Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 35

 
Khi cùng Cố Tinh Thời quay trở lại Kinh Thị, trong lòng Tần Văn vẫn còn cảm giác khó tin.

Y ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ, ngắm dòng xe cộ đông đúc cùng ánh đèn rực rỡ ngoài kia.

Sự phồn hoa, náo nhiệt tràn đầy sức sống này hoàn toàn khác biệt với trấn Bạch Sam, hay nơi vùng núi hẻo lánh mà hắn từng làm việc.

Tần Văn siết chặt các ngón tay mình, cố nhéo mạnh để xác nhận đây không phải là mơ.

Tuy Cố Tinh Thời thể hiện niềm tin tưởng vào hắn một cách vô điều kiện, nhưng Tần Văn lại tự hiểu rõ bản thân mình. Dáng vẻ của y có thể tạm gọi là ổn, khả năng quan sát và bắt chước có chút tốt hơn người thường, nhưng Kinh Thị là nơi tàng long ngọa hổ, nhân tài lớp lớp, y thật sự có thể đứng vững ở một nơi như vậy sao?

Y nhớ lại trước khi về Kinh Thị, Cố Tinh Thời từng cho y xem video thi đấu của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân.

Bọn họ trên sân khấu đều tỏa sáng rực rỡ.

Bất luận là ca hát hay nhảy múa, họ đều vô cùng xuất sắc. Chưa kể, Mạnh Viễn Sanh còn có thể tự sáng tác.

Nhưng còn bản thân thì có gì chứ?

Có lẽ không bao lâu nữa, Cố Tinh Thời sẽ nhận ra y chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, rồi sẽ từ bỏ y thôi...

Nghĩ đến đây, trong lòng y bỗng siết chặt.

Quãng thời gian gần đây, đối với Tần Văn mà nói, giống như một giấc mơ không thật.

Từ nhỏ đến lớn, y luôn là người che chở và chăm sóc người khác.

Dù phía trước có mịt mù bao nhiêu, y vẫn cắn răng bước tiếp, thậm chí không cho phép bản thân được yếu đuối.

Nhưng kể từ khi Cố Tinh Thời xuất hiện, y lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm và chăm sóc.

Từ khi ở khách sạn, từng bữa ăn mỗi ngày cho đến hành trình quay lại Kinh Thị, mọi việc lớn nhỏ đều do Cố Tinh Thời tự mình lo liệu.

Cậu còn dẫn y đi tắm rửa để xả xui, ăn bưởi, cùng y đến viếng mộ em gái, thậm chí đã chuẩn bị đầy đủ giấy tiền vàng mã, hương nến, lễ vật từ sớm, chu đáo đến mức không thể soi ra được một tật xấu nào.

Điều quan trọng hơn cả là Cố Tinh Thời mang theo một loại tự tin và kiên định đặc biệt. Chỉ cần có cậu ở bên, Tần Văn liền cảm thấy vô cùng yên tâm.

Tựa như một con thuyền nhỏ lênh đênh nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được bến cảng để neo đậu bình yên.

Nếu như nói ban đầu, y chỉ muốn báo đáp ân tình của Cố Tinh Thời, thì sau quãng thời gian ở bên nhau mấy ngày qua, y đã dần say mê cảm giác an toàn ấy mất rồi.

Chỉ cần nghĩ đến việc rời xa Cố Tinh Thời, mất đi sự quan tâm ấy, y liền lập tức thấy bất an tràn ngập.

Chỉ là Tần Văn giấu rất giỏi, giấu đến mức Cố Tinh Thời hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, chỉ vui vẻ dẫn y đến trước cửa căn hộ đã chuẩn bị sẵn.

Đây là một căn hộ hai phòng một phòng khách.

Đồ đạc trong nhà tuy đơn giản, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Một cánh cửa phòng được đóng kín, bên trên treo một tấm bảng gỗ nhỏ, viết ba chữ: "Mạnh Viễn Sanh."

Cố Tinh Thời giới thiệu với y: "Đây là bạn cùng phòng của anh, Mạnh Viễn Sanh, chính là cậu bé năm đó cậu từng cứu. Chỉ là mấy năm nay cậu ấy chủ yếu ở ký túc xá của đoàn huấn luyện, rất ít khi về đây."

Tần Văn không khỏi kinh ngạc.

Từ sau khi biết Cố Tinh Thời muốn dẫn mình đi làm diễn viên, y cũng âm thầm tra cứu chút thông tin về giới giải trí.

Theo như y tìm hiểu, đãi ngộ của nghệ sĩ trước khi debut và sau khi debut là hoàn toàn khác nhau.

Nghệ sĩ đã debut vì có thể tạo ra giá trị thương mại, nên thường được công ty coi trọng, từ chỗ ở đến các đãi ngộ khác đều không tệ.

Còn những người chưa debut cơ bản đang ở giai đoạn tiêu tiền, để tiết kiệm chi phí, chuyện bảy tám người ở chung một phòng là rất bình thường.

Cho nên Tần Văn đã chuẩn bị tinh thần ở ký túc xá đông người. Không ngờ Cố Tinh Thời lại sắp xếp cho y ở ngay cạnh phòng của Mạnh Viễn Sanh. Y có tài đức gì mà được đãi ngộ thế này?

Thế nhưng Cố Tinh Thời lại hiểu nhầm vẻ mặt y.

Vì Tần Văn vốn không có mộng tưởng gì lớn, nên để thuyết phục y ký hợp đồng, Cố Tinh Thời đã cố ý tô màu cuộc sống của Mạnh Viễn Sanh sau khi nổi tiếng.

Ai ngờ, trên sân khấu thì hào quang rực rỡ, vậy mà sau lưng vẫn phải sống chung phòng với người khác.

Nghĩ đến đây, cậu đoán chắc Tần Văn sẽ rất thất vọng.

Thế là cậu vội vã cam đoan: "Công ty bây giờ vẫn chưa giàu có gì, nên trước mắt chỉ có thể để anh ở chung với A Sanh. Sau này có tiền, sẽ đổi cho anh một căn lớn hơn."

"Không không không, tôi không có ý đó!" Tần Văn vội vàng giải thích.

Sau khi nghe xong lời giải thích đầy thấp thỏm ấy, Cố Tinh Thời sững người.

Cậu chợt nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản.

Trong mắt cậu, Tần Văn là một viên ngọc thô đầy thiên phú, trời sinh dành cho màn ảnh rộng. Cậu đã sớm lên kế hoạch mời giáo viên đào tạo biểu cảm, xây dựng hình tượng cẩn thận, đợi thời cơ thích hợp để Tần Văn bùng nổ tỏa sáng.

Với phần lớn diễn viên, đây là con đường mơ ước và lý tưởng nhất.

Nhưng đối với Tần Văn, có lẽ không phải là con đường phù hợp nhất.

Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh khó khăn, chứng kiến đủ ấm lạnh thế gian, y là người luôn mang theo cảm giác bất an rất mạnh mẽ.

So với việc thuận theo lộ trình làm diễn viên, thứ Tần Văn khao khát lại là bị cần đến.

Trước đây, khi Cố Tinh Thời thấy y ngưỡng mộ sân khấu của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, còn tưởng y say mê ánh hào quang chói lóa của họ.

Giờ phút này mới hiểu ra, điều y thật sự hâm mộ, là việc Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đã có thể debut, có thể kiếm tiền thay cậu, bị người khác cần đến, bị yêu cầu.

Trong lòng Cố Tinh Thời bỗng dâng lên từng đợt chua xót.

Ngay lúc đó, toàn bộ kế hoạch ban đầu thiết kế cho Tần Văn cũng bị cậu lật đổ.

"Từ mai bắt đầu, buổi sáng cậu học theo thời khóa biểu tôi đưa, còn buổi chiều thì..." Cậu ngừng một chút: "Có thể sẽ vất vả hơn một chút, phải đi thử vai."

Đôi mắt Tần Văn lập tức sáng rực lên: "Tôi không sợ vất vả!"

Thật ra, thời khóa biểu mà Cố Tinh Thời đưa ra rất hà khắc.

Sáu giờ sáng phải dậy, vừa vận động vừa luyện thanh, bảy giờ rưỡi ăn sáng, bữa sáng có đủ dinh dưỡng nhưng khẩu vị lại cực kỳ thanh đạm, để duy trì dáng vóc và bảo dưỡng làn da.

Tám giờ rưỡi bắt đầu học lý thuyết, ba tiết học liên tục không nghỉ giữa chừng. Sau đó là ăn trưa vẫn là bữa cơm giảm béo nhạt nhẽo như vậy.

Buổi chiều, nếu không có thử vai thì sẽ học các khóa thẩm định và thưởng thức phim ảnh trên mạng. Nếu có thử vai, vận may thì còn ở Bắc Kinh, chỉ mất vài tiếng nhưng nếu không may, phải bay sang thành phố khác trong ngày, thử vai xong lại lập tức quay về.

Ngay cả Cố Tinh Thời nhìn vào cũng cảm thấy lịch trình này quá sức, nhưng vẫn đành phải cắn răng sắp xếp.

Dù Tần Văn nhỏ hơn Mạnh Viễn Sanh một tuổi, nhưng với môi trường giải trí ngày càng cạnh tranh khốc liệt, độ tuổi này đã xem như hơi lớn. Huống hồ y chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện chuyên nghiệp nào, muốn vượt qua người ta với mười mấy năm kinh nghiệm, thì chỉ còn cách liều mạng.

Thế nhưng Tần Văn lại khiến Cố Tinh Thời kinh ngạc.

Với lịch trình như vậy, y không hề than khổ hay kêu mệt dù chỉ một câu. Trong học tập, y tập trung đến mức đáng sợ, giáo viên hôm trước vừa góp ý gì, hôm sau y đã sửa lại hoàn chỉnh, hơn nữa không bao giờ lặp lại lỗi cũ.

Thậm chí, có giáo viên còn uyển chuyển nói với Cố Tinh Thời rằng đừng quá khắt khe với nghệ sĩ nhà mình, Tần Văn đã tiến bộ rất nhanh rồi.

Cố Tinh Thời chỉ còn biết dở khóc dở cười.

Nhưng chẳng bao lâu sau, các giáo viên cũng nhận ra, đây không phải là do Cố Tinh Thời nghiêm khắc, mà bởi vì Tần Văn chính là một cuốn vương đích thực.

Không chỉ cuốn không ngừng nghỉ, y còn có thiên phú nổi bật.

Có một lần, Cố Tinh Thời xử lý xong công việc trở về, vừa lúc bắt gặp giáo viên dạy kỹ năng diễn xuất đang giảng bài, liền thấy thầy đưa ra một tình huống giả định, yêu cầu Tần Văn nhập vai diễn thử...

Lúc ấy, Tần Văn mới chỉ học được hai buổi kỹ năng diễn xuất, lần đầu tiên tiếp xúc với dạng huấn luyện chuyên môn như vậy.

Vậy mà y chỉ ngẫm nghĩ đúng năm phút, liền nhập vai bắt đầu diễn.

Một đoạn tình huống ngắn chưa đầy mười phút, lại khiến giáo viên tại chỗ rưng rưng xúc động.

Những giáo viên đó, đều là người mà Cố Tinh Thời thông qua quan hệ với Lương Văn Quân mời về, toàn là những tiền bối kỳ cựu trong giới.

Họ từng dẫn dắt không biết bao nhiêu diễn viên, nhưng để thực sự chạm đến cảm xúc của họ, không nhiều người làm được. Mà lần này, Tần Văn làm được. Có thể khiến họ xúc động đến như thế, đủ thấy màn trình diễn của y xuất sắc đến mức nào.

Nhưng mặc cho Tần Văn có biểu hiện xuất sắc đến đâu trong lớp học, kết quả thử vai của y lại liên tiếp thất bại, không lần nào ngoại lệ.

Tần Văn tuy cảm thấy có chút thất vọng, song nhiều hơn là cảm giác áy náy với Cố Tinh Thời.

Cố Tinh Thời lại chưa từng nghi ngờ năng lực diễn xuất của y. Chỉ là trong lòng không khỏi thắc mắc.

Bởi vì những đoàn phim cậu chọn cho Tần Văn đều là đã được sàng lọc kỹ càng.

Loại đoàn phim hỗn tạp đầy thị phi hoặc các đoàn đầu tư lớn với mức cạnh tranh khốc liệt, hắn đều đã gạt bỏ từ đầu. Cậu chọn toàn những đoàn phim có vốn đầu tư trung bình, môi trường làm việc ổn định và vai thử cũng chỉ là nam phụ tuyến ba, tuyến bốn, không phải vai chính.

Những vai diễn này, độ khó không cao. Với kỹ thuật diễn của Tần Văn, hoàn toàn không lý nào không được chọn.

Mang theo thắc mắc ấy, Cố Tinh Thời tìm đến Lương Văn Quân.

Nghe hắn kể xong, Lương Văn Quân liền bật cười: "Em lại rơi vào cái bẫy nhận thức rồi."

Cố Tinh Thời vội nói: "Chị Văn Quân, mau giúp em giải thích rõ chuyện này!"

Lương Văn Quân nói: "Những vai diễn đó vốn chẳng đòi hỏi cao về kỹ năng. Một người có diễn xuất 100 điểm và một người chỉ 60 điểm, nhìn vào cũng chẳng khác nhau là mấy. Mà như vậy, phần lớn đoàn phim sẽ để dành vai cho nghệ sĩ có chỗ dựa, hoặc là trả nợ nhân tình, hoặc là diễn viên được nhà đầu tư nhét vào. Tần Văn không được chọn, không phải vì cậu ta không giỏi, mà là vì chỗ ngồi đã bị người khác chiếm sẵn."

Cố Tinh Thời khẽ nhíu mày, không nhịn được buột miệng: "Nếu đã quyết định sẵn, còn gọi người đến thử vai làm gì? Không phải quá lãng phí thời gian sao?"

Chính cậu nói xong cũng chợt ý thức được mình quá ngây thơ rồi.

Lương Văn Quân nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: "Em nói không sai, nhưng em nghĩ xem, ai mà chẳng đang cược vào cái xác suất nhỏ nhoi kia chứ?"

Giới giải trí, quy tắc xưa nay vốn tàn khốc như vậy.

Không phải cứ có năng lực là nhất định sẽ nổi danh.

Cúp máy xong, Cố Tinh Thời trầm mặc rất lâu.

Trong lòng cậu quả thật có chút mỏi mệt, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu suy nghĩ phương án giải quyết.

Bởi vì bất luận là về ngoại hình hay kỹ năng diễn xuất, Tần Văn đều không có điểm nào để chê.

Nếu không phải vì ở trong một công ty vô danh tiểu tốt như Nhạc Thế, y sớm đã tỏa sáng từ lâu rồi.

Nói cho cùng, tất cả là do chính mình kéo hắn tụt lại phía sau.

Cố Tinh Thời bực bội vò đầu bứt tai.

Coca hiện tại đang ở trong tình thế nhạy cảm, cậu lại không thể vô cớ hư cấu ra một công ty giải trí lớn để làm chỗ dựa.

Nhưng đúng lúc ấy, trong đầu cậu chợt lóe lên một ý tưởng.

Nếu không thể tạo ra một công ty giả, vậy liệu có thể bịa ra một cái chỗ dựa giả hay không?

-

Sau khi nhận nhiệm vụ từ Đường Lăng, Tôn Hồng Phi liền toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc này.

Tuy lúc nhận lời hắn nói rất chắc chắn, nhưng đến khi thực sự bắt tay vào làm, hắn mới nhận ra vấn đề nan giải đến mức nào.

Với các công ty giải trí thông thường, vấn đề lớn nhất thường nằm ở hai điểm, một là thiếu tài nguyên, hai là thiếu nghệ sĩ đủ chất lượng.

Nhưng công ty của Cố Tinh Thời thì không giống vậy. Dưới trướng cậu tuy chỉ có hai người là Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, nhưng chỉ nhìn vào lưu lượng hiện tại của hai người này thôi, có ai dám nói họ không đủ chất lượng? Hai người này gộp lại còn ăn đứt cả đám nghệ sĩ mười mấy người bên ngoài.

Còn về tài nguyên với tư cách là người của Điềm Chanh Video, Tôn Hồng Phi hiểu rõ hơn ai hết. Đừng nói là thiếu, tài nguyên của hai người kia hiện giờ có thể xem là hàng đầu toàn đoàn. Nhắc đến thôi cũng đủ khiến người khác đỏ mắt ghen tỵ.

Nếu chỉ như vậy mà vẫn không thể lọt vào trái tim của Cố tổng, thì còn cách nào tốt hơn để thể hiện tình cảm Văn tổng dành cho hắn?

Đúng lúc đang phiền não, Tôn Hồng Phi nghe được một tin tức. Cố Tinh Thời hình như vừa ký hợp đồng với một tân binh, là diễn viên, gần đây đang liên tục đi thử vai nhưng lần nào cũng bị từ chối.

Tôn Hồng Phi tức khắc vỗ đùi.

Ai ya!

Cố tổng sao vẫn cứ cố chấp như vậy chứ!

Rõ ràng có Văn tổng làm chỗ dựa vững chắc như thế, vì sao cứ phải đơn độc dùng thực lực mà tranh đấu?

Cũng đâu phải ai cũng có đôi mắt tinh đời như hắn, lão Tôn đây nhìn là biết người!

Nhưng ngẫm lại, Tôn Hồng Phi lại thấy, đây chẳng phải là một cơ hội quá tốt hay sao?

Vừa có thể giúp Cố tổng, lại vừa hoàn thành nhiệm vụ Văn tổng giao phó.

Nói làm là làm!

Tôn Hồng Phi lập tức bắt tay hành động.

-

Cùng lúc đó, sau khi Cố Tinh Thời đã suy nghĩ thấu đáo đối sách, cậu nhanh chóng xử lý gọn ghẽ mọi công việc quan trọng, rồi tự mình đưa Tần Văn đi thử vai.

Vai diễn mà Tần Văn ứng tuyển là nam phụ số ba trong phim, tên là Úc Trường Ngôn, một công tử nhà giàu ôn nhu, đa tình.

Nhân vật này thầm yêu nữ chính Dung Ngọc, nhưng lại không dám thổ lộ. Trong đội điều tra, hắn chủ yếu giữ vai trò rải tiền, giúp đỡ các nhân vật chính về mặt hậu cần, thuộc loại vai nền, hình tượng khá nhạt nhòa.

Cố Tinh Thời cố ý thay một bộ quần áo, đây cũng là chiến bào mà Lương Văn Quân chọn cho cậu. Tuy rất đắt tiền, nhưng trong cái giới trước kính là diễn, sau kính là người này, loại chi tiêu như vậy vẫn là cần thiết.

Cậu còn cho Tần Văn trang điểm qua một lượt, dặn dò cậu giả bộ ra dáng một phạm nhân cao lãnh*, sau đó mới ngồi siêu xe thuê đến khách sạn thử vai.

*Phạm nhân cao lãnh: chỉ những người có khí chất lạnh lùng, cao ngạo như tội phạm trong phim truyền hình, ý chỉ khí chất đặc biệt, thu hút ánh nhìn

Trước khi tới nơi, Cố Tinh Thời đã thông qua hệ thống để nắm được toàn bộ thông tin từ trên xuống dưới của đoàn phim lần này.

Đạo diễn đoàn phim tên là Cao Thân, xuất thân chính quy từ Học viện Điện ảnh, ban đầu học biên kịch, nhưng vì quyền phát ngôn của biên kịch quá thấp, tức giận nên chuyển sang làm đạo diễn.

Đây là bộ phim đầu tiên sau khi hắn trở thành đạo diễn, do chính hắn tự viết kịch bản kiêm đạo diễn.

Cao Thân là người rất có tài hoa, nghe nói lúc mới vào đoàn, hắn gần như một mình gánh toàn bộ phần kịch bản phi trang* với tổ biên kịch.

Phi trang: chỉ những phần kịch bản được sửa hoặc viết thêm trong quá trình quay phim do các lý do phát sinh.

Thông thường kịch bản phi trang đều chỉ cần ổn là được, nhưng Cao Thân thì không như vậy, hắn viết rất táo bạo, thậm chí còn kinh diễm hơn cả kịch bản gốc.

Thói quen này vẫn tiếp tục cho đến bây giờ.

Hiện tại kịch bản của đoàn rất sơ sài, rất có khả năng sau khi vào tổ sẽ quay theo kiểu phi trang ngay từ đầu.

Ngoại trừ thói quen không tốt này, bản thân Cao Thân lại là người rất chính trực, nhân duyên cũng tốt, nên đoàn phim chắc sẽ không xuất hiện mấy chuyện bát nháo.

Vì vậy, cho dù Cố Tinh Thời không quá vừa mắt nhân vật lần này, vẫn để Tần Văn đến thử vai.

Có hơn mười người đến thử vai nam ba.

Cố Tinh Thời cơ bản đều không quen ai, ánh mắt đảo qua giữa đám nam diễn viên, rất nhanh đã xác định được mục tiêu lần này.

Đó là một nam sinh có ngoại hình hơi nhạt nhòa, bên cạnh đi theo một người phụ nữ đang liên tục nghe điện thoại, chắc là người đại diện của cậu ta.

Nam sinh kia toàn thân mặc đồ hiệu, tay cầm một ly cà phê đá kiểu Mỹ, cũng chẳng buồn xem kịch bản thử vai, chỉ mang dáng vẻ kiêu căng đánh giá người khác, bộ dạng như thể muốn viết bốn chữ: "Vai này là của tôi."

Rõ ràng bọn họ đã tra qua danh sách người đến thử vai hôm nay, biết những người kia đều không có bối cảnh, từ sớm đã xác định lần thử vai này chỉ là hình thức, nên mới có thể thản nhiên đến thế.

Cố Tinh Thời ra hiệu bằng mắt cho Tần Văn, y lập tức giơ tay đẩy nhẹ kính râm, để lộ chiếc đồng hồ danh tiếng trị giá 50 vạn đeo nơi cổ tay.

Quả nhiên, Cố Tinh Thời thấy sắc mặt nam sinh kia lập tức thay đổi.

Cậu ta đứng bật dậy, kéo người đại diện của mình sang một bên, không biết nói gì đó, nữ người đại diện kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

Khóe môi Cố Tinh Thời khẽ cong lên.

Con mồi đã cắn câu.

Không bao lâu sau, quả nhiên nữ người đại diện kia đi về phía bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười thăm dò, bắt chuyện làm quen với cậu.

Ban đầu Cố Tinh Thời không mấy để ý đến cô, mãi đến khi đối phương nhịn không được tiết lộ tên công ty mình, cậu mới hạ kính râm, lộ ra đôi mắt, như rất quen thuộc mà nói: "Thì ra là người của Mộng Vũ Ảnh nghiệp? Phàn tổng nhà các người lần trước từ nước ngoài mua con cá công kia giờ còn khỏe không?"

Nữ người đại diện âm thầm chấn động.

Trong giới ai cũng biết Phàn tổng thích nuôi cá, nhưng cũng chỉ biết đến đó là cùng.

Nếu không phải người quen, ai mà biết lần trước Phàn tổng đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một con cá công? Ngay cả cô cũng chỉ là tình cờ biết được chuyện này từ thư ký của Phàn tổng.

Phản ứng đầu tiên của cô chẳng lẽ đây là thiếu gia con ông lớn công ty nào đó?

Ánh mắt cô đánh giá Cố Tinh Thời một lượt.

Tuy quần áo cậu mặc trông có vẻ đơn giản, nhưng lại là kiểu xa hoa kín đáo. Chỉ riêng cái quần trên người cậu thôi cũng đã đắt hơn cả bộ đồ mà nghệ sĩ nhà cô đang mặc.

Mà nghệ sĩ đi cùng cậu, lại càng khiến nữ người đại diện trước mắt sáng bừng.

Khí chất ưu việt, đường nét ngũ quan tự nhiên mà tuấn tú, cho dù bị kính râm che khuất, cũng vẫn không giấu nổi vẻ xuất chúng.

Nhìn thế nào cũng giống như nghệ sĩ trọng điểm được công ty bồi dưỡng.

Thế nhưng y lại ăn mặc rất giản dị, quần áo tuy đắt nhưng không quá phô trương, ngược lại chiếc đồng hồ trên tay lại mang khí chất cùng đẳng cấp hoàn toàn không thuộc về y.

Nữ người đại diện nhận ra chiếc đồng hồ kia, nghe nói là mẫu rất được giới phú nhị đại trong vòng yêu thích. Điều đó khiến ánh mắt cô không khỏi một lần nữa dịch về phía Cố Tinh Thời.

Quả nhiên, trên tay cậu không đeo đồng hồ.

Xem ra, tám chín phần mười chiếc đồng hồ kia là do Cố Tinh Thời đưa cho y.

Tuỳ tiện tặng một chiếc đồng hồ quý giá như vậy, ngoài những thiếu gia nhà giàu chẳng biết đến nỗi khổ nhân gian, còn ai có thể làm thế?

Nữ người đại diện trước đó từng nghe nói, có vài thiếu gia sống trong nhung lụa thích đem sản nghiệp nhà mình ra làm trò chơi, chơi chán rồi thì mặc kệ.

Lẽ nào lần này, cô cũng gặp phải một người như vậy?

Đúng lúc này, cô thấy Cố Tinh Thời như lẽ đương nhiên sai bảo người bên cạnh: "Tần Văn, tôi khát nước, đi mua cho tôi một chai nước khoáng."

Tần Văn lập tức đứng dậy đi mua nước.

Điều này khiến nữ người đại diện càng thêm tin chắc vào phán đoán của mình.

Nếu thực sự là thiếu gia con nhà giàu, một người đại diện bình thường tuyệt đối không dám đắc tội. Cũng không đáng vì một vai nam ba mà làm mất lòng người ta.

Ngay lúc cô còn đang rối rắm, điện thoại bỗng vang lên.

Nhìn dãy số trên màn hình, nữ người đại diện hơi sững người, sau đó lập tức đi tới bên cửa sổ nghe máy.

Cố Tinh Thời ngồi trên ghế, kỳ thực trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Cậu nhìn ra được nữ người đại diện đang do dự, nhưng cũng không biết liệu sự do dự ấy có đủ để cô từ bỏ cuộc thử vai lần này không.

Dù sao thì phía sau bọn họ đúng là có người thật, còn chỗ dựa mà cậu dựng lên chỉ là giả mạo.

Thế nhưng, ngay lúc cậu còn đang suy nghĩ có nên thêm một cú chốt nữa không, thì thấy nữ người đại diện sắc mặt đại biến, lập tức kéo nghệ sĩ nhà mình rời khỏi chỗ.

Lúc đi ngang qua cậu, cô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu xin lỗi: "Cố tổng, thật sự xin lỗi, không biết ngài đã để mắt tới vai diễn này, lần này là chúng tôi l* m*ng."

Nói xong, hai người nhanh chóng rời đi, cứ như phía sau có quỷ đuổi theo vậy.

Cố Tinh Thời: "?"

Đúng lúc này, Tần Văn vừa mua nước trở lại, vừa hay gặp hai người họ thoáng qua. Y còn thấy nghệ sĩ kia quay đầu nhìn mình bằng ánh mắt đầy hâm mộ, nhưng rất nhanh đã bị người đại diện kéo đi.

Tần Văn có chút khó hiểu quay về, liền phát hiện đám nghệ sĩ chờ thử vai còn lại đều đang lén nhìn về phía Cố Tinh Thời, ánh mắt như có như không.

Y vội vàng đi tới bên người Cố Tinh Thời, vừa đưa chai nước, vừa thấp giọng hỏi: "Cố tổng, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Là kế sách của chúng ta thành công rồi sao?"

Nói thật, chính Cố Tinh Thời giờ cũng hơi đơ người.

Cái chỗ dựa hư cấu này... hiệu quả thật sự tốt đến vậy sao?

Đúng lúc này, lượt thử vai của Tần Văn bắt đầu.

Cố Tinh Thời tạm thời không nghĩ thêm nữa.

Tần Văn tháo kính râm và đồng hồ, giao cho cậu giữ, sau đó đi theo nhân viên bước vào phòng thử vai.

Phụ trách buổi thử vai hôm nay là đạo diễn Cao Thân và đạo diễn tuyển vai.

Cao Thân cầm sơ yếu lý lịch của Tần Văn lên, chỉ nhìn thoáng qua đã bị hồ sơ sạch sẽ trống không kia làm cho sửng sốt. Ngẩng đầu vừa định hỏi, lại bị gương mặt kia làm cho kinh diễm ngay lập tức.

Tuy rằng xuất thân là biên kịch, nhưng trước đó Cao Thân cũng từng có thời gian làm trợ lý quay phim trong đoàn, cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được, gương mặt của Tần Văn rất ăn hình.

Hắn quan sát một hồi, mới lên tiếng hỏi: "Cậu chưa từng diễn qua đúng không?"

Tần Văn bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, đáp lời một cách khiêm tốn.

Cao Thân vốn dĩ đã biết vai diễn này sẽ giao cho người của Mộng Vũ Ảnh nghiệp, nên cũng không quá để tâm đến những diễn viên khác. Hắn phất tay qua loa: "Cậu diễn thử đoạn Dung Ngọc được Úc Trường Ngôn tặng trâm cài, sau đó quay đầu lại thấy Dung Ngọc thân mật với nam chính đi."

Tần Văn nhắm mắt lại, ấp ủ cảm xúc một lát, sau đó mở mắt ra, đôi mắt vốn mang theo vài phần thanh lãnh, trong nháy mắt trở nên dịu dàng như nước, đến cả khí chất cũng thay đổi.

Y vươn tay phải ra, tay trái theo bản năng nhẹ nhàng vuốt lên cổ tay áo phải.

Đây là động tác vén tay áo.

Trang phục cổ đại, áo rộng tay dài, tuy trông bay bổng phiêu dật, nhưng khi hành động thì lại có chút bất tiện, thường phải dùng tay còn lại giữ gọn tay áo.

Mà trong đoạn kịch bản thử vai này vốn không hề có chi tiết này, hơn nữa y cũng không mặc đồ diễn, vậy mà lại tự nhiên làm ra được động tác này.

Hiển nhiên là Tần Văn đã đọc kỹ tiểu thuyết về nhân vật, sau đó tự mình bổ sung tiểu tiết cho hợp lý.

Chỉ riêng một động tác đó, đã cho thấy y cực kỳ dụng tâm.

Sắc mặt cợt nhả ban đầu của Cao Thân lập tức biến mất, không kìm được mà ngồi ngay ngắn lại.

Tuy giờ hắn là đạo diễn, nhưng bản chất vẫn là một biên kịch.

Là người sáng tác toàn bộ kịch bản lần này, khi thấy một diễn viên tôn trọng nhân vật đến mức đó, hắn thực sự cảm thấy xúc động.

Đoạn kịch vừa rồi kỳ thực rất đơn giản.

Tần Văn diễn xong rất nhanh.

Cao Thân ánh mắt sắc bén, lập tức nhận ra với kỹ năng diễn xuất như vậy, để Tần Văn diễn vai này thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

Không biết nếu giao cho y một vai diễn đủ xuất sắc, thì Tần Văn có thể diễn đến mức nào đây?

Nhưng còn chưa kịp để Cao Thân mơ mộng xong, hắn chợt nhớ ra vai diễn này đã bị định sẵn.

Dù hắn có đánh giá cao Tần Văn đến đâu, thì cũng chỉ có thể cúi đầu trước hiện thực.

Tâm trạng hắn lập tức trầm xuống.

Đúng lúc này, đạo diễn tuyển vai bỗng tiến lại với vẻ mặt cổ quái: "Cao đạo, người bên Mộng Vũ Ảnh nghiệp đi rồi."

"Đi rồi?!" Cao Thân vốn đã bực bội vì bị ép giao vai, giờ nghe vậy càng tức giận đến mức khó kìm chế: "Ý họ là, nhân vật đã sắp xếp xong, đến cả đi thử cho có lệ cũng không làm?"

"Cũng không hẳn vậy." Tuyển vai đạo diễn càng lộ vẻ kỳ quái: "Người đại diện của họ nhắn tin cho tôi nói là rút khỏi buổi thử vai."

"Hả?" Cao Thân ngẩn người.

Chuyện này là thế nào đây?

Mộng Vũ Ảnh nghiệp vì vai diễn này cũng đã bỏ ra không ít công sức, vậy mà... nói không cần là không cần luôn?

Ngay lúc Cao Thân nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi vì sao, thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Người bên kia tự xưng là Tôn Hồng Phi, là Giám đốc bộ phận hợp tác đối ngoại của Điềm Chanh Video.

Kịch bản lần này của Cao Thân là web drama, đối với các nền tảng phát sóng lớn đương nhiên là không thể đắc tội, cho nên tuy không rõ vì sao vị giám đốc họ Tôn này lại gọi tới, hắn vẫn giữ thái độ thân thiện, trò chuyện xã giao vài câu.

Thấy thời cơ đã đến, Tôn Hồng Phi liền chủ động nói thẳng: "Cao đạo, bây giờ ngài đang thử vai đúng không? Có chuyện này muốn thương lượng với ngài một chút."

"Bên ngài đang thử vai nam ba, hình như có một người tên là Tần Văn, đến từ Nhạc Thế Giải Trí?"

Cao Thân: "...... Đúng vậy."

Tôn Hồng Phi nói tiếp: "Là thế này, Cố tổng của Nhạc Thế có quan hệ rất thân thiết với Văn tổng bên chúng tôi. Văn tổng nghe nói cậu ấy để mắt đến vai nam ba trong bộ phim của ngài, hi vọng ngài có thể nể chút mặt mũi."

Cao Thân: "A...... A?"

Văn tổng?!

Là... cái Văn tổng đó sao?!

Trong lòng hắn chợt dâng lên chút thấp thỏm, chỉ là một vai nam ba thôi mà, đến mức phải để Văn tổng ra mặt sao?

Tôn Hồng Phi lại nói tiếp, giọng nhẹ nhàng nhưng sức nặng lại kinh người: "Văn tổng rất tin tưởng con mắt chọn người của Cố tổng. Bộ phim này, Điềm Chanh Video chúng tôi sẽ đầu tư ngay một nghìn vạn, đồng thời mua luôn quyền phát sóng độc quyền."

Cao Thân lúc đó cảm giác như bị một cái bánh nhân thịt nóng hổi đập thẳng vào mặt.

Hắn vốn đã thiên về lựa chọn Tần Văn, hiện tại không chỉ có thể dùng đúng người mình thích, mà còn từ trên trời rơi xuống một nghìn vạn đầu tư, lại còn được đảm bảo quyền độc quyền phát sóng, đồng nghĩa với việc không cần lo lắng gì về sau nữa!

Cái này mà gọi là thử vai sao?!

Đây chẳng phải là tặng hẳn Thần Tài đến cửa cho hắn à?!

Thái độ của Cao Thân khiến Tôn Hồng Phi cực kỳ hài lòng, chỉ là cuối cùng lại nói một câu ý vị thâm sâu: "Quan hệ giữa Cố tổng và Văn tổng hiện tại không tiện công khai... cho nên... Ngài hiểu ý tôi chứ?"

Cao Thân lập tức lĩnh hội: "Yên tâm đi, bàn giao này cứ để tôi lo!"
 

Bình Luận (0)
Comment