Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 60

 
Từ sau ngày Trình Tân ra tay thay bọn họ dằn mặt Phương Tiêu, mấy ngày sau, không ngờ chính Phương Tiêu lại chủ động nhắn tin xin lỗi, ngữ khí cực kỳ hèn mọn. Hắn thậm chí còn hoàn trả cả phần nhuận bút còn thiếu từ trước tới giờ.

Tuy bọn họ không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ lúc đó, ai nấy đều như bừng tỉnh, tựa như trong nháy mắt có lại được lòng tin vào chính mình.

Nếu nói trước kia những đồng nghiệp trong công ty mang đến cho họ cảm giác an toàn, khiến bọn họ dè dặt hé ra một cái râu, thì hiện tại, họ thật sự đã tìm được mảnh đất có thể cắm rễ.

Ngu Ấu Hạ vô số lần cảm thấy may mắn, may mà hôm đó cô gặp được Cố tổng, mới có được cuộc sống như bây giờ.

Mọi người đều vô cùng trân quý cuộc sống hiện tại: được hạnh phúc sáng tác, làm việc trong một môi trường rộng mở, thỏa sức trao đổi, khiến những oán khí tích tụ trong suốt mấy năm bị chèn ép và lừa gạt, như được một hơi phun ra sạch sẽ.

Lấy nền tảng là khả năng viết vững chắc, cộng thêm thiên phú bị kìm nén suốt thời gian dài, tất cả như được giải phóng ngay trong khoảnh khắc này.

Hơn nữa, mọi người đồng lòng hợp sức. Một cái đầu có thể bị giới hạn, nhưng cả đám người cùng brainstorm thì có thể nâng một câu chuyện vượt qua giới hạn ban đầu.

Những người này có thể trở thành bạn bè, lại còn thân thiết suốt nhiều năm, không chỉ vì ai cũng xã khủng giống nhau, mà còn vì tài năng, thẩm mỹ và nhân phẩm đều tương hợp.

Mấy năm nay vì mưu sinh, họ từng viết đủ loại kịch bản. Tuy chất lượng không đồng đều, nhưng chính điều đó giúp họ không bị gò bó trong thẩm mỹ hạn hẹp của bản thân.

Không có đấu đá nội bộ, không có tranh cãi vô bổ đến mức chính bọn họ cũng không nhận ra, hiệu suất sáng tác của cả nhóm đã đạt đến mức kinh người.

Thế nên, khi Cố Tinh Thời cuối cùng cũng rảnh rỗi được một đoạn thời gian, tính xem tiến độ nhóm biên kịch đến đâu rồi, thì liền phát hiện bàn làm việc của mình đã chất đống bốn, năm kịch bản.

Toàn bộ đều là bản in từ máy văn phòng, trang bìa A4 chỉ có tên kịch bản và tên tác giả, đơn sơ mộc mạc.

Điều khiến Cố Tinh Thời chú ý chính là phần tên tác giả, hầu như không phải cá nhân riêng lẻ, mà là nhóm người đồng sáng tác.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, tiện tay mở một bản ra xem, vừa đọc liền bị chất lượng của kịch bản đó làm chấn động.

Cấu trúc tinh tế, cốt truyện chặt chẽ, nhân vật sắc nét nổi bật.

Chỉ cần nhìn kịch bản thôi, trong đầu cậu đã có thể hình dung ra toàn bộ câu chuyện, và chìm đắm vào trong đó.

Dù là các công ty lớn đi chăng nữa, cũng hiếm thấy loại chất lượng thế này.

Cậu mới chỉ đọc được một phần nhỏ, đã thấy thèm muốn không dứt, liền vội vàng cầm lấy bản thứ hai.

Bản này lại mang một phong cách hoàn toàn khác.

Câu chuyện to gan hơn, sắc bén hơn, chỉ mấy đoạn thoại thôi đã khiến Cố Tinh Thời không nhịn được mà đập bàn tán thưởng.

Cậu không nhịn được, liền xem hết mấy kịch bản còn lại.

Đến khi đọc xong quyển cuối cùng, dù là người từng trải như cậu, bao năm trong nghề đã thấy không ít sóng gió vẫn không khỏi sinh ra một loại cảm giác hưng phấn xen lẫn sợ hãi, như thể đột nhiên trúng số năm trăm vạn.

Mấy kịch bản này, đề tài khác nhau, phong cách khác nhau, nhưng điểm chung là chất lượng đều cực kỳ xuất sắc.

Cố Tinh Thời cầm trong tay, không quyển nào nỡ buông.

Bên kia, nhóm Ngu Ấu Hạ tuy rất tự tin với thành quả của mình, nhưng nhìn thấy Cố Tinh Thời im lặng mãi không nói một lời, tự ti tích tụ trong lòng bấy lâu lại trỗi dậy, thấp giọng hỏi: "Cố tổng, kịch bản không được à?"

"Không phải không tốt, mà là quá tốt rồi!" Cố Tinh Thời hai mắt sáng rực nhìn bọn họ. "Trời ạ. Mấy người đúng là kho báu sống luôn đấy. Chút thời gian ngắn như vậy mà đã viết ra những kịch bản xuất sắc thế này, các người thật sự quá lợi hại!"

Đám người Ngu Ấu Hạ đây là lần đầu tiên được người ta tán thưởng trực tiếp đến vậy, cả đám đều sững sờ chớp mắt, sau đó đồng loạt đỏ mặt.

Nhưng ngoài thẹn thùng ra, trong lòng lại tràn đầy niềm vui khi được công nhận.

Cố Tinh Thời lập tức rơi vào một loại phiền não ngọt ngào. Nếu có thể, cậu thật sự muốn làm hết tất cả những kịch bản này.

Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại của công ty, đúng là không kham nổi cùng lúc nhiều kịch bản đến thế.

Trong đầu cậu bất chợt nảy ra một ý tưởng, đó là hợp tác với Văn thị.

Thế nhưng ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong chốc lát rồi bị cậu tự phủ định ngay.

Nếu là trước đây thì đương nhiên chẳng có vấn đề gì.

Nhưng sau cái gọi là sự kiện tai tiếng, kiểu hợp tác như thế này liền trở nên gượng gạo.

Hơn nữa, Cố Tinh Thời cũng dần cảnh giác hình như cậu đã bị ràng buộc với Tập đoàn Văn thị quá sâu.

Từ nhóm nhạc nam được thành lập đầu tiên cho tới mấy bộ phim sau này, hầu hết đều có liên hệ dây mơ rễ má với các công ty con dưới trướng Văn thị.

Kinh nghiệm từ trước đến nay đều mách bảo Cố Tinh Thời rằng không thể để tất cả trứng vào cùng một giỏ.

Huống chi hiện tại, cậu không chỉ phải lo cho riêng mình, mà còn phải gánh trách nhiệm với rất nhiều nghệ sĩ và nhân viên dưới quyền.

Không thể phủ nhận rằng Văn thị là một đối tác rất tốt.

Văn Việt cũng là một người không tệ.

Nhưng dù sao giữa hai bên vẫn tồn tại sự chênh lệch không nhỏ.

Văn thị giống như một chiếc du thuyền khổng lồ, còn công ty Nhạc Thế của bọn họ chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền ba lá giữa biển khơi cho dù cậu có hệ thống hỗ trợ đi chăng nữa, cũng không thể đảm bảo có thể vượt qua mọi cơn sóng gió.

Tuy rằng tiếc nuối.

Nhưng có lẽ, chỉ khi thực lực đủ mạnh, cậu mới có thể một lần nữa bắt tay hợp tác với Văn thị.

Cố Tinh Thời lý trí cân nhắc, trong đầu lướt qua rất nhanh những suy nghĩ này rồi dứt khoát đưa ra quyết định.

Cậu chọn ra một kịch bản phù hợp nhất trong số đó, sau đó giải thích rõ ràng với Ngu Ấu Hạ và mọi người lý do cậu thay đổi.

Tuy rằng có vài người không được chọn có chút thất vọng, nhưng vẫn rất thông cảm với sự cân nhắc của cậu.

Bọn họ đã lăn lộn trong ngành này không ít năm, thấy không ít những công ty nhỏ dựa dẫm vào công ty lớn, cuối cùng hoặc là bị thâu tóm, hoặc là vì một biến cố bất ngờ mà phá sản.

Họ thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại, không mong xảy ra biến động gì.

Hơn nữa, Cố Tinh Thời còn cam đoan với họ rằng, những kịch bản kia tuyệt đối không bị lãng phí. Chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ đem chúng ra ánh sáng.

Nếu là người khác nói như vậy, có lẽ họ chỉ nghĩ đó là những lời hứa suông.

Nhưng người nói lại là Cố Tinh Thời, từ khi họ bước chân vào công ty tới giờ, mỗi lời cậu nói đều đã được thực hiện đúng như vậy.

Ngược lại, chính Cố Tinh Thời lại thấy áy náy, cảm thấy hành vi này giống như đang vẽ bánh cho người khác.

Cậu nhớ lại lúc còn là nhân viên, bản thân cũng từng rất ghét kiểu sếp chỉ biết vẽ bánh, chẳng có tí phần thưởng thực chất nào.

Và cậu không muốn biến thành loại người mà chính mình từng chán ghét nhất.

Nghĩ đến đây, cậu nói tiếp: "Gần đây mọi người đều rất vất vả. Thế này đi, mỗi năm công ty đều có nửa tháng nghỉ du lịch. Nếu các cậu muốn ra ngoài chơi một chuyến, thì cứ đi đi cho thư giãn. Muốn đi đâu thì cứ đi, mọi chi phí công ty sẽ chi trả."

Chúng biên kịch đều sợ ngây người.

Bọn họ đúng là có biết phúc lợi của công ty, nhưng mấy chuyến du lịch nghỉ phép như này, chẳng phải thông thường đều là hình thức du lịch tập thể sao?

Tuy nói mọi người trong công ty ở chung cũng rất vui vẻ, nhưng đối với người hướng nội sợ xã giao thì loại hoạt động tập thể này vẫn nên tránh được thì tránh. Ban đầu bọn họ còn tính kiếm cớ trốn khi đến kỳ nghỉ phép cơ mà.

Kết quả, vậy mà thật sự được tự chọn du lịch cá nhân à?

Mọi người nhìn nhau đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn là Xuân Yến hiền lành nhút nhát nhất dè dặt giơ tay: "Cố tổng, em muốn đi Bảo Phụ Thị, có được không ạ?"

Người đầu tiên dám đề xuất, đương nhiên Cố Tinh Thời phải ủng hộ: "Đương nhiên là được rồi."

Nhưng ngay sau đó, cậu lại hơi do dự: "Chỉ là Bảo Phụ Thị... chỗ đó có danh lam thắng cảnh gì nổi bật không? Em không cần phải vì tiết kiệm chi phí cho công ty mà chọn nơi hẻo lánh ít người biết đến đâu, muốn đi đâu chơi thì cứ mạnh dạn lên!"

Xuân Yến lắc đầu: "Em thật sự muốn đến Bảo Phụ Thị, bên đó có ngôi làng ma nổi tiếng nhất trong nước. Trước giờ em vẫn muốn lấy nó làm nguyên mẫu viết kịch bản, nhưng mãi chưa có cơ hội thực địa. Giờ rốt cuộc cũng có dịp rồi!"

Cô càng nói càng phấn khích, ánh mắt sáng rực.

Cố Tinh Thời: "...?"

Mấy biên kịch khác dường như cũng nảy sinh cảm hứng.

"Cố tổng! Em muốn đến sống một thời gian ở đạo quán trong núi. Phải là kiểu nơi không có du khách, thật vắng vẻ ấy..."

"Cố tổng! Em muốn sống thử ở hải đăng. Em chọn xong địa điểm rồi."

"Cố tổng..."

Cố Tinh Thời: "..."

Đây thật sự là đi du lịch sao?

Nhưng nhìn bộ dạng mọi người hiếm khi không cúi đầu, mà là hào hứng thảo luận sôi nổi với nhau, cậu quyết định tôn trọng lựa chọn của họ.

Tóm lại, chuyện cụ thể cứ để bộ phận hành chính nhức đầu giải quyết đi.

Cố Tinh Thời vui vẻ ra quyết định.

Nguyện vọng được đáp ứng, tinh thần làm việc của mọi người càng dâng cao.

"Cố tổng, vậy bọn em đi làm tiếp đây ạ."

"Hôm nay em mới viết được 3.000 chữ thôi. Không đủ. Vẫn chưa đủ."

"Bọn em qua bàn lại mối quan hệ nhân vật của kịch bản mới, em thấy còn có thể đào sâu thêm nữa..."

Cố Tinh Thời: "?"

Khoan đã, đang yên đang lành sao tự dưng lại thành cuốn thế này?!

Cậu chỉ định cho mấy người đi chơi một chút thôi mà, chứ không phải cổ vũ mấy người tự mình đâm đầu vào cuốn đâu!

Đến lúc đó nếu các người lại viết ra bảy tám cái kịch bản chất lượng cao, mà công ty năng lực có hạn không quay nổi, vậy chẳng phải là trời cũng trách cậu phí phạm thiên phú sao?!

Ban đầu còn định hôm nay tranh thủ lười một tí, cuối cùng Cố Tinh Thời đành phải tiếp tục phấn đấu.

Hôm nay Cố tổng, đúng là vừa đau đầu vừa vui vẻ.

-

Có kịch bản tốt, tất nhiên cũng phải tìm đạo diễn phù hợp để quay, như vậy mới không để ngọc quý bị phủ bụi trần.

Nhưng trong giới này, đạo diễn giỏi thì nhiều, đạo diễn phù hợp với khí chất kịch bản thì lại hiếm vô cùng.

Cố Tinh Thời cũng đã tìm đến mấy đạo diễn, nhưng kịch bản còn chưa kịp đưa ra, đã bị người ta uyển chuyển từ chối.

Không còn cách nào khác, anh đành vừa đi vừa suy nghĩ xem còn có thể tìm đạo diễn ở đâu. Vô tình, cậu lại đi ngang qua khu phụ cận Học viện Điện ảnh Trung Kinh.

Trước cổng có mấy sinh viên đang phát tờ rơi, sau khi hỏi mới biết, trong trường đang tổ chức triển lãm phim ngắn của các học sinh ưu tú.

Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, Cố Tinh Thời liền mua một vé vào rạp chiếu phim trong trường, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống xem.

Tuy gọi là triển lãm tác phẩm xuất sắc, nhưng đại đa số phim vẫn còn rất non tay. Cậu xem một hai bộ thì đã thấy mệt mỏi rã rời, đang định rời đi, thì lại bị đoạn phim mở đầu chỉ vỏn vẹn 15 giây của một phim ngắn kế tiếp thu hút đến không thể rời mắt.

Rạp chiếu phim vốn đang khe khẽ trò chuyện, cũng lập tức trở nên yên tĩnh.

Cố Tinh Thời liền ngồi lại vào ghế.

Bộ phim này không dài, chỉ khoảng nửa tiếng, nhưng cậu lại toàn bộ quá trình hoàn toàn đắm chìm trong đó, không một giây nào phân tâm.

Tuy cậu không phải dân chuyên nghiệp, nhưng vẫn có thể nhận ra khả năng kể chuyện, kết cấu dựng phim, vận dụng ống kính và chuyển cảnh cực kỳ tinh tế hoàn toàn toát lên khí chất độc đáo của đạo diễn.

Điều quan trọng nhất là phong cách của phim này, lại ăn khớp không ngờ với kỳ vọng của cậu dành cho kịch bản đang có trong tay.

Ngay lập tức, lòng cậu tràn đầy kích động.

Tên đạo diễn xuất hiện ở phần cuối phim— Bùi Trác Chi.

Trong chốc lát, Cố Tinh Thời hơi ngẩn ra.

Gần đây vì tìm đạo diễn phù hợp, cậu đã tra gần như hết các đạo diễn trong nước, vậy mà chưa từng nghe qua cái tên này.

Một người xuất sắc như vậy, sao có thể vô danh được chứ?

Chẳng lẽ vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp?

Không nghĩ nhiều, Cố Tinh Thời lập tức đi tìm người phụ trách buổi triển lãm để hỏi thăm thông tin về Bùi Trác Chi.

Người phụ trách họ Diệp là giảng viên tại Học viện Điện ảnh. Nghe Cố Tinh Thời hỏi đến Bùi Trác Chi, ông ta thoáng lộ vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu nói... cậu muốn mời Trác Chi quay phim điện ảnh á?"

Cố Tinh Thời gật đầu: "Sao vậy? Có khó khăn gì sao?"

Thầy Diệp đáp: "Không hẳn là không được... Chỉ là, tôi sợ cậu nghe xong chuyện của Trác Chi thì sẽ muốn từ bỏ."

Cố Tinh Thời lập tức hứng thú: "Ồ?"

Diệp lão sư thở dài: "Trác Chi là một trong những học sinh có thiên phú cao nhất mà tôi từng dạy. Khi còn học đại học đã giành được vô số giải thưởng, vừa tốt nghiệp đã được một bên đầu tư chú ý, còn được giao đạo diễn độc lập. Nhưng vận khí của cậu ta thật sự quá kém. Từ sau khi tốt nghiệp đến nay, tham gia mấy bộ phim điện ảnh, tất cả đều vì nhiều nguyên nhân mà không thể ra rạp. Lâu dần, không ai còn tìm cậu ta làm đạo diễn nữa..."

Cố Tinh Thời: "......"

Cậu hoàn toàn không ngờ, cái gọi là vô danh của Bùi Trác Chi, lại đến từ lý do như vậy.

Đúng lúc này, hệ thống cũng nhảy ra góp lời:【Bùi Trác Chi đích xác rất xui xẻo. Ví dụ như bộ phim đầu tay ngay sau khi tốt nghiệp, vừa được thông qua kịch bản, thì bên đầu tư xảy ra sự cố, chuỗi vốn đứt đoạn, không thể tiếp tục quay. Sau đó, cậu ta làm phó đạo diễn cho giáo viên cũ, quá trình quay rất thuận lợi, nhưng rồi nam nữ chính lại nảy sinh tình cảm ngoài lề mà hai người đó đều đã có gia đình. Cặp đôi này bị paparazzi bắt được, lên hot search vì ngoại tình, kéo theo phim bị tẩy chay, không thể công chiếu. Chưa hết, ngay cả khi đạo diễn MV, ca sĩ lại bị bắt vì dùng D*, MV cũng bị hủy bỏ giữa chừng... 】

Cố Tinh Thời: 【Nói thật chứ, ta thế mà lại cảm nhận được từ cậu ấy một loại khí chất kẻ xui xẻo rất quen thuộc... 】

Hệ thống: 【...】

Cố Tinh Thời cảm thấy, tuy Bùi Trác Chi xui xẻo thật, nhưng mấy bộ phim không chiếu được đó, kỳ thực cũng chẳng phải lỗi của cậu ta chỉ đơn giản là vận đen, đụng đâu hỏng đó mà thôi.

Chỉ cần Bùi Trác Chi có thể giữ vững trình độ đạo diễn như trong phim ngắn kia, chút xui xẻo này. Cố Tinh Thời hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Nghĩ vậy, cậu liền hỏi Diệp lão sư: "Nếu tôi muốn liên hệ với cậu ấy, thầy có thể cho tôi thông tin liên lạc không?"

Diệp lão sư nhìn cậu đầy kinh ngạc, không ngờ nghe xong một đống chuyện đen như mực của Bùi Trác Chi mà cậu vẫn muốn mời người ta quay phim.

Diệp lão sư khẽ cười, vẻ mặt có phần kỳ lạ: "Cậu ấy không hay dùng điện thoại đâu. Nếu cậu muốn tìm thì phải đến... Tứ Xuyên."

Cố Tinh Thời: "Tứ Xuyên?"

Diệp lão sư: "Ừ, cậu ấy đang tham gia giải thi đấu Tước Thần ở bên đó."

Cố Tinh Thời: "???"

-

Rất nhanh sau đó, Cố Tinh Thời đã ngồi trên máy bay đến Tứ Xuyên. Một bên đợi cất cánh, một bên nghe hệ thống tám chuyện về truyền kỳ xui xẻo của Bùi Trác Chi.

【 Bùi Trác Chi không phải là không làm được đạo diễn nữa, mà là mấy đoàn phim nghe danh xui xẻo của cậu ta, chẳng ai dám mời. Nhưng cậu ta cũng không cam lòng đi làm thuê đâu. Mỗi khi cạn tiền, liền đi thi mạt chược. Dù quay phim thì xui rủi, nhưng trên bàn mạt chược lại cực kỳ may mắn, lần nào cũng đoạt quán quân, nhờ tiền thưởng mà cầm cự qua ngày... 】

Cố Tinh Thời: 【......】

Hệ thống: 【 Lần này giải Tước Thần ở Tứ Xuyên là giải đấu mạt chược quy mô lớn nhất trong nước mấy năm gần đây. Không chỉ quy tụ người chơi trong nước, còn có cả tuyển thủ quốc tế. Nghe nói có cả Tước Vương từng vô địch giải ở cảng Úc đến thi đấu, nhưng đều bị Bùi Trác Chi đánh bại thảm hại. Hiện tại cậu ta đã vào tới trận chung kết rồi... 】

Cố Tinh Thời: 【... Xem ra ông trời đóng sập một cánh cửa của cậu ấy, nhưng lại quên mất phải đóng cái cửa sổ kế bên.】

Khi Cố Tinh Thời đến nơi tổ chức trận chung kết, cuộc thi cũng đã bước vào vòng cuối.

Trên sân khấu, bốn tuyển thủ đang kịch liệt so tài. Một màn hình lớn phía trên sân đang phát trực tiếp diễn biến trận đấu.

Không cần hệ thống chỉ, Cố Tinh Thời chỉ liếc một cái đã nhận ra Bùi Trác Chi.

Bởi vì giữa nhóm người kia, hắn thật sự quá nổi bật.

Người thì mặc vest giày tây, đeo dây chuyền vàng to như ngón tay, người thì tóc hoa râm, vận bộ đường trang chỉnh tề. Chỉ có Bùi Trác Chi là mặc một chiếc áo phông cũ nhạt màu, quần thể thao rộng thùng thình, đầu tóc phía sau rối bù buộc tạm lại thành búi nhỏ.

Làn da trắng xanh kiểu lâu ngày không thấy ánh mặt trời, gương mặt gầy gò, đôi mắt lim dim mơ màng, miệng còn ngậm một điếu thuốc dài nhưng không châm lửa.

So với người ta khí thế bừng bừng, tư thế trận địa sẵn sàng, cậu ta lại lười biếng ngồi xếp bằng trên ghế, thỉnh thoảng còn ngẩn ra, rõ ràng đang giữ bài đẹp mà vẫn thản nhiên tùy tiện đánh ra. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy có kỹ thuật gì đặc biệt.

Thế nhưng, mỗi lần cậu ta bốc bài, đều bốc đúng quân mình cần. Sau đó, chẳng hiểu sao lại ù một cách nhẹ nhàng.

Nếu không phải mọi người đang tận mắt chứng kiến tại hiện trường, chỉ sợ cũng chẳng ai tin nổi vận khí của hắn lại có thể gian trá đến mức ấy.

Ngay cả lúc được xướng tên nhận thưởng, Bùi Trác Chi cũng chẳng hề tỏ ra phấn khích, vẫn giữ nguyên bộ dạng lơ ngơ như thần tiên sống giữa trần gian.

Cố Tinh Thời đợi đến khi lễ trao giải kết thúc, mọi người lục tục ra về, mới ngược dòng người tìm đến Bùi Trác Chi.

Ngoài cậu ra, còn có vài người khác cũng đang tìm Bùi Trác Chi.

Trong đó có một người chính là đối thủ mặc vest dây chuyền vàng khi nãy. Gã nở nụ cười, nói bằng một thứ tiếng phổ thông lơ lớ: "Bùi tiên sinh, kỹ thuật của ngài xuất sắc như vậy, nếu chịu sang cảng Úc phát triển, nhất định sẽ có tiền đồ! Chỉ cần ngài chịu ký hợp đồng với tôi..."

Nhưng Bùi Trác Chi chẳng thèm để ý tới hắn, chỉ khoác thêm chiếc áo lông vũ cũ của Học viện Điện ảnh, tiện tay nhét tiền thưởng vào túi, mắt không nhìn ngang, lẳng lặng rời khỏi.

Gã dây chuyền vàng vội vã đuổi theo: "Bùi tiên sinh, ngài đừng đi vội. Chuyện tiền thù lao chúng ta có thể thương lượng mà..."

Lúc này, lại có một người đàn ông da ngăm đen tiến lên: "Bùi tiên sinh, cảng Úc thì có gì to tát! Chỉ cần ngài chịu xuất ngoại, tôi đảm bảo giúp ngài kiếm tiền đầy bồn đầy chậu."

"Bùi tiên sinh..."

Bất kể bọn họ nói gì, Bùi Trác Chi vẫn như thể tai điếc, mắt lơ, hoàn toàn không để vào đầu.

Thấy hắn sắp rời khỏi hội trường, Cố Tinh Thời vội vàng gọi lớn: "Bùi Trác Chi!"

Bùi Trác Chi thậm chí chẳng buồn dừng bước.

Gã đại dây xích vàng bên cạnh bị thái độ thờ ơ của hắn chọc tức đến đỏ mặt, nhịn không được cười nhạo: "Đừng gọi nữa, tên nhóc này đầu gỗ lắm, gọi cũng vô ích!"

Người đàn ông da ngăm cũng lạnh giọng: "Cậu là người của công ty nào? Như cậu ấy à? Một thằng nhóc mới lớn, đến chúng tôi còn bất lực, cậu nghĩ cậu làm được gì?"

Cố Tinh Thời nhướng mày: "Nếu tôi làm được thì sao?"

Ngăm đen nam nhân hừ lạnh: "Tôi dập đầu cho cậu luôn!"

Cố Tinh Thời cười nhạt: "Câu đó là anh nói nhé."

Nói xong, cậu quay về phía bóng lưng đang rời đi kia gọi to: "Tôi muốn mời cậu làm đạo diễn phim điện ảnh. Cậu chắc chắn không định nói chuyện với tôi sao?"

Bùi Trác Chi lập tức dừng bước, đôi mắt vốn nheo lại mơ màng nay bỗng mở to, ánh mắt sắc bén hẳn lên: "Cậu nói gì?"

Trong ánh mắt khiếp sợ của hai người kia, Cố Tinh Thời mỉm cười chỉ về mấy cảnh sát đang tiến lại gần, quay sang nói với tên ngăm đen: "Cái đầu thì khỏi phải dập rồi. Lo mà trình bày rõ chuyện đánh bạc trái phép ở đây với các anh cảnh sát đi."

Sắc mặt tên kia lập tức biến đổi, còn chưa kịp quay người bỏ chạy đã bị cảnh sát khống chế tại chỗ.

Cố Tinh Thời thu điện thoại về túi áo, ra hiệu nhiệm vụ hoàn tất.

Bùi Trác Chi trơ mắt đứng đó, điếu thuốc nữ sĩ dài trên miệng cũng rớt xuống đất.

Cố Tinh Thời giang tay ra, cười tươi như gió xuân: "Đi thôi."

Bùi Trác Chi nhìn cậu một cái, có vẻ bị pha xử lý vừa rồi làm cho sững người, cả vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng lúc trước đều bay biến, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong một quán KFC gần đó.

Cố Tinh Thời bắt đầu trình bày ý định của mình.

Bùi Trác Chi đang ngậm ống hút Coca, lười biếng đáp lời, giọng nói qua ống hút nghe mơ hồ: "Diệp lão sư chắc đã kể cho cậu nghe về tình hình của tôi rồi nhỉ?"

Cố Tinh Thời gật đầu: "Thầy ấy nói cậu rất có thiên phú, nhưng vận khí quá tệ. Mỗi lần quay phim đều xảy ra chuyện, đến quay MV cũng còn sinh non..."

Bùi Trác Chi khựng lại, cụp mi mắt xuống: "Vậy mà cậu vẫn tới tìm tôi?"

Cố Tinh Thời đáp ngay: "Nhà đầu tư xảy ra chuyện, diễn viên ngoại tình, ca sĩ dính D... Những việc đó đâu phải lỗi của cậu."

Bùi Trác Chi nhìn anh sâu thẳm: "Nhưng người ta không nghĩ thế."

Cố Tinh Thời mỉm cười: "Nhưng tôi thì không quan tâm."

Nghe vậy, Bùi Trác Chi cũng không lộ rõ cảm xúc, chỉ hỏi ngược lại: "Vì sao cậu lại muốn tìm tôi?"

Cố Tinh Thời đáp: "Tôi thấy phim ngắn của cậu trong triển lãm sinh viên. Nó để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc. Phong cách của cậu chính là thứ tôi đang tìm."

Bùi Trác Chi nhàn nhạt đáp: "Cậu có mắt nhìn đấy, gan cũng không nhỏ."

Rõ ràng là người bị đánh giá, nhưng lời nói ra lại chẳng có chút thấp kém hay dè dặt nào.

Dù đã trải qua bao nhiêu thất bại, dù từng bị cả ngành ngó lơ, Bùi Trác Chi vẫn giữ được sự tự tin vững chắc với năng lực của bản thân.

Mà chính loại định lực này, tâm thái này mới là điều một đạo diễn xuất sắc cần phải có.

Cố Tinh Thời càng nhìn càng cảm thấy hứng thú, bật cười: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Bùi Trác Chi đưa tay ra: "Đưa tôi xem kịch bản trước đã."

Yêu cầu tuy có vẻ đột ngột, thậm chí hơi thiếu lễ độ, nhưng Cố Tinh Thời không hề tức giận, đưa kịch bản luôn cho hắn.

Bùi Trác Chi đọc rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng đã xem xong. 

Cố Tinh Thời tự tin với kịch bản này, liền hỏi: "Thế nào?"

Bùi Trác Chi trầm mặc một lúc, rồi hờ hững buông một câu: "Cũng tạm."

Cũng tạm?!

Cố Tinh Thời thật sự muốn tranh luận với hắn một phen.

Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Bùi Trác Chi hỏi: "Biên kịch này là ai? Cậu có thể kiểm soát được không? Kịch bản đã đăng ký bản quyền chưa? Đã làm lịch trình chưa? Bản quyền có tranh chấp gì không..."

Cố Tinh Thời sững người.

Bởi vì tất cả những câu hỏi đó đều là những sự cố mà trước đây Bùi Trác Chi từng gặp phải khi kịch bản xảy ra vấn đề.

Gương mặt hắn căng thẳng, ống hút trong tay gần như bị cắn đứt.

Cố Tinh Thời bỗng nhiên hiểu ra.

Bùi Trác Chi không phải là cảm thấy kịch bản không tốt, thậm chí có thể là rất thích, chỉ là sợ lặp lại những chuyện như trước, nên mới có thái độ dè chừng như vậy.

Cậu vốn còn tưởng rằng những chuyện trước kia không ảnh hưởng đến Bùi Trác Chi.

Trong lòng khe khẽ thở dài, cậu nghiêm túc nói: "Biên kịch là người ký hợp đồng với công ty tôi, bản quyền đã hoàn tất, đăng ký xong xuôi, lịch trình cũng đã lên đầy đủ..."

Mỗi một câu cậu nói ra, sắc mặt của Bùi Trác Chi dường như cũng dần dịu lại.

Cố Tinh Thời nói xong, mới hỏi: "Thế nào? Cậu còn thắc mắc gì nữa không?"

Bùi Trác Chi ngập ngừng: "Vậy nhà đầu tư thì sao..."

Cố Tinh Thời trong lòng hơi chột dạ.

Dù sao chuyện nhà đầu tư đến nay vẫn chưa có kết quả.

Nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất đàng hoàng, bình tĩnh đáp: "Cậu hỏi hơi nhiều rồi đó. Cuối cùng là cậu phỏng vấn tôi, hay tôi đang phỏng vấn cậu vậy? Tôi còn định hỏi ngược lại, không biết năng lực của cậu có bị tụt giảm không nữa!"

Lời vừa dứt, Bùi Trác Chi đột nhiên đứng bật dậy, xoay người bước đi.

Cố Tinh Thời: "?"

Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện Bùi Trác Chi không phải thật sự rời đi, mà chỉ là đến quầy lấy một cây bút mượn của nhân viên, rồi quay lại chỗ ngồi.

Cố Tinh Thời còn đang nghi hoặc không biết hắn định làm gì, thì đã thấy hắn mở khăn giấy ra, dùng bút bắt đầu vẽ phân cảnh.

Hắn thậm chí không cần suy nghĩ, nét bút vô cùng lưu loát.

Chỉ trong chốc lát, cả tờ khăn giấy đã kín đầy hình vẽ.

Cố Tinh Thời cầm lấy xem, không khỏi kinh ngạc tuy Bùi Trác Chi vẽ rất nhanh, nhưng rõ ràng hắn đã ghi nhớ toàn bộ nội dung kịch bản.

Hơn nữa đoạn mở đầu mà hắn vẽ phân cảnh, hoàn toàn đảo ngược trật tự kể chuyện trong kịch bản, nhưng hiệu quả hình ảnh lại xuất sắc hơn gấp nhiều lần so với tưởng tượng ban đầu của Cố Tinh Thời.

Bùi Trác Chi vẽ xong vài tờ, mới đặt bút xuống, hỏi: "Thế nào?"

Cố Tinh Thời cẩn thận thu lại tờ giấy, vươn tay ra: "Chúc mừng cậu, đã phỏng vấn thành công. Mong chúng ta hợp tác vui vẻ."

Bùi Trác Chi bắt tay cậu xong, liền lấy điện thoại ra, mở sẵn bản ghi âm: "Cậu có thể lặp lại câu vừa rồi một lần nữa không?"

Cố Tinh Thời: "......"

Giỏi lắm! Hóa ra cậu cũng đâu có bình tĩnh như vẻ ngoài đâu!

 

Bình Luận (0)
Comment