Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 61

 
Bùi Trác Chi theo Cố Tinh Thời quay về công ty.

Mãi đến khi ký xong hợp đồng, hắn mới thật sự yên tâm.

Ngay sau đó, Cố Tinh Thời lại dẫn hắn đi gặp một vài nhân sự chủ chốt khác, biên kịch Xuân Yến, Lâm Nguyên cùng Ngu Ấu Hạ và cả diễn viên chính do hắn đích thân lựa chọn Tần Văn.

Tần Văn đến muộn hơn một chút. Vừa bước vào, u liền thấy Bùi Trác Chi đang cắm tay vào túi, lười biếng tựa trên ghế, cúi đầu, gương mặt không cảm xúc, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc nữ dài mảnh, một thân khí chất người sống chớ lại gần, lạnh nhạt đến cực điểm.

Còn ba người Xuân Yến thì túm tụm ngồi sát vào nhau, cố tình ngồi ở góc xa nhất cách Bùi Trác Chi.

Tần Văn không khỏi có chút lo lắng.

Y biết đoàn phim này là Cố Tinh Thời đặc biệt vì y mà thành lập, nhưng nếu chủ lực đoàn phim không hòa hợp, ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Y thử bắt chuyện làm dịu bầu không khí, nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ đành âm thầm cầu nguyện Cố Tinh Thời nhanh chóng tới nơi.

May sao, lời cầu nguyện có vẻ hiệu nghiệm, chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Tinh Thời bước vào.

"Ồ, mọi người đều đến đủ rồi à." Cố Tinh Thời đặt đồ trong tay xuống, cười nói: "Vậy chúng ta bắt đầu họp ngắn một chút nhé."

Tần Văn ngạc nhiên nhìn cậu. Bầu không khí thế này, chẳng lẽ không cần mở lời phá băng trước một chút sao?

Ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, Cố Tinh Thời lục trong đống đồ vừa mang vào, lấy ra một hộp chuyển phát nhanh đưa cho Xuân Yến: "Cái này là huy chương khi em tham gia đại hội dũng cảm giả ở Quỷ Thôn. Nghe nói em còn là tuyển thủ đạt điểm cao nhất từ trước tới giờ. Chỉ là thi xong thì biến mất tăm mất tích, không đến nhận thưởng. Bên tổ chức đành gửi về công ty giúp em."

Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt trong phòng lập tức đổ dồn về phía Xuân Yến, đến cả Bùi Trác Chi cũng bất ngờ mở mắt ra.

Xuân Yến xấu hổ nhận lấy hộp, cúi đầu nhỏ giọng: "Cảm ơn Cố tổng, làm phiền công ty rồi."

"Không có gì, không có gì cả." Cố Tinh Thời khoát tay: "Tôi có tra qua một chút, thấy cái này cũng thú vị. Vừa hay trong kịch bản có một đoạn liên quan tới thôn hoang núi sâu, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể đến Quỷ Thôn để quay thật."

Mắt Xuân Yến sáng bừng lên: "Thật ạ?! Không ngờ Cố tổng cũng nghĩ như vậy!"

Bùi Trác Chi không nói gì, nhưng điếu thuốc trong miệng chẳng biết từ khi nào đã bị cắn đứt. Hắn cũng chậm rãi ngồi thẳng dậy, cố tỏ ra trấn định: "Tôi thấy đoạn đó không nhất thiết phải quay ở bối cảnh thật. Dựa theo tuyến truyện hiện tại, phân cảnh đó..."

Xuân Yến vừa bị phản bác liền theo bản năng muốn rụt lại, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy nụ cười cổ vũ của Cố Tinh Thời, thế là cô lấy hết dũng khí, kiên định phản biện: "Thật ra tình tiết này là dựa trên..."

Chỉ nhờ một khoảnh khắc như vậy, khoảng cách giữa hai bên liền vô hình bị xóa bỏ.

Tần Văn nhìn thấy tình hình ổn thỏa liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại quay sang nhìn Cố Tinh Thời, thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.

Loại thủ đoạn mượn lực đẩy thuyền này, đúng là xứng danh Cố tổng.

Nhưng thực tế, Cố Tinh Thời lại đang thầm tám chuyện với hệ thống: 【Thì ra Bùi Trác Chi thật sự sợ ma đấy à, vậy mà còn chuyên quay mấy phim kinh dị tối tăm, đúng là tương phản quá lớn!】

Còn về phần Bùi Trác Chi và Xuân Yến, sau khi trò chuyện càng lúc càng ăn ý, cũng bắt đầu nhận ra thực lực của nhau, dần nảy sinh cảm giác quý trọng và tôn trọng lẫn nhau.

Bùi Trác Chi cảm thấy vô cùng hài lòng.

Biên kịch đáng tin, diễn viên ưu tú, khiến cậu càng thêm mong đợi vào bộ phim này.

Nghĩ đến đây, hắn quay sang nhìn Cố Tinh Thời, đầy háo hức hỏi: "Cố tổng, vậy đội ngũ hậu kỳ là do tôi tự mình thành lập sao?"

Cố Tinh Thời: "......"

Cậu nhớ lại lời hệ thống từng nói, đội mà Bùi Trác Chi từng tự lập trước đây, mỗi người trong đó đều có dưa, mà còn là loại dưa không ai giống ai.

Nghĩ đến đây, cậu hiền lành vỗ vỗ vai hắn: "Tiểu Bùi à, chuyện này không cần cậu bận tâm đâu. Đội ngũ phía sau để tôi lo, cậu cứ yên tâm chuẩn bị những phần khác là được."

Bùi Trác Chi hơi tiếc nuối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của Cố Tinh Thời, lại nhìn sang biên kịch và diễn viên đều đáng tin, cũng cảm thấy... đúng là mắt nhìn người của Cố Tinh Thời vẫn cao hơn mình mấy bậc.

Hắn gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy còn khoản đầu tư, khi nào thì về được vậy?"

Cố Tinh Thời lại rơi vào trầm mặc.

Thực ra, với chất lượng và độ nổi của những tác phẩm do hắn sản xuất, không thiếu các nhà đầu tư tìm đến hợp tác.

Nhưng không thể không nói, trên người Bùi Trác Chi thật sự có điểm huyền học. Những nhà đầu tư tìm tới, kiểu gì cũng dính phải vấn đề, cuối cùng đều bị hắn trực tiếp pass sạch.

Nghĩ vậy, cậu không khỏi dùng lực siết vai hắn chặt hơn chút: "Tiểu Bùi, nghe tôi, cậu cứ chuyên tâm làm đạo diễn là được, mấy chuyện ngoài lề này, không hợp với cậu đâu."

Bùi Trác chi: "???"

-

Vì muốn gỡ bỏ ràng buộc với Văn thị, Cố Tinh Thời cũng không định quá phụ thuộc vào trung tâm điện ảnh. Tốt nhất là chính công ty cậu có thể sở hữu một đội ngũ hậu kỳ hoàn chỉnh, như vậy sau này mới không bị bất kỳ ai kìm chân.

Sau nhiều vòng tìm kiếm, hao hết công sức, cuối cùng cậu cũng gom góp được một đội tương đối ưng ý.

Nhưng tin này cũng truyền đến tai Tôn Hồng Phi.

Từ sau khi phát hiện Cố tổng và Văn tổng đang chiến tranh lạnh, hắn vẫn luôn tìm cách hàn gắn đôi bên. Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc cố tình nhắc tới tên người này trước mặt người kia, cố gắng tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ.

Thậm chí, hắn còn lôi kéo cả Đường Lăng, cùng nhau trở thành đội phò trợ tình yêu cho Cố tổng và Văn tổng.

Lúc trước, nghe nói Mạnh Viễn Sanh bọn họ muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Cố Tinh Thời, Tôn Hồng Phi liền tranh thủ việc công làm việc tư, đề nghị tổ chức tại nhà hàng Gia Gia, vừa khéo đêm đó Văn tổng cũng hẹn ăn cơm ở đó.

Trong mắt Tôn Hồng Phi, sinh nhật là một ngày đặc biệt, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục lạnh nhạt mãi? Biết đâu vì thế mà quay về với nhau thì sao?

Xong việc, Đường Lăng kể lại với Tôn Hồng Phi, đêm đó Văn tổng gặp được Cố tổng, không những Cố tổng không né tránh, mà còn chủ động chào hỏi anh. Mà Văn tổng thì cũng không quên chúc sinh nhật vui vẻ, thậm chí hôm sau còn bảo hắn mang thêm một món quà sinh nhật đến tặng.

Tôn Hồng Phi nghe xong, vui muốn chết!

Còn chưa kịp mừng được hai ngày, lại nghe tin Cố tổng vừa ký với một nhóm biên kịch, chuẩn bị tách ra mở lò riêng.

Mà bây giờ càng quá đáng hơn, toàn bộ đội ngũ sáng tác đã gom đủ, còn đang ra ngoài tìm đầu tư nữa!

Tôn Hồng Phi lúc đó liền sốt sắng.

Chuyện tự lập đội thì còn hiểu được, dù gì phần lớn công ty cũng đều làm như vậy.

Nhưng đầu tư cũng không tìm về phía bọn họ? Cái này thì có hơi quá đáng rồi đó!

Không lẽ sau sinh nhật đó, hai người chẳng những không làm hòa, mà còn mâu thuẫn to hơn? Đến mức Cố tổng bây giờ bày rõ thái độ muốn cắt đứt quan hệ?

Tôn Hồng Phi cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết, lập tức đi điều tra.

Ai ngờ tra xong lại còn bất ngờ hơn, rõ ràng có rất nhiều người tự tìm đến cửa ngỏ ý muốn đầu tư, nhưng đều bị Cố tổng từ chối hết!

Chuyện này có ý nghĩa gì?

Chuyện này cho thấy Cố tổng căn bản không hề muốn lấy đầu tư từ người ngoài, rõ ràng là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt!

Biểu hiện bề ngoài là sốt sắng chạy lo đầu tư, thực ra là cố ý cho Văn tổng xem, muốn để anh sinh ra cảm giác nguy cơ.

Tôn Hồng Phi lập tức thấy thông suốt.

Không thể không nói, chiêu này thật sự cao tay!

Nhìn tình hình như vậy, thì rõ ràng Cố tổng trong lòng vẫn còn có Văn tổng, chỉ là đang sĩ diện không chịu xuống nước thôi.

Mà kiểu này thì chỉ cần Văn tổng chủ động một chút, thuận thế bước xuống cái bậc thang này, hai người nhất định sẽ quay về như xưa!

Nghĩ vậy, Tôn Hồng Phi cũng không lo nữa, nhân cơ hội báo cáo công việc, liền gọi một cuộc điện thoại cho Văn Việt.

Hắn lơ đãng mà nói: "Văn tổng, gần đây tôi nghe nói Cố tổng tự mình kéo đội ngũ sáng tác, đang tích cực tìm đầu tư đó!"

Bên kia điện thoại, Văn Việt vừa nghe đến cái tên Cố Tinh Thời, sắc mặt lập tức cứng lại đôi chút.

Dạo gần đây, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân có gì đó là lạ.

Rõ ràng chỉ gặp Cố Tinh Thời vài lần, vậy mà trong đầu cứ vô duyên vô cớ nhớ đến cậu.

Thậm chí có một đêm, anh còn mơ thấy mình đang ở nhà ăn trong khu biệt thự, Cố Tinh Thời bỗng từ phía sau thò người lại gần, vòng eo thon gọn chỉ cách một tấc.

Anh giống như bị trúng tà, đưa tay lên phủ lên eo đối phương.

Bàn tay gần như ôm trọn vòng eo ấy, hơi ấm cơ thể xuyên qua lớp sơ mi mỏng, từng chút một lan đến tận ngực anh...

Trong khoảnh khắc ấy, tựa như có một mãnh thú trong lòng anh vừa bừng tỉnh.

Xé nát lớp vỏ ngoài đạo mạo giả tạo, lột bỏ mặt nạ lý trí bao năm, trực tiếp đem thiếu niên xinh đẹp kia đè dưới thân.

Răng nanh sắc nhọn đặt lên cổ trắng nõn mảnh mai, ngay tại nơi động mạch khẽ nhảy. Hương vị bơ ngọt béo ngậy cùng mâm xôi lên men quyện lại, gợi lên d*c v*ng nguyên thủy sâu thẳm nhất trong anh.

Văn Việt chợt bừng tỉnh khỏi mộng.

Tim anh vẫn đập dồn dập, mồ hôi túa ra từ trán, trượt dọc thái dương. Trong không khí dường như vẫn vương lại một tia hương thơm mỏng nhẹ mùi quýt non, ngòn ngọt.

Từ hôm đó trở đi, cả người anh đều như không bình thường.

Mỗi sáng, người hầu đều chuẩn bị sẵn quần áo cùng khuy măng sét cho anh. Nhưng hôm ấy, khi nhìn thấy khuy đá hồng ngọc, anh lập tức nhớ đến đôi môi đỏ ướt át sau lớp bánh kem bơ.

Thấy mắt mèo tinh xảo, lại liên tưởng đến ánh mắt giảo hoạt trong veo ấy.

Đụng vào miếng dương chi ngọc, thì trước mắt lại hiện lên làn da trắng trẻo, mềm mịn như sứ men.

......

Cuối cùng, anh rời khỏi phòng thay đồ trong dáng vẻ chật vật, lần đầu tiên trong đời không đeo khuy măng sét.

Cha mẹ anh là hôn nhân thương mại, vốn không có tình cảm gì. Sau khi sinh ra anh, cả hai như hoàn thành xong một nghĩa vụ, rồi đường ai nấy đi, cũng chẳng thèm che giấu gì trước mặt con cái.

Văn Việt từ nhỏ đã nhiều lần thấy cha mình dắt các loại phụ nữ xuất hiện ở những nơi khác nhau, thản nhiên mà ôm ấp v* v*n.

Anh luôn lạnh lùng nhìn tất cả những điều đó, thầm nghĩ mình tuyệt đối sẽ không trở thành kẻ sống buông thả vì bản năng như ông ta.

Văn Việt thông minh, bình tĩnh, có dã tâm, nhưng không bao giờ để cảm xúc điều khiển.

Với lý trí làm cột mốc, anh từng bước kiểm soát cả Văn gia, đem những chú bác họ hàng quyền cao chức trọng giẫm dưới chân.

Anh không phải chưa từng nghe người ta bàn tán sau lưng, nói anh là một cái người máy máu lạnh không tình cảm, nhưng anh chưa bao giờ để tâm.

Lý trí là kim chỉ nam của anh.

Anh chưa từng để d*c v*ng chi phối.

Nhưng hôm nay, sợi dây lý trí đó như chực đứt tung.

Nó giống như một cột mốc sắp bị đập tan.

Anh thu lại ánh mắt u ám, giọng thản nhiên: "Vậy à?"

Tôn Hồng Phi nghe thấy câu hỏi hờ hững kia thì ngẩn ra, phản ứng này sao lại chẳng giống dự đoán chút nào?

Dù vậy, hắn vẫn cố lấy dũng khí tiếp lời: "Thực ra gần đây cũng có không ít người muốn hợp tác đầu tư với Cố tổng, nhưng đều bị từ chối hết..."

Lời nói đã nói được như vậy minh bạch.

Lời đã nói đến mức này rồi, Văn tổng hẳn là hiểu ý hắn chứ?

Vậy mà Văn Việt vẫn dửng dưng: "Còn chuyện gì khác không?"

Tôn Hồng Phi: "!!!"

Hắn còn định nói tiếp, nhưng bên kia, Văn Việt đã cúp máy.

Văn Việt siết chặt điện thoại, nhắm mắt lại, cố dằn xuống sóng lòng đang cuộn trào.

Lý trí như một chiếc roi, hung hăng quất lên con thú dữ đang gào thét trong lòng anh, buộc nó phải im lặng, lùi vào bóng tối.

Các khớp xương mu bàn tay nổi gân xanh, máu chảy rần rật như muốn phá tung lồng ngực, từng tiếng vang vọng trong tai.

Nhưng cuối cùng, sự khắc chế đã ăn sâu bén rễ suốt bao năm trời vẫn chiến thắng.

Con thú bị đè nén không cam lòng mà bị nhốt lại vào nơi sâu nhất trong tim.

Văn Việt mở mắt ra, trở về với dáng vẻ lạnh lùng khiến người người khiếp sợ của gia chủ Văn thị.

Còn bên này, Tôn Hồng Phi đang lo sốt vó, đi qua đi lại trong phòng làm việc.

Hỏng bét rồi!

Ban đầu hắn còn tưởng chỉ là Cố tổng giận dỗi với Văn tổng thôi, nhưng giờ nhìn lại, rõ ràng vấn đề lại nằm ở phía Văn tổng!

Cố tổng đã chủ động xuống nước, nhượng bộ như vậy rồi, tương đương với một bước làm lành. Nếu Văn tổng vẫn không chịu đón nhận, vậy chắc chắn Cố tổng sẽ nổi giận.

Đến lúc đó, đúng là rét run thật rồi!

Chẳng lẽ hai người họ sẽ chia tay?

Ngay lúc Tôn Hồng Phi còn đang thấp thỏm bất an, một tin tức mới bỗng truyền tới.

Cố Tinh Thời lại bắt đầu liên hệ hợp tác với phu nhân Bối Lạc, người sáng lập Bối Lạc Capital!

Bối Lạc không phải một tập đoàn tài chính quá lớn, nhưng cũng là thế lực có mặt nhiều năm trong giới đầu tư, quan hệ rộng rãi, vững vàng không ngã.

Cố tổng hoàn toàn có thể nhờ bà ấy dẫn lối mà bước vào giới tài chính nhưng vậy chẳng phải nghĩa là muốn thoát ly khỏi Văn tổng sao?

Chính phu nhân Bối Lạc cũng đang nửa đùa nửa thật hỏi Cố Tinh Thời về chuyện này.

Phu nhân Bối Lạc, tên thật là Diêu Huệ, cùng chồng mình, ông Conrad Bối Lạc đồng sáng lập nên công ty đầu tư này từ nhiều năm trước. Sau khi chồng qua đời, bà một mình tiếp quản công ty đến giờ.

Bà chừng hơn 50 tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo, làn da mịn màng, nhìn qua cứ ngỡ mới hơn ba mươi.

Mấy hôm trước, Cố Tinh Thời tình cờ gặp bà trong một buổi tiệc, nhân tiện ra tay giúp đỡ một chuyện nhỏ...

Xong việc, Diêu Huệ liền chủ động làm quen với Cố Tinh Thời.

Biết cậu đang tìm kiếm nhà đầu tư, bà liền cười nói: "Giới đầu tư ai mà không biết, Văn tổng có con mắt sắc bén nhất, ra tay cũng mạnh mẽ nhất. Cố tổng có được con cá lớn như vậy rồi, sao còn nhìn trúng đám tép riu bọn tôi chứ?"

Cố Tinh Thời hơi lúng túng, nhịn không được quay sang hệ thống oán trách: 【Không phải cậu nói chỉ có hơn nửa giới giải trí biết chuyện kia thôi sao?】

Hệ thống thản nhiên:【Thời thế đổi rồi, cậu không bị đồn thổi đến hai lần kết hôn là may lắm rồi đấy, ký chủ à, nên thấy đủ rồi!】

Cố Tinh Thời: 【......】

Diêu Huệ tuy không nói thẳng, nhưng Cố Tinh Thời cũng không tiện giải thích, sợ bị cho là giấu đầu hở đuôi, đành phải gượng cười: "Phu nhân đừng chọc tôi cười."

Diêu Huệ cũng không trêu tiếp, liền nói: "Tôi có thể giới thiệu giúp Cố tổng đã vào đường dây, nhưng có thuyết phục được người ta hay không, còn phải xem bản lĩnh của cậu."

Cố Tinh Thời cười: "Thế là đủ rồi, cảm ơn phu nhân."

Vì thế, Diêu Huệ liền sắp xếp một cuộc hẹn, tổ chức ở một câu lạc bộ cao cấp bậc nhất Kinh Giao.

Câu lạc bộ này chiếm diện tích cực lớn, ăn chơi giải trí đầy đủ không thiếu thứ gì, chỉ có bạn không nghĩ ra, chứ không có gì nơi này không làm được.

Vừa bước vào, đã có nhân viên chuyên trách lái xe điện đưa họ đi.

Diêu Huệ sợ Cố Tinh Thời lần đầu đến chỗ như vậy sẽ thấy ngại ngùng, nên đích thân đến đón.

Nhưng vừa gặp, bà mới phát hiện tuy cậu có hơi tò mò, nhưng thái độ lại tự nhiên hào sảng, không hề lúng túng.

Diêu Huệ càng tin chắc, lời đồn là thật, người trẻ tuổi này quả thực đã cùng Văn tổng ra vào biết bao nơi xa hoa, nên mới không chút bận tâm trước cảnh tượng hôm nay.

Nhưng bà lại không hề biết, lúc này Cố Tinh Thời đang phấn khởi tám chuyện cùng hệ thống:【Oa! Ở đây còn có trại nuôi ngựa, giống chỗ trước kia tôi từng làm quá đi. Đã lâu không cưỡi ngựa rồi! Tôi từng nói với cậu chưa? Người dạy tôi cưỡi ngựa năm đó hình như là quán quân thế giới đấy...】

Hệ thống cạn lời: 【... Vậy mà cậu thật sự như trở lại quê hương rồi!】

Diêu Huệ giới thiệu cho Cố Tinh Thời những người sẽ tham dự hôm nay. Tuy không có vài tập đoàn tài chính hàng đầu, nhưng người đến cũng không ít, mà đây mới chính là đúng với yêu cầu của Cố Tinh Thời.

Chờ đến địa điểm chính, Diêu Huệ đột nhiên biến sắc: "Sao ông ta cũng đến đây!"

Cùng lúc đó, giọng hệ thống đầy vui vẻ khi thấy chuyện xui xảy ra với người khác vang lên: 【Ký chủ, cậu thấy gã đàn ông mặt âm trầm bên kia không? Ông ta chính là Du Khải Dương, chủ tịch tập đoàn tài chính Hoán Dương cũng là một trong những kẻ thù của cậu đấy.】

Cố Tinh Thời: 【? 】

Hệ thống biết ký chủ trí nhớ kém, nên còn chu đáo nhắc lại: 【Cậu còn nhớ Giang Tư Ninh, cái tên lưu lượng từng định bôi đen Tần Văn và 《 Lục Phiến Môn bí sự 》không? Kết quả bị cậu phản đòn một cú, đưa thẳng vào tù. Hồi đó công ty cậu ta là Nam Phương Ảnh Nghiệp, mà sau lưng chính là Hoán Dương Tư Bản.】

【 Dĩ nhiên rồi, Giang Tư Ninh không phải trọng điểm, trọng điểm là lúc ấy Văn Việt vừa hay dựa vào sự kiện kia làm cửa ngõ, nhắm vào Phương Nam Ảnh Nghiệp và Hoán Dương Tư Bản. Hai người cũng xem như tâm linh tương thông, đồng thời ra tay. Kết quả, Du Khải Dương chỉ lo đề phòng phía cậu, liền bị Văn Việt thừa cơ đánh úp, giáng cho một đòn chí mạng, nguyên khí đại thương.】

【Sau đó, Du Khải Dương biết chuyện hai người có scandal, liền chắc mẩm là hai bên liên thủ nhằm vào ông ta, cho nên ghi hận cả hai luôn.】

Cố Tinh Thời: 【...】

Cậu thật sự không còn gì để bào chữa.

Nhưng lúc này quay đầu rút lui cũng chẳng ổn.

Trong giới này, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu là chuyện thường tình. Nếu cậu mà tỏ ra e sợ, những người đang trò chuyện cười nói ở đây sẽ lập tức hóa thành cá mập, nhào lên xé xác hắn không chừa mảnh vụn.

Vì thế, cậu ngược lại càng tỏ ra trấn định, còn quay sang an ủi Diêu Huệ: "Không sao đâu, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."

Diêu Huệ thì lại bị một người trẻ tuổi trạc tuổi mình an ủi, không khỏi nhìn cậu thêm vài lần: "Cố tổng thật sự là can đảm gan dạ, làm tôi nhớ đến Văn tổng năm đó mới bước vào giới tư bản."

Cố Tinh Thời: "......"

Diêu Huệ dẫn Cố Tinh Thời đến chào hỏi từng người, nụ cười hòa nhã, xã giao khéo léo.
Những người có mặt hôm nay đều là cáo già trong giới, lúc đầu vì nể mặt Diêu Huệ mà đến, cũng nhân tiện muốn gặp người đang rất được đồn thổi gần đây, vị Cố tổng này.

Nhưng khi Du Khải Dương vừa xuất hiện, không khí liền thay đổi hẳn.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn, im lặng chờ phản ứng.

Sắc mặt Diêu Huệ thoáng khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, chủ động bước tới nghênh đón: "Du tổng đích thân đến thật khiến tôi bất ngờ. Chỉ tiếc chuẩn bị hơi gấp, sợ rằng không chu toàn tiếp đãi, lần sau tôi nhất định thay mặt ông xã mời ngài đàng hoàng."

Ý tại ngôn ngoại, rõ ràng là ám chỉ Du Khải Dương không được mời mà tự đến, đồng thời cũng nhắc nhẹ rằng đây là bàn tiệc do chính cô tổ chức, mong hắn nể mặt chút.

Nhưng Du Khải Dương vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nửa cười nửa không: "Hà tất phải đợi lần sau? Gặp nhau là duyên, phu nhân cũng không đến mức muốn đuổi tôi đi ngay chứ?"

Giới này đúng là toàn nói chuyện quanh co, đầy ẩn ý.

Cố Tinh Thời mở mang tầm mắt, không nhịn được thì thầm với hệ thống:【Trong giới này, ai cũng phải nói chuyện lòng vòng như vậy sao?】

Hệ thống: 【Không hẳn, nếu thực lực đủ mạnh thì thích nói thẳng cũng chẳng ai dám làm gì. Ví dụ như...】

Nó còn chưa nói xong, Du Khải Dương đã mất kiên nhẫn, trực tiếp chuyển mục tiêu sang Cố Tinh Thời, nói giọng giễu cợt: "Cố tổng, lần trước mông ngài và Văn tổng dạy tôi một bài học nhớ đời. Giờ ngài định chen chân vào giới chúng tôi, không biết có định học chút quy củ trước đã không?"

Tôn Hồng Phi từ khi biết phu nhân của Bắc Lạc chủ động tổ chức buổi tiệc này cho Cố Tinh Thời, trong lòng đã có dự cảm chẳng lành.

Hắn mất bao công sức mới tìm được người đưa vào hội sở, vừa tới liền trông thấy có người đang làm khó Cố Tinh Thời...

Tôn Hồng Phi lúc đó liền sốt ruột, vội vàng gọi điện cho Đường Lăng, kể lại toàn bộ sự việc, nhờ hắn chuyển lời cho Văn tổng.

Đường Lăng hơi do dự.

Lúc này bọn họ đang ngồi trên chuyên cơ riêng trở về nước. Văn Việt vừa mới hoàn thành một vụ đàm phán cực kỳ căng thẳng, mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tử tế, hiện tại mới vừa chợp mắt một lát.

Nhưng sự việc liên quan đến Cố tổng, Đường Lăng lại lo nếu xử lý chậm trễ sẽ hỏng việc.

Ngay lúc hắn còn đang phân vân, Văn Việt đột nhiên tỉnh giấc, liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Vừa rồi ai gọi?"

Thấy vậy, Đường Lăng không dám giấu, nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện Tôn Hồng Phi báo.

"Du Khải Dương!" Sắc mặt Văn Việt lập tức sầm xuống, trầm giọng hỏi: "Bao lâu nữa thì hạ cánh?"

Đường Lăng vội vàng trả lời: "Còn khoảng nửa tiếng nữa."

Văn Việt nói nhanh: "Chuẩn bị xe, vừa xuống sân bay lập tức đến thẳng chỗ đó."

"Rõ!" Đường Lăng lập tức đi sắp xếp.

Văn Việt sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tầng mây đang lướt qua, ngón tay không tự chủ siết chặt.

Anh quá hiểu Du Khải Dương là loại người gì, kẻ không dám trực diện đấu với kẻ mạnh, chỉ biết nhắm vào điểm yếu. Lần này hắn xuất hiện ở đó, tám phần là nhằm vào Cố Tinh Thời, không chừng còn bày ra mấy chiêu hèn hạ bỉ ổi nào khác.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh không khỏi căng thẳng.

Lý trí bảo anh, việc này chỉ là vì Cố Tinh Thời vô tội bị lôi vào, anh đi giải vây là hợp tình hợp lý.

Nhưng chỉ bản thân anh mới rõ sự lo lắng và bất an lúc này, tuyệt không chỉ vì lý trí.

......

Cố Tinh Thời biết Du Khải Dương muốn tính sổ với mình, cũng đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng ứng chiến.

Nhưng đến khi thấy hắn dắt cả đám người tới một trại nuôi ngựa, nét mặt Cố Tinh Thời không nhịn được trở nên khó diễn tả.

Du Khải Dương thấy cậu cúi đầu, tưởng cậu sợ, liền cười cười nói: "Cố tổng, chi bằng chúng ta thi đấu một ván? Nếu cậu thắng, chuyện giữa hai ta coi như xóa bỏ, còn nếu thua, thì phải đồng ý với tôi một điều kiện. Thế nào?"

Đây là chiêu hắn tốn công suy nghĩ, nhằm nhục mặt Cố Tinh Thời.

Dù gì Diêu Huệ là người tự mình đưa Cố Tinh Thời đến, sau lưng cậu lại còn có Văn Việt. Nếu chơi quá đà, hắn sẽ đắc tội cả hai người họ.

Nhưng hình thức thi đấu kiểu này lại là chuyện phổ biến trong giới, hắn đưa ra lời mời ngay trước mặt mọi người, vừa danh chính ngôn thuận, hai người kia cũng không tiện bác bỏ.

Nếu Cố Tinh Thời từ chối, chẳng khác nào tuyên bố không chấp nhận luật chơi của giới này, sau này cũng đừng mong đặt chân vào.

Còn nếu cậu đồng ý...

Du Khải Dương từng điều tra, biết tiểu tử này hoàn toàn vô danh, trước đây Nhạc Thế suýt nữa thì phá sản. Nếu không phải nhờ Văn Việt chống lưng, sao có thể phong quang như hôm nay?

Mà cưỡi ngựa, loại vận động quý tộc vừa kỹ thuật lại vừa cần thể lực chưa chắc cậu đã từng thấy, nói gì đến biết cưỡi.

Đến lúc đó nếu hắn xấu mặt ngay trên lưng ngựa, thậm chí chẳng may ngã xuống gãy tay gãy chân, cũng chẳng thể trách ai được.

Mọi người lập tức rì rầm bàn tán.

Diêu Huệ cau mày: "Du tổng, chuyện này hơi quá rồi. Cưỡi ngựa rất nguy hiểm, nếu Cố tổng mà..."

Du Khải Dương lại cắt lời: "Đây là chuyện riêng giữa tôi và Cố tổng." 

Nói rồi, hắn quay sang nhìn Cố Tinh Thời: "Sao, Cố tổng sẽ không phải là không dám đấy chứ?"

"Chuyện đó thì không." Cố Tinh Thời ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt. "Chỉ là thấy không công bằng lắm. Dựa vào đâu nếu tôi thắng thì coi như xóa bỏ mọi chuyện, còn nếu ông thắng lại được đưa ra một yêu cầu? Nhưng thôi, tôi là người biết kính trên nhường dưới, nhường ông một chút cũng được."

Du Khải Dương tức đến bật cười: "...Mồm mép thật khéo."

Cố Tinh Thời đáp tỉnh bơ: "Cảm ơn khen ngợi."

Du Khải Dương giận đến muốn nghẹn, trong bụng thầm mắng: Cứ nói đi, lát nữa lên ngựa rồi đừng có khóc lóc cầu xin.

Cả hai lập tức đi thay đồ cưỡi ngựa và chọn ngựa.

Chờ Cố Tinh Thời quay lại, cả người khoác lên bộ đồ cưỡi ngựa đen trắng đơn giản nhưng tôn dáng cực kỳ, eo thon chân dài, quần ôm sát càng khiến đường cong cơ bắp đùi thon dài càng thêm rõ nét.

Không ít người ở hiện trường bật lên tiếng trầm trồ khe khẽ.

Du Khải Dương hằm hằm liếc cậu một cái, vừa nhìn thấy con ngựa cậu chọn thì không nhịn được cười lạnh: "Cố tổng, con ngựa này tính khí không dễ đâu. Vì an toàn, tôi khuyên cậu nên đổi con khác thì hơn."

Cố Tinh Thời nhẹ nhàng v**t v* cổ con ngựa, ánh mắt lấp lánh si mê.

Ôi ôi ôi... Không chỉ được cưỡi ngựa, mà còn là con ngựa xinh đẹp như này nữa. Đúng là quá hạnh phúc.

Du Khải Dương chờ mãi không thấy cậu đáp lời, sắc mặt càng khó coi, bực bội chửi thầm một tiếng, rồi trèo lên lưng ngựa, từ trên cao cúi nhìn Cố Tinh Thời.

Hắn định nhân cơ hội cười nhạo đối phương không dám leo lên ngựa, nào ngờ Cố Tinh Thời dứt khoát dẫm bàn đạp, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên ngồi vững vàng trên yên.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay và huýt sáo tán thưởng.

Du Khải Dương lập tức chột dạ, nhưng cố trấn an bản thân. Chắc chỉ là học được mỗi màn lên ngựa thôi. Dù sao trước đó cũng đóng phim cổ trang, có khi học lỏm được chút ít từ phim trường.

Còn mình thì khác. Mình là người yêu thích cưỡi ngựa thực sự, từng dự giải nghiệp dư, giành được cả huy chương khen thưởng. Có gì phải sợ một tên gà mờ như hắn!

Trọng tài phất cờ ra hiệu bắt đầu.

Du Khải Dương liền thúc ngựa phi ra trước. Nhưng chưa chạy được nửa vòng, một bóng người mặc đồ đen trắng đã như cơn gió lướt vút qua bên cạnh.

Cố Tinh Thời nằm sát trên lưng ngựa, tay điều khiển dây cương thuần thục, cả người như mũi tên lao vút đi.

Du Khải Dương: "!!!"

Không thể nào!!!

Nhưng Cố Tinh Thời đã chẳng còn để tâm tới Du Khải Dương nữa. Vừa rồi một vòng cưỡi ngựa, cậu và con ngựa kia như đã hòa thành một thể. Giờ phút này, cậu rốt cuộc cũng có thể buông lỏng dây cương, thỏa sức phi nước đại trong gió, tận hưởng cảm giác tự do sảng khoái.

Cũng đúng lúc này, chuyên cơ của Văn Việt hạ cánh.

Không gọi tài xế, anh đích thân lái chiếc xe thể thao, phóng như bay về phía hội sở.

Quãng đường vốn mất gần một tiếng, bị anh rút ngắn còn phân nửa. Khi xe đến cổng hội sở, nhân viên đã nhận được thông báo từ Đường Lăng, lập tức mở toang đại môn.

Chiếc xe không hề giảm tốc, lao thẳng vào trong, chạy về hướng bãi ngựa.

Lúc ấy, Cố Tinh Thời đang chạy vòng cuối cùng. Du Khải Dương dù dốc sức đuổi theo cũng bị bỏ lại cả một vòng dài.

Khi Cố Tinh Thời vượt qua chỗ Du Khải Dương, ánh mắt đối phương thoáng hiện tia hung ác, vờ như lỡ tay, ném roi ngựa về phía cậu.

Con ngựa lập tức hoảng sợ hí vang, chồm cả móng trước lên.

Mà ngay khoảnh khắc ấy, Văn Việt vừa bước xuống xe, liền tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, khóe mắt tức thì như muốn nứt ra.

Nhưng giây sau, anh liền thấy Cố Tinh Thời kẹp chặt hai chân, lưng ngả về sau, tay giữ cương vững vàng. Một tay trấn an, một tay điều khiển đầu ngựa.

Cậu kéo dây cương bằng kỹ thuật thuần thục, đến khớp tay cũng siết trắng. Cùng với chuyển động của ngựa, từng đường cơ bắp nơi đùi cậu cũng căng phồng rõ rệt.

Nhưng gương mặt kia lại vô cùng bình tĩnh, chẳng hề hoảng loạn chút nào.

Con ngựa vùng vẫy điên cuồng muốn hất cậu xuống. Giờ phút đó, nó đã rơi vào trạng thái bản năng động vật, vô thức, bộc phát, tràn đầy tính công kích.

Thế nhưng bất kể nó làm thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Cố Tinh Thời. Cuối cùng, nó kiệt sức mà thần phục, cam chịu để cậu điều khiển.

Đám đông đang theo dõi đồng loạt thở phào, ai cũng cho rằng Cố Tinh Thời sẽ xuống ngựa nghỉ ngơi. Nào ngờ, cậu lại giơ dây cương lên lần nữa, thúc ngựa tiến về đích.

Ngay khoảnh khắc vượt qua vạch đích, trên mặt cậu nở một nụ cười, vừa thỏa mãn, vừa rạng rỡ.

Rõ ràng tư thế cưỡi ngựa mạnh mẽ đầy khí thế, nhưng nụ cười kia lại trong trẻo, thuần khiết đến lạ kỳ.

Sự tương phản đến cực điểm ấy, trong một khắc đã hung hăng đánh trúng trái tim Văn Việt.

Một luồng điện xẹt qua sống lưng, xông thẳng lên não, khiến cả người anh như mất kiểm soát.

Dã thú gào thét phá vỡ rào cản lý trí, d*c v*ng tràn ra như thác lũ.

Ánh mắt anh đã không còn điềm đạm, nóng bỏng như nham thạch, khóa chặt trên người Cố Tinh Thời.

Cậu thuần phục được ngựa cũng thuần phục luôn cả anh.
 

Bình Luận (0)
Comment