anh ta xuất hiện ở đây cũng là điều hợp tình hợp lý.
Chẳng qua, Ninh Văn Trác từ đầu đến giờ vẫn âm thầm quan sát biểu cảm của Cố Tinh Thời.
Tuy nói lần này đến là vì hợp tác, nhưng điều anh ta thật sự quan tâm chính là người tên Giúp Người Làm Niềm Vui.
Trước kia lúc trò chuyện trên WeChat, Giúp Người Làm Niềm Vui vô tình buột miệng nói mình sẽ tham dự tiệc khánh công của 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》.
Vì vậy, Ninh Văn Trác luôn ghi nhớ điều đó.
Tới hiện trường rồi, anh ta lập tức lên khu ghế khách quý, cố gắng tìm xem ai là Giúp Người Làm Niềm Vui.
Đến khi ánh mắt dừng lại trên người Cố Tinh Thời, lại nghe thêm đủ kiểu truyền kỳ về vị Cố tổng này...
Trong mắt mọi người, Cố tổng quả thật là người có vận may nghịch thiên.
Không làm gì nhiều, chỉ dựa vào hai nghệ sĩ nhà mình quá xuất sắc, vừa có thực lực, vừa có fandom trung thành hùng hậu, trực tiếp biến hai tân binh không tên tuổi thành đỉnh lưu.
Sau đó tuy có vài trắc trở, nhưng hễ ai muốn gây chuyện với Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, đều sẽ không hiểu sao gặp phải tai nạn bất ngờ.
Nói không ngoa, Cố tổng giống như là hóa thân của vận may.
Bảo sao người đại diện công ty khác đều muốn cúi chào cậu.
Nhưng trong mắt Ninh Văn Trác, lại không đơn giản như vậy.
Càng nghe, anh ta càng thấy những thủ đoạn kia rất quen thuộc.
Trước đây, chính đội của anh ta từng bị Ninh Trời Phù Hộ chơi một vố vào trụ sở cảnh sát.
Chẳng lẽ...
Tim anh ta bất giác đập thình thịch.
Không thể chờ thêm được nữa, anh ta chủ động tiến lên bắt chuyện với Cố Tinh Thời.
Vì sợ bị Giúp Người Làm Niềm Vui phản cảm, Ninh Văn Trác không chủ động thử thăm dò, chỉ cẩn thận đem từng câu đối thoại đối phương từng nói trong tin nhắn WeChat so lại từng chút một với phản ứng và lời nói của Cố Tinh Thời.
Mà càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy thật sự quá giống.
Tuy rằng một cái là văn bản, một cái là lời nói,
nhưng một số cụm từ nhỏ, thói quen dùng từ, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đặc biệt là Ninh Văn Trác, đối với những chuyện thế này lại cực kỳ nhạy cảm.
Hắn càng lúc càng tin chắc Cố Tinh Thời chính là Giúp người làm niềm vui.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người thanh niên trước mặt.
Cậu cao hơn hắn một chút, diện mạo có nét giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, ngũ quan xinh đẹp. Cậu hơi nâng mắt lên, đôi mắt sáng trong như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Ninh Văn Trác theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi rõ ràng khi đàm phán với Văn tổng, hắn cũng không căng thẳng đến mức này.
Hắn bước lên nửa bước, cố đè nén trái tim đang đập điên cuồng, mở miệng: "Cậu có phải là....."
Nơi xa thấy như vậy một màn Tôn Hồng Phi trong lòng tức khắc lộp bộp một chút.
Cách đó không xa, Tôn Hồng Phi nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lập tức rơi "lộp bộp" một tiếng.
Từ khi biết Ninh Văn Trác cũng tới dự khánh công yến, hắn đã luôn đề cao cảnh giác. Dù sao thì ông không quên, người này rất có thể chính là tình địch của Văn tổng!
Là người duy nhất biết về chuyện tình yêu tuyệt mỹ giữa Văn tổng và Cố tổng, ông tự nhận mình đang gánh vác một nhiệm vụ thiêng liêng.
Cho nên, ngay từ khi Ninh Văn Trác xuất hiện, ông đã âm thầm dõi theo từng cử động của người kia.
Ban đầu còn coi như đứng đắn, nhưng chưa được mấy phút đã lộ nguyên hình, lập tức rảo bước về phía Cố Tinh Thời!
Radar trong lòng Tôn Hồng Phi lập tức báo động đỏ.
Nhất là khi thấy ánh mắt Ninh Văn Trác ngày càng sáng, khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng gần.
Tôn Hồng Phi nghiến răng nghiến lợi: Hồ ly tinh!!!
Tôn Hồng Phi nghiến răng: Hồ ly tinh!
Không chỉ là tiểu tam, mà quan trọng hơn Cố tổng rõ ràng không hề có ý kia, chỉ có hắn là cứ một mình nhiệt tình!
Thấy Ninh Văn Trác còn dám bước lên nửa bước nữa, sắp vượt qua cả khoảng cách an toàn giữa người với người!!
Tôn Hồng Phi không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hắn bưng một ly rượu, không chút do dự chen vào giữa hai người, cắt ngang lời của Ninh Văn Trác ngay lập tức.
Không để tâm đến ánh mắt giận dữ của Ninh Văn Trác, ông ung dung nói chuyện với Cố Tinh Thời như chưa có gì xảy ra.
Cố Tinh Thời hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đưa tình giữa hai người, liền thuận đà trò chuyện với Tôn Hồng Phi.
Hai người vốn đã quen biết nhau từ lúc quay chương trình 《Nam đoàn huấn luyện doanh》, sau này Tôn Hồng Phi lại nhận chức ở bộ phận hợp tác đối ngoại của Điềm Chanh Video, giao thiệp lại càng nhiều hơn.
Cố Tinh Thời cũng có chủ ý muốn xây dựng quan hệ tốt với hắn.
Ninh Văn Trác suýt bị nghẹn chết vì bị cắt ngang giữa chừng.
Nhưng thấy Cố Tinh Thời đang nói chuyện vui vẻ, hắn lại không tiện chen vào, đành đứng bên cạnh cười cười hùa theo, chờ Tôn Hồng Phi rời đi để tiếp tục nói chuyện.
Tôn Hồng Phi lúc này càng kiên định lòng tin của mình.
Chỉ cần còn ở đây, tuyệt đối không để tiểu tam kia có cơ hội!
Thế là Ninh Văn Trác chờ mãi, chờ mãi... Nhưng Tôn Hồng Phi như mọc rễ ở chỗ đó, đến động cũng không buồn động.
Cuối cùng, đến cả đề tài trò chuyện cũng không có nữa, hắn vẫn kiên quyết không rút lui!
Cố Tinh Thời hơi nghi hoặc: "Tôn chủ quản, có phải là có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Tôn Hồng Phi suýt bật khóc.
Ông cũng muốn nói lắm chứ! Nhưng chẳng phải là do hai người các người cứ muốn nói ngầm tình đó sao!!!
Hắn ngay cả ám chỉ cũng không dám, chỉ sợ Cố tổng da mặt mỏng, vì xấu hổ buồn bực mà quay sang nổi cáu với Văn tổng, đến lúc đó ảnh hưởng không chỉ là chuyện nhỏ mà là cả con đường làm quan của lão Tôn hắn!
Thế nên ông chỉ có thể cười gượng hai tiếng: "Không... không có gì. Chỉ là cảm thấy trò chuyện với Cố tổng rất vui, nên có chút luyến tiếc không nỡ rời đi."
Cố Tinh Thời: "......"
Nhìn biểu cảm của ông, đâu giống kiểu trò chuyện vui vẻ?
Nhưng Tôn Hồng Phi vẫn một mực chắc chắn rằng ông chỉ đơn thuần muốn tán gẫu với Cố Tinh Thời. Đến cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, ông đành phải lôi bộ sưu tập tin đồn bát quái của mình ra để góp chuyện.
Cố Tinh Thời lập tức hứng thú.
Ông nói cái này tôi mới không thấy mệt!
Hệ thống thò đầu ra, u oán lên tiếng: 【Ký chủ, cậu có tôi rồi còn chưa đủ sao?】
Cố Tinh Thời bật cười: 【Ăn nhiều thịt cá rồi, cũng phải cho tôi đổi vị, ăn chút cháo trắng rau xào chứ!】
Hệ thống: 【......】
Tôn Hồng Phi thật không ngờ Cố Tinh Thời lại hứng thú với loại tin đồn cẩu huyết này.
Thật sự không thể nhìn mặt mà đoán lòng người.
Nhưng dù sao thì ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điềm Chanh video thì không nói, chứ chuyện bát quái thì phải quản đến nơi đến chốn.
Tôn Hồng Phi vừa mới mở miệng kể chuyện một ông giám đốc bộ phận xem phim người lớn với em vợ ngay tại văn phòng, ai dè chưa nói được mấy câu đã bị bắt gặp tại trận chính là lúc anh ta đang đứng ngay đầu hành lang dẫn vào phòng họp, mà hôm đó người chủ trì cuộc họp không ai khác chính là phó giám đốc. Nghe nói phó giám đốc tức đến mức mặt tái mét, lập tức dẫn người xông thẳng vào văn phòng của anh ta.
Vừa quay đầu lại, Tôn Hồng Phi liền đối diện ngay với gương mặt u ám quen thuộc của phó giám đốc.
Tôn Hồng Phi: "!!!"
Phó giám đốc chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái: "Cậu là Tôn Hồng Phi đúng không? Có tài kể chuyện như vậy, chi bằng để cậu chuyển sang bộ phận đối ngoại hợp tác cho rồi, đúng là nhân tài bị mai một."
Chân Tôn Hồng Phi mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống ngay tại chỗ.
Cũng may phó giám đốc không tính toán với anh ta, mà là đến tìm Ninh Văn Trác.
Hai người một trước một sau rời khỏi đó.
Tôn Hồng Phi mềm oặt nằm bẹp trên ghế sofa, khóc không ra nước mắt.
Trước giờ Tiểu Lý với đám kia tám chuyện trong phòng trà cả trăm lần cũng không bị phát hiện, sao đến lượt ông vừa hé miệng đã bị chính chủ bắt quả tang chứ?!
Cố Tinh Thời vỗ vỗ vai Tôn Hồng Phi, đầy vẻ cảm thông: "Thôi, nén bi thương đi."
Tôn Hồng Phi nhìn vẻ mặt vô tri vô giác của Cố Tinh Thời, một bụng tức nghẹn chỉ có thể cố nuốt vào.
Huhuhu!
Hôm nay lại là một ngày liều mạng vì chuyện tình yêu của người ta!
-
Phó giám đốc tới tìm Ninh Văn Trác là để bàn chuyện công bố hợp tác chiều sâu vào tối nay.
Không ngờ, vừa chuẩn bị tuyên bố thì phó giám đốc đột ngột nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ninh Văn Trác tò mò hỏi: "Vân tổng, có chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì." Vân tổng làm như không có chuyện gì, nói: "Là Văn tổng nói muốn tới."
"Văn tổng?!" Ninh Văn Trác kinh ngạc.
Tuy chương trình 《Nam đoàn huấn luyện doanh》 lần này đạt thành tích rất tốt, nhưng tiệc mừng công này quy mô vốn dĩ đâu có đủ tầm để khiến Văn Việt, đại BOSS chính hiệu phải đích thân tới tham dự.
Ngay cả Điềm Chanh video cũng chỉ cử phó giám đốc như Vân tổng đến là cùng, còn Văn Việt thì trước giờ cao cao tại thượng, nhiều lắm chỉ cần nghe báo cáo kết quả là được rồi, sao có thể hạ mình tới tận nơi?
Vân tổng cười nói: "Ninh tổng yên tâm, chắc chắn là Văn tổng vô cùng coi trọng lần hợp tác này nên mới thân chinh tới dự, lấy hành động thực tế để thể hiện thái độ."
"Thật vậy sao?" Dù vậy, Ninh Văn Trác vẫn không khỏi nghi ngờ.
Hắn từng tiếp xúc với Văn Việt, dù không nhiều nhưng cũng đủ để cảm nhận được tính cách người đàn ông kia, nội liễm, nghiêm khắc, kỷ luật.
Tuyệt đối không phải loại người cảm hứng chợt tới là muốn làm gì làm, càng không thích chuyện dư thừa.
Ninh Văn Trác vừa suy nghĩ vừa đi theo Vân tổng ra cửa nghênh đón.
Không lâu sau, một chiếc siêu xe dừng lại trước sảnh. Trợ lý tổng giám đốc, Đường Lăng từ ghế lái bước xuống, mở cửa sau.
Văn Việt bước ra.
Chiều cao 1m93 mang theo khí thế áp đảo, vest đen cùng cà vạt xanh đậm, phối hợp đơn giản mà sắc sảo. Bộ trang phục nhìn thì chẳng có gì cầu kỳ, nhưng khoác lên người hắn lại toát ra một loại khí chất cao quý độc nhất vô nhị.
Đôi mắt nhạt màu hờ hững, xa cách, giống như cặp khuy măng sét bằng đá mắt mèo cao cấp trên tay áo toát ra phong thái cao ngạo, lạnh lùng.
Anh chỉ đảo mắt nhìn qua một lượt, mọi người ra nghênh đón đều vô thức căng thẳng.
Anh sải bước tiến vào sảnh tiệc, đám đông xung quanh liền đồng loạt lùi lại một chút, cảm giác như ngay cả mùi nước hoa hắn dùng cũng mang theo áp lực, khiến người ta không dám tới gần.
Sự xuất hiện của Văn Việt khiến cả khán phòng sửng sốt xen lẫn phấn khích.
Buổi tiệc hôm nay có khá nhiều công ty quản lý tham dự.
Bọn họ cũng nghe nói Ninh Văn Trác muốn hợp tác sâu với Điềm Chanh Video, nghe đâu còn định làm một chương trình thi hát kết hợp vũ đạo.
Chỉ là, lúc đầu mọi người cũng chẳng mấy để tâm.
Dạng tiết mục này trước giờ không phải chưa từng có, nhưng đều chết yểu vì đủ loại lý do.
Hơn nữa, tuy Ninh Văn Trác được gọi là Tiểu Ninh tổng, nhưng ai mà chẳng biết người nắm quyền thực sự ở nhà họ Ninh là chú của anh ta, Ninh Thiên Phù. Mà Ninh Thiên Phù thì tuyệt đối không để mặc anh ta tạo ra thành quả gì, đừng nói là duy trì, chỉ cần không phá hoại là đã tốt lắm rồi.
Tóm lại, đa số đều mang thái độ bi quan.
Ai ngờ, Văn Việt lại đích thân xuất hiện.
Tuy anh vẫn chưa nói gì, nhưng chỉ riêng việc này đã khiến tất cả ở đây phải thay đổi thái độ, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc về cái chương trình ca vũ kia.
Nghĩ thôi cũng biết, sau đêm nay, lời mời từ chương trình đó sẽ giá trị cỡ nào.
Không ít người bắt đầu hối hận.
Sớm biết vậy, lúc trước khi Ninh Văn Trác đến mời, đã nên đồng ý ngay từ đầu, giờ muốn quay lại tìm anh ta, e là cầu còn chưa chắc có cơ hội.
Tôn Hồng Phi bọn họ đứng khá xa, chỉ thấy bên cửa có chút náo động.
Thấy Cố Tinh Thời có vẻ tò mò, ông gắng gượng tinh thần: "Cố tổng chờ chút, để tôi đi hỏi thăm xem."
Sau khi nghe ngóng xong, cậu sững người.
Văn tổng đến?!?
Là người của Điềm Chanh Video, lại còn là Giám đốc bộ phận hợp tác đối ngoại, người có liên hệ mật thiết nhất với 《Tinh Ca Vũ Đài》, hắn hiểu rõ hơn ai hết: Tuy hợp tác này quan trọng, nhưng chưa đến mức khiến Văn tổng phải đích thân đến nơi.
Vậy thì, Văn tổng tới là vì cái gì?
Rõ ràng, chắc chắn là vì Cố tổng rồi!!!
Tôn Hồng Phi lập tức như được truyền máu mới.
Tiếc là, ông vừa định đi tìm Cố Tinh Thời, đã bị một đám người vây quanh mất rồi.
Những người phụ trách công ty từng lạnh nhạt với ông, cùng các quản lý nghệ sĩ, giờ phút này thi nhau ùa đến, mỗi người một câu Tôn tổng, thân thiết như anh em thất lạc bao năm.
Bởi ai cũng biết, người phụ trách chính của 《Tinh Ca Vũ Đài》 ngoài Ninh Văn Trác ra, thì chính là Tôn Hồng Phi.
Mà Ninh Văn Trác dù sao cũng là người ngoài, Tôn Hồng Phi mới là người trong hệ thống chính thức của Văn tổng lấy lòng ai, không cần nói cũng hiểu.
Chỉ khổ cho Tôn Hồng Phi.
Rõ ràng khoảng cách với Cố tổng gần đến vậy, vậy mà lại là gần ngay trước mắt mà cách xa ngàn trùng, bị chắn ngay mép tường, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Thảm nhất là, ông còn thấy Ninh Văn Trác lại mon men đến, đúng là âm hồn không tan!
Văn tổng còn chưa xuất hiện đâu!!!
Tôn Hồng Phi nhất thời kích động, tiềm lực bộc phát, vậy mà xông luôn ra khỏi vòng vây.
Bên kia, Ninh Văn Trác đang lấy hết dũng khí: "Cố tổng, cậu có thể giúp......"
Nhưng còn chưa nói xong, Tôn Hồng Phi đã lao ra, lại một lần nữa cắt ngang lời hắn.
Ninh Văn Trác rốt cuộc không nhịn nổi: "Tôn chủ quản, anh có thù oán gì với tôi à?!"
Tôn Hồng Phi vỗ vỗ ngực đang đập thình thịch, giả bộ ngơ ngác: "Không có mà!"
Ninh Văn Trác nói thẳng: "Vậy sao mỗi lần tôi định nói chuyện với Cố tổng, anh đều nhảy ra cắt lời?"
"Vậy sao?" Tôn Hồng Phi tiếp tục giả ngơ, "Đúng là trùng hợp quá ha."
Ninh Văn Trác không muốn lãng phí thời gian, quay sang Cố Tinh Thời: "Cố tổng, chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát không?"
Tôn Hồng Phi quýnh quáng.
Cái tên này, Ninh Văn Trác! Lá gan cũng lớn thật đấy, đúng là không biết trời cao đất dày!
Tôi cắt ngang lời ngươi rõ ràng là đang cứu cậu mà!
Nếu để Văn tổng biết được, b*p ch*t cậu còn dễ hơn giẫm chết một con kiến!!!
Thế là hắn cũng lớn giọng: "Cố tổng, Văn tổng đích thân đến rồi!"
Ông còn cố tình nhấn mạnh hai chữ "Đích thân."
Cố Tinh Thời thì lại tỏ vẻ ngơ ngác: "Anh ta đích thân đến thì sao? Chẳng lẽ tôi phải tặng luôn anh ta một cái bạt tai?"
Hệ thống từng nói, trong giới có không ít người coi Văn Việt là thần tượng sùng bái.
Nhưng mà thật lòng mà nói, sùng bái đến mức này, có phải hơi quá đà rồi không?
Chỉ là, câu này rơi vào tai Tôn Hồng Phi, hắn chỉ bắt được hai chữ.
Hỏng rồi!!
Nói năng kiểu này là không khách khí rồi!
Hai người này đang yên đang lành, tự nhiên cãi nhau?!
Bảo vệ tình yêu Tôn Hồng Phi lập tức ra tay, vắt hết óc nghĩ cách dàn xếp, hạ bậc thang: "Chủ yếu là Văn tổng đích thân đến cũng không dễ dàng gì. Hay là Cố tổng kính ấy một ly?"
Cố Tinh Thời cũng không quá để tâm.
Chủ yếu là cậu có cảm giác nếu mình không đồng ý, thì Tôn Hồng Phi sẽ nổ tung mất.
Tôn Hồng Phi thở phào một hơi, lập tức đưa một ly champagne cho Cố Tinh Thời.
Ai ngờ hai người vừa định đi, bên cạnh Ninh Văn Trác lại cũng nhào lên: "Tôi cũng đi kính Văn tổng một ly."
Tôn Hồng Phi: "!!!"
Ông suýt nữa phun một ngụm máu già lên người Ninh Văn Trác.
Cậu cũng đừng có mà chen vào!!
Chưa từng thấy ai nhào tới tìm đường chết vội vàng như vậy!!
Khổ nỗi ông thật sự không tìm được cớ gì để ngăn cản, đành phải trong lòng như tro tàn mà dẫn hai người đến trước mặt Văn Việt.
Lúc này, yến tiệc mừng công đã sớm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Khu vực nơi Văn Việt ngồi đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ buổi tiệc, hầu như ai cũng muốn đến nói với anh đôi ba câu, cho dù chỉ để được lộ mặt một chút cũng mãn nguyện.
Người đến kính rượu thì nối tiếp không ngừng.
Thế nhưng, suốt buổi, Văn Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ly rượu vang đỏ trong tay không hề động qua một chút nào.
Đương nhiên, cũng chẳng ai có gan mời anh uống rượu thật.
Văn Việt thần sắc lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vách ly thủy tinh.
Trợ lý Đường đứng bên cạnh liền biết, đây là dấu hiệu anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhắc đến chuyện này, ngay cả Đường Lăng cũng cảm thấy khó hiểu.
Họp xong, lẽ ra tổng giám đốc Văn nên về nghỉ ngơi, vậy mà lại đột ngột quyết định tham dự yến tiệc mừng công của 《Nam đoàn huấn luyện doanh》.
Đã đến rồi thì lại chẳng làm gì.
Đường Lăng đã theo Văn Việt bảy tám năm, tận mắt chứng kiến anh chèo lái cả tập đoàn Văn thị lớn như thế, từng bước một nắm trọn trong tay.
Có thể nói, mỗi một hành động của Văn Việt đều có lý do, hơn nữa luôn là suy tính kỹ càng, mưu lược sẵn trong lòng.
Chẳng lẽ lần này cũng có ẩn ý sâu xa gì đó, chỉ là trình độ của mình còn chưa đủ, nên chưa nhìn thấu?
Ngay vào lúc ấy.
Tôn Hồng Phi dẫn Cố Tinh Thời đi tới.
Thiếu niên nâng ly champagne, thản nhiên nhìn về phía Văn Việt.
Đôi mắt xinh đẹp như chó con mang theo vài phần tò mò, khóe môi khẽ cười, không hề có một tia dè dặt.
Thanh thoát đến mức khiến người ta liên tưởng đến chính ly champagne trong tay anh.
Ngón tay Văn Việt đang gõ vào thành ly bỗng dừng lại.
Anh đứng lên, ánh đèn pha lê trên đầu rơi xuống những vệt sáng rực rỡ, lại vô tình khiến bóng người trước mặt như hóa thành chiếc bóng mờ mịt trong phòng giam.
Đôi mắt nhạt màu hơi rũ xuống, chăm chú nhìn thiếu niên kia, người vô tri bước vào phòng giam do chính anh dựng nên.
Cố Tinh Thời chỉ cảm thấy: Anh ta cao thật đó!!
Rốt cuộc là ăn cái gì mà lớn lên thành như vậy chứ!
Một bên, ánh mắt ám chỉ của Tôn Hồng Phi gần như co giật đến mức sắp bị chuột rút.
Cố Tinh Thời bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nâng ly rượu lên, hơi mang vài phần xã giao có lệ: "Văn tổng, hân hạnh được gặp."
Hiện trường lập tức yên lặng như tờ.
Không ít người đều lộ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa mà nhìn Cố Tinh Thời.
Không rõ cậu thanh niên này từ đâu đến, đến cả quy củ kính rượu cũng không hiểu.
Đối với người có địa vị như Văn tổng, khi mời rượu phải uống cạn ly của mình mới là biểu hiện tôn kính. Cậu chỉ tùy tiện nâng ly lên, chẳng lẽ còn nghĩ rằng Văn tổng sẽ thật sự uống rượu do cậu mời?
Nhưng giây tiếp theo, tất cả mọi người đều kinh hoàng phát hiện.
Văn Việt vậy mà lại thật sự nâng ly, nhẹ nhàng chạm vào ly của đối phương, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello: "Hân hạnh."
Dứt lời, rượu vang đỏ trong tay anh bị anh ngửa đầu uống cạn.