Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 54

 
Thịnh Việt Thanh là người đầu tiên biết chuyện công ty sắp dọn đi. Tuy rằng Cố tổng tỏ ra vô cùng bình thản, nói chuyện cứ như chỉ đơn giản là ra ngoài mua bữa cơm, nhưng Thịnh Việt Thanh vẫn âm thầm ghi tạc chuyện này vào lòng.

Hắn lặng lẽ kéo lại nhóm trò chuyện, lôi cả ba người Mạnh Viễn Sanh bọn họ vào nhóm.

Tần Văn là người đầu tiên gia nhập, còn không quên thả một cái like cho cái tên nhóm:【Fan club Cố tổng】 

Ngay sau đó, Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân cũng lần lượt vào nhóm.

Trình Tân vừa vào liền không nhịn được hỏi ngay:【Nghe nói công ty mình sắp chuyển chỗ à? Có ai đi xem địa chỉ công ty mới chưa vậy?】

Cố tổng đệ nhất fan Đầu Thanh đáp:【 Nghe đâu là giai đoạn hai của tòa cao ốc Thiên Thành.】

Cố tổng đệ nhất độc duy Tần hăng hái tiếp lời:【Tôi nghe mấy người bên đoàn phim tám chuyện, nói là thuộc về tập đoàn Văn thị đó. Hình như rất đắt đỏ nha, mà còn nghe bảo Văn tổng đang đầu tư cái trung tâm điện ảnh gì gì đấy. Hiện tại nhiều phòng làm việc đều tranh nhau dọn vào. Cố tổng mà chốt được chỗ, thật sự quá lợi hại!!】

Trình · không cần mẹ thiên hạ · Tân phấn khích chen vào.: 【 Thật sự là tuyệt đỉnh!】

Ba người đồng thanh:【Câm miệng!】

Mạnh Viễn Sanh, fan lý trí tuyên bố.: 【Tôi nghe nói hôm đó có rất nhiều người trong giới tới, chúng ta nhất định phải khiến Cố tổng thật nổi bật!】

Cố tổng đệ nhất độc duy Tần hăng hái phụ họa.: 【Đúng vậy! Chúng ta mới là nghệ sĩ dưới trướng Cố tổng, sao có thể để cái tên Ninh Văn Trác hay Phong Đình Vân gì đó giành mất spotlight chứ!

Cố tổng đệ nhất fan Đầu Thanh tiếp ứng: 【Tán thành! 】

Mấy người bàn bạc xong liền chia việc mà hành động.

Cùng thời điểm đó, tại hiện trường buổi đấu giá, Văn Việt đang lật xem cuốn sổ ghi danh sách vật phẩm đấu giá. Đường Lăng từ sớm đã nắm rõ từng món trong lần đấu giá này, đứng bên cạnh báo cáo: "Lần này món số 6, số 11 và số 17 đều rất hợp để làm quà tân gia..."

Văn Việt nghe lời hắn, lật xem một lượt, nhưng lại không vừa ý cái nào. Mãi đến khi lật đến một trang sau, anh bỗng dừng lại.

Đó là một viên đá quý hình tròn, màu cam trong suốt rực rỡ, tươi sáng bắt mắt, trông chẳng khác nào một lát cam mọng nước, đầy đặn tươi mới, mùi hương ngọt ngào như phả thẳng vào mặt khiến người ta ngây ngất khiến anh lập tức liên tưởng đến Cố Tinh Thời.

Chàng thanh niên ấy, với đôi mắt sáng như sao, nụ cười trong trẻo không vướng bụi trần.

Tựa như viên đá quý cam toản kia, thuần khiết, sáng ngời.

Nếu đeo viên đá này lên người cậu, chắc chắn sẽ càng tôn lên khí chất nổi bật kia.

Nghĩ đến đây, dù có lật xem những món khác, hắn cũng luôn thấy thiếu thiếu hương vị gì đó.

Thế là, anh giơ tay, ngăn Đường Lăng lại: "Cái này."

Đồng tử Đường Lăng lập tức co rút, viên đá cam toản này chính là món đắt giá nhất trong buổi đấu giá hôm nay. Vốn dĩ cam toản đã là đá quý hiếm, lại còn có màu sắc thuần khiết như vậy thì lại càng khó gặp.

Tuy nhiên, chuyện đó vẫn chưa phải là trọng điểm. Trọng điểm là Văn tổng nhà họ chưa từng tặng trang sức cho bất kỳ ai bao giờ cả!

Là trợ lý tổng hợp, Đường Lăng hiểu rõ một điều: BOSS nhà mình cực kỳ mê đá quý, hễ gặp đá hiếm là nhất định phải mua bằng được.

Vậy mà hôm nay lại vì một người?

Nghĩ đến mấy lời đồn đại gần đây đang lan truyền trong công ty, ban đầu Đường Lăng vốn không tin. Dù gì mỗi ngày hắn đều theo sát bên cạnh Văn tổng, nào có thấy ngài ấy thân mật với ai bao giờ. Nhưng giờ phút này, khi tận mắt nhìn thấy viên đá cam toản kia, hắn bỗng chốc cảm thấy không còn chắc chắn nữa.

Đến khi viên cam toản chính thức được đem ra đấu giá, hiện vật thậm chí còn đẹp hơn cả ảnh chụp.

Dưới ánh đèn, viên đá phát ra ánh sáng rực rỡ mà dịu dàng, trong suốt lại ấm áp, khiến người ta không thể rời mắt.

Thấy Văn Việt chăm chú nhìn viên đá, ánh mắt tán thưởng rõ rệt, Đường Lăng cho rằng ngài ấy đã thay đổi ý định nên vội vàng nói: "Văn tổng, viên cam toản này độ tinh khiết cực kỳ cao, màu sắc cũng hiếm thấy. Thật sự là báu vật khó gặp, ngài..."

Hắn còn chưa nói xong, đã nghe Văn Việt lên tiếng: "Đúng là không tệ."

Đường Lăng cho rằng ngài ấy thật sự có ý định giữ lại sưu tầm, liền vội vàng phụ họa: "Vậy thì..."

Văn Việt ngắt lời hắn, nói: "Bảo Lancelot thiết kế thành một chiếc ghim cài áo, gửi tới trước ngày Cố tổng chuyển nhà."

Đường Lăng: "...... Vâng."

-

Rất nhanh đã đến ngày Nhạc Thế chính thức dọn trụ sở.

Trang thiết bị đã được chuyển đi từ vài ngày trước. Sáng sớm hôm đó, Cố Tinh Thời đã dẫn nhân viên công ty bắt tay vào chuẩn bị, đón tiếp khách quý.

Bốn nghệ sĩ dưới trướng anh cũng theo sát phía sau.

Hôm nay cả bốn người đều cố ý tạo hình chỉn chu, ai nấy đều ăn diện sáng chói, khí chất rạng rỡ, mỗi người một vẻ khiến người ta không thể rời mắt.

Khách mời lần này gần như bao trùm nửa giới giải trí Kinh Thị: từ các tập đoàn lớn đến các studio nhỏ, từ giới phim ảnh đến âm nhạc, không sót một tầng lớp nào. Hoa chúc mừng xếp đầy hành lang, chen không lọt lối đi. 

Một số người ban đầu vốn còn khinh thường Nhạc Thế là công ty nhỏ, đến khi tận mắt thấy khung cảnh này thì đều im bặt, khiếp sợ không thôi.

Ai mà ngờ được, chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, Nhạc Thế đã âm thầm phát triển đến mức độ như hiện tại.

Mà trong số khách mời, không thiếu những nhân vật đình đám có tiếng vang trong giới.

Tỷ như ảnh hậu Viên Thanh Thanh, như người đại diện vàng Lương Văn Quân, như đỉnh lưu Thẩm Duật, như đạo diễn lớn Phong Đình Vân, lại còn có tân binh trong giới kinh tài thương nghiệp – Ninh Văn Trác...

Không ít người nháy mắt liền may mắn chính mình tới đáng giá, này nơi nào là cái dọn nhà yến a, rõ ràng chính là trong nghề đại lão tụ hội a!

Một hàng cái tên vừa nghe đã thấy danh giá, khiến không ít người âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tới dự. Đây là dọn văn phòng sao? Rõ ràng là buổi tụ hội của giới đại lão thì có!

Cao trào của buổi lễ đến khi Văn Việt xuất hiện.

Tuy trước đó đã có lời đồn Văn tổng sẽ đích thân tới, nhưng vẫn có không ít người không tin. Dù sao thì Văn Việt luôn nổi tiếng kín tiếng, rất ít khi tham gia các sự kiện tụ họp trong giới, huống chi chỉ là một buổi tiệc dọn nhà.

Nhưng không chỉ đến thật, Văn Việt còn mang theo một món quà vô cùng quý giá.

Khi chiếc hộp được mở ra, để lộ bên trong là một chiếc ghim cài áo đính viên cam toản sáng chói, không ít người tại chỗ đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Ai trong giới mà không biết Văn Việt cực kỳ yêu thích đá quý, cất giữ như rồng canh kho báu, không bao giờ mang ra cho ai xem chứ đừng nói là tặng.

Trước đó có người nghe phong thanh rằng Văn Việt đã giành được viên cam toản giá trên trời trong một buổi đấu giá gần đây, khi ấy ai cũng chỉ nghĩ đơn thuần là thêm một món cho bộ sưu tập. Không ngờ lại là để tặng Cố Tinh Thời?!

Ngay lập tức, ánh mắt của rất nhiều người nhìn Cố Tinh Thời đều thay đổi.

Chỉ có một mình Tôn Hồng Phi đứng đó, kích động đến suýt bật khóc: Cam toản giá trên trời! Mà còn là ghim cài áo!! Là ghim cài áo đó ai ơi!!

Chiếc kim cài áo được gài đúng vị trí gần trái tim nhất, điều này có ý nghĩa gì chứ? Đương nhiên là biểu tượng của tình yêu rồi!

Ngay cả đám người đi sau Cố Tinh Thời như Mạnh Viễn Sanh cũng đều sững sờ.

Phòng bị trăm điều ngàn điều, nào ngờ lại không đề phòng được Văn Việt!

Ngay khoảnh khắc Cố Tinh Thời nhìn thấy chiếc kim cài áo ấy, ánh mắt liền sáng bừng. Dù không hiểu nhiều về đá quý, nhưng cũng đủ để cậu nhận ra món đồ này vô cùng giá trị. Vì vậy, cậu chỉ đành tiếc nuối xua tay từ chối: "Món quà này quá đắt, không công thì không nhận lộc, tôi không thể nhận được."

Văn Việt thầm nghĩ, sự giúp đỡ mà Cố Tinh Thời dành cho anh còn quý giá hơn món quà này gấp bội.

Chẳng qua tất cả đều là chuyện cơ mật, không tiện nói ra giữa chốn đông người, nên anh chỉ đáp một câu mập mờ: "Với cậu mà nói, cũng chẳng phải thứ gì quá quý giá."

Nói rồi, anh đặt chiếc hộp đựng kim cài áo xuống, xoay người rời đi.

Cố Tinh Thời vội vàng cầm lấy chiếc hộp, ánh mắt đầy lưu luyến nhìn theo bóng lưng đối phương, trong lòng điên cuồng gọi hệ thống:【 Thống! Tôi phát tài rồi!! Kiểu kim chủ ba ba phóng khoáng thế này xin cho tôi thêm một tá nữa đi a ha ha ha ha ha!】

Hệ thống: 【......】

Mà cảnh tượng này, trong mắt người ngoài là ——

Tôn Hồng Phi: "!!!"

Nếu vậy mà còn không gọi là yêu thì gọi là gì nữa!!!

Những người khác: "......"

Chẳng phải vừa bị ép ăn một ngụm cẩu lương thật to sao?

-

Sau ngày hôm đó, Cố Tinh Thời cảm thấy mình dường như được thần may mắn phù hộ, nhân duyên trong giới nghệ sĩ ngày càng thuận lợi, công việc cũng tiến hành trơn tru hơn trước rất nhiều.

Cậu không khỏi cảm thán cùng hệ thống:【Xem ra phong thủy chỗ này khá tốt thật đấy, vượng tôi ghê!】

Hệ thống: 【À thì...】

Cố Tinh Thời hồ nghi nói: 【Thống, dạo gần đây sao cậu cứ nói chuyện ấp a ấp úng thế? Không sảng khoái chút nào!】

Hệ thống nghĩ đến những quả dưa trên người ký chủ nhà mình, phân vân không biết có nên thành thật khai ra không:【Thật ra thì...】

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Tôn Hồng Phi đã tìm tới.

Sau khi dọn dẹp xong trụ sở công ty, Cố Tinh Thời và Tôn Hồng Phi bắt tay vào chuẩn bị cho dự án mới.

Đây là lĩnh vực hoàn toàn mới với Cố Tinh Thời, mọi thứ đều cần học lại từ đầu. Tất cả các quy trình, cậu đều tự mình theo sát từ đầu tới cuối, không bỏ sót chút nào.

Tôn Hồng Phi cũng rất vui khi có sự tham gia trực tiếp của cậu, chuyện gì cũng đều tới bàn bạc cùng nhau.

Lần này tới, là để bàn về diễn viên chính.

Thực ra trong lòng Cố Tinh Thời đã có lựa chọn, liền hỏi: "Mọi người thấy Miêu Á Minh thế nào?"

Miêu Á Minh là diễn viên gạo cội nổi tiếng trong giới, kỹ năng diễn xuất cực kỳ xuất sắc, từng giành vô số giải thưởng. Anh từng đảm nhận nhiều vai diễn trở thành bạch nguyệt quang trong lòng khán giả đồng trang lứa.

Tuy nhiên, khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, Miêu Á Minh lại rời khỏi giới giải trí, chuyển sang làm đạo diễn kịch nói, trở thành một tiếc nuối lớn trong ngành.

Tôn Hồng Phi ngẩn ra.

Nhưng biên kịch và đạo diễn thì mắt sáng rực: "Tôi thấy rất được! Nhưng liệu có thể mời được anh ấy không?"

"Đừng mơ hão." Tôn Hồng Phi không nhịn được mà dội một gáo nước lạnh: "Năm kia, đoàn phim 《Gió Nổi Lên》 cũng từng cố mời thầy Miêu, mà đó còn là đoàn phim lớn, đạo diễn danh tiếng, đầu tư khủng. Lúc đó bên sản xuất nghĩ đủ mọi cách mà vẫn không lay chuyển được anh ấy. Chúng ta chỉ là làm webdrama, càng khó mà mời nổi. Trong giới cũng còn nhiều nam diễn viên ngoài 40 có kỹ năng tốt, hay là tìm phương án khác đi. Dù sao thì thời gian cũng rất gấp, không thể tiếp tục trì hoãn việc chọn vai chính được nữa."

Biên kịch và đạo diễn vốn đang rất hào hứng bị lời nói của Tôn Hồng Phi kéo tuột cảm xúc.

Cũng đúng, suốt những năm qua đã có biết bao đoàn phim muốn mời Miêu Á Minh quay trở lại, nhưng chưa ai làm được.

Họ thì có gì mà có thể thuyết phục nổi một đại tiền bối như vậy?

Nhưng lúc này, Cố Tinh Thời lại đang nghe hệ thống kể cho anh một đoạn quá khứ đầy bất ngờ về lý do Miêu Á Minh rút khỏi giới.

【Thật ra, việc Miêu Á Minh rút khỏi giới nghệ sĩ có liên quan tới một mối tình đơn phương. Ai mà ngờ lại thuần khiết đến thế.】

【Hai mươi năm trước, khi còn là một tân binh, anh ấy được chọn đóng vai nam chính trong một bộ phim tình cảm, nữ chính là Dụ Bảo Nhi, một trong những nữ minh tinh hot nhất Hương Giang thời bấy giờ. Dụ Bảo Nhi xinh đẹp, cởi mở, lại theo trường phái diễn xuất nhập tâm. Diễn xong là rút vai, nhưng Miêu Á Minh thì lại thật lòng nhập vai luôn.】

【 Năm đó anh ấy vốn là người hướng nội, vậy mà vì muốn thổ lộ với Dụ Bảo Nhi đã một mình chạy đến Hương Giang. Ai ngờ đến nơi mới biết cô đã có bạn trai. Anh thất thểu quay về Kinh Thị, không dám nói với ai, chỉ vùi đầu vào công việc, cố gắng đóng phim và tạo nên nhiều tác phẩm chất lượng.】

【Nhưng anh ấy chưa bao giờ quên được cô. Trong quãng thời gian ấy, Dụ Bảo Nhi và bạn trai chia tay, tái hợp nhiều lần. Mỗi lần anh muốn tìm cơ hội bày tỏ, thì đều bị trớ trêu bỏ lỡ. Đến lần cuối cùng cô và bạn trai chia tay, anh mang theo bó hoa đến tìm cô thổ lộ, ai ngờ gặp mưa to, máy bay không thể cất cánh. Đợi đến khi anh gian khổ đến được Hương Giang, thì lại thấy cô nhận lời cầu hôn của người khác và rời khỏi giới giải trí theo chồng ra nước ngoài.】

【Đó là cú sốc rất lớn với anh ấy. Từ đó, anh chọn rời khỏi giới nghệ sĩ, suốt những năm qua không kết hôn cũng không yêu đương. Trong giới chỉ cho rằng anh ấy không mặn mà với tình cảm, không ai biết trong lòng anh lại chôn giấu một mối tình sâu đậm như vậy.】

Cố Tinh Thời nghe mà cảm khái vô cùng.

Không ngờ giữa chốn thị phi này, lại còn có một đoạn tình cảm thuần khiết đến thế.

Hệ thống lại bổ sung:【Từ sau khi Dụ Bảo Nhi kết hôn, Miêu Á Minh đã quyết tâm không làm phiền cô nữa, hoàn toàn chôn giấu tình cảm, cũng không theo dõi tin tức của cô. Vì vậy, anh ấy không hề biết Dụ Bảo Nhi và chồng đã sớm tan vỡ, hai năm trước đã ly hôn. Giờ cô ấy đã quay lại Hương Giang đóng phim, nhưng vì rời xa giới giải trí quá lâu, danh tiếng không còn như xưa, rất khó nhận được vai diễn...】

Cố Tinh Thời: 【Ai, đúng là tạo hóa trêu người.】

Dù nói vậy, trong lòng cậu đã có chủ ý riêng.

Nghĩ đến đây, cậu nói: "Thành hay bại là ở người. Không thử thì làm sao biết được?"

Tôn Hồng Phi vẫn không mấy tin tưởng, liền nói: "Vậy thì chúng ta chuẩn bị song song. Cố tổng thử liên hệ thầy Miêu, tôi sẽ tìm thêm những phương án khác."

Quyết định xong, hai bên bắt đầu hành động riêng.

Cố Tinh Thời trước tiên tìm đến Viên Thanh Thanh.

Viên Thanh Thanh từng quay phim ở Hương Giang lúc trẻ, vẫn còn giữ nhiều mối quan hệ trong giới. Nghe Cố Tinh Thời nói ra ý định, cô sững người mất một lúc: "Em muốn mời Dụ Bảo Nhi quay phim?"

Cố Tinh Thời gật đầu, nói thêm: "Dù vậy, vai diễn lần này không nhiều cảnh, không rõ chị ấy có đồng ý hay không."

Viên Thanh Thanh: "Chuyện đó không thành vấn đề. Hiện giờ cô ấy ở Hương Giang cũng ít có cơ hội xuất hiện, chỉ cần có vai diễn, chắc chắn sẽ không từ chối."

Nói đến đây, cô vừa cảm khái vừa có chút xúc động: "Cảm ơn em vẫn còn nhớ đến cô ấy."

Cố Tinh Thời vội vàng xua tay: "Không không, chính là em phải cảm ơn các chị mới đúng."

Viên Thanh Thanh khoát tay cười: "Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao! Đã vậy, nếu bộ phim này có vai khách mời nào, nhớ gọi chị nhé!"

Cố Tinh Thời không ngờ lại có thêm niềm vui bất ngờ, lập tức gật đầu đồng ý: "Được rồi!"

Chia tay Viên Thanh Thanh, Cố Tinh Thời lại tìm đến Lương Văn Quân.

Nghệ sĩ dưới trướng của Lương Văn Quân từng hợp tác nhiều lần với Miêu Á Minh, bản thân cô cũng có mối quan hệ không tệ với anh.

Nghe Cố Tinh Thời muốn mời Miêu Á Minh đảm nhận vai nam chính, Lương Văn Quân không khỏi khuyên nhủ: "Không phải chị không tin em, nhưng lão Miêu là người rất cố chấp. Chị không rõ vì sao năm xưa anh ấy rút khỏi nghiệp diễn, nhưng bao năm nay, đến cả đám bạn già chúng chị tìm đủ cách cũng không lay chuyển nổi. Em tốt nhất đừng tốn công vô ích."

Cố Tinh Thời vẫn giữ vững lập trường: "Chị Văn Quân, cứ để em thử xem sao."

Lương Văn Quân dở khóc dở cười: "Chị nào muốn hại em đâu, chỉ là lão Miêu thật sự không dễ lay động chút nào!"

Đúng lúc đó, Phó Nhã đi vào, nghe được hai người đang bàn chuyện thì lập tức hóng hớt, cười rộ lên: "Tiểu Cố tổng còn trẻ mà gan không nhỏ nha, đến cả cây xương rồng Miêu Á Minh cũng muốn thử cắn một miếng! Văn Quân tỷ, để em ấy đi thử đi!"

Lương Văn Quân trừng mắt nhìn cô: "Đừng có mà gây chuyện!"

Nhưng Phó Nhã xưa nay vốn thích thêm dầu vào lửa, Lương Văn Quân càng nói vậy, cô càng hào hứng: "Tiểu Cố tổng, hay là mình đánh cược một ván đi?"

Cố Tinh Thời: "Hả?"

Phó Nhã hào hứng đề nghị: "Nếu em thuyết phục được lão Miêu, chị sẽ tham gia bộ phim của em với tư cách khách mời không lấy thù lao! Còn nếu em thất bại thì làm trợ lý cho chị một ngày, thế nào?"

Cố Tinh Thời: Còn có chuyện tốt như vậy á?!

Nếu Miêu Á Minh, Viên Thanh Thanh, Phó Nhã mà cùng tham gia, đến khi dàn diễn viên webdrama công bố, chắc chắn sẽ khiến người ta choáng váng chết khiếp!

Thế là cậu lập tức đồng ý, không chút do dự.

Lương Văn Quân bất lực thở dài, nhưng nghĩ lại cũng thấy có lý.

Tiểu Cố tuổi còn trẻ, khí thế dồi dào, từ lúc vào nghề đến giờ hầu như chưa từng thất bại. Tự tin như thế cũng chẳng có gì lạ.

Chuyến đi gặp Miêu Á Minh lần này, cho dù thất bại, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Vì vậy, cô và Phó Nhã cùng đưa Cố Tinh Thời đến Đại Nhà hát ở Kinh Thị để tìm Miêu Á Minh.

Khi bọn họ đến nơi, Miêu Á Minh đang chỉ đạo diễn viên diễn kịch. Anh có dáng vẻ nho nhã, sống lưng thẳng tắp, khí chất điềm đạm. Tuổi ngoài bốn mươi lại là giai đoạn khí chất hấp dẫn nhất, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên dáng vẻ của một nghệ sĩ kỳ cựu.

Chỉ cần nhìn thấy anh, Cố Tinh Thời đã chắc chắn nam chính ngoài anh ra, không còn ai phù hợp hơn.

Phải thuyết phục được anh ấy bằng mọi giá!

Miêu Á Minh làm xong công việc, mới bước đến chỗ họ: "Xin lỗi, để các cậu đợi lâu rồi."

Hai bên chào hỏi một lát, Lương Văn Quân liền nói rõ mục đích đến gặp.

Miêu Á Minh không hề đổi sắc mặt, điềm đạm từ chối: "Tôi đã rút khỏi giới diễn xuất, không nhận diễn nữa."

Cố Tinh Thời cũng không nản lòng, quay sang hỏi anh: "Thầy Miêu, tôi có thể nói chuyện riêng với thầy một chút không?"

Miêu Á Minh hơi cau mày, nhưng vẫn giữ vẻ ôn hòa: "Cậu bạn trẻ, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi. Tôi không còn đóng phim nữa."

Lúc này, Phó Nhã bên cạnh bắt đầu cà khịa: "Lão Miêu, sợ gì chứ, nói chuyện riêng một lát thôi mà. Chẳng lẽ sợ bị người ta thuyết phục rồi tự vả à?"

Miêu Á Minh ngước mắt, từ tốn đáp: "Đừng dùng khích tướng, vô ích."

Phó Nhã nhún vai, quay sang Cố Tinh Thời ra vẻ bất lực: "Thấy chưa, cái người này cứng đầu cố chấp như thế đấy."

Bị cô trêu, Miêu Á Minh cũng không giận, chỉ gật đầu với họ rồi định rời đi.

Ngay lúc này, Cố Tinh Thời lên tiếng: "Tiếc thật, tôi còn muốn được thấy thầy và chị Dụ Bảo Nhi tái diễn vai phu thê trên màn ảnh nữa cơ."

Miêu Á Minh lập tức khựng lại, quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm: "Cậu nói gì?!"

Cố Tinh Thời mỉm cười: "Thầy Miêu, giờ chúng ta có thể nói chuyện riêng rồi chứ?"

Sắc mặt Miêu Á Minh liên tục thay đổi, cuối cùng đưa cậu đến một chỗ yên tĩnh: "Nói đi, câu đó của cậu là có ý gì?"

Cố Tinh Thời thở dài: "Tôi nghe nói sau khi kết hôn, chị Dụ sống không được vui. Sau khi ra nước ngoài, chồng cô ấy nhanh chóng lộ mặt thật, chẳng chịu đi làm, toàn sống dựa vào chị ấy. Khi chị Dụ đề nghị ly hôn, hắn liền dọa sẽ giết chị ấy..."

Vừa nói, Cố Tinh Thời vừa quan sát sắc mặt của Miêu Á Minh. Tuy bên ngoài anh vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng bàn tay đã siết chặt, quai hàm căng lên, rõ ràng đang cố kiềm nén lửa giận.

Thấy Cố Tinh Thời nói đến giữa chừng thì dừng lại, anh liền không kìm được hỏi: "Vậy... cô ấy giờ thế nào rồi?"

Cố Tinh Thời lại khẽ thở dài.

Miêu Á Minh lập tức căng thẳng.

Cố Tinh Thời chậm rì rì nói: "Cách đây hai năm, chị Dụ mới chính thức ly hôn, quay về Hương Giang. Nhưng cạnh tranh ở đó rất khốc liệt, cơ hội không nhiều, cuộc sống của chị ấy cũng không dễ dàng gì..."

Sống lưng Miêu Á Minh như chùng xuống, hai tay siết chặt lưng ghế, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và xót xa.

Lúc này Cố Tinh Thời mới nói tiếp: "Tôi muốn mời chị Dụ đóng bộ kịch này, nhưng vai nam chính rất quan trọng, nếu không tìm được người phù hợp thì e là..."

Cậu còn chưa nói hết câu, Miêu Á Minh đã ngắt lời: "Tôi sẽ diễn!"

Khi Cố Tinh Thời đưa Miêu Á Minh quay lại chỗ Lương Văn Quân và Phó Nhã, cả hai đều sững sờ.

"Gì cơ?! Thật sự chịu diễn à?!" Phó Nhã kinh ngạc nhìn Miêu Á Minh rồi lại quay sang Cố Tinh Thời: "Tiểu Cố tổng, em rốt cuộc làm cách nào thuyết phục được cái người cứng đầu này vậy? Trong giới đồn em biết hạ cổ, có khi nào là thật đấy?!"

Cố Tinh Thời: "......"

Trong giới rốt cuộc đồn cái quỷ gì vậy trời?!

Lương Văn Quân thì có vẻ đã nhận ra điều gì đó, nghi ngờ nhìn Miêu Á Minh: "Vừa nghe đến Dụ Bảo Nhi là em đổi thái độ ngay. Không phải là..."

"Không phải!" Miêu Á Minh lập tức phủ nhận, giọng đầy chính nghĩa: "Tôi vì nghệ thuật! Đúng không, Cố tổng?"

Cố Tinh Thời: "......"

Cậu liếc nhìn Miêu Á Minh, thấy anh đỏ cả vành tai, đành ho khan một tiếng: "Đúng... vì nghệ thuật."

Vì thế, khi Tôn Hồng Phi ủ rũ quay về đoàn phim, vừa vào đến nơi liền thấy đạo diễn, biên kịch và hai fan cuồng đang vây quanh Miêu Á Minh bàn tán rôm rả.

Hắn dụi dụi mắt.

Vãi thật! Đúng là Miêu Á Minh thật kìa!!!

Cố tổng thật sự mời được Miêu Á Minh tới!!!

Mẹ nó, rốt cuộc là làm cách nào vậy trời?!

Nghĩ đến mấy ngày nay mình còng lưng đi năn nỉ từng diễn viên, thậm chí người thứ ba trong danh sách cũng từ chối, hắn chỉ muốn khóc.

Đúng lúc này, nghe biên kịch hét lên sung sướng: "Cái gì!! Cố tổng còn mời được cả Thanh tỷ và Phó Nhã tỷ làm khách mời?! Trời ơi trời ơi!! Thật sao đấy!!!"

Tôn Hồng Phi: "!!!"

Cũng là người mà sao chênh lệch lớn thế này!!!

Cố Tinh Thời thấy Tôn Hồng Phi như mất hồn, chủ động bước tới: "Sao thế?"

Tôn Hồng Phi hít mũi, kể lại hành trình thê thảm vừa rồi của mình.

Cố Tinh Thời nghe xong, trầm ngâm một chút, rồi an ủi: "Thật ra việc họ từ chối cũng chưa hẳn là xấu."

Tôn Hồng Phi: "?"

Cố Tinh Thời: "Cái người đầu tiên anh chọn ấy, thường xuyên chơi bời, vợ anh ta đang thu thập chứng cứ để kiện. Còn người thứ hai..."

Tôn Hồng Phi nghe đến đây thì lòng như tan nát, chỉ biết nức nở: "Thôi... Cố tổng, cậu đừng an ủi tôi nữa..."

"Ừ, cũng được." Cố Tinh Thời thành thật gật đầu: "Thật ra... ánh mắt chọn người của anh đúng là hơi tệ."

Tôn Hồng Phi: "???"
 

Bình Luận (0)
Comment