Ngay sau khi Cố Tinh Thời dứt lời, Ngô Đào bỗng nhiên lao ra ngoài như phát cuồng.
Hai nhân viên quay phim chưa kịp phản ứng đã bị hắn xô văng sang hai bên.
Cao Thân hoảng hốt, vội hét lớn: "Ngăn cậu ta lại!! Cậu ta muốn phi tang chứng cứ!!"
Đám quay phim lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đuổi theo về phía WC nam. Nhưng vừa vào trong, lại phát hiện bên trong trống không, không có một ai.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào giọng của Cố Tinh Thời: "Cậu ta ở ngoài kia! Cậu ta đang chạy!"
Mọi người lập tức ào ào quay đầu chạy ngược ra khỏi WC.
Nhưng lúc này, Ngô Đào đã gần như lao đến cửa thoát hiểm an toàn.
Tầng này vốn không cao, một khi để hắn chạy đi, thì đừng mong bắt lại được nữa.
Tại cửa thoát hiểm, chỉ có một mình Tần Văn đang đứng, hắn ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa nhìn thấy Tần Văn, Ngô Đào lập tức tự tin hẳn lên.
Hắn không dám đối đầu với đám quay phim cao to lực lưỡng, nhưng một nam diễn viên nhỏ gầy như này, nhìn còn yếu hơn cả con gà luộc, làm sao cản nổi hắn?
Nghĩ tới đây, hắn không những không giảm tốc mà ngược lại còn tăng tốc lao thẳng về phía trước!
Cao Thân thấy vậy, lập tức hiểu ra ý đồ của Ngô Đào, trong lòng giật nảy lên: "Xong rồi!"
Tiểu Tần người gầy như vậy, nếu bị Ngô Đào đâm phải, không thể bị thương được a!!!
Nam thứ hai vừa mới xảy ra chuyện, giờ đến nam thứ ba, chẳng lẽ cũng...
"Tiểu Tần! Mau tránh ra!!" Giọng Cao Thân gấp đến mức khản đặc cả đi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền chứng kiến cảnh tượng khiến tất cả đứng hình tại chỗ...
Chỉ thấy Tần Văn nhẹ nhàng duỗi tay, nắm lấy tay áo Ngô Đào, dùng một động tác ném qua vai đơn giản, khiến thân hình to lớn của Ngô Đào trực tiếp bị quăng mạnh xuống nền, ngã sóng soài ngay trước cửa thoát hiểm.
Tiếp đó, y lập tức xoay người, thuận thế khóa tay hắn ra sau lưng, đầu gối đè chặt xuống, khống chế toàn bộ.
Cao Thân bọn người ngây người.
Cố Tinh Thời lộ ra một nụ cười đầy ý vị.
Mãi đến khi Ngô Đào phát ra tiếng kêu thảm thiết, mọi người mới hoàn hồn, hai nhân viên quay phim cuống cuồng tiến lên tiếp nhận người từ đầu gối Tần Văn.
Cao Thân thấy Ngô Đào gào thảm quá mức, không khỏi lo lắng quay sang hỏi Tần Văn: "Tiểu Tần, cái này... không sao chứ?"
Hắn không phải lo cho Ngô Đào, mà là sợ Tần Văn tuổi còn trẻ, ra tay không khống chế được lực, lỡ thật sự gây thương tích thì đối phương quay sang tố cáo cố ý gây thương tích, ngược lại lại rước họa vào thân.
Ai ngờ Tần Văn lại rất bình tĩnh: "Tôi có chừng mực."
Y lại nghiêng đầu liếc nhìn Ngô Đào, giọng điệu bình thản như gió thoảng mây trôi, nhưng rõ ràng mang theo uy h**p: "Cậu mà còn dám hét nữa, tôi thật sự bẻ tay cậu luôn đấy."
Ngô Đào: "......"
Hắn lập tức câm họng.
Lúc này, nhóm người trong phòng họp cũng nghe tiếng động chạy ra.
Hạ Nhược Ảnh nhìn thấy Ngô Đào bị hai nhân viên quay phim khống chế, bộ dạng vừa rồi còn kêu như giết heo, giờ lại run rẩy như gà mắc mưa, rồi lại nhìn sang Tần Văn vẻ mặt điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì thế này vậy a?"
Khương Hãn Cảnh nhớ tới lúc nãy Cao Thân có mượn máy dò camera, trong lòng đã mơ hồ đoán ra điều gì. Nhưng nhìn thấy người bị bắt lại chính là Ngô Đào, vẫn khiến hắn kinh ngạc.
Cao Thân lau mồ hôi trên trán, biết loại chuyện này không thể giấu được nữa.
Thế là hắn kéo hai người sang một bên, kể lại toàn bộ quá trình sự việc từ đầu tới cuối.
Khi nghe đến việc Ngô Đào dám lắp máy quay siêu nhỏ trong WC nữ, sắc mặt Hạ Nhược Ảnh lập tức trắng bệch, cả người như bị dọa đến phát run.
Khương Hãn Cảnh tuy trước đó đã mơ hồ đoán được, nhưng lúc này nghĩ đến nếu chuyện này thật sự thành công, không khỏi vừa giận vừa kinh.
Chuyện này không chỉ gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho bọn họ, mà nếu những đoạn video kia bị phát tán, thanh danh và sự nghiệp của họ gần như sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Hắn làm diễn viên bao năm, vất vả mới có cơ hội nổi bật lên khỏi dàn nam phụ, chẳng lẽ giờ phải bị hủy hết bởi một kẻ như Ngô Đào?
Nghĩ tới đây, hắn càng tức, lập tức xông đến trước mặt Ngô Đào, chất vấn: "Chúng ta không thù không oán! Rốt cuộc vì sao cậu lại làm chuyện như thế hả?!"
Nhưng lúc này Ngô Đào bị hai người đè chặt, căn bản không động đậy được.
Hắn biết với chuyện động trời như vậy, mấy người này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Vì thế hắn cũng chẳng buồn giả vờ nữa, để lộ bản mặt vô lại. Mặc cho Khương Hãn Cảnh gào hỏi thế nào, hắn cũng không thèm đáp.
Ngay lúc không khí đang căng thẳng, Cố Tinh Thời bước tới, không khách khí mà vạch trần: "Hắn nợ nần chồng chất vì đánh bạc ở Úc Cảng, vay lãi nặng rất nhiều tiền. Lần này định lén quay ảnh nhạy cảm của các người để đem bán trên chợ đen kiếm tiền."
Khương Hãn Cảnh và Hạ Nhược Ảnh đồng loạt chấn động, sau đó là một trận kinh hãi cuồn cuộn trào lên.
Chuyện này còn đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng!
Ngô Đào không ngờ Cố Tinh Thời lại biết được cả chân tướng. Lại nghĩ đến vừa rồi chính hắn ngu ngốc muốn tiêu hủy camera nhưng bị Cố Tinh Thời nhanh tay phá hỏng kế hoạch, sắc mặt hắn lập tức vặn vẹo, hung hăng trừng Cố Tinh Thời bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Nhưng giây kế tiếp, Tần Văn đã bước lên một bước, chắn trước mặt Cố Tinh Thời, giọng lạnh như băng: "Ai cho phép cậu nhìn chằm chằm vào người đại diện của tôi như vậy à?"
Ngô Đào vừa nhìn thấy tên nhóc này mặt mày lạnh lùng, ra tay thì tàn nhẫn, ngay lập tức liền cảm thấy cánh tay mình đau buốt, nào dám làm càn, lập tức ngoan ngoãn như mèo.
Khương Hãn Cảnh và Hạ Nhược Ảnh nhìn thấy tình hình đó, bất giác cảm thấy vô cùng an toàn, theo bản năng nghiêng người về phía Tần Văn, như thể đó là nơi đáng tin cậy nhất trong phòng.
Tần Văn làm như không thấy, chỉ quay sang quan tâm hỏi Cố Tinh Thời: "Không bị dọa chứ?"
Cố Tinh Thời cười nhạt: "Không sao, tôi đâu yếu ớt đến vậy."
Cậu vốn đã biết chuyện Ngô Đào qua hệ thống, cũng hiểu rõ kiểu người mê cờ bạc đến phát điên thì không còn tính người nữa, cho nên từ lâu trong lòng đã chuẩn bị sẵn. Huống hồ, Ngô Đào hiện giờ bị hai người ghìm chặt, cùng lắm cũng chỉ biết trừng mắt lườm cậu thôi, cậu còn lâu mới để tâm.
Nhưng Tần Văn vẫn như đang đối đãi với một món đồ sứ dễ vỡ, nhẹ nhàng đỡ Cố Tinh Thời trở lại phòng họp ngồi xuống, rồi còn đi rót một ly nước ấm đặt trước mặt cậu.
Khương Hãn Cảnh và Hạ Nhược Ảnh nhìn mà mắt suýt rớt ra ngoài: Khoan đã?? Hai người các ngươi rốt cuộc ai là nghệ sĩ vậy?!
Lúc này, Cao Thân vừa gọi điện thoại báo cảnh sát xong cũng bước vào, vội nói: "Cố tổng, lần này thật sự là nhờ có cậu! Nếu không phải cậu cẩn thận phát hiện, e là chuyện lớn đã xảy ra rồi!"
Khương Hãn Cảnh và Hạ Nhược Ảnh đồng loạt ngơ ra: Gì cơ?! Là Cố tổng phát hiện trước sao?!
Hai người quay sang nhìn Cố Tinh Thời, ánh mắt lập tức thay đổi 180 độ.
"Cố tổng! Vai ngài có mỏi không? Tôi giúp ngài bóp bóp nhé!"
"Cố tổng có đói không, tôi còn có đồ ăn vặt nè!"
Tần Văn: "???"
Hai người các ngươi đang làm cái gì vậy!!
Đây là người đại diện của tôi đấy!!!
Cao Thân nhìn thấy Tần Văn, nhớ lại pha ra tay vừa rồi của y, không nhịn được hỏi: "Tiểu Tần à, cái chiêu lúc nãy của cậu học ở đâu ra thế?"
Tần Văn liếc nhìn Khương – Hạ hai người đang muốn tiến lên lấy lòng, thản nhiên đáp: "Tôi từng học tán thủ, còn vài chiêu nữa. Nếu Cao đạo muốn xem, tôi có thể biểu diễn thêm."
Cao Thân: "......"
Khương – Hạ hai người: "............"
Khương Hãn Cảnh âm thầm thu lại bàn tay đang đặt lên vai Cố Tinh Thời.
Hạ Nhược Ảnh cũng lặng lẽ nhét gói đồ ăn vặt trở lại túi.
Hai người không hẹn mà cùng lùi vài bước, đồng loạt tỏ thái độ: Bọn tôi ngoan rồi, tha cho chúng tôi đi.
-
Không lâu sau, cảnh sát cũng đến nơi.
Cao Thân lập tức dẫn họ tới nhà vệ sinh lấy chứng cứ, sau đó lại cùng Tần Văn và nhóm người đến đồn cảnh sát ghi lời khai. Mãi đến xế chiều mới xong việc trở về.
Khương Hãn Cảnh và Hạ Nhược Ảnh sớm đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn chờ sẵn.
Tuy nói chỉ bằng chút chuyện này mà báo đáp được ân tình giữa Cố Tinh Thời và Tần Văn thì đúng là không đủ.
Nhưng đây chính là cảm xúc chân thực nhất của Khương Hãn Cảnh và Hạ Nhược Ảnh vào thời điểm này.
Kỳ thật từ sớm bọn họ đã đoán ra, Cố Tinh Thời và Tần Văn không phải nhân vật đơn giản.
Hai người đều nghĩ không nên đắc tội, nhưng cũng không cần thiết phải tiếp cận. Dù sao cũng chỉ là đồng sự bình thường, quay xong bộ phim này rồi, có khi chẳng còn cơ hội gặp lại.
Thế nhưng, trải qua chuyện lần này, quan hệ ngược lại lại thân thiết lên không ít.
Cơm ăn được một nửa, Cao Thân nhận một cú điện thoại. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cầm di động đi ra khỏi phòng.
Hệ thống lập tức ngoi đầu:【Ký chủ! Có chuyện lớn rồi!】
Cố Tinh Thời đang bóc tôm, động tác dừng lại: 【Làm sao vậy?】
Hệ thống: 【Một nhà đầu tư của bộ phim này muốn rút vốn!】
Cố Tinh Thời nhíu mày: 【Êm đẹp đang quay, sao lại muốn rút vốn?】
Hệ thống: 【Nhà đầu tư kia mê tín lắm. Trước đó hắn đi xem bói, kết quả chẳng tốt đẹp gì, nên đã sớm có ý rút lui. Giờ không phải mới xảy ra vụ Ngô Đào à? Hắn lại cảm thấy đúng y như quẻ tượng kia, cho nên càng kiên quyết muốn triệt tư. Bây giờ đang cãi nhau với đạo diễn Cao ngoài kia kìa!】
Cố Tinh Thời: 【??? 】
Cậu thật sự càng ngày càng không hiểu nổi giới này.
Một lúc lâu sau, Cao Thân mới mặt mày ủ rũ quay trở lại.
Cố Tinh Thời nhìn sắc mặt hắn là đoán ngay được, không cần hỏi, chắc chắn là đàm phán thất bại, bên đầu tư thật sự rút vốn rồi.
Hạ Nhược Ảnh vốn cẩn thận, thấy vậy nhịn không được hỏi: "Cao đạo, sao thế ạ? Là chuyện Ngô Đào lại có biến?"
"Chuyện Ngô Đào thì không," Cao Thân lắc đầu, rồi do dự một chút.
Việc nhà đầu tư rút vốn vốn không cần công khai với diễn viên. Nhưng đối phương là đại đầu tư, để lại lỗ tài chính quá lớn, e là bộ phim này sẽ không thể tiếp tục quay nữa, chuyện này không thể không nói rõ.
Thế là hắn nói thẳng với bọn họ.
Tất cả đều sững người.
Vốn tưởng rằng vụ Ngô Đào kết thúc rồi thì vận xui cũng hết, không ngờ rắc rối nối tiếp rắc rối.
Khương Hãn Cảnh nhịn không được hỏi: "Cao đạo, giờ tìm nhà đầu tư mới còn kịp không?"
Cao Thân thở dài: "Đối phương là đầu tư lớn, rút một cái, lỗ thủng quá lớn. Trong thời gian ngắn sao lấp đầy được. Hơn nữa, nếu nhà đầu tư mới biết chân tướng vụ rút vốn, cũng chưa chắc chịu bỏ tiền vào đâu."
Phim ảnh là lĩnh vực rất xem vận khí, nhà đầu tư lớn nửa đường rút lui, những người khác càng dễ bị ảnh hưởng tâm lý. Ai cũng sợ xui, không ít người đầu tư kiểu này vốn đã mê tín.
Nói xong, không khí cả phòng liền trở nên trầm mặc nặng nề.
Đúng lúc này, Tôn Hồng Phi tới.
Hắn sợ Cố Tinh Thời bên này gặp chuyện, rồi quay ra giận lây Văn tổng, thế thì hắn chẳng phải thành làm chuyện tốt mà thành việc xấu à!
Vừa đến nơi, đã thấy không khí khách sạn như giới nghiêm. Đạo diễn Cao và đám người sắc mặt đều khó coi, cả bầu không khí nặng nề ngột ngạt.
Tôn Hồng Phi trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.
Hắn làm như không có chuyện gì, bước vào, giả vờ nhẹ nhàng chào hỏi: "Mọi người sao thế này? Không khí u ám vậy?"
Không ngờ Cao Thân vừa thấy hắn, sắc mặt càng thê thảm hơn: "Tôn tổng cũng sẽ không phải muốn triệt tư chứ?"
Tôn Hồng Phi: "???"
"Triệt tư, triệt cái gì tư?" Hắn vẻ mặt khó hiểu: "Tôi vì sao phải triệt tư?"
Cao Thân nói: "Chẳng lẽ anh không phải vì nghe chuyện của Ngô Đào nên mới vội vàng chạy đến sao?"
Ngô Đào?
Tôn Hồng Phi càng thêm mơ màng. Hắn nhớ không nhầm thì Ngô Đào chỉ là nam thứ hai của bộ phim này, cậu ta thì làm sao?
Lúc này Cao Thân cũng phản ứng lại, hóa ra Tôn Hồng Phi hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra. Lập tức cảm thấy hối hận, nhưng giờ có giả bộ không biết thì cũng đã muộn.
Vì vậy chỉ có thể thành thật kể rõ chuyện của Ngô Đào cho Tôn Hồng Phi nghe.
Tôn Hồng Phi kinh ngạc: "Chuyện này là Cố tổng phát hiện ra sao?"
Cố Tinh Thời sợ giải thích không rõ, vội nói thêm: "Không phải tôi phát hiện, tôi chỉ là nghĩ hơi nhiều một chút, lần này cũng là vừa hay đụng trúng thôi."
Cao Thân lập tức phụ họa: "Đúng đúng, lần này may mà Cố tổng cẩn thận, nếu không thì chúng ta cũng bị vạ lây rồi."
Tôn Hồng Phi chợt hiểu ra.
Đúng vậy!
Cố tổng đúng là rất cẩn thận!
Trước đó trong thời gian tuyển tú, cậu biểu hiện chẳng khác gì những người đại diện khác, còn ở ký túc xá mấy tháng cùng các nghệ sĩ.
Nếu không phải lần đó hắn vô tình nhìn thấy cậu bước ra từ khách sạn của Văn tổng, thì đến giờ chắc vẫn còn nghi ngờ phán đoán của mình.
Nói thật, nếu không phải Cố tổng đủ cẩn thận, mấy cái tin đồn kia sớm đã bay đầy trời rồi!
Nghĩ đến đây, hắn mới thấy chuyện Cố tổng cố tình tỏ ra không thân với Văn tổng trước mặt mình cũng là hợp lý.
Chắc chắn là đã nhìn ra tâm tư của Văn tổng rồi, cho nên mới giấu đầu lòi đuôi!
Tôn Hồng Phi càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Cả người như được khai thông.
Nghi ngờ gì thì cũng không thể nghi ngờ cảm tình giữa Văn tổng và Cố tổng được!!
-
Cùng lúc đó, Kim Thế Hằng cũng đi theo sau Tôn Hồng Phi đến khách sạn này.
Hắn thấy Tôn Hồng Phi vào rồi, đợi một lát mới chậm rãi bước theo.
Ai ngờ còn chưa kịp đến quầy lễ tân đã bị người chặn lại: "Xin lỗi anh, khách sạn này đã được đoàn phim chúng tôi bao trọn."
Bao trọn khách sạn?
Kim Thế Hằng sững người, theo bản năng hỏi: "Là đoàn phim nào vậy?"
"Cái này... xin lỗi, chúng tôi không tiện tiết lộ."
Kim Thế Hằng không khỏi cau mày.
Nhân viên kiểu này không được thân thiện lắm, chỉ là tên đoàn phim thôi mà, có gì mà phải giấu.
Nhưng người ta đã chặn không cho vào, hắn cũng bị đẩy ra ngoài.
Không ổn!
Rất không ổn!
Càng nghĩ, Kim Thế Hằng càng thấy kỳ quặc. Biết đâu hắn đã lần ra được bí mật nào đó của đoàn phim này, giống như chuyện của Tôn Hồng Phi trước kia.
Càng che giấu, càng chứng tỏ đây là bí mật lớn.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức phấn chấn tinh thần, dứt khoát đi sang khách sạn đối diện.
Còn mấy nhân viên vừa chặn hắn lại, sau chuyện của Ngô Đào, giờ đây đều cực kỳ cảnh giác.
Đặc biệt là khi thấy Kim Thế Hằng rời đi rồi lại quay đầu vào khách sạn đối diện, sắc mặt hai người lập tức trở nên nghiêm túc. "Người này nhìn lén lút, chẳng lẽ chính là kiểu fan cuồng cực phẩm mà Cố tổng từng nhắc đến?"
"Rất có khả năng!"
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Gọi báo cảnh sát không?"
"Khoan đã, đừng rút dây động rừng. Để tôi đi hỏi thử hắn đang ở phòng nào, xác nhận có vấn đề rồi hãy báo."
"Được!"
......
Kim Thế Hằng hoàn toàn không biết hai nhân viên công tác kia đang nghi ngờ hắn sau lưng.
Sau khi vào khách sạn đối diện, hắn trái lựa phải chọn, cuối cùng tìm được một phòng có thể nhìn thẳng sang khách sạn bên kia, lập tức quyết định ở lại.
Đóng cửa phòng xong, hắn vội vàng mở vali ra, từ bên trong lôi ra một cái ống nhòm siêu to khổng lồ.
May mà trước khi đi hắn đã tính đến tình huống này, chuẩn bị cực kỳ chu đáo.
Hắn giơ kính lên, nhắm thẳng về phía khách sạn đối diện.
Ai ngờ vừa nhìn một cái liền phát hiện vấn đề.
Phòng nào phòng nấy ở bên kia đều kéo rèm kín mít.
Loại khách sạn này, rèm thường rất dày và nặng, một khi tắt đèn là trong phòng tối om.
Ban ngày ban mặt mà chỉ có hai ba phòng kéo rèm còn có thể hiểu được, chứ toàn bộ đều kéo rèm?
Có vấn đề!
Nhất định là có vấn đề!
Kim Thế Hằng phấn khởi hẳn lên, cảm thấy mình sắp chạm đến chân tướng rồi.
Thế nên hắn không hề vì không nhìn thấy gì mà nản chí, ngược lại càng chăm chú nhìn chằm chằm đối diện hơn.
Lúc này, Tôn Hồng Phi đột nhiên thấy hơi lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.
Cao Thân đang trong trạng thái chim sợ cành cong, sợ lỡ xảy ra chuyện mê tín gì đó khiến Tôn Hồng Phi hoảng lên bỏ chạy.
Thấy hắn tự dưng rùng mình, lập tức lo lắng nói: "Tôn tổng, anh bị cảm rồi à? Hay là điều hòa lạnh quá? Chờ chút, tôi tăng nhiệt độ lên, rồi lấy thuốc cảm cho anh."
"Không cần không cần." Tôn Hồng Phi vội xua tay.
Thật ra lúc nãy nghe Cao Thân nói nhà đầu tư muốn rút vốn, hắn cũng có một thoáng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, cả người lạnh toát, suýt chút nữa tin rằng đoàn phim này có tà khí gì đó thật.
Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp thì đã thấy sắc mặt không vui của Cố Tinh Thời, lập tức giật mình tỉnh táo lại, theo bản năng hỏi: "Cố tổng thấy sao?"
Cố Tinh Thời nhíu mày nói: "Mỗi dự án chẳng phải đều phải điều tra và đánh giá kỹ lưỡng trước khi quyết định đầu tư sao? Chỉ vì một chuyện như thế mà rút vốn, chẳng phải quá đùa giỡn rồi à?"
Tôn Hồng Phi lập tức chột dạ: "Cố tổng nói rất đúng."
Thật ra Cố Tinh Thời không hề muốn đoàn phim bị giải tán.
Bởi vì hiếm lắm mới gặp được đạo diễn ôn hòa dễ nói chuyện, dàn diễn viên cũng không có ai gây chuyện, nhân phẩm đều ổn, kiểu đoàn phim thế này thực sự quá hiếm.
Nhưng đầu tư có đầu tư của người ta, cậu nhiều lắm cũng chỉ oán thầm vài câu, chứ cũng không thay đổi được gì.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Cố Tinh Thời, Tôn Hồng Phi lập tức bừng tỉnh.
Hắn hiện tại đang đại diện cho Văn tổng đấy!!
Nếu Cố tổng nghĩ Văn tổng mê tín, rồi chán ghét thì làm sao bây giờ!?
Huống chi Cố tổng còn rất vừa ý với đoàn phim này, nếu cuối cùng thật sự tan rã, chẳng phải sẽ khiến cậu cực kỳ thất vọng sao?
Không được!
Đó chính là con đường thăng quan phát tài của hắn!
Tôn Hồng Phi trong lòng bắt đầu nghiêng cán cân.
Nếu Cố tổng muốn bộ phim này, vậy thì nhất định phải thỏa mãn anh ấy!
Quỷ quái gì chứ!
Đứa nào tới quậy thì hắn xử đứa đó! Một tên thì xử một tên, hai tên thì xử cả đôi! Không ai được phép cản trở tình yêu của Văn tổng và Cố tổng!
Dù là ma quỷ gì cũng không thể đấu lại sự hung hãn của giới giải trí này!!
Nghĩ đến đây, hắn quay sang hỏi Cao Thân: "Cao đạo, bên cậu hiện tại còn thiếu bao nhiêu vốn đầu tư?"
Cao Thân lập tức sững sờ.
Tôn tổng... đây là có ý gì!?
Hắn hỏi chỗ hổng đầu tư, chẳng lẽ không những không rút vốn mà còn muốn rót thêm sao!!
Cao Thân lập tức túm chặt tay Tôn Hồng Phi, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng: "Tôn tổng! Bên tôi còn thiếu... ba... à không! Hai ngàn vạn là đủ rồi!!"
Tôn Hồng Phi trong lòng cân nhắc. Trước đó khi báo cáo chuyện này với Đường Lăng, Đường tổng đã dặn chỉ cần không vượt quá năm ngàn vạn là được.
Bây giờ đã quyết định đầu tư, thì chi bằng chơi tới bến!
Thế là hắn dứt khoát phất tay nói: "Vậy thì Văn tổng của chúng tôi rót thêm bốn ngàn vạn!"
Mọi người: "!!!"
Cao Thân mừng đến mức nhảy dựng khỏi ghế, lao tới ôm chầm lấy Tôn Hồng Phi: "Cảm ơn Tôn tổng!"
Sau đó lại quay sang ôm lấy Cố Tinh Thời: "Hu hu hu hu cảm ơn Cố tổng! Cậu đúng là phúc tinh của tôi!"
Trong lòng hắn rõ ràng lắm, Tôn Hồng Phi vốn đã định rút vốn, là nhờ mấy câu của Cố Tinh Thời mới khiến anh ta thay đổi ý định. Không, phải nói là vì Cố Tinh Thời nên người ta mới đồng ý rót vốn tiếp!
Vừa nghĩ tới đây, hắn lập tức nhận ra Cố Tinh Thời là hoa đã có chủ, vội buông tay, rụt cổ giải thích: "Cố tổng, cậu đừng hiểu lầm! Tôi tuyệt đối không có suy nghĩ gì không an phận với cậu đâu nha!"
Cố Tinh Thời: "???"
Cao Thân nói xong thì lại nhào sang ôm đạo diễn Khương Hãn Cảnh khóc như mưa.
Cố Tinh Thời đành cho rằng hắn vui quá hóa ngớ ngẩn, bắt đầu nói năng lung tung.
Vì việc đầu tư đã ổn thỏa, đạo diễn Cao vui mừng không thôi, quyết định mời cả đoàn đi ăn mừng một bữa BBQ thịnh soạn.
Thế là một đoàn người đông đúc mênh mông cuồn cuộn kéo nhau ra khỏi khách sạn, hướng về tiệm nướng gần đó.
Lúc này, Kim Thế Hằng vẫn luôn ngồi rình ở cửa sổ bên kia lập tức phấn khích đứng bật dậy. Cái bánh đang ăn dở cũng vứt sang một bên, cầm lấy ống nhòm nhắm thẳng sang.
Rất nhanh, hắn liền thấy Tôn Hồng Phi trong đám đông.
Chỉ thấy Tôn Hồng Phi đang cùng một đạo diễn nam vây quanh một thanh niên trẻ tuổi, trên mặt cười nịnh không thể giả hơn được nữa.
Kim Thế Hằng điều chỉnh kính nhắm thẳng mặt thanh niên kia.
Lớn lên rất xinh.
Còn có chút quen mắt.
Hắn cố gắng nhớ lại, bỗng dưng linh quang lóe lên.
Trước đây trong buổi tiệc mừng công của chương trình 《Nam đoàn huấn luyện doanh》, hắn từng thấy Tôn Hồng Phi đi sau một chàng trai trẻ. Người kia trông như có mối quan hệ không tầm thường với Văn tổng và đạo diễn Phong.
Người đó hình như tên là Cố Tinh Thời.
Sau đó, khi vào phòng uống nước, hắn vô tình nghe được mấy cô gái đang tám chuyện. đúng là về Văn tổng và Cố Tinh Thời.
Các cô ấy cũng có mặt ở buổi tiệc đêm đó, thậm chí mang hết ảnh hai người về phân tích từng bức một, nào là ánh mắt dây dưa, vừa muốn đẩy ra vừa không nỡ, rồi còn tranh giành tình cảm...
Nghe đến đây, Kim Thế Hằng choáng váng thật sự.
Lúc đó hắn cũng ở ngay hiện trường, có cảm giác gì đặc biệt đâu! Làm gì có chi tiết mờ ám nào như mấy cô gái kia nói?
Nhưng hiện tại, trong lòng hắn lại lờ mờ nổi lên một suy đoán...
Có khi nào chính là do hắn quá thẳng nam, nên mới không để ý mấy tiểu tiết đó?
Văn tổng và Cố Tinh Thời thật sự đang yêu nhau?
Nếu không, thì tại sao một người như Tôn Hồng Phi, đường đường là giám đốc bộ phận của Điềm Chanh Video, lại phải hạ mình đi lấy lòng một người đại diện nhỏ của công ty sắp phá sản?
Hắn càng nghĩ, càng thấy khả năng này lớn.
Hắn còn nhớ rõ, vị trí phó giám đốc kia trước đây là hắn ứng tuyển! Ngoại trừ tổng tài và Văn tổng ra, thì ai có thể vượt quyền đề bạt Tôn Hồng Phi lên vị trí đó?!
Hừ! Tôn Hồng Phi!
Trước kia còn tưởng anh cao quý lắm, hóa ra cũng chỉ là cùng một dạng chiêu trò.
Chẳng qua tiểu tử này may mắn, ôm được cái đùi to hơn, bằng không, hôm nay người được ngồi vào cái vị trí đó hẳn phải là tôi mới đúng!
Không sao.
Nói về thổi phồng, hiểu tâm lý cấp trên, thì giữa hắn và Tôn Hồng Phi chênh lệch phải đến trăm cái Tiểu Lý!
Chờ hắn trở về công ty, nhất định phải lật bàn, đoạt lại vị trí, cướp luôn Cố tổng về tay mình!
Lúc Kim Thế Hằng trong lòng tràn đầy ảo tưởng, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang. Hắn tưởng cơm hộp đến rồi, đi qua đi lại một hồi mới mở cửa ra, liền thấy vài tên cảnh sát đứng đó.
Người cầm đầu cảnh sát với thần sắc nghiêm túc lấy ra thẻ công an nói: " Có người tố cáo cậu vi phạm quyền riêng tư người khác, xin theo chúng tôi đi một chuyến."
Kim Thế Hằng: "!!!"
"Oan uổng mà!!"
Đứng phía sau, em gái liền nói: "Tôi không oan uổng anh đâu, người ta là người báo cảnh sát ở khách sạn đối diện. Nhưng đồng chí cảnh sát, người này thật sự có chút vấn đề, tôi dẫn anh ta xem hết mấy gian phòng, cuối cùng chỉ có một hai phòng nhìn được sang khách sạn đối diện. Tôi rõ ràng đã nói với anh ta phòng WC có chút vấn đề nên anh ta phải chuyển sang phòng khác, anh ta vẫn không chịu."
Kim Thế Hằng cứng họng: "Cô... cô nói bậy, cô căn bản chưa nói phòng WC có vấn đề!!"
Lúc này, cảnh sát đã đi vào phòng, chỉ vào cửa sổ có đặt kính viễn vọng phóng đại nói: "Cái này giải thích một chút đi."
Kim Thế Hằng: "!!!"
Kim Thế Hằng bỗng tỉnh ngộ.
Chắc chắn là Tôn Hồng Phi! Có thể hắn ta đã sớm phát hiện việc mình đang bị theo dõi lén, để không để lộ bí mật, nên mới dùng chiêu trò bẩn thỉu như vậy!
Hắn thật sự xem thường tiểu tử này rồi!!
Tôn Hồng Phi!!
Chơi không nổi đúng không!!
Lão tử quyết đấu với mi không khoan nhượng!!