Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 50

 
Thịnh Việt Thanh kéo kéo áo khoác trên người, vẻ mặt lộ rõ căng thẳng.

Từ hai ngày trước, khi biết mình sẽ tham gia ghi hình cho chương trình tổng hợp này, cậu ta đã vô cùng mong chờ. Hôm nay lại càng đặc biệt dậy sớm hơn một tiếng để trang điểm chuẩn bị.

Đợi xe vừa dừng lại, cậu ta lập tức tự mở cửa bước xuống, bước chân có phần gấp gáp, nhanh chóng đi về phía trường quay.

Lúc này, Bạch Nhiễm, người phụ trách camera cho trạm quay của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân vừa mới hoàn tất cảnh quay của hai người, đang định buông máy nghỉ một lát, thì bỗng nghe thấy ai đó hét lên: "Trời đất ơi! Soái quá đi mất!!!"

Phản xạ theo bản năng, cô vội giơ máy ảnh lên bấm một phát rắc, ghi lại khoảnh khắc đó. Sau khi chụp xong mới kịp phản ứng: "Khoan đã... Vừa rồi... Hình như là Thịnh Việt Thanh?"

Cô quay sang nhìn mấy fan xung quanh, ai nấy đều sửng sốt nhìn nhau.

"Thịnh Việt Thanh cũng tham gia chương trình này á?"

"Hình như là khách mời bay nhờ*?"

*Chỉ khách mời không cố định, xuất hiện một vài tập

"Trời ạ, ngoài đời anh ấy đẹp trai vậy luôn hả?! Đẹp hơn ảnh chụp gấp mười lần... không, phải trăm lần ấy!!"

"Đẹp thì có đẹp, nhưng nghe nói nhân phẩm chẳng ra sao mà?"

"Tôi nhớ không lầm thì từng đánh đồng đội thì phải? Tính tình hình như rất tệ..."

Nghe tới đây, Bạch Nhiễm vừa xem ảnh vừa lên tiếng: "Đánh người thì đương nhiên không đúng, nhưng cũng không chắc là lỗi của cậu ấy đâu? Trước đó Cố tổng chẳng phải tung đoạn ghi âm rồi sao? Nói là Hướng Triết Lâm cố tình chọc tức cậu ấy trước."

Bạch Nhiễm trước đây vốn không để ý tới Thịnh Việt Thanh lắm, nhưng lần trước khi cậu ta cùng Trình Tân cùng lên hot search, rõ ràng không sai mà vẫn bị cư dân mạng mắng chửi, khiến cô bắt đầu có chút cảm tình với cậu ta.

Thịnh Việt Thanh bước vào khu quay hình, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đang đứng đó.

Cậu ta đảo mắt nhìn xung quanh hai người một vòng, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Cố Tinh Thời đâu cả. Trong lòng không khỏi dâng lên một tia hụt hẫng.

Ngược lại, Mạnh Viễn Sanh đã nhìn thấy cậu ta.

Anh từng nghe Trình Tân kể lại chuyện xảy ra lần trước, cũng rất cảm thông với những gì Thịnh Việt Thanh đã trải qua, trong lòng sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Vì thế, anh chủ động bước đến chào hỏi.

Cả người Thịnh Việt Thanh lập tức cứng đờ.

Nếu để người ngoài nhìn vào, cảnh tượng này chẳng khác nào Mạnh Viễn Sanh đang thân thiện bắt chuyện, còn cậu ta lại lạnh lùng, xa cách.

Nhưng Mạnh Viễn Sanh lại rất tin tưởng vào con mắt nhìn người của Cố Tinh Thời.

Đã là người mà Cố tổng sẵn sàng đích thân ra mặt bảo vệ, chắc chắn không phải loại người tệ bạc.

Anh cẩn thận quan sát một lúc, rất nhanh đã nhận ra, Thịnh Việt Thanh không phải lạnh lùng, mà có lẽ là mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, không biết nên bắt chuyện với người khác như thế nào.

Đã nắm được điểm mấu chốt, Mạnh Viễn Sanh liền thay đổi cách tiếp cận, khéo léo nhắc đến Cố tổng để mở lời.

Quả nhiên, mắt Thịnh Việt Thanh lập tức sáng rực, số câu nói cũng nhiều lên thấy rõ.

Không chỉ thế, cậu ta còn rất chịu phối hợp, thỉnh thoảng còn thêm mắm dặm muối chọc cười Trình Tân. Không khí giữa ba người lập tức trở nên vô cùng hòa hợp.

Sau khi kỳ phát sóng này được đăng tải, bình luận trên mạng cũng có nhiều người thay đổi cái nhìn về Thịnh Việt Thanh:

【Thấy Thịnh Việt Thanh cũng không tệ như tưởng tượng. Trước kia tôi cứ nghĩ cậu ấy cao ngạo, không thích giao tiếp với ai, giờ nhìn lại chắc chỉ là kiểu người không giỏi ăn nói thôi. 】

【 A a a tôi chính là kiểu người như Thịnh Việt Thanh đây! Xã khủng chính hiệu! Chỉ là do sợ môi Tr**ng X* lạ, nhưng vì gương mặt hơi lạnh nên cứ bị người ta tưởng là kiêu ngạo... 】

【Ha ha ha ha, tính tình cậu ấy thật sự rất được. Tân ca nhà chúng ta cái miệng không biết kiêng nể ai, người bình thường chắc chỉ nói chuyện được với ảnh tầm ba phút là xin nghỉ. Đến cả Sanh bảo còn hay muốn đánh cậu ấy nữa kìa. Thế mà Thịnh Việt Thanh vẫn chịu khó nghiêm túc trả lời mấy câu hỏi trời ơi đất hỡi, đáng yêu gì đâu luôn! 】

......

Đây đối với Thịnh Việt Thanh mà nói, đúng là một bất ngờ ngoài mong đợi.

Tuy nhiên, cậu ta lại không thấy quá vui vẻ, bởi vì kể từ lần đó trở đi, cậu ta rất ít khi được ghi hình cùng Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc rất khó được gặp lại Cố Tinh Thời. Điều đó khiến cậu ta thất vọng vô cùng.

Cậu ta ngại không dám hỏi thẳng Mạnh Viễn Sanh bọn họ. Suy đi tính lại, cuối cùng lấy hết can đảm, tạo một tài khoản phụ, âm thầm gia nhập fan club của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân.

Sau khi vào group, cậu ta chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi canh.

Trong group thường chia sẻ lịch trình, đôi khi còn có cả phản hồi từ fans đi xem trực tiếp, chẳng hạn như hôm nay gặp được Cố tổng các kiểu.

Mỗi lần thấy như vậy, Thịnh Việt Thanh mà không được đi liền đau khổ ôm điện thoại, bóp cổ tay tiếc hùi hụi.

Là nơi cập nhật tin tức quan trọng bậc nhất, cậu ta đặc biệt quý trọng cái tài khoản phụ này.

Vì sợ mình quá im lặng bị admin cho out group, nên mỗi đợt làm số liệu, cậu ta đều vô cùng tích cực. Mua album, ủng hộ thương hiệu gì đó, chưa bao giờ tiếc tiền.

Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa trở thành người của Cố Tinh Thời, nhưng cậu ta đã âm thầm vì Cố tổng mà bắt đầu kiếm tiền rồi.

Thời gian trôi qua, các fan trong group bắt đầu đồn rằng có một đại thần ẩn danh không nói nhiều, chi tiêu hào phóng, thần bí khó dò thậm chí còn kinh động đến cả quản lý group, người lập tức có ý định kéo cậu ta vào tổ làm số liệu.

Thịnh Việt Thanh: "......"

Quản lý group nhiệt tình như lửa, khiến Thịnh Việt Thanh hoàn toàn không chống đỡ nổi. Sau một hồi bị dụ dỗ mềm mỏng, cậu ta chẳng hiểu sao lại bị kéo vào tổ số liệu.

Quản lý group cực kỳ nâng niu thành viên mới nhà có điều kiện, tay nắm tay chỉ từng bước cách làm số liệu.

Thịnh Việt Thanh trước nay còn chưa từng quan tâm đến mấy chuyện số liệu, cứ thế mà học được một kỹ năng mới siêu thành thạo.

Quản lý group thấy cậu ta học rất có tố chất, cảm giác thành tựu tràn đầy, dứt khoát càng thêm thân thiết, sau khi dạy xong còn chủ động bắt chuyện:

【 Bảo nè~ Trong tân ca tụi mình, cậu thích nhất điểm nào thế? 】

Thịnh Việt Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ trả lời:【Người đại diện. 】

Quản lý group: 【???】

-

Sau nhiều ngày nằm vùng trong group, Thịnh Việt Thanh đã nắm rõ lịch trình của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân như lòng bàn tay. Cậu ta cuối cùng cũng lần ra được quy luật xuất hiện của Cố Tinh Thời. Trải qua bao nỗ lực, cậu ta rốt cuộc cũng tìm được cách nhét mình vào một trong những hoạt động đó.

Hôm ấy, cậu ta đặc biệt trang điểm chỉn chu, mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào hiện trường.

Vừa mới vào đến nơi, ánh mắt liền quét trúng Cố Tinh Thời. Trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cậu ta muốn đi lại gần, nhưng lại không dám.

Cuối cùng, vẫn là Trình Tân từ xa thấy cậu ta, vẫy tay chào rất to.

Ánh mắt Cố Tinh Thời cũng chuyển qua nhìn theo, Thịnh Việt Thanh vội vã giơ tay lên, rụt rè vẫy lại một cái.

Cố Tinh Thời tò mò hỏi Trình Tân: "Sao các người bỗng nhiên thân nhau vậy?"

Trình Tân: "Lần trước không phải bọn tôi cùng tham gia một chương trình sao? Tôi phát hiện ra, nói chuyện với cậu ấy rất hợp gu luôn đó!"

Cố Tinh Thời càng thêm kinh ngạc: "Vậy mà còn hợp nổi với cậu á? Thế thì đúng là người thật sự lương thiện rồi!"

Trình Tân: "???"

Tôi cảm thấy cậu đang móc mỉa tôi, mà tôi còn có bằng chứng đàng hoàng.

Cố Tinh Thời ban đầu cứ nghĩ Trình Tân đang đùa với mình, nhưng ngay sau đó, hệ thống vang lên giọng điệu nghiêm túc: 【Thịnh Việt Thanh vừa gia nhập fanclub của Trình Tân, lại còn là thành viên tổ số liệu! 】

Cố Tinh Thời: 【???】

Khoan đã, cái này hình như hơi quá đà rồi đấy?

Thích đến mức này luôn hả?!

Lúc này, Thịnh Việt Thanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Cố Tinh Thời: "Cố tổng, chào anh, tôi là Thịnh Việt Thanh, anh còn nhớ tôi không?"

Câu nói này đã gom hết toàn bộ can đảm mà Thịnh Việt Thanh tích cóp được bấy lâu. Nói xong, cậu thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng anh, ánh mắt cứ lén lút trốn tránh.

Cố Tinh Thời thấy cậu ta tuy đứng đối diện mình, nhưng ánh mắt lại cứ như mơ hồ nhìn chệch đi nơi khác, giống như cứ liếc trộm về phía Trình Tân.

Cậu thuận theo ánh nhìn cậu ta mà liếc sang, liền thấy Trình Tân đang nhiệt tình kéo Mạnh Viễn Sanh kể mấy chuyện cười nhảm nhí, lập tức bực bội huých một cùi chỏ: "Có fan ở đây, chú ý hình tượng một chút!"

Trình Tân đứng hình, mắt tròn mắt dẹt. Fan gì cơ? Fan ở đâu ra vậy?!

Thịnh Việt Thanh hoàn toàn không ngờ Cố Tinh Thời đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng luôn để tâm, đúng là kiểu người lúc nào cũng coi trọng nghệ sĩ của mình. Trong lòng cậu ta, cảm giác ngưỡng mộ lại càng thêm sâu sắc.

Trình Tân cũng thấy Thịnh Việt Thanh đi tới, liền lập tức vô cùng thân thiết khoác tay lên vai cậu ta, nói đầy nhiệt tình: "Tiểu Thanh dạo này không tệ nha! Làm việc siêng năng hẳn ra, tôi thấy dư luận về cậu cũng tốt lên nhiều rồi đó, người mắng cậu cũng ít hơn trước nhiều luôn!"

Cố Tinh Thời: "......"

Hai tay cậu siết chặt, khóe môi giật giật.

Trình Tân, cậu là đồ ngốc chính hiệu!!

Ai lại mở lời chào hỏi kiểu xát muối vào tim người ta như vậy chứ!

Dân mạng nói quả không sai, cái miệng này của cậu sớm muộn gì cũng bị người ta nhét thuốc độc vào cho coi.

Cố Tinh Thời lườm Trình Tân một cái rõ sắc, rồi lập tức bước lên chắn trước mặt cậu ta, xoay sang nói với Thịnh Việt Thanh đầy xin lỗi: "Cậu đừng để bụng mấy lời cậu ta nói, cái miệng đó từ bé đã không biết nói chuyện đàng hoàng. Về tôi sẽ dạy dỗ lại."

Thịnh Việt Thanh vội xua tay lia lịa: "Không... không sao mà, không cần dạy đâu!"

Thật ra cậu ta đang lo không biết mở lời thế nào để nói về sự tiến bộ của mình thời gian gần đây, thì Trình Tân lại vừa hay giúp cậu mở đường. Cậu ta chỉ thấy biết ơn chứ đâu có giận!

Cố Tinh Thời: "......"

Nói thế mà cũng không giận, fan chân ái là không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

Vậy nên cậu càng thêm dịu dàng với Thịnh Việt Thanh.

Thịnh Việt Thanh được thái độ ôn hòa ấy cổ vũ, lấy hết dũng khí nói: "Cố tổng, thật ra dạo này tôi nỗ lực như vậy là vì đã nhận được một sự cổ vũ rất lớn..."

Cố Tinh Thời nghe thế liền bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi!"

Thịnh Việt Thanh ngẩn người: "Ơ... sao anh biết được?"

Cố Tinh Thời thầm nghĩ vì tôi có một cái hệ thống hóng drama.

Nhưng ngoài mặt lại chỉ trầm tĩnh nói: "Coi như là trực giác đi."

Thịnh Việt Thanh không ngờ việc mình ngưỡng mộ Cố tổng lại bị cậu đoán trúng, vừa thẹn vừa vui, mặt nóng bừng: "Tôi... tôi có chút lời muốn nói, không biết có được không?"

Cố Tinh Thời đã quá quen với ba đứa nghệ sĩ nhà mình, đứa nào cũng như cục đá trôi sông, chưa bao giờ hỏi han lễ phép thế này. Giờ gặp một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức muốn cảm ơn mà còn phải xin phép cậu trước, tim cậu lập tức mềm nhũn.

Cậu gật đầu: "Không sao cả, cậu nói đi."

Thịnh Việt Thanh há miệng, nhưng lại không phát ra tiếng nào.

Tự mình nói ra mấy lời này, đúng là quá thử thách rồi!

Thịnh Việt Thanh đành ra sức tự lên dây cót tinh thần, rồi nhắm mắt, vừa xấu hổ vừa nhanh như tên bắn mà nói: "Tôi chỉ muốn nói, cảm ơn anh vì đã đích thân đứng ra bảo vệ tôi, cảm ơn anh đã lên tiếng giúp tôi trên Weibo, cảm ơn anh..."

Cố Tinh Thời không ngờ cậu ta lại căng thẳng đến vậy, đến mức phải nhắm mắt lại mà nói như tụng kinh, thậm chí còn không nhận ra là người mình đang đối mặt chính là cậu, chứ không phải Trình Tân.

Cái cậu này, đúng là nhút nhát quá thể.

Cố Tinh Thời còn sợ nếu mình cắt lời, cậu ta lại lập tức rụt cổ chạy mất. Cậu tính gọi Trình Tân lại phụ một tay, nhưng kéo đến nửa đường thì bỗng đứng khựng.

Khoan đã, dịu dàng, mềm mỏng?

Cậu đối với fan của Trình Tân có phải là hơi tốt quá rồi không?

Cậu nhìn tay mình đang kéo Trình Tân, bỗng dưng buông ra.

Tên ngốc này vốn đã chẳng biết sợ cậu là gì, giờ lại được người ta khen vài câu, cái đuôi còn không vểnh tận trời?

Thịnh Việt Thanh nói xong, rụt rè mở mắt ra.

Liền thấy Cố Tinh Thời đang nhìn mình với vẻ bất đắc dĩ lại mang theo vui mừng, ôn tồn nói: "Không cần phải căng thẳng như vậy. Chúng ta đều là người một nhà cả, có gì thì cứ nói thẳng là được."

Thịnh Việt Thanh hoàn toàn đơ người.

Người một nhà?

Là cái ý mà cậu đang nghĩ tới kia, có đúng không?!

Niềm vui bùng nổ như pháo hoa trong đầu, gần như đánh thẳng vào lý trí của cậu ta.

Sắc đỏ từ vành tai lan dần đến tận má, cậu ta sắp không chịu nổi rồi!

Cậu ta siết chặt nắm tay, kiên định nói: "Cố tổng, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, cố gắng sớm ngày giải ước!"

Cố Tinh Thời nghe đến đoạn đầu thì còn rất vui mừng, nhưng nghe đến phía sau thì bỗng nhiên: "???"

Khoan đã, giải ước?

Giải cái gì ước???

Giải hợp đồng???

Nhưng Thịnh Việt Thanh nói xong liền hừng hực ý chí chiến đấu chạy mất.

Chỉ còn lại Cố Tinh Thời đứng tại chỗ nghĩ mãi không ra, cuối cùng dứt khoát quay người, hung hăng đấm Trình Tân một cú: "Chắc chắn là tiểu tử nhà cậu ăn nói linh tinh, lại dạy hư người ta!"

Trình Tân: "......??"

-

Từ sau khi được Cố Tinh Thời cổ vũ, Thịnh Việt Thanh hoàn toàn thay đổi bộ dáng chán nản trước kia, bắt đầu chăm chỉ làm việc, tích cực nhận job, nhìn số dư trong tiểu két sắt ngày càng tăng, cảm thấy ngày giải ước cũng đang đến gần.

Mà trong quá trình đó, độ hảo cảm của công chúng đối với hắn cũng dần được cải thiện, dư luận cũng bắt đầu xoay chiều.

Người đại diện của Thịnh Việt Thanh thì hoàn toàn không dám tin nổi.

Thật ra mấy năm nay anh ta vốn chẳng mấy để ý tới Thịnh Việt Thanh.

Danh tiếng của cậu ta không tốt, fan cũng không mấy trung thành, nếu không phải có anti giúp kéo lưu lượng, thì công ty đã sớm bỏ rơi cậu ta rồi.

Thịnh Việt Thanh dường như cũng không quá bận tâm, cứ như thật sự coi mình là công cụ làm việc, ngoan ngoãn chịu đựng, chỉ chờ giải ước xong rồi rút lui nghỉ ngơi.

Vì vậy, người đại diện không thể ngờ rằng, có một ngày cậu ta lại bắt đầu phấn đấu.

Thậm chí còn dần dần xoay chuyển được danh tiếng của bản thân.

Trong lòng người đại diện không khỏi bắt đầu tính toán.

Lần trước vì chuyện của Hướng Triết Lâm mà cả nhóm bị liên lụy, làm ầm ĩ đến mức nghiêm trọng. Tuy chưa bị phong sát, nhưng bị khán giả tẩy chay, công việc của cả nhóm bị đình trệ vô thời hạn, cả đoàn đều đang thất nghiệp ở nhà.

Tuy gần hai năm nay độ hot của nhóm có giảm sút, nhưng vẫn là nhóm tương đối nổi trong tay anh ta. Vậy mà lại dính phải loại sự cố như vậy, công ty bị tổn thất không nhỏ.

Anh ta là người đại diện, đương nhiên cũng bị vạ lây.

Muốn vực dậy cả nhóm này thì hơi khó, người đại diện liền không muốn tiếp tục lãng phí tài nguyên vào đó nữa, mà bắt đầu tính chuyện nâng đỡ người mới.

Nếu Thịnh Việt Thanh thật sự có thể xoay chuyển hình ảnh, cộng thêm gương mặt đó của cậu ta, thì biết đâu lại thật sự có thể nổi tiếng trở lại.

Chỉ là hợp đồng giữa anh ta và Thịnh Việt Thanh chỉ còn chưa tới hai năm, đây lại là một vấn đề lớn. Anh ta không muốn vất vả nâng người ta lên rồi lại để kẻ khác hái quả ngọt.

Nghĩ vậy, anh ta lập tức chuẩn bị một bản hợp đồng mới, tự mình tìm đến phòng của Thịnh Việt Thanh.

Lúc đó, Thịnh Việt Thanh đang ghi chép thu hoạch trong nhật ký hôm nay, nhìn thấy tiến độ giải ước lại tăng thêm một đoạn lớn, cậu ta không kiềm được mà nhảy nhót vài cái. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì đã nghe tiếng gõ cửa.

Cậu ta hơi nhíu mày.

Vì không thích tiếp xúc với người khác nên phòng cậu ta vốn chọn ở góc khuất nhất, mà tính cách của cậu ta như vậy, xưa nay chẳng mấy ai chủ động tìm đến.

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Việt Thanh là định giả vờ không có ở nhà, nhưng ngoài cửa đã vang lên tiếng người đại diện: "Thịnh Việt Thanh, tôi biết cậu đang trong phòng, mau mở cửa."

Thịnh Việt Thanh nhíu mày càng chặt.

Bình thường người đại diện vẫn luôn để mặc cậu ta tự sinh tự diệt, có việc gì cũng chỉ nhắn WeChat báo một tiếng, hôm nay lại đích thân đến tận cửa, thế nào cũng thấy chẳng phải chuyện tốt.

Thịnh Việt Thanh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng cất quyển nhật ký đi, sau đó mới ra mở cửa. Nhưng cậu ta cũng không cho người đại diện vào phòng, chỉ đứng chặn trước cửa, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

Người đại diện bị thái độ của cậu ta làm cho tức muốn nghiến răng, nhưng nghĩ đến khả năng kiếm lời từ cậu ta , vẫn cố nuốt giận, gượng cười một cách khoa trương: "Tất nhiên là chuyện tốt, vào trong rồi nói."

Thịnh Việt Thanh hơi do dự, nhưng người đại diện đã tự tiện nghiêng người đi vào phòng cậu ta, ngồi thẳng lên ghế sô pha không chút khách khí: "Thời gian trôi nhanh thật, cậu vào công ty cũng gần ba năm rồi ha."

Thịnh Việt Thanh: "Ừm."

Người đại diện cảm khái nói: "Nhớ hồi đó, trong một đám thực tập sinh, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhìn trúng cậu..."

Thịnh Việt Thanh: "À."

Đối mặt với gương mặt không chút biểu cảm, thái độ lạnh nhạt như nước đổ đầu vịt của Thịnh Việt Thanh, người đại diện cũng không diễn nổi nữa, dứt khoát nói thẳng mục đích mình đến đây.

Thịnh Việt Thanh trừng lớn mắt: "Gia hạn hợp đồng?"

Tuy cậu ta không giỏi giao tiếp, nhưng không có nghĩa là ngốc.

Mấy năm nay công ty đối xử với cậu ta như thế nào, cậu ta đều nhìn rõ. Với cái đãi ngộ như vậy, mà cũng không biết xấu hổ mở miệng đòi gia hạn hợp đồng?

Người đại diện: "..."

"Tôi biết mấy năm nay công ty đối xử với cậu không được tốt cho lắm, nhưng chuyện này cũng không thể trách chúng tôi." Anh ta nói đầy vẻ lý lẽ: "Công ty cũng muốn nâng đỡ cậu, nhưng còn phải xem có nâng được không nữa chứ. Cậu từ lúc debut đã là một bộ mặt xụ, chẳng biết ăn nói, quan hệ với đồng đội cũng không tốt. Nếu đổi sang công ty khác thì đã sớm bị đóng băng rồi. Tôi đây chính là trăm cay ngàn đắng mới giành cho cậu cơ hội làm việc..."

Nếu là lúc mới debut, có khi Thịnh Việt Thanh thật sự sẽ ngây ngô bị anh ta lừa.

Nhưng giờ đã lăn lộn trong giới giải trí ba năm, Thịnh Việt Thanh đã sớm nhìn thấu con người này.

Chỉ là cậu ta không giỏi nói chuyện, nên chẳng muốn phí lời với đối phương.

Người đại diện nói một tràng dài, thấy cậu ta không phản bác gì, còn tưởng lời mình có hiệu quả, hài lòng lấy hợp đồng ra: "Cậu xem bản hợp đồng đi, chỗ nào chưa hài lòng thì tôi lại giúp cậu điều chỉnh thêm..."

Ai ngờ Thịnh Việt Thanh còn chưa thèm liếc qua đã lạnh giọng nói: "Tôi không ký."

Người đại diện trừng mắt: "Cậu nói gì?!"

Thịnh Việt Thanh nhấn giọng rõ ràng: "Tôi nói, tôi sẽ không ký!"

Người đại diện tức điên: "Cậu điên rồi à?"

Thịnh Việt Thanh chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ đi đến mở cửa phòng: "Nếu không có chuyện gì khác thì anh đi đi. Tôi muốn nghỉ ngơi."

Người đại diện tức đến nỗi suýt hộc máu mà rời đi.

Nhưng càng đi, anh ta càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh ta đã quản lý Thịnh Việt Thanh ba năm, tuy không quá để tâm, nhưng cũng hiểu rõ tính cách của cậu ta.

Nếu cậu ta vẫn giống như trước, chỉ muốn qua loa mấy năm rồi rút lui, thì sẽ không đột nhiên chăm chỉ như bây giờ.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó!

Anh ta bỗng nhớ lại khoảng thời gian trước, Thịnh Việt Thanh từng hỏi anh ta về vấn đề vi phạm hợp đồng.

Chẳng lẽ có công ty nào đó muốn ký với cậu ta, còn đồng ý gánh luôn khoản phí vi phạm? Vì vậy cậu ta mới kiên quyết không gia hạn hợp đồng?

Người đại diện càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra!

Dù sao thì mấy năm nay họ đã làm gì, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ hơn ai hết.

Những chuyện như kéo dẫm, chắn đao, chính là lý do Thịnh Việt Thanh không giải thích gì cả. Bởi vì lúc trẻ, vận may của cậu ta với người ngoài khá kém, nên mới có thể thành công được như bây giờ.

Nhưng nếu có công ty nào đó giàu có muốn trả tiền phạt vi phạm hợp đồng cho Thịnh Việt Thanh, chắc chắn là muốn nâng tầm cậu ta lên, chứ không thể nào để trên người cậu ta treo một đống tin xấu xí như vậy.

Nếu Thịnh Việt Thanh định tẩy trắng danh tiếng, thì những người nghệ sĩ do anh ta quản lý chắc chắn sẽ bị phản bội, có thể sẽ giống như Hướng Triết Lâm và nhóm của anh ta, bị khán giả tẩy chay, rồi không lâu sau sẽ bị phong sát trong nhóm này.

Điều đó không thể chấp nhận!

Người đại diện hình dung đến tình huống này, sắc mặt liền thay đổi nhanh chóng, trở nên khó coi.

Thịnh Việt Thanh.

Nếu cậu không muốn ký gia hạn hợp đồng, thì đừng trách tôi phải dùng đến biện pháp mạnh đối với cậu.

-

Vài ngày sau, công ty quản lý của Thịnh Việt Thanh bất ngờ phát ra một bản thanh minh.

Trong bản thanh minh nói rằng, trong quá trình hoạt động trong nhóm, Thịnh Việt Thanh thường xuyên làm việc lộn xộn, không chịu tập luyện nghiêm túc, hay xảy ra mâu thuẫn với đồng đội. Hơn nữa, hai năm trước còn từng đùa giỡn với một thực tập sinh, khiến người đó bị trầm cảm nghiêm trọng, phải rút lui khỏi nhóm để dưỡng bệnh.

Sự việc quá nghiêm trọng, sau khi điều tra rõ ràng sự thật, công ty không muốn tiếp tục hợp tác với người như vậy, vì muốn giữ gìn thuần phong mỹ tục xã hội, nên quyết định phơi bày sự việc ra ngoài.

Bản thanh minh này vừa công bố, ngay lập tức khiến dư luận dậy sóng.

Chẳng bao lâu, một tài khoản Weibo của một thực tập sinh từng rời nhóm cách đây hai năm, bất ngờ đăng tải một bài viết dài.

Dù không nêu tên trực tiếp, nhưng mọi câu chữ đều ủng hộ bản thanh minh của công ty.

【 Ngã Tào! Hóa ra đúng là vậy!! 】

【 Tôi nhớ thực tập sinh này!! Ngoại hình rất thanh tú, vốn định tham gia tuyển chọn, nhưng đột nhiên nghỉ vì bệnh, lúc đó còn thấy rất tiếc, không ngờ sự thật lại như thế... 】

【 Nghệ sĩ gì mà cũng chính là Thịnh Việt Thanh sao! Tôi từng nghĩ trong nhóm đánh nhau đã đủ tồi rồi, không ngờ cậu ta còn kinh khủng hơn thế! 】

【 @Thịnh Việt Thanh, cuộc đời người ta đều bị cậu làm hỏng, cậu còn không biết xấu hổ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. 】

【 Thật là Thịnh Việt Thanh sao? Tôi thấy cậu ta không giống người như vậy, lần trước đã chứng minh rồi là cậu ta bị hãm hại! 】

【 Công ty cũng tự đứng ra làm minh chủ, còn có thể giả được không? 】

【 Lúc đó còn thấy Hướng Triết Lâm bị mắng quá nặng, giờ nghĩ lại, loại người này đáng bị như vậy! 】

【Tuy rằng lúc đó Hướng Triết Lâm mắng đến khó nghe, nhưng có thể cậu ta là đang thay thực tập sinh hết giận, kết quả lại bị Thịnh Việt Thanh lợi dụng, nghĩ kỹ lại càng thấy kinh khủng thật! 】

【 Vãi ra! Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng +1 】

【 Rác rưởi Thịnh Việt Thanh, cậu sao không chết đi cho rồi!! 】

......

Thịnh Việt Thanh vốn đang tham gia một sự kiện, vừa kết thúc lên xe, bỗng trong đám đông vang lên câu: "Cậu đi tìm chết đi!"

Ngay sau đó một chai nước khoáng bị ném thẳng vào người cậu ta.

Nước bắn ướt sũng toàn thân.

Thịnh Việt Thanh kinh hồn chưa kịp định thần đã bị đẩy lên xe, mở điện thoại mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Cậu ta cũng không nhớ mình đã về ký túc xá thế nào, chỉ biết là mình cuộn tròn trong chăn.

Nhưng những lời nhục mạ vẫn không ngừng vang lên trong đầu.

Cậu ta lạnh toát người, tay chân run rẩy cầm lấy điện thoại, như nắm lấy cọng rơm cuối cùng để bám víu.

Kỳ thật hôm nay cậu ta vốn rất phấn chấn.

Bởi vì đến cuối tháng này, cậu ta có thể thanh toán xong tiền phạt vi phạm hợp đồng, rồi giải thoát khỏi công ty.

Cậu ta đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ đi tìm Cố tổng. Nếu không thể làm nghệ sĩ nữa thì cũng có thể làm thực tập sinh một lần nữa.

Dù sao không còn ràng buộc gì, chỉ cần còn chút tích lũy để sinh hoạt là được, có thể chịu đựng được.

Nhưng giờ phút này, tất cả hy vọng của cậu ta đều tan vỡ.

Cậu ta biết công ty nói đều là giả, cậu ta chưa từng gặp thực tập sinh kia, nhưng như những bình luận kia nói, công ty tự đứng ra thanh minh, sao lại có thể giả?

Ai tin rằng công ty lại đi hãm hại cậu ta?

Nghĩ đến đây, lòng Thịnh Việt Thanh lạnh lẽo như băng.

Cả người như bị kéo xuống vực thẳm tuyệt vọng.

Vết nhơ to tướng như vậy, căn bản không thể tẩy trắng được.

Ai ký hợp đồng với cậu ta cũng sẽ bị mang tiếng xấu.

Cậu ta không nghĩ sẽ hại đến Cố Tinh Thời.

Thôi bỏ đi.

Có lẽ cậu ta không có được số phận như vậy.

Thịnh Việt Thanh buông lỏng tay, điện thoại rơi xuống đất.

Nhưng thật sự trong lòng không cam lòng.

Thiếu chút nữa, cậu ta đã có thể chạm tới ánh sáng.

Nhưng ngay trước ngưỡng cửa ánh sáng ấy, lại bị đánh rơi xuống vực sâu.

Thịnh Việt Thanh không hề hay biết, nằm bất động như một khối vô tri trên mặt đất.

Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại rất đặc biệt.

Thịnh Việt Thanh run nhẹ người.

Cậu ta biết rõ tiếng chuông đó là của ai.

Cậu ta đã lưu số điện thoại của Cố Tinh Thời trong máy, và đổi nhạc chuông thành bài hát cậu ta thích nhất.

Trước đây, cậu ta đã từng rất mong chờ tiếng chuông này vang lên. Nhưng lúc này, lại sợ hãi nó.

Tiếng chuông vang lên lần đầu, cậu ta không nghe máy.

Ngay khi chuông im bặt, cậu ta hối hận ngay, vội vã cầm điện thoại, run rẩy muốn bấm trả lời nhưng lại chần chừ.

Rồi tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Ngón tay như muốn nhanh hơn trí não một bước, bấm nhận cuộc gọi.

Microphone truyền đến giọng nói ôn hòa của Cố Tinh Thời. Mũi Thịnh Việt Thanh đau nhói, nước mắt trào ra trong chớp mắt.

Cậu ta tưởng mình sẽ xin lỗi Cố Tinh Thời, tưởng sẽ giải thích mình không phải người như vậy, nhưng lại nghẹn lời không nói nên câu nào.

Cậu ta nghĩ Cố Tinh Thời sẽ trách móc, thất vọng về mình.

Nhưng lại nghe từng câu từng chữ của Cố Tinh Thời nói: "Thịnh Việt Thanh, cậu nguyện ý cùng tôi ký hợp đồng sao?"

 

Bình Luận (0)
Comment