Ngu Ấu Hạ giới thiệu xong, liền cẩn thận nhìn về phía Cố Tinh Thời: "Cố tổng, ngài cảm thấy thế nào?"
Lời vừa dứt, đám chim cút xã khủng phía sau cũng rụt rè ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương vô cùng, đồng loạt nhìn về phía Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời: "......"
Tuy nói ban đầu cậu cũng không có ý định nhận một lúc nhiều biên kịch như vậy, nhưng sau khi nghe hệ thống kể mấy chuyện bát quái kia, cậu thật sự cảm thấy đám tiểu biên kịch này, quá thảm.
Nếu cậu không nhận, còn không biết sau này bọn họ sẽ bị người ta bắt nạt đến mức nào.
Nghĩ tới đây, lòng Cố Tinh Thời không khỏi mềm xuống, bèn gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì nhận hết đi."
Sau đó, cậu liền thấy một loạt chim cút đều trừng to mắt: "Tê ——"
Cố Tinh Thời: "......"
Không phải chứ, đây là hiệu ứng đặc biệt của dân xã khủng sao?!
Ngu Ấu Hạ bật khóc: "Hu hu hu hu cảm ơn Cố tổng!!"
Đám biên kịch phía sau cũng lập tức ôm đầu khóc rống theo.
Cố Tinh Thời chỉ có thể bất đắc dĩ hóa thân thành hiệp sĩ khăn giấy, từng người một đưa khăn cho họ lau nước mắt.
Ngu Ấu Hạ lại càng cảm động hơn.
Cô là người có kinh nghiệm đi làm lâu nhất trong nhóm, cũng hiểu rõ Cố Tinh Thời muốn nuôi cả đội này sẽ tốn bao nhiêu chi phí. Mà bọn họ ngoài chuyện viết lách, những việc như đàm phán, giao tiếp hạng mục này nọ gần như không thể giúp được gì.
Vậy mà Cố tổng không chỉ chịu ký hợp đồng, còn bao dung cả tính cách khó gần của họ. Không những không mắng, mà còn tự tay đưa khăn giấy.
Từng người từng người trong số họ, vốn đã quen với sự xem thường và trách mắng ở bên ngoài, lúc này trái tim như được sưởi ấm.
Ngu Ấu Hạ nhanh chóng lau nước mắt, ánh mắt sáng rực nhìn Cố Tinh Thời: "Cố tổng, chúng ta có thể bắt tay vào công việc ngay bây giờ! Ngài có đề tài hay chủ đề gì muốn làm không ạ? Nếu muốn sửa IP cũng được, hoặc là tụi tôi có thể viết vài bản kế hoạch trước để ngài chọn lựa..."
Cố Tinh Thời: "A?"
Nói thật thì, cậu mới chỉ vừa có ý tưởng xây dựng một tổ sáng tác, còn chưa nghĩ ra cụ thể kịch bản nào muốn làm.
Nhưng nhìn đám biên kịch trước mặt, ai nấy như muốn lập tức xông vào chiến trường, chứng minh giá trị của mình, cậu lại không nỡ nói thật, sợ bọn họ mất niềm tin, cảm thấy công ty không đáng trông cậy.
Vì vậy, cậu chỉ có thể uyển chuyển đáp: "Hay là mọi người cứ viết theo thể loại mà mình am hiểu trước đi, không cần vội quá..."
Đám biên kịch: "Tê ——"
Đãi ngộ tốt như vậy, mà lại không bắt viết văn theo mệnh đề á?!
Cố Tinh Thời: "......"
Cậu còn đang định nói gì đó thì cửa phòng họp bỗng bị đẩy ra, ngay sau đó là cái đầu của Trình Tân ló vào: "Ban ngày ban mặt, tôi còn tưởng mấy người đang làm gì bí ẩn trong này cơ đấy!"
Thấy hắn mở miệng, Cố Tinh Thời liền cảm thấy đau đầu: "Không phải hôm nay cậu có hoạt động sao? Sao lại quay về rồi?"
"Hoạt động kết thúc rồi mà." Trình Tân trực tiếp nghiêng người, từ khe cửa chui hẳn vào trong, tò mò nhìn về phía một đám cúi đầu chịu tội phía sau: "BOSS thân yêu của tôi, mấy người xui xẻo này ngài lại nhặt được từ đâu thế?"
Cố Tinh Thời: "...... Câm miệng."
Mỗi lần vào mấy lúc thế này, cậu lại vô cùng hoài niệm cái thời Trình Tân ba gậy đánh cũng không ra nổi một câu. Hồi đó đúng là không nên cổ vũ cậu ta nói nhiều, giờ thì hay rồi, tự nhiên tạo thêm đống việc cho mình.
Trình Tân rất chi là thành thạo kéo khóa miệng một cái két rõ to, rồi còn làm động tác xin lỗi với Ngu Ấu Hạ và mọi người.
Trong lúc hai người trò chuyện, nhóm Ngu Ấu Hạ cứ len lén quan sát.
Trình Tân nổi tiếng thế cơ mà, bọn họ đương nhiên biết.
Và cũng biết, người có thể nổi tiếng ngang ngửa với Trình Tân, chính là cái miệng chẳng chịu buông tha ai của anh ta.
Cho nên lúc Trình Tân mới bước vào, cả nhóm đều có chút hoảng.
Dù sao tụi họ có gom hết lại thì sức chiến đấu cũng chưa chắc bằng một phần mười của Trình Tân.
Nhưng sau khi thật sự tiếp xúc, mới phát hiện anh ta cũng không đáng sợ như lời đồn. Mà còn biết xin lỗi nữa kìa!
Cố Tinh Thời giới thiệu: "Đây là Trình Tân, nói chuyện hơi khó nghe một chút, nhưng người rất tốt."
Trình Tân: "......"
Nhìn thấy vẻ mặt khó ở của anh ta, nhóm Ngu Ấu Hạ liền bật cười.
Ngu Ấu Hạ thậm chí còn lấy hết can đảm chào hỏi: "Chào anh, tôi là Ngu Ấu Hạ, là biên kịch của công ty."
Trình Tân nghe tới chữ biên kịch liền quên mất mình đang bị cấm ngôn, kinh ngạc kêu lên: "Biên kịch?! Cậu cuối cùng cũng đá cái tên Văn tổng gì gì kia, tự mình đứng ra lập nhóm rồi hả?!"
Cố Tinh Thời: "......"
Trình Tân đúng là không thể trông cậy chuyện giữ mồm giữ miệng mà.
Cậu nhíu mày: "Cậu rốt cuộc quay về làm gì?"
Trình Tân ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi đánh cược thắng A Sanh, hôm nay cậu ta phải mời ăn cơm. Tôi về rủ cậu cùng đi đào vàng nhà giàu nè!"
Nói xong còn nhiệt tình chào đón nhóm Ngu Ấu Hạ: "Đi đi đi, mọi người cùng qua đó luôn, coi như tiệc hoan nghênh các đồng nghiệp mới!"
Cố Tinh Thời ban đầu còn nghi ngờ Trình Tân có phải đang bịa chuyện gì không. Dù sao chuyện Trình Tân đánh cược thắng được Mạnh Viễn Sanh nghe kiểu gì cũng thấy hư cấu.
Nhưng nhìn dáng vẻ Trình Tân hào hứng bỏ mặc cậu để tiếp đón đám biên kịch, lại thấy hình như cũng không giống giả vờ... Có lẽ đúng là vận cứt chó phát huy rồi.
Cả nhóm người tới một nhà hàng.
Đó là một quán tư nhân, bố trí trang nhã, lịch sự vô cùng.
Nhưng vừa bước chân vào phòng riêng, Cố Tinh Thời lập tức nghe thấy: "Bang! Bang!"
Sau đó, một trời dải lụa màu rực rỡ từ trần nhà rơi xuống như pháo giấy mừng sinh nhật.
Mạnh Viễn Sanh cùng mọi người lớn tiếng hô: "Cố tổng, chúc mừng sinh nhật!!"
Cố Tinh Thời sững người một chút, lúc này mới phát hiện nơi này đã được bố trí thành tiệc sinh nhật từ lúc nào.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu hơi hoảng hốt.
Nếu không có ai nhắc, e là chính cậu cũng quên hôm nay là sinh nhật mình.
Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn một mình. Vì hay đổi chỗ làm, bạn bè cũng chẳng có nhiều, nên gần như rất ít khi tổ chức sinh nhật.
Nhưng hôm nay, ánh mắt cậu lướt qua từng người trong phòng ngoài Mạnh Viễn Sanh, còn có cả những nhân viên khác trong công ty.
Hệ thống không cam lòng bị lãng quên, lập tức ló đầu ra:【 Ký chủ! Còn có tôi nữa, còn có tôi nữa nha! 】
Cố Tinh Thời bất giác mỉm cười: 【 Ừ, còn có cậu. 】
Thịnh Việt Thanh đẩy bánh kem tới, vừa đi vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Mọi người vây quanh cậu, cùng nhau cầu nguyện, rồi cậu thổi nến.
Đêm nay đối với Cố Tinh Thời mà nói, giống như một giấc mộng đẹp.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, nhìn một phòng người say đến nghiêng ngả, cậu mới hơi áy náy, hôm nay vui quá, không cẩn thận liền uống hơi nhiều.
Trong cả đám, người còn tỉnh táo thì ngoài Mạnh Viễn Sanh, chỉ còn lại một hai trợ lý không biết uống rượu. Ngay cả Ngu Ấu Hạ mấy người lúc đầu còn dè dặt, giờ cũng bị cuốn theo mà uống đến mơ màng, giờ đang nằm thiếp trên ghế sofa.
Mạnh Viễn Sanh xoa trán, tính gọi tài xế đưa từng người về trước.
Ai ngờ Trình Tân uống say rồi cũng chẳng ngoan ngoãn, ôm chặt lấy chân Cố Tinh Thời không buông, miệng còn lẩm bẩm: "Tôi mới là người ôm đùi số một!"
Tần Văn với Thịnh Việt Thanh cũng không chịu thua, mỗi người một bên nắm lấy góc áo Cố Tinh Thời, sống chết không buông.
Cố Tinh Thời cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì con chim ưng đang tha ba con gà con. Nhưng nhìn đám người trước mặt, dù say khướt vẫn đầy vẻ tin tưởng, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, để tôi đưa mấy người này về vậy."
Thế là cậu cứ thế mang theo ba con sâu rượu lảo đảo bước ra khỏi phòng riêng.
Ai ngờ mới đi được nửa đường, lại vô tình đụng phải một nhóm người cũng vừa rẽ qua hành lang. Dẫn đầu nhóm đó không ai khác chính là Văn Việt.
Văn Việt vừa liếc mắt liền thấy Cố Tinh Thời.
Nhưng giờ phút này, Cố Tinh Thời lại không giống với dáng vẻ thường ngày.
Cậu mặc đồ thường phục, áo len trắng mỏng dáng rộng, bên dưới là chiếc quần bò đơn giản đã được giặt kỹ, cả người toát lên vẻ thanh thoát và sạch sẽ như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.
Tóc có chút rối, lòa xòa phủ lên trán, khuôn mặt vì hơi men mà hơi ửng hồng, trong đáy mắt phản chiếu một tầng ánh nước nhàn nhạt, thần sắc lộ ra mấy phần ôn hòa hiếm thấy.
Cậu dường như cũng chú ý tới Văn Việt và đoàn người phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Đôi mắt hơi hẹp đảo qua, khóe mắt ửng đỏ lười biếng, vẻ lạnh nhạt tự nhiên ấy lại như một dải lụa tơ cao cấp bất chợt lướt qua viên ngọc bích mang theo sự quý giá của đá quý, nhưng không có độ ấm.
Trong lòng Văn Việt như bị ai đó nhẹ nhàng cào một cái. Anh theo bản năng siết nhẹ cổ tay áo, dùng cảm giác lạnh buốt để kéo lại lý trí. Nhưng cái cảm giác kỳ lạ trong lòng kia, lại như càng lúc càng rõ ràng.
Cố Tinh Thời nhận ra anh, cất tiếng: "Văn tổng..."
Thanh âm kia cũng mềm hơn mọi khi một chút.
Văn Việt khẽ siết tay lại giấu ra sau lưng, thấp giọng gật đầu: "Cố tổng."
Nói xong, anh liền lướt ngang qua đối phương.
Một luồng hương thơm nhè nhẹ phảng phất từ người Cố Tinh Thời thoảng qua, một chút mùi trái mâm xôi lên men, xen lẫn vị béo ngậy của bơ, thoảng qua sống mũi anh.
Lúc này anh mới chú ý, phía sau Cố Tinh Thời còn lôi theo ba người đàn ông say đến mơ màng.
Trình Tân vẫn còn đang lẩm bẩm câu Cố tổng sinh nhật vui vẻ gì đó.
Văn Việt sững người, bất chợt nhớ ra điều gì.
Trong hồ sơ của Cố Tinh Thời, đúng là có ghi hôm nay là sinh nhật cậu.
Ngay lúc Cố Tinh Thời sắp đi xa, Văn Việt đột nhiên cất tiếng gọi: "Cố tổng."
Cố Tinh Thời nghi hoặc quay đầu lại.
Văn Việt dừng một chút, nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Cố Tinh Thời lúc này đã có chút ngà ngà say, hoàn toàn quên mất mình đang muốn tránh mặt Văn Việt. Tuy không nghe rõ anh nói gì, nhưng vẫn theo bản năng nở một nụ cười: "Cảm ơn."
Nụ cười kia, từ mắt đến môi, đều dịu dàng thật lòng.
Trong lòng Văn Việt như có một dòng nước lặng lẽ chảy qua, những cảm xúc bực bội do các buổi xã giao triền miên gần đây bỗng được vuốt phẳng trong tích tắc.
Thế nhưng ngay giây sau, anh như bị đụng trúng thứ gì đó, nhanh chóng thu lại ánh nhìn, vội vàng rời đi.
Hai người, chỉ đơn giản như thế lướt qua nhau.
Người ngoài nhìn vào chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng với trợ lý Đường Lăng, người hiểu rõ Văn Việt nhất lại nhạy cảm phát hiện ra, tâm trạng của sếp nhà mình dường như tốt hơn hẳn.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Tôn Hồng Phi nói cũng không sai, nếu có thể tác hợp hai người họ, biết đâu thật sự sẽ có hiệu quả. Chỉ mong rạn nứt của Văn tổng và Cố tổng sẽ mau chóng kết thúc.
-
Sáng hôm sau, Cố Tinh Thời tỉnh dậy, đầu vẫn còn mơ mơ màng màng.
Cậu mơ hồ nhớ được sau bữa tiệc sinh nhật tối qua, mình phải cực khổ kéo ba người Trình Tân về nhà.
Sau đó thì...
Văn Việt!!
Cậu bỗng ngồi bật dậy.
Cậu nhớ ra rồi.
Lúc rời khỏi nhà hàng cùng ba người say rượu, cậu vô tình đụng phải Văn Việt ngoài hành lang. Hai người còn chào nhau qua loa.
Chỉ là Văn Việt lúc ấy hình như sắc mặt không được tốt lắm. Khi rời đi còn vội vã, hoàn toàn không thèm liếc cậu lấy một cái.
Tuy rằng cậu lờ mờ nhớ được Văn Việt có nói gì đó, nhưng chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là Văn Việt rõ ràng đang muốn giữ khoảng cách với cậu.
Quả nhiên, lời đồn kia thật sự khiến cậu bối rối.
Cố Tinh Thời nhíu chặt mày, trong lòng thở dài.
Tuy hợp tác với Tôn Hồng Phi bọn họ rất vui vẻ, nhưng nếu Văn tổng đã tỏ rõ thái độ như vậy, thì hạng mục mới phải nhanh chóng gỡ bỏ ràng buộc với bên kia mới được.
Kế hoạch xây dựng đội ngũ sáng tác phải thúc đẩy nhanh hơn.
Vì vậy, dạo gần đây Cố Tinh Thời lại càng thêm bận rộn, một mặt tích cực tìm kiếm đạo diễn và đội ngũ hậu kỳ thích hợp, mặt khác không ngừng mở rộng các mối xã giao, chuẩn bị cho kế hoạch đầu tư trong tương lai.
So với cậu, mấy biên kịch trong công ty lại sống vui vẻ hơn nhiều.
Cố Tinh Thời không hề ép buộc họ phải viết kịch bản, thậm chí cũng không yêu cầu đi làm đúng giờ. Thế nhưng họ vẫn đều đặn đến công ty mỗi ngày để làm việc.
Ban đầu mọi người còn tưởng mình sẽ không thích ứng được với kiểu sinh hoạt này, nhưng khi thực sự bắt đầu, mới phát hiện ra hoàn toàn không phải vậy.
Có lẽ là do hôm đó tham dự tiệc sinh nhật của Cố tổng, rất nhanh mọi người đã trở nên thân thiết với nhau hơn.
Tuy trong công ty người không nhiều, nhưng ai cũng thân thiện. Mỗi lần đến giờ trà chiều, bộ phận hành chính đều chuẩn bị phần cho họ, thậm chí còn chu đáo nhớ kỹ khẩu vị từng người.
Sự quan tâm âm thầm, không phô trương ấy khiến những người vốn có hội chứng xã giao cảm thấy một sự an toàn chưa từng có.
Mà người thân thiết nhất với họ lại chính là Trình Tân.
Nguyên nhân thì phải ngược dòng về buổi họp não công cộng hôm nọ.
Bởi gần đây sống quá thoải mái, mọi người gần như đã quên đi những chuyện không vui trước đó, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sáng tác.
Cho đến khi Ngu Ấu Hạ bất ngờ nhận được cuộc gọi từ biên kịch Phương Tiêu của phòng làm việc cũ.
Hôm đó, tuy Phương Tiêu đã từ chối ký đơn chấm dứt hợp đồng của Ngu Ấu Hạ, nhưng hắn vẫn không tin cô thực sự sẽ rời đi.
Dù sao, theo cách nghĩ của hắn, với xuất thân không chính quy và thành tích không mấy nổi bật như Ngu Ấu Hạ, chắc chắn sẽ chẳng có công ty nào muốn nhận, nếu có thì đãi ngộ cũng chẳng hơn bao nhiêu. Cùng lắm thì cũng chỉ coi cô như người đánh máy thuê.
Hắn không ngờ Ngu Ấu Hạ thực sự dám rời đi!
Cô thậm chí còn xóa kết bạn WeChat của hắn! Chặn luôn số điện thoại!
Phương Tiêu lập tức nổi trận lôi đình.
Cô quên rồi sao? Lúc trước là ai giúp cô vào phòng làm việc, cho cô cơ hội sáng tác?!
Chỉ vì một cái chữ ký mà giận dỗi bỏ đi?
Nếu biên kịch trẻ nào cũng như cô, thì cái giới này còn ra thể thống gì nữa!
Ban đầu hắn còn định mặc kệ, chờ xem Ngu Ấu Hạ bị đời vùi dập rồi sẽ biết thân biết phận. Nhưng chờ mãi, cô vẫn không liên lạc lại, cũng không gỡ chặn.
Phương Tiêu càng tức. Hắn thầm quyết: cho dù cô có quay lại, hắn cũng sẽ không cho cô cơ hội nữa!
Thế nhưng mọi chuyện thay đổi khi phòng làm việc hắn vừa nhận được một đơn đặt hàng viết kịch bản. Hắn vẫn theo thói quen, phân chia cho cấp dưới thực hiện.
Nhưng kết quả lại thảm không nỡ nhìn.
Hắn tự mình viết, nhưng viết hai đêm liền vẫn trống rỗng không ra được gì.
Vứt bỏ thì tiếc, vì thù lao quá hậu hĩnh.
Cuối cùng, hắn lại nhớ đến Ngu Ấu Hạ.
So với đám lợn con trong phòng làm việc hiện tại, thì Ngu Ấu Hạ đúng là vừa rẻ vừa dùng tốt.
Thế là, Phương Tiêu hạ mình, dùng một dãy số lạ mới mua để gọi cho Ngu Ấu Hạ.
Ngu Ấu Hạ bị tiếng rung điện thoại dọa cho giật nảy mình. Nhìn thấy số lạ hiện lên màn hình, phản ứng đầu tiên của cô là chắc là shipper gọi đưa cơm.
Cô bực bội lẩm bẩm: "Không phải nói rồi sao, không cần gọi điện, nhắn lên app là được rồi mà..."
Nhưng vẫn nhấn nút nghe máy: "Alo, chào..."
Lời còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nam quen thuộc, tức giận gào lên: "Ngu Ấu Hạ, cô được lắm! Dám chặn tôi luôn hả?!"
Ngu Ấu Hạ: "!!!"
Cô ngay lập tức nhận ra, đây là giọng của Phương Tiêu.
Mặc dù đã rời khỏi phòng làm việc đó, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn gặp ác mộng vì tiếng nói này.
Cả người cô run lên vì sợ, phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, lập tức dập máy.
Mấy biên kịch xung quanh thấy sắc mặt cô không ổn, vội vàng hỏi han: "Hạ Hạ, có chuyện gì vậy?"
Ngu Ấu Hạ còn chưa kịp trả lời, điện thoại lại rung lần nữa.
Cô lại bị dọa đến phát hoảng, theo bản năng ném luôn điện thoại ra ngoài.
Chiếc điện thoại đập lên bàn, tiếng rung càng vang lớn hơn, dọa cho cả nhóm biên kịch đang thảo luận xung quanh giật mình.
"Sao... sao thế này vậy?"
Ngu Ấu Hạ gần như muốn khóc.
Cô thật không ngờ, rõ ràng đã rời khỏi chỗ của Phương Tiêu, lại còn xóa hết thông tin liên lạc, chặn mọi cách liên hệ, mà hắn vẫn tìm được cô!
Cô luống cuống kể lại chuyện của Phương Tiêu, sau đó ngơ ngác nhìn các đồng nghiệp cầu cứu: "Phải làm sao bây giờ đây..."
Một đám xã khủng chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
"Trước hết tắt nguồn điện thoại đi..."
"Anh ta gọi không được nữa thì chắc không tìm đến đây đâu..."
"Nếu không đổi số mới luôn đi..."
"Đổi số điện thoại cũng phiền quá, hay là cứ chặn luôn đi......"
Mọi người rầu rĩ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vẫn rung không ngừng ở giữa bàn, như thể đang nhìn một quả bom hẹn giờ sắp phát nổ.
Đúng lúc này, Trình Tân đi tới.
Thấy cả đám biên kịch co rúm như chim cút, hắn khó hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngu Ấu Hạ nhìn thấy hắn, như thể nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kể lại toàn bộ sự việc.
"Cái gì! Trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ đến vậy sao?!" Trình Tân đập mạnh bàn một cái: "Đưa đây cho tôi!"
Hắn túm lấy điện thoại, bấm nút nghe máy.
Phương Tiêu không ngờ Ngu Ấu Hạ lại dám cúp máy gã, tức đến phát điên, gọi liên tục như cuồng. Cuối cùng cũng được kết nối, gã đang định mắng chửi một trận, ai ngờ đầu bên kia lại vang lên giọng nam lạ hoắc.
"Anh là Phương Tiêu?"
Phương Tiêu cau mày: "Cậu là ai? Bảo Ngu Ấu Hạ nghe máy!"
Trình Tân cười lạnh: "Bà Cô của anh đang bận, không rảnh tiếp chuyện anh. Giờ thì cha anh đây sẽ nói chuyện với anh trước!"
Phương tiêu: "......?!"
Trình Tân bắt đầu mắng như vũ bão: "Anh thử nghĩ lại xem, không viết được thì thôi, còn ngồi đó giữ chỗ! Lừa người ta vào làm, tiền trả chẳng được bao nhiêu, đến mua vòng hoa cũng không đủ! Còn vụ ký hợp đồng! Đồng ý rồi lại không đưa người ta ký, tôi cũng không nói anh thất tín, vì trình độ văn hóa của anh, chắc còn chẳng hiểu nổi cái thành ngữ đó đâu......"
"Cậu... cậu......" Phương Tiêu tức đến ngực phập phồng liên tục, chưa từng bị ai chửi thẳng mặt như vậy, đầu óc trống rỗng, nói không ra lời.
Trình Tân chưa buông tha: "Còn làm biên kịch mà đến chửi người cũng không biết, chẳng trách phải thuê người viết hộ! Không thì với cái trình tiểu học chưa tốt nghiệp của anh, sao mà chen chân nổi vào giới này! Ngu Ấu Hạ người ta là ân nhân cứu mạng anh đó! Vậy mà anh lại trở mặt vô ơn, mỗi ngày còn hét lên hét xuống."
"Đúng là vô sỉ đến đỉnh điểm! Cho anh hai cái bạt tai, mặt có sưng cũng đáng! Đó mới là thứ mặt dày vô sỉ thật sự!!"
Trình Tân mắng đến khí thế bừng bừng, cuối cùng khiến Phương Tiêu chịu hết nổi, dứt khoát cúp máy.
Trình Tân đắc ý đặt lại điện thoại: "Trình gia tôi ra tay, thể loại như vậy làm sao đấu nổi!"
Đám người Ngu Ấu Hạ trố mắt há mồm nhìn cậu.
Trình Tân khoát tay: "Giữ thấp profile thôi, đừng có sùng bái tôi quá."
Mà bên kia, Phương Tiêu tức đến mức suýt nữa ném điện thoại đi.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là thằng nào nhảy ra vậy! Cái miệng cũng quá độc rồi đấy!!!"
Nhưng tức thì tức, gã cũng không dám gọi lại cho Ngu Ấu Hạ nữa, sợ lại bị chửi thêm trận nữa.
Chẳng lẽ trên đời này chỉ có Ngu Ấu Hạ biết viết kịch bản thôi sao?!
Phương Tiêu lại lôi điện thoại ra, lục tìm danh bạ và tin nhắn.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một liên lạc có ghi chú: 【Nhát gan, không dám cãi nhau, viết cũng tạm】
Gã lờ mờ nhớ ra, đây là một nam sinh gầy gầy yếu yếu, lúc nào cũng cúi đầu, trước kia từng là biên kịch ở một phòng làm việc khác. Sau nghe nói suýt bị người cưỡng ép lên giường, còn bị tống tiền một khoản.
Loại người thế này dễ điều khiển nhất. Chỉ cần lừa được vào tay, sau đó muốn bóp méo thế nào chẳng được.
Nghĩ vậy, gã vội vã gọi thẳng.
Phía Nhạc Thế, trong phòng họp.
Ôn Bác Linh ban nãy còn đang vui vẻ xem Trình Tân thao tác điệu nghệ, thì điện thoại của hắn chợt vang lên. Nhìn thấy số người gọi đến, sắc mặt hắn lập tức thay đổi: "Anh Tân cứu em với!"
Trình Tân cầm lấy điện thoại, vừa liếc thấy dãy số quen thuộc, liền tặc lưỡi cảm thán: "Cái gì gọi là đường lên trời không đi, cứ thích chui đầu vào cửa địa ngục..."
Anh ta bấm nút nhận cuộc gọi: "Ha ha, lại là tôi đây, bất ngờ chưa, bất ngờ chưa?"
Phương Tiêu: "!!!"
Vì quá kinh ngạc, hắn quên cả cúp máy đúng lúc, lại bị Trình Tân mắng cho thêm một trận nữa.
Phương Tiêu tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng trong lòng bắt đầu thấy nghi hoặc:
Rốt cuộc người này là ai? Sao lần nào cũng chõ mũi vào chuyện của mình?
Không cam lòng, hắn lại tiếp tục lục tìm danh bạ, cuối cùng thấy một số điện thoại ghi chú là 【 Dễ bắt nạt 】, một biên kịch nhỏ.
Sau khi kết bạn qua WeChat, vừa mới gửi lời chào xong liền lại bị Trình Tân tiếp đón một trận nữa.
Phương Tiêu: "!!!!"
Trong lúc đó, tại phòng họp của Nhạc Thế, tất cả biên kịch đều đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trình Tân.
Giờ phút này, cả người Trình Tân như tỏa ra hào quang!
Chính là thần tượng trong lòng bọn họ!!
Khi Cố Tinh Thời trở lại công ty, liền thấy một đám biên kịch bu quanh Trình Tân ríu rít nói chuyện, gần như không nhận ra cảnh tượng trước mắt.
Cậu còn tưởng mình hoa mắt, phải dụi mắt xác nhận lại lần nữa, rồi hơi ngẩn người hỏi hệ thống:【Thống, trong lúc tôi ra ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? 】
Hệ thống đáp:【 Nói thế nào nhỉ, tôi thấy cậu nên mua bảo hiểm nhân thọ cho cái miệng của Trình Tân trước. 】
Cố Tinh Thời: 【??? 】
Sau khi nghe hệ thống kể lại đầu đuôi, Cố Tinh Thời thật sự là vừa bực vừa buồn cười.
Chẳng qua cái tên Phương Tiêu kia, bản thân cậu gần đây bận rộn chưa có thời gian đi tìm hắn tính sổ, thế mà hắn lại tự mò đến cửa tìm chết.
Nghĩ vậy, Cố Tinh Thời lập tức gọi đến đoàn phim mà gần đây đang hợp tác với phòng làm việc của Phương Tiêu: "Anh Mông à, tôi nghe nói bên anh dự án này đang lấy kịch bản từ phòng làm việc của Phương Tiêu?"
Bên kia là Mông sản xuất người trong giới ai cũng biết Cố Tinh Thời có sức ảnh hưởng không nhỏ nghe xong liền căng thẳng ngay: "Ờ... chuyện đó cũng chỉ mới là thử bản thảo thôi, vẫn chưa quyết định có hợp tác hay không. Sao Cố tổng lại nhắc tới chuyện này vậy?"
"Vậy thì tốt rồi." Cố Tinh Thời chậm rãi nói, giọng đầy ẩn ý: "Tôi chỉ nể mặt giao tình cũ nên nhắc nhở một chút. Loại người như vậy, tốt nhất là đừng nên hợp tác thì hơn."
Mông sản xuất: "!!!"
Nhưng Cố Tinh Thời đã cúp máy từ lâu.
Bên cạnh đó, vị giám sát sản xuất cũng nghe rõ câu cuối cùng của Cố Tinh Thời, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Mông ca... Cố tổng vừa rồi là có ý gì vậy?"
Mông sản xuất nghiêm mặt đáp: "Còn có thể là ý gì nữa? Chắc chắn là Phương Tiêu có vấn đề rồi! May mà Cố tổng kịp thời nhắc nhở tôi. Đúng rồi, chưa ký hợp đồng đúng không? Mau hủy hợp tác đi!"
Thế là, khi Phương Tiêu còn chưa hoàn hồn lại sau cơn phẫn nộ, đã nhận được cuộc gọi từ bên sản xuất của đoàn phim, báo rằng hạng mục hợp tác bị huỷ bỏ.
Hắn ngơ ngác hỏi: "Anh à, sao tự nhiên lại huỷ vậy? Trước giờ chúng ta đã hợp tác mấy lần rồi, chẳng phải đều rất vui vẻ sao?"
Đối phương lạnh giọng: "Vì sao hủy thì trong lòng cậu tự biết rõ! Đừng kéo đoàn phim chúng tôi vào tai họa chung với cậu!"
Phương tiêu: "...?"
Nhưng bên kia nhanh chóng cúp máy. Hắn gọi lại thì đã bị chặn số từ bao giờ.
Chuyện không chỉ dừng lại ở đó, trong nửa tháng tiếp theo, hầu như tất cả các dự án mà hắn từng tham gia đều lần lượt huỷ hợp tác vì nhiều lý do khác nhau. Có đoàn phim tức đến mức còn gọi điện mắng hắn vài câu rồi mới cúp.
Phương Tiêu càng lúc càng ấm ức và khó hiểu.
Rốt cuộc hắn đã làm sai cái gì chứ?!
Đúng lúc đó, hắn bỗng nhớ đến chuyện cách đây không lâu khi hắn gọi điện thoại cho mấy biên kịch nhỏ kia.
Hắn nhớ rất rõ, trong điện thoại, giọng nam mắng hắn từng lạnh lùng nói: "Những chuyện bẩn thỉu cậu làm, không phải không báo chỉ là chưa đến lúc. Cứ chờ đó."
Sắc mặt Phương Tiêu lập tức tái mét.
Má ơi!
Chẳng lẽ thật sự đụng phải thứ dữ rồi sao?!