Giữa tiếng hò reo phấn khích của mọi người, Cố Tinh Thời thoải mái ghìm cương ngựa, sau đó cưỡi ngựa thẳng đến chỗ Du Khải Dương.
Hành động vừa rồi Du Khải Dương ném roi ngựa không ít người đã nhìn thấy, sắc mặt đa số đều lộ vẻ không hài lòng.
Giới này vốn có tầng lớp rõ ràng, người ngoài muốn bước vào, đương nhiên phải trả giá không nhỏ.
Vì thế khi Du Khải Dương đưa ra trò chơi đánh cược, bọn họ cũng không cảm thấy quá đáng, thậm chí còn mang chút tâm lý xem kịch vui, muốn thử xem Cố Tinh Thời liệu có đủ bản lĩnh để bước chân vào vòng tròn của họ.
Nhưng Cố Tinh Thời đã vượt qua khảo nghiệm, còn Du Khải Dương lại chơi trò bẩn, vừa hèn hạ vừa thấp kém.
Du Khải Dương đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt người khác, cố gắng giữ chút thể diện, cứng rắn mở miệng: "Cố tổng, trận này tôi thua tâm phục khẩu phục. Theo như thỏa thuận ban đầu, mâu thuẫn giữa chúng ta xem như xóa bỏ."
"Hiểu lầm sao?" Cố Tinh Thời khẽ nhếch môi cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười: "Trước đó có thể là hiểu lầm, nhưng bây giờ thì không."
Du Khải Dương lập tức biến sắc: "Cậu..."
Cố Tinh Thời không để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía Diêu Huệ: "Phu nhân, tôi muốn xin bản ghi hình khu vực trại ngựa, chắc bà có thể quyết định được chứ?"
Trước đó Du Khải Dương suýt khiến Cố Tinh Thời gặp tai nạn ngã ngựa, Diêu Huệ vẫn còn kinh hãi chưa hoàn hồn. Trong lòng bà đang tức giận, nghe vậy lập tức gật đầu: "Đương nhiên. Tôi sẽ bảo người trích xuất bản ghi hình ngay."
Sắc mặt Du Khải Dương thay đổi rõ rệt, vội vàng lên tiếng: "Cố tổng, đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Tôi có thể bồi thường, nhưng cậu làm vậy có phải quá đáng rồi không..."
"Vậy là quá đáng rồi?" Cố Tinh Thời khẽ lắc ngón tay, bình thản nói: "Chỉ mới bắt đầu thôi."
Nói xong, cậu xoay người đi thay đồ.
Du Khải Dương vừa mất mặt, vừa mất thế, mà hiện trường không ai đứng ra nói đỡ giúp hắn. Chỉ có thể xám xịt rời khỏi đám đông.
Không ngờ vừa bước ra, hắn liền đối mặt với một ánh nhìn lạnh thấu xương là Văn Việt!
Du Khải Dương lập tức thất thần.
Văn Việt đến từ bao giờ?!
Cảnh tượng vừa rồi... chẳng lẽ anh cũng nhìn thấy?!
Văn Việt từ từ bước tới, khí thế áp đảo khiến Du Khải Dương không kìm được mà lùi lại một bước.
Những người xung quanh đang xôn xao bàn tán cũng lập tức im bặt.
Chỉ có Diêu Huệ nghe nhân viên nói lại, Văn Việt vừa rồi lái xe thể thao lao thẳng vào khu trại ngựa, không hề dừng lại một giây thì lập tức hiểu rõ anh vì ai mà đến.
Bà vội vàng bước tới đón, nhưng Văn Việt không hề để ý đến bà, chỉ lạnh nhạt liếc Du Khải Dương, mở miệng: "Du tổng, lập tổ thanh lý tài chính đi."
Du Khải Dương: "!!!"
Mọi người xung quanh: "!!!"
Chỉ khi công ty sắp phá sản mới cần lập tổ thanh lý. Ý của Văn Việt là định trực tiếp khiến Du Khải Dương phá sản ngay tại chỗ sao?!
Du Khải Dương ngoài cứng trong mềm, cố chống chế: "Văn Việt, khẩu khí của cậu đúng là lớn thật. Cậu cho rằng mình muốn làm gì thì làm được chắc? Cậu không sợ tôi liều mạng à? Cá chết lưới rách, đến lúc đó chẳng ai được yên đâu."
Văn Việt thong thả phủi nhẹ tay áo, dường như không hề bị uy h**p chút nào: "Ông có thể thử."
Du Khải Dương: "!!!"
Mà vẻ mặt những người còn lại thì đặc sắc hơn nhiều.
Trong giới ai chẳng biết Văn Việt luôn nổi tiếng là điềm tĩnh và thận trọng? Anh tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, chưa từng nổi giận, luôn nhẫn nại chờ đợi, chỉ hành động khi thời cơ đến, ra tay một phát là trúng ngay điểm yếu.
Có ai từng thấy anh đối mặt nói lời uy h**p như vậy chưa, huống chi còn ngang nhiên tuyên bố muốn khiến một tập đoàn phá sản!
Phải biết, tuy mấy năm gần đây Hoán Dương Tư Bản có dấu hiệu sa sút, nhưng vẫn là cá sấu lớn trong giới tài chính, đụng vào một chút cũng dễ bị sặc chết, vậy mà Văn Việt lại dám công khai khiêu chiến.
Thù này, chắc chắn là rất sâu!
Lúc trước còn có người nửa tin nửa ngờ về lời đồn tai tiếng giữa Văn Việt và Cố Tinh Thời, bây giờ thì hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
Nếu đây không phải là vì hồng nhan nổi giận, đạp bằng núi sông thì còn là gì?!
Tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Nói xong, Văn Việt không buồn nhìn Du Khải Dương thêm lần nào, trực tiếp xoay người đi về phía phòng thay đồ. Cũng vừa lúc đó, Cố Tinh Thời đã thay xong quần áo và đang bước ra ngoài.
Cố Tinh Thời thấy anh thì hơi bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu chào rồi định bước tiếp, nhưng bị Văn Việt gọi lại.
Hai người đứng đối diện nhau. Ánh mắt Văn Việt nhìn thẳng vào cậu, trong mắt hiếm thấy có chút khẩn trương: "Tôi có một con ngựa. Nó tên là Veronica, là ngựa thuần chủng..."
Chưa kịp nói hết câu, mắt Cố Tinh Thời đã sáng rực lên: "Tôi biết cô ấy. Tôi từng xem cô ấy thi đấu rồi, không ngờ cô ấy là ngựa của anh!"
Văn Việt nhẹ giọng ừm một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Tôi muốn tặng nó cho em."
Cố Tinh Thời ngẩn người, phản ứng đầu tiên là lắc đầu từ chối: "Không được đâu, món quà này, quá quý giá rồi."
Tuy không hiểu rõ cụ thể giá trị của con ngựa ấy, nhưng chỉ cần nhìn huyết thống và thành tích thi đấu của nó, Cố Tinh Thời cũng biết chắc chắn nó không phải món đồ rẻ tiền, thậm chí còn quý hơn rất nhiều so với chiếc trâm cài bằng vàng cam mà Văn Việt tặng hôm dọn nhà.
Chiếc trâm kia còn có thể lấy cớ là lễ mừng tân gia, chứ bây giờ tặng quà vô duyên vô cớ thế này, cậu làm sao có thể nhận được?
Văn Việt lại nói: "Coi như là để chuộc lỗi."
Cố Tinh Thời: "?"
Văn Việt bèn kể lại chuyện Du Khải Dương hiểu lầm hai người họ bắt tay nhau gài bẫy mình: "Lần này em bị liên lụy vì tôi. Huống chi, dù quý giá đến đâu thì cũng không bằng sự an toàn của em."
Cố Tinh Thời cảm thấy lời anh hình như có ẩn ý, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, đành nói: "Đó là chuyện của ông ta, liên quan gì đến anh đâu."
Văn Việt khẽ lắc đầu: "Dù sao thì cũng là do tôi sơ suất. Em nhận lấy nó, coi như để tôi thấy nhẹ nhõm một chút."
Thái độ của anh thật sự rất chân thành, đến mức khiến Cố Tinh Thời cảm thấy nếu từ chối thì chính mình mới là người sai.
Người này, đúng là người tốt mà!
Cố Tinh Thời không nhịn được thầm cảm thán trong lòng.
Nhìn thấy ánh mắt long lanh sáng rỡ của Cố Tinh Thời, tâm trạng Văn Việt cũng rung động theo. Anh càng chu đáo hơn, sắp xếp đầy đủ từ trại ngựa, huấn luyện viên đến toàn bộ lịch thi đấu không để Cố Tinh Thời phải bận tâm điều gì.
Cố Tinh Thời làm sao chống lại được sức hấp dẫn như vậy, vội vàng gật đầu: "Được."
Nghe thấy cậu đồng ý, Văn Việt khẽ cong môi, nụ cười thoáng hiện rồi biến mất, sau đó tự nhiên chuyển sang đề tài khác tiếp tục trò chuyện.
Hai người vốn đã có nhiều quan điểm tương đồng, lại thêm việc Văn Việt cố tình chiều theo, Cố Tinh Thời càng nói càng hăng, đề tài cũng không còn giới hạn trong công việc. Vậy mà Văn Việt không hề có ý ngắt lời kéo lại, thậm chí còn vui vẻ tiếp chuyện theo mạch của cậu.
Nếu lúc này Đường Lăng có mặt ở đây, chỉ sợ cằm sẽ rơi xuống đất vì sốc.
Làm trợ lý nhiều năm, anh ta quá hiểu BOSS nhà mình ghét những cuộc trò chuyện vô nghĩa thế nào. Chuyện gì có thể nói gọn trong một câu thì tuyệt đối không dài dòng thêm nửa chữ, những chuyện không liên quan đến công việc thì càng không muốn để tâm.
Vậy mà giờ phút này, Văn Việt không chỉ không lộ ra chút thiếu kiên nhẫn nào, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mãi đến khi Cố Tinh Thời nhắc đến chuyện đầu tư cho bộ phim mới, Văn Việt mới như vô tình nói: "Phu nhân Bối Lạc tuy quen biết rộng, nhưng những nhà đầu tư mà bà ấy giới thiệu từ trước đến nay chưa từng đạt thành tích gì đáng kể trong lĩnh vực phim ảnh. Nếu em muốn tìm nhà đầu tư, tìm tôi thì hợp hơn."
Cố Tinh Thời kinh ngạc nhìn anh: "Nhưng chẳng phải anh rất để tâm đến... ừm, cái... tai tiếng kia sao?"
Tuy rằng nhắc lại chuyện đó có chút ngượng ngùng, nhưng việc đã đến nước này, thẳng thắn vẫn là cách giải quyết tốt nhất.
Hơn nữa, Văn Việt vừa mới còn tặng cậu món quà quý giá như vậy, người tốt như thế, chắc cũng không đến mức vì chuyện này mà giận đi?
Văn Việt: "......"
Đến lúc này, anh mới thật sự ý thức được mình đã bỏ lỡ điều gì.
Anh đang định mở lời giải thích, thì Cố Tinh Thời lại tiếp lời: "Đương nhiên, nếu anh để tâm thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, ai cũng trưởng thành rồi, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện thế này mà đến bạn bè cũng không làm nổi?"
Những lời này giống như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu Văn Việt.
Anh nhìn vào đôi mắt trong veo không chút tạp niệm của Cố Tinh Thời.
Ánh mắt đó không hề có chút tình cảm mập mờ nào, chỉ đơn thuần là coi anh như bạn bè mà thôi.
Nếu như Cố Tinh Thời biết được tâm tư thật sự của anh, e rằng với tính cách kia đến cả bạn cũng chẳng thể làm nữa.
Lý trí cuối cùng cũng trở lại trong đầu Văn Việt. Anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, chúng ta là bạn."
......
Tôn Hồng Phi đang định rẽ sang khu thử đồ thì bất ngờ nghe được đoạn đối thoại cuối cùng kia. Hắn sững người, sắc mặt đại biến.
Là bạn? Là có ý gì?!
Không phải Văn tổng và Cố tổng đã hòa thuận lại rồi sao? Chia tay thật à?!!
-
Tôn Hồng Phi thất thần quay trở về công ty.
Những chuyện xảy ra hôm nay thực sự quá mức chấn động, đến mức đầu óc hắn giờ vẫn còn ong ong.
Ban đầu, hắn còn đắc ý nghĩ rằng mình hiểu rất rõ tính cách tổng giám đốc, thậm chí không ngại đứng trước mặt bao người mà nặng lời với Du Khải Dương để bênh vực cho Cố tổng. Trong lòng còn thầm vui sướng, nghĩ rằng cặp đôi tình nhân nhỏ này chắc là đã làm hòa rồi.
Ai ngờ, xoay người một cái liền bị sét đánh giữa trời quang.
Trong phút chốc, hắn thậm chí còn không phân biệt nổi giữa chuyện ta đu CP rồi BE và đường thăng chức tăng lương bị cắt đứt, rốt cuộc cái nào đau đớn hơn.
Đúng lúc ấy, Đường Lăng gọi điện thoại cho hắn, nói Văn tổng đang tìm gặp.
Tôn Hồng Phi lo lắng hỏi: "Đường tổng trợ, Văn tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Đường Lăng im lặng một hồi rồi mới đáp: "Tôi cũng không rõ. Nhưng ngoài cậu ra, Văn tổng còn gọi cả mấy lãnh đạo cấp cao khác của Điềm Chanh Video."
Tôn Hồng Phi trong lòng trầm hẳn xuống.
Xong rồi, tiêu rồi.
Lẽ nào bị điều chức? Hay là trực tiếp cho nghỉ việc?
Tôn Hồng Phi mặt mày ủ rũ, trong đầu đã chuẩn bị sẵn đủ loại kịch bản xấu nhất, rồi mới gắng gượng lấy hết dũng khí bước vào phòng họp.
Quả nhiên, như lời Đường Lăng nói, trong phòng họp lúc này, gần như toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Điềm Chanh đều có mặt. Hơn nữa, ai nấy đều nghiêm túc bất thường.
Tôn Hồng Phi càng thêm hoảng loạn.
Tổng giám đốc Ngọt Cam cầm một xấp văn kiện trong tay, chậm rãi nói: "Tôn Hồng Phi, sau khi công ty cân nhắc kỹ lưỡng, đã nhất trí quyết định điều chỉnh chức vụ của anh..."
Tôn Hồng Phi:...
Huhuuh.
Ngay lú hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho việc mình sắp bị đày đi nơi nào đó dưỡng lão, lại nghe thấy tổng giám đốc Ngọt Cam tiếp lời: "... Thăng chức làm phó tổng giám đốc công ty, phụ trách mảng phim ảnh và tuyên truyền."
Tôn Hồng Phi: "!!!!"
Hắn ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn mọi người: "Cái...... Cái gì?"
Tổng giám đốc Ngọt Cam đích thân đưa thư bổ nhiệm vào tay hắn, vỗ vỗ vai hắn đầy thiện ý, nói với hàm ý sâu xa: "Tôn giám đốc... à không, từ nay nên gọi là Tôn phó tổng rồi. Văn tổng khen anh không chỉ năng lực xuất sắc, mà còn có con mắt tinh tường. Đúng là tấm gương cho chúng tôi noi theo. Sau này, chúng tôi cũng phải học hỏi Tôn phó tổng nhiều hơn."
Những lãnh đạo khác cũng lần lượt tới chúc mừng. Có người khâm phục, có người ganh tị, có người ngầm dò xét thái độ đủ cả.
Nhưng Tôn Hồng Phi thì vẫn còn đắm chìm trong cơn chấn động vừa rồi, chỉ có thể máy móc đáp lại từng người.
Ba chữ Phó giám đốc in rõ ràng giấy trắng mực đen, như đang nhắc nhở hắn rằng tất cả không phải mơ, mọi chuyện này đều là thật.
Mới giây trước còn lo lắng chức vị không giữ nổi, giây sau đã trực tiếp được vinh thăng làm phó tổng.
Nhân sinh biến hóa quá nhanh, đến mức khiến Tôn Hồng Phi hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ngay lúc hắn còn đang trăm mối không giải nổi, Đường Lăng đích thân đến tìm: "Ông còn đứng ngây ra đây làm gì? Văn tổng chờ ông nửa ngày rồi."
Tôn Hồng Phi giật mình một cái, lập tức đi theo hắn vào thang máy.
Vừa bước vào văn phòng, trông thấy Văn Việt, Tôn Hồng Phi liền trở nên câu nệ hơn hẳn bình thường: "Văn tổng... ngài tìm tôi ạ?"
Văn Việt nhàn nhạt gật đầu.
Tôn Hồng Phi cung kính đứng chờ chỉ thị, không dám thở mạnh.
Sau đó liền nghe thấy Văn Việt nói: "Phim điện ảnh mới Cố tổng đầu tư, giao cho ông phụ trách."
Tôn Hồng Phi: "???"
Thấy hắn đứng đơ ra như khúc gỗ, Văn Việt bắt đầu cau mày.
Nói thế còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tôn Hồng Phi đầu óc quay mòng mòng, lắp bắp nói: "Văn tổng, không phải trước kia ngài nói là không có ý định này sao?"
Văn Việt: "......"
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì giờ phút này Tôn Hồng Phi e là đã tan xác.
Ông không hiểu thế nào là gió chiều nào xoay chiều ấy sao?
Cái đầu cơ linh ngày trước của ông đâu rồi?
Tôn Hồng Phi nói xong mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
Văn tổng thay đổi quyết định, còn có thể là vì điều gì chứ?
Tất nhiên là sau khi chia tay, liền hối hận rồi! Cho nên giờ tìm mọi cách để níu kéo Cố tổng trở lại!
Mà hắn với thân phận bảo an tình yêu, không những không bị giáng chức, ngược lại còn được thăng lên phó tổng.
Tất cả đều là công lao của Cố tổng!
Tôn Hồng Phi bừng tỉnh đại ngộ, tinh thần cũng theo đó mà phấn chấn trở lại: "Văn tổng cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi!"
Văn Việt vừa lòng gật đầu: "Khoản đầu tư và các yêu cầu, đều có thể hào phóng một chút. Nếu Cố tổng bằng lòng hợp tác chặt chẽ hơn với chúng ta, nhượng bộ thêm một phần cũng không sao. Chừng mực này, chính ông tự nắm cho chắc, rõ chưa?"
Tôn Hồng Phi lập tức chắc nịch: "Rõ rồi ạ!!"
Truy thê hỏa táng tràng đây mà!!
-
Sau đó một khoảng thời gian, liên tiếp xảy ra vài chuyện khiến cả giới đầu tư phải sợ mất mật.
Trước hết, có tin đồn Văn Việt tặng Cố Tinh Thời con ngựa thuần huyết Veronica, con ngựa quán quân mà anh vô cùng yêu quý.
Phải biết, con ngựa này quý như vàng, trước kia trong giới có bao nhiêu người muốn bỏ giá cao mua lại, Văn Việt đều không bán. Thế mà giờ lại nhẹ nhàng tặng cho người ta?!
Tiếp theo chính là vụ Hoán Dương Tư Bản. Đầu tiên, bị phanh phui hàng loạt bê bối, giám đốc bị cảnh sát đưa đi điều tra. Ngay sau đó, Văn Việt ra tay trên thị trường tư bản, không hề lưu tình, đánh thẳng xuống không chút nể mặt.
Cảnh tượng thảm thiết đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
E rằng chờ Du Khải Dương còn chưa điều tra xong, Hoán Dương Tư Bản đã bị xóa tên rồi.
Cả giới tư bản đều bị trận săn giết chính xác này của Văn Việt làm cho run rẩy, có người không rõ nội tình còn ngơ ngác: "Hoán Dương Tư Bản gây ra tội ác tày trời gì thế? Chẳng lẽ đào mồ tổ nhà Văn gia lên rồi sao?!"
Ngay sau đó, chuyện ở trại ngựa hôm nọ cũng bị lộ ra ngoài.
Mọi người: "......"
Du Khải Dương, đáng đời lắm!
Tự dưng đi chọc Cố Tinh Thời làm gì?
Không biết não tình yêu phát điên còn đáng sợ hơn cả hạt nhân sao?! Đây chính là đạn hạch luyến ái não đấy!!
Tôn Hồng Phi nghe tin này, trong lòng cũng không nhịn được mà lẩm bẩm: Lửa truy thê của Văn tổng đúng là đốt đến mức kinh khủng thật.
Sớm biết sẽ như thế này thì cần gì lúc trước phải làm cao cơ chứ?!
Nhưng hắn cũng càng thêm kiên định, lần này nhất định phải nắm chặt cơ hội đầu tư này. Không nói gì khác, chỉ riêng cái đùi vàng Cố tổng, nhìn là thấy càng lúc càng to rồi!
Tôn Hồng Phi hận không thể trực tiếp đóng đô ở Nhạc Thế, chỉ là cơ hội gặp Cố Tinh Thời vẫn ít ỏi vô cùng.
Chứ không phải Cố Tinh Thời cố tình làm ngơ hắn đâu, chủ yếu là gần đây thật sự quá bận.
Một bên bận rộn trả đũa Hoán Dương Tư Bản và Phương Nam Ảnh Nghiệp, vừa điều hành 10086 Bạo Dưa và Cử Báo, hai nền tảng cùng nhau bùng tin, một bên còn phải tất bật lo liệu các công việc của đoàn phim mới.
Không chỉ có chuyện đầu tư, còn đủ thứ việc lặt vặt. Làm đạo diễn tân binh mà lại kiêm luôn sản xuất, quản lý, kế hoạch bận đến đầu óc muốn nổ tung.
Lúc này, Tôn Hồng Phi chủ động tìm đến hỗ trợ liền trở thành cứu tinh đúng lúc.
Vì vậy, khi Tôn Hồng Phi đề cập đến chuyện đầu tư, Cố Tinh Thời cũng không tiện lập tức từ chối thẳng.
Huống chi, sau một thời gian tiếp xúc với nhiều nguồn đầu tư khác, Cố Tinh Thời cũng dần nhận ra trước đây Văn thị đúng là rộng tay đến mức nào.
Tục ngữ nói, từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu trở lại nghèo mới khó. Đã từng được đầu tư trong điều kiện thoải mái như thế, giờ quay lại đối mặt với mớ yêu cầu khắt khe và tính toán chi li của các nhà đầu tư khác, nhìn đâu cũng thấy không thuận mắt.
Tôn Hồng Phi lập tức bày tỏ tài ăn nói, chiêu nào chiêu nấy đều đánh trúng tâm lý tổn thương của Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời nghi ngờ nhìn hắn: "Sao lần này anh nhiệt tình khác thường vậy?"
Tôn Hồng Phi giật mình trong lòng.
Không được!
Cố tổng hôm trước còn thốt mấy câu ấy, chắc chắn là đã thất vọng hoàn toàn với Văn tổng. Nếu giờ để hắn biết mình đang mang sứ mệnh cứu vãn của Văn Việt tới đây, không khéo không chỉ bị từ chối đầu tư, mà đến cơ hội bén mảng tới Nhạc Thế sau này cũng không còn.
Trong phút chốc, hắn bịa ngay một câu ứng phó: "Tôi là thân ở Tào doanh, nhưng lòng hướng Hán!"
Cố Tinh Thời: "?"
Tôn Hồng Phi mặt đầy chân thành tha thiết, xúc động nói: "Cố tổng, lão Tôn tôi lăn lộn thương trường bao năm, ngài là người đầu tiên thực sự nhìn trúng tôi. Thật lòng mà nói, nếu không nhờ ngài, tôi hiện giờ chắc vẫn chỉ là một trưởng phòng quèn, làm gì có cơ hội ngồi lên vị trí hôm nay? Ngài chính là quý nhân, là Bá Nhạc trong đời tôi. Tôi là thật lòng muốn góp chút sức vì ngài mà!"
Nói đến câu cuối cùng, đến chính hắ cũng bắt đầu thấy cảm động.
Cố Tinh Thời: "......"
Tôn Hồng Phi nhanh chóng lấy hợp đồng ra: "Tôi cũng không nói suông, nếu chỗ nào ngài không hài lòng, bây giờ sửa luôn!"
Dù vẫn còn đôi phần bán tín bán nghi về màn tình cảm chân thành kia, nhưng Cố Tinh Thời nhìn bản hợp đồng thì biết, chuyện này không thể giả.
Điều khoản trên hợp đồng không chỉ hợp lý, mà gần như là dọn sẵn đường, dễ đến mức khiến người ta cảm thấy áy náy.
Tốt như vậy mà còn từ chối? Tối về không chừng lại hối hận đến mức phải bò dậy tự tát mình mấy cái!
Vì vậy, hai bên rất nhanh đã ký kết xong hợp đồng.
Ký xong, cả hai cùng nhìn nhau nở nụ cười hài lòng.
Nhiệm vụ hoàn thành, tâm tình Tôn Hồng Phi vô cùng vui vẻ, đến mức còn không nhịn được mà giả vờ ném quả bóng rổ tưởng tượng lên không khí để tự chúc mừng.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, liền đụng ngay Mạnh Viễn Sanh đang đứng cách đó không xa.
Mạnh Viễn Sanh nhìn thấy gương mặt khó giấu nổi vẻ hân hoan của Tôn Hồng Phi, chủ động bước tới chào hỏi, thuận miệng hỏi: "Tôn tổng hôm nay trông vui vẻ thế, có chuyện tốt gì vậy?"
Tâm trạng Tôn Hồng Phi lúc này đang rất phấn chấn, lại nghĩ Mạnh Viễn Sanh vốn là nghệ sĩ dưới tay Cố tổng, liền cũng không phòng bị gì, cười tươi đáp ngay: "Đúng là chuyện vui thật, tôi vừa mới ký hợp đồng đầu tư điện ảnh mới với Cố tổng xong đấy."
Đầu tư?
Tiêu tiền thôi mà nhìn hắn vui đến mức này sao?
Nhìn cái nét mặt kia, không biết còn tưởng mới vớ được một vụ lời cả mấy chục triệu!
Mạnh Viễn Sanh khẽ cau mày, trong lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ.
Hắn bỗng nhớ lại một lời đồn từng nghe qua cách đây không lâu nói rằng Cố tổng của bọn họ đang yêu đương với Văn Việt.
Là nghệ sĩ dưới trướng Cố Tinh Thời, Mạnh Viễn Sanh biết rõ Cố tổng bận rộn cỡ nào, gần như toàn bộ thời gian đều dồn vào công việc, lại luôn kề vai sát cánh cùng đám nghệ sĩ như bọn họ, hoàn toàn không giống người đang chìm đắm trong tình yêu.
Lúc đầu, hắn nghe mấy lời đồn đó chỉ cười nhạt cho qua, cảm thấy thật nực cười.
Nhưng không biết vì sao, sau đó lời đồn ngày càng có vẻ thật, khiến hắn cũng không khỏi bắt đầu lung lay.
Nếu quả thật là người yêu, vậy khoảng thời gian trước, thái độ của Cố tổng lại quá rõ ràng. Cố ý tránh né lịch trình có mặt Văn tổng, đến cả phim mới cũng không tìm Văn thị đầu tư, thay vào đó chuyển sang các bên khác...
Nghĩ đến đây, rồi lại nhìn vẻ mặt mừng rỡ hớn hở của Tôn Hồng Phi khi nhắc đến việc ký được hợp đồng đầu tư, trong lòng Mạnh Viễn Sanh đột nhiên hiện lên một suy đoán táo bạo.
Vì thế, hắn giả vờ như lơ đãng hỏi: "Cố tổng với Văn tổng chia tay rồi, ông kẹp giữa hai bên cũng khó xử lắm nhỉ?"
"Đúng thế!" Tôn Hồng Phi hoàn toàn không phòng bị, thở dài đầy cảm khái: "Cậu không biết đâu, gần đây tóc tôi rụng thành bó, rụng đến mức muốn hói luôn rồi đó..."
Mạnh Viễn Sanh ngoài mặt thì phụ họa gật đầu, trong lòng thì căm phẫn bốc hỏa.
Thật sự chia tay rồi?!
Không cần hỏi, nhất định là lỗi của Văn Việt!
Cố tổng là người thế nào chứ? Vừa có năng lực, vừa có trách nhiệm, vừa chu đáo tận tâm, sao có thể sai được!
Hơn nữa, có thể khiến Cố tổng nói ra hai chữ chia tay, còn cố tình tránh mặt đến mức ấy, chỉ có thể là bởi vì đối phương đã làm ra chuyện gì đó vô cùng quá đáng, khiến Cố tổng tổn thương sâu sắc, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, mới buộc phải dứt khoát như thế
Mạnh Viễn Sanh tâm tình nặng nề, đi tới trước cửa văn phòng Cố Tinh Thời. Xuyên qua lớp kính, hắn thấy Cố tổng đang ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài, khóe mắt còn vương giọt lệ long lanh.
Mạnh Viễn Sanh lập tức siết chặt nắm tay.
Cố tổng trước nay vẫn luôn là người rạng rỡ như ánh mặt trời, là trụ cột tinh thần của bọn họ.
Hắn chưa từng thấy Cố tổng có lúc yếu đuối như vậy.
Thế mà lại đang khóc!
Mà người tiếp cận hắn gần nhất, chỉ có Tôn Hồng Phi và bản hợp đồng đầu tư kia.
Không cần nghĩ cũng biết!
Nhất định là xúc cảnh sinh tình!
Chia tay rồi còn lấy cớ đầu tư để tới gần, chắc chắn không có ý tốt gì!
Lúc trước hắn từng bị một tra nam PUA, chính là Cố tổng đã ra tay bảo vệ hắn, kéo hắn thoát khỏi vũng bùn.
Hiện giờ, đến phiên hắn đứng ra bảo vệ Cố tổng!!
Nghĩ đến đây, Mạnh Viễn Sanh lập tức lên 【Cố tổng fan club】 gửi một tin nhắn khẩn cấp.
Rất nhanh, ba cái tên quen thuộc liền hiện lên phản hồi:
Fan độc duy Tần của Cố tổng:【Cái gì?! Cố tổng chia tay rồi sao!! 】
Fan số 1 của Cố tổng:【Tên khốn nào dám làm Cố tổng tổn thương!! 】
Trình · không cần làm mẹ thiên hạ · Tân:【 Mau gửi số điện thoại anh ta cho tôi! Tôi muốn mắng đến mức anh ta bán thân bất toại!! 】
Mạnh Viễn Sanh (fan trung thành, lý trí bay sạch):【Theo tin tức hiện tại thì chắc là cái Văn Việt của tập đoàn Văn thị rồi, tôi vừa đi ngang qua văn phòng Cố tổng, còn thấy Cố tổng đang khóc nữa kìa!】
Fan số 1 của Cố tổng:【!!! Không thể tha thứ!!!】
Fan độc duy Tần của Cố tổng:【 Nói thật nhé, bộ phim lần này hình như Cố tổng cố tình né hết mấy công ty có liên quan đến Văn thị luôn ấy, thậm chí đội ngũ phía sau hậu trường cũng né trung tâm phim ảnh, lúc đó tôi đã thấy kỳ rồi, cứ tưởng là do có mâu thuẫn nội bộ gì đó.】
Fan số 1 của Cố tổng:【Không không không. Bộ phim trước tôi theo đoàn suốt từ đầu tới cuối, tôi làm chứng mọi người ở đoàn rất hòa hợp, tuyệt đối không có cãi vã gì hết!!】
Mạnh Viễn Sanh ( fan trung thành ): 【Vậy thì chắc chắn là do Văn Việt rồi còn gì nữa!】
Mạnh Viễn Sanh ( fan trung thành ): 【Chia tay rồi còn dây dưa không dứt với Cố tổng, thậm chí còn dùng cách đầu tư dự án mới để tiếp cận Cố tổng, không biết đang mưu tính cái gì luôn!】
Fan độc duy Tần của Cố tổng:【Tra nam!!!】
Fan số 1 của Cố tổng:【Khốn nạn!!!】
Trình · không cần làm mẹ thiên hạ · Tân:【Chuẩn bị 60s voice chửi người đây】
Mạnh Viễn Sanh ( fan trung thành ): 【Chúng ta nhất định phải đoàn kết lại bảo vệ Cố tổng. Tuyệt đối không thể để tên tra nam này làm tổn thương Cố tổng nữa.】
Trong khi đó, Cố Tinh Thời đang ngồi trong văn phòng lại ngáp một cái, tiện tay lau khóe mắt.
【Buồn ngủ quá đi... Hợp đồng cũng ký xong rồi, thôi tan làm sớm một chút vậy!】