Ngay lúc Văn Việt đang định gọi điện hỏi Đường Lăng, thì cánh cửa phía sau lại một lần nữa mở ra, Cố Tinh Thời theo sau nhân viên phục vụ bước vào.
Thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt Cố Tinh Thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lông mày Văn Việt nhíu chặt, đang định mở miệng giải thích thì Cố Tinh Thời đã vượt qua anh, đi thẳng tới bên cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài rồi không nhịn được thốt lên: "Đẹp quá!"
Sau đó cậu vui vẻ quay đầu lại hỏi: "Văn tổng, sao anh biết tôi luôn muốn ăn ở chỗ này vậy?"
Văn Việt: "......"
Không, anh không biết thật.
Lúc này Cố Tinh Thời mới chú ý đến những đóa hồng trải đầy mặt sàn: "Cái này là..."
Văn Việt nhắm mắt lại: "Cố tổng, để tôi giải thích..."
"Không cần giải thích, tôi hiểu mà!" Cố Tinh Thời gật đầu chắc nịch, "Hôm nay là Thất Tịch đúng không! Trang trí kiểu này cũng bình thường thôi!"
Văn Việt: "......"
Cái này thật sự bình thường á?!
Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Tinh Thời, tựa như thật sự không thấy điều gì kỳ lạ, Văn Việt lại không nói nên lời. Đành phải đè nén nghi ngờ, mang theo chút cứng đờ mà ngồi xuống đối diện cậu.
Chỉ là sau khi ngồi xuống, anh mới phát hiện chiếc bàn này nhỏ hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Anh chỉ hơi nhúc nhích một chút, đầu gối đã chạm vào chân Cố Tinh Thời. Dù cách hai lớp vải, Văn Việt vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, vội vã thu chân lại.
Cố Tinh Thời hoàn toàn không hay biết gì, vẫn đang hứng thú nghịch mấy món đồ trang trí trên bàn.
Văn Việt trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, lại như thoáng hiện một tia hụt hẫng.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, phục vụ bắt đầu mang món ăn lên.
May mà lần này không xảy ra thêm sự cố nào, Văn Việt cũng dần dần buông lỏng tâm tình.
Hai người nói chuyện vô cùng hợp ý.
Điều khiến Văn Việt bất ngờ là Cố Tinh Thời không chỉ hiểu biết sâu về giới giải trí, mà ở nhiều lĩnh vực khác cũng nắm được không ít. Tuy cậu chưa chắc nghiên cứu kỹ càng, nhưng luôn có thể đưa ra những góc nhìn độc đáo, khiến người ta cảm thấy rất mới mẻ.
Văn Việt trầm giọng khen: "Cố tổng tuổi còn trẻ mà từng trải phong phú như vậy, thật sự rất đáng nể."
Cố Tinh Thời chỉ cười: "Chẳng qua là trước kia tôi làm qua nhiều nghề, biết nhiều một chút cũng là bình thường thôi."
Văn Việt hơi ngẩn người.
Anh đột nhiên nhớ tới lần trước bắt tay với Cố Tinh Thời, đã cảm thấy lòng bàn tay cậu có rất nhiều vết chai dày.
Lúc đó anh chỉ thấy hơi kỳ lạ, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ Cố Tinh Thời từng trải qua không ít gian khổ.
Ý thức được điều đó, Văn Việt cảm giác như có ai nhẹ nhàng gõ vào tim mình một cái.
Đúng lúc ấy, anh nghe thấy Cố Tinh Thời đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Oa! Bò bít tết này ngon quá! Văn tổng mau nếm thử đi."
Văn Việt hoàn hồn, nhìn thấy đối phương đang ăn rất vui vẻ, nụ cười rạng rỡ, chẳng có chút vướng bận gì.
Cậu dường như chẳng mấy bận tâm đến quá khứ, lúc nào cũng chân thành, lạc quan, giống như một mặt trời nhỏ, khiến bất cứ ai ở gần cũng đều bị ánh sáng ấy làm cảm động.
Sự trầm nặng trong lòng Văn Việt cũng dần tan biến, khóe môi bất giác cong lên.
Đợi ăn xong món chính, nhân viên phục vụ bưng tráng miệng lên.
Văn Việt vừa mới thở phào một hơi thì toàn thân lại cứng đờ.
Anh không ngờ, một bữa cơm vốn đơn giản, lại có bom nổ chậm giấu ở món tráng miệng.
Đó là một chiếc bánh kem có lớp màu hồng nhạt dần, phía trên còn viết bằng tiếng Pháp dòng chữ Je t'aime – Tôi yêu em. Cái này rõ ràng quá rồi. Hoa hồng thì còn có thể đổ cho trang trí Thất Tịch, nhưng kiểu này thì biết giải thích làm sao?!
Văn Việt hiếm khi thấy căng thẳng như vậy: "Cố tổng..."
Anh còn chưa kịp nói xong, Cố Tinh Thời đã rất gọn gàng cắt đôi chiếc bánh tình yêu.
Nghe thấy giọng anh, cậu hơi nghi hoặc ngẩng đầu: "Sao thế?"
Văn Việt: "... Không có gì."
Cố Tinh Thời vui vẻ chia một nửa bánh sang đĩa mình, a một tiếng rồi cắn một miếng, đem dòng chữ Tôi yêu em ăn luôn vào bụng.
Văn Việt: "......"
Được rồi, có lẽ Cố tổng không biết đó là tiếng Pháp, là mình nghĩ nhiều quá thôi.
Nhưng đúng lúc anh vừa mới thả lỏng, Cố Tinh Thời đột nhiên đứng dậy, cúi người về phía anh.
Gương mặt xinh đẹp ấy bất ngờ tiến đến gần, hàng mi dài rủ xuống để lại bóng mờ che đôi mắt thuần khiết, vô ưu. Trong tầm mắt của Văn Việt giờ chỉ còn lại đôi môi đẹp đẽ ấy.
Đôi môi khẽ mím lại, vì vừa ăn đồ ngọt nên còn dính một chút mứt trái cây, khiến màu sắc môi càng thêm hồng hào, trông như viên thạch trái cây mềm mịn.
Theo từng nhịp thở của cậu, mùi cam ngọt thanh và hương dâu tây như cùng lúc ùa đến.
Tim Văn Việt bất giác siết lại, sau đó đập loạn không kiểm soát.
Bàn tay đặt trên đùi vô thức siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh như đang ra sức kiềm chế điều gì đó.
Anh muốn rời mắt đi, nhưng lại chẳng thể, toàn bộ tầm nhìn đều bị Cố Tinh Thời chiếm lấy.
Chiếc áo sơ mi trắng với hai nút áo trên cùng được cởi tùy ý, để lộ hầu kết và xương quai xanh thon gọn, làn da trắng trẻo như ngọc, chỉ lộ ra một chút đã khiến người ta mơ màng.
Phần vải bị kéo căng do cử động càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, những đường nét mảnh mai dần chuyển sang mềm mại khi xuống thấp, tạo nên cảm giác đối lập khiến người nhìn không thể dời mắt.
Hô hấp của Văn Việt bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Cố Tinh Thời đã đứng thẳng người dậy, chìa tay ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay là một cánh hoa hồng: "Văn tổng, có cánh hoa rơi lên đầu anh nè."
Cậu mỉm cười trong trẻo, tựa như không hề hay biết trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Văn Việt nuốt khan, giọng khàn đi: "Ừm... cảm ơn."
"Không có gì." Cố Tinh Thời hồn nhiên không mảy may nhận ra gì, vui vẻ ngồi xuống tiếp tục câu chuyện lúc trước.
Văn Việt cố gắng không nhìn cậu.
Nhưng trong đầu vẫn cứ lặp lại khung cảnh khi nãy, thậm chí chóp mũi vẫn vương vấn chút hương cam mơ hồ.
Văn Việt gần như phải dùng toàn bộ ý chí của mình mới miễn cưỡng dẹp bỏ được những suy nghĩ rối ren.
Cố Tinh Thời chỉ là giúp anh phủi cánh hoa trên đầu thôi, anh sao có thể nghĩ ngợi bậy bạ đến thế được.
Nhất định là do bầu không khí ở đây khiến anh sinh ra ảo giác.
Đúng, chính là vậy.
Văn Việt cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân.
Nhưng cơ bắp trên người vẫn căng cứng như tượng điêu khắc.
Cũng may là sau đó không xảy ra chuyện gì đặc biệt, hai người trò chuyện vui vẻ, kết thúc bữa tối.
Cố Tinh Thời nhận áo khoác từ nhân viên phục vụ, vừa mặc vừa tươi cười nói với Văn Việt: "Văn tổng, cảm ơn anh đã mời."
"Không có gì, trò chuyện với Cố tổng cũng cho tôi nhiều thu hoạch." Văn Việt đi bên cạnh cậu, ánh mắt lại cố gắng chỉ dừng ở đỉnh đầu mềm mại màu lanh của Cố Tinh Thời.
Ra khỏi nhà hàng, Văn Việt chủ động đề nghị: "Trời cũng tối rồi, tôi đưa Cố tổng một đoạn đường."
"Không cần đâu!" Cố Tinh Thời khoát tay, "Nghệ sĩ bên tôi đang quay show gần đây, lát nữa tôi nhờ họ tiện đường đưa về là được rồi."
Văn Việt hơi khựng lại, rồi mới nói: "Được, vậy Cố tổng đi đường cẩn thận."
"Ừm. Tạm biệt." Cố Tinh Thời vẫy tay chào qua cửa kính xe.
Đợi chiếc xe xa dần, Cố Tinh Thời mới lấy điện thoại ra, gọi một chiếc xe khác.
Ngồi lên xe rồi, cậu tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại: 【Hệ thống, công đạo đi.】
Luôn luôn nhiệt tình là thế, hệ thống hôm nay lại ấp a ấp úng mãi mới lòi ra: 【Công đạo cái gì cơ, ký chủ?】
Cố Tinh Thời cười lạnh: 【Cậu nói thử xem?】
Thấy hệ thống còn muốn giả ngốc, cậu dùng ngón trỏ gõ lên đầu gối, giọng chậm rãi: 【Buổi tối nay nhà hàng đó là ai sắp xếp? Một cú ô long lớn như thế, mày là hệ thống ăn dưa mà lại không biết à, hửm?】
Hệ thống: 【!!! 】
Nó không dám giấu nữa, đành ngoan ngoãn kể hết toàn bộ chuyện giữa Cố Tinh Thời và Văn Việt ra rõ mồn một.
Nghe xong, Cố Tinh Thời sững người.
Lúc mới bước vào cửa, cậu đã cảm thấy có gì đó sai sai. Phản ứng đầu tiên là nghĩ Văn Việt đang có ý với mình, nhưng nhanh chóng phát hiện ánh mắt và biểu cảm của Văn Việt không đúng, có chút lúng túng, còn có vẻ kinh ngạc.
Nếu thật sự là Văn Việt sắp xếp, anh tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Cố Tinh Thời nhanh chóng nhận ra có sự hiểu lầm, nhưng không rõ cụ thể vì sao, và có dính dáng gì đến Văn Việt không.
Vì vậy cậu giả vờ như không có chuyện gì, thử dò xét mấy lần, cuối cùng cũng xác định được, chuyện này không phải Văn Việt chủ động làm.
Người đứng sau bữa tối này là Đường Lăng. Nếu không phải ý của Văn Việt, thì chính là Đường Lăng tự ý sắp xếp.
Đường Lăng là trợ lý thân cận nhất của Văn Việt, vì sao lại làm trái ý sếp, dám bày ra một bàn cục như thế? Nhất định là có dưa!
Nhưng đáng nói hơn nữa là cái hệ thống vốn từ trước đến nay cái gì cũng khai báo rành rọt, lại im thin thít không nói gì về vụ này.
Cố Tinh Thời đoán đúng phần đầu có hiểu lầm, không phải Văn Việt cố ý. Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ được kết cục lại tạc nứt như thế.
Tốt lắm, Tôn Hồng Phi à, lúc làm kịch bản thì thấy ông không hăng hái như vậy, mà lúc bịa chuyện đồn đãi thì tưởng tượng phong phú thật đấy!!
Cậu với Văn Việt tổng cộng mới gặp nhau được mấy lần?! Mấy người bịa chuyện mà không thể tôn trọng chút logic khách quan sao?!
Cậu sai rồi!
Ngay từ đầu cậu không nên nghĩ tới chuyện đi đường tắt, mượn cái gọi là chỗ dựa giả tạo! Giờ thì hay rồi, xấu hổ đến độ muốn độn thổ!
Cái lời đồn này, sau này cậu còn mặt mũi nào gặp lại Văn Việt nữa chứ?!
Hệ thống vẫn còn đang khóc tỉ tê: 【Tôi thật sự không cố ý giấu cậu đâu ký chủ, tôi cũng không ngờ lời đồn này vốn tưởng chỉ đùa cho vui lại không ai đính chính, còn truyền xa đến mức này nữa, huhu......】
Cố Tinh Thời hít sâu một hơi: 【Hiện tại có bao nhiêu người đã biết lời đồn này?】
Hệ thống rụt rè trả lời, giọng nhỏ như muỗi: 【Cái đó... hơn nửa giới giải trí chắc đều biết cả rồi......】
Cố Tinh Thời: 【......】
Ngày ngày đi ăn dưa, cuối cùng chính mình lại trở thành nhân vật chính trong quả dưa!
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhãn tiền, cổ nhân quả nhiên không lừa ta!!
-
Hôm sau, Văn Việt đến công ty.
Đường Lăng cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, nhưng Văn tổng vẫn như thường ngày, không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, điều này khiến Đường Lăng hơi lo lắng thấp thỏm.
Chẳng lẽ buổi tối hôm qua sắp xếp không ổn, Văn tổng và Cố tổng không có cộng độ đêm xuân?
Nhưng nhìn kỹ thì tổng lại không giống như đang không vui.
Đường Lăng phát huy kỹ năng quan sát tinh tế của mình, chợt phát hiện hôm nay Văn tổng đeo một đôi nút tay áo hình quả quýt bằng đá quý màu vàng.
Cặp nút tay áo này Đường Lăng nhớ rất rõ. Tuy quý giá, nhưng trước kia Văn tổng chê tạo hình không đủ trang trọng, nên rất ít khi đeo.
Đường Lăng bắt đầu suy nghĩ, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như thường, chỉ tiếp tục báo cáo lịch trình: "... Mười giờ sáng có cuộc họp trực tuyến với Trung tâm phim ảnh, nội dung liên quan đến báo cáo ứng dụng động cơ kiểu mới."
Văn Việt ngừng lại một chút: "Hủy họp, tôi muốn trực tiếp đến hiện trường xem họ trình bày."
Văn Việt từ trước đến nay luôn rất để tâm đến bên Trung tâm phim ảnh, nên Đường Lăng cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp xe ngay."
Đợi đến khi ngồi vào xe, Đường Lăng tiếp tục báo lịch trình phía sau: "Hai giờ chiều bay đến Thượng Hải để đàm phán vụ thu mua của Tập đoàn Khoa Tô, sáu giờ tối có buổi tối với Hồng tổng, địa điểm là......"
Văn Việt chợt mở mắt.
Đường Lăng lập tức ngừng lại: "Văn tổng?"
Trong đầu Văn Việt lại hiện lên khung cảnh bữa tối: "Tối hôm qua......"
Đường Lăng lập tức căng thẳng trong lòng.
Văn Việt vốn định dặn dò hắn sau này không được tự ý quyết định nữa, nhưng lời đến bên miệng lại nhớ tới đôi mắt sáng rực của Cố Tinh Thời, cùng phản ứng vui vẻ khen không ngớt khi cùng cậu nếm thử.
Bình tĩnh mà xét, bữa tối hôm qua tuy có chút ngại ngùng, nhưng ngoại trừ bó hoa hồng và món tráng miệng hình trái tim ra, những sắp xếp khác thật sự không có gì đáng chê trách.
Cố Tinh Thời còn nói, nhà hàng đó vốn là nơi cậu luôn muốn đến.
Nếu đã là anh mời khách, tất nhiên phải chọn đúng khẩu vị, Đường Lăng chọn như vậy thật ra cũng không phải lỗi gì nghiêm trọng.
Đường Lăng thấp thỏm chờ đợi nửa ngày, không nghe thấy ông chủ mình nói thêm gì, cuối cùng dè dặt mở miệng hỏi: "Văn tổng, bữa tối hôm qua có hợp ý ngài và Cố tổng không?"
Văn Việt trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thản nhiên đáp: "... Tạm được."
Đường Lăng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Văn Việt lại bổ sung một câu: "Lần sau chọn nhà hàng thông thường thôi, đúng kiểu cơm xã giao là được."
Hiểu rồi.
Còn có lần sau.
Đường Lăng không chút do dự đáp: "Tôi hiểu rồi, Văn tổng."
Lúc đang nói chuyện thì họ đã đến trung tâm điện ảnh.
Văn Việt không bảo Đường Lăng thông báo trước, trực tiếp lên thang máy.
Cùng lúc đó, Kim Thế Hằng đang thu dọn đồ đạc.
Trước đây, Cố Tinh Thời điều hắn từ Điềm Chanh Video sang đây, hắn vốn tưởng mình đã ôm được cái đùi chắc chắn, chẳng bao lâu nữa sẽ được thăng chức, tăng lương, một đường leo l*n đ*nh cao cuộc đời.
Ai ngờ sau khi 《Luân Hồi》 phát sóng thành công, hắn mới nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng.
Cố tổng đã sớm phát hiện hắn là gián điệp, nhưng lại im lặng không nói, còn lợi dụng hắn để truyền tin giả sang phía Ninh Thiên Phù Hộ, cuối cùng khiến bên đó bị dắt mũi đến thảm hại.
Nghĩ đến việc Cố tổng mặt không đổi sắc mà lừa mình xoay như chong chóng, ban ngày làm chân sai vặt, ban đêm viết bản thảo mệt muốn chết mà vẫn đắc ý nghĩ mình lập công lớn, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cơn lạnh sống lưng.
Ban đầu hắn còn tưởng Cố tổng ngây thơ đơn thuần, giờ nghĩ lại mới thấy, người ngây thơ rõ ràng là chính hắn.
Một người mới chỉ hai năm đã gây dựng được danh tiếng trong giới giải trí, lại còn là người đại diện của bốn nghệ sĩ nổi tiếng, hắn thế mà lại cảm thấy đối phương dễ lừa?!
Tất cả cũng tại gương mặt kia của Cố Tinh Thời quá mức mê người.
Kim Thế Hằng ôm thùng giấy ra ngoài, vừa vặn chạm mặt Tôn Hồng Phi.
So với bộ dạng chán nản của hắn, Tôn Hồng Phi lúc này tràn đầy khí thế.
Có trong tay hai bom tấn truyền hình 《Bí Sử Lục Phiến Môn》 và 《Luân Hồi》, chuyện hắn được thăng lên phó tổng đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Rõ ràng hai người vào công ty cùng lúc, trước đây thậm chí hắn còn làm tốt hơn Tôn Hồng Phi rất nhiều...
Nhưng vì sao hiện giờ tình cảnh hai người lại trái ngược như vậy?
Tôn Hồng Phi thăng chức từng bước.
Còn hắn lại trắng tay, đến công việc ban đầu cũng không giữ nổi.
Nghĩ đến đây, Kim Thế Hằng càng thêm hối hận lẫn ghen tị, thấy Tôn Hồng Phi chẳng buồn nhìn mình lấy một cái đã định rời đi, trong lòng giống như bị ném một quả pháo, trực tiếp bùng nổ.
"Họ Tôn, anh có tư cách gì mà khinh thường tôi? Anh chẳng qua chỉ là ôm đúng đùi mà thôi......"
Tôn Hồng Phi lập tức dừng bước, quay đầu lại cười khinh: "Ôm đùi thì sao? Không lẽ cậu ôm không được là vì cậu không muốn à?"
Kim Thế Hằng: "......!"
Đậu xanh! Thế quái nào mà tên này lại còn bày ra bộ dạng đắc ý như thế?!
Tôn Hồng Phi căn bản không cảm thấy xấu hổ chút nào: "Tôi thừa nhận, trước đây tôi đúng là có chút tâm tư không được trong sáng, nhưng ở bên Cố tổng lâu rồi, tài hoa của cậu ấy, nhân phẩm của cậu ấy, cách cậu ấy đối nhân xử thế, mỗi điểm đều đáng để tôi học hỏi. Ôm loại đùi như vậy thì sao? Tôi ôm đến vinh quang, ôm đến vĩ đại!"
Kim Thế Hằng tức đến mặt mày vặn vẹo, lạnh lùng cười: "Nói nghe hay thật. Cuối cùng chẳng phải cũng dựa vào việc cậu ta và Văn tổng có gian tình sao? Dựa vào gối đầu mà thổi gió bên gối! Tôi nói cho anh biết, đừng có đắc ý quá sớm, lỡ đâu một ngày nào đó Văn tổng đá cậu ta, để xem lúc đó anh làm được gì!"
Tôn Hồng Phi đảo tròng mắt một vòng cực to, tỏ vẻ khinh thường: "Nói linh tinh! Cố tổng với Văn tổng tình cảm kiên định như kim cương, bền vững như đất trời! Cậu bớt mở miệng quạ đen rủa họ đi!"
Nói xong, còn hất tay như đuổi ruồi, "Thôi, cậu mau đi đi, còn lảng vảng ở đây nữa là tôi gọi bảo vệ đuổi cậu xuống đó!"
Nói rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào văn phòng, chỉ còn lại Kim Thế Hằng ở đó giậm chân vì tức.
Mà cuộc đối thoại của hai người, vừa hay bị Văn Việt nghe thấy rành rọt ở khúc ngoặt.
Vẻ mặt anh không đổi, nhưng nội tâm thì đã nổi lên sóng gió dữ dội.
Văn Việt thế nào lại không biết, anh và Cố Tinh Thời có một chân?!
Anh nhìn sang Đường Lăng bên cạnh, lại thấy hắ mặt không đổi sắc, hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên chút nào.
Văn Việt đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cậu cũng biết?"
Đường Lăng theo phản xạ đáp: "Vâng."
Nói xong mới giật mình, lập tức ngậm miệng lại.
Văn Việt nhớ lại bữa tối Thất Tịch lố quá mức kia, bỗng nhiên liền hiểu rõ mọi chuyện.
Lông mày anh giật giật, mở miệng: "Tôi với Cố tổng......"
Đường Lăng lập tức hiểu ý: "Văn tổng, tôi sẽ sắp xếp, bảo mọi người không bàn luận chuyện của ngài và Cố tổng ở nơi công cộng nữa."
Văn Việt lại nhướng mày: "Mọi người?"
Đường Lăng hơi do dự: "Cái này cũng hết cách, nhiều người biết quá rồi, giấu cũng không giấu nổi......"
Văn Việt: "......"
Anh tức đến phát buồn cười: "Cậu thử nói xem, bọn họ biết mấy cái gì rồi?"
Đường Lăng cảm nhận được áp suất thấp trên người sếp, liền bắt đầu liệt kê từng chuyện yêu đương thực sự giữa anh và Cố Tinh Thời.
Từng chuyện, từng chuyện một.
Rõ ràng đều là việc chính hắn từng làm, nhưng không hiểu sao mỗi chuyện kể ra đều không khớp chút nào với ký ức của anh.
Nghe đến cuối, anh thậm chí bắt đầu thấy choáng váng.
Rốt cuộc là anh bị mất trí nhớ hay đám người này bị tập thể rối loạn tâm thần?!
Văn Việt muốn giải thích, nhưng lại bàng hoàng phát hiện anh căn bản không có cách nào phản bác.
Bởi vì không chỉ có tin đồn yêu đương được thêu dệt quá kín kẽ, mà đến cả lý do che giấu mối quan hệ cũng được người ta nghĩ giúp anh luôn rồi.
Giờ anh mà đứng ra đính chính, chẳng khác nào tự thêm một viên gạch vào cái tường màu hồng phấn mà dân tình dựng lên, hoàn toàn vô ích.
Nghĩ đến đây, anh kỳ lạ thay lại bình tĩnh trở lại, chỉ lạnh nhạt nói với Đường Lăng: "Đi điều tra xem, mấy tin đồn đó rốt cuộc bắt nguồn từ đâu."