Tuy mở đầu có hơi xấu hổ, nhưng Cố Tinh Thời và Thịnh Việt Thanh dần dần cũng trở nên quen thuộc hơn.
Cố Tinh Thời phát hiện, Thịnh Việt Thanh quả thật không giỏi trò chuyện phiếm phần lớn thời gian chỉ đáp lại một hai chữ, thêm vào khuôn mặt mang cảm giác xa cách kia, đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm rằng hắn cao ngạo khó gần.
Nhưng trong mắt Cố Tinh Thời, tuy hắn không khéo ăn nói, nhưng mỗi câu đều có đáp lại, thực chất là kiểu người rất nghiêm túc và thành khẩn.
Nói chuyện được một lúc, Cố Tinh Thời còn có việc khác nên rời khỏi phòng hóa trang trước.
Trong phòng chỉ còn lại Thịnh Việt Thanh và Trình Tân, cùng hai trợ lý đi theo họ.
So với trợ lý của Trình Tân luôn tay luôn chân bận rộn, trợ lý của Thịnh Việt Thanh thì lại ngồi một bên nghịch điện thoại, hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến nghệ sĩ nhà mình.
Nhưng Thịnh Việt Thanh cũng không để tâm, dường như đã quá quen với cách đối đãi như thế này.
Trình Tân vẫn luôn âm thầm quan sát, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Công ty cậu có phải nghèo lắm không?"
"Hả?" Thịnh Việt Thanh hơi ngớ người, "Cũng tàm tạm thôi."
Hắn không hiểu vì sao Trình Tân lại đột nhiên hỏi vậy.
Trình Tân nói rất nghiêm túc: "Chủ yếu là nhìn mấy người các cậu, đến trợ lý cũng thuê không nổi, còn phải bỏ tiền ra thuê người đóng giả nữa."
Giọng điệu cậu ta nghiêm trang đến mức khiến người ta khó phân biệt là đang châm chọc hay thật sự nghi hoặc.
Trợ lý của Thịnh Việt Thanh lập tức đỏ mặt, môi mấp máy mãi, nhưng rốt cuộc không nói được lời nào phản bác.
Bình thường hắn vẫn dựa vào việc người đại diện và công ty không coi trọng Thịnh Việt Thanh mà lười nhác, thấy nghệ sĩ không phản ứng gì thì càng lúc càng quá quắt. Đây là lần đầu tiên bị người chỉ thẳng mặt như vậy, cuối cùng cũng thu liễm lại một chút, miễn cưỡng đứng dậy đi lấy cơm hộp thay Thịnh Việt Thanh.
Thịnh Việt Thanh do dự một chút, quay sang nói với Trình Tân: "Cảm ơn cậu."
Trình Tân mờ mịt: "Cảm ơn tôi làm gì?"
Thịnh Việt Thanh: "......"
Trình Tân lại như có hứng thú, nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu chính là cái người Tần Văn gọi là tiểu xui xẻo đó à?"
Thịnh Việt Thanh: "......"
Trình Tân gật gù như đang đánh giá: "Nói thật nha, khí chất của cậu rất hợp với công ty bọn tôi đấy."
Hai mắt Thịnh Việt Thanh sáng rực: "Thật sao?"
Trình Tân: "Ừ, vì công ty bọn tôi thừa mứa kẻ xui xẻo."
Thịnh Việt Thanh: ".................."
Sau một lúc trò chuyện với Trình Tân, rốt cuộc Thịnh Việt Thanh cũng chịu không nổi, mượn cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài.
Ai ngờ ngay tại cửa nhà vệ sinh, Thịnh Việt Thanh lại chạm mặt người mà hắn không muốn gặp nhất, cựu đồng đội của hắn, Hướng Triết Lâm.
Hướng Triết Lâm chính là một trong những thành viên đầu tiên của nhóm nhạc mà Thịnh Việt Thanh từng tham gia khi mới gia nhập công ty.
Lần đầu tiên Thịnh Việt Thanh bị mắng chửi trên mạng, chính là vì Hướng Triết Lâm đăng một bài viết dài than thở kể rằng bản thân đã khổ luyện nhiều năm, trải qua không ít gian khổ, cuối cùng mới có cơ hội debut, vậy mà lại bị bắt nạt trong nhóm. Tuy không chỉ đích danh, nhưng tất cả các dấu hiệu đều hướng về phía Thịnh Việt Thanh.
Đúng lúc đó nhóm đang trong giai đoạn hoạt động quảng bá, ba người còn lại đều hòa thuận vui vẻ, chỉ có Thịnh Việt Thanh suốt quá trình lạnh mặt, không hề giao lưu với ai.
Thật ra nhóm nhạc của họ không quá nổi, phần lớn lưu lượng đều nhờ vào gương mặt nổi bật của Thịnh Việt Thanh.
Nhưng sau vụ việc kia, độ hot bỗng nhiên bùng nổ. Rất nhiều cư dân mạng bắt đầu liên tưởng đến hoàn cảnh đi học, đi làm của bản thân, đồng loạt đồng cảm với ba người còn lại, tức giận mắng chửi Thịnh Việt Thanh.
Đặc biệt là công ty lại giữ thái độ mập mờ, không đứng ra bênh vực ai rõ ràng. Thịnh Việt Thanh dù đã giải thích, nhưng phản tác dụng càng khiến mọi người tin lời của Hướng Triết Lâm.
Đó là lần đầu tiên Thịnh Việt Thanh phải hứng chịu làn sóng công kích trên mạng, những lời nhục mạ, nguyền rủa như phủ kín bầu trời, khiến đầu óc cậu ta trống rỗng, tay chân lạnh toát.
Cũng là lần đầu tiên cậu ta nhận ra, hóa ra quan hệ giữa người với người có thể tàn nhẫn đến thế.
Những người từng gọi là đồng đội, từng cùng ăn cùng ngủ, thậm chí cả người đại diện, lại chính là người giơ dao đâm hắn từ sau lưng. Những fan từng nói sẽ mãi ở bên cũng quay lưng, hung hăng đâm thẳng lưỡi dao ấy vào ngực cậu ta.
Chuyện này đã để lại một vết thương rất sâu trong lòng Thịnh Việt Thanh.
Ngày cậu ta bị đuổi khỏi nhóm, ai nấy đều vỗ tay hả hê, lại chẳng ai biết, chính cậu ta cũng âm thầm thở phào một tiếng.
Từ đó về sau, trong mọi hoạt động, cậu ta đều cố tránh mặt Hướng Triết Lâm và những người còn lại.
Cũng may Hướng Triết Lâm giờ là thành viên chủ lực của một nhóm nhạc nam đang nổi, còn cậu ta thì chỉ là một kẻ vô hình nhỏ bé cơ hội va chạm gần như không có.
Vì thế, Thịnh Việt Thanh thật sự không ngờ, lần này lại đụng phải Hướng Triết Lâm cùng tham gia một chương trình.
Không hề do dự, cậu ta liền xoay người định rời đi, lại bị Hướng Triết Lâm chặn trước mặt.
Hướng Triết Lâm cười tươi, nhưng lời nói thì lại độc địa vô cùng: "Nghe nói lần trước mày lại lên hot search vì đánh nhau? Bao nhiêu năm rồi, vẫn chẳng khá lên nổi là sao?"
Sắc mặt Thịnh Việt Thanh lập tức lạnh hẳn xuống.
Hướng Triết Lâm như được châm ngòi, càng nói càng hăng: "Tao đã bảo rồi, mày vốn dĩ không hợp với giới giải trí này. Sống dở chết dở như vậy thì bám víu làm gì? Có ai thích mày đâu, chương trình của mày toàn anti-fan xem cho vui thôi..."
Là người từng là đồng đội, Hướng Triết Lâm biết rõ Thịnh Việt Thanh để tâm điều gì nhất, từng câu từng chữ đều đâm trúng chỗ đau chí mạng.
Thịnh Việt Thanh theo bản năng siết chặt nắm tay, nhưng rất nhanh lại nhớ đến Cố Tinh Thời cũng đang ở đây.
Đó là người duy nhất từng lên tiếng vì cậu ta, đối xử với cậu ta ôn hòa và tôn trọng. Cậu ta không muốn để Cố Tinh Thời nhìn thấy bộ dạng mình ra tay đánh người.
Nắm tay đang siết dần buông lỏng, gương mặt cậu ta lạnh lại, im lặng lách người định vòng qua Hướng Triết Lâm.
Hướng Triết Lâm thoáng sững người.
Trước đây, chỉ cần hắn nói vài câu như vậy, Thịnh Việt Thanh nhất định sẽ không nhịn được. Hôm nay sao lại khác?
Đúng như Thịnh Việt Thanh từng đoán, việc công ty để cậu ta tham gia chương trình này, thực sự không có ý tốt.
Đoàn của Hướng Triết Lâm vốn không mạnh về thực lực, năm đó cũng chỉ nhờ chuyện của Thịnh Việt Thanh mà được netizen đồng cảm, nổi lên nhờ làn sóng thương cảm. Nhưng vì thiếu năng lực sân khấu thật sự, lượng fan nhanh chóng suy giảm, kiểu lưu lượng giả tạo ấy sớm muộn gì cũng lụi tàn.
Huống chi, lần trước hắn vướng vào một scandal cố ý tung tin để gây chú ý, dù công ty đã vội vàng che đậy, nhưng danh tiếng vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, fan đồng loạt rút lui, đúng là cảnh dậu đổ bìm leo.
Thấy nhóm đang dần rơi vào trạng thái im lìm, Hướng Triết Lâm bắt đầu hoảng. Những năm qua hắn sống quá sung sướng, sao có thể chịu quay về cuộc sống mờ nhạt như trước?
Cho nên, hắn lại nhớ đến Thịnh Việt Thanh.
Chỉ cần có thể chọc giận cậu ta, khiến cậu ta ra tay đánh người, thì hắn lại có thể lên mạng bán thảm, lấy lại sự đồng tình của fan năm xưa, cứu vãn độ nổi tiếng của nhóm, biết đâu còn có thể hot thêm lần nữa.
Vì vậy, hắn còn cố tình mời paparazzi trà trộn vào trường quay, chuẩn bị sẵn máy ảnh, chỉ đợi bắt được khoảnh khắc ra tay như vậy mới đủ sức thuyết phục.
Hắn đã tính toán tất cả...Chỉ là không ngờ, Thịnh Việt Thanh lại chịu đựng được.
Ngay lúc Thịnh Việt Thanh chuẩn bị rời đi, Hướng Triết Lâm cắn răng.
Bất kể cậu ta nhịn là vì lý do gì, thì màn diễn này, hôm nay nhất định phải hoàn thành.
Vì vậy, hắn lại lần nữa chặn đường, lời nói cũng trở nên cay độc hơn.
Đúng lúc ấy, một giọng nói từ chỗ rẽ vang lên: "Nhìn qua cũng biết công ty mấy người nghèo thật đấy, đến cả tiết học diễn đạt ngôn ngữ cũng tiếc không chịu dạy nghệ sĩ."
Hướng Triết Lâm giật nảy mình, vừa quay đầu đã thấy người kia bước ra, sắc mặt lập tức tối sầm lại: "Trình Tân!"
Tuy đều là thành viên nhóm nhạc nam, nhưng độ nổi tiếng của họ lại hoàn toàn không thể so với Hạn Định Đoàn mà Trình Tân đang ở, nhất là hai người nổi bật nhất là Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân, gần như là TOP lưu lượng toàn đoàn, khiến cho người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Hướng Triết Lâm càng bực hơn. Trình Tân thì có tư cách gì mà châm chọc khả năng diễn đạt của mình chứ!?
Nhưng Trình Tân chẳng thèm để ý tới hắn, chỉ nhìn sang Thịnh Việt Thanh, người vẫn đang bị chặn lại mà lắc đầu cảm thán: "Tôi đã nói rồi, cậu đúng là thiên mệnh xui xẻo, chưa kịp vào WC đã vấp phải đống phân."
Thịnh Việt Thanh: "......"
Mặt Hướng Triết Lâm tối sầm lại: "Trình Tân, rốt cuộc cậu có ý gì hả?!"
Trình Tân lộ vẻ mặt khinh bỉ kiểu Sao cậu lại dốt nát, không học vấn không nghề nghiệp đến vậy, nghiêm túc giải thích: "Chỉ là một phép so sánh thôi, cậu đâu phải thật sự là phân."
Cơn giận dữ đầy bụng của Thịnh Việt Thanh giống như quả bóng vừa bị chọc thủng, bỗng chốc xẹp xuống, không hiểu sao lại tiêu tan hết, chỉ còn cảm giác dở khóc dở cười.
Nhưng Hướng Triết Lâm thì gần như phát điên, khiêu khích nói: "Chỉ biết nói mồm thì có gì hay? Nếu thật sự muốn bênh vực cậu ta, thì tới mà đánh tôi đi! Đánh nè!"
Thịnh Việt Thanh không đáp lời. Nếu chỉ có một mình, cậu ta chắc chắn đã đấm luôn rồi, mấy chuyện bị đào phốt cậu ta không sợ, bị chửi quen rồi, lo gì thêm một cái.
Nhưng Trình Tân thì không được. Cố Tinh Thời sẽ lo lắng, vì vậy cậu ta tuyệt đối không thể để Trình Tân dính vào chuyện này.
Thịnh Việt Thanh cố nén cơn giận, kéo Trình Tân định rời đi.
Ai ngờ Hướng Triết Lâm không chịu buông tha, cứ chắn ngang đường họ.
Thịnh Việt Thanh tức điên, biết rõ Hướng Triết Lâm cố tình khơi chuyện, giống hệt như từng làm với hắn trước kia. Cậu ta vội nghiêng người định che chắn cho Trình Tân, để cậu ấy đi trước.
Ai ngờ Trình Tân đột nhiên tiến lên một bước, thẳng tay đẩy mạnh Hướng Triết Lâm ra.
Hướng Triết Lâm đập lưng vào tường cái rầm, ngơ ngác một giây, rồi ánh mắt lập tức lộ vẻ mừng như điên.
-
Cùng lúc đó, Cố Tinh Thời đang cùng đạo diễn và tổ làm việc trao đổi về lịch diễn tập, thì hệ thống đột ngột nhảy ra:【 Ký chủ ký chủ! Có dưa nè! 】
Vừa nghe thấy giọng hệ thống hưng phấn như vậy, trong lòng Cố Tinh Thời lập tức vang lên một tiếng lộp bộp bản năng: 【Dưa gì cơ?】
Hệ thống: 【Trình Tân và Thịnh Việt Thanh, hai người đồng đội cũ đang đánh nhau rồi!】
Cố Tinh Thời: 【!!! 】
Cậu lập tức ngắt cuộc trò chuyện đang dang dở: "Xin lỗi, đột nhiên tôi có chút việc gấp, không thể tiếp tục được."
Dứt lời, cậu vội vã chạy đến địa điểm xảy ra sự việc mà hệ thống vừa báo.
Vì đang tập trung nghe hệ thống thuật lại tình hình, cậu hoàn toàn không chú ý đến xung quanh, cũng không để ý rằng mình vừa vô tình lướt qua một vị khách quý mới đến.
Vị khách quý vừa thấy cậu liền kéo tay người đại diện bên cạnh: "Kia chẳng phải là Cố tổng sao?"
Người đại diện nhìn quanh: "Ở đâu cơ?"
Khách quý chỉ một cái: "Kìa, bên đó."
Người đại diện lập tức kéo hắn chạy theo: "Đi mau, qua chào Cố tổng một tiếng. Nếu có thể xin được Adam chụp ảnh cho, lần này chẳng khác gì trúng mánh lớn!"
Cùng lúc đó, ba MC chủ trì từ phòng nghỉ đi ra, tò mò nhìn ba người đang hối hả bước đi: "Họ đi đâu mà vội vậy?"
"Không rõ nữa."
"Có chuyện gì sao? Hay là xảy ra sự cố? Mình cũng qua xem thử đi."
"Đi thôi đi thôi."
Thế là ba người đi xem náo nhiệt, kéo theo một đám quần chúng không rõ đầu đuôi, khiến đám đông ngày càng nhiều.
Đến khi Cố Tinh Thời đuổi đến khu vực gần nhà vệ sinh, phía sau đã kéo theo một hàng dài người.
Trên đường đi, cậu cũng đã hiểu đại khái có chuyện gì, nhưng vẫn hỏi mang tính hình thức: "Có chuyện gì thế?"
Vừa thấy Cố Tinh Thời đến, Thịnh Việt Thanh trong lòng lập tức hoảng loạn, muốn giải thích nhưng dưới áp lực quá lớn, lại càng không biết mở lời từ đâu.
Trình Tân chỉ vào Hướng Triết Lâm đang đứng chắn trước mặt họ, lạnh giọng nói: "Chó ngoan không chắn đường."
Thịnh Việt Thanh suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Lúc này rồi, không giải thích còn đỡ, sao lại còn đổ thêm dầu vào lửa như thế này!
Hướng Triết Lâm thì ngoài mặt tỏ vẻ uất ức, nhưng trong lòng đã vui như mở hội.
Hắn không ngờ chuyện này lại còn sinh ra ngoài ý muốn kinh hỉ thế này.
Không chỉ bị đẩy, còn bị mắng trước mặt bao người.
Với bằng chứng rõ ràng như thế, hắn còn sợ cái gì?
Trình Tân đâu phải loại tiểu trong suốt như Thịnh Việt Thanh, người này chính là một viên đá kê chân to và chắc dùng để dẫm lên leo cao thì càng ổn. Lưu lượng, độ chú ý mà chuyện này mang lại cho hắn cũng sẽ càng nhiều.
Chưa kể, sau này nếu muốn khôi phục danh tiếng cho Trình Tân, bất kể là Tinh Diệu Truyền Thông hay Cố Tinh Thời, chắc chắn đều phải đến nhờ vả hắn. Mà hắn thì nhất định phải tính toán thật kỹ, xem có thể đòi được bao nhiêu lợi ích mới xứng đáng ra tay.
Nghĩ đến đây, Hướng Triết Lâm bày ra vẻ mặt đầy oan ức, lên tiếng: "Cố tổng, mong anh đứng ra phân xử giùm. Tôi chỉ muốn trò chuyện với đồng đội cũ một chút thôi, không hiểu vì sao nghệ sĩ bên anh lại tự nhiên xông đến đẩy tôi, còn mắng tôi chắn đường. Tôi thật sự không biết mình đã đắc tội ở đâu nữa."
Cố Tinh Thời nét mặt bình thản: "Cậu nói cậu ấy đẩy cậu?"
Hướng Triết Lâm: "Đúng vậy."
Cố Tinh Thời: "Đẩy kiểu gì?"
Hướng Triết Lâm: "?"
Còn chưa kịp phản ứng, Trình Tân đã nhanh nhẹn bước lên, lại đẩy hắn một cái ngay trước mặt mọi người, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt như đang chờ được khen: "Chính là đẩy như vậy đó!"
Hướng Triết Lâm: "???"
Mọi người: "???"
Tiếp đó, họ lại thấy Cố Tinh Thời bước lên.
Hướng Triết Lâm còn tưởng cậu định đứng ra giáo huấn Trình Tân, trong lòng âm thầm đắc ý. Ai ngờ Cố Tinh Thời đi thẳng tới trước mặt mình, không nói hai lời liền giơ tay đẩy thêm một cái.
Không chỉ đẩy, miệng còn lạnh lùng châm chọc: "Đẩy cậu thì sao? Thích thì đẩy! Không phục thì đánh tôi đi?"
Trình Tân lập tức vỗ tay hoan hô: "Cố tổng oai quá!"
Thịnh Việt Thanh: "!!!"
Những người khác: "!!!"
Ngay cả chính chủ là Hướng Triết Lâm cũng đứng hình.
Gì vậy?
Người trong công ty các anh sao kỳ lạ thế? Sao không chơi theo kịch bản bình thường vậy?!
Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ còn cách tiếp tục diễn vai nạn nhân. "Cố tổng, ý anh là gì đây? Chẳng lẽ chỉ vì tôi không nổi tiếng bằng Trình Tân, các anh có thể muốn làm gì thì làm, giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi sao?"
Hắn tỏ ra cực kỳ kích động, trong ánh mắt lại mang theo chút quật cường, giống như đang dốc hết sức để giữ lấy chút tự tôn mong manh của mình, hình tượng nam phụ trong suốt bị bắt nạt vẫn cắn răng chịu đựng được hắn diễn đến mức gần như hoàn mỹ.
Ngay cả mấy nhân viên công tác đứng quanh xem náo nhiệt cũng bắt đầu tỏ vẻ đồng cảm, liếc nhìn Cố Tinh Thời và Trình Tân với ánh mắt đầy trách móc.
Ai ngờ Cố Tinh Thời lại nhướng mày, mất kiên nhẫn ngoáy tai một cái: "Xời, bao nhiêu năm rồi, kỹ thuật diễn của cậu vẫn giậm chân tại chỗ thế à?"
"Cố ý chọc tức Thịnh Việt Thanh, muốn ép cậu ấy ra tay đánh cậu, sau đó lại tỏ vẻ tội nghiệp leo lên hot search đúng không? Vừa khéo che được scandal nổ pháo, lại tiện thể kéo cả nhóm trở lại nổi, đúng là một mũi tên trúng hai đích."
Không phải bảo Trình Tân là người âm dương quái khí sao?
Hiện tại đứng trước mặt hắn, mới thấy cái gì mới gọi là âm dương quái khí chính tông.
Hướng Triết Lâm bị vạch trần toàn bộ kế hoạch, chấn động đến sững người, chỉ còn biết gượng gạo cãi: "Anh nói bậy! Anh cố tình vu khống tôi!"
Cố Tinh Thời bật cười: "Để tôi đoán xem, kế hoạch tính toán kỹ như vậy, vòng quan trọng nhất chắc chắn cũng không thiếu đúng không? ...Ý tôi là paparazzi, chẳng lẽ lại bỏ sót?"
Lúc này thì mặt Hướng Triết Lâm thật sự trắng bệch. Hắn chỉ còn biết cầu nguyện rằng Cố Tinh Thời chỉ đang phỏng đoán vu vơ, cầu mong tay paparazzi kia còn đang trốn kỹ đâu đó chưa bị phát hiện.
Thế nhưng giây kế tiếp, hai vệ sĩ của Trình Tân đã áp giải một người đàn ông gầy, đeo thẻ nhân viên, trên tay còn cầm máy quay chuyên dụng, đang giãy giụa định chạy.
Người xung quanh bắt đầu xôn xao:
"Người của tổ nào thế?"
"Chưa thấy bao giờ..."
"Chẳng lẽ thật sự là paparazzi?"
Đúng lúc đó, đạo diễn và bên sản xuất nghe tin liền vội vã chạy tới. Nhìn lướt qua đã phát hiện thẻ công tác là đồ giả, người này hoàn toàn không phải nhân viên đoàn đội.
Hiện trường lập tức bùng nổ.
Hướng Triết Lâm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ còn biết gắng gượng chống chế: "Không phải tôi! Anh nói bậy! Anh gài bẫy tôi..."
Cố Tinh Thời nhún vai, chậm rãi nói: "Vậy thì không còn cách nào, đành phải báo công an thôi."
Hướng Triết Lâm: "!!!"
Không cần nói thêm lời nào, chỉ nhìn nét mặt hai người thôi cũng đủ biết ai nói thật, ai đang dối trá.
Hướng Triết Lâm sợ Cố Tinh Thời thật sự gọi cảnh sát, không dám nói gì thêm, chỉ có thể cúi đầu, vẻ mặt chán nản.
Ai ngờ Cố Tinh Thời vẫn chưa buông tha: "Giờ không giả vờ đáng thương nữa, chuyển sang đóng vai chết lặng à? Xin lỗi là xong chuyện chắc?"
Hướng Triết Lâm nghiến răng, cuối cùng chỉ có thể nén giận, quay sang Trình Tân lí nhí nói: "Xin lỗi..."
Nói xong liền quay người muốn chạy đi.
Nhưng Cố Tinh Thời lại đưa tay ngăn hắn: "Còn chưa xong đâu."
Ánh mắt cậu liếc về phía Thịnh Việt Thanh: "Cậu nên xin lỗi người này mới đúng, chẳng phải vậy sao?"
Thịnh Việt Thanh ngây người.
Còn Hướng Triết Lâm thì như không tin vào tai mình: "Cậu ta dựa vào cái gì chứ..."
Cố Tinh Thời lấy điện thoại ra, làm bộ bấm số.
Hướng Triết Lâm không còn đường lui, chỉ có thể nuốt xuống nỗi nhục, hướng về phía Thịnh Việt Thanh nói nhỏ: "Tôi... xin lỗi."
Cố Tinh Thời giọng lười biếng: "Âm lượng lớn lên chút đi. Khi nãy cậu bán thảm đâu có yếu ớt như vậy?"
Hướng Triết Lâm cảm thấy thể diện của mình bị Cố Tinh Thời xé toạc sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều không còn mảnh giáp. Nhưng vì không muốn để mọi chuyện ầm ĩ thêm, hắn đành nghiến răng, nén giận gằn từng tiếng: "Xin lỗi!"
Dứt lời, hắn quay đầu bỏ chạy, không buồn ngoái lại.
Cố Tinh Thời chẳng buồn nhìn theo, vỗ tay như phủi sạch phiền phức, giọng thản nhiên như không có chuyện gì: "Được rồi, tan hết đi. Đừng tụ tập xem náo nhiệt nữa, mau quay lại chuẩn bị diễn tập."
Mọi người: "......"
Thật sự không biết xấu hổ! Cậu là người châm dầu nhóm lửa xong giờ lại kêu người khác tắt đèn về nhà??
Một đám người vừa chửi thầm trong bụng, vừa lục tục trở lại hiện trường, tiếp tục công việc chuẩn bị diễn tập.
Thịnh Việt Thanh thì vẫn còn ngẩn ngơ, mơ mơ hồ hồ như chưa tỉnh.
Tuy biết rõ Cố Tinh Thời làm vậy chủ yếu là để bảo vệ Trình Tân, nhưng mình hình như cũng được che chở theo?
Hóa ra được người khác ra mặt bênh vực lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đến thế.
Trong lòng hắn còn nảy sinh một suy nghĩ mơ hồ.
Cố Tinh Thời biết Hướng Triết Lâm cố tình gây sự để đẩy hắn lên hot search, nhằm che đậy scandal, lại còn mỉa mai bao nhiêu năm rồi, kỹ thuật diễn vẫn dậm chân tại chỗ.
Chẳng lẽ Cố Tinh Thời từng tra tên mình?
Chẳng lẽ trong lòng anh ấy cũng có chút để tâm đến mình?
Nếu......
Nếu như cậu ta cũng là nghệ sĩ dưới trướng Cố Tinh Thời thì tốt biết bao. Như vậy, liệu cậu ta có thể giống Trình Tân, được Cố Tinh Thời tín nhiệm, được cậu che chở phía sau, bảo vệ từng chút một?
Tuy rằng Thịnh Việt Thanh rất nhanh đã lắc đầu, muốn xua tan những vọng tưởng hoang đường của mình, nhưng trong lòng vẫn âm thầm gieo xuống một hạt giống khát khao bé nhỏ.
-
Mùa thu còn chưa kết thúc, đoạn video Cố Tinh Thời tức giận mắng Hướng Triết Lâm bất ngờ leo thẳng lên hot search.
【A a a a a Cố tổng soái quá trời đất luôn!!! Đúng chuẩn công bá khí!!! 】
【 Vãi chưởng! Không ngờ Hướng Triết Lâm lại bỉ ổi tới mức đó. Còn muốn kéo tân ca nhà ta xuống nước. May mà có Cố tổng chống đỡ, không để cậu ta được như ý! 】
【 Tân ca này đúng là mệnh tốt, trong đoàn thì có Sanh bảo che chở, ngoài đoàn lại được Cố tổng nâng niu, hâm mộ muốn khóc luôn đó trời! 】
Cũng có một vài bình luận tỏ ý đồng tình với Thịnh Việt Thanh:
【 Thịnh Việt Thanh cũng đáng thương mà, nghe ý Cố tổng thì đây đâu phải lần đầu Hướng Triết Lâm lấy cậu ta ra làm công cụ diễn bán thảm, tội thật sự. 】
Nhưng ngay lập tức, một đợt anti-fan của Thịnh Việt Thanh ào ào kéo tới phản bác:
【Dù Hướng Triết Lâm sai, thì Thịnh Việt Thanh cũng chưa chắc vô tội. Một cây làm chẳng nên non, hai người này đều không phải dạng tốt đẹp gì. 】
【 Đáng thương gì mà đáng thương, tỉnh lại đi. Biết đâu là do Thịnh Việt Thanh gây chuyện trước, nên Hướng Triết Lâm mới trả đũa đấy chứ? 】
【 Còn có người định tẩy trắng cho Thịnh Việt Thanh nữa hả? Cười xỉu. 】
【 Gì mà chuyện nào cũng lôi Thịnh Việt Thanh vào, phiền quá trời! Không thể biến khỏi giới giải trí được à?! 】
Cố Tinh Thời nhíu chặt mày, nhìn từng dòng bình luận nhục mạ Thịnh Việt Thanh, trong lòng không khỏi thấy hụt hẫng.
Cậu không ngờ, mọi người lại có thành kiến với Thịnh Việt Thanh sâu đến vậy.
Cậu muốn lên tiếng thay cậu ta, nhưng nhất thời lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, Trình Tân thần thần bí bí thò đầu sang: "Cố tổng, cậu nghe cái này đi."
Là một đoạn ghi âm.
Cố Tinh Thời vừa bật lên, lập tức nhận ra, đó là tiếng Hướng Triết Lâm khiêu khích Thịnh Việt Thanh.
Cậu chấn động: "Cậu lấy đoạn này từ đâu ra?!"
Trình Tân có chút đắc ý: "Tôi đâu có ngu, đương nhiên phải ghi âm lại chứ. Phải chắc chắn có bằng chứng mới có thể ra tay xử lý cậu ta chứ! Chỉ không ngờ tôi còn chưa kịp công khai chứng cứ, cậu đã ra tay đánh phủ đầu, thủ đoạn còn mạnh hơn tôi tưởng gấp bội!"
Cố Tinh Thời: "......"
Cố Tinh Thời lạnh nhạt: "Được rồi, đoạn ghi âm giữ lại. Giờ thì cút đi."
Không lâu sau, đoạn ghi âm kia liền được tung ra mạng. Những người trước đó còn đang hùng hồn mắng chửi Thịnh Việt Thanh, đối mặt với chứng cứ rành rành, lập tức câm như hến.
Tuy vẫn có một bộ phận cố chấp tin rằng Thịnh Việt Thanh không phải người tốt, nhưng dư luận trên mạng đã bắt đầu âm thầm chuyển hướng.
Thịnh Việt Thanh ngồi trong xe, nhìn đoạn ghi âm được công khai, cùng với từng câu từng chữ Cố Tinh Thời nói ra để bênh vực mình.
Đây là lần đầu tiên có người đứng ra giải thích rõ ràng vì cậu ta.
Thật sự... rất vui...
Khóe môi Thịnh Việt Thanh nhịn không được cong lên.
Lần đầu tiên bị mắng te tua trên mạng mà cậu ta lại không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn có chút nhộn nhạo trong lòng, thậm chí là hạnh phúc.
Cậu còn chụp lại màn hình bài đăng Weibo ấy, lưu lại trong album điện thoại của mình.
Sau khi trở về ký túc xá, Thịnh Việt Thanh lấy sổ nhật ký ra, bắt đầu ghi chép tâm trạng của hôm nay.
Viết được một nửa, điện thoại đổ chuông là người đại diện gọi tới, giọng tức tối như sắp học máu, mắng cậu ta một trận te tua.
Nhưng Thịnh Việt Thanh không hề nổi giận, chỉ yên lặng đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục nghiêm túc viết nhật ký của mình.
Cho đến khi người đại diện mắng xong, chuẩn bị dập máy, cậu ta bỗng gọi giật lại: "Khoan đã."
Đối phương thiếu kiên nhẫn: "Còn chuyện gì?"
Thịnh Việt Thanh hỏi: "Nếu tôi muốn chấm dứt hợp đồng, phí vi phạm là bao nhiêu?"
Người đại diện sững lại: "Cậu điên rồi à? Sao đột nhiên lại đòi giải ước?"
Thịnh Việt Thanh không trả lời câu hỏi, chỉ lặp lại: "Bao nhiêu tiền?"
Người đại diện cho rằng cậu ta bị mấy chuyện hôm nay k*ch th*ch nên hồ đồ, tức giận quát: "Cậu không phải thấy Cố tổng bênh cậu mấy câu thì ảo tưởng gì đấy chứ? Tỉnh lại đi! Ai mà thèm bỏ một đống tiền hợp đồng để nhận về cái bình hoa đầy scandal như cậu?!"
"Biết rồi." Thịnh Việt Thanh bình tĩnh nói. "Nói tôi biết con số là được."
Bị thái độ kiên định ấy ép đến đường cùng, người đại diện đành vứt ra một con số qua loa rồi cúp máy với vẻ tức tối.
Thịnh Việt Thanh không hề để tâm tới tâm trạng của anh ta.
Cậu ta lập tức ghi lại con số ấy vào sổ, sau đó mở app ngân hàng, bắt đầu tính toán mình còn thiếu bao nhiêu tiền mới đủ.
Hợp đồng của cậu ta còn hai năm nữa mới hết hạn. Ban đầu, cậu ta đã tính tạm bợ qua ngày, kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, rồi chờ hết hạn sẽ lui về quê sống một cuộc đời yên bình.
Nhưng bây giờ, cậu ta đã thay đổi suy nghĩ.
Cậu ta muốn trở thành nghệ sĩ dưới trướng Cố Tinh Thời.
Cậu ta biết mình chẳng có năng lực gì nổi bật, không giỏi hát múa như Mạnh Viễn Sanh, cũng chẳng có kỹ năng diễn xuất xuất sắc như Tần Văn, lại còn đầy tai tiếng, không khéo ăn khéo nói, cả người chỉ có mỗi khuôn mặt còn tạm gọi là được.
Đã vậy, muốn nhảy hợp đồng lại còn phải trả một khoản phí vi phạm cực lớn.
Đừng nói là Cố tổng, có khi đa số người đại diện cũng chẳng muốn nhận cậu ta.
Nhưng nếu bản thân nỗ lực kiếm tiền, tự mình trả khoản vi phạm đó, không cần ép giá hay hợp đồng tốt gì, chỉ cần thể hiện thành ý...
Thì có lẽ chỉ là có lẽ thôi, cậu ta sẽ có được... một chút xíu hy vọng.