Văn Việt thật không ngờ chuyện này lại có thể dễ dàng giải quyết như vậy.
Vì chuyện này, anh đã chuẩn bị suốt một thời gian dài, mà đây chính là vòng khó nhằn nhất.
Thậm chí, anh còn chuẩn bị sẵn tinh thần cho thất bại.
Vậy mà hôm nay vừa mới dẫn người đến, cái vòng khó nhất ấy lại thuận lợi vượt qua không kịp trở tay?!
Văn Việt theo bản năng nhìn về phía Cố Tinh Thời, người đang trò chuyện với đại diện một phòng làm việc khác. Không biết đối phương vừa nói gì, chỉ thấy cậu bật cười, đôi mắt cong cong, ánh sáng long lanh, toàn thân toát ra sức hút lạ thường.
Nhìn cảnh ấy, tâm trạng của Văn Việt bất giác dịu lại, ngay cả biểu cảm cũng mềm hẳn đi.
Tuy rằng hai người không gặp nhau nhiều, nhưng dường như lần nào gặp cũng mang theo một điềm tốt.
Ở đằng xa, Tôn Hồng Phi vẫn luôn quan sát âm thầm, lúc này đã sốt ruột đến mức đập đùi:
Văn tổng ơi, ngài chỉ đứng đó nhìn thì có ích gì?! Mau lên đi, kéo sự chú ý của Cố tổng về.
Dường như lời than thở này thật sự có tác dụng, Văn Việt quả nhiên tiến lên, chủ động chìa tay: "Cố tổng, đã lâu không gặp."
Cố Tinh Thời hơi bất ngờ, nhưng vẫn đưa tay ra bắt.
Bàn tay Văn Việt lớn, lòng bàn tay ấm nóng, mang theo cảm giác hơi nặng nề, giống hệt như con người anh, trầm ổn mà mang theo cảm giác xâm lược.
Cố Tinh Thời có chút không được tự nhiên, nhanh chóng rút tay lại.
Văn Việt cũng hơi bất ngờ.
Nhìn vẻ ngoài tinh xảo kia, ai mà chẳng nghĩ hắn là kiểu thiếu gia sống trong nhung lụa. Thế mà lòng bàn tay cậu lại có vết chai không ít chút nào.
Điều này khiến Văn Việt càng thêm tò mò về cuộc sống trước đây của Cố Tinh Thời.
Chào hỏi xong, Cố Tinh Thời chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Văn Việt theo bản năng gọi cậu lại.
Cố Tinh Thời nghi hoặc quay đầu: "Văn tổng, còn chuyện gì sao?"
Văn Việt dừng một nhịp, rồi nói: "Tôi muốn hỏi khi nào cậu dọn đến? Có cần... làm lễ khai trương không?"
Cố Tinh Thời lập tức kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Thật ra chỉ cần thuê được văn phòng với giá ưu đãi thế này đã là chuyện đáng mừng lắm rồi, không ngờ còn được tặng kèm lễ vật?!
Văn tổng người thật tốt một cách kỳ lạ!
Cậu liền nở nụ cười tươi rói: "Cảm ơn! Có quà tặng thì vui quá còn gì!"
Thái độ cậu quá mức thẳng thắn, hoàn toàn không cân nhắc đến phân lượng thật giả trong lời hứa của Văn Việt.
Giống như khi trước cậu thuyết phục Phong Đình Vân vậy, ánh mắt trong suốt, như có thể nhìn thấu lòng người, nhưng trong sâu thẳm lại ẩn giấu nhiều điều không thể đoán định. Toàn thân đều là một mớ mâu thuẫn khó lý giải.
Văn Việt thu lại dòng suy nghĩ trong đầu, gật đầu nói: "Được, nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng."
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, vậy mà chẳng hiểu vì sao, nghe qua lại giống như một lời hứa trang trọng.
Cố Tinh Thời gãi gãi đầu.
Nhớ đến lúc nãy cùng hệ thống ăn dưa, cậu lại tiến lên một bước, thấp giọng nói với Văn Việt: "Người đi cùng anh lần này, trong đó có một người là gián điệp do công ty khác cài vào, chính là..."
Do Văn Việt cao quá, Cố Tinh Thời buộc phải kiễng chân, ghé sát tai anh thì thầm. Mùi hương quả quýt thoảng qua nhẹ nhàng, tươi mát, nhưng lại mang theo một loại cảm giác tồn tại cực mạnh.
Nói xong, cậu nhanh chóng lùi lại, rồi lại phát hiện Văn Việt không có biểu cảm gì đặc biệt, liền nhịn không được hỏi: "Văn tổng, tôi vừa nói anh có nghe thấy không vậy?"
Văn Việt điều chỉnh hơi thở, như còn đang lưu luyến chút dư vị hương quýt kia, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường: "Nghe rồi, tôi biết."
Nói xong, dường như nhận ra bản thân vừa rồi trả lời có phần lạnh nhạt, anh hiếm khi giải thích thêm một câu: "Người đó là tôi cố ý sắp xếp vào, giữ lại vẫn còn giá trị lợi dụng."
Cố Tinh Thời lập tức hiểu ra.
Cậu nói rồi mà, làm sao Văn Việt lại có thể sơ suất đến thế.
Nếu Văn Việt đã có sắp xếp từ trước, vậy thì cậu hoàn toàn yên tâm.
Văn Việt thấy cậu như trút được gánh nặng, cũng hơi ngẩn người.
Không ngờ đối phương lại đang lo lắng cho mình, điều đó khiến lòng anh khẽ mềm ra, nhẹ giọng nói: "Dù sao thì cảm ơn cậu."
"Không có gì, không có gì đâu!" Cố Tinh Thời cười híp mắt đáp lại.
Dù sao cậu cũng đang vì chính bản thân mà lo thôi. Nếu Văn Việt xảy ra chuyện, sau này cậu còn biết tìm đâu ra một toà văn phòng đẹp thế này, lại còn giá thuê rẻ nữa chứ!
Lời hai người nói không ai khác nghe được, nhưng ánh mắt và hành động giữa họ lại không thể qua mắt Tôn Hồng Phi, người vẫn luôn âm thầm theo dõi từ xa.
Lão Tôn nhìn đến mà cười rạng rỡ như dì hai xem phim thần tượng.
Còn Đường Lăng vừa từ trên lầu mang tài liệu xuống thoáng sững người khi bắt gặp cảnh Cố Tinh Thời nhón chân nói gì đó bên tai Văn Việt.
Hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
Văn tổng thế mà không né tránh?!
Không lẽ... quan hệ hai người họ đã thân thiết đến mức ấy rồi sao?!
Hắn nhìn sang Tôn Hồng Phi đang cười tít mắt, rồi lại liếc sang giám đốc chiêu thương đang trầm ngâm suy nghĩ.
Chẳng phải mình chỉ đi có mười mấy phút thôi sao?
Sao trở về lại có cảm giác như vừa bỏ lỡ cả một thế kỷ!
-
Cố Tinh Thời vừa bước ra khỏi toà nhà, Tôn Hồng Phi đã hổn hển đuổi theo: "Cố tổng. Cố tổng, khoan đã! Đợi tôi với!"
Thật ra hôm nay hắn đến tìm Cố Tinh Thời là để bàn chuyện hợp tác, ai ngờ bận tới bận lui cả ngày, đến giờ vẫn chưa kịp nói đến chính sự.
Ai ngờ sau khi nghe xong, Cố Tinh Thời lại kinh ngạc nói: "Bàn chuyện hạng mục với tôi á? Nhưng tôi chỉ là một người đại diện mà thôi!"
Tôn Hồng Phi nhìn cậu đầy ẩn ý: "Chẳng lẽ cậu định cả đời chỉ làm người đại diện?"
Một chuỗi sự việc xảy ra hôm nay đã khiến hắn nhìn rõ mọi chuyện.
Rõ ràng Văn tổng đang bày một bàn cờ lớn, sự nghiệp lẫn tình cảm đều nắm trong tay!
Khó trách Văn tổng từ trước đến nay chẳng mấy bận tâm mấy vụ lùm xùm tình ái bên ngoài.
Tần Văn thì là gì chứ? Thịnh Việt Thanh thì tính gì? Dù họ có cố gắng đến đâu, cùng lắm cũng chỉ giúp Cố tổng kiếm được chút tiền tiêu vặt.
Sánh sao được với Văn tổng nhà bọn họ, trực tiếp bê cả Trung tâm điện ảnh truyền hình đến trước mặt Cố tổng kia mà!
Thủ đoạn này! Tầm nhìn này!
Ai có thể so được?
Cố Tinh Thời không thật sự hiểu sâu hàm ý trong lời nói của Tôn Hồng Phi, nhưng lời hắn lại vô tình giúp Cố Tinh Thời bừng tỉnh.
Giờ đã quyết tâm trở thành hậu thuẫn vững chắc cho các nghệ sĩ của mình, cậu không thể tiếp tục giữ tư duy liệu cơm gắp mắm như trước.
Càng lên cao, tài nguyên càng nhiều, nhưng ràng buộc và áp lực cũng càng lớn.
Nếu không có hậu trường, không có quyền lên tiếng, rất dễ trở thành quân cờ trong tay tư bản.
Mà bốn nghệ sĩ dưới trướng cậu, ai nấy đều có tài năng lẫn cá tính riêng. Cố Tinh Thời không muốn họ bị bẻ gãy đôi cánh, cũng không muốn họ vì mấy cái gọi là quy tắc ngầm mà thay đổi bản sắc của chính mình.
Cậu đã nói với họ, bản thân sẽ che chở cho họ.
Lời này chưa bao giờ là nói chơi. Nếu đã hứa che chở, cậu nhất định phải có đủ năng lực để làm được.
Dù hiện tại nhìn vào thì nhân mạch và tài nguyên của cậu trông có vẻ không tồi, nhưng Cố Tinh Thời biết rõ, thế vẫn còn chưa đủ.
Gợi ý của Tôn Hồng Phi chính là một hướng đi rất tốt.
Nghĩ vậy, cậu liền không do dự nữa, gật đầu nói: "Anh nói rất có lý."
Thế là hai người lập tức tìm một quán cà phê gần đó để bàn chuyện.
Tôn Hồng Phi mang đến là một dự án web drama
So với phim truyền hình hay điện ảnh, đề tài của web-drama đa dạng hơn nhiều, cách làm cũng linh hoạt, chi phí đầu tư lại không quá lớn, rất phù hợp để làm một dự án thử nước.
Tôn Hồng Phi lấy tài liệu ra: "Dự án này là một bộ cổ trang hài nhẹ nhàng..."
Vừa mới cầm lấy tài liệu, hệ thống trong đầu Cố Tinh Thời đã không chịu ngồi yên nữa, lập tức nhảy ra: 【 Ký chủ! Cái cậu đang cầm chính là một quả dưa lớn đó nha! 】
Cố Tinh Thời: 【......】
Hệ thống: 【 Ký chủ, nghe thấy dưa lớn rồi mà sao cậu chẳng giật mình gì cả? 】
Cố Tinh Thời: 【Không phải không giật mình, mà là quen rồi. Với cái ruộng dưa trong giới giải trí này, lúc nào tôi không gặp dưa? Chắc chỉ khi nào chẳng có quả dưa nào thì tôi mới thấy kỳ lạ thôi! 】
Hệ thống: 【...Cậu nói cũng hợp lý, tôi cạn lời luôn rồi. 】
Sau khi cảm khái xong, hệ thống nhanh chóng quay lại bản chất hóng hớt của mình: 【 Là thế này, cậu còn nhớ Ninh Trời Phù Hộ không? 】
Cố Tinh Thời chớp mắt ngơ ngác.
Kẻ thù nhiều quá, tên thì như danh sách chờ xổ số, không nhớ nổi.
Hệ thống đành phải nhắc thêm:【Chính là cái ông tổng bên Hưng Mậu Truyền Thông, Ninh Văn Trác, cùng cặp song sinh ấy, từng bị phanh phui vì bê bối vàng mã... 】
Cố Tinh Thời: 【 À, nhớ rồi! 】
Hệ thống: 【......】
【 Trước kia ông ta từng bị Văn Việt gài một vố đau điếng, đến mức hận Văn Việt tận xương tuỷ, vẫn luôn tìm cơ hội trả đũa. Nhưng Văn Việt rất cẩn thận, ông ta mãi chẳng có cửa ra tay. Mãi đến khi Tôn Hồng Phi nhận dự án này, ông ta mới tìm được điểm đột phá. 】
【Hạng mục này nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng thật ra kịch bản này là đạo văn. Bản gốc của kịch bản vẫn còn trong tay bọn họ, đây là một cái bẫy mà họ cố tình bày ra. Kịch bản nguyên bản đó đã sớm được lập hồ sơ và bắt đầu quay. Bởi vì quy trình lập hồ sơ của web drama và phim truyền hình không giống nhau, từ quy trình xét duyệt cho đến những tài liệu cần thiết đều có khác biệt. Nếu không cố tình tra xét thì căn bản không phát hiện được gì bất thường.】
Hệ thống nói đến đây, Cố Tinh Thời đã đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: 【Đến lúc quay xong, bọn họ sẽ lợi dụng sự chênh lệch về thời gian để phát hành trước một hai ngày. Khi đó, hai bên có kịch bản giống hệt nhau, chắc chắn sẽ gây ra tranh luận dữ dội, và họ sẽ cố ý hướng dư luận về vấn đề đạo văn. Đến khi đó, bộ web drama này không những bị ép phải bán giá rẻ, mà thậm chí cả Điềm Chanh Video và tập đoàn Văn thị cũng sẽ bị liên lụy.】
Hệ thống: 【Không phải sao? Ninh Trời Phù Hộ đã sớm liên kết với đồng minh, chỉ chờ xảy ra chuyện để có cớ trả đũa Văn Việt một trận!】
Cố Tinh Thời bất giác cau mày, nhìn về phía Tôn Hồng Phi đang đầy mong đợi ở đối diện.
Tôn Hồng Phi thấy sắc mặt cậu không đúng, vội vàng hỏi: "Cố tổng, cậu cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?"
Cố Tinh Thời hỏi lại: "Bắt buộc phải quay bộ này sao?"
Tôn Hồng Phi tưởng cậu không thích thể loại hài cổ trang nên giải thích: "Thể loại hài cổ trang hiện tại rất có thị trường trong mảng web drama, người xem cũng dễ tiếp nhận, chỉ cần quay không quá tệ thì việc thu hồi vốn tương đối dễ dàng."
Thấy vậy, Cố Tinh Thời chỉ đành hỏi tiếp: "Vậy anh lấy đâu ra dự án này?"
Tôn Hồng Phi tự nhiên đáp: "Cố tổng không thấy câu chuyện này rất mới lạ và đặc sắc sao? Nhân vật tốt, cốt truyện hay, bố cục chỉnh thể cũng ổn, tôi thấy quay xong chắc chắn có thể kiếm tiền."
Cố Tinh Thời nhàn nhạt nói: "Ừ, đương nhiên là rất tốt rồi~"
Tôn Hồng Phi lập tức hoang mang: "Cố tổng, cậu nói vậy là có ý gì?"
Cố Tinh Thời nhìn vẻ mặt thành thật của anh ta, không nhịn được hỏi: "Anh lấy được hạng mục này từ đâu?"
Tôn Hồng Phi ngẩn người nói: "Thì... một người bạn giới thiệu. Lúc đó có rất nhiều người tranh giành, tôi vất vả lắm mới giành được."
Cố Tinh Thời: "Anh không cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp à?"
Đến lúc này, Tôn Hồng Phi mới phản ứng lại, mồ hôi lạnh lập tức túa ra: "Cố tổng, ý cậu là... có người cố ý gài bẫy tôi?!"
Cố Tinh Thời suy nghĩ rồi nói: "Tôi khuyên anh nên tra kỹ lại cho rõ."
Nói xong, Cậu cố ý lơ đễnh: "Tôi nhớ là Hưng Mậu Truyền Thông rất giỏi làm mấy thể loại hài cổ trang như thế này, nếu hạng mục tốt như vậy, sao người ta không đi tìm Hưng Mậu mà lại đưa cho anh?"
Tôn Hồng Phi dù không muốn tin rằng bạn mình phản bội mình, nhưng lý trí lại hiểu Cố Tinh Thời chưa từng nói điều gì mà không có căn cứ, trước giờ đều ứng nghiệm cả.
Huống hồ lời này cũng rất có lý, trong giới này, các công ty lớn quan hệ rộng, rất nhiều kịch bản hay vừa viết ra đã bị giành trước. Những thứ có thể đến tay người khác thường chỉ là những kịch bản bình thường mà thôi.
Một kịch bản có thể nhìn ra là rất tốt như vậy, sao các công ty lớn không phát hiện, mà lại tình cờ rơi vào tay mình?
Nghĩ đến đây, Tôn Hồng Phi vừa kinh hãi vừa tức giận: "Cố tổng, cậu yên tâm, tôi lập tức đi điều tra! Nếu tên kia thật sự dám lừa tôi, tôi sẽ đánh cho hắn một trận không ra gì luôn!"
Cố Tinh Thời lại ngăn anh ta: "Anh điều tra rõ ràng là được rồi, không cần làm lớn chuyện."
Dù sao sau lưng người đó còn có chủ mưu, nếu để Ninh Trời Phù Hộ biết bọn họ phát hiện âm mưu, e là hắn sẽ nghĩ ra chiêu khác để hãm hại tiếp. Dù có hệ thống hỗ trợ thì cũng vẫn phiền phức.
Cố Tinh Thời không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện này, cậu vẫn muốn làm hạng mục này cho thật tốt.
Tôn Hồng Phi tất nhiên lập tức đồng ý, rồi vội vàng đi điều tra sự thật.
Cố Tinh Thời lại không đặt trọng tâm vào chuyện bị gài bẫy nữa, mà bắt đầu chu đáo suy nghĩ xem dự án này nên làm như thế nào.
Dù sao cũng đã xử lý xong chuyện bị hãm hại, thì cuối cùng vẫn phải quay phim mới chứ.
Chỉ là khi xem qua mấy bản kế hoạch, cốt truyện thì chưa nói đến, nhưng đám dưa phía sau quả thật rất xuất sắc.
Cậu không nhịn được mà phàn nàn với hệ thống:【 Nếu như bọn họ viết kịch bản mà được một nửa xuất sắc như mấy cái dưa này, thì cũng không đến mức bị loại ngay từ vòng gửi xe. 】
Đúng lúc Cố Tinh Thời còn đang bị đám kế hoạch này tra tấn, thì Tôn Hồng Phi cuối cùng cũng lần ra được chút manh mối.
Nếu không có lời nhắc nhở của Cố Tinh Thời, e rằng hắn vĩnh viễn cũng không ngờ tới, người bạn kia của hắn đã sớm bị Hưng Mậu Truyền Thông mua chuộc, cố tình giăng ra cái bẫy cho hắn nhảy vào.
Nghĩ đến đây, cả lưng Tôn Hồng Phi toát đầy mồ hôi lạnh.
Hắn không khỏi cảm thấy may mắn, may mà Cố tổng nhạy bén phát hiện ra vấn đề, nếu không thì đúng là rắc rối to rồi.
Đến lúc đó, không chỉ bộ phim bị cấm chiếu, mà cả kế hoạch của Trung tâm điện ảnh Văn tổng cũng bị ảnh hưởng. Mức độ tổn thất ấy không thể tính bằng con số. Dù hắn có tự mình xin từ chức để chịu trách nhiệm thì cũng không thể bù đắp được.
Tôn Hồng Phi nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không quên lời dặn của Cố Tinh Thời, không hề đánh động đến người bạn kia. Sau khi đóng vai bạn bè thân thiết một lượt, hắn liền hấp tấp quay về báo cáo với Cố Tinh Thời.
Trong lúc nghe báo cáo, Cố Tinh Thời vừa ăn dưa hệ thống vừa nói:【 Biên kịch này không đơn giản đâu, cậu tưởng hắn chỉ lừa Tôn Hồng Phi thôi sao? NONONO, hắn là phối hợp với Hưng Mậu Truyền Thông cùng nhau dựng chuyện đấy! Kịch bản nguyên tác cũng là đạo văn! 】
【Nguyên tác là một tiểu thuyết mạng, tuy không nổi tiếng lắm, tác giả cũng chỉ là một người vô danh. Hắn liền trực tiếp sao chép, nội dung gần như giống y chang. 】
【 Mà nói tới tác giả đó thì càng thấy đáng thương, sức khỏe không tốt, không thể ra ngoài làm việc, mỗi ngày cật lực lắm mới viết được một chương, đã vậy thu nhập chẳng bao nhiêu, còn bị người ta trắng trợn đạo văn khắp nơi. 】
Thật ra, kịch bản này có chất lượng không tồi, nếu như Ninh Thiên Phù không có ý đồ mờ ám, nghiêm túc quay cho tốt, biết đâu lại tạo được một cú bùng nổ nho nhỏ. Mà cho dù sau này có bị lộ ra, thì một tác giả nhỏ bé nào đấu nổi Hưng Mậu Truyền Thông? Ninh Thiên Phù chỉ cần bỏ ra một chút tiền, chuyện này liền có thể dìm xuống.
Lúc đó, biên kịch ôm tiền bỏ trốn, ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống. Hưng Mậu Truyền Thông thì đẩy sạch trách nhiệm, tỏ vẻ trong sạch không vết nhơ.
Người duy nhất bị tổn thương, chỉ là một tác giả nhỏ đầy mộng tưởng.
Đáng tiếc là, Ninh Thiên Phù lại cố tình muốn giở trò mà lại đụng trúng Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời không khỏi cảm khái với hệ thống:【Cậu nói xem, cái lão Ninh này, sao mà không có chút trí nhớ vậy chứ? Lần trước Ninh Tiểu Miêu còn nói đã gom đủ bằng chứng, chỉ chờ dồn ông ta một đòn chí mạng. Kết quả ông ta lại tự mình dâng cơ hội lên thế này, thật là... khó xử thay mà. 】
Hệ thống: 【... Ký chủ, nếu lúc nói mấy lời này cậu có thể hạ khóe miệng xuống một chút, thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn. 】
Cố Tinh Thời ho nhẹ một tiếng, giả vờ không nghe thấy lời mỉa mai của hệ thống, quay lại hỏi Tôn Hồng Phi: "Người bạn kia của anh không phát hiện có gì bất thường chứ?"
"Cậu ta không phải bạn tôi!" Nhắc đến chuyện này, Tôn Hồng Phi vẫn đầy tức giận: "Có điều, tôi đã điều tra rất kỹ, chắc chắn hắn chưa phát hiện ra."
Cố Tinh Thời gật đầu: "Vậy thì tốt, giờ điều quan trọng là phải ổn định hắn trước."
Tôn Hồng Phi lập tức hiểu ra điều gì đó, hưng phấn hỏi: "Cố tổng, chẳng lẽ cậu đã có kế hoạch trả đũa bọn họ rồi?"
Cố Tinh Thời cười mà như không cười: "Không cần nóng vội, chờ là được. Bọn họ rồi sẽ phải tự chịu hậu quả thôi."
Biết đối phương sẽ không có kết cục tốt, Tôn Hồng Phi lập tức an lòng.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Tinh Thời đã chuyển đề tài: "Không nói chuyện đó nữa, dự án mới có manh mối gì chưa?"
Tôn Hồng Phi lập tức xụ mặt.
Chuyện này đúng là khiến người ta đau đầu.
Huống hồ sau khi trải qua những rắc rối lần trước, anh ta vẫn còn thấy sợ hãi. Vì vậy trong giai đoạn bàn bạc về dự án, gần như toàn bộ quá trình đều do Cố Tinh Thời chủ trì.
Cố Tinh Thời cũng không khách sáo.
May mà sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng thật sự phát hiện được một kịch bản phù hợp.
Điều thú vị là, dự án này vốn bị Hưng Mậu Truyền Thông loại bỏ.
Theo như hệ thống nói, Hưng Mậu ban đầu vốn định chọn kịch bản này, nhưng ngoài ý muốn lại được một bản kịch copy khác, dưới sự phù hộ của vận may đã đổi hướng, chọn quay bản copy đó và bỏ qua cái này.
Kết quả bị bọn họ lượm rơi.
Tên của kịch bản là 《Luân Hồi》, là một câu chuyện thuộc thể loại kinh dị huyền nghi.
Nam chính tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ. Người xung quanh nói cho hắn biết nơi này gọi là thế giới luân hồi, hắn phải không ngừng vượt ải thì mới có thể rời khỏi và quay lại thế giới thực.
Vì để sống sót, nam chính dốc toàn lực vượt ải. Trong quá trình đó, hắn kết bạn, mong cả nhóm có thể cùng nhau thoát ra. Nhưng càng đi xa, hắn càng nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn phát hiện, thực ra mình đang ở trong một trò chơi giống như Buổi diễn của Truman, cái gọi là thế giới khác chẳng qua là do con người dàn dựng. Tất cả chỉ để phục vụ tầng lớp quyền quý, tạo ra những cuộc chơi sinh tử cho họ giải trí.
Sau khi biết sự thật, nam chính bày mưu tính kế, cuối cùng cũng trốn thoát được. Nhưng hắn lại phát hiện, cái gọi là thoát khỏi chỉ là bước vào một âm mưu lớn hơn nữa...
Ý tưởng này vô cùng đặc sắc, kịch bản cũng rất chắc tay.
Cố Tinh Thời còn phát hiện, trong đó có một nhân vật cực kỳ phù hợp với Thịnh Việt Thanh.
Từ khi quyết định phát triển toàn diện, mỗi ngày Thịnh Việt Thanh đều nỗ lực không ngừng.
Cố Tinh Thời luôn nhìn thấy điều đó.
Nhưng Thịnh Việt Thanh khác với Tần Văn, người có thiên phú bẩm sinh, kỹ năng diễn xuất cao, có thể hóa thân thành mọi vai diễn.
Đối với Thịnh Việt Thanh, vai diễn phù hợp chính là món ngon trời ban, còn nếu không hợp, sẽ thành thảm họa.
Hơn nữa, khí chất trên người hắn quá đặc biệt.
Nếu làm người mẫu thì đây là lợi thế nổi bật, nhưng làm diễn viên thì con đường lại bị giới hạn rất nhiều.
Cố Tinh Thời luôn để ý, nhưng mãi chưa tìm được vai diễn thật sự hợp với cậu ta cho đến khi thấy được kịch bản này.
Vì vậy, Cố Tinh Thời lập tức quyết định, chọn quay kịch bản này!
Cậu ngay lập tức đưa kịch bản cho Tôn Hồng Phi.
Tôn Hồng Phi lại rất do dự: "Cố tổng, đề tài này có vẻ khá kén khán giả, trên thị trường cũng gần như chưa có phim thể loại này. Chúng ta quay có phải quá mạo hiểm không......"
Cố Tinh Thời có thể hiểu sự lo lắng của Tôn Hồng Phi, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên, cẩn thận một chút cũng là điều bình thường.
Nhưng cậu lại cực kỳ đánh giá cao kịch bản này, hơn nữa thời cơ quý giá, bỏ qua thì rất khó để tìm lại một kịch bản hời như vậy.
Nghĩ đến việc Tôn Hồng Phi sùng bái cá nhân Văn Việt điên cuồng thế nào, cậu đổi một cách thuyết phục khác: "Tôn giám đốc, anh nghĩ thử xem, nếu là Văn tổng đứng ở vị trí của anh, anh ấy sẽ làm sao?"
Tôn Hồng Phi: "A?"
Cố Tinh Thời từ tốn dẫn dắt: "Anh xem, Văn tổng chưa bao giờ là người bảo thủ. Nếu chỉ muốn theo chân những công ty lớn khác để ăn cơm thừa canh cặn, thì cần gì phải vất vả lập ra trung tâm phim ảnh này?"
Tôn Hồng Phi như bừng tỉnh đại ngộ.
Không hổ là tình lữ! Cố tổng lúc nào cũng đứng từ góc độ của Văn tổng để suy nghĩ, thật sự quá cảm động.
Cố Tinh Thời tiếp tục: "Anh chẳng lẽ không muốn làm nên thành tích, để Văn tổng nhìn anh bằng con mắt khác sao?"
Tôn Hồng Phi: "!!!"
Đây đâu phải đang nói anh ta!
Rõ ràng chính là tâm nguyện của Cố tổng!!
Anh ta hiểu rồi!
Hoàn toàn hiểu rồi!!!
Tôn Hồng Phi lập tức đổi thái độ: "Cố tổng, cậu nói đúng! Chúng ta cứ quay bộ này!"
Cố Tinh Thời hài lòng gật đầu: Trẻ nhỏ dễ dạy!
Tôn Hồng Phi cũng gật đầu theo, trong lòng đầy cảm khái: Làm lớn chuyện thật rồi!