Văn Việt biết Phong Đình Vân là một khúc xương khó nhằn, nên từ mấy năm trước đã âm thầm bố trí thế cục.
Khi đó, Nam Ảnh mới thay lãnh đạo, tân tổng giám đốc Đặng Hải Cường vừa từ nước ngoài trở về, hùng tâm bừng bừng, một lòng muốn gây dựng danh tiếng trong nước.
Tại một buổi tiệc, Văn Việt từng gặp vị Tiểu Đặng tổng này đang nói chuyện với người đại diện về mô hình sản xuất tập trung kiểu Hollywood.
Chỉ thoáng nhìn, Văn Việt đã nhìn ra anh ta chí lớn tài sơ, lại rất không hài lòng chuyện công ty bị ràng buộc quá chặt với Phong Đình Vân.
Người ta vẫn nói, nội bộ là điểm đột phá dễ dàng nhất.
Huống hồ chính bản thân Đặng Hải Cường đã để lộ sơ hở.
Thế là Văn Việt liền mua chuộc người thân cận bên cạnh anh ta, một mặt tâng bốc, một mặt châm ngòi, cố ý dìm thấp Phong Đình Vân.
Phong Đình Vân tính cách độc đoán, cổ quái, lại nghiêm khắc trong công việc, ngay cả Đặng Hải Cường cũng không nể mặt.
Cậu ta vì thế sinh lòng oán hận. Cộng thêm bộ phim gần đây của Phong Đình Vân không đạt kỳ vọng do bạn thân phản bội, khiến thành tích phòng vé không như ý, Đặng Hải Cường càng bất mãn.
Trước đây, Văn Việt đã biết Đặng Hải Cường thường xuyên lui tới với một vài nhà đầu tư cũng có ác cảm với Phong Đình Vân, xem ra chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Anh vốn định lấy đây làm điểm đột phá, tìm cơ hội đả thông Phong Đình Vân. Nhưng chưa kịp ra tay thì chính Phong Đình Vân đã chủ động tới gặp, tỏ ý muốn hợp tác.
Việc này thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh còn nhớ rất rõ, trong tiệc mừng công của 《Nam đoàn huấn luyện doanh》, Phong Đình Vân vẫn tỏ rõ thái độ cự tuyệt. Khi đó anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần đánh lâu dài.
Vậy mà chỉ mới chớp mắt, người vốn cố chấp như Phong Đình Vân lại thay đổi thái độ.
Là chuyện gì khiến hắn thay đổi?
Hay đúng hơn, là ai khiến hắn thay đổi?
Văn Việt không vì niềm vui bất ngờ mà mất cảnh giác. Anh cụp mắt, lạnh nhạt dặn Đường Lăng đi điều tra.
Không bao lâu sau.
Đường Lăng đã tra ra đầu đuôi.
Nghe Đường Lăng tường thuật, trong đầu Văn Việt hiện lên một bóng người.
Thanh niên ấy mỉm cười tươi sáng, thoạt nhìn vô ưu vô lo, dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác.
Cố Tinh Thời......
Cái tên ấy khi xoay chuyển nơi đầu lưỡi Văn Việt, như mang theo hương quýt thanh dịu.
Đường Lăng hơi ngừng lại.
Văn Việt ngước mắt: "Nói tiếp."
Đường Lăng đáp: "Nghe nói lúc Cố tổng thuyết phục đạo Phong, có nhắc đến ngài. Cậu ấy nói tuy ngài có dã tâm, h*m m**n kiểm soát cũng không nhỏ, nhưng luôn biết tiến biết lui, rất tôn trọng người chuyên nghiệp. Cậu ấy còn nói tuy bên ngoài hay đồn ngài thủ đoạn tàn nhẫn, không để lại đường lui cho ai, nhưng thật ra ngài làm việc rất có nguyên tắc. Ngài không dùng thủ đoạn đê tiện như hãm hại hay phản bội, chỉ thuận thế mà hành động. Rất nhiều người xảy ra chuyện, thật ra không phải vì thủ đoạn của ngài, mà là vì chính bọn họ quá tham lam..."
Văn Việt hơi nhướng mày.
Anh không lạ gì những lời bàn tán bên ngoài về mình, chỉ là chưa bao giờ bận tâm.
Anh là người thế nào, bản thân rõ nhất.
Còn dư luận?
Chỉ như ruồi muỗi vo ve ngoài tai, chẳng đủ sức làm anh tổn thương dù chỉ một chút.
Nhưng anh cũng không ngờ rằng, giữa một mảnh lời đồn bôi nhọ khắp nơi, lại có người thật sự hiểu anh như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, anh như được uống một ly nước mát giữa ngày hè nóng bức, từ đầu đến chân đều sảng khoái.
Anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Cố tổng đã giúp ta một ân tình lớn, tuy chuyện này không tiện công khai, nhưng hồi báo thì không thể thiếu. Cậu đi điều tra âm thầm một chút, làm sao cho vừa tinh tế vừa hợp ý, đừng để cậu ấy phát hiện."
Đường Lăng đáp: "Vâng."
Chỉ là lúc bước ra khỏi văn phòng Văn Việt, hắn lại cau mày.
Văn tổng từ trước tới nay vốn không thích nợ ân tình người khác, chuyện nói phải hồi báo, hắn hoàn toàn hiểu được.
Nhưng cái gì gọi là làm sao cho tinh tế hợp ý?
Văn tổng trước giờ chưa từng giao phó kiểu yêu cầu mơ hồ như vậy.
Huống chi còn thêm một câu khắt khe: đừng để cậu ấy phát hiện.
Lần đầu tiên, vị trợ lý luôn nổi danh không gì không làm được này lại cảm thấy mơ hồ.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, hắn cuối cùng cũng nghĩ đến một người phù hợp.
— Tôn Hồng Phi.
Theo ấn tượng của Đường Lăng, người này từng nhiều lần tiếp xúc với Cố Tinh Thời, quan hệ giữa hai người cũng khá tốt, chắc là sẽ hiểu rõ về cậu.
Hơn nữa, miệng hắn cũng đủ kín.
Đường Lăng nhớ lại lần trước ở Đông Hải Thị, khi Thẩm Duật gặp fan cuồng tại khách sạn dưới quyền Văn thị, lúc đó Tôn Hồng Phi hình như đã biết chuyện gì đó. Sau khi bị Đường Lăng cảnh cáo, hắn còn chủ động theo dõi tình hình một thời gian, xác nhận rằng sau đó không hề có bất cứ tin tức nào bị rò rỉ ra ngoài.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy lần này giao cho Tôn Hồng Phi thì chắc sẽ ổn.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Đường Lăng lập tức gọi điện cho Tôn Hồng Phi.
Tôn Hồng Phi nhận được điện thoại từ hắn thì hoảng cả hồn, suýt nhảy dựng, nhưng khi nghe rõ mục đích cuộc gọi, hắn lập tức bình tĩnh trở lại.
Hắn biết ngay mà!
Đừng thấy Văn tổng và Cố tổng trước mặt người khác tỏ ra xa cách, thật ra âm thầm trong lòng đều có nhau cả rồi!
Hắn lập tức vỗ ngực cam đoan: "Đường trợ lý cứ yên tâm, chuyện này lão Tôn tôi đây nắm chắc trong lòng bàn tay!"
Đường Lăng bị khí thế tự tin của hắn làm cho sững lại, do dự hỏi: "Cậu thật sự làm được không đấy?"
Tôn Hồng Phi đáp ngay: "Đương nhiên là được, nếu làm không tốt, tôi xin dâng đầu chịu tội!"
Đường Lăng: "......"
Đường Lăng nói: "Không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu. À đúng rồi, Văn tổng còn căn dặn một câu, chuyện này không cần kinh động đến Cố tổng, cậu hiểu ý chứ?"
"Hiểu chứ!" Tôn Hồng Phi vội vàng gật đầu, đầy mặt là vẻ hiểu ý: "Không ai hiểu rõ hơn tôi đâu!!"
Hầy, chẳng phải chỉ là cặp tình nhân giận dỗi nhau thôi sao? Rõ ràng trong lòng đều có đối phương, nhưng lại vì sĩ diện mà chẳng ai chịu nhận.
Chỉ là không ngờ Văn tổng thoạt nhìn lạnh lùng như vậy, bên trong lại có phần bướng bỉnh đáng yêu.
Đường Lăng dù thấy Tôn Hồng Phi có hơi phấn khích quá mức, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng là đang làm việc cho Văn tổng, bao nhiêu người muốn còn không được, hưng phấn một chút... cũng không có gì to tát.
Huống chi trước đây còn nghe người ta nói Tôn Hồng Phi là kiểu người giảo hoạt, không thích nhận trách nhiệm. Nhưng hiện tại xem ra, người này làm việc cũng rất có tâm, thậm chí còn khá đáng tin.
Vì vậy hắn lại dặn dò thêm lần nữa, rồi mới yên tâm cúp máy.
Tôn Hồng Phi phấn khởi xoa tay, hưng hăng lấy hơi một cái.
Cuối cùng cũng đến lượt hắn thể hiện tài năng!
Hắn nhất định phải để Cố tổng cảm nhận được Văn tổng đối với mình tình thâm ý trọng!
-
"Hắt xì!" Cố Tinh Thời đột nhiên hắt hơi một cái.
Mạnh Viễn Sanh lập tức quay lại nhìn cậu, lo lắng hỏi: "Cố tổng, cậu sao vậy? Bị cảm rồi à?"
"Hẳn là không." Cố Tinh Thời vừa xoa mũi vừa lẩm bẩm: "Cứ có cảm giác như có ai đang nhắc đến mình sau lưng."
Trình Tân đứng bên cạnh chen vào: "Tôi cũng cảm thấy thế. Nếu không sao cậu lại tránh được ra ngoài với bọn tôi chứ?"
Cố Tinh Thời: "...A Tân, tình huống thế này, cách ứng xử lịch sự là im lặng đấy."
Trình Tân nhướng mày.
Mạnh Viễn Sanh lập tức làm động tác kéo khóa miệng giúp Trình Tân: "Thôi được rồi, cậu đi tìm các bạn khác, xác nhận lại lịch trình ngày mai đi."
Trình Tân "ừm" một tiếng, uể oải ra khỏi phòng.
Lần này bọn họ ra ngoài là để quay MV cho album mới. Thành phố này tên là Bạch Sam thị, một thị trấn nhỏ ở phía Bắc.
Đây vốn là hoạt động của nhóm, Cố Tinh Thời ban đầu không định đi cùng. Nhưng vì trước đó bị Văn Việt và Phong Đình Vân đối xử đặc biệt, khiến rất nhiều người muốn thông qua cậu để tiếp cận hai vị đại lão đó.
Cố Tinh Thời bị làm phiền tới mức phát cáu, bèn dứt khoát đi theo Mạnh Viễn Sanh ra ngoài tránh mặt.
Đợt quay MV lần này dự kiến kéo dài hai, ba ngày. Cố Tinh Thời ở khách sạn rảnh rỗi chán quá, liền nghĩ đi dạo loanh quanh.
Bây giờ cậu cũng có chút tiền, nên chẳng tiếc gì, thuê luôn một hướng dẫn viên địa phương.
Người hướng dẫn họ Lâm, tính cách rất cởi mở, từ lúc gặp Cố Tinh Thời là nói không ngừng.
Tuy Bạch Sam thị không lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, các di tích văn hóa cũng có giá trị.
Cộng thêm chú Lâm thuyết minh chi tiết, khiến Cố Tinh Thời cảm thấy rất hài lòng.
Đúng lúc đó, họ đi ngang qua một cụm kiến trúc trông rất hoành tráng.
So với những kiến trúc cổ kính xung quanh, chỗ này lộ vẻ xa hoa, rõ ràng có phần lạc lõng.
Cố Tinh Thời tò mò hỏi: "Lâm hướng dẫn, đây là chỗ nào vậy ạ?"
Lâm hướng dẫn cau mày, sau đó buột miệng nói: "Đó là nhà máy điện tử Cùng Phú, là trụ cột kinh tế của thành phố tụi tôi đấy."
Là người quanh năm lăn lộn trên tiền tuyến ăn dưa, Cố Tinh Thời lập tức phát hiện điểm bất thường từ biểu cảm của chú, cảm thấy hứng thú: "Nếu là trụ cột kinh tế, sao cháu thấy chú chẳng thích gì cho cam?"
Lâm hướng dẫn thở dài: "Lúc trước Cùng Phú do ba anh em nhà họ Lâm sáng lập. Hồi ấy đúng là niềm tự hào của cả thị trấn, giải quyết công ăn việc làm cho rất nhiều người. Cô ruột tôi cũng từng làm ở đó. Nhưng sau này xảy ra chuyện, nhà máy rơi vào tay người em út. Mà thằng út ấy thì sợ vợ, vợ nó đưa hết bà con bên ngoại vào làm việc, khiến bộ máy bên trong rối tung lên."
"Khoảng năm ngoái thì xảy ra một chuyện động trời. Em vợ của ông ta để ý một cô thực tập sinh, rồi giở trò đồi bại, hại cô bé đến mức tự tử. Đến khi mọi chuyện vỡ lở, hắn ta không những không nhận tội, mà còn đổ cho cô bé là vì tham tiền nên dụ dỗ hắn. Tôi phỉ! Không thèm soi gương xem bản thân là cái thá gì!"
"Tôi nghe nói cô bé đó rất đáng thương, ba mẹ mất sớm, chỉ còn anh trai nuôi nấng. Anh cô ấy phải đi làm thuê xa để lo cho em ăn học. Ai ngờ..."
Chú Lâm ngừng một chút, sắc mặt nghiêm lại: "Hơn nữa, nhà ông Lâm út đó còn ác lắm. Không những không xin lỗi, còn giữ thi thể cô bé lại, ép người anh phải ký giấy từ bỏ đòi bồi thường thì mới chịu trả xác. Loại người như vậy, chẳng sợ quả báo à?!"
Cố Tinh Thời nghe đến đây thì lòng nặng trĩu, thấp giọng hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó, người anh ký giấy, chôn cất em gái xong thì biến mất. Chẳng ai biết anh ta đang ở đâu nữa." Giọng chú Lâm cũng chùng xuống..
Cố Tinh Thời nghe xong, tâm trạng không tốt nổi, nên hôm đó cũng kết thúc chuyến tham quan sớm, quay về khách sạn.
Ai ngờ vừa về đã thấy Mạnh Viễn Sanh ngồi đờ ra bên cửa sổ: "Cậu làm sao vậy? Hôm nay quay không suôn sẻ à?"
Giọng nói của Cố Tinh Thời khiến Mạnh Viễn Sanh bừng tỉnh, cậu khẽ lắc đầu: "Không có gì, mọi chuyện đều thuận lợi."
"Vậy cậu..." Mạnh Viễn Sanh lấy điện thoại ra, đưa một tin tức cho Cố Tinh Thời xem.
Cố Tinh Thời lập tức hiểu ra.
Từ sau khi biết Giang Mạch không phải ân nhân cứu mạng của mình năm xưa, Mạnh Viễn Sanh vẫn canh cánh trong lòng, muốn tìm lại ân nhân thực sự.
Vì vậy, ngay khi trận chung kết kết thúc, hắn đã thuê người bắt đầu điều tra.
Hắn nhớ rõ bệnh viện năm đó, cũng nhớ được thời gian xảy ra sự việc, nên rất thuận lợi tìm ra được tên họ cậu bé đã đăng ký khi ấy.
Người đó tên là Tần Văn, khi cứu người mới 11 tuổi. Địa chỉ ghi trên hồ sơ tuy hơi mơ hồ, nhưng sau nhiều lần truy vết, cuối cùng cũng lần ra được. Chỉ tiếc là cả nhà Tần Văn đã dọn đi từ lâu.
Theo lời kể của vài hộ gia đình cũ còn ở lại, thì nhà Tần Văn là dân nhập cư. Cha mẹ anh mở một quán ăn vặt nhỏ.
Tần Văn còn có một em gái tên là Tần Duyệt.
Hai anh em đều có ngoại hình rất nổi bật. Tần Duyệt tính cách dịu dàng, hướng nội, còn Tần Văn thì ít nói, hung dữ từ nhỏ đã biết đánh nhau, là kiểu trùm trẻ con trong khu.
Chỉ là sau đó, ông bà nội Tần Văn gặp chuyện, cha mẹ cậu phải đóng cửa quán, dẫn con cái về quê.
Vì thời gian đã quá lâu, không ai còn nhớ quê cụ thể của họ ở đâu, chỉ biết là ở miền Bắc.
Thông tin Mạnh Viễn Sanh có được là từ người thám tử mà hắn thuê.
Chỉ tiếc rằng, Hoa Quốc rộng lớn như vậy, nếu không biết địa chỉ cụ thể, muốn tìm một người giữa biển người bao la thực sự là chuyện quá khó.
Trong khoảng thời gian này không biết đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức, thám tử cuối cùng cũng khuyên hắn đừng tiếp tục tra nữa.
Mạnh Viễn Sanh tuy nản lòng nhưng không cam tâm, đành tự mình nuốt xuống thất vọng, không ngờ lại bị Cố Tinh Thời nhìn thấu.
Cố Tinh Thời còn đang định an ủi hắn thì bỗng nhiên nghe hệ thống lên tiếng: 【Ê! Tôi có quả dưa này! Dưa chủ tên là Tần Văn đó!】
Cố Tinh Thời lập tức tỉnh táo: 【Dưa gì? Mau nói!】
Hệ thống: 【Cậu còn nhớ vụ hôm nay hướng dẫn viên du lịch kể về chuyện của công xưởng Cùng Phú không?】
Cố Tinh Thời tất nhiên nhớ rõ. Cậu liên tưởng một hồi, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành: 【Cô bé kia mất cha mẹ từ sớm, sống nương tựa với anh trai, lại còn ở miền Bắc. Chẳng lẽ... người anh đó chính là Tần Văn?】
Hệ thống: 【Chính là cậu ta. Năm đó, ông bà nội Tần Văn cùng lúc bị đột quỵ, cha mẹ cậu ta đành bán nhà và mặt bằng, dẫn hai con trở về Bạch Sam thị. Ban đầu cuộc sống cũng còn tạm, họ định mở lại tiệm ăn, ai ngờ xảy ra hỏa hoạn, cả hai cha mẹ đều thiệt mạng trong biển lửa. Ông bà nội vì quá đau buồn, cũng lần lượt qua đời.】
【Khi ấy Tần Văn đang học lớp 12, thành tích rất tốt, nhưng để gánh vác gia đình, cậu ta quyết định nghỉ học đi làm, nhường cơ hội học hành cho em gái. Cậu ta rất có năng lực, lại chịu khó, không chỉ lo đủ chi phí học đại học cho em mà còn trả xong nợ, mua được một căn phòng nhỏ, định sau khi em gái tốt nghiệp thì đón về sống cùng.】
【Tần Duyệt cũng rất hiểu chuyện. Ban đầu nơi cô ấy thực tập không phải là Cùng Phú, mà là một công ty ở tỉnh ngoài. Nhưng đi tỉnh ngoài cần thêm vài ngàn, không muốn tăng gánh nặng cho anh, nên cô đã chọn ở lại. Ai ngờ lần đi đó lại là vĩnh biệt...】
Cố Tinh Thời cau mày, trong lòng nghẹn lại, không biết nói gì.
Trong đầu cậu không kìm được mà hiện lên một câu: Dây thừng chuyên đứt ở chỗ mỏng nhất, vận rủi luôn tìm đến người khổ mệnh.
Cậu nhịn không được mà hỏi: 【Vậy Tần Văn giờ thế nào?】
Hệ thống: 【Tần Văn à. Tôi nói cho cậu nghe, năng lực cao đến đáng sợ.】
【Sau khi lo xong hậu sự cho em gái, cậu ấy bán luôn căn nhà, quyết định tự mình báo thù. Nhưng đối phương là tập đoàn lớn, cậu ấy một người thường dân có thể làm gì? Vì vậy cậu ấy nghĩ ra một cách: giả trang thân phận để tiếp cận đám người kia, âm thầm thu thập chứng cứ phạm pháp của chúng. ậu ấy còn lên hẳn một kế hoạch, học đủ các kỹ năng và nghề nghiệp cần thiết.】
【Vài tháng trước, Tần Văn trở lại Bạch Sam thị, tạo ra hơn mười thân phận khác nhau, tiếp cận từng kẻ đã hại chết em gái mình. Chỉ trong vài tháng, cậu ấy đã khiến đám người kia quay như chong chóng, nói gì nghe nấy...】
Cố Tinh Thời nghe mà sững sờ: 【Bọn họ từng gặp Tần Văn rồi chứ? Sao không ai nhận ra cậu ấy?】
Hệ thống: 【Đúng là có người từng gặp Tần Văn, nhưng lúc đó cậu ta vừa vội vàng về chịu tang, đầu tóc rối bù, lại nhiều ngày không ăn ngủ gì ra hồn, cả người gầy gò như que củi. Khi xuất hiện lại, cậu ta đã ăn mặc gọn gàng, khí chất hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa, cậu ta không chỉ giả làm đàn ông, mà còn từng cải trang thành phụ nữ. Ai mà nghĩ tới được?】
Cố Tinh Thời: 【......】
Hệ thống: 【Tóm lại, Tần Văn không chỉ thành công đánh lừa bọn họ, mà còn thuận lợi thu thập được đầy đủ chứng cứ phạm tội. Ban đầu cậu ta định đưa toàn bộ tài liệu đến tỉnh để báo cáo, nào ngờ kế hoạch bị bại lộ, trong lúc lẩn trốn thì bị người của Cùng Phú bắt được. May mà cậu ta đã chuẩn bị trước, giấu kỹ toàn bộ chứng cứ.】
【Cùng người Phú làm ăn ở vùng này nhiều năm, quan hệ vô cùng vững chắc. Để trả đũa, bọn họ cáo buộc Tần Văn tội danh lừa đảo, đưa cậu ta vào trại tạm giam, nhằm moi ra những tài liệu kia. Nhưng Tần Văn trước sau vẫn không chịu khuất phục.】
Cố Tinh Thời lập tức phẫn nộ đến mức bật dậy.
Chuyện này thật sự quá ác độc rồi!
Dù Tần Văn có phải ân nhân của Mạnh Viễn Sanh hay không, thì việc này cũng nhất định phải can thiệp!
-
Tối hôm đó, rất nhiều người phát hiện tài khoản Hệ thống ăn dưa 10086 lại đăng Weibo mới.
Tài khoản đại lão thần bí này trước giờ mỗi lần bóc dưa đều khiến giới giải trí rung chuyển.
Cư dân mạng đã vừa mong chờ hắn bóc dưa, vừa thấp thỏm lo sợ dưa hắn bóc quá nặng đô.
Thế nhưng lần này, khi mọi người ấn vào xem, lại phát hiện nội dung không phải scandal trong giới giải trí, mà là một tin xã hội nghiêm trọng.
【Vãi thật! Ăn dưa ăn trúng quê mình luôn. Nhưng Cùng Phú đúng là rác rưởi thật, tui vừa ra trường cũng về quê định làm, ai ngờ vô Cùng Phú chưa đầy nửa tháng đã chịu hết nổi phải bỏ trốn!】
【h**p dâm, vu oan, còn giữ cả thi thể người ta để gây sức ép? Một cái xưởng điện tử thôi mà gan lớn đến vậy sao? Cảnh sát đâu? Chính quyền đâu? Đang làm cái gì vậy??】
【Haiz, dù không muốn thừa nhận, nhưng nhiều thị trấn nhỏ thật sự là như vậy...】
【Tội cho cô bé quá. Tự sát chỉ khiến người thân đau lòng, kẻ ác lại dễ thở hơn. Nhưng nghĩ lại, ở tuổi đó gặp phải chuyện như vậy, nhất thời nghĩ quẩn cũng là chuyện dễ hiểu. Xét cho cùng, lỗi là ở lũ súc sinh kia!】
【Có thể ngăn bọn ác này tiếp tục gây tội ác không? Một mình tôi viết đơn bằng máu cũng không muốn loại cầm thú này được sinh sôi nữa!】
【+1】
【@Công an tỉnh Lộc Nam @Chính quyền nhân dân tỉnh Lộc Nam @Các cơ quan chức năng quốc gia...... Không ai quản nổi chuyện này sao!?】
......
Sự việc nhanh chóng làm chấn động cả Bạch Sam thị và tầng lãnh đạo của xưởng điện tử Cùng Phú.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, sau hơn một năm trôi qua, chuyện này lại đột ngột bị khơi ra lần nữa.
Lâm lão Tam nhíu mày nói: "Chẳng lẽ lại là thằng nhãi Tần Văn giở trò?"
"Cậu ta còn đang ở trong trại tạm giam, lấy gì mà làm được chuyện này?" Chị của Trương Minh cũng là vợ Lâm lão Tam, Trương Lệ lạnh lùng nói: "Nghe nói tài khoản này là fan của minh tinh nào đó. Gần đây chẳng phải có đoàn phim nào đó tới Bạch Sam thị quay à? Biết đâu là có liên quan đến bọn họ!"
Lâm lão Tam nhịn không được mà oán giận: "Đám minh tinh kia yên ổn không ở yên, lại đi quản mấy chuyện thế này làm gì! Nghe nói fan bọn họ rất điên cuồng, chẳng lẽ thật sự lần ra được manh mối gì sao?"
Trương Lệ lại chẳng hề bận tâm, hờ hững đáp: "Tìm được thì cứ tới. Con bé Tần Duyệt kia vốn là tự sát, còn cái gì c**ng b*c cưỡng h**p, chuyện đã qua cả năm rồi, giờ còn moi được chứng cứ gì nữa chứ!"
Lâm lão Tam chau mày, thấp giọng nói: "Tôi không lo cái đó. Tôi lo chính là Tần Văn! Trong tay thằng nhãi đó thực sự có chứng cứ."
Nghe đến đây, Trương Lệ cũng cảm thấy phiền lòng: "Thằng nhóc đó xương cốt thật rắn, bị giam lâu như vậy mà vẫn chưa chịu khai. Hay là anh thúc giục thằng Lâm An thêm chút nữa, bảo nó giở vài thủ đoạn với Tần Văn đi?"
Lâm An chính là cháu trai của Lâm lão Tam, hiện đang công tác tại Cục Công an thành phố Bạch Sam và chính là người phụ trách vụ án của Tần Văn.
Lâm lão Tam trầm mặc.
Năm xưa, xưởng điện tử Cùng Phú vốn là do ba anh em nhà họ Lâm cùng nhau khởi nghiệp. Sau này, nhờ một số thủ đoạn ngầm, hắn đã đoạt toàn bộ cổ phần từ tay hai người anh.
Người anh cả vì chuyện đó mà sinh bệnh, cuối cùng buồn bực qua đời. Để lại vợ góa con côi chính là mẹ con Lâm An lặng lẽ sống tạm bợ trong thôn.
Lâm An thì khác. Cậu ta không cam chịu số phận, quyết tâm thi đỗ cảnh sát, rồi được điều về Cục Công an thành phố.
Ngoài mặt, Lâm An vẫn một tiếng chú ba, hai tiếng chú ba, gọi rất thân thiết, chưa từng tỏ ra bất mãn. Nhưng Lâm lão Tam trong lòng vẫn có quỷ, mỗi lần đối mặt với cháu trai lại không khỏi dè chừng.
Hắn không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa, liền dời sang chuyện khác: "Chuyện Tần Văn bên kia, tôi tự biết phải làm gì. Còn trên mạng bây giờ chưa có chứng cứ thực tế, chỉ là vài câu kích động cảm xúc, không đủ uy h**p. Cứ mặc bọn họ gào đi, một đám anh hùng bàn phím, chẳng gây nổi sóng gió đâu."
Trương Minh thì không nghĩ vậy. Nhìn những dòng bình luận trên mạng mắng chửi mình, hắn tức đến mức mặt đỏ bừng: "Nhưng không thể để mặc kệ như vậy chứ! Chẳng lẽ cứ để bọn nó chửi tôi mãi sao? Chị! Chị tìm giúp em ít thủy quân, chửi lại chúng nó đi!"
Trương Lệ xưa nay cưng chiều em trai, không chút do dự mà gật đầu.
Không bao lâu sau, trên mạng bắt đầu xuất hiện một làn sóng bình luận khác, mang màu sắc phản bác rõ ràng:
【Hiện tại chưa có bằng chứng nào chứng minh là cưỡng h**p cả, mọi người đừng vội kết luận, cứ để sự việc lắng xuống đã.】
【Tôi là bạn học với cô gái đó, cô ấy tên là Tần Duyệt. Cô ấy vì ép một người giàu cưới mình, không được nên lấy cái chết ra uy h**p. Ai ngờ không cẩn thận lại thực sự nhảy xuống!】
【Tôi đọc bài của 10086 lúc trước đã thấy có nhiều điểm đáng ngờ. Kết quả là tất cả mọi người lại mù quáng hùa theo. May mà cuối cùng cũng có người nói ra sự thật. Quả nhiên 10086 đúng là đại lão bóc dưa, chiêu tung tin mập mờ để dẫn hướng dư luận, đúng là đỉnh cao!】
【Chân thành khuyên mọi người đừng vội đồng cảm với cặp anh em kia. Cô em thì ép cưới người giàu, còn anh trai không tống tiền được liền bày trò giả mạo thân phận, cuối cùng bị bắt, đúng là tự làm tự chịu!】
Làn sóng này quả nhiên khiến một bộ phận cư dân mạng chưa rõ đầu đuôi dao động.
Trên mạng lại bắt đầu một vòng trận chiến mắng mỏ mới.
Cố Tinh Thời lặng lẽ nhìn khu bình luận, ánh mắt bình thản, sắc mặt không hề có chút dao động.
Cậu tất nhiên nhìn ra đám người kia đã thuê thủy quân để định hướng dư luận, điều này cậu sớm đã dự liệu, cũng nằm trong kế hoạch từ trước.
Dù sao hiện tại trong tay hắn cũng chưa có chứng cứ xác thực, nếu muốn giữ nhiệt độ dư luận, thì nhất định phải có người ra tay làm loạn.
Chỉ là không ngờ bọn họ lại hợp tác đến mức ấy.
Vì thế, sau khi tính toán thấy độ nóng đã đủ, Cố Tinh Thời liền để Mạnh Viễn Sanh đăng một bài Weibo, xác nhận Tần Văn chính là cậu bé năm xưa đã cứu mạng mình.
Chuyện Giang Mạch từng giả mạo ân nhân cứu mạng đã từng khiến dư luận xôn xao một thời.
Rất nhiều người đều nhớ, cậu bé năm đó cứu Mạnh Viễn Sanh là người thấy chuyện bất bình mà ra tay giúp đỡ, không hề cầu báo đáp.
Sao một người như vậy có thể là kẻ phạm tội lừa đảo?
Như vậy, qua lại đối đáp, đẩy đưa từng lượt, nhiệt độ vụ án này nhanh chóng xào đến mức toàn dân đều biết.
Lúc này, các thành viên khác trong đoàn của Mạnh Viễn Sanh đã rời khỏi Bạch Sam thị.
Nhưng sau khi biết thân phận thật sự của Tần Văn, hắn đã quyết định ở lại.
Chỉ tiếc là lịch trình của đoàn khá gấp, hắn cũng chỉ có thể ở lại thêm ba ngày.
Mạnh Viễn Sanh tin tưởng nhìn về phía Cố Tinh Thời: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Cố Tinh Thời nhớ đến quả dưa mà hệ thống vừa cung cấp, khóe môi khẽ cong lên: "Tìm luật sư. Đi gặp Tần Văn."