Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 32

 
Hiện trường yên lặng đến mức nghe được tiếng vang nhẹ nhàng của chiếc ly rượu chạm thành.

Mọi người đều đờ đẫn nhìn ly rượu vang đỏ trống không trước mặt Văn Việt.

Thanh niên kia rốt cuộc là ai? Và quan hệ giữa cậu ta và Văn tổng là gì mà anh sẵn sàng uống ly rượu mời?

Không ít người mờ mịt nhìn Cố Tinh Thời và Văn Việt, tranh nhau đoán già đoán non.

Tôn Hồng Phi lúc này thật sự có cảm giác mọi người đều say, chỉ mình tôi tỉnh.

Ông biết mà.

Văn tổng trước giờ không bao giờ uống rượu người khác mời, nhưng rượu của Cố tổng thì lại không từ chối!

Chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc.

Sao chỉ uống rượu xong liền thôi? Văn tổng đã đích thân tới gặp Cố tổng, lẽ nào không nên thân mật hơn một chút sao?

Còn Cố tổng nữa, rõ ràng là ông xã mình vượt ngàn dặm tới tìm, thế mà một chút kích động cũng không có, mời rượu xong liền thực sự chỉ là mời rượu?

Đúng lúc này, hắn thấy Văn Việt tiến lên một bước.

Tôn Hồng Phi lập tức nắm chặt tay lại.

A a a a!!!

Chẳng lẽ định ôm Cố tổng sao?!

Nhưng ngay sau đó, hắn thấy Văn Việt bỏ qua Cố Tinh Thời, đi thẳng vào giữa đám người.

Nụ cười trên mặt Tôn Hồng Phi cứng lại.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

Hắn ngơ ngác nhìn theo hướng Văn Việt đi, rồi thấy đối phương tiến thẳng tới chỗ một người đàn ông mặc áo thun, quần jeans.

Người kia trông khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc hơi dài được cột gọn ra sau, để lộ gương mặt anh tuấn nhưng mang nét mỏi mệt, tiều tụy.

Tôn Hồng Phi bỗng cảm thấy khuôn mặt này có gì đó rất quen thuộc.

Chợt nghe đám đông xung quanh vang lên một tiếng kinh hô: "Phong Đình Vân!!!"

Tôn Hồng Phi giật mình.

Phong Đình Vân là đạo diễn thiên tài nổi tiếng trong nước.

Mới 18 tuổi đã tạo ra bộ phim đầu tay gây chấn động, với cấu trúc chuyện đảo ngược táo bạo, phong cách nghe nhìn kỳ lạ độc đáo khiến giới quốc tế sửng sốt, liên tiếp đoạt về nhiều giải thưởng danh giá toàn cầu.

Trong suốt 15 năm sau đó, ông tổng cộng đạo diễn 9 bộ phim, tác phẩm nào cũng thành công vang dội. Đặc biệt là bộ phim ba năm trước còn giành được Cành cọ vàng Cannes, danh tiếng vang vọng trong và ngoài nước.

Giới phê bình điện ảnh nước ngoài gọi hắn là: "Đạo diễn thiên tài không thể sao chép."

Điện ảnh của hắn luôn mang phong cách độc đáo, trí tưởng tượng thiên tài và ngôn ngữ màn ảnh đầy tính tiên phong, mỗi bộ phim đều khắc họa rõ nét dấu ấn cá nhân.

Và cũng giống như phim của hắn, tính cách của Phong Đình Vân cũng có tiếng.

Cao ngạo, lập dị, lạnh lùng.

Nghe nói anh ta cực kỳ chán ghét các hoạt động xã giao, ngay cả tiệc mừng đóng máy phim của chính mình cũng không muốn tham dự.

Ai mà ngờ được, lần này anh ta lại đến một buổi tiệc mừng chiến thắng của chương trình tuyển tú như vậy.

Chỉ có Đường Lăng là không lấy làm bất ngờ khi thấy dáng vẻ xuất hiện của Văn Việt, lập tức bừng tỉnh.

Anh ta nói rồi mà, Văn tổng sao có thể vô duyên vô cớ tới dự tiệc, thì ra là vì Phong Đình Vân.

Đúng như Đường Lăng suy đoán, Văn Việt lập tức tiến lại gần Phong Đình Vân: "Chào đạo diễn Phong, tôi là Văn Việt."

Phong Đình Vân hơi nhíu mày.

Văn Việt khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dù Văn Việt đã cố thu liễm khí thế, nhưng cái cảm giác xâm lược vẫn vô thức tỏa ra, khiến Phong Đình Vân cảm thấy bị đe dọa.

Hai người họ như hai con sư tử gặp nhau giữa đồng hoang.

Bản năng loài giống nhau khiến cả hai cùng sinh ra cảm giác đề phòng và bất an.

Chỉ là so với Phong Đình Vân đã âm thầm dựng lên hàng phòng ngự sắc bén, Văn Việt lại vô cùng bình tĩnh, ung dung tự tại.

Phong Đình Vân không những không có bất kỳ phản ứng gì với lời chào của Văn Việt, ngược lại còn ghét bỏ mà lui về sau nửa bước.

Mọi người xung quanh lập tức hít một hơi lạnh.

Ai cũng biết Phong Đình Vân cao ngạo, nhưng không ngờ anh  lại ngạo đến mức này!

Văn Việt thì lại chẳng để tâm.

Anh sớm đã nắm rõ tính cách của Phong Đình Vân, đối với những người tài hoa như vậy, anh luôn có đủ kiên nhẫn.

Phong Đình Vân là một trong những mảnh ghép quan trọng cho bản đồ giải trí mà anh đang dựng nên.

Muốn phá được anh ta, Văn Việt đã chuẩn bị kế hoạch chu toàn từ lâu, những thất bại nho nhỏ như thế này vốn dĩ đã nằm trong tính toán.

Chỉ là có một việc nằm ngoài dự đoán của anh.

Phong Đình Vân nhìn về phía sau lưng anh, ánh mắt chợt sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, sau đó lập tức lướt qua anh mà chạy tới.

"Tinh Khi!"

Một tiếng gọi của Phong Đình Vân khiến Cố Tinh Thời đang mải mê hóng chuyện phải giật mình.

Phong Đình Vân chạy thẳng đến trước mặt cậu, thần sắc vô cùng kích động và mừng rỡ: "Lâu rồi không gặp!"

Cố Tinh Thời hơi sững người.

Mãi một lúc sau mới nhớ ra người đàn ông mang khí chất u uất trước mặt chính là nhân vật của quả dưa đầu tiên mà cậu từng ăn được sau khi trói định với hệ thống hóng hớt.

Lúc ấy cậu còn chưa đến Kinh Thị.

Từ hệ thống biết được, Phong Đình Vân từng bị bạn thân phản bội, đối phương vốn đã ghen ghét tài năng của anh ta, về sau lại bị anh ta trách mắng vì làm lộ kịch bản nên ghi hận trong lòng, rồi bày mưu dùng thủ đoạn hèn hạ để hãm hại anh ta.

Gã đó dẫn theo con trai mình tới gặp Phong Đình Vân, lợi dụng việc anh ta không đề phòng, chuốc thuốc mê rồi lén chụp ảnh cảnh thân mật giữa anh ta và con trai mình, định dùng những tấm ảnh đó để vu oan anh ta lạm dụng trẻ em.

Không ai có thể ngờ, gã ta lại dám dùng chính con ruột mình làm công cụ, một khi mọi chuyện bị lộ, Phong Đình Vân chắc chắn không thể chối cãi, không chỉ sự nghiệp đạo diễn và danh tiếng bị hủy hoại, mà còn có nguy cơ vào tù.

Cố Tinh Thời khi đó không thể khoanh tay đứng nhìn, liền nghĩ cách nhắc nhở anh ta.

Nhưng ban đầu, Phong Đình Vân căn bản không tin.

Dù sao một bên là bạn bè lâu năm, một bên lại là người xa lạ thần thần bí bí.

Vì để anh ta tin, Cố Tinh Thời buộc phải lộ diện.

Dù lúc đó Phong Đình Vân vẫn bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng đã chuẩn bị trước một tay.

Sau đó đúng như những gì Cố Tinh Thời nói, người bạn kia quả thật vì muốn hãm hại ảnh ta mà không tiếc hủy diệt cả tương lai và thể xác đứa con ruột của mình.

Có được lời nhắc nhở từ Cố Tinh Thời, Phong Đình Vân không những không rơi vào bẫy, mà còn tương kế tựu kế dùng camera đã chuẩn bị từ trước ghi lại toàn bộ quá trình, đồng thời lập tức báo cảnh sát.

Người bạn kia bị bắt giam, mẹ của đứa bé sau khi biết rõ chân tướng cũng lựa chọn ly hôn với gã.

Sau khi ăn xong quả dưa này, Cố Tinh Thời cảm thấy vô cùng mãn nguyện, lập tức gạch tên Phong Đình Vân khỏi bảng theo dõi, phủi mông không chút vướng bận mà lên đường đến Kinh Thị.

Mãi đến khi xử lý xong mớ chuyện rối ren kia, Phong Đình Vân mới muốn tìm ân nhân báo đáp, nhưng đã không còn chút tin tức nào về người đó.

Nếu không phải đêm nay vô tình nhìn thấy gương mặt Cố Tinh Thời trên một đoạn video, anh ta còn không biết cậu đã đến Kinh Thị từ khi nào.

Anh ta lập tức rời nhà, vượt hơn nửa thành phố, đến dự một buổi tiệc mà từ trước đến nay anh vốn luôn khinh thường.

Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Phong Đình Vân, Cố Tinh Thời nở nụ cười xã giao mà dạo gần đây hay dùng nhất.

Phong Đình Vân lúc này hoàn toàn không còn vẻ kỳ quái ngạo mạn của một thiên tài đạo diễn, nhiệt tình trò chuyện cùng Cố Tinh Thời.

Đám người vây xem lại một lần nữa hít vào một hơi lạnh.

Rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai vậy chứ?!

Vì sao đến cả Phong Đình Vân cũng vì cậu ta mà đích thân tới dự tiệc?

Một bên, Tôn Hồng Phi lại bày ra gương mặt khổ sở.

Vừa mới tiễn được một Ninh Văn Trác, giờ lại đến thêm một Phong Đình Vân!

Con đường tình cảm của Văn tổng, sao mà nhiều chông gai thế này chứ!!

Ánh mắt Văn Việt dừng lại trên người Cố Tinh Thời.

Trước đó anh đã biết, Phong Đình Vân vẫn luôn âm thầm tìm kiếm một người.

Tối nay, anh tình cờ nhận được tin, nói rằng Phong Đình Vân đang hỏi thăm địa điểm tổ chức tiệc mừng của chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》. Dù có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn ôm một tia khả năng mà đến.

Lúc đến nơi, anh đã đợi khá lâu vẫn không thấy bóng dáng Phong Đình Vân đâu, còn tưởng là tin đồn sai sự thật.

Không ngờ anh ta lại thật sự tới.

Hơn nữa còn hoàn toàn khác hẳn thái độ thường ngày, nhiệt tình đến mức bất thường với một người trẻ tuổi như vậy.

Ánh mắt Văn Việt trầm xuống, như đang suy nghĩ điều gì.

Đường Lăng cũng không bỏ qua cảnh tượng này. Biết rõ Văn Việt coi trọng Phong Đình Vân đến mức nào, anh lập tức điều tra tư liệu của Cố Tinh Thời, rồi ghé sát tai Văn Việt báo cáo khẽ.

Văn Việt khẽ gật đầu, sải bước dài đi thẳng đến chỗ hai người: "Đạo diễn Phong và Cố tổng quen nhau à?"

Phong Đình Vân vốn đang trò chuyện sôi nổi cùng Cố Tinh Thời, bị Văn Việt chen ngang, dù hơi không vui nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Ừ."

Tuy anh ta kiêu ngạo và coi thường người khác, nhưng cũng không phải kẻ EQ thấp.

Dù không ưa Văn Việt, cũng không thể nhiều lần khiến người ta mất mặt, nếu không chẳng khác gì tự rước thù chuốc oán.

Văn Việt từ tốn, nhẹ nhàng mà lại lập tức kiểm soát tiết tấu cuộc trò chuyện.

Hai người bọn họ, một là người thừa kế đứng đầu nhà họ Văn, một là đạo diễn nổi danh quốc tế đều có khí trường cực mạnh.

Hai người vừa mở miệng nói chuyện, tựa như lập tức hình thành một tầng kết giới vô hình xung quanh, không ai dám lại gần trong phạm vi một mét.

Chỉ có Cố Tinh Thời đứng cạnh, trông như đang phát ngốc.

Người ngoài nhìn vào vừa ghen tị vừa cạn lời.

Loại trò chuyện cấp cao thế này, vậy mà cậu lại đứng đó ngây người?! Đúng là lãng phí tài nguyên trời ban!!

Nhưng Cố Tinh Thời lại chẳng nghĩ nhiều như vậy.

Cậu phát ngốc, chỉ đơn giản là đang nghe hệ thống bùng dưa mà thôi.

【... Tuy rằng hiện giờ Văn Việt đã nắm quyền điều hành nhà họ Văn, nhưng những cô chú của anh ta cũng không phải hạng người dễ đối phó. Bọn họ đã cắm rễ trong Văn thị nhiều năm, nắm giữ không ít quyền lực trong tay. Trước đây Văn Việt có thể thuận lợi lên nắm quyền, một phần là do năng lực bản thân anh quá mạnh, phần khác cũng vì các phe phái trong nhà tranh đấu không ngừng, chẳng ai thực sự để đứa cháu trẻ tuổi này vào mắt.】

【Giờ thì Văn Việt đã dần đứng vững, những người kia mới giật mình nhận ra, bắt đầu liên thủ quay đầu đối phó anh. Nhưng Văn Việt đã có chuẩn bị từ sớm, việc thành lập tuyến chiến lược mới với lĩnh vực giải trí chỉ là bước đầu trong kế hoạch khổng lồ của anh: xây dựng một bản đồ giải trí độc lập. Điềm Chanh Video, Tinh Diệu Truyền Thông là phần phần cứng của hệ thống này, còn những show như 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 chính là phần phần mềm mà anh muốn dựng nên.】

【Ngay từ đầu Văn Việt đã để mắt đến Phong Đình Vân. Một mặt là muốn mượn danh tiếng quốc tế của anh ta để mở rộng ra thị trường nước ngoài, mặt khác là tham vọng lớn, muốn nhờ đó tiến vào giới điện ảnh. Nhưng Phong Đình Vân đâu thiếu nhà đầu tư, người muốn rót vốn cho anh ta có thể xếp hàng từ đây sang tận nước Pháp. Là anh ta chọn người, chứ không phải người chọn anh ta. Văn Việt tuy có tiền, nhưng nội bộ Văn thị vô cùng phức tạp, hơn nữa lại không có danh tiếng trong giới điện ảnh, nên Phong Đình Vân đương nhiên chẳng có hứng thú.】

......

Đúng như hệ thống đã nói, đối với chuyện Văn Việt muốn đầu tư, Phong Đình Vân chẳng mấy hứng thú.

Văn Việt cũng sớm nhận ra điều đó, nên không phí thêm sức vô ích, ánh mắt liền chuyển sang phía Cố Tinh Thời: "Cố tổng có ý kiến gì không?"

"A?" Cố Tinh Thời ngơ ngác ngẩng đầu, lập tức phát hiện cả Văn Việt lẫn Phong Đình Vân đều đang nhìn mình chằm chằm.

...Mới nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân vừa ăn cơm xong với các thành viên đội mình, liền quay lại tìm người đại diện, vừa đến nơi đã thấy Cố Tinh Thời bị Văn Việt và Phong Đình Vân bao vây chính giữa.

Trình Tân thì không biết hai người kia là ai, nhưng Mạnh Viễn Sanh thì biết rõ.

Hơn nữa hắn còn biết, người đại diện nhà mình thường hay mất tập trung. Bình thường thì không sao, nhưng bây giờ lại đang đối mặt với hai vị đại lão, nếu chẳng may thái độ khiến đối phương phật ý thì phải làm sao?

Hắn sốt ruột không thôi, đang định lên tiếng cứu viện thì Phong Đình Vân đã lên tiếng, vẻ bảo hộ lộ rõ trong từng lời từng chữ, đưa tay chắn Cố Tinh Thời ra phía sau: "Văn tổng, đây là chuyện giữa tôi và anh, không liên quan đến Tinh Khi, không cần kéo cậu ấy vào."

Mạnh Viễn Sanh: "!!!"

Hắn mới vừa đến, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trước đó, mà đã bị một màn này dọa sững người.

Đây... đây thật sự là vị đạo diễn quốc tế nổi tiếng với tính cách quái gở, lạnh lùng trong truyền thuyết sao? Có khi nào nhận nhầm người rồi không?!

Mọi người xung quanh thì đã dần quen với những điều ngoài sức tưởng tượng.

Tuy không ai biết Phong Đình Vân và Cố Tinh Thời có quan hệ gì, nhưng ánh mắt anh ta dành cho Cố Tinh Thời quả thực rất khác thường, ai ai cũng thấy rõ.

Đã có không ít người đang âm thầm tính toán: Chờ đến khi tiệc kết thúc, nhất định phải đi làm quen với Cố Tinh Thời.

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc cậu ta có thể khiến Văn tổng và đạo diễn Phong cùng lúc chú ý, cũng đã đủ để chứng minh thân phận không hề đơn giản.

Ngoài ra, trong góc còn có một nhóm tiểu bát quái lén quan sát, sôi máu vì phấn khích.

Trong số họ có thiên kim nhà đầu tư họ Phương, nghệ sĩ nữ theo công ty đến tham dự, còn có trợ lý và người đại diện không biết của ai đó.

"WTF!! Đây chẳng phải là cốt truyện hai A tranh một O sao!!!"

"Quá k*ch th*ch luôn á!!! Mẹ tui đọc tiểu thuyết bao năm, giờ thấy ngoài đời thật!!"

"Trời ơi, đạo diễn Phong sao mà bảo vệ dữ vậy chứ! Lang Vương ngạo kiều vì người yêu mà hóa thành chó trung thành bảo hộ, a a a a a phê quá trời!!"

"Nhưng mà tui thấy Văn tổng còn hợp hơn á, cao lớn như vậy, cánh tay kia chỉ cần vòng nhẹ là ôm trọn eo Cố tổng, bế lên đè lên tường, sau đó thì như này như này..."

"Ơ khoan đã... không ai đẩy thuyền song A cường cường hả???"

Đám người đột nhiên im bặt.

Sau đó đồng loạt giận dữ quay sang trừng người vừa phát biểu: "AA couple là tà đạo, cút khỏi đam mỹ đi!!!!"

"......"

Trái ngược với đám fangirl đang ăn dưa điên cuồng kia, Tôn Hồng Phi thì bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Sao mối quan hệ giữa Văn tổng và Cố tổng lại kỳ lạ thế này, không giống chút nào là đang yêu đương cả.

Một người là tổng tài bá đạo, một người là người đại diện bình thường, thế mà diễn đến mức khiến đám nghệ sĩ phía dưới không biết phải sống sao nữa!

Nhưng mà nếu không phải đang diễn, thì chẳng lẽ...

Bọn họ chia tay rồi?!

Tim Tôn Hồng Phi như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Nhưng càng nhìn, ông lại càng thấy giống.

Xét về vị trí đứng, Cố tổng và Phong Đình Vân đứng gần nhau hơn hẳn Văn tổng.

Ngay cả cái hồ ly tinh trước đó — à không đúng, là tiểu Ninh tổng cũng đứng gần Cố tổng hơn là Văn tổng.

Cố tổng lại tỏ ra hết sức thản nhiên, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn Văn tổng một cái.

Tôn Hồng Phi càng nghĩ càng thấy bất an.

Trời ơi!

Không thể chơi tôi kiểu này được!

Hắn khó khăn lắm mới tìm được con đường thăng tiến, chẳng lẽ giờ lại cắt đứt rồi sao?!

Huống hồ nếu hai người kia thật sự chia tay, sau này hắn còn biết cư xử với Cố tổng thế nào đây?

Nếu thái độ quá tốt, lỡ đâu khiến Văn tổng không vui, chẳng phải ảnh hưởng đến đường làm quan của hắn à?

Mà nếu thái độ quá lạnh nhạt, nhỡ hai người kia quay lại, chẳng phải hắn sẽ trở thành người trong ngoài đều không xong, càng khó mà ngẩng đầu lên?

Tôn Hồng Phi chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi.

Xung quanh dù đang âm ỉ sóng ngầm, tâm bão Cố Tinh Thời lại vẫn vô cùng ung dung.

So với hai bên đang căng thẳng chuẩn bị ứng phó, cậu lại rất tự nhiên xoa bụng, thản nhiên nói: "Muốn đi ăn chút gì đó."

Trước đó bận mê ăn dưa, Cố Tinh Thời thật ra chưa ăn gì cả.

Vừa rồi còn cùng Văn Việt uống một ly champagne, đứng nãy giờ cũng hơi đói bụng rồi.

Ánh mắt Văn Việt dừng lại trên gương mặt cậu, như thể đang cố phân biệt xem biểu cảm chân thành ấy rốt cuộc là giả vờ ngây ngô chuyển chủ đề, hay thật sự là sống tùy tâm sở dục như thế.

Mà lúc này, Phong Đình Vân nhân cơ hội chuyển hướng câu chuyện, cùng Cố Tinh Thời rời khỏi đó.

Văn Việt không biểu lộ thêm điều gì.

Thật ra anh vốn cũng không trông mong gì một cuộc gặp ngắn ngủi như thế có thể đạt được thỏa thuận gì với Phong Đình Vân. Trên thực tế, những gì anh thu hoạch được đêm nay đã vượt xa dự tính.

Anh liếc nhìn bóng lưng hai người, rồi nói với Đường Lăng: "Đi thôi."

Sau khi Văn Việt rời đi, những người vốn còn e dè xung quanh cũng buông lỏng, tiếng bàn tán bắt đầu râm ran.

"Vừa nãy làm tôi sợ muốn chết, đạo diễn Phong không hổ là danh đạo, gặp chuyện lớn vẫn vững như bàn thạch. Chứ đổi lại là tôi, chắc chắn đứng trước mặt Văn tổng là sợ run cầm cập rồi, còn dám cau mày sao!"

"Nhưng mà lợi hại nhất phải kể đến Cố tổng chứ! Trước mặt hai vị đại lão vẫn bình tĩnh, khí độ ung dung, đúng là khiến người ta khâm phục!"

"Tôi nghe nói, Cố tổng là ông chủ mới của Nhạc Thế. Vừa rồi trong《 nam đoàn huấn luyện doanh 》 nghệ sĩ giành hạng nhất và hạng nhì đều là người của công ty cậu ấy. Trước còn tưởng là do ăn may, giờ nhìn lại, người ta bản lĩnh như vậy, có gì là không làm được?"

"Xem ra sau này vẫn nên hòa thuận vui vẻ, phát triển hợp tác nhiều hơn thì tốt hơn......"

......

Cố Tinh Thời cầm vài món ăn nhẹ, cùng Phong Đình Vân đi về một góc yên tĩnh.

Không còn những người xúm xít kết giao, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Phong Đình Vân nhịn không được hỏi: "Tinh Khi, sao cậu lại đến Kinh Thị?"

Trước giờ quan hệ giữa Cố Tinh Thời và Phong Đình Vân cũng khá tốt nên cậu không giấu giếm, kể lại chuyện được nhận di chúc từ người bác họ xa, rồi tiếp quản công ty Nhạc Thế.

Phong Đình Vân nhíu mày.

Hắn chưa từng nghe đến cái tên Nhạc Thế, tưởng đâu là một công ty nhỏ vô danh, liền nói thẳng: "Nếu cậu cần tôi giúp gì, cứ nói."

Tính cách của Phong Đình Vân vốn rõ ràng rành mạch: thương ai thì sống chết cũng bảo vệ, ghét ai thì chẳng thèm nể mặt.

Một khi hắn tán thành một người, chắc chắn sẽ hết lòng đối đãi.

Lời nói này, là hứa hẹn vô cùng nặng ký.

Cố Tinh Thời cũng đã hỏi qua Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, cả hai đều yêu thích sân khấu, không quá mặn mà với mảng phim ảnh như nhiều idol khác.

Nếu là công ty khác, kiểu gì cũng sẽ ép hai người đi đóng phim để kiếm tiền.

Nhưng Cố Tinh Thời vốn chẳng mấy quan tâm đến vật chất, lại càng thích nhìn hai người đó chiến đấu vì lý tưởng của mình, nên chưa từng có ý định ép buộc họ.

Cho nên, đối với lời hứa hẹn khiến cả giới đỏ mắt này, cậu cũng chẳng quá bận tâm.

Hai người cứ như vậy vừa ăn vừa trò chuyện.

Không khí tự nhiên đến mức như thể chuyện mới xảy ra ban nãy chưa từng tồn tại.

Phong Đình Vân cũng thoải mái giải thích: "Gần đây tôi có một dự án mới, muốn đem đi tranh giải quốc tế. Nhiều người muốn chen vào chia phần, nhưng tiền bạc không phải điều tôi coi trọng nhất. Tính tôi thì cứng, nếu bên đầu tư mà yêu cầu nhiều quá, tôi thà không hợp tác còn hơn."

Hệ thống lúc này cũng nhắc nhở:【 Phong Đình Vân trước đây có biệt danh là độc tài phim trường. Nghe nói lúc làm phim, đến đạo diễn cũng phải răm rắp nghe lời, các nhà đầu tư thì khỏi nói trừ chuyện rót vốn, không được đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, nếu không là bị đá khỏi danh sách hợp tác ngay. 】

【Hiện tại các đối tác hợp tác với Phong Đình Vân đều là những bên đã làm việc với anh ta nhiều năm, đặc biệt là công ty điện ảnh Nghệ Nam. Tuy nhiên, tổng giám đốc mới của Nghệ Nam lại là con trai chủ tịch, từng du học nhiều năm ở nước ngoài, vốn đã không ưa gì kiểu làm việc độc đoán của Phong Đình Vân. Hơn nữa, để đảm bảo quyền phát ngôn của mình, Phong Đình Vân rất không khách sáo trong các điều khoản hợp đồng, phim bán vé tốt thì không sao, nhưng mấy phim đi theo hướng nghệ thuật, được giới phê bình khen ngợi mà doanh thu lại lẹt đẹt thì Nghệ Nam cũng chẳng được lợi lộc gì, khiến tổng giám đốc mới càng khó chịu hơn với anh ta.】

【Nghe nói, bên kia đã bắt đầu liên kết với vài nhà đầu tư khác, muốn cho Phong Đình Vân một bài học. Dự tính dùng chuyện đầu tư để gây sức ép, buộc anh ta phải cúi đầu. Đúng lúc bộ phim mới của Phong Đình Vân lại tiếp tục đi theo hướng nghệ thuật được phê bình khen mà chẳng ai mua vé, vài nhà đầu tư còn lại cũng bắt đầu tỏ thái độ bất mãn, lập trường lửng lơ khó đoán.】

Cố Tinh Thời nhíu mày.

Phong Đình Vân thấy rõ sắc mặt cậu thay đổi, không nhịn được hỏi: "Làm sao thế? Có chỗ nào không ổn à?"

Cố Tinh Thời nghĩ một lúc, vẫn hỏi: "Quan hệ của anh với tổng giám đốc Nghệ Nam thế nào?"

"Cậu nói Đặng Hải Càng à?" Phong Đình Vân không hề để tâm nói: "Chẳng thân thiết gì. Tên đó học ở nước ngoài mấy năm, não cũng học cho lú luôn rồi. Cứ gặp là lảm nhảm với tôi mấy chuyện vớ vẩn. Hắn thì biết gì về điện ảnh!"

Nếu không vì nhiều năm qua có tình cảm trong hợp tác, Phong Đình Vân đã sớm đổi đối tác rồi.

Cố Tinh Thời ẩn ý: "Nghe giọng anh thì hắn cũng nhỏ mọn lắm. Nếu đang quay mà bên đầu tư chen chân vào tài chính, chắc sẽ rất rắc rối nhỉ?"

Sắc mặt Phong Đình Vân lập tức nghiêm túc hẳn.

Người khác nói câu đó thì Phong Đình Vân còn chưa chắc để vào tai. Nhưng Cố Tinh Thời mà nói, chắc chắn không phải vô cớ.

Phong Đình Vân không quên, cũng chính nhờ Cố Tinh Thời từng cảnh báo mà mới thoát khỏi kết cục bị bạn phản bội và thân bại danh liệt.

Chỉ nghĩ tới việc giữa chừng quay phim mà bị cắt tài trợ, không chừng cả bộ phim cũng chẳng thể hoàn thành đúng hạn, lỡ kế hoạch phát hành, doanh thu phòng vé cũng chịu ảnh hưởng nặng. Mà đây không chỉ là chuyện một bộ phim, còn kéo theo cả kế hoạch sau đó của anh ta, tổn thất không đong đếm được.

Sắc mặt Phong Đình Vân càng lúc càng nặng nề.

Cố Tinh Thời thấy vậy, liền hỏi: "Sao thế? Khó xử lắm à? Hay là... đã ký hợp đồng rồi?"

"Cũng chưa đến mức đó." Phong Đình Vân do dự một chút, rồi vẫn nói ra lo lắng của mình: "Lịch quay hơi gấp, nếu giờ đổi nhà đầu tư, thì cũng khó tìm được bên thích hợp."

Cố Tinh Thời hỏi thẳng: "Anh định nhờ tôi giới thiệu à?"

Phong Đình Vân hơi ngại, xưa nay anh ta luôn tự tin và độc đoán, rất hiếm khi hỏi ý người khác. Nhưng Cố Tinh Thời lại không giống ai, phán đoán của cậu luôn chính xác đến khó tin, khiến anh ta cũng rất tin tưởng.

Cố Tinh Thời gãi gãi mặt.

Cậu vốn không có mấy hiểu biết về các công ty trong giới, nhưng nếu chỉ cần một đối tác nhiều tiền, ít chuyện, trong đầu cậu lập tức có đáp án.

Cậu hỏi: "Anh đã nghĩ tới Văn Việt chưa?"

Phong Đình Vân sững người, rồi lập tức cau mày.

Cái khí chất áp bức của Văn Việt thực sự khiến anh ta phản cảm, huống chi còn phải hợp tác làm ăn.

Nhưng Cố Tinh Thời lại nhắc đến...

Anh ta suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Cậu thấy hắn thích hợp ở chỗ nào?"

Cố Tinh Thời nhớ lại những quả dưa mà hệ thống từng tiết lộ, đáp: "Anh ta có dã tâm, khát vọng kiểm soát cũng không nhỏ. Nhưng anh ta rất biết nắm cái lớn, buông cái nhỏ. Trong công việc cụ thể thì lại rất tôn trọng người có chuyên môn. Hơn nữa, Văn thị tài lực hùng hậu, nhưng ảnh hưởng trong giới phim ảnh thì gần như bằng không. Hai bên các anh vừa hay có thể bổ sung cho nhau..."

......

Tôn Hồng Phi thất thần đi về phía ban công.

Nghĩ đến chuyện Văn tổng và Cố tổng có thể chia tay...

Đường thăng tiến của hắn cũng coi như chấm dứt.

Tim hắn đau như bị dao cứa.

Đặc biệt là khi nghe mọi người trong yến tiệc bàn về Cố tổng, cứ như thể có người cầm dao, xát muối vào tim hắn từng nhát một.

Hắn thật sự không chịu nổi nữa, định tìm một góc yên tĩnh để ngồi yên chờ tiệc tan.

Ai ngờ vừa mới đi tới, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Anh đã nghĩ tới Văn Việt chưa?"

Là giọng của Cố tổng!!!

Hắn lập tức không dám nhúc nhích, lắng nghe Phong Đình Vân tiếp lời.

Rõ ràng Phong Đình Vân không có thiện cảm gì với Văn tổng, từ giọng điệu là nghe ra ngay.

Sau đó hắn liền nghe Cố Tinh Thời bình tĩnh, rành rọt mà phân tích cho đối phương.

Nói là phân tích, chứ từng câu từng chữ đều là đang nói tốt cho Văn tổng!

Giọng điệu ấy, cái cách cậu hiểu rõ về Văn tổng như vậy, nếu không phải người yêu thì ai tin!

Trái tim tơi tả của Tôn Hồng Phi lại dần dần được hàn gắn lại.

Huhu, bọn họ vẫn còn yêu nhau!!!

Tôn Hồng Phi nước mắt giàn giụa.

Con đường thăng quan của hắn được bảo toàn rồi!!!
 

Bình Luận (0)
Comment