Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 51

 
Gần đây, Cố Tinh Thời thấy Thịnh Việt Thanh rất nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu rõ, cậu ta không phải vì hâm mộ Trình Tân mà đến gần cậu, mà là muốn chính thức đứng dưới danh nghĩa của cậu.

Lúc ý thức được điểm này, Cố Tinh Thời hơi sững sờ.

Bởi vì trước giờ cậu chưa từng nghĩ theo hướng đó. Cậu chỉ cảm thấy Thịnh Việt Thanh đáng thương, công ty quá tệ bạc với cậu ta. Gặp thì tiện thể giúp đỡ một chút, bị bôi nhọ thì lên tiếng thay. Dù gì cậu cũng là người đại diện, không thể chỉ vì đồng cảm mà lôi thêm người vào, nếu bản thân đối phương không có năng lực, bước chân vào giới này sẽ chỉ là hại người hại mình.

Vì thế, cậu đã âm thầm tìm hiểu một phen. Không ngờ lại phát hiện ra Thịnh Việt Thanh thật sự rất có tiềm năng.

Ngoại hình thì khỏi phải bàn, quan trọng là cậu ta rất có sức hút trước ống kính.

Thời trẻ cậu ta từng chụp vài bộ ảnh thời trang, tuy vẫn còn non nớt, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra linh khí sống động trên từng tấm ảnh. Sau này bị chèn ép, bị bôi đen, tin xấu lan tràn, cả con người dường như bị kén bó lại, ánh sáng ban đầu dần dần mờ nhạt.

Thế nhưng, cho dù vậy, khuôn mặt kia vẫn đủ sức hút.

Một người bị dìm đến mức đó nhiều năm, nếu là người khác chắc đã sớm gục ngã. Thế mà Thịnh Việt Thanh vẫn có thể thể hiện sống động trước ống kính, vậy đã đủ để chứng minh vấn đề.

Dù nhan sắc có thể là thật, nhưng một mỹ nhân đẹp đẽ vô hồn nhìn một lần là chán, chỉ có người như Thịnh Việt Thanh mới có thể từng chút từng chút chạm đến trái tim người xem, khiến họ không nỡ rời mắt.

Tiếp đến là tâm tính. Thịnh Việt Thanh bị đồng đội và công ty đâm sau lưng, lại bị bôi đen suốt bao nhiêu năm, vậy mà không hề trở nên u ám hay đầy thù hận, cùng lắm là có phần tiêu cực, chán nản một chút mà thôi.

Điều đó cho thấy cậu ta có tâm tính kiên định vững vàng, không dễ bị ngoại cảnh dao động.

Có tâm tính như thế, thử hỏi Thịnh Việt Thanh làm gì lại không thể thành công?

Đáng tiếc là công ty cậu ta hoàn toàn không biết cách rèn giũa một viên ngọc thô như thế, ngược lại lại mang cậu ta, một viên minh châu đi làm nền cho mắt cá. Phí phạm trời ban cũng đến mức đó là cùng.

Lúc này, Cố Tinh Thời đã quyết định, cậu muốn ký hợp đồng với Thịnh Việt Thanh.

Chỉ là còn chưa kịp hành động, thì lại phát hiện công ty của cậu ta thế mà đã chủ động đăng một bài thanh minh trên mạng, bôi nhọ cậu ta không còn chỗ lành.

Hệ thống tặc lưỡi:【 Thật ra cái người thực tập sinh kia vào viện không phải vì bị sốc tâm lý gì đâu, mà là vì điều trị bệnh lây qua đường t*nh d*c. Cậu ta với Thịnh Việt Thanh chỉ mới gặp nhau vài lần, đừng nói đến chuyện có tình cảm dây dưa, Thịnh Việt Thanh thậm chí còn chẳng nhớ nổi mặt cậu ta.】

Cố Tinh Thời sửng sốt, khó tin hỏi lại: 【Cái này, không phải quá đáng lắm sao? Bộ phim hư cấu à?】

Hệ thống: 【Chứ còn gì nữa? Bên công ty cũng đang rất khó xử. Vì thật sự mà nói, Thịnh Việt Thanh sau giờ tan làm chỉ biết về phòng chơi game, viết nhật ký, máy tính không có lấy một cái phim 18+ nào. Đến cả tôi còn không đào nổi phốt, thì bọn họ lấy đâu ra?】

Cố Tinh Thời: 【......】

Hệ thống: 【Về phần lý do công ty bôi đen cậu ta như vậy là bởi vì biết Thịnh Việt Thanh muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng. Họ sợ cậu ta sẽ khui ra chuyện ngày trước công ty đã cố tình dìm cậu ta để nâng người khác lên. Hồi mới debut, cậu ta vốn có một cơ hội rất tốt, nhưng công ty sợ cậu ta sẽ sinh lòng kiêu ngạo, không còn ngoan ngoãn nghe lời nữa nên cố tình giấu nhẹm cơ hội đó, còn khiến cậu ta đắc tội với một tiền bối trong giới.】

【Còn chuyện cắt xén thù lao, giấu nhẹm doanh thu các kiểu, thì nhiều không đếm xuể. À, sau khi Thịnh Việt Thanh rời nhóm, họ còn lấy tư liệu cũ của cậu ta để lừa các fan mới nhập hố nữa cơ...】

Cố Tinh Thời không ngờ, sau lưng chuyện này lại có nhiều khuất tất như vậy.

Cậu vốn tưởng vì Thịnh Việt Thanh mang thể chất chiêu hắc (thu hút thị phi), nên công ty mới tìm cách vắt kiệt giá trị của cậu ta. Nhưng không ngờ, ngay từ đầu, bọn họ đã chẳng có ý tốt.

Khó trách lúc Thịnh Việt Thanh đề xuất giải ước, bọn họ lại phản ứng dữ dội đến thế.

Nghĩ tới đây, cậu chủ động gọi điện cho Thịnh Việt Thanh.

Trong ấn tượng của cậu, tuy Thịnh Việt Thanh mắc chứng sợ xã giao, nhưng từ trong ra ngoài luôn toát lên sức sống. Vậy mà giờ đây, đầu bên kia điện thoại lại mang theo cảm giác khô héo, giọng nói đầy tuyệt vọng và hoảng loạn.

Ngữ khí của cậu ta cũng trở nên dè dặt, như thể chỉ cần Cố Tinh Thời lỡ lời nói ra một câu lạnh lùng thôi cũng có thể đánh sập toàn bộ tinh thần của cậu ta.

Cố Tinh Thời ban đầu có rất nhiều điều muốn nói an ủi, hướng dẫn cậu ta cách xử lý tình huống, trấn an cảm xúc.

Nhưng đến lúc mở miệng, lời nói ra lại hoàn toàn khác: "Thịnh Việt Thanh, cậu có bằng lòng ký hợp đồng với tôi không?"

Điện thoại đầu bên kia bỗng im lặng. Sau đó là một tiếng vật nặng rơi xuống đất, rồi hỗn loạn một trận binh hoang mã loạn. Cuối cùng, giọng Thịnh Việt Thanh vang lên, run run: "Thật... Thật sao? Nhưng mà..."

Cố Tinh Thời biết cậu ta đang lo lắng điều gì, liền nhẹ nhàng ngắt lời: "Chuyện khác cậu không cần lo. Tôi chỉ hỏi cậu có bằng lòng hay không."

"Em bằng lòng! Đương nhiên em bằng lòng!" Thịnh Việt Thanh nói gấp gáp, như thể chỉ chậm trễ một giây thôi, cơ hội tha thiết mong chờ này sẽ vụt mất.

Cố Tinh Thời khẽ cười: "Tốt. Vậy tiếp theo là chuyện của người đại diện."

Cậu hỏi địa chỉ ký túc xá và công ty của Thịnh Việt Thanh, rồi dặn dò tỉ mỉ từng bước tiếp theo cần làm và những gì không nên làm.

Thịnh Việt Thanh giống như cuối cùng cũng có người để dựa vào, cẩn thận lắng nghe từng lời sắp xếp của Cố Tinh Thời, hận không thể khắc ghi từng chữ một vào lòng.

Cố Tinh Thời cảm nhận được sự bất an ấy, liền cố ý chậm rãi nhấn từng từ khi nói chuyện.

Nhưng càng nghe, Thịnh Việt Thanh càng cảm thấy có gì đó không đúng, từng câu từng chữ đều là vì bảo vệ cậu ta, không có hy sinh, không có thỏa hiệp. Đến cả đối mặt với công ty cũ của cậu ta, Cố Tinh Thời cũng không lùi bước nửa phần.

Rõ ràng việc này ầm ĩ đến thế, mà nguyên nhân chính lại là do những hắc liêu do chính công ty kia tung ra.

Thịnh Việt Thanh cho dù không cam lòng, nhưng nếu xét vì đại cục, muốn cậu cúi đầu hay thậm chí xin lỗi, cậu ta cũng có thể chấp nhận được.

Không ngờ Cố Tinh Thời lại nói thẳng: "Không cần. Cậu nhớ kỹ, chỉ cần cậu không làm sai, thì vĩnh viễn không cần cúi đầu."

Cậu dừng lại một chút, giọng nhẹ đi: "Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Thịnh Việt Thanh ngẩn người.

Ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lùa qua rèm, như có một vì sao rơi xuống mắt cậu ta, ánh sáng lấp lánh lan ra khắp khuôn mặt, cuối cùng biến thành nụ cười không thể kìm nén.

"Ừm, Em tin anh."

-

Cố Tinh Thời đầu tiên là liên hệ với luật sư, sau đó mới đến đón Thịnh Việt Thanh.

Lúc này, bên ngoài ký túc xá đã có không ít paparazzi chực chờ, toàn bộ ống kính đều chĩa vào cửa sổ phòng Thịnh Việt Thanh. Còn có không ít người không rõ là antifan hay ai khác, giơ biểu ngữ lớn tiếng mắng chửi, thậm chí có kẻ ném chai lọ và đá vào cửa sổ.

Mặt Cố Tinh Thời lạnh như băng, nhưng cậu vẫn cố nén giận, âm thầm ghi món nợ này lên đầu công ty Viễn Dương Giải Trí.

Sau khi xe đỗ vào gara ngầm, cậu mới gọi điện cho Thịnh Việt Thanh.

Thịnh Việt Thanh nghe điện thoại, nhất thời ngẩn người. Trước đó Cố Tinh Thời nói sẽ đón cậu ta rời đi, cậu ta còn tưởng là sau khi hoàn tất thủ tục giải ước. Không ngờ cậu đã đến thật rồi.

May mà đồ đạc cậu ta không nhiều, lại vì quá kích động nên đã sớm chuẩn bị xong xuôi.

Khi xe rời khỏi ký túc xá, Thịnh Việt Thanh mới chú ý đến đám paparazzi và antifan đang tụ tập phía ngoài.

Chưa kịp nhìn kỹ, Cố Tinh Thời đã đưa tay kéo rèm xuống: "Đừng nhìn."

Thịnh Việt Thanh sững sờ.

Cậu ta bỗng nghĩ đến một khả năng, Cố Tinh Thời đến sớm như vậy, chẳng phải là vì sợ đám người đó làm tổn thương cậu ta sao?

Khoảnh khắc ấy, sự nhận thức ấy như dòng nước ấm len lỏi vào tim.

Đây chính là sự che chở của Cố Tinh Thời.

Thứ mà cậu ta từng ngưỡng mộ, từng khao khát mà không dám mơ tưởng, giờ đã thật sự rơi xuống trên người mình.

Dù bên ngoài toàn là mắng chửi và ác ý, nhưng Thịnh Việt Thanh lại cảm thấy mình đang ngập tràn hạnh phúc.

Cố Tinh Thời đưa cậu ta đến một khách sạn riêng tư, yên tĩnh và vô cùng thoải mái. Sau khi an ủi cậu ta thêm một lúc, cậu mới vội vàng đến gặp luật sư để thương lượng chi tiết tiếp theo.

Sáng hôm sau, Cố Tinh Thời mang theo luật sư tới đón Thịnh Việt Thanh.

Thịnh Việt Thanh tối qua nghỉ ngơi rất tốt, sắc mặt hoàn toàn khác với bộ dạng mệt mỏi, tuyệt vọng trước đó. Dù không trang điểm, làn da cậu ta vẫn sáng mịn, như toả ra ánh sáng.

Cố Tinh Thời dẫn mọi người cùng đến công ty Viễn Dương Giải Trí.

Lúc này, người đại diện của Thịnh Việt Thanh đang họp báo cáo công việc với tổng tài Viễn Dương. Không hiểu vì sao, mắt phải hắn cứ giật liên hồi, khiến trong lòng thấp thỏm bất an.

Đúng lúc đó, tổng tài Viễn Dương đột ngột nhận được một cú điện thoại: "Cái gì? Anh nói ai tới?!"

Khi dẫn người đại diện đến phòng tiếp khách, tổng tài vẫn còn chút nghi hoặc. Họ xưa nay không giao tình gì, Cố tổng tự dưng đến công ty họ làm gì?

Tuy lòng có ngờ vực, nhưng vừa thấy người tới, hắn lập tức nở nụ cười niềm nở: "Cố tổng, thật là khách quý! Không kịp đón tiếp từ xa, thất lễ thất lễ!"

Người đại diện cũng vội vàng cười nịnh, tranh thủ làm quen. Dù chỉ là quen mặt, với nhân vật như Cố tổng cũng là một mối quan hệ tốt rồi.

Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy người đứng sau Cố Tinh Thời, nụ cười của hắn lập tức cứng đờ.

Thịnh Việt Thanh

Tại sao Thịnh Việt Thanh lại đi phía sau Cố Tinh Thời?

Từ lúc tuyên bố rõ ràng muốn giải ước, người đại diện đã không liên lạc được với cậu ta. 

Ban đầu hắn còn tưởng là vì Thịnh Việt Thanh oán giận mình nên chặn liên lạc, nhưng dù sao người cũng đã không còn giá trị, hắn cũng chẳng để tâm.

Thế nhưng hiện tại, điềm xấu trong lòng hắn đang không ngừng phình to.

Cố Tinh Thời liếc qua hắn, nhưng giả vờ như không thấy, chỉ thản nhiên nhìn tổng tài Viễn Dương, nói thẳng: "Hoàng tổng, hôm nay tôi tới là để hỗ trợ nghệ sĩ giải ước."

Hoàng tổng cứng mặt: "Giải... giải ước? Giải cho ai vậy?"

Cố Tinh Thời mỉm cười: "Thịnh Việt Thanh. Chắc quý công ty vẫn còn ấn tượng?"

Sắc mặt người đại diện và Hoàng tổng lập tức đại biến.

Người đại diện không thể tin nổi mà quay đầu nhìn Thịnh Việt Thanh, rồi lại nhìn Cố Tinh Thời: "Cậu... các cậu..."

Hắn thế nào cũng không ngờ, người muốn cướp Thịnh Việt Thanh lại là Cố Tinh Thời!

Hắn ngay lập tức cảm thấy hối hận không kịp.

Một là bởi vì Cố Tinh Thời thật sự không dễ chọc.

Hai là bởi vì trong giới ai cũng biết Cố tổng mắt nhìn người cực tốt, ai được cậu nâng đỡ, người đó thể nào cũng nổi.

Lẽ nào Thịnh Việt Thanh thật sự có tư chất để nổi bật?!

Người đại diện vốn không hề để Thịnh Việt Thanh trong lòng, lúc này lại giống như bảo vật sắp bị người ta cướp mất, không cam lòng.

Hoàng tổng hiển nhiên cũng đã nghĩ tới điểm này, vội vàng lên tiếng: "Cố tổng nói đùa rồi, Việt Thanh vẫn luôn là nghệ sĩ được công ty chúng tôi coi trọng, làm sao có chuyện đột ngột giải ước chứ? Có lẽ ở đây có chút hiểu lầm gì đó."

Cố Tinh Thời bật cười, giọng đầy châm biếm: "Thì ra cái gọi là coi trọng của quý công ty, là đi vu oan cho nghệ sĩ, tung tin hắc liêu. Quả thật, tôi được mở rộng tầm mắt."

Hoàng tổng nhất thời cứng họng.

Người đại diện vội vàng xen vào, cười làm lành: "Chỉ là hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm. Chúng tôi cũng bị cái đứa thực tập sinh đó dùng lời lẽ hoa mỹ lừa gạt mà..."

Cố Tinh Thời không có ý định tiếp tục nghe những lời nói dối ghê tởm kia, trực tiếp cắt ngang: "Hai vị, tôi đến đây không phải để thương lượng với các người. Tôi nói muốn giải ước, chỉ đơn giản là thông báo mà thôi."

Sắc mặt của Hoàng tổng và người đại diện lập tức thay đổi.

Hoàng tổng liếc nhìn Thịnh Việt Thanh. Ánh mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn chỉ dừng trên người Cố Tinh Thời, đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm dành cho bọn họ.

Thái độ như vậy, đã quá rõ ràng.

Nếu không thể giữ người lại, vậy thì chỉ còn cách cuối cùng dùng cậu ta để đâm lại một dao thật sâu vào Cố Tinh Thời.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức đổi giọng: "Cố tổng muốn ký với Càng Thanh, đó là vinh hạnh của cậu ta. Nhưng dù sao chúng tôi cũng là công ty quản lý của Càng Thanh, mấy năm nay đầu tư không ít tiền bạc và công sức để bồi dưỡng cậu ấy..."

Cố Tinh Thời không nhịn được bật cười: "Xin lỗi Hoàng tổng, có lẽ tôi nói chưa rõ, ý tôi là giải ước vô điều kiện."

Sắc mặt Hoàng tổng lập tức sa sầm: "Không bỏ ra một xu mà muốn mang người đi? Cố tổng, cậu đừng quá đáng quá rồi!"

Cố Tinh Thời thở dài: "Chỉ riêng mấy chuyện các người đã làm, tôi còn chưa bắt các người bồi thường, vậy mà còn kêu tôi quá đáng?"

Hoàng tổng: "!!!"

Cố Tinh Thời tiếp lời, giọng điệu vẫn thong dong: "Nếu không, để tôi nhắc cho một chút nhé, hai năm trước, lúc Thịnh Việt Thanh còn ở công ty trước, từng phát hành album và chụp ảnh chân dung. Doanh thu thời điểm đó... hình như có chút vấn đề thì phải?"

Sắc mặt Hoàng tổng lại biến đổi lần nữa.

Mà chưa dừng lại ở đó, Cố Tinh Thời còn biết chuyện người đại diện âm thầm cắt xén phần chia của nghệ sĩ, thậm chí chuyện này ngay cả Hoàng tổng cũng không biết.

Người đại diện không ngờ Cố Tinh Thời lại biết cả chuyện đó, vội vàng quay sang nhìn Hoàng tổng, hoảng hốt nói: "Hoàng tổng, tôi không có..."

"Câm miệng!" Hoàng tổng trừng mắt quát lớn.

Hắn không biết Cố Tinh Thời làm sao tra ra được những việc đó, nhưng nếu cậu lựa chọn tới đàm phán thay vì đưa mấy chuyện này ra ánh sáng, vậy có thể chứng minh một điều trong tay cậu chưa chắc có chứng cứ xác thực.

Nghĩ đến đó, tâm trạng hắn cũng thoáng ổn định hơn một chút. Nhưng đối mặt với Cố Tinh Thời, hắn vẫn có phần chột dạ, cố gắng cứng giọng: "Cậu ăn nói bừa bãi! Tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng! Và tôi sẽ không bao giờ cho Thịnh Việt Thanh giải ước đâu! Đừng mơ lấy được người!"

Ngay lúc đó, luật sư đi cùng Cố Tinh Thời, một người đàn ông trông lịch sự nho nhã bình tĩnh lên tiếng: "Chỉ e là không dễ như ông nghĩ đâu."

Hoàng tổng trừng mắt: "Anh là ai?!"

Luật sư lấy ra danh thiếp: "Tôi là luật sư của Thịnh Việt Thanh tiên sinh, họ Cát."

Hoàng tổng: "!!!"

Đây chẳng phải là vị luật sư họ Cát nổi tiếng trong giới, cực kỳ am hiểu về các vụ kiện giải ước hợp đồng sao?!

Cố Tinh Thời mỉm cười đầy thiện chí: "Hoàng tổng, ông cảm thấy chúng ta nói chuyện ở đây là tốt nhất, hay là ra tòa sẽ hay hơn?"

Hoàng tổng: "......"

Ba tiếng đồng hồ sau, Thịnh Việt Thanh mơ mơ màng màng ký tên lên bản hợp đồng giải ước.

Hoàng tổng và người đại diện bên kia sớm đã không còn chút kiêu căng nào như trước, mặt xám như tro, miễn cưỡng ký tên.

Đợi đến khi hợp đồng được cất gọn lại, Cố Tinh Thời trịnh trọng giao phần của Thịnh Việt Thanh vào tay cậu ta: "Chúc mừng, cậu tự do rồi."

Cho đến khi ngồi xe rời khỏi trụ sở Viễn Dương Giải Trí, Thịnh Việt Thanh vẫn chưa thể tin nổi, vậy mà thật sự có thể đơn giản như thế mà giải ước?

Mà bên kia, sau khi giải ước thành công, Cố Tinh Thời lập tức đăng bài Weibo đã chuẩn bị từ trước:

【Hoan nghênh @Thịnh Việt Thanh gia nhập đại gia đình Nhạc Thế. Giăng buồm thuận gió, vượt sóng khơi xa, thẳng tiến mây trời và biển lớn.】

Ngay sau đó, Mạnh Viễn Sanh, Trình Tân, thậm chí cả Tần Văn đang quay phim ở đoàn làm phim cũng lần lượt chia sẻ lại bài viết, thể hiện sự chào đón và yêu quý dành cho tiểu sư đệ.

Thịnh Việt Thanh lại tiếp tục đờ người ra.

Trước đó cậu ta còn đang lo lắng, không biết phải làm sao để tẩy trắng bản thân khi đang mang đầy tai tiếng.

Ai ngờ Cố Tinh Thời lại đúng như những gì anh từng hứa, căn bản không để cậu ta phải trực tiếp đối mặt với những điều đó, mà thay vào đó, tự mình đứng ra gánh toàn bộ áp lực.

Quả nhiên, ngay sau khi bài Weibo được đăng, không còn mấy người nhằm vào Thịnh Việt Thanh nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Tinh Thời.

【Cố tổng, anh hồ đồ rồi! Thiếu ai không thiếu, lại đi ký hợp đồng với một người nhân phẩm tệ hại thế này!】

【Aaaaa tôi cạn lời luôn! Thịnh Việt Thanh tai tiếng không gột nổi, vừa gây họa cho một công ty xong lại nhảy sang công ty khác!】

【Cố tổng cầu xin đấy! Giới giải trí thiếu gì người vừa đẹp vừa có đạo đức, sao anh cứ phải chọn đúng cái tên gây tranh cãi thế này?!】

【Tôi thấy mọi người có phải phản ứng hơi quá rồi không? Cố tổng nhìn người xưa giờ rất chuẩn, biết đâu chân tướng không giống như trên mạng nói thì sao?】

【Tôi cũng từng nghĩ Thịnh Việt Thanh không phải người tốt gì, nhưng nếu Cố tổng chấp nhận ký với cậu ấy, chắc là có lý do đằng sau, cứ để thời gian trả lời vậy.】

【Tân binh này debut hoành tráng ghê! Mới ký hợp đồng đã có cả dàn tiền bối ra mặt chúc mừng, sau này không lẽ còn phải nhường cả tài nguyên cho bé cưng này à?】

【Lần này thì tôi thực sự thất vọng với Cố tổng. Tưởng đâu chỉ ký hợp đồng với những người có thực lực, ai ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi kiểu bình hoa ngoài đẹp trong rỗng...】

【Ha ha ha, ngồi chờ lật xe!】

【Phe phản đối xin được điểm danh!】

【Cảnh báo 10086!】

【Cái tai tiếng kia nặng thế, tôi cảm giác đến cả 10086 cũng khó mà tẩy trắng được!】

【Trước đây cũng từng có những scandal bị bôi đen thậm tệ, cuối cùng vẫn được minh oan mà?】

【Tôi chọn tin tưởng 10086.】

......

Thịnh Việt Thanh nhìn phần bình luận dưới bài đăng Weibo của Cố Tinh Thời, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, tim đập thình thịch.

Thế nhưng Cố Tinh Thời lại vẫn thản nhiên như không, nhẹ giọng nói: "Đừng vội, cứ để dư luận tiếp tục lên men thêm chút nữa."

Thịnh Việt Thanh: "???"

Cố Tinh Thời lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, Thịnh Việt Thanh định trực tiếp ký luôn, nhưng lại bị cậu ngăn lại, sau đó gọi luật sư Cát đến giải thích từng điều khoản rõ ràng cho cậu ta nghe.

Cậu còn nói chắc như đinh đóng cột: "Phí luật sư đã trả rồi, đương nhiên phải tận dụng triệt để."

Luật sư Cát: "... Cố tổng, mấy lời kiểu tận dụng triệt để này, ngài nói thẳng mặt tôi, một luật sư liệu có ổn không?"

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng hắn lại cười ngay sau đó, rồi rất tận tâm tận lực giải thích từng điều khoản cho Thịnh Việt Thanh.

Càng giải thích, hắn càng kinh ngạc.

Hắn từng xử lý vô số vụ tranh chấp hợp đồng, hợp đồng đã xem qua không đến một ngàn thì cũng phải tám trăm cái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một bản hợp đồng được soạn ra để suy nghĩ cho nghệ sĩ đến mức này.

Trong thoáng chốc, hắn suýt nữa muốn hỏi Cố Tinh Thời: Rốt cuộc ngài mở công ty giải trí, hay là đang làm từ thiện vậy?

Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cũng nhận ra. Kỳ thật, đây vốn chỉ là một bản hợp đồng bình thường thôi.

Chẳng qua, kiểu hợp đồng như vậy trước nay chỉ những nghệ sĩ đứng đầu, có tiếng nói trong giới mới có tư cách được nhìn thấy.

Hắn đã thấy quá nhiều tư bản vì ép nghệ sĩ mới mà dùng đủ mọi thủ đoạn, đến mức giờ thấy một bản hợp đồng bình thường lại thấy nó như dị loại.

Mà có lẽ, chính bản thân hắn cũng đã vô tình bị tiêm nhiễm cái logic buồn cười đó mất rồi.

Giọng luật sư Cát dần trở nên ôn hòa hơn, giảng giải xong hết, hắn còn vỗ nhẹ vai Thịnh Việt Thanh, nói: "Cậu gặp được quý nhân rồi. Làm cho tốt vào, đừng để Cố tổng thất vọng."

Thịnh Việt Thanh gật đầu thật mạnh.

Cậu ta cầm bút, dùng sự trịnh trọng chưa từng có trong đời, viết từng nét tên mình lên bản hợp đồng, giống như đang ký vào một khế ước hạnh phúc.

Ngay khoảnh khắc đó, mọi khổ cực đã từng trải qua đều trở nên mơ hồ.

Lần đầu tiên, cậu tabắt đầu mong chờ vào tương lai.

Nhưng mà, đúng lúc cậu ta còn đang ôm bản hợp đồng, đắm chìm trong cảm xúc dạt dào, thì Cố Tinh Thời đã hấp tấp quay lại, kéo cậu ta đi: "Kí xong rồi đúng không? Vậy thì cùng đi nhận công việc đầu tiên thôi!"

Thịnh Việt Thanh lập tức căng thẳng.

Cậu ta không ngờ rằng, nơi Cố Tinh Thời đưa mình đến lại là một studio ở vùng ngoại ô thành phố.

Cậu ta từng nghe các thành viên cũ trong nhóm nói qua về studio này, đây là studio cao cấp nhất, đắt đỏ nhất ở Kinh Thị. Khi nhóm vẫn còn nổi tiếng, công ty cũng chưa từng hào phóng tới mức cho họ chụp ở đây.

Cậu ta chưa từng nghĩ tới, ngay cả khi bản thân vừa mới giải ước, chưa kiếm được cho công ty mới đồng nào, vậy mà Cố tổng lại đưa cậu ta đến tận nơi này.

Mà đến khi bước chân vào trong, cậu ta còn choáng váng hơn.

Nhiếp ảnh gia hôm nay lại chính là Adam!

Tuy cậu ta biết Cố tổng và Adam có quan hệ tốt, thỉnh Adam đến chụp ảnh cũng không có gì lạ, nhưng dù sao phí mời Adam cũng đâu phải con số nhỏ.

Cộng thêm chi phí studio nữa, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến đầu óc Thịnh Việt Thanh quay cuồng.

Thế nhưng Cố Tinh Thời vẫn bình thản, tự tin đầy kiêu hãnh giới thiệu với Adam: "Đây là nghệ sĩ mới của tôi, Thịnh Việt Thanh."

Adam chỉ liếc nhìn Thịnh Việt Thanh một cái, liền không thể rời mắt, không ngớt tán thưởng: "Cậu rốt cuộc đào đâu ra bảo vật thế này vậy? Trời ạ! Khuôn mặt này đúng là kiệt tác của thượng đế! Thủ pháp của Nữ Oa cũng không thể thần kỳ hơn!"

"Dù tôi còn chưa uống rượu, nhưng linh cảm đã bắt đầu ùa tới rồi đây!"

Adam thậm chí còn tự tay làm tạo hình cho Thịnh Việt Thanh. Vừa làm, vừa kích động kêu lên, lời nói đã bắt đầu rối loạn cả ngôn ngữ.

Đến lúc bắt đầu buổi chụp, tình hình càng náo nhiệt hơn.

Thịnh Việt Thanh ban đầu còn chưa quen, có phần lúng túng, nhưng khi nhìn thấy Adam liên tục tán dương Cố Tinh Thời đứng bên cạnh, cậu ta cảm thấy như mình được một vòng an toàn bao bọc, dần dần cũng thả lỏng.

Khả năng biểu cảm trước ống kính là một điều gì đó vô cùng kỳ diệu.

Có người nhìn ngoài đời cũng không hẳn quá xuất sắc, nhưng một khi đứng trước ống kính, liền tỏa ra khí chất bá đạo và quyến rũ khó cưỡng, thu hút toàn bộ ánh nhìn.

Nếu loại khí chất đặc biệt đó lại kết hợp với nhan sắc cực hạn, sẽ tạo nên một lực công kích như đạn pháo.

Ngay khoảnh khắc đó, Cố Tinh Thời thật sự cảm nhận được điều gọi là bị nhan sắc đánh trúng tim.

Cậu vô cùng hài lòng.

Nếu mọi người đều gọi Thịnh Việt Thanh là bình hoa, vậy thì cậu sẽ khiến cái bình hoa ấy đẹp đến cực hạn, trở thành vũ khí có sức sát thương tuyệt đối.

Nhưng cậu muốn cậu ta hiểu, cậu ta không thua kém bất kỳ ai, càng không cần phải so sánh với bất kỳ ai vì cậu ta vốn đã mang trong mình thiên phú tuyệt đối.

Tối hôm đó, Cố Tinh Thời bảo Thịnh Việt Thanh đăng loạt ảnh chụp lên mạng.

Chủ đề Thịnh Việt Thanh ký hợp đồng với Cố Tinh Thời đã nổ mạng từ trưa, nhưng do phía đương sự chỉ duy nhất đăng bài xác nhận ký hợp đồng rồi im lặng, nên không khí sôi sục ban đầu dần dần lắng xuống.

Cho đến khi Thịnh Việt Thanh đăng bài mới lên Weibo giống như một quả pháo hoa vọt lên giữa đêm đen, Oanh một tiếng, khiến toàn mạng bùng cháy lần nữa.

【 Thịnh Việt Thanh làm sao lại... lại đẹp thế này!!! 】

【 Vãi chưởng! Mẹ tôi cũng phải thốt lên: Thần tiên! 】

【Đây mà là con người thật sao? Tôi thở không nổi nữa rồi! 】

【 Đây thật sự là Thịnh Việt Thanh??? Không phải chỉnh sửa quá tay đấy chứ?! 】

【 Một buổi chiều có thể chỉnh thế này? Có phải mở hack không?? 】

【 AAAA tôi vốn định vào chửi, nhưng nhìn mặt này thì tôi nói sao nổi nữa aaaa! 】

【 Tôi lập tức tuyên bố: Hải! Chồng tôi!! 】

【 Không bàn nhân phẩm vội, nhưng đẹp đến thế này thì đúng là không thể bỏ đói được nữa rồi! 】

【 Làm ơn! Về sau cứ giữ tạo hình như thế này đi! Công ty trước kia đúng là lãng phí nhan sắc của cậu! Nếu không nhờ Cố tổng, tôi còn không biết mình có thể ăn ngon đến vậy! 】

......

Thịnh Việt Thanh ngẩn ngơ.

Đây thật sự là phần bình luận dưới Weibo của cậu ta sao?

Thì ra không phải mỗi lần đăng bài đều sẽ bị chửi.

Tuy vẫn có vài anti-fan nhảy ra gây sự, nhưng rất nhanh liền bị cư dân mạng khác phản pháo ngược lại.

Trước nhan sắc đỉnh cao mang tính áp đảo, không một ai có thể chống đỡ nổi.

Cố Tinh Thời vỗ vai cậu ta, giọng điệu sâu xa: "Thế nào? Giờ đã tin lời tôi nói chưa?"

"Vâng!" Đôi mắt Thịnh Việt Thanh sáng lấp lánh như sao.

Trong lòng cậu, niềm tin bắt đầu lặng lẽ lớn lên.

Nhưng công việc của Cố Tinh Thời thì vẫn chưa kết thúc.

Cậu khởi động ngón tay, gọi ra 10086.

Tận hưởng mỹ sắc đã xong, bây giờ đến lượt các người phải đau đầu rồi.

【Hôm nay làm phiếu lớn, tám một chút về Viễn Dương Giải Trí. 】
 

Bình Luận (0)
Comment