Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 38

 
"Hắt xì!!!" Tôn Hồng Phi đang nói chuyện thì bất ngờ hắt hơi một cái thật mạnh.

Cao Thân lo lắng mà nhìn hắn: "Tôn tổng, ngài bị cảm rồi à?"

Tôn Hồng Phi cũng cảm thấy khó hiểu. Thể trạng hắn xưa nay vốn rất tốt, vậy mà mấy hôm nay chẳng hiểu sao cứ thỉnh thoảng lại thấy lạnh run, hết hắt hơi lại chảy mũi, chẳng lẽ thật sự bị cảm rồi?

Nhưng hắn không để trong lòng: "Chắc không sao đâu, tôi trước giờ vẫn rất khỏe."

Cao Thân nghiêm túc dặn dò: "Tôn tổng nhất định phải giữ gìn sức khỏe!" 

Hiện tại đang quay Thần Tài, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

Cố Tinh Thời cũng gật đầu đồng tình: "Tôn giám đốc, hay là ngài cứ về kiểm tra sức khỏe cho yên tâm đi."

Tôn Hồng Phi vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Cố Tinh Thời thì lời định nói lại đổi hướng: "Vậy nghe lời Cố tổng, tôi về sẽ đi khám ngay."

Vừa trò chuyện, mọi người vừa đến trước cửa tiệm nướng.

Cao Thân hào sảng phất tay: "Nào, ăn thì ăn, uống thì uống! Tối nay tôi mời!"

Mọi người đồng thanh hoan hô: "Cao đạo uy vũ!"

Sau đó ai nấy như ong vỡ tổ ùa tới quầy tủ lạnh, hận không thể dọn sạch cả cái tủ.

Cao Thân, Cố Tinh Thời cùng mấy người khác thì ngồi vào ghế lô.

Cao Thân giơ ly rượu lên, nhìn Tôn Hồng Phi và Cố Tinh Thời đầy cảm kích: "Cố tổng, Tôn tổng, tôi xin kính hai người một ly! Nếu không có hai người, bộ phim này e là không còn hy vọng! Cả con đường làm đạo diễn của tôi, chắc cũng đi đến hồi kết rồi..."

Nói đến câu cuối cùng, giọng hắn đã nghẹn ngào.

Ngày hôm nay với hắn mà nói thật sự là một hành trình cảm xúc lên xuống liên tục. Chỉ cần tâm lý hắn yếu một chút thôi, e là đã chịu không nổi.

Mười năm bôn ba trong giới, vất vả lắm mới có cơ hội này. Nếu thất bại, không biết bao giờ mới có cơ hội thứ hai. Thậm chí có thể kéo theo sự nghiệp biên kịch cũng bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, bên kia hắn còn đang gánh khoản vay mua nhà, con gái năm sau sẽ chuyển về Kinh Thị đi học, cũng trông chờ vào căn nhà đó để có hộ khẩu. Một khi sự nghiệp đổ vỡ, nhà cũng không giữ được, ảnh hưởng không chỉ đời sống của hắn mà còn là tương lai của con gái.

Nói không ngoa, Tôn Hồng Phi và Cố Tinh Thời không chỉ cứu sự nghiệp của hắn, mà còn cứu cả gia đình hắn, cứu lấy tương lai con gái hắn.

Ân tình này, nói bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.

Cao Thân lau khóe mắt, nghẹn giọng nói: "Lời dư thừa tôi không nói nữa. Dù sao đi nữa, ân tình này tôi, Cao Thân sẽ khắc cốt ghi tâm!"

Nói rồi, hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Tôn Hồng Phi, người cùng thế hệ với hắn, rất hiểu tâm trạng này, vỗ vỗ vai hắn an ủi.

Hôm nay đối với Cao Thân đúng là đại bi rồi đại hỷ. Mấy ly rượu xuống bụng, hắn dần dần buông lỏng tâm tình, bắt đầu cởi mở: "Cố tổng, cậu là người thật sự đáng tin. Tôi cũng muốn nói với cậu một chuyện thật lòng. Thật ra vai Tiểu Tần ban đầu không phải nam ba. Cậu ta mới là nam hai, hơn nữa là vai phản diện chính, âm thầm thao túng mọi thứ phía sau hậu trường."

Cố Tinh Thời sửng sốt: "Cái gì...?"

Cao Thân cho rằng cậu định từ chối, vội vàng giải thích: "Cố tổng, tôi không phải vì lấy lòng ngài mới nói như vậy. Tôi thật sự đã nghĩ như thế từ đầu..."

Đối với bộ kịch bản đầu tay do chính mình đạo diễn, Cao Thân vẫn luôn ấp ủ rất nhiều ý tưởng.

Ngay từ đầu, hắn đã muốn thiết kế một vai phản diện ẩn giấu trong đội ngũ chính diện, đến cuối cùng tạo nên một cú xoay chuyển đầy ngoạn mục. Để cú lật mặt này đủ sức thuyết phục, nhân vật đó phải không chỉ lừa được nhân vật trong phim mà còn phải lừa được cả khán giả.

Vì vậy hắn mới tạo ra nhân vật Úc Trường Ngôn, bên ngoài là một công tử nhà giàu ôn hòa, lễ độ và thâm tình, nhưng thực chất lại là kẻ lãnh khốc, tàn nhẫn, là phản diện thực sự ẩn sau bức màn.

Người xem càng yêu mến hắn ở giai đoạn đầu, càng tin tưởng hắn, thì đến khi cú twist xảy ra ở đoạn sau, họ sẽ càng chấn động.

Đáng tiếc là phía đầu tư trước đó cảm thấy phương án này quá mạo hiểm.

Dù sao phim truyền hình cũng không phải tiểu thuyết. Khán giả truyền hình dễ sinh cảm tình và niềm tin với nhân vật từ sớm, đến cuối lại chứng kiến một cú thay đổi nghiêng trời lệch đất, họ sẽ không để tâm đến dẫn dụ xuất sắc hay kịch tính cao trào, mà chỉ biết rằng họ đã bị lừa và nhân vật thì sụp đổ trong mắt họ.

Lời này cũng không hẳn là không có lý. Nhưng Cao Thân vẫn luôn tin rằng, phải có lòng tin vào khả năng thẩm mỹ của người xem.

Đáng tiếc, bên đầu tư ban đầu lại không chịu nghe hắn nói hết. Cuối cùng hắn đành tiếc nuối cắt bỏ toàn bộ cảnh quay của nhân vật kia, rồi tạm thời thêm vào một vai phản diện khác cho có lệ.

Cho nên, khi Cố Tinh Thời và mọi người xem kịch bản sau cùng, nhân vật Úc Trường Ngôn mới bị làm thành một công cụ đơn điệu, thiết lập mờ nhạt, chẳng khác nào một kẻ lấp chỗ trống.

Cố Tinh Thời nghiêm túc lắng nghe lời kể của Cao Thân.

Không thể không thừa nhận, Cao Thân thật sự có tài. Phiên bản gốc ban đầu của hắn, từng chi tiết đều chặt chẽ ăn khớp, các tình tiết đan xen như thảo xà hôi tuyến (ẩn giấu mà lan tỏa), đến cao trào cuối cùng thì đồng loạt bùng nổ, khiến người ta không khỏi vỗ bàn thán phục.

Mà nhân vật Úc Trường Ngôn lại không phải kiểu phản diện đơn thuần, hắn cũng vì bá tánh, vì đại nghĩa thiên hạ. Từ góc độ của hắn mà nhìn, hắn thậm chí là chính nghĩa tuyệt đối.

Hắn và đội chính diện không hẳn là kẻ địch, giữa họ còn có sự kính trọng, thưởng thức, thậm chí là cảm tình chân thành. Chỉ vì lập trường khác biệt, cuối cùng mới buộc phải đứng đối lập.

Toàn bộ câu chuyện không chỉ đơn thuần là huyền nghi phá án, mà càng về sau càng đi sâu vào tầng lớp xã hội, đặt vấn đề về giai cấp và áp bức nhân tính dưới hoàng quyền. Chủ đề trở nên sâu sắc và giàu hàm ý, để lại dư vị khó quên.

Úc Trường Ngôn là một nhân vật cực kỳ phức tạp nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.

Nếu có thể diễn tốt, hắn chắc chắn sẽ trở thành vai diễn để đời trong lòng khán giả.

Tần Văn nghe mà đắm chìm.

Ban đầu, y đối với nghề diễn viên không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ vì Cố Tinh Thời bảo y làm, thì y làm. Giống như bao lần trước đó, vì cuộc sống mà y thỏa hiệp, nhận những công việc mình chẳng thích thú gì.

Y cũng không hứng thú với sự rực rỡ trong lời miêu tả về nghề diễn của Cố Tinh Thời, càng không để tâm đến việc được nhiều người thích hay không. Dù còn rất trẻ, nhưng tâm thái của y đã sớm giống như một người từng trải, bình lặng, lãnh đạm, như mặt giếng cổ không gợn sóng.

Thế nhưng khi nghe Cao Thân từ tốn kể lại toàn bộ cốt truyện, nói về dã tâm và khát vọng của Úc Trường Ngôn, nói về giằng xé và mê mang trong tâm hồn y...

Nội tâm bình tĩnh kia của Tần Văn như đột nhiên bùng cháy lên một ngọn lửa.

Một loại khát vọng mãnh liệt bỗng trào dâng trong lòng y, một tiếng nói vang vọng trong đầu: Tôi muốn diễn!

Đến khi y kịp nhận ra, câu ấy đã được y thốt ra thành tiếng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn y.

Giọng nói của Tần Văn vốn luôn bình thản, nay lại lần đầu xuất hiện một chút run rẩy. Nhưng từng chữ nói ra lại vô cùng kiên định: "Cố tổng, Cao đạo, tôi muốn diễn!"

Cao Thân ngẩn người, gãi gãi đầu, trong lòng có chút ảo não.

Hắn không nên uống quá nhiều rượu, để rồi không kìm được mà kể hết ra mọi chuyện.

Nhân vật này đúng là xuất sắc thật nhưng quá khó, hơn nữa lại cực kỳ nguy hiểm với diễn viên. Chỉ một sơ suất nhỏ, rất có thể sẽ bị khán giả mắng thậm tệ, bị mắng là gậy thọc cứt, bị tấn công và nhục mạ dữ dội trên mạng.

Đừng nói là một người mới như Tần Văn, cho dù là diễn viên lâu năm có kinh nghiệm, chưa chắc đã dám nhận vai này...

Cho nên, trước đó hắn đã tính toán rất kỹ, định thêm cho nhân vật nam hai này một bối cảnh vừa đẹp, vừa mạnh, vừa đáng thương, để làm phong phú hơn phần thiết lập nhân vật. Huống hồ, với gương mặt của Tần Văn, đến lúc lên phim, chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật vừa nhìn đã thấy thích.

Dạng nhân vật như thế này vừa dễ diễn, vừa dễ được khán giả yêu mến. Đợi đến khi bộ phim phát sóng xong, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng fan hùng hậu, có lưu lượng, có tiếng vang, sau này con đường phát triển cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Rõ ràng là trước mặt có một con đường bằng phẳng, thênh thang rộng mở như thế, vậy mà Tần Văn lại nhất quyết muốn đi một lối nhỏ chông gai gập ghềnh phía trước, Cao Thân thật sự không thể hiểu nổi.

Vì vậy, hắn chỉ có thể tận tình khuyên nhủ, cố gắng khuyên Tần Văn quay về với lựa chọn an toàn hơn.

Nào ngờ Tần Văn lại như đã hạ quyết tâm. Một khi đã cắn chặt ý định, hắn nhất định phải diễn phiên bản Úc Trường Ngôn đó, phiên bản phức tạp, nguy hiểm, nhưng cũng đầy thử thách và giá trị.

Y chỉ có thể trịnh trọng cam đoan:  "Cao đạo, ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ diễn cho thật tốt. Tôi sẽ dốc hết sức mà nghiền ngẫm nhân vật. Nếu như diễn không ra gì, ngài muốn đánh, muốn mắng cũng không sao cả!"

Cao Thân vô cùng bất đắc dĩ, đành quay sang nhìn Cố Tinh Thời: "Cố tổng, ngài xem..."

Tần Văn cũng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Cố Tinh Thời, trông mong đến mức cẩn thận dè dặt.

Cố Tinh Thời trầm mặc.

Nếu chỉ đơn thuần là để làm minh tinh, vậy thì con đường mà Cao Thân nói là lựa chọn ổn định và sáng sủa nhất.

Nhưng...

Ánh mắt cậu dừng lại trên tay Tần Văn.

Đôi tay kia đang siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, đủ để thấy y đang khẩn trương đến mức nào.

Cậu bỗng nhớ lại những điều hệ thống từng tám chuyện về Tần Văn. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt hơn hai mươi năm sống của Tần Văn, y muốn làm một việc không vì bất kỳ ai, mà là vì chính bản thân mình.

Lòng Cố Tinh Thời mềm xuống.

Thôi vậy.

Cùng lắm, thất bại thì không kiếm được tiền chứ gì?

Trước đây công ty nghèo đến mức đó cậu còn vượt qua được, chẳng lẽ còn sợ chuyện này?

Cậu ho nhẹ một tiếng: "Cao đạo, tôi cảm thấy phiên bản này của kịch bản rất có sức hút. Thử một lần cũng đâu hẳn là không thể?"

Tần Văn cảm thấy áp lực trong lòng lập tức vơi bớt.

Y nhìn thấy ánh mắt bao dung và tin tưởng của Cố Tinh Thời, lòng như được bao phủ trong một dòng nước ấm. Khoảnh khắc ấy, y suýt chút nữa muốn rơi lệ.

Đây là cảm giác được người khác chống lưng sao?

Tựa như bất kể mình làm gì, chỉ cần ngoảnh đầu lại, người kia sẽ vẫn luôn đứng phía sau.

Khoảnh khắc ấy, bộ giáp nặng nề mà y đeo trên lưng bấy lâu như được gỡ bỏ hoàn toàn.

Nội tâm từng đầy vết thương, nhạy cảm đến mức khô héo của y, bỗng vươn râu nhỏ ra cảm nhận thế giới. Trái tim tưởng như đã chết lặng, bắt đầu khẽ đập trở lại.

Đã từng, y giống như một người tiêm thuốc tê để ngăn cơn đau, vứt bỏ đau đớn, sợ hãi, h*m m**n, tất cả cảm xúc tiêu cực. Vì không còn biết đau, y chẳng còn cố kỵ điều gì, sống một kiểu đời gần như tự hủy.

Nhưng hiện giờ, y lại chủ động rút cây kim tê liệt ấy ra. Tình nguyện đau đớn, cũng muốn sống thật một lần nữa.

Tần Văn buông tay, xoay người, mạnh mẽ ôm lấy Cố Tinh Thời: "Cảm ơn."

Cố Tinh Thời dường như cảm nhận được điều gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y.

Cao Thân: "......"

Hắn lần đầu tiên trong đời thấy một người đại diện dung túng nghệ sĩ đến mức này!

Không còn cách nào, hắn đành ném ánh mắt cầu cứu sang phía Tôn Hồng Phi.

Ai ngờ, giờ phút này nội tâm Tôn Hồng Phi đang gióng lên hồi chuông cảnh báo ầm ầm!

Ánh mắt tín nhiệm, không nỡ rời đi của Tần Văn vừa nãy nhìn Cố Tinh Thời, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm!!

Hắn biết thân phận của Tần Văn, biết là do Cố Tinh Thời liều mình cứu ra, còn giúp y báo thù cho em gái, sau đó lại ký hợp đồng, nâng đỡ hắn làm diễn viên.

Loại đại ân tình này đủ khiến người ta động lòng cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Huống hồ Cố tổng lại còn đẹp trai như thế!!!

Nếu Tần Văn thật sự có suy nghĩ ngoài lề, lại thêm diễn xuất không tệ, có thể thường xuyên ở bên Cố tổng...

Vậy chẳng phải quá nguy hiểm rồi sao?!

Không được!

Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!!

Vì tình yêu giữa Cố tổng và Văn tổng, Tôn Hồng Phi sẵn sàng bóp nghẹt từng chút manh mối từ trong trứng nước!

So với việc Tần Văn không có nhiều đất diễn, rồi mỗi ngày lại lượn lờ trước mặt Cố tổng, chi bằng cho y diễn một vai khó, độ thử thách cao. Có thể tạm thời chưa biết hiệu quả ra sao, nhưng ít nhất người sẽ bị giam trong đoàn phim, chỉ cần không có cơ hội tiếp xúc, thì cũng chặn luôn khả năng quyến rũ Cố tổng!

Nghĩ đến đây, Tôn Hồng Phi chính khí lẫm liệt lên tiếng: "Tôi cảm thấy, quay phim truyền hình thì cứ quay cho đẹp! Thế nào đẹp thì cứ thế mà quay! Tôi thấy mấy năm gần đây không có phim nào ra hồn là vì biên kịch các người tự giới hạn mình, cái gì mà khán giả không thích kiểu này, kiểu kia... toàn là nói vớ vẩn cả!"

"Khán giả thích gì? Khán giả thích là những câu chuyện hay. Tôi tuy không tham gia sáng tác, nhưng tôi cũng là một khán giả. Tôi không cần mấy người biên kịch tự cho mình cái quyền chọn thay tôi! Các người chỉ cần nghiêm túc viết ra một câu chuyện hay là được rồi!"

Lời này khiến toàn trường rúng động.

Cao Thân thì hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Không thể phủ nhận, lời Tôn Hồng Phi như một nhát búa nện mạnh vào đầu hắn, khiến hắn tỉnh táo lại.

Hắn chợt nhớ đến mình thuở mới vào nghề, khí thế ngút trời, lúc đó hắn khinh thường mấy mô-típ nhàm chán, rập khuôn, lòng đầy nhiệt huyết muốn viết ra một câu chuyện thật sự kinh diễm và khác biệt.

Nhưng từ lúc nào, chính hắn lại trở thành kiểu bánh quẩy cũ kỹ mà ngày xưa từng khinh thường?

Trước đây, hắn vẫn luôn tự nhủ là do nhà đầu tư giới hạn, do diễn viên không chịu thử thách những vai diễn phức tạp.

Nhưng hôm nay, hắn gặp được một nhà đầu tư chịu tin tưởng và nâng đỡ hắn. Lại gặp được một diễn viên có thiên phú, có nghị lực, sẵn sàng dấn thân. Thế mà chính hắn lại định rút lui sao?

Ý chí chiến đấu đã ngủ yên bao năm, bỗng chốc lại cháy bùng lên.

Danh tiếng, tiền tài, rating, tất cả những thứ phù phiếm kia đều bị hắn ném ra sau đầu. Hắn như trở về với bản thân thuở đầu, đơn thuần mà đầy đam mê, chỉ muốn viết nên một câu chuyện thật sự có thể lay động lòng người.

Mơ hồ như thể vượt qua một cảnh giới nào đó, kinh nghiệm sáng tác suốt bao năm qua hòa quyện với sơ tâm ban đầu. Vô số tình tiết trong đầu hắn đồng loạt trỗi dậy.

Câu chuyện mà trước đây hắn từng cho là hoàn hảo, giờ phút này lại hiện lên vô vàn khuyết điểm, sơ hở.

Nhưng chính những khuyết điểm ấy, giờ đây đang dần được hắn lấp đầy, bù đắp từng chút một.

Bất chợt, hắn đứng bật dậy, mở laptop mang theo bên mình, ngồi một góc và bắt đầu gõ chữ như điên.

Khi hắn viết xong, thì đã là nửa đêm. Những người khác đều đã uống đến say mèm, kẻ nằm bò trên bàn, kẻ ngả ngốn dưới đất, không còn ai tỉnh táo.

Chỉ còn lại một mình Cố Tinh Thời, vẫn ngồi đó, thản nhiên, tỉnh táo.

Cao Thân ngơ ngác trợn tròn mắt: "Cái này là tình huống gì vậy trời?!"

"À, bọn họ lúc trước gọi tôi thi đua uống rượu thôi." Cố Tinh Thời vẻ mặt vô tội, giơ ngón út lên khẽ xoay: "Có điều tửu lượng của tôi phải gọi là trăm triệu điểm siêu cấp đỉnh cấp."

Cao Thân: "......"

Trước đó hắn còn nghe Tôn Hồng Phi nhắc đến, cứ tưởng Cố tổng là kiểu thỏ con được Văn tổng bảo bọc kỹ càng, đơn thuần đáng yêu, hiện tại mới nhận ra, đây e là hiểu lầm lớn nhất hắn từng có về Cố tổng.

Cố Tinh Thời cười tủm tỉm: "Cao đạo viết xong rồi hả?"

Cao Thân lập tức thu hồi tâm trạng, đưa bản đại cương vừa viết xong cho Cố Tinh Thời, hưng phấn nói: "Cố tổng, hiện tại tôi vô cùng có niềm tin, bộ phim này nhất định sẽ cực kỳ cực kỳ đỉnh!!!"

Cố Tinh Thời đọc xong đại cương cũng chấn động không thôi.

Cậu hoàn toàn không thể tin nổi đây là thứ mà Cao Thân viết ra chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi.

Kịch bản này, quá xuất sắc!

Cậu thậm chí có linh cảm bộ phim này mà chiếu ra, chắc chắn sẽ bùng nổ!

-

Do Cao Thân đột nhiên sửa kịch bản, thời gian khởi quay ban đầu đành phải dời lại nửa tháng.

Mà cũng đúng lúc này, vụ án của em gái Tần Văn tự sát và đám người Lâm Lão Tam được đem ra xét xử. Tần Văn phải ra tòa làm nhân chứng, thế là Cố Tinh Thời quyết định cùng y về Lộc Nam một chuyến, tiện thể đích thân chứng kiến bọn chúng bị trừng phạt.

Trùng hợp là Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân cũng vừa kết thúc lịch trình, mà Trình Tân lại chính là người Lộc Nam. Vậy nên cả nhóm bàn nhau tụ họp tại Lộc Nam, để Trình Tân làm chủ nhà dẫn họ đi chơi một vòng.

Không ngờ, Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân vừa đặt vé máy bay xong thì hệ thống đã nhảy ra: 【Ký chủ! Có tin dưa mới!】

Cố Tinh Thời: 【? 】

Hệ thống: 【Tin tức thân phận của nữ minh tinh nổi tiếng Lê Già bị lộ ra ngoài, bị anti-fan cố ý chỉnh sửa thông tin chuyến bay, kết quả khiến hành trình của cô bị ảnh hưởng, không thể tham dự Liên hoan phim Úc cảng, vai nữ chính vốn đã định cũng đành để đoàn phim cử người khác thay thế.】

Cố Tinh Thời: 【Anti-fan rốt cuộc mắc cái bệnh gì vậy?】

Cậu bỗng nhớ tới điều gì, lập tức hỏi: 【Loại tình huống lộ thông tin như vậy có nhiều không? Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân có thể cũng bị lộ không?】

Hệ thống: 【Tôi chỉ có thể nói, chuyện này xảy ra không hề ít. Đặc biệt là tin vé máy bay, cực kỳ dễ bị chỉnh sửa. Còn về việc Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân có bị hay không, thì cậu cũng biết tôi là hệ thống ăn dưa, nếu tôi đã có thể nói ra, tức là dưa đó rất có khả năng sẽ bung. Mà tôi đoán, cậu hẳn cũng không muốn thấy tình huống như vậy xảy ra chứ?】

Cố Tinh Thời: 【......】

Cậu suy nghĩ một hồi.

Bây giờ Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đã không còn là những người vô danh tay trắng như xưa. Là thành viên của nam đoàn hot nhất hiện tại, cho dù không có anti-fan, cũng rất dễ bị mấy thành phần tâm tư bất chính lợi dụng, ngồi cạnh theo dõi suốt chặng bay. Cảm giác bị người ta giám sát từ đầu tới cuối như vậy, nghĩ thôi cũng thấy bức bối.

Để an toàn, Cố Tinh Thời quyết định gọi điện cho hai người, bảo họ hủy vé máy bay, đổi sang đi tàu cao tốc cho kín đáo.

Dù sao bên kia đi tàu cao tốc qua đây cũng chỉ mất bốn tiếng, không tính là vất vả.

Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân xưa nay rất nghe lời Cố Tinh Thời, cũng không hỏi nhiều, lập tức dứt khoát hoàn vé máy bay. Có điều vé tàu cao tốc hôm sau đã bán hết sạch, nên họ đành phải lùi thêm một ngày mới đến được.

Về phần Cố Tinh Thời và Tần Văn thì không cần lo mấy chuyện đó, hai người vẫn chọn đi máy bay.

Đến sân bay, Cố Tinh Thời liền yêu cầu Tần Văn đeo khẩu trang và đội mũ.

Tần Văn hơi khó hiểu: "Không cần thiết đâu, tôi có phải minh tinh đâu."

"Bây giờ không phải, nhưng sau này chưa chắc nha!"

Cố Tinh Thời lại nhớ đến chuyện tối qua, trước khi đi ngủ hệ thống mới tung một quả dưa: Có một nữ nghệ sĩ vừa ra mắt bị chụp ảnh lúc móc mũi. Đội ngũ của cô ta tốn cả đống tiền mới mua lại được bức ảnh để tiêu huỷ.

Giá tiền đó khiến Cố Tinh Thời suýt ngất.

Tuy Tần Văn có vẻ không có thói quen móc mũi, nhưng lỡ đâu bị chụp phải góc xấu thì sao?

Công ty bọn họ nghèo rớt mồng tơi!!!

Để ngăn chuyện đó xảy ra, từ giờ phải cẩn thận từng chút một, tuyệt đối không để người ta có cơ hội tung ảnh xấu.

Yêu cầu của Cố Tinh Thời quá kiên quyết, Tần Văn chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, đeo khẩu trang đội mũ, bịt kín mít từ đầu đến chân.

Chỉ là nhìn Cố Tinh Thời mặt mày sáng sủa, không thèm che chắn tí nào, cậu nhịn không được hỏi: "Cố tổng, sao anh không đeo khẩu trang hay đội mũ?"

"Tôi á?" Cố Tinh Thời thản nhiên đáp: "Tôi chỉ là người đại diện thôi mà, bị chụp ảnh xấu thì sao? Có ai bỏ một cắc nào ra mua ảnh tôi đâu!"

Tần Văn: "......"

Sau hai tiếng bay, họ nhanh chóng đến tỉnh Lộc Nam, cụ thể là thành phố Vũ Tân.

Cả hai đều ngủ một giấc trên máy bay, nên lúc xuống sân bay còn hơi mơ màng. Họ trực tiếp bắt xe đến khách sạn đã đặt trước.

Vì vậy, họ hoàn toàn không phát hiện ra trong sân bay có hai người đàn ông trông rất khả nghi, đang điên cuồng chụp ảnh họ bằng máy ảnh chuyên dụng.

Hai người đó là paparazzi. Trước đó, họ đã bỏ tiền mua được thông tin chuyến bay của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, biết hai người này chuẩn bị đến Lộc Nam, hơn nữa còn là chuyến đi riêng tư, không mang theo trợ lý.

Vì thế họ liền sớm tới sân bay Vũ Tân chờ sẵn. Nhưng không ngờ nơi đây lại tụ tập không ít paparazzi khác.

Chuyến bay hạ cánh rồi mà không thấy bóng dáng Mạnh Viễn Sanh hay Trình Tân đâu.

Mấy paparazzi khác tưởng bị lừa, tức giận bỏ đi, chỉ còn hai người này không cam tâm, quyết định nán lại.

Không ngờ trời không phụ người có lòng, cuối cùng họ thật sự chụp được người!

Paparazzi A liếc một cái là nhận ra Cố Tinh Thời. Còn người đàn ông đi bên cạnh, bịt kín mít thế kia, chắc chắn là nghệ sĩ của cậu.

Mà ai cũng biết, Cố Tinh Thời hiện tại chỉ quản lý đúng hai người, một là Mạnh Viễn Sanh, hai là Trình Tân.

Cả hai lập tức xem kỹ lại ảnh.

"Thân hình này, nhìn giống Trình Tân nhỉ?"

"Chắc vậy. Mạnh Viễn Sanh hình như gầy hơn chút? Nhưng sao chỉ thấy Trình Tân, Mạnh Viễn Sanh đâu?"

"Có khi bận gì đó nên không đi được chăng? Mặc kệ đi, chỉ cần chụp được Trình Tân lén đi chơi là ngon rồi! Có khối người sẵn sàng bỏ tiền mua ảnh đó."

"Vậy thì mau bám theo."

Hai người kia nói xong là hành động ngay, vội vã bám theo xe của Cố Tinh Thời và Tần Văn đến gần khách sạn, rồi lén lút nấp trong xe, chăm chăm theo dõi cửa khách sạn.

Cố Tinh Thời và Tần Văn vừa đặt chân đến nơi, điện thoại đã đổ chuông là cảnh sát Lâm gọi tới: "Các cậu tới rồi à?"

Cố Tinh Thời: "Đúng vậy. Không phải mai mới mở phiên toà sao?"

Cảnh sát Lâm giọng gấp gáp: "Trong lúc điều tra, chúng tôi phát hiện vợ tên Lâm lão tam, Trương Lệ có bối cảnh xã hội phức tạp. Cô ta có anh trai làm ăn ngoài xã hội. Biết Tần Văn sắp về tỉnh Lộc Nam làm nhân chứng, bọn họ đã buông lời đe doạ, chỉ cần Tần Văn quay về, nhất định sẽ cho cậu ấy nếm mùi. Tôi đã báo lên cấp trên, lãnh đạo rất coi trọng vụ này. Vì an toàn, tốt nhất các cậu nên tạm thời chuyển tới nhà khách của Cục Công An ở."

Nghe xong, Cố Tinh Thời và Tần Văn chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

Cảnh sát Lâm lại nói: "Tôi đang đi ngang qua khách sạn các cậu, tiện thể tới đón luôn."

Vậy là hai người lại đành xách hành lý rời khỏi khách sạn, vừa bước ra cửa đã thấy chiếc xe cảnh sát đậu ven đường.

Hai người: "......"

Cảnh sát Lâm từ trên xe bước xuống, hơi lúng túng ho nhẹ hai tiếng: "Vì an toàn thôi mà, các cậu hiểu mà. Xe này là lãnh đạo phê chuẩn đó..."

Thôi thì đi vậy.

Hai người cũng chẳng có cách nào khác, đành ngoan ngoãn lên xe cảnh sát.

Còn ở một góc xa, đám paparazzi đang nấp theo dõi toàn bộ quá trình, trợn mắt há mồm, nhưng tay vẫn không ngừng bấm máy ảnh lia lịa.

"WTF WTF!! Đây là cú sốc lớn luôn ấy!!!"

"Thành viên nhóm nhạc nam nổi tiếng mà lại có dính líu tới pháp luật!!"

"Cậu ta đang tự thú à???"

"Nếu tin này mà bung ra thì Weibo chắc chắn sập server luôn!!!"

Tuy hai người bọn họ cũng mừng húm vì tin sốt dẻo, nhưng để đảm bảo an toàn, vẫn lặng lẽ bám theo từ xa, không dám lại gần Cục Công An. Họ chỉ thấy xe cảnh sát chở "Trình Tân" và Cố Tinh Thời vào cục, sau đó mãi không thấy ai bước ra nữa.

Mãi đến sáng hôm sau, chiếc xe cảnh sát đó lại rời khỏi Cục Công An, chạy thẳng tới toà án. Hai paparazzi cũng thấy vài phóng viên cầm mic gắn logo kênh thời sự pháp luật, đi cùng cả ê-kíp quay phim tiến về phía toà.

"Chắc chắn rồi!!"

"Tuyệt đối là vụ án lớn!!"

"Trời má! Phát tài rồi!!!"

......

Mấy tiếng sau, phiên toà cuối cùng cũng khép lại.

Lâm lão tam cùng đồng bọn đều phải nhận lấy những hình phạt tương ứng.

Tần Văn thở dài một hơi, em gái cuối cùng cũng được giải oan, tội trạng rửa sạch, y cũng có thể trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng suốt bao năm, bắt đầu sống cuộc đời của chính mình.

Chỉ là nguy hiểm vẫn còn rình rập. Cố Tinh Thời lập tức gọi điện cho Trình Tân và mọi người, quyết định tạm thời không quay lại tỉnh Lộc Nam mà sẽ đi nơi khác du lịch một thời gian.

Cảnh sát Lâm mời họ đến nhà ăn dùng bữa trưa, sau đó còn đích thân đưa họ đến sân bay an toàn.

Ai ngờ đồ ăn vừa mới dọn lên, hệ thống đã kích động hiện ra: 【Ký chủ à, tôi đã nói rồi mà! Hễ tên nghệ sĩ nào xuất hiện trong dữ liệu của tôi thì chắc chắn là có dưa! Chúc mừng cậu! Lộ dưa Trình Tân rồi!!】

Cố Tinh Thời: 【? 】

Nghe xong, cả người cậu lập tức rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, cậu quay đầu nghiêm túc nhìn về phía cảnh sát Lâm, hỏi thẳng: "Cảnh sát Lâm, cho tôi hỏi việc tiết lộ thông tin chuyến bay của nghệ sĩ, thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý như thế nào?"

Cảnh sát Lâm không cần nghĩ nhiều, liền trả lời: "Căn cứ theo 《Bộ Luật Hình Sự》, hành vi bán hoặc cung cấp thông tin cá nhân của công dân cho người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng thì có thể bị phạt tù tới ba năm hoặc tạm giam, kèm theo phạt tiền; nếu tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, thì sẽ bị phạt tù từ ba đến bảy năm, đồng thời xử phạt tiền."①

Nói xong, hắn mới sực nhớ ra Cố Tinh Thời là người đại diện, bất đắc dĩ bổ sung thêm: "Có điều, kiểu chuyện này mà muốn thu thập bằng chứng thì rất phiền. Những người tiết lộ thường lẩn trốn khắp nơi, tìm còn khó hơn cá chạch trong hang, nhiều khi phải các tỉnh phối hợp điều tra, rất rắc rối. Hơn nữa, còn cần chứng cứ xác thực chứng minh tin tức bị tiết lộ từ đâu..."

Cố Tinh Thời giơ điện thoại lên, chỉ vào bài "phốt" đang đứng top hot search:
"Thế cái này, có được coi là chứng cứ không?"

Lâm cảnh sát: "......"

Cố Tinh Thời khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Dựa theo thời gian hiển thị trong ảnh, đám paparazzi chắc vẫn chưa rời khỏi Võ Tân thị. Cảnh sát Lâm, bây giờ tôi báo án, chắc không có vấn đề gì chứ?"

① Chú thích: Dựa theo quy định của Bộ luật Hình sự Trung Quốc, hành vi tiết lộ hoặc buôn bán thông tin cá nhân bất hợp pháp có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự. 
 

Bình Luận (0)
Comment