Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 63

 
Sau khi đầu tư đúng chỗ, chuyện đầu tiên cần làm chính là tuyển vai.

Nam chính thì không có gì phải bàn, chắc chắn là Tần Văn. Vấn đề nằm ở nữ chính và một loạt các vai phụ.

Công đoạn đầu tiên là thử vai phụ.

Bùi Trác Chi ngồi ở ghế chủ toạ, còn Cố Tinh Thời với tư cách là nhà sản xuất bộ phim lần này thì ngồi bên cạnh hắn. Trước mặt hai người là một chồng hồ sơ sơ lược của các diễn viên, đều là danh sách đã được đạo diễn casting sàng lọc vòng đầu.

Cố Tinh Thời lật xem một lượt, bất ngờ phát hiện chất lượng diễn viên tốt hơn so với dự đoán của mình rất nhiều.

Tuy nhiên, đoàn phim này của bọn họ thì biên kịch lẫn đạo diễn đều là người vô danh. Nam chính tuy là Tần Văn, một người có tiếng trong giới với kỹ thuật diễn được đánh giá cao nhưng trước giờ chỉ toàn đóng vai phụ, vẫn chưa từng chứng minh được năng lực gánh doanh thu phòng vé.

Với một đội hình như vậy, trong giới không đến mức bị coi là phim rác, nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng có sức hút gì lớn.

Đúng lúc này, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng:【Bọn họ đến thử vai cũng không phải vì đoàn phim này đâu, chủ yếu là vì cậu đó.】

Cố Tinh Thời: 【? 】

Hệ thống: 【 Cậu mới chỉ đóng hai bộ phim thôi, nhưng cả hai đều bạo hỏa. 《Lục Phiến Môn Bí Sự》 thì khỏi nói từ chính đến phụ đều bay lên trời, 《Luân Hồi》 thì lại càng khủng khiếp. Nhân vật Thịnh Việt Thanh giờ đã trở thành danh từ đại diện cho bạch nguyệt quang rồi. Chỉ cần không lật xe, thì vai đó chính là kim bài miễn tử cả đời. Có ai mà không ao ước đâu? Nghe nói hiện tại có cả đống diễn viên âm thầm mua tiểu tạp chí của cậu, mỗi ngày trước khi quay phim đều thầm cầu: "Một phim lên trời, một vai đổi mệnh."】

Cố Tinh Thời: 【?? 】

Hệ thống tiếp lời, vẻ thần bí: 【Dĩ nhiên, ngoài số đó ra thì còn có một bộ phận diễn viên thực lực, họ đến đây vì muốn tranh thủ cơ hội được cậu đánh dấu là người của mình. Cậu không thấy à? Lần này đến thử vai, mấy người dưa ít hẳn đi, toàn là kiểu ít lên hot search nhưng ai cũng ngầm biết năng lực thế nào đấy!】

Cố Tinh Thời: 【??? 】

Ngay lúc này, tổ diễn viên đầu tiên đã lần lượt bước vào.

Cố Tinh Thời dừng lại cuộc buôn dưa với hệ thống, chuyên tâm tập trung vào phần thử vai.

Trong suốt quá trình, cậu hầu như không nói một lời, toàn bộ tiết tấu buổi thử kính đều do Bùi Trác Chi điều khiển. Thi thoảng, cậu mới ghi chú vài dòng vào sổ, coi như có mặt giám sát.

Những vai thử đầu tiên đều là vai phụ có đất diễn không nhiều, nên quá trình khá đơn giản, tốc độ cũng nhanh chóng.

Chỉ trong một buổi sáng, đoàn phim đã giải quyết xong hơn phân nửa danh sách thử vai.

Đến trưa, Cố Tinh Thời và Bùi Trác Chi cũng không nghỉ ngơi, hai người vừa ăn cơm hộp vừa bàn bạc về một vài vai diễn còn chưa chốt.

Trên bàn trước mặt Cố Tinh Thời bày ra hai bản lý lịch sơ lược.

Đây là hai ứng viên thử vai nam phụ thứ tư, một người có kỹ thuật diễn khá ổn, người còn lại thì lại có ngoại hình gần sát với hình tượng nhân vật hơn. Mỗi người một ưu một khuyết, khiến Cố Tinh Thời do dự mãi vẫn chưa thể chọn được.

Đang lúc rối rắm, cậu đột nhiên nảy ra sáng kiến.

Cậu ngoắc Bùi Trác Chi: "Tiểu Bùi, lại đây xem cái này."

Bùi Trác Chi đang ngẩn người nhai cơm, chiếc đũa dùng một lần còn ngậm trong miệng, nghe gọi thì lơ mơ thò đầu qua.

Cố Tinh Thời cười như có thâm ý: "Cậu chọn một người đi."

Bùi Trác Chi dù hơi ngơ ngác nhưng vẫn nghe lời, chỉ đại một người.

Cố Tinh Thời lập tức hỏi trong đầu: 【 Thống, người này chắc chắn không có dưa đúng không?】

Hệ thống: 【Đương nhiên là không có... Ơ khoan đã! Hắn thật sự có dưa kìa, giấu kỹ đến mức tôi suýt thì bỏ sót!】

Cố Tinh Thời: 【...! 】

Quá lợi hại rồi!! Bùi Trác Chi quả nhiên là thiên tuyển ăn dưa người! Độ chuẩn xác còn cao hơn cả hệ thống!!

Cậu lập tức lại lấy một cặp hồ sơ khác đặt trước mặt Bùi Trác Chi: "Tiểu Bùi, chọn thêm một người nữa đi."

Bùi Trác Chi vẫn ngoan ngoãn: "Ờ..."

Cố Tinh Thời lại gọi hệ thống: 【Cậu kiểm tra tiếp xem?】

Hệ thống rúng động: 【Trời ạ! Người này cũng có dưa!!】

Trong khoảnh khắc, Cố Tinh Thời đại ngộ đại triệt.

Đây mới chính là cách sử dụng đúng đắn của Bùi Trác Chi!

Thế là từ sau đó, mỗi khi gặp diễn viên nào còn phân vân, Cố Tinh Thời liền dịu dàng quay sang hỏi: "Tiểu Bùi, chọn giúp một cái nha?"

Bùi Trác Chi: "...Cái này?"

Cố Tinh Thời lập tức chỉ vào bản còn lại: "Vậy chọn người này!"

Bùi Trác Chi: "???"

Tốc độ tuyển vai nhờ đó mà tăng vọt rõ rệt.

Đến khi Tôn Hồng Phi bận bịu xong việc chạy tới, thì công tác tuyển vai gần như đã hoàn tất.

Tôn Hồng Phi kinh ngạc: "Hiệu suất gì mà cao thế này?"

Dựa theo kinh nghiệm của hắn, tuyển vai cho điện ảnh là chuyện vô cùng hao thời gian, ít thì một hai tháng, lâu thì mấy tháng chưa chắc đã xong. Vậy mà lần này chỉ mới vòng đầu mà gần như đã chốt được hầu hết?

Cố Tinh Thời cười tủm tỉm: "Chủ yếu là nhờ công của tiểu Bùi đấy."

Bùi Trác Chi: "......"

Tôn Hồng Phi vừa kinh ngạc vừa bội phục nhìn sang Bùi Trác Chi.

Trước đó hắn còn lo, vì đã từng nghe nhiều lời đồn không mấy tốt về Bùi Trác Chi, sợ hạng mục này cũng bị hắn làm cho sụp.

Hắn cũng từng uyển chuyển khuyên nhủ Cố tổng, nhưng Cố tổng lại kiên quyết chọn người.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là có bản lĩnh thật. Cố tổng đúng là có con mắt tinh đời!

Tuy rằng giai đoạn trước diễn ra khá thuận lợi, nhưng cũng không phải không có trục trặc. Điển hình như vai nữ số 2 vẫn mãi không thể chốt được người.

Dù đã trải qua biết bao vòng thử vai, nhưng không ai khiến họ cảm thấy thật sự phù hợp với hình tượng nữ phụ này.

Tôn Hồng Phi bắt đầu sốt ruột, không nhịn được mà hỏi Cố Tinh Thời và Bùi Trác Chi: "Không có ai hợp thật à? Tôi thấy cô ấy vừa thử xong lúc nãy cũng đâu tệ?"

Bùi Trác Chi uể oải búng một cây tăm ra, cúi đầu ngậm lấy, miệng mơ hồ đáp: "Không có linh hồn."

Tôn Hồng Phi: "?"

Cố Tinh Thời nhíu mày nhìn những dòng ghi chú trên giấy, rồi ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn casting: "Tiểu Trần, tất cả diễn viên đều ở đây hết rồi chứ?"

Đạo diễn tuyển vai gật đầu, rồi dè dặt đề xuất: "Cố tổng, hay là mở rộng thêm phạm vi casting? Ví dụ tìm ở các trường cao đẳng nghệ thuật chẳng hạn?"

Cố Tinh Thời trầm ngâm một lúc.

Đó đúng là một hướng giải quyết, nhưng sẽ rất tốn thời gian, công sức, và cả tiền bạc.

Dù Tôn Hồng Phi từ đầu đến giờ luôn tỏ ra không thiếu tiền, bảo cậu cứ thoải mái chi tiêu, đừng lo lắng, nhưng Cố Tinh Thời thì lại vô cùng tỉnh táo. Lần này bọn họ thuận lợi như vậy là bởi vì Văn thị thể hiện đủ thành ý nên mới chịu hợp tác.

Còn sau này thì sao?

Cậu rất rõ, bản thân sớm muộn cũng phải mở rộng quan hệ với các nhà đầu tư bên ngoài.

Trong quá trình đi kéo đầu tư cho dự án này, cậu đã gặp đủ kiểu đối tác và cũng hiểu rằng: không phải nhà đầu tư nào cũng giống Văn thị, hào phóng rót vốn rồi không nhúng tay vào.

Anh ta vừa mới bắt đầu làm đạo diễn, tuyệt đối không thể hình thành thói quen tiêu xài phung phí.

Suy nghĩ kỹ một hồi, Cố Tinh Thời liền nói với đạo diễn tuyển vai: "Anh đưa cho tôi xem lại những hồ sơ lý lịch của các diễn viên đã bị loại ở vòng sơ khảo trước đi."

Trước hết cứ dựa theo điều kiện hiện có mà tìm, thật sự không tìm được người phù hợp thì hẵng mở rộng phạm vi lựa chọn.

Tôn Hồng Phi có hơi kinh ngạc.

Thực ra hắn cũng đồng tình với đạo diễn tuyển vai. Dù sao Văn tổng đã rót đầy đủ vốn đầu tư, Cố Tinh Thời thật sự không cần thiết phải quá dè dặt như vậy.

Quả nhiên, ngoài miệng nói chỉ là bạn bè, nhưng trong lòng Cố tổng vẫn rất để ý đến Văn tổng.

Không lâu sau, đạo diễn tuyển vai đã mang đến một chồng hồ sơ lý lịch của những diễn viên bị loại trong vòng sơ tuyển, đặt lên bàn trước mặt họ.

Xấp hồ sơ khá dày, chỉ nhìn sơ cũng biết là không ít việc.

Thế nhưng Cố Tinh Thời lại không chút e dè, cầm lấy một quyển rồi bắt đầu xem kỹ.

Bùi Trác Chi cũng cầm lấy một quyển, xem cùng anh.

Tôn Hồng Phi khẽ thở dài, cuối cùng cũng đành phải theo sau hành động của hai người họ.

Chỉ là những bản hồ sơ này thật sự quá mức bình thường, không có điểm nổi bật nào. Cũng khó trách bọn họ bị loại ngay từ vòng sơ khảo.

Tôn Hồng Phi lật qua vài quyển thì mất dần hứng thú. Nhưng nhìn thấy Cố Tinh Thời và Bùi Trác Chi vẫn đang chăm chú xem xét, hắn đành cắn răng tiếp tục.

Đúng lúc ấy, động tác lật hồ sơ của Cố Tinh Thời bỗng chậm lại.

Tờ lý lịch trong tay cậu rất đơn giản.

Người diễn viên ấy tên là Nhan Tương, không xuất thân chính quy. Trong phần kinh nghiệm, cô ghi rõ mình đã đóng vai chính trong 15 bộ phim ngắn.

Phim ngắn là hình thức chỉ mới rộ lên vài năm gần đây, chủ yếu phát hành trên các nền tảng video ngắn. Phần lớn đều làm sơ sài, dàn diễn viên cũng đa phần không có kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp.

Cho nên, dù cô ấy có ghi mình từng là vai chính của 15 bộ phim ngắn, cũng khó tránh khỏi bị loại từ vòng sơ khảo.

Nhưng điều khiến Cố Tinh Thời chú ý lại là một xấp giấy đính kèm phía sau bản lý lịch, vài tờ phân tích nhân vật mà cô tự viết.

Vai thử của cô lúc ấy chỉ là một vai phụ nhỏ, chỉ xuất hiện chừng năm sáu cảnh. Thế nhưng cô vẫn nghiêm túc phân tích nhân vật, còn viết thêm những ý tưởng của bản thân cho vai diễn đó.

Dù nội dung không mang tính chuyên môn cao, thậm chí còn có vài lỗi chính tả, nhưng qua từng câu chữ vẫn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và tình yêu nghề mãnh liệt.

Cố Tinh Thời ngẩng đầu, nhìn ảnh chụp đính trên hồ sơ.

Đó không phải là ảnh chân dung tiêu chuẩn của diễn viên, mà là một tấm hình chụp tại hiện trường quay phim ngắn.

Trong ảnh, Nhan Tương mặc phục trang giản dị đến mức có phần buồn cười, lớp trang điểm sơ sài trên khuôn mặt không làm nổi bật được đường nét. Ngũ quan bình thường, làn da hơi xỉn màu. Thế nhưng đôi mắt của cô lại toát lên sự sắc sảo, mang theo một sức sống lạ thường.

Có lẽ về ngoại hình cô không có ưu thế, nhưng cái tâm và khí chất ấy lại rất phù hợp với vai nữ phụ số 2.

Cố Tinh Thời đột nhiên thấy hứng thú. Cậu rút phần hồ sơ đó ra, đưa cho đạo diễn tuyển vai: "Thông báo cho cô ấy đến thử vai."

Tôn Hồng Phi, sau khi lật xem đến hoa cả mắt mà vẫn không chọn ra được ai, thấy Cố Tinh Thời thật sự quyết định chọn một người, liền không khỏi cảm thấy tò mò.

Nhưng vừa nhìn thấy, hắn liền sững người: "Cái này... Cố tổng, có phải cậu nhầm rồi không?"

Những diễn viên xuất thân chính quy còn không lọt vào mắt Cố tổng, vậy mà cuối cùng lại chọn một người chuyên đóng phim ngắn tự quay?!

Tôn Hồng Phi không khỏi thành khẩn khuyên nhủ: "Cố tổng, kinh phí của chúng ta thật sự rất đầy đủ! Không cần phải tiết kiệm đến mức này đâu!"

Cố Tinh Thời vẻ mặt khó hiểu: "Tôi không phải vì tiết kiệm. Cô ấy thật sự rất phù hợp."

Tôn Hồng Phi: "......"

Hắn mang theo nửa tin nửa ngờ mà chờ đến ngày hôm sau.

Tối nay, từ một đống hồ sơ lý lịch kia, họ tổng cộng chọn ra bảy người. Trong đó bốn người là do Tôn Hồng Phi chọn, chủ yếu theo tiêu chí lượng nhiều bù chất, chất lượng không cao nhưng ít ra có người để thử.

Ngược lại, người chọn ít nhất là Cố Tinh Thời. Sau khi chọn Nhan Tương, cậu không xem thêm ai khác, rõ ràng rất tin tưởng cô.

Ba người lần lượt ngồi xuống, đạo diễn tuyển vai bắt đầu cho từng diễn viên vào thử vai.

Thế nhưng ngay người đầu tiên lên thử đã khiến cả ba đồng loạt đeo mặt nạ đau khổ, gần như cùng lúc lên tiếng: "Dừng lại!"

Sau khi người kia rời đi, Tôn Hồng Phi lau mồ hôi trán, dù sao thì người vừa rồi cũng là do hắn chọn.

May mắn là những người tiếp theo diễn ổn hơn nhiều, nhưng vẫn không ai thực sự gây ấn tượng.

Từ ban đầu còn tràn đầy kỳ vọng, giờ đây Tôn Hồng Phi đã thành hai mắt vô thần, chỉ mong nhanh chóng kết thúc.

May mà chỉ còn lại một diễn viên cuối cùng.

Đạo diễn tuyển vai gọi lớn ra hành lang: "Người tiếp theo, Nhan Tương."

Nhưng không ai đáp lại.

Đạo diễn lại gọi thêm một lần.

Những người có mặt ở phòng thử vai đều nghe rõ.

Tôn Hồng Phi khó hiểu nói: "Chẳng lẽ cô ta không tới?"

Ngay lúc Cố Tinh Thời đang tỏ vẻ nghi hoặc, hệ thống lên tiếng:【Cô ấy thật ra xuất phát từ rất sớm, chỉ là chỗ ở quá xa, phải đi gần bốn tiếng đồng hồ. Trên đường còn gặp giờ cao điểm tàu điện ngầm, bị kẹt không ra được, phải vượt qua ba bốn trạm mới chen xuống nổi, đến mức giày cũng bị giẫm rớt. Sau đó lại phải đi xe đạp công cộng đến...】

Vốn dĩ cô ấy có thể kịp, nhưng vì mấy người diễn trước quá kém, thời gian thử vai kết thúc sớm hơn dự kiến nên cô bị trễ.

Đạo diễn đi vào nói: "Cố tổng, Nhan Tương không tới. Hay là..."

Cố Tinh Thời lắc đầu: "Chờ thêm một chút nữa đi."

Năm phút sau, cửa thang máy bật mở, một cô gái chạy vội vào, thở hổn hển nói: "Tôi... tôi là Nhan Tương. Tôi còn kịp không?"

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Mọi người đang đợi đấy, mau vào đi."

Nhan Tương thấp thỏm bước vào phòng thử vai.

Đây là lần đầu tiên cô được tham gia một buổi thử vai chính quy như thế này. Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, trang thiết bị chuyên nghiệp, từ cái nhìn đầu tiên đã toát lên sự nghiêm túc và đẳng cấp, quả thực chính là khung cảnh cô từng tha thiết mơ đến.

Cô xuất thân nông thôn, học vấn không cao, ngoại hình cũng bình thường, nhưng cô thật lòng yêu thích diễn xuất.

Dù là những bộ phim áo rồng hoành tráng hay những phim ngắn chẳng ai thèm để mắt, chỉ cần có vai diễn, cô đều sẵn sàng tham gia.

Không được đào tạo bài bản, cô tự mình lên mạng tìm kiếm các tài liệu liên quan. Dù là về diễn xuất, đạo diễn hay biên kịch, chỉ cần có dính dáng tới nghề, cô đều cố gắng học hỏi. Giống như một miếng bọt biển, cô điên cuồng hấp thụ mọi kiến thức mình tìm được.

Mỗi khi nhận được vai diễn, bất kể nhân vật nhỏ bé hay kịch bản phi lý ra sao, cô đều nghiêm túc chuẩn bị. Dù là viết tiểu sử nhân vật hay ghi chú ý tưởng thể hiện, cô đều làm hết mình.

Dù phần lớn thời gian, những nỗ lực ấy đều bị vứt vào sọt rác.

Nhan Tương chưa bao giờ dám mơ sẽ có ngày, kỳ tích thật sự xảy ra với mình.

Khi được đạo diễn gọi điện thông báo rằng cô được mời thử vai nữ số 2, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ mình bị lừa đảo. Mãi đến khi xác nhận thân phận đối phương, cô mới như bị pháo hoa trong đầu nổ tung, choáng váng không tin nổi.

Tối qua, cô thức trắng đêm nghiên cứu nhân vật nữ số 2, viết hơn mười trang ghi chú và cảm nhận.

Cô lấy ra bộ đồ trang điểm mà mình luôn tiếc không dám dùng, tỉ mỉ trang điểm cho bản thân. Trời còn chưa sáng đã xuất phát, băng gió rét bắt chuyến xe đầu tiên trong ngày.

Cô mang theo tất cả hy vọng của mình và rồi bị vùi dập tơi tả bởi giờ cao điểm.

Hiện tại, cô mồ hôi đầm đìa, lớp trang điểm trên mặt đã lem luốc, tay chân thì mềm nhũn vì phải chen lấn trên tàu điện ngầm rồi lại cuống cuồng chạy bộ. Ngay cả một chiếc giày cũng bị giẫm rớt.

Đây chính là tình huống tồi tệ nhất mà cô từng tưởng tượng đến.

Đúng lúc Nhan Tương đang bối rối và hoang mang không biết phải làm gì, trước mặt bỗng có một bàn tay chìa ra, trên tay cầm một hộp khăn giấy.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt một chàng trai trẻ có đường nét thanh tú, dịu dàng nói với nàng: "Đừng vội, cô cứ chỉnh sửa lại bản thân một chút trước đã. Chúng tôi có thể chờ."

Nhan Tương sững người.

Ngay sau đó, một nữ nhân viên dẫn cô vào nhà vệ sinh.

Nhan Tương ngơ ngác nhìn mình trong gương, rõ ràng gương phản chiếu một khuôn mặt gần như đáng sợ, trên má lem luốc mồ hôi và phấn, eyeliner nhòe nhoẹt như hai hàng nước mắt đen sì, môi thì nứt nẻ vì gió lạnh, son bị trôi loang lổ như vừa ăn xong gì đó mà chưa lau miệng.

Nghĩ đến chuyện mình vừa xuất hiện trước mặt đạo diễn và nhà sản xuất với bộ dạng như vậy, Nhan Tương chỉ muốn tát cho mình một cái.

Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy hộp khăn giấy đặt trên bồn rửa mặt.

Dường như giọng nói dịu dàng kia lại một lần nữa vang lên bên tai, giống như tiếng chuông Phạn âm nhẹ nhàng xoa dịu nỗi bất an và tuyệt vọng trong lòng nàng.

Nhan Tương chợt bình tĩnh lại, trong lòng nổi lên một loại quyết tâm như đang đánh cược tất cả.

Buổi thử vai hôm nay có thể sẽ thất bại.

Nhưng không sao cả. Được đứng ở nơi chính quy như thế này để diễn xuất, lại còn là vai nữ số 2, cô đã thấy mãn nguyện rồi.

Trong đầu cô bắt đầu lặp lại thông tin về nhân vật nữ số 2.

Cô gái ấy tên là Tống Nhẹ, mệnh cũng nhẹ như tên gọi.

Từ nhỏ đã bơ vơ không nơi nương tựa, giống như chiếc lá trôi giữa dòng nước, cuộc đời như thể chỉ một cơn gió thổi qua là có thể lật úp, vậy mà mỗi lần đều cắn răng gắng gượng sống tiếp.

Ai ai cũng coi thường cô, nhưng cô lại muốn sống ra dáng một con người, không để ai khinh rẻ.

Nhan Tương lau từng chút lớp trang điểm lem nhem trên mặt. Khi khuôn mặt thật sự của cô hiện ra trước gương, khí chất trên người cô cũng dường như biến đổi theo.

Giây phút ấy, cô như thể đã thực sự hóa thân thành Tống Nhẹ.

Khi chỉnh trang xong xuôi, bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô liền thấy một đôi dép lê được đặt ngay cửa.

Nữ nhân viên bên cạnh thấy cô ngạc nhiên, liền giải thích: "Là Cố tổng dặn chuẩn bị cho cô đấy. Yên tâm, dép mới."

Nhan Tương lập tức nghĩ tới gương mặt thanh niên dịu dàng ban nãy.

Không hiểu vì sao, cô cảm thấy người đó chính là Cố tổng mà nhân viên vừa nhắc đến.

Cậu đã thấy cô rớt mất một chiếc giày, nhưng vì muốn bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của cô nên không nói ra, chỉ âm thầm chuẩn bị một đôi dép lê mới để cô thay vào.

Sự dịu dàng và tôn trọng này, đối với Nhan Tương, quý giá biết bao.

Mũi cô cay xè.

Rõ ràng trước đó gặp biết bao xui xẻo và tủi nhục, cô vẫn không khóc. Nhưng bây giờ, chỉ vì một chút ấm áp ấy, cô lại suýt bật khóc.

Cô cố nuốt nước mắt trở vào, nhẹ nhàng xỏ đôi dép lê vào chân, rồi quay lại phòng thử vai.

Vừa bước vào, cô liền nhìn thấy chàng trai ban nãy đang ngồi ở một bên. Cậu mỉm cười gật đầu với cô.

Nhan Tương mím chặt môi, quyết tâm diễn cho thật tốt lập tức trào dâng mạnh mẽ trong lòng.

Vừa thấy cô bước vào, Bùi Trác Chi đang lim dim liền lập tức mở mắt, nhẹ giọng hỏi: "Cô là Nhan Tương?"

Nhan Tương gật đầu, ánh mắt kiên định, không kiêu ngạo cũng không sợ sệt, bình tĩnh nói ra phần tự giới thiệu mà cô đã luyện tập trong lòng vô số lần.

Bùi Trác Chi không biểu lộ ý kiến, chỉ nói: "Cô đã đọc qua kịch bản thử vai rồi chứ? Diễn lại cảnh thứ hai đi."

Đó là cảnh Tống Nhẹ trước khi chết. Cô vùng vẫy, giãy giụa, liều mạng muốn sống, ra sức tìm đường thoát thân, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được, bị sát hại.

Đây là một đoạn kịch đòi hỏi cảm xúc mãnh liệt và sức diễn rất cao. Diễn tốt sẽ chấn động lòng người, nhưng chỉ cần sơ sẩy, rất dễ trở thành lố bịch.

Nhan Tương làm theo yêu cầu, ngồi xuống ghế như trong kịch bản. Nhân viên hỗ trợ bước đến trói tay chân cô lại.

Cô giật thử sợi dây, rồi nghiêm túc nói với nhân viên: "Phiền anh buộc chặt hơn một chút. Miếng vải nhét miệng cũng vậy."

Chờ mọi thứ đã được cố định chắc chắn, Bùi Trác Chi ra hiệu bắt đầu.

Ngay khi tiếng "Bắt đầu" vang lên, đôi mắt Nhan Tương bỗng mở to, hoảng loạn cực độ như đang đối mặt với một thứ đáng sợ tột cùng. Mạch máu nơi trán cô nổi rõ vì dùng sức quá mạnh.

Thấy cảnh này, Tôn Hồng Phi vốn đang uể oải cũng phải bật người ngồi thẳng dậy.

Nhan Tương bắt đầu điên cuồng giãy giụa. Toàn thân cô cố rướn ra sau như muốn thoát khỏi dây trói, nước mắt và nước mũi tràn lan trên mặt, muốn gào thét nhưng miệng bị nhét vải, chỉ có thể phát ra tiếng "ư ử" nghẹn ngào.

Cô hoàn toàn không quan tâm biểu cảm mình lúc này có xấu xí hay không, càng không còn nhớ đây chỉ là buổi thử vai.

Cô chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không trước mặt, như thể ở đó thực sự tồn tại một nỗi kinh hoàng mà tất cả mọi người đều không nhìn thấy được.

Toàn thân Tôn Hồng Phi bất giác nổi da gà.

Đúng lúc ấy, dưới sự giãy giụa điên cuồng của cô, chiếc ghế đổ nhào sang bên. Nhân viên phụ trách hoảng hốt định chạy đến đỡ, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Bùi Trác Chi ngăn lại.

Ngã xuống đất, Nhan Tương dường như hoàn toàn không cảm thấy đau. Cô tiếp tục giãy, cố gắng lùi ra xa, thậm chí không ngại lấy mặt mình cọ sát trên mặt sàn.

Đột nhiên, đôi mắt cô trừng lớn, toàn thân cứng lại.

Không ai nói một lời, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được, ngay giây phút ấy, con dao đã c*m v** người cô.

Đôi mắt cô từ từ đảo qua lại, như đang cố gắng nhìn rõ khuôn mặt kẻ đã ra tay với mình.

Nhưng cuối cùng, thời gian như dừng lại.

Bùi Trác Chi đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực, phấn khích nhìn về phía Nhan Tương: "Không sai! Chính là như vậy!"

Ánh mắt cuối cùng của cô gái nhỏ bé bị giết hại ấy...

Không phải sợ hãi. Mà là phẫn nộ!

Đây mới là sự vùng vẫy sống còn, là một Tống Nhẹ không cho phép ai xem nhẹ. 

Đây mới chính là Tống Nhẹ trong cảm nhận của tôi.

Cố Tinh Thời khẽ thốt lên một tiếng, lúc này Nhan Tương mới nhắm mắt lại. Nhân viên công tác bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ cô dậy, đồng thời tháo dây thừng đang trói trên người.

Tôn Hồng Phi vuốt cánh tay vẫn còn nổi da gà, trong lòng không khỏi run rẩy. Tuy không hoàn toàn hiểu Bùi Trác Chi bị lay động bởi điều gì, nhưng sự bùng nổ cảm xúc trong màn diễn của Nhan Tương vừa rồi thật sự chinh phục được hắn. 

Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí suýt nữa định gọi cấp cứu.

Cố Tinh Thời ánh mắt đầy tán thưởng nhìn Nhan Tương, rồi quay sang hai người còn lại: "Thế nào?"

Bùi Trác Chi gật đầu: "Chính là cô ấy, không ai thích hợp hơn!"

Tôn Hồng Phi cũng không phản đối.

Lúc này Cố Tinh Thời mới quay sang Nhan Tương, mỉm cười nói: "Chúc mừng cô, vai diễn này là của cô."

Nhan Tương vẫn còn lau nước mắt và nước mũi, bất ngờ nghe thấy câu nói như sét đánh giữa trời quang, nhất thời ngẩn người.

Cô thật sự được chọn sao?!

Cô nhéo mạnh vào tay mình một cái, xác nhận không phải đang mơ. Là thật! Là thật rồi!

Cô xúc động đến bật khóc, cúi người liên tục cảm ơn Cố Tinh Thời và Bùi Trác Chi: "Cảm ơn, cảm ơn hai người rất nhiều..."

Cố Tinh Thời bước đến đỡ cô dậy: "Diễn cho tốt nhé, cố lên!"

Nhan Tương vẫn còn choáng váng, được trợ lý đạo diễn dìu ra ngoài.

Tôn Hồng Phi có chút ghen tị. Rõ ràng hắn cũng tham gia vào quá trình tuyển chọn, vậy mà chẳng ai cảm ơn hắn câu nào. Nhưng nghĩ lại, hắn hoàn toàn phục sát đất trước con mắt nhìn người của Cố Tinh Thời.

Ánh mắt của Cố tổng thật sự quá chuẩn.

Trong một đống hồ sơ diễn viên kỳ lạ và hỗn tạp như vậy, cậu lại có thể chính xác tìm ra được một viên ngọc thô. Riêng phần tuyển vai diễn này thôi, hắn đã có thể yên tâm về chất lượng bộ phim!

Tôn Hồng Phi đột nhiên cảm thấy đầy hăng hái, nhiệt huyết sôi trào: "Cố tổng, đạo diễn Bùi, hình như hiện tại chỉ còn mỗi vai nữ chính là chưa xác định, bằng không chúng ta nhân lúc khí thế đang lên, chốt luôn vai nữ chính đi?"

Cố Tinh Thời như chợt nhớ ra điều gì đó: "Nói đến chuyện đó, tôi thật ra đã có một ứng viên cho vai nữ chính rồi..."

Đôi mắt Tôn Hồng Phi sáng rực.

Thành thật mà nói, vai nữ chính này thật sự rất khó chọn. Đầu tiên là yêu cầu nhan sắc cực kỳ xuất chúng, phải đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã kinh diễm mới có thể làm nổi bật được hình tượng nhân vật.

Tiếp theo, nữ chính còn có rất nhiều cảnh diễn với Tần Văn. Nếu bị Tần Văn lấn át về khí trường, toàn bộ cốt truyện sẽ mất cân bằng. Vì vậy, muốn tìm một tiểu hoa vừa xinh đẹp vừa có kỹ năng diễn xuất đủ để sánh ngang với Tần Văn, độ khó quả thực rất lớn.

Với hai yêu cầu khó nhằn như vậy, Tôn Hồng Phi có vắt óc suy nghĩ đến mấy cũng không thể tưởng ra ai trong giới có thể đảm đương nổi.

Nhưng Cố tổng vẫn là Cố tổng, đã nghĩ ra được ứng viên từ trước rồi.

Tôn Hồng Phi vội vàng hỏi: "Ai vậy?"

Cố Tinh Thời đáp: "Bước Ngàn Hơi."

Nghe cái tên này xong, biểu cảm trên mặt Tôn Hồng Phi lập tức đơ ra trong một thoáng:"...Ai cơ?"

Cố Tinh Thời vẫn bình thản lặp lại: "Bước Ngàn Hơi."

Lúc này, Bùi Trác Chi đã nhanh tay tra cứu. Rất nhanh, trên điện thoại hiện lên một tấm ảnh đại mỹ nhân rực rỡ lóa mắt, vẻ đẹp lộng lẫy khiến cả căn phòng như bừng sáng.

Bùi Trác Chi ánh mắt khẽ chuyển động, gật gù: "Ngoại hình của cô ấy rất hợp với nữ chính."

"Chờ...... Chờ một chút!!" ôn Hồng Phi vội vàng cắt ngang: "Hai người đừng chỉ nhìn ảnh chụp! Chẳng lẽ các người chưa từng xem Bước Ngàn Hơi diễn thử bao giờ sao?"

Nói rồi, hắn lập tức mở một video, tiêu đề rõ to: 《 Kiến nghị tra cứu, Không giống đang diễn》.

Mở đầu video là cảnh Bước Ngàn Hơi sải bước trên thảm đỏ, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Nhưng chỉ vài giây sau, màn hình chuyển sang một đoạn clip diễn xuất của cô, nét mặt méo mó, biểu cảm loạn xạ, thần thái vặn vẹo đến mức hoàn toàn không thể liên hệ nổi với hình ảnh đại mỹ nhân ban nãy.

Giống như một cú quay xe đột ngột khiến người xem có cảm giác bị sốc tinh thần.

Tôn Hồng Phi ôm đầu r*n r*: "Cố tổng! Sau khi xem xong cái này rồi, ngài vẫn muốn để cô ấy đóng nữ chính sao?!"

Cố Tinh Thời không do dự, gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên!"

Tôn Hồng Phi: "......"

Ánh mắt thần thánh 5.0 độ của ngài, làm sao có thể đồng thời chọn được một Nhan Tương bùng nổ cảm xúc đến chấn động lòng người, lại còn chọn luôn cả một Bước Ngàn Hơi khiến người ta tụt mood trong tích tắc?!

Ngay khoảnh khắc đó, niềm tin của hắn vỡ vụn thành tro bụi.

 

Bình Luận (0)
Comment