Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 64

 
Tại một hội sở ở Kinh Thị.

Vài nhà đầu tư lớn tụ họp, vừa uống rượu vừa tán gẫu.

Một nhà đầu tư dáng vẻ thần bí thì thào: "Các anh nghe chưa? Nữ chính dự án mới của Cố tổng định là Bước Ngàn Hơi!"

Người đầu tư thứ hai khiếp sợ nói: "Thật hay giả vậy? Không thể nào! Tôi nhớ rõ Cố tổng nổi tiếng biết chọn người mà, sao lại..."

Một người thứ ba cười nhạt, không nhịn được châm chọc: "Chắc trước kia cậu ta may mắn thôi, trùng hợp vớ được viên ngọc. Giờ thì lộ nguyên hình rồi! Với cái trình diễn xuất đoạt Cây Chổi Vàng của Bước Ngàn Hơi, ai tỉnh táo mà dám mời cô ta?"

Một người khác vỗ ngực thở phào: "May mà lúc đó tôi không rót vốn!"

Người thứ hai dè dặt: "Khoan vội kết luận thế. Phim còn chưa quay, lỡ đâu lên phim lại bất ngờ thì sao?"

Người thứ ba cười đến ngả nghiêng: "Ha ha ha! Bất ngờ cái gì? Ông coi Cố Tinh Thời là thần tiên chắc? Dù cậu ta có là thần tiên, thì diễn xuất của Bước Ngàn Hơi cũng thần tiên không cứu nổi đâu! Tôi dám cá, phim này ra rạp là thảm họa, chưa biết chừng còn làm sụp đổ luôn danh tiếng bất bại của Văn Việt trên thị trường đầu tư!"

Người thứ hai vẫn cố chấp: "Trước đây hai phim trước của Cố tổng, các ông cũng dè bỉu như thế mà sau đều bạo cả đấy thôi?"

"Chuyện đó là quá khứ!" Người thứ ba đầy tự tin: "Lần này cậu ta nhất định sẽ flop!"

Người thứ hai: "Nếu không flop thì sao?"

Người nọ nghiến răng:  "Nếu bộ phim này doanh thu vượt trăm triệu, tôi gọi cậu ta là ba luôn!"

-

Còn đối với Tôn Hồng Phi, khoảng cách giữa Phim này chắc ổn và Phim này tiêu đời rồi chỉ trong chớp mắt.

Từ khi nữ chính được chốt, đến lúc chính thức bấm máy, hắn vẫn không thể hiểu nổi vì sao Cố Tinh Thời lại chọn Bước Ngàn Hơi.

Hắn vốn nghĩ ít nhất Bùi Trác Chi sẽ cùng quan điểm với mình. Ai ngờ vừa quay đầu đã thấy đạo diễn Bùi mắt sáng rỡ nhìn Cố Tinh Thời, đầy kính phục: "Không hổ là Cố tổng, lần tuyển vai này thật quá tuyệt!"

Tôn Hồng Phi: "...Hả?!"

Hai người họ chẳng những đánh thẳng vào thẩm mỹ của hắn, mà còn khiến hắn nghi ngờ luôn năng lực nhìn người, thứ mà hắn từng tự hào nhất.

Chẳng lẽ chỉ có mình hắn không nhìn ra được thực lực của Bước Ngàn Hơi?

Vì thế, mấy ngày sau đó, Tôn Hồng Phi kiên trì tự kiểm điểm, mỗi ngày đều xem các clip diễn xuất của Bước Ngàn Hơi. Kết quả là mỗi đêm đều gặp ác mộng, suýt thì thần kinh suy nhược.

Hắn đau đáu nhìn về phía Cố Tinh Thời, muốn nói mà không dám nói.

Cố Tinh Thời thấy nét mặt rối rắm của hắn, chu đáo hỏi: "Lão Tôn, WC ở đằng kia kìa."

Tôn Hồng Phi: "......"

Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa, nhịn đau hỏi: "Cố tổng, tôi thật sự không hiểu, sao cậu lại chọn Bước Ngàn Hơi làm nữ chính?"

Cố Tinh Thời nghi hoặc nói: "Không phải anh hỏi đi hỏi lại câu này rất nhiều lần rồi sao? Tôi nói rồi mà, là vì cô ấy đẹp đó."

Tôn Hồng Phi tuyệt vọng, đáng thương hề hề quay sang hỏi Bùi Trác Chi: "Vậy còn đạo diễn Bùi? Cậu cũng nghĩ vậy thật à?"

Bùi Trác Chi gật đầu cái rụp: "Chẳng phải rõ rành rành ra đó sao?"

Tôn Hồng Phi: "!!!"

Rành rành chỗ nào chứ!!!

Cố Tinh Thời: "Chẳng lẽ anh không thấy, cô ấy hoàn toàn chính là nữ chính thiên tuyển của chúng ta sao?"

Tôn Hồng Phi: "......"

Ngay lúc Tôn Hồng Phi đang bắt đầu nghi ngờ chính mình, Bước Ngàn Hơi đã được trợ lý và vệ sĩ vây quanh đưa tới.

Trên mặt cô chỉ trang điểm nhẹ, khoác một chiếc áo gió màu trắng ngà, mái tóc đen nhánh buông lơi tự nhiên sau lưng.

Rõ ràng chỉ là một tạo hình đơn giản, thuần khiết, nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ khiến người ta không rời mắt.

Nếu nói có người đẹp là kiểu mà fan có thể cảm nhận bằng cảm tính, thì vẻ đẹp của Bước Ngàn Hơi chính là tồn tại mang tính khách quan, đến cả antifan cũng không thể không gật đầu công nhận.

Nhớ hồi cô mới debut, chỉ nhờ một bức ảnh đã khiến hàng triệu người chú ý, được khen là đẳng cấp mỹ nhân tinh hệ Tử Vi nội địa.

Chỉ tiếc, ông trời ban cho cô một cánh cửa nhan sắc, lại chốt hẳn cửa kỹ năng diễn xuất.

Dù là vậy, Bước Ngàn Hơi vẫn có thể dùng nhan sắc để hành nghề phạm pháp, dựa vào gương mặt đó mà trở thành đỉnh lưu trong giới nữ nghệ sĩ.

Hiện tại, cô chỉ đơn giản đứng yên tại chỗ, lại giống như một cục nam châm khổng lồ, hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Tôn Hồng Phi không khỏi nhớ tới cảnh mở màn đầu tiên của nữ chính trong kịch bản, một pha xuất hiện đậm chất đè chết bằng nhan sắc.

Chỉ cần cô đứng ở đó, nhân vật đã lập hình xong rồi.

Tôn Hồng Phi mơ hồ có chút hiểu ra, tại sao Cố Tinh Thời lại kiên quyết chọn cô ấy làm nữ chính.

Một người phụ nữ cao gầy, mặc trang phục công sở, bước ra bắt chuyện với nhóm Cố Tinh Thời: "Tôi tên là Lâm Hạ Dư, là người đại diện của Ngàn Hơi."

Cố Tinh Thời đã từng nghe đến danh tiếng của Lâm Hạ Dư.

Cô vốn là sinh viên tài năng khoa Luật, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không bước vào ngành nghề liên quan, mà chuyển sang làm người đại diện cho Bước Ngàn Hơi.

Lâm Hạ Dư bảo vệ Ngàn Hơi cực kỳ nghiêm ngặt.

Với vẻ ngoài như vậy, lại hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, nhưng Ngàn Hơi chưa từng dính bất cứ scandal quy tắc ngầm nào, có thể đứng vững trong giới, quả thực không thể xem thường thủ đoạn của Lâm Hạ Dư.

Nghe nói, khả năng xé tài nguyên của cô ấy trong giới nổi tiếng là mạnh mẽ, mà trên hợp đồng điều khoản lại càng chi li đến từng ly từng tí. Ban đầu Cố Tinh Thời còn lo, muốn mời được Bước Ngàn Hơi e là phải vượt cửa ải Lâm Hạ Dư cực khó.

Không ngờ lần này, Lâm Hạ Dư lại sảng khoái đồng ý.

Hệ thống vang lên:【Lâm Hạ Dư và Bước Ngàn Hơi lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã rất quan tâm đến cô em gái hàng xóm này. Sau khi Bước Ngàn Hơi vào giới giải trí, lo cô bị bắt nạt nên mới quyết định làm người đại diện. Ngay từ đầu đã nói rõ, cô chỉ làm người đại diện cho một mình Bước Ngàn Hơi.】

【Có cô ấy ở đó, công ty căn bản không thể khống chế được Ngàn Hơi, cho nên vẫn luôn âm thầm châm ngòi quan hệ giữa hai người, muốn phá vỡ mối gắn bó đó. Nhưng người mà Ngàn Hơi tin tưởng nhất lại chính là Lâm Hạ Dư, mặc kệ người khác nói gì, cô chưa bao giờ nghi ngờ. Vậy nên công ty chỉ còn cách ra tay ở những mặt khác, cố tình gây khó dễ cho Lâm Hạ Dư.】

【Lâm Hạ Dư bị ép đến không nhịn nổi nữa, quyết định cho họ biết tay. Chỉ là lo lắng Ngàn Hơi bị liên lụy, nên muốn đưa cô ấy tới một nơi an toàn trước. Đúng lúc đó thì thấy được lời mời mà cậu từng gửi.】

【Cậu có thể không biết, hiện tại trong giới cậu có một ngoại hiệu, gọi là bạn thân cảnh giới. Có lẽ Lâm Hạ Dư cảm thấy, không nơi nào an toàn cho Ngàn Hơi bằng đoàn phim của cậu. Tóm lại, cô ấy lần này đưa người tới, còn bản thân thì chuẩn bị mở màn đại sát giới!】

Cố Tinh Thời: 【......】

Lần đầu tiên Lâm Hạ Dư rời xa Bước Ngàn Hơi lâu như vậy, cả người đều thấp thỏm không yên.

Vì vậy, cô chủ động tìm đến Cố Tinh Thời: "Cố tổng, sau này phải làm phiền ngài chiếu cố Ngàn Hơi nhà tôi rồi."

Cố Tinh Thời: "Không thành vấn đề, cô cứ yên tâm."

Được lời trấn an của Cố Tinh Thời, lớp phòng bị trong lòng Lâm Hạ Dư dần buông xuống. Nhưng ngay từ đầu cô vẫn lo lắng cho Bước Ngàn Hơi, đang nói chuyện liền chuyển sang khích lệ không ngớt: "...Ngàn Hơi nhà tôi tính cách rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, không cho làm gì là tuyệt đối không động vào. Debut bao nhiêu năm nay, chưa từng dính phải bất kỳ thói hư tật xấu nào trong giới!"

Hệ thống chen lời:【Đúng đúng, đừng nói đến mấy thứ như dùng chất cấm hay chơi thuốc, không hút thuốc, không uống rượu, không bay nhảy, không yêu đương. Sở thích duy nhất là sau khi tan làm về nhà xem mấy clip giải trí quê mùa, chán đến mức còn hơn cả hội sống nội tâm!】

Cố Tinh Thời: 【...】

Lâm Hạ Dư hơi ngượng ngùng: "Cố tổng, anh sẽ không thấy tôi nói quá khoa trương đấy chứ?"

Cố Tinh Thời lập tức đáp: "Sao lại thế được! Nghệ sĩ thế nào, người đại diện là người rõ nhất. Nếu cô ấy không thật sự tốt như vậy, cô cũng đã chẳng một mực bảo vệ cô ấy bao nhiêu năm nay rồi!"

Ban đầu Lâm Hạ Dư còn tưởng Cố Tinh Thời chỉ nói mấy câu khách sáo, nhưng càng nghe càng cảm thấy không phải khách sáo, mà là cậu thật sự tin. Ngay cả mấy tin đồn thất thiệt do paparazzi thêu dệt, Cố Tinh Thời phủ nhận còn kiên quyết hơn cả chính cô.

Lâm Hạ Dư lập tức có cảm giác như gặp được tri kỷ.

Không hổ là người ta vẫn nói Cố tổng nhìn người cực chuẩn!

Lâm Hạ Dư cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.

Sắp xếp ổn thỏa cho Bước Ngàn Hơi xong xuôi, cô liền vội vội vàng vàng quay trở về.

Đoàn phim sau khi hoàn thành nghi thức khai máy, lập tức bắt đầu bước vào giai đoạn quay chính thức.

Tính cách của Bước Ngàn Hơi tốt đến bất ngờ, hoàn toàn không có chút nào là kiểu đại mỹ nhân kiêu căng khó chiều. Trong lúc quay phim cũng vô cùng nghe lời, đạo diễn nói sao làm vậy, cho dù một tư thế đứng phải chỉnh đi chỉnh lại cả tiếng đồng hồ, cô cũng chưa từng than phiền lấy một câu.

Ban đầu Tôn Hồng Phi còn lo cô sẽ nổi cáu, nhưng bây giờ thì trái tim đã hạ xuống được một nửa.

Hơn nữa, tuy Bước Ngàn Hơi không phải kiểu vừa dạy là hiểu liền như Tần Văn bọn họ, nhưng sau khi được Bùi Trác Chi hướng dẫn một hồi, diễn xuất của cô đã có dáng có hình. Hoàn toàn không còn thấy bóng dáng biểu cảm bay loạn, ngũ quan vặn vẹo như trong đoạn kịch thử trước kia nữa.

Hóa ra Bước Ngàn Hơi cũng có thể diễn bình thường sao?!

Tôn Hồng Phi vừa vui vừa sợ, nửa trái tim còn lại cũng tạm ổn định.

Bùi Trác Chi cũng gật đầu, ngồi lại sau màn hình theo dõi, cầm bộ đàm lên: "Các bộ phận chuẩn bị, bây giờ bắt đầu quay thật. 3, 2, 1 — action!"

Theo tiếng hô dứt lời, máy quay bắt đầu vận hành.

Thế nhưng chỉ một giây sau, Bước Ngàn Hơi vốn còn rất bình thường, biểu cảm trên mặt đột nhiên bắt đầu vặn vẹo.

Cảm giác như có một luồng khí đen mạnh mẽ táp thẳng vào mặt, một loại ô nhiễm tinh thần mãnh liệt.

Bùi Trác chi: "???"

Điếu thuốc nơi khóe miệng rớt cái "bẹp" xuống đất.

Nụ cười trên mặt Tôn Hồng Phi cũng cứng đờ. Trái tim mới vừa hạ xuống "rầm" một tiếng vỡ vụn, đập xuống mặt đất nát bét.

"Tạch!"

Bùi Trác Chi đứng bật dậy: "Cô..."

Bước Ngàn Hơi vô tội hỏi: "Đạo diễn Bùi, có chuyện gì vậy ạ?"

Bùi Trác Chi muốn nói lại thôi. Nghĩ cô có thể là lần đầu tiên chính thức quay, chưa quen máy quay, nên tạm thời nén giận, đổi giọng dịu đi: "Không sao, chúng ta quay lại lần nữa."

Anh ngồi xuống lại, thậm chí quên cả nhặt điếu thuốc lên: "Các bộ phận chú ý, quay lại lần nữa."

"Cảnh 23, shot 1, lần 2 của 《Quỷ Môn》— 3, 2, 1, action!"

Bước Ngàn Hơi vào vị trí, biểu cảm lần này, còn vặn vẹo hơn cả lần đầu! Ngũ quan như chạy loạn, chẳng có cái nào ở đúng vị trí nên ở.

Tôn Hồng Phi ôm mặt đau khổ.

Ác mộng! Ác mộng đang công kích tôi!!!

Bùi Trác Chi: "!!!"

"Tạch!!"

Anh nhíu mày, nhìn cô chằm chằm: "Cô bị làm sao vậy?"

Bước Ngàn Hơi vẫn vô cùng hoang mang: "Đạo diễn Bùi, rốt cuộc có chuyện gì ạ?"

Bùi Trác Chi: "Cô lại đây xem cô vừa mới diễn cái gì đi."

Bước Ngàn Hơi đi ra sau màn hình theo dõi, nhìn đoạn mình vừa diễn xong, cả người cũng sững lại: "Không thể nào! Rõ ràng tôi diễn đúng như lời đạo diễn nói mà!"

Biểu cảm của cô rất thật, như thể chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại có thể diễn thành cái dạng đó.

Bùi Trác Chi cho cô thử lại vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, càng diễn càng quái đản.

Thế này thì đúng là không thể nào quay nổi rồi.

Bùi Trác Chi ngậm nửa điếu thuốc lá tàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, không biết đang nghĩ gì.

Tôn Hồng Phi thì mặt mày xám xịt.

Xong rồi, toi rồi...

Chuyện hắn sợ nhất rốt cuộc cũng xảy ra thật rồi!!

Chỉ có Cố Tinh Thời là còn đang trầm ngâm suy nghĩ. Anh bước đến bên cạnh Bước Ngàn Hơi, lúc này cô trông vô cùng rầu rĩ, ôm đầu gối ngồi một góc, vẻ mặt như đang lạc lối giữa đời.

Cố Tinh Thời hỏi: "Trước đây lúc quay phim, cô chưa bao giờ xem lại phần mình đã diễn à?"

Bước Ngàn Hơi mím môi: "Trước đây đều là A Dư xem giúp tôi. Chị ấy chưa từng nói tôi diễn không tốt..."

Cố Tinh Thời lại hỏi: "Vậy sau khi phim chiếu, cô cũng không tự xem lại à?"

Bước Ngàn Hơi thật thà đáp: "A Dư bảo, cư dân mạng trên làn đạn hay chửi người lắm, sợ tôi bị tổn thương, nên dặn tôi đừng xem. ôi liền thật sự không xem luôn."

Cố Tinh Thời: "......"

Cậu biết Bước Ngàn Hơi nghe lời, nhưng nghe lời đến mức này thì cũng quá rồi đấy!

Cậu trầm ngâm giây lát, rồi hỏi hệ thống:【Lúc Bước Ngàn Hơi mới bắt đầu diễn, có từng xảy ra chuyện gì không ổn không?】

Hệ thống đáp:【Đúng vậy. Khi mới debut, Bước Ngàn Hơi chỉ mới 18 tuổi, vừa vào đại học. Lúc đó cô được chọn đóng vai nữ phụ trong một bộ phim, nhưng đạo diễn lại muốn quy tắc ngầm. Cô cự tuyệt nên bị ghi hận. Từ đó, cứ hễ đến phần của Bước Ngàn Hơi, đạo diễn liền tìm cớ mắng chửi không ngớt. Cô bị mắng đến trầm cảm. Cuối cùng là Lâm Hạ Dư phát hiện ra trạng thái bất thường của cô, tìm tận nơi để nói chuyện mới biết được chân tướng.】

【Lâm Hạ Dư lập tức giúp cô hủy hợp đồng, rồi đưa về điều trị. Tuy sau này khỏi bệnh, nhưng chuyện đó vẫn để lại bóng ma tâm lý rất lớn. Từ đó, mỗi lần diễn xuất, cô đều có vấn đề. Mà Lâm Hạ Dư vì từng bị dọa sợ bởi bộ dạng sụp đổ trước kia của cô, nên càng lúc càng bảo vệ cô quá mức...】

Cố Tinh Thời âm thầm gật đầu. Đúng như cậu đoán.

Nghĩ đến đây, cậu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.

Cậu bước đến cạnh Bùi Trác Chi, ghé tai nói nhỏ mấy câu, sau đó mới quay lại chỗ Bước Ngàn Hơi: "Chúng ta thử lại một lần nhé?"

Bước Ngàn Hơi hơi do dự: "Nhưng tôi sợ vẫn diễn không tốt..."

Cố Tinh Thời dịu dàng trấn an: "Không sao cả. Lần này không bật máy quay, cứ thử diễn thôi."

Nghe cậu nói vậy, cơ thể đang căng cứng của Bước Ngàn Hơi dường như cũng thả lỏng không ít. Cô gật đầu, một lần nữa trở lại vị trí trên phim trường.

Cố Tinh Thời quay sang mọi người, giọng nhẹ nhàng: "Mọi người không cần căng thẳng, quay phim nghỉ giữa giờ một chút, diễn viên mình luyện tập trước."

Nói xong, cậu nhìn ra hiệu cho Bùi Trác Chi.

Bùi Trác Chi cũng từ sau màn hình bước ra: "Ngàn Hơi, cô thử lại đoạn lúc nãy xem nào."

Bước Ngàn Hơi gật đầu, hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nhập vai theo kịch bản.

Bùi Trác Chi lặng lẽ quay về sau màn hình theo dõi mà trên đó, hình ảnh Bước Ngàn Hơi hiện lên rõ ràng. Và điều khiến anh bất ngờ, cô diễn rất ổn.

Đây chính là phương án mà Cố Tinh Thời vừa đề xuất.

Cố Tinh Thời suy đoán rằng, vì trải nghiệm kinh hoàng khi xưa, Bước Ngàn Hơi đã mắc hội chứng căng thẳng hậu sang chấn (PTSD), chỉ cần ý thức được bản thân đang đứng trước máy quay, là sẽ lập tức mất kiểm soát biểu cảm và động tác.

Cho nên lần này, cậu cố tình bảo diễn thử thôi, thật ra là vẫn bật máy quay, nhưng không nói ra.

Kết quả đúng như dự đoán.

Khi quay xong cảnh này, Bùi Trác Chi cố ý mở lời: "Ngàn Hơi vừa rồi diễn rất khá. Chúng ta bật máy quay lại làm thêm một lần nhé."

Nhưng đúng như họ dự liệu, chỉ cần nghe đến quay chính thức, nét mặt Bước Ngàn Hơi lại bắt đầu vặn vẹo như thường.

Kết thúc cảnh quay, cô hồi hộp hỏi: "Cố tổng, đạo diễn Bùi, tôi diễn có ổn không ạ?"

Bùi Trác Chi cố ý điều đoạn quay trước đó ra, rồi ra hiệu cho cô lại gần, còn khích lệ nói: "Vừa rồi diễn rất tốt đấy!"

Bước Ngàn Hơi mừng đến mức mắt sáng rỡ lên, vẻ mặt ngỡ ngàng rồi lại vui mừng, như thể bắt đầu có chút tự tin vào bản thân.

Phát hiện được mấu chốt vấn đề, Bùi Trác Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đề nghị: "Đoạn lúc nãy mình thử đổi một cách diễn khác xem sao, đừng căng thẳng, chúng ta cứ luyện diễn vài lượt trước đã."

Tôn Hồng Phi đứng bên cạnh trố mắt há miệng nhìn toàn bộ quá trình.

Cái này, cũng được luôn á?!!

Sự thật chứng minh: đúng là được thật.

Mỗi lần quay, Bùi Trác Chi đều giả vờ bảo không mở máy quay, bảo Bước Ngàn Hơi cứ diễn thử vài lần, nhưng thực chất là âm thầm cho máy chạy.

Còn đến khi chính thức quay, thì ngược lại tắt máy.

Bước Ngàn Hơi không hề nghi ngờ, cộng thêm việc liên tục luyện diễn, khiến cô ngày càng thả lỏng và thể hiện tốt hơn theo từng lần.

Cô có ngoại hình xinh đẹp, tính cách lại thân thiện, rất nhanh đã thân thiết với các diễn viên khác trong đoàn phim.

Đây là điều trước giờ chưa từng xảy ra ở các đoàn phim khác. Mỗi ngày, Bước Ngàn Hơi đều sống rất vui vẻ, thậm chí còn có chút lưu luyến không nỡ rời đi.

Dù Lâm Hạ Dư bận rộn điều hành studio, cô vẫn luôn quan tâm đến Bước Ngàn Hơi. Cứ cách một hai ngày lại gọi video trò chuyện.

Trạng thái của Bước Ngàn Hơi ngày càng tốt lên thấy rõ, khiến Lâm Hạ Dư hoàn toàn yên tâm.

Cố tổng quả nhiên là người đáng tin cậy!

Giao cô ấy cho cậu, đúng là không có gì phải lo lắng!

Mãi đến gần cuối kỳ quay, trong một cuộc gọi video, Lâm Hạ Dư rốt cuộc mới do dự hỏi: "Vậy em diễn có ổn không?"

Bước Ngàn Hơi lập tức kiêu hãnh hất cằm: "Đạo diễn bảo em diễn tốt lắm đó!"

Lâm Hạ Dư: "!!!"

Quả nhiên! Cô gái nhà chúng ta có thực lực diễn xuất thật mà!

Chỉ là trước đây chưa gặp đúng đạo diễn thôi!

Cố tổng đúng là có mắt nhìn người!

Được vào đoàn phim này thật sự là bước đi đúng đắn!

-

Đến khi quay xong toàn bộ các cảnh trước, đoàn phim chuẩn bị chuyển sang trường quay mới tại Quỷ thôn để ghi hình loạt phân cảnh cao trào nhất của phim.

Trước ngày xuất phát, Bùi Trác Chi trước nay luôn cẩn trọng, quay xong là về phòng dựng phim hiếm khi xin nghỉ hẳn một ngày, chỉ để đến chùa xin liền một hơi mười bảy, mười tám lá bùa hộ thân.

Xong xuôi, anh mới làm ra vẻ bình tĩnh, cùng đoàn phim đến thành phố Bảo Phụ.

Chỉ là không ai ngờ được. Vừa đến nơi, cảnh quay đầu tiên liền xảy ra sự cố.

Tại đây là một cảnh diễn trọng điểm, nữ chính bị quỷ ám, hoàn toàn mất kiểm soát, bị khống chế và muốn ra tay sát hại nam chính.

Đây là một phân cảnh cảm xúc bùng nổ cực mạnh, yêu cầu kỹ năng diễn xuất cực cao.

Nhưng ngay khi bắt đầu quay, Bùi Trác Chi đã phát hiện Bước Ngàn Hơi hoàn toàn không theo kịp tiết tấu diễn xuất của Tần Văn.

Lúc trước, khi quay những cảnh sinh hoạt hằng ngày, sự khác biệt còn chưa rõ ràng. Nhưng đến khi bước vào loại cảnh cao trào này, khoảng cách giữa Tần Văn, một thiên tài diễn xuất và Bước Ngàn Hơi, một diễn viên ở mức trung bình lập tức hiện rõ mồn một.

Rõ ràng là cảnh này lấy góc nhìn nữ chính làm trọng tâm, nhưng hiện tại, Bước Ngàn Hơi bị Tần Văn hoàn toàn lấn át. Trên màn ảnh, ngoài Tần Văn ra gần như chẳng thấy ai khác.

Muốn quay được cảnh này, trừ phi Bước Ngàn Hơi bỗng chốc kỹ thuật diễn tăng vọt, có thể sánh ngang với Tần Văn.

Nhưng nghĩ thôi cũng biết, chuyện đó căn bản là không thể.

Bùi Trác Chi vò đầu đến mức tóc sắp rụng hết.

Thật sự không còn cách nào khác, chỉ còn một lựa chọn để Tần Văn chủ động kiềm chế, hạ thấp trình độ diễn xuất của mình.

Nhưng như vậy thì quá bất công với Tần Văn.

Hơn nữa, cảnh này lại là cao trào của cả bộ phim, là điểm mấu chốt tạo nên xung đột giữa nam và nữ chính.

Nếu phân đoạn này cảm xúc không đủ bùng nổ, e rằng sẽ kéo tụt toàn bộ hiệu quả của phim.

Lúc này, vì Cố Tinh Thời đang ở Kinh Thị xử lý công việc, nên người duy nhất có thể bàn bạc với Bùi Trác Chi chỉ còn lại Tôn Hồng Phi.

Nhưng Tôn Hồng Phi cũng không nghĩ ra được cách gì hay.

Hai người nghĩ tới nghĩ lui, thật sự hết đường xoay xở, đành phải cầu cứu Cố Tinh Thời.

Nhận được tin cầu viện, Cố Tinh Thời vội vàng quay về, người còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức đến phim trường.

Vừa nghe Bùi Trác Chi tóm tắt tình hình cụ thể, cậu vừa xem lại đoạn quay gần nhất.

Đợi Bùi Trác nói xong, trong lòng Cố Tinh Thời đã có tính toán. Cậu khẽ cười, điềm đạm nói: "Không sao, vấn đề không lớn."

Bùi Trác chi: "!!!"

Tôn Hồng Phi: "!!!"

Tối hôm đó, trường quay đã bố trí xong xuôi.

Bước Ngàn Hơi và Tần Văn cũng đã thay phục trang, hóa trang đầy đủ.

Bước Ngàn Hơi có phần thấp thỏm.

Cô biết cảnh quay gần đây gặp vấn đề đều là do mình, cũng thật lòng muốn diễn tốt, nhưng càng cố lại càng bị căng, càng diễn không ra.

Tần Văn muốn giúp cô, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của hai người, Cố Tinh Thời bật cười, dịu giọng trấn an: "Thả lỏng, thả lỏng. Tối nay chúng ta thử đổi một cách diễn khác."

Đợi cả hai vào đúng vị trí, Cố Tinh Thời chậm rãi nói: "Tối nay không tập nữa, quay luôn nhé. Diễn thật vào."

Bước Ngàn Hơi lập tức hoảng hốt: "Á! Nhưng... nhưng mà..."

Nhưng Cố Tinh Thời đã xoay người rời khỏi phim trường, bình thản ngồi xuống cạnh Bùi Trác Chi.

Bùi Trác Chi nghiêm mặt, cầm lấy bộ đàm: "Tất cả bộ phận chuẩn bị......"

Theo tiếng hô "Action!" của Bùi Trác Chi, Tần Văn lập tức nhập vai, ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt nghiêm trọng, tiến tới nắm lấy cổ tay Bước Ngàn Hơi.

Theo kịch bản, lúc này nữ chính bị quỷ nhập, thân thể méo mó vặn vẹo, biểu cảm cũng trở nên quỷ dị đáng sợ.

Nam chính đến lúc này mới nhận ra, thì ra tất cả bọn họ đều bị quỷ lừa.

Anh ta thống khổ, hối hận, hoảng sợ, muốn g**t ch*t nữ chính nhưng lại không thể xuống tay vì quá yêu cô.

Trong đoạn này, Tần Văn đã hoàn hảo thể hiện được từng tầng lớp cảm xúc của nam chính.

Còn Bước Ngàn Hơi tuy đã cố gắng hết sức, nhưng diễn xuất vẫn để lộ dấu vết, không thể truyền tải được cảm giác sởn tóc gáy của việc bị quỷ chiếm thân xác.

Mọi người đều tưởng lần này cũng như vậy, nhưng ngay lúc Tần Văn vừa chạm tay vào cô, liền cảm thấy có điều gì đó rất không đúng.

Ngẩng đầu lên, mới phát hiện Bước Ngàn Hơi đã tự mình vặn người thành một tư thế hết sức quái dị.

Biểu cảm lại càng kinh hãi.

Cổ cô vặn ngược, lòng trắng mắt lật ngược hoàn toàn, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị, cơ mặt còn hơi co giật.

Loại biến hóa gần như thật này tỏa ra một cảm giác khiến người ta không thể diễn tả nổi, sợ hãi đến rợn người.

Ngay tức khắc, lông tơ sau gáy Tần Văn dựng đứng hết cả lên.

Nhưng y đúng là diễn viên thiên phú, phản ứng vô cùng nhanh nhạy, lập tức điều chỉnh những cảm xúc nhỏ nhất trong cảnh quay.

Y run rẩy nắm lấy tay Bước Ngàn Hơi, giọng nói vì quá sợ mà vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng đáy mắt lại đầy đau đớn.

Chỉ là hiện trường lúc này không ai chú ý đến Tần Văn.

Tất cả ánh mắt đều bị Bước Ngàn Hơi hấp dẫn.

Ống kính đặc tả từng chuyển động, từng tấc cơ trên người cô như có ý thức riêng, như đang quần ma loạn vũ, tạo nên cảm giác bất an và ghê rợn cực độ.

Cả phim trường lặng ngắt như tờ.

Tôn Hồng Phi há miệng to đến mức có thể nhét vừa một nắm tay.

Mẹ nó!!!

Cái này là thật đó hả?!!

Hắn trơ mắt nhìn Bước Ngàn Hơi, sau đó bị dọa đến mức rùng mình, lập tức quay đầu lại.

Cố Tinh Thời hết sức hài lòng: "Tôi đã nói rồi mà, vấn đề không lớn. Giờ anh còn thấy Bước Ngàn Hơi bị Tần Văn đè diễn không?"

Tôn Hồng Phi: "!!!!"

Cái này đâu còn gọi là kỹ thuật diễn nữa, đây là ô nhiễm tinh thần luôn rồi!! Má nó hai người này đâu có diễn chung một đường đua đâu mà bảo áp với chả chế!!

Cố Tinh Thời: "Nè,  đã nói ngay từ đầu rồi! Ngàn Hơi chính là nữ chính thiên định của bộ phim này!"

Tôn Hồng Phi: "......"

Tôi thường xuyên cảm thấy, mình không điên đủ để sống hòa thuận với thế giới này.

Cảnh quay kết thúc, Tần Văn diễn đến cực kỳ thỏa mãn.

Cả trường quay đều như bị đóng băng, đến mức cảnh quay xong rồi mà chẳng ai kêu cắt.

Bước Ngàn Hơi cũng mơ hồ cảm thấy diễn xong rồi, nhưng đạo diễn không ra hiệu, nên cô không thể tự mình thoát vai.

Cổ cô giống như khớp sắt rít lên từng tiếng "cạch cạch cạch" khi từ từ quay lại nhìn về phía đạo diễn, rồi thân thể vẫn trong tư thế vặn vẹo chậm rãi tiến lại gần.

"Đạoooo~ diễnnnn~ emmmm~ diễnnn~ như vậyyy~ ổnnn~ chưaaaa~..."

Bùi Trác Chi hét to một tiếng, lập tức móc ra một xấp bùa hộ mệnh che trước ngực, hoảng loạn gào lên: "Cô cô cô đừng lại gần tôi aaaaa!!!"

 

Bình Luận (0)
Comment