Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 58

 
Gần đây mí mắt phải của Tôn Hồng Phi cứ giật liên tục.

Tục ngữ có câu, mắt trái giật là điềm lành, mắt phải giật là điềm dữ.

Nhưng vấn đề là dạo gần đây mọi chuyện với hắn đều suôn sẻ!

《Luân Hồi》 truyền phát thuận lợi, lượt xem tăng vọt, có thể dự đoán tiền thưởng cuối năm sẽ rất hậu hĩnh; sự nghiệp thì khỏi phải nói, tổng tài cũng đã chủ động gọi hắn nói chuyện, chỉ chờ tổng công ty đánh giá là hắn có thể chính thức lên làm phó tổng.

Nhìn kiểu gì cũng chẳng giống đang có điềm xui!

Ngay lúc Tôn Hồng Phi còn đang trăm mối suy nghĩ không thông, thì trông thấy Cố Tinh Thời dẫn nghệ sĩ đi vào. Hắn lập tức gạt bỏ mấy cái ý nghĩ linh tinh kia, chủ động bước lên chào hỏi.

Ai ngờ hắn lại chứng kiến Cố tổng phanh gấp một cái, xoay người chạy thẳng vào thang bộ.

Tôn Hồng Phi: "???"

Ban đầu, hắn còn tự an ủi mình rằng chắc Cố tổng không thấy hắn, hoặc là chỉ đơn thuần muốn đi thang bộ rèn luyện thân thể mà thôi.

Nhưng mà, sau đó tình huống như vậy lại xảy ra liên tiếp nhiều lần.

Cuối cùng, Tôn Hồng Phi đành phải thừa nhận Cố Tinh Thời đang cố tình tránh mặt hắn.

Nhưng... vì sao chứ?!

Gần đây hắn đâu có làm gì đâu!

Chẳng bao lâu sau, hắn lại phát hiện một chuyện còn nghiêm trọng hơn, Cố Tinh Thời không chỉ né tránh hắn, mà còn đang tránh cả Văn tổng!

Vô lý!

Rõ ràng trợ lý riêng còn bảo, trước đó hai người họ cùng nhau trải qua Thất Tịch, tình cảm tốt đẹp lắm mà. Chẳng lẽ là cãi nhau rồi?

Tất nhiên, chuyện khiến hắn hoàn toàn xác định suy đoán này là thật, chính là ở buổi tiệc hôm đó.

Từ khi biết tin đồn nhảm xoay quanh mình lọt vào tai Văn Việt, Cố Tinh Thời liền cảm thấy không dám đối mặt với anh. Nhất là mỗi lần nghĩ đến việc Văn Việt biết rõ mọi chuyện, cậu lại xấu hổ đến mức chỉ muốn lấy ngón chân moi đất mà chui xuống.

Thế là, cậu lựa chọn cách đơn giản nhất, trốn.

Dù sao thì cậu và Văn Việt cũng không thuộc cùng một tầng lớp, nếu muốn tránh mặt thì cũng không khó lắm.

Chỉ là luôn có những tình huống bất khả kháng khiến cậu tránh cũng không được.

Chẳng hạn như buổi tiệc hôm đó.

Vì muốn né Văn Việt, Cố Tinh Thời cố ý đến sớm, còn chọn một chỗ khuất ngồi xuống.

Ban đầu cậu định cứ âm thầm ngồi yên đợi tiệc tàn, chờ mọi người không để ý thì lặng lẽ chuồn về.

Thế nhưng kế hoạch thì hoàn mỹ, hiện thực lại cực kỳ tàn khốc.

Từ khoảnh khắc cậu bước vào hội trường, những tổng tài các công ty lớn và tinh anh giới thương nghiệp đang rải rác khắp nơi giống như chó sói thấy mồi, ùn ùn kéo đến.

Cười chết mất, hoàn toàn không có cửa để điệu thấp.

Mãi đến khi Văn Việt xuất hiện, đám người kia mới chịu dời sự chú ý, khiến cậu cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ.

Văn Việt vừa đến đã trông thấy Cố Tinh Thời ở giữa đám đông.

Chàng thanh niên kia nói cười vui vẻ, giữa một vòng người đông đúc lại nổi bật đến lạ thường. Ai cũng muốn bắt chuyện với cậu, nhưng khung cảnh tuy hỗn tạp mà cậu vẫn bình thản tự nhiên, không hề lơ là với bất cứ ai.

Cậu nắm bắt tiết tấu câu chuyện một cách khéo léo, lại còn biết cách nói đúng trọng tâm, vừa vặn khiến người nghe thấy dễ chịu, mà lại không làm mất lòng ai.

Đây chính là thiên phú độc nhất vô nhị của cậu.

Văn Việt thực ra đã trải nghiệm điều đó ngay trong bữa tối đêm Thất Tịch.

Nghĩ đến đây, yết hầu anh khẽ chuyển động, theo bản năng sờ lên nút tay áo, viên đá quý màu vàng kim được chạm khắc thành hình quả quýt nhẹ lướt qua đầu ngón tay, như vẫn còn vương chút dư vị ngọt ngào mát dịu.

Nhân lúc mọi người đang vây quanh Văn Việt chào hỏi, Cố Tinh Thời lặng lẽ chuồn ra nhà vệ sinh.

Ai cũng biết, Văn tổng đến mấy buổi tiệc thế này, nếu không có việc cần thì thường chỉ ló mặt một lúc rồi đi ngay, chẳng bao giờ nán lại lâu.

Thế nên Cố Tinh Thời ngồi xổm trong buồng vệ sinh, canh đúng thời gian ước chừng Văn Việt đã rời khỏi, mới đẩy cửa bước ra. Ai dè vừa ra tới bồn rửa tay, cậu đã thấy có người đang thong thả rửa tay bên cạnh.

Đen đủi làm sao, lại đúng là Văn Việt.

Cố Tinh Thời: "......"

Tôi đã trốn tới WC mà còn không thoát nổi? Cái này là nghiệt duyên kiểu gì vậy trời?!

Nhưng đã chạm mặt rồi, quay đầu bỏ đi thì quá bất lịch sự.

Thế là Cố Tinh Thời tự an ủi mình một câu Phúc họa khó lường, né cũng vô ích, ra vẻ thản nhiên bước tới, vừa rửa tay vừa gật đầu chào hỏi: "Văn tổng, đã lâu không gặp."

Văn Việt nhìn cậu qua gương, im lặng vài giây rồi mới đáp: "Đúng vậy, đã lâu không gặp. Cố tổng dạo này xem ra rất bận?"

Động tác mở vòi nước của Cố Tinh Thời hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười:
"Cũng tạm, ngành của chúng ta mà, nhịp độ công việc nó vậy."

"Vậy thì tốt." Văn Việt xoa xoa tay, giọng nói như lơ đãng: "Nếu không tôi còn tưởng, có khi nào đêm đó tôi lỡ lời, khiến Cố tổng thấy khó chịu?"

Cố Tinh Thời nhíu mày, nghi hoặc liếc nhìn Văn Việt, lại thấy thần sắc đối phương bình thản như thường, hoàn toàn không đoán ra được có phải anh đã biết chuyện kia hay chưa.

Cậu cố gắng giữ vững nụ cười, đáp xã giao: "Sao lại thế được? Đêm đó rõ ràng chúng ta nói chuyện rất vui vẻ mà."

Tuy biết Cố Tinh Thời chỉ đang khách sáo, nhưng tâm trạng Văn Việt vẫn bất giác tốt lên, gật đầu tán đồng: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Sự nghi ngờ trong lòng Cố Tinh Thời càng thêm sâu, không nhịn được mà gọi hệ thống: 【 Thống, Văn Việt có biết rồi không? 】

Hệ thống nhỏ giọng đáp: 【 Hẳn là có. Dạo gần đây anh ta đang lần theo nguồn gốc của lời đồn đó. 】

Cố Tinh Thời: 【......】

Cậu vẫn chưa quên, lúc trước để thêu dệt ra cái chỗ dựa, đã đăng bao nhiêu thứ ở vòng bạn bè.

Dù sau đó phát hiện lời đồn, cậu lập tức xóa sạch mấy bài đăng kia, nhưng Internet là nơi quỷ dị, ai biết được có sót lại dấu vết gì không?

Nếu thật sự bị Văn Việt tìm ra, rồi liên hệ với cái lời đồn kia về mối quan hệ của hai người...

Thôi xong. Mười ngón chân đã chuẩn bị xếp gạch đổ nền cho biệt thự năm tầng rồi.

Văn Việt trông thấy Cố Tinh Thời sắc mặt biến đổi liên tục, sắc cầu vồng chớp tắt như đèn LED, thật không ngờ phản ứng của cậu lại lớn đến vậy.

Rõ ràng đêm đó người chủ động thử thăm dò còn là cậu, giả vờ ngây thơ mà diễn đến kín không kẽ hở, suýt chút nữa đã lừa được mình.

Bây giờ anh chỉ mới nhẹ nhàng đáp lễ một chút, tiện thể cũng muốn nhân cơ hội nói rõ mọi chuyện. Dù sao những lời đồn đoán mang hơi hướng mờ ám kia, chỉ cần người trong cuộc không quá để tâm, thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Khó khăn lắm anh mới gặp được một người cộng tác ăn ý như vậy, không ngờ lại vì mấy chuyện tin đồn nhảm nhí kia mà xảy ra hiểu lầm, trở nên dè dặt, xa cách.

Thế nhưng, Cố Tinh Thời lúc này đã căng mặt lại, không đợi anh nói thêm gì nữa, đã vội vàng kiếm cớ cáo từ rời đi.

Văn Việt đưa tay day day trán, thật sự không ngờ Cố Tinh Thời lại để tâm đến lời đồn kia đến mức này.

Rõ ràng là người rất giỏi xã giao, điềm đạm khéo léo trên thương trường, vậy mà trong chuyện tình cảm lại ngây thơ đến vậy.

Trái tim Văn Việt chợt đập loạn một nhịp.

Anh lại càng cảm thấy, Cố Tinh Thời như một mê cung sống, mỗi lần nhìn thấy cậu, đều giống như nhìn thấy một khía cạnh mới mẻ khác của con người này.

Văn Việt khẽ ấn tay lên ngực, rồi cũng xoay người rời đi.

Sau khi cả hai người đã đi khỏi, Tôn Hồng Phi vẫn đang nấp trong phòng bên cạnh, cuối cùng mới thở phào một hơi, bàn tay che miệng cũng từ từ buông xuống. Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến những gì mình vừa nghe được... hắn lại hít ngược một hơi khí lạnh.

Cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao dạo gần đây Cố tổng lại cứ tránh mặt Văn tổng!

Tuy khi nấp ở bên kia, có một vài câu không nghe rõ, nhưng mấy chỗ quan trọng nhất... hắn nghe rành mạch hết rồi!

"Đêm đó" "Mạo phạm" "Vui vẻ"......

Không phải là hắn đang nghĩ theo hướng đó thật chứ?!

Chẳng lẽ hai người kia vì phương diện nào đó, không hòa hợp, nên mới rùng mình?!

A...

Lần đầu tiên trong đời, vệ sĩ tình yêu lại rơi vào cảnh bó tay chịu trói.

Mang theo bí mật to đùng này trong lòng, hôm sau đi làm, sắc mặt Tôn Hồng Phi có phần u ám, cả người như có chuyện.

Cấp dưới Tiểu Lý thấy vậy, quan tâm hỏi: "Giám đốc, anh sao thế? Có chuyện gì bận tâm à?"

Tôn Hồng Phi nghĩ ngợi một lúc, quyết định không tự làm khó mình nữa, chuyện này thôi thì nhờ người ngoài góp ý vậy.

Thế là hắn mở miệng: "Tiểu Lý à, là thế này... Tôi có một người bạn...Đừng nhìn tôi kiểu đó, thật sự là bạn tôi! Bạn tôi với bạn trai của cậu ta vốn rất tình cảm, nhưng gần đây vì một chuyện nhỏ mà rạn nứt... Cậu thấy có cách nào giúp họ hòa giải không?"

Tiểu Lý chống cằm: "Tình nhân rạn nứt hả... chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thật ra chỉ cần một bên chịu xuống nước, thêm vài người bạn hỗ trợ hàn gắn, thì không khó giải quyết đâu."

Tôn Hồng Phi nhíu mày: "Đơn giản vậy thôi?"

"Đương nhiên rồi!" Tiểu Lý tự tin giơ tay: "Tuy tôi chưa yêu bao giờ, nhưng thời đại học nổi tiếng là cố vấn tình cảm đó! Bạn tôi lần nào cãi nhau với người yêu cũng đều nhờ tôi hòa giải, không lần nào thất bại!"

Tôn Hồng Phi gật đầu: "Được rồi, bạn bè cậu nhiều, nghe theo cậu vậy."

Tiểu Lý: "?"

Đúng lúc đó, điện thoại nội tuyến trong phòng Tôn Hồng Phi vang lên là Đường Lăng gọi đến, nói Văn tổng tìm hắn.

Gần đây vì phụ trách mảng phim ảnh, Tôn Hồng Phi thường xuyên phải báo cáo trực tiếp với Văn tổng, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉnh lại quần áo rồi rảo bước đến tổng bộ.

Nhưng không ngờ, vừa bước vào đã thấy Văn Việt đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt phức tạp, im lặng mất một lúc lâu.

Tim Tôn Hồng Phi lập tức thót lên, cảm thấy ánh mắt Văn tổng hôm nay có gì đó là lạ. Không lẽ mặt mình dính gì à?

Văn Việt rốt cuộc thu lại ánh mắt.

Thành thật mà nói, khi tra ra được đầu mối liên quan đến Tôn Hồng Phi, hắn cũng có hơi choáng.

Dù sao Tôn Hồng Phi trước giờ nhìn rất hiền lành thật thà, năng lực cũng không tệ.

Trước đây anh còn từng nghĩ đến chuyện bồi dưỡng thêm người này.

Ai ngờ phía sau lại là người như vậy!

Tối qua không nói rõ ràng được với Cố Tinh Thời, hôm nay anh dứt khoát thay đổi cách tiếp cận.

Gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông.

Nếu lời đồn kia thật sự bắt nguồn từ chỗ Tôn Hồng Phi, vậy thì để chính hắn đứng ra giải thích nghe cũng hợp lý đấy chứ.

Nghĩ vậy, anh mở lời hỏi: "Ông với Cố tổng quan hệ khá tốt nhỉ?"

Tim Tôn Hồng Phi lại nhảy dựng lần hai, cẩn trọng đáp: "Cũng được ạ, chủ yếu là có nhiều cơ hội hợp tác, đều nhờ Cố tổng chiếu cố thôi."

Văn Việt liếc hắn một cái đầy ẩn ý, sau đó chậm rãi nói: "Gần đây tôi có nghe một số lời đồn là về tôi và Cố tổng..."

Tôn Hồng Phi có chút mờ mịt.

Lời đồn gì cơ? Sao hắn lại không biết?

Thấy hắn chẳng có phản ứng gì, Văn Việt không khỏi có chút cứng họng.

Tôn Hồng Phi này, trước kia đâu có ngốc đâu? Sao đến lúc mấu chốt lại rớt xích thế hả trời?!

Nhưng mà hắn lại không thể nào nói thẳng ra mấy chữ tôi và Cố Tinh Thời yêu nhau được...

Chỉ đành nặng thêm giọng: "Chuyện này có liên quan đến ông, tốt nhất nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."

Tôn Hồng Phi càng thêm ngơ ngác.

Nhưng đúng lúc đó, một tia linh quang chợt lóe lên trong đầu Tôn Hồng Phi.

Theo như hắn biết, dạo gần đây đúng là có vài người âm thầm truyền tai nhau về chuyện tình cảm giữa Văn tổng và Cố tổng xảy ra trục trặc, chẳng lẽ đây chính là cái lời đồn mà Văn tổng nhắc tới?

Hơn nữa Văn tổng vừa rồi cũng đã hỏi hắn về quan hệ giữa hắn và Cố tổng, sau đó mới đề cập đến lời đồn, lại còn nhấn mạnh chuyện đó có liên quan đến hắn...

Chẳng phải đây chính là muốn nhờ hắn làm người trung gian, giúp tác hợp hai người họ hay sao?!

Lời Tiểu Lý từng nói lập tức hiện lên trong đầu hắn.

Đúng vậy!

Văn tổng đây chẳng phải là đang xuống nước trước à!

Trong nháy mắt, Tôn Hồng Phi liền thông suốt mọi chuyện.

Ai, Văn tổng này tâm tư cũng thật là quanh co phức tạp ghê...

Nếu không phải hắn là người giỏi suy luận lý giải, thì có khi hiểu nhầm to chuyện rồi!

Nghĩ đến đây, hắn nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói: "Văn tổng, tôi đã hiểu rồi."

Văn Việt nheo mắt nghi ngờ: "Ông thật sự hiểu à?"

Tôn Hồng Phi rất chắc chắn: "Đúng vậy."

Văn Việt: "......"

Anh quyết định cho Tôn Hồng Phi thêm một cơ hội, dù sao cũng khó kiếm được một cấp dưới vừa có năng lực vừa đáng tin cậy.

Thế nên anh nói: "Nếu đã hiểu, vậy chuyện lời đồn đó giao cho ông giải thích rõ ràng, không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề!" Tôn Hồng Phi tràn đầy tự tin.

Ngài đã đích thân lên tiếng bác bỏ rồi, còn có vấn đề gì nữa đâu!

Văn Việt: "......"

-

Tôn Hồng Phi mang trên vai trọng trách, bắt đầu nỗ lực tạo ra cơ hội để Cố Tinh Thời và Văn Việt gặp mặt tình cờ.

Cố Tinh Thời hoàn toàn không kịp phòng bị, cũng không cách nào giải thích nổi.

Bởi vì mỗi lần cậu vừa mở miệng, Tôn Hồng Phi liền dùng ánh mắt kiểu cậu xem cậu còn cứng miệng được nữa không để nhìn cậu.

Cố Tinh Thời nhịn đến mức không chịu nổi nữa, đành phải dồn toàn bộ tinh lực vào công việc.

Sau khi 《Luân Hồi》 bùng nổ, không chỉ phim hot mà cả dàn diễn viên cũng theo đó nổi như cồn.

Các diễn viên chính không cần nói nhiều, ai nấy đều được khen ngợi.

Trong đó khiến người xem bất ngờ nhất chính là Thịnh Việt Thanh.

Đặc biệt là trong phần đầu cốt truyện, thân phận thật sự của nhân vật hắn đảm nhận chưa bị lộ, ai cũng tưởng hắn là phản diện, nên liên tục đề phòng và công kích. Nhưng hắn lại âm thầm nhẫn nhịn, mặc cho người ta hiểu lầm, vẫn lặng lẽ giúp đỡ bọn họ từ trong bóng tối.

Chính điều đó khiến khán giả càng xem càng lo lắng.

Đặc biệt là có một cảnh, nhân vật sư thần do hắn thủ vai bị trọng thương quay về chỗ ở, vì quá kiệt sức không thể xử lý vết thương, chỉ có thể nằm im trên sàn.

Dù hắn không nói một lời nào, người xem vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn tràn ngập trên người nhân vật.

Thậm chí còn có cảm giác, hắn sắp buông xuôi tất cả, muốn từ bỏ sinh mệnh.

Đúng lúc ấy, từ một góc phòng vang lên tiếng mèo con yếu ớt.

Một con mèo trắng nhỏ bước đến bên cạnh hắn, vừa kêu meo meo, vừa nhẹ nhàng l**m mặt hắn.

Sư thần buông tay đang che mắt xuống, bốn mắt nhìn nhau với tiểu miêu kia.

Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, gắng gượng thân mình, từ trong ngăn tủ lấy ra chút thịt khô, đặt trước mặt mèo con.

Nhìn con mèo cắm đầu ăn say sưa, hắn như trút được gánh nặng trong lòng, khẽ lẩm bẩm: "Thật là chịu thua ngươi rồi." Khóe môi chậm rãi nhếch lên, để lộ nụ cười đơn thuần nhất.

Một tia nắng chiếu rọi vào góc nhỏ nơi ấy.

Trên người hắn đầy máu, gương mặt vẫn còn vết thương, nhưng nụ cười kia lại hồn nhiên và thuần khiết đến lạ.

Sự tương phản mãnh liệt ấy, trong khoảnh khắc liền đánh trúng trái tim khán giả.

Chỉ tiếc, vẻ đẹp ấy quá ngắn ngủi, đến cuối tập tiếp theo, hắn vì cứu nam chính mà hy sinh, rực rỡ rồi vụt tắt.

Đêm đó, đề tài #Sư Thần mãi mãi là bạch nguyệt quang# liền nhanh chóng leo lên hot search.

Tất cả mọi người phía dưới bài đăng đều ngao ngao khóc.

Thậm chí có người bắt đầu nhớ lại quãng thời gian trước đây của Thịnh Việt Thanh.

Lúc đó, hắn cũng giống như Sư Thần còn rất nhỏ tuổi đã bước vào giới giải trí đầy ô trọc này, bị hiểu lầm, bị chèn ép, bị tổn thương, nhưng vẫn giữ được trái tim thuần khiết như pha lê trong trẻo ấy.

Sư Thần đã không thể quay về, nhưng cảm xúc đau lòng dành cho nhân vật ấy lại được khán giả chuyển dời sang Thịnh Việt Thanh.

Trước đây Cố Tinh Thời cũng từng nghĩ đến chuyện Sư Thần và Thịnh Việt Thanh có phần trải nghiệm giống nhau sẽ khiến một bộ phận khán giả sinh ra sự cộng cảm, nhưng cậu thật không ngờ hiệu quả lại kinh người đến vậy.

Người ta từng mắng Thịnh Việt Thanh bao nhiêu độc địa, thì giờ đây lại đau lòng vì cậu ấy bấy nhiêu.

Ngay cả những người từng không rõ chân tướng, từng công khai công kích hắn, giờ cũng lần lượt ra mặt xin lỗi. Tất cả đều là kiểu: "Nửa đêm nhớ lại cũng phải tự tát mình một cái."

Tuy Thịnh Việt Thanh đang hot đến mức dọa người, nhưng Cố Tinh Thời vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh.

Rất nhiều người hy vọng Thịnh Việt Thanh sẽ tiếp tục diễn loại vai bạch nguyệt quang, hoặc thừa dịp đang có độ hot mà nhận ngay vai nam chính.

Đúng là đã có vài kịch bản như vậy được gửi đến tay Cố Tinh Thời, nhưng sau khi cân nhắc kỹ cùng Thịnh Việt Thanh, cuối cùng cậu vẫn đau lòng từ chối.

Không phải do kịch bản không tốt, mà là với năng lực hiện tại, Thịnh Việt Thanh vẫn chưa đủ khả năng thể hiện trọn vẹn những vai diễn phức tạp như thế.

Sở dĩ diễn tốt vai Sư Thần là vì có sự trùng hợp về hoàn cảnh, khiến hắn có thể đồng cảm sâu sắc với nhân vật.

Nhưng nỗi đau của khán giả không thể cứ lặp đi lặp lại mà tiêu hao mãi được. Cái gọi là lợi nhuận cảm xúc do vai diễn mang lại, sớm muộn rồi cũng sẽ biến mất. Đến lúc đó phản ứng ngược trở lại, họ chưa chắc đã chịu đựng nổi.

Thay vì vậy, chi bằng tận dụng làn sóng lưu lượng hiện tại, nhận vài vai phụ có tính thử thách hơn để nâng cao kỹ năng diễn xuất thì vẫn hơn.

Thịnh Việt Thanh thì dễ sắp xếp công việc, nhưng người khiến Cố Tinh Thời đau đầu thật sự, lại là Tần Văn vừa rời khỏi đoàn phim của Phong Đình Vân.

Xét về kỹ thuật diễn xuất, Tần Văn không có gì để nghi ngờ.

Nhưng ngược lại, tìm kịch bản phù hợp cho y lại còn khó hơn cả Thịnh Việt Thanh.

Trong giới nghệ sĩ vẫn luôn có một luật bất thành văn, những kịch bản tốt thường được các công ty lớn ưu tiên chọn trước, phần còn lại mới rơi vào tay những công ty nhỏ phía sau.

Nếu may mắn thì có thể nhặt được của hời, giống như lần này với bộ 《Luân Hồi》. Nhưng phần lớn thời gian, họ không có được loại vận khí ấy.

Cố Tinh Thời cũng chỉ còn cách thành thật dẫn Tần Văn đi thử vai khắp nơi.

Thế nhưng kịch bản hay vốn đã ít, các công ty lớn lại chen lấn cướp đến vỡ đầu chảy máu. Với một công ty nhỏ như Nhạc Thế, bước vào đó chẳng khác nào bị ép đến chẳng còn một mảnh.

Cuối cùng, Cố Tinh Thời chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ.

Trong lòng cậu thầm cảm khái giá mà có thể xây dựng được đội ngũ sáng tác của riêng mình thì tốt biết bao.

Hôm nay, như thường lệ, cậu dẫn Tần Văn đến thử vai ở một đoàn phim. Lúc Tần Văn vào trong chờ đến lượt, Cố Tinh Thời định đi ra máy bán hàng tự động mua một bình nước lọc. Ai ngờ vừa đi tới, liền nghe bên cạnh vang lên tiếng giằng co lôi kéo.

Nhiều năm ăn dưa rèn luyện cho cậu sự nhạy bén, lập tức phát hiện nơi đó có dưa.

Cậu cẩn thận thò đầu qua nhìn là một cô gái tóc ngắn ngang tai, đeo kính, đang bị một người đàn ông cao to, vẻ mặt đầy thiếu kiên nhẫn kéo đi.

Cố Tinh Thời mơ hồ nghe thấy cô gái đang khóc lóc cầu xin người kia: "Phương lão sư, không phải ngài đã nói lần này có thể cho em đồng ký tên sao?"

Người đàn ông bị cô gọi là Phương lão sư bật cười lạnh: "Ký tên? Em đang nằm mơ giữa ban ngày à? Cô nhìn xem trong giới này, có biên kịch trẻ nào mà không ngoan ngoãn chịu khó rèn luyện? Cô mới làm việc được mấy năm mà đã muốn có tên ký chung?!"

Cô gái càng khóc gấp: "Nhưng mà kịch bản này... có đến hai phần ba là do em viết mà! Ngài đã đồng ý với em rồi, rằng có thể để em ký tên cùng..."

"Cô cũng không biết xấu hổ, mấy thứ vớ vẩn cô viết ra, cuối cùng chẳng phải đều do tôi sửa lại hết sao? Một biên kịch không chính quy như cô, nếu không phải tôi tốt bụng dẫn dắt, cô tưởng mình có thể vào được cái ngành này à? Còn mơ tưởng được ký tên nữa?"

Người đàn ông nói xong, lập tức đẩy cô gái ra: "Thôi đủ rồi, đừng chắn đường."

Cô gái bị đẩy ngã xuống đất, ôm đầu gối, ấm ức mà nức nở khe khẽ.

Hệ thống bát quái với Cố Tinh Thời: 【Tên đàn ông đó tên là Phương Tiêu, không có tài cán gì, nhưng trong giới này lăn lộn cũng lâu năm, có chút quan hệ. Hắn tự mở một phòng làm việc biên kịch, nhận dự án rồi để cấp dưới viết, nhưng sau khi viết xong thì lấy tên mình ký lên.】

【Việc này về cơ bản là một dạng quy tắc ngầm trong giới biên kịch, nhưng Phương Tiêu thì làm đến quá đáng. Cô gái kia tên là Ngu Ấu Hạ, rất có khát vọng làm biên kịch, nhưng vì không xuất thân chính quy nên luôn gặp khó khăn. Mãi đến khi vào phòng làm việc của Phương Tiêu. Tuy không phải dân chính quy, nhưng cô ấy thật sự có tài, mấy kịch bản khá khẩm gần đây của Phương Tiêu hầu như đều do cô ấy viết. Phương Tiêu không nỡ để cô đi, nhưng lại càng không muốn cho cô ấy ký tên, cứ thế mà treo cô mãi...】

Cố Tinh Thời nghe xong liền cau mày thật chặt.

Thật sự quá đáng!

Nhưng cậu cũng chẳng thể tùy tiện ra tay vì dạng ủy thác sáng tác như biên kịch này, việc xác định đạo văn hay không rất phiền phức, không giống như mấy vụ đạo văn tiểu thuyết trước kia, dễ xử lý rõ ràng.

Huống chi giới này phần lớn toàn dựa vào quan hệ, cho dù Ngu Ấu Hạ có đòi lại được công bằng, thì sau đó cũng sẽ bị những kẻ đang hưởng lợi từ hệ thống này tẩy chay, chẳng còn chỗ làm việc.

Nghĩ tới đây, trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng.

Cậu không phải vừa mới nghĩ tới việc thành lập đội ngũ sáng tác riêng của mình sao?

Hiện giờ công ty cũng có chút vốn, nuôi thêm một hai biên kịch cũng không tính là vấn đề gì to tát.

Thế là cậu lập tức bước nhanh về phía Ngu Ấu Hạ: "Cô còn đứng dậy được không?"

Ngu Ấu Hạ nghe thấy tiếng cậu, hoảng sợ run lên một cái, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đối diện với ánh nhìn của cậu, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối sợ hãi, y hệt như một con thỏ nhỏ bị dọa cho sợ cứng.

Cố Tinh Thời đưa khăn giấy cho cô, Ngu Ấu Hạ rụt rè nhận lấy, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Đợi cảm xúc cô ổn định hơn, Cố Tinh Thời mới mở lời: "Tôi là Cố Tinh Thời, đến từ công ty Nhạc Thế..."

Lời cậu còn chưa nói xong, đã thấy Ngu Ấu Hạ trợn tròn mắt: "Cố tổng?!"

Cố Tinh Thời: "......"

Không ngờ danh tiếng của cậu lại truyền xa như vậy, thôi thì khỏi cần giới thiệu nữa.

Cố Tinh Thời nói: "Chuyện vừa nãy tôi đều thấy hết, nếu cô bằng lòng, có muốn đến làm việc ở công ty chúng tôi không?"

Cậu không rõ lắm mức lương của biên kịch thường là bao nhiêu, nên tạm thời dựa trên mức lương trợ lý rồi cộng thêm 50% mà tính cho cô.

Ai ngờ cậu mới vừa nói xong, đối diện Ngu Ấu Hạ liền hít ngược một hơi khí lạnh: "Tê ——"

Cố Tinh Thời giải thích:  "Vì làm biên kịch theo giờ, nên đãi ngộ cũng có, ví dụ 5 hiểm 1 kim, phúc lợi công ty đều theo tiêu chuẩn quốc gia..."

Ngu Ấu Hạ lại hít một hơi lạnh: "Tê ——"

Cố Tinh Thời: "Còn chuyện quyền ký tên, ai viết ai ký, chúng ta có thể rõ ràng ghi trong hợp đồng..."

Ngu Ấu Hạ lại hít lạnh: "Tê ——"

Cố Tinh Thời không nhịn được nữa nói: "Đừng có lo lắng quá, nếu không hài lòng thì đãi ngộ còn có thể bàn thêm..."

Chẳng ngờ chưa kịp hỏi Ngu Ấu Hạ đã khóc òa lên: "Huhu, tôi không phải không hài lòng, đãi ngộ thực sự quá tốt rồi! Cố tổng, khi nào ta ký hợp đồng?"

Cố Tinh Thời: "......"

Dù Ngu Ấu Hạ có vẻ nhút nhát, nhưng hành động lại rất quyết đoán.

Cô không hề có hợp đồng với Phương Tiêu, trước đây cực kỳ mệt mỏi, giờ thì đỡ phiền phức hơn rất nhiều, có thể chạy tìm người giúp đỡ.

Khi thấy môi trường làm việc và ký túc xá, mắt Ngu Ấu Hạ lại đỏ hoe.

Cô lấy hết can đảm hỏi: "Cố tổng, thực ra tôi còn có vài người bạn, cũng là biên kịch, rất giỏi, không biết có thể..."

Cô nói tới đây, giọng yếu đi: "Bọn họ rất tài năng, ngài có thể thử tuyển họ! Chỉ là tính cách bọn họ hơi hướng nội..."

Cố Tinh Thời định thành lập đội sáng tác, không ngại thêm vài người, liền nói: "Được."

Ngu Ấu Hạ vui mừng: "Vậy tôi sẽ thông báo cho bọn họ ngay!"

Ban đầu Cố Tinh Thời nghĩ chỉ có hai ba người, nào ngờ mở phòng họp ra, cả một dàn người đồng thanh nhìn về phía cậu, rồi đồng loạt cúi đầu, run rẩy như chim cút.

Cố Tinh Thời: "......"

Ngu Ấu Hạ có chút ngượng ngùng bước tới, từng người giới thiệu với Cố Tinh Thời: "Cố tổng, đây là Xuân Yến, cô ấy am hiểu sáng tác thể loại trinh thám huyền bí, tác phẩm tam bộ khúc 《Hung Phạm》 phía trước đều do cô ấy viết..."

Xuân Yến ngẩng đầu, nhỏ giọng chào hỏi Cố Tinh Thời, rồi lại cúi đầu đi.

Qua lời giới thiệu của Ngu Ấu Hạ, những người này gần như bao quát đủ các loại sáng tác, hơn nữa mỗi người lại chuyên sâu vào một lĩnh vực, ví dụ như viết đối thoại, xây dựng nhân vật, dựng cấu trúc kịch bản... Quan trọng hơn, nhóm này nhiều năm qua sống dựa vào nhau, phối hợp ăn ý tuyệt đối, hợp tác rất hiệu quả như hổ thêm cánh.

Có thể nói, chỉ cần có đội ngũ như vậy trong tay, Cố Tinh Thời nghĩ muốn kịch bản gì thì họ đều có thể cung cấp được.

Nhưng một chiếc bánh nhân to lớn đặt trước mặt, Cố Tinh Thời lại thận trọng hỏi:【 Thống kê xem, bọn họ có ai có  dưa không? 】

Hệ thống đáp: 【Được nha, này cậu đang hỏi về con người đấy! 】

Cố Tinh Thời trong lòng căng thẳng: 【 Ví dụ là ai? 】

Hệ thống: 【 Nhóm người này tuy tài hoa trong sáng tác, nhưng có đặc điểm chung là xã khủng! 】

Cố Tinh Thời: 【 ... Có thể đoán ra rồi. 】

Hệ thống: 【 Ví dụ như Xuân Yến, đừng nhìn cô ấy viết nhiều tác phẩm lợi hại như vậy, tính cách lại rất mềm yếu, lớn tiếng nói với người ta cũng không dám, chưa từng bắt quả tang được ai vượt rào, một năm vỏn vẹn kiếm được 5000 khối, hiện giờ vẫn đang đi làm trả phí... 】

Cố Tinh Thời:【......】

Hệ thống: 【 Còn có Ôn Bác Linh, cấu ấy từng cùng tổ lúc làm chung, nửa đêm bị đoàn phim nam số 5 bò lên giường, muốn tăng suất diễn, sợ đến hét chói tai, đe dọa đối phương ngay lập tức, nhưng vì quá xã khủng, không dám đối chất, cuối cùng không chỉ không xin được lỗi, mà còn bị tống tiền một khoản phí trị liệu... 】

Cố Tinh Thời: 【......】

Hệ thống thở dài: 【 May mắn là cậu gặp được Ngu Ấu Hạ đầu tiên, nói thật, cô ấy là người đáng sợ nhất trong nhóm này rồi! 】

Cố Tinh Thời: 【......】

 

Bình Luận (0)
Comment