Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 65

 
Có được phương pháp của Cố Tinh Thời, tiến độ quay phim trong thời gian kế tiếp diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Với tư cách là đạo diễn, Bùi Trác Chi mỗi ngày vừa đau tim lại vừa hân hoan.

Hiện giờ mỗi lần đối mặt với Bước Ngàn Hơi, hắn đều phải cực kỳ cẩn thận. Câu 321, hay action gì đó cũng không dám hô tùy tiện, chỉ sợ cô đột nhiên nhập vai biến thân.

Tuy vậy, ngoại trừ điểm nho nhỏ có phần bất tiện này, hiệu quả quay phim lại rất tốt.

Ban đầu, Bùi Trác Chi còn định dùng kỹ xảo đặc biệt để xử lý đoạn phim này. Nhưng sau khi xem xong Bước Ngàn Hơi diễn, hắn lập tức từ bỏ ý định đó.

Khi kỹ thuật diễn xuất đã đạt đến mức độ khó phân thật giả như Bước Ngàn Hơi, bất kỳ hiệu ứng kỹ xảo nào cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân.

Khi tiến độ quay đã hoàn thành quá nửa, Cố Tinh Thời bắt đầu tìm kiếm đội ngũ truyền thông và phát hành, chuẩn bị cho công tác tuyên truyền sau này.

Vì thế, cậu lại một lần nữa rời khỏi đoàn phim, quay trở về Kinh Thị.

Chỉ là, việc tìm đội ngũ phát hành thoạt nhìn đơn giản, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm, bên trong đủ kiểu vòng vo quanh co, gần như có thể khiến người ta tra tấn đến chết.

Đối với một nhà sản xuất phim, điều sướng nhất chính là giành được phát hành cam kết tức là công ty phát hành hứa hẹn mức doanh thu phòng vé tối thiểu.

Nếu doanh thu thực tế thấp hơn mức cam kết, thì toàn bộ chi phí phát hành do công ty phát hành tự gánh. Nhưng nếu doanh thu vượt mức cam kết, lúc đó mới có thể tính đến tiền tuyên truyền, sau đó mới bắt đầu chia lợi nhuận.

Cách phát hành kiểu này, đối với nhà sản xuất là một kiểu bảo hiểm tuyệt vời, còn đối với bên phát hành thì chẳng khác nào đánh cược một ván lớn.

Thông thường chỉ những đạo diễn danh tiếng hoặc phim có tiềm năng hot trong ngành mới được hưởng đãi ngộ như vậy.

Còn Cố Tinh Thời? Chỉ có thể ngồi nhìn mà thèm.

Dù sao thì bộ phim của bọn họ không tốn quá nhiều kinh phí, lại là thể loại kinh dị, thêm vào đó đạo diễn lẫn biên kịch đều là gương mặt mới, các công ty phát hành lớn chẳng mấy ai chịu để mắt tới.

Cuối cùng, cậu chỉ còn cách chọn hình thức thuê phát hành chi tiền trả phí đại lý, rồi tìm đội ngũ phát hành đến giúp thực hiện các khâu truyền thông, quảng bá, ra rạp...

Chính là những đội ngũ phát hành này tốt xấu lẫn lộn, Cố Tinh Thời tìm mấy ngày cũng không tìm được đội nào thích hợp.

Vì vậy, cậu cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, ưu tiên hoàn thành những công việc khác.

Tỉ như đi cùng Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân tham gia một buổi tiệc từ thiện vào buổi tối.

Loại tiệc từ thiện thế này từ trước đến nay vốn là nơi mở rộng quan hệ xã giao.

Cố Tinh Thời cầm một ly champagne, khéo léo giao tiếp với mọi người trong buổi tiệc, đang trò chuyện thì nghe thấy có người nói Văn Việt tới.

Lập tức trong đám người rộ lên tiếng xì xào bàn tán.

Có người vừa từ nước ngoài trở về, nghe vậy liền kinh ngạc nói: "Đây là Văn tổng thật sao? Không phải nghe nói anh ta xưa nay không thích tham gia những yến tiệc kiểu này sao?"

Người bên cạnh lập tức huých nhẹ vào người đó: "Cậu còn xài lịch hoàng đạo năm nào vậy? Giờ không như trước nữa đâu... Chủ yếu là vì có Cố tổng ở đây..."

"Cái gì?! Có tin gì hay mau kể nghe thử!"

"Là thế này... blah blah..."

Cách đó không xa, Cố Tinh Thời nghe được toàn bộ: "......"

Chẳng phải nói lời đồn chỉ ba ngày là sẽ bị quên sao, vì sao lời đồn này lại dai dẳng đến thế?!

Cậu vô cùng bực bội, trong khi bên cạnh, sắc mặt của Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân lập tức trở nên nghiêm túc.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Trình Tân lập tức kéo tay áo Cố Tinh Thời: "Cố tổng!"

Cố Tinh Thời suýt nữa bị cậu ta làm giật mình: "Làm gì?"

Trình Tân biết nhiệm vụ của mình là đưa Cố Tinh Thời rời đi, nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra lý do nào hợp lý, đành bất đắc dĩ bịa đại: "Tôi... tôi muốn đi vệ sinh!"

Cố Tinh Thời ngẩn người: "Cậu muốn đi thì cứ đi, tôi đâu có cản."

Trình Tân luống cuống: "Ờ thì... tôi muốn cậu đi cùng."

Cố Tinh Thời: "?"

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Cố Tinh Thời, Mạnh Viễn Sanh bình tĩnh tiếp lời: "Cố tổng, cậu cũng biết A Tân miệng mồm không kiêng nể gì, trước đó từng bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh, tôi thấy cậu đi cùng cậu ta sẽ an toàn hơn."

Cố Tinh Thời: "..."

Trình Tân: "..."

Cố Tinh Thời quan tâm quay sang nhìn Trình Tân: "Thật không đó?"

Trình Tân thấy Mạnh Viễn Sanh ra hiệu bằng ánh mắt, chỉ đành uất ức gật đầu: "Ừm."

"Haizz." Cố Tinh Thời bất đắc dĩ thở dài: "Đã bảo cậu sửa cái tật xấu này rồi mà không chịu nghe. Bị nhốt trong WC thì còn đỡ, lần sau mà bị chùm bao tải đánh thì làm sao?"

Trình Tân: "......"

Trong lòng âm thầm ghi món nợ này vào đầu Văn Việt.

Dù sao thì Cố Tinh Thời vẫn đi cùng cậu ta đến WC.

Chờ hai người vừa đi khỏi, Văn Việt liền được vây quanh bước vào trong phòng tiệc.

Ánh mắt anh lướt một vòng qua đám người, nhưng lại không nhìn thấy Cố Tinh Thời.

Ánh mắt anh chợt tối sầm đi trong thoáng chốc.

Từ sau lần ở trại ngựa, anh vẫn chưa có dịp gặp lại Cố Tinh Thời. Mỗi lần anh cố gắng tạo cơ hội gặp mặt, đều bị đủ thứ trùng hợp bất ngờ cản trở.

Ban đầu anh còn tưởng là Cố Tinh Thời đang tránh mặt mình, nhưng trên WeChat, Cố Tinh Thời vẫn nói chuyện như bình thường, không có gì khác lạ.

Mãi cho đến lần trước anh đến phim trường thăm đoàn, vất vả lắm mới bắt chuyện được với Cố Tinh Thời vài câu, lại bị Tần Văn hấp tấp cắt ngang, sau đó còn kéo Cố Tinh Thời đi mất.

Khoảnh khắc đó, anh mới nhận ra có gì đó không ổn.

Sau đó anh lại thử thêm lần nữa, cuối cùng phát hiện. Không phải Cố Tinh Thời tránh mặt anh, mà là có người cố tình ngăn cản hai người gặp nhau.

Mà người ngăn cản, chính là mấy nghệ sĩ của Cố Tinh Thời.

À không đúng, đến hiện tại không chỉ là bốn người kia nữa, cả Nhạc Thế từ trên xuống dưới đều biến thành chướng ngại vật giữa hai người bọn họ.

Văn Việt quả thực tức đến bật cười.

Nhưng giận thì giận, vì nể mặt Cố Tinh Thời, anh hoàn toàn không thể ra tay với bọn họ.

Tuy vậy, anh không phải loại người ngồi chờ bị động. Một khi đã biết nguyên nhân, thì nhất định sẽ có cách giải quyết.

Anh sải bước tiến thẳng về phía Mạnh Viễn Sanh.

Mạnh Viễn Sanh thoáng chốc ngẩn người, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nụ cười xã giao: "Chào Văn tổng."

Văn Việt sắc mặt thản nhiên, vừa mở miệng đã trúng đích: "Các người lại giấu Cố tổng ở chỗ nào rồi?"

Mạnh Viễn Sanh không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, sắc mặt khẽ biến, định đánh trống lảng chuyển đề tài.

Thế nhưng Văn Việt căn bản không cho hắn cơ hội. Khí tràng của anh đâu phải Mạnh Viễn Sanh có thể đỡ được? Mới nói vài câu đã khiến Mạnh Viễn Sanh bị ép đến không giấu nổi nữa.

"WC?" Văn Việt như chợt nhớ ra điều gì, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt gần như không nhìn thấy: "Các người chọn chỗ trốn cũng thật giống phong cách của Cố tổng."

Dứt lời, anh lập tức xoay người đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Mồ hôi túa ra đầy trán Mạnh Viễn Sanh, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

Mấy năm nay, hắn giao tiếp không ít người trong giới giải trí muôn hình vạn trạng, sau khi bước chân vào nghề cũng rèn luyện được kha khá, đến cả những vị đại lão hào môn anh cũng có thể đối đáp lưu loát.

Hắn vốn nghĩ ứng phó với Văn Việt chắc cũng không khó, nhưng không ngờ con người này lại khủng khiếp đến vậy. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến hắn rối loạn trận tuyến.

Khó trách, một người mạnh mẽ như Cố tổng, cũng có thể bị anh tổn thương sâu đến thế.

Nghĩ đến đây, khát vọng muốn bảo vệ Cố Tinh Thời trong lòng Mạnh Viễn Sanh càng trở nên mãnh liệt.

Lúc này, Trình Tân đang buồn rầu ngồi xổm trong WC.

Ngoài cửa, Cố Tinh Thời bất đắc dĩ gọi: "A Tân, cậu ổn chưa vậy?"

Trình Tân ấp úng nói: "Cái đó... Ờm...Tôi bị tiêu chảy một chút..."

Cố Tinh Thời: "......"

Nhưng cậu cũng chỉ đành khoanh tay đứng ngoài tiếp tục chờ.

Trình Tân vừa mới nhẹ nhõm thở phào thì liền nhận được tin nhắn của Mạnh Viễn Sanh. Văn Việt đang đi về phía WC.

Trình Tân: "!!!"

Hơi thở còn chưa kịp thả ra hết, đã lập tức nghẹn lại giữa chừng, hoảng loạn lao ra khỏi WC, túm lấy Cố Tinh Thời muốn kéo đi luôn.

Cố Tinh Thời lập tức nhíu mày: "Cậu không tiêu chảy nữa à?"

Trình Tân: "Kéo xong rồi!"

Cố Tinh Thời: "... Ừ, được thôi."

 nói xong liền định quay về đại sảnh yến tiệc, lại bị Trình Tân kéo lại lần nữa: "Cố tổng, hay là... hay là mình ra hoa viên dạo một vòng đi?"

Cố Tinh Thời thẳng thừng từ chối: "Mùa đông rồi, hoa viên toàn cành khô lá trụi, ra đó làm gì, không đi."

Trình Tân lập tức nghẹn lời, đành cắn răng gượng gạo nói: "Trong đại sảnh đông người quá, không tiện nói chuyện..."

Cố Tinh Thời nhìn  nghi hoặc: "Mấy trường hợp thế này chẳng phải cậu luôn là người đứng im không nói gì sao? Có chuyện gì liên quan đến cậu?"

Trình Tân: "......"

Ngay lúc đó, Văn Việt sải bước đi tới.

Cố Tinh Thời có hơi bất ngờ: "Văn tổng?"

Trình Tân thì đang còn vắt óc suy nghĩ lý do, thấy người đến liền như thỏ nhảy lên trước che chắn cho Cố Tinh Thời, mở miệng chính là một câu không thể lúng túng hơn: "Văn tổng đích thân đi WC ạ?"

Cố Tinh Thời: "......"

Văn Việt: "......"

Trình Tân nói xong liền chỉ muốn bịt luôn miệng mình lại, nhưng vẫn cố cắn răng cười gượng: "Ngài bận rộn thế mà còn tự mình đi WC, vậy chúng tôi không làm phiền nữa..."

Nói xong liền định kéo Cố Tinh Thời chuồn đi.

Không ngờ Văn Việt lại nói thẳng với Cố Tinh Thời: "Cố tổng, tôi đến tìm em đấy. Nghe nói gần đây em đang tìm đơn vị phát hành?"

Cố Tinh Thời kinh ngạc nhìn anh.

Văn Việt dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi vừa mới thu mua một công ty phát hành. Bộ phim này tôi rất xem trọng, có lẽ chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác."

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!

Cố Tinh Thời vừa mừng vừa sợ.

Không nói chuyện khác, chỉ riêng việc bộ phim này do chính Văn Việt đầu tư, mà công ty phát hành lại là của nhà anh, kiểu gì cũng không thể hố chính lãnh đạo bỏ tiền ra được!

Vì vậy cậu không chút do dự hất tay Trình Tân ra, nhiệt tình mời mọc: "Vậy thì tốt quá! Văn tổng, hay là chúng ta ra hoa viên nói chuyện đi. Trong đại sảnh đông người quá, không tiện bàn chuyện..."

Trình Tân: "???"

Văn Việt nhàn nhạt liếc Trình Tân một cái, vui vẻ đồng ý: "Được thôi."

Trơ mắt nhìn hai người sóng vai rời đi, Trình Tân tức đến nỗi mũi cũng vểnh lên.

A a a a a!!!

Văn Việt, anh đúng là trà xanh đội lốt tổng tài!!!

-

Công ty phát hành bị Văn Việt thu mua tên là Âm Lộc, người phụ trách tên là Ân Dũng. Sau khi bị tập đoàn lớn như Văn thị thâu tóm, Ân Dũng liền ôm chí lớn muốn tạo nên thành tích, chứng minh năng lực.

Vậy nên khi được Văn tổng đích thân gọi giao nhiệm vụ phát hành một bộ phim, còn yêu cầu giữ cả tuyến rạp chủ lực, phản ứng đầu tiên của Ân Dũng là: Đây chắc chắn là bài kiểm tra năng lực!

Thế là anh ta không chút do dự gật đầu nhận việc.

Nhưng đến khi nhận được tài liệu bộ phim, Ân Dũng lập tức trợn tròn mắt.

Phim kinh dị kinh phí thấp. Đạo diễn mới. Biên kịch mới. Nam chính là tân binh. + Nữ chính là thảm họa màn ảnh chuyên đóng phim hạng ba.

Đây là tổ hợp debuff kéo căng cả bảng chỉ tiêu phòng vé!!

Cái này mà cũng gọi là khảo nghiệm? Đây rõ là đánh úp nhau thì có!

Ân Dũng suýt nữa nhổ hết tóc trên đầu, thật sự không biết nên bắt tay từ đâu.

Nhưng hợp đồng đã ký, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo kế hoạch tuyên truyền như thường lệ, bước đầu tiên là thiết kế poster khái niệm cho phim.

Không thể không nói, khi poster hoàn thành, hắn thật sự bị kinh diễm một trận.

Đặc biệt là poster của nam nữ chính.

Trong bối cảnh u tối, Tần Văn và Bước Ngàn Hơi đứng đối diện, chỉ lộ nửa khuôn mặt, ánh mắt chăm chú nhìn nhau.

Tạo hình góc nghiêng phô bày hoàn hảo cấu trúc gương mặt của cả hai, càng miễn bàn đến sức biểu cảm và chiều sâu cảm xúc mà họ thể hiện, mười phần chuyện xưa, mười phần gợi mở.

Ân Dũng nhìn poster xong liền nghĩ: Biết đâu cũng không đến mức thảm hại như vậy?

Thế nhưng, vừa đăng poster lên thị trường, lập tức gây ra một trận sóng gió.

【WTF?! Bên đoàn phim này trong đầu nghĩ cái gì mà lại để Bước Ngàn Hơi làm nữ chính?!】

【Cười chết mất, với kỹ thuật diễn của Bước Ngàn Hơi thì sợ là biến phim kinh dị thành phim hài rồi còn gì!】

【Xem cô ta diễn trên TV thôi đã thấy khổ sở rồi, không tưởng tượng nổi lên màn ảnh rộng sẽ thảm thế nào!】

Fan của Bước Ngàn Hơi lập tức không phục:

【Chưa xem mà đã phán kỹ thuật diễn dở? Rõ ràng trong poster Bước Ngàn Hơi thể hiện rất tốt mà! Quá đẹp luôn!!】

【Cô ấy nói trên Weibo rồi, kỹ thuật diễn đã tiến bộ rất nhiều, đạo diễn còn khen mà!】

【Dù sợ phim kinh dị, nhưng chỉ vì Bước Ngàn Hơi, tôi nhất định sẽ kéo bạn trai đi xem để ủng hộ!】

Anti-fan chế giễu:【Lần đầu tiên thấy lấy poster để chứng minh kỹ thuật diễn tốt =)) Cạn lời luôn!】

【Ha ha ha, tự lừa mình lừa người làm gì, tỉnh lại đi!】

【208 nhóm toàn thế, kỹ thuật diễn dở, không chuyên nghiệp, chẳng có gì ngoài biết marketing. Tôi nói thẳng phim này chết chắc!】

......

Trong chốc lát, trên mạng anti-fan và hắc thủ ồn ào náo loạn.

Tuy độ chú ý của bộ phim có tăng lên thật, nhưng ngoài fan cứng của Bước Ngàn Hơi, đa phần khán giả đều tỏ vẻ: "Nhìn poster cũng ổn, chắc đi rạp xem cũng được."

Trớ trêu thay, đúng lúc này, giải Cây Chổi Vàng năm nay cũng công bố kết quả. Và Bước Ngàn Hơi không phụ sự kỳ vọng của công chúng, ba năm liên tiếp được vinh danh!

Mạng xã hội lập tức bùng nổ.

【Ha ha ha ha ha ha, năm thứ ba đoạt Cây Chổi Vàng, ngoài Bước Ngàn Hơi ra còn ai có thể đạt được thành tựu này nữa? 】

【Ban đầu xem poster còn có chút tò mò, nghĩ bụng lúc đó sẽ đi xem thử. Giờ thì thôi, một tấm vé xem phim cũng là tiền mà. 】

Ân Dũng lại chỉ muốn vò đầu bứt tóc.

Đúng lúc ấy, hắn bỗng nhớ ra trong nội bộ tập đoàn có lưu truyền một lời đồn kỳ lạ, gọi là ặp chuyện không quyết, tìm lão Tôn.

Nghe nói ở Điềm Chanh Video có một vị phó tổng họ Tôn, chỉ cần có chuyện khó giải quyết, tìm đến ông ấy là kiểu gì cũng được hóa giải, thậm chí còn có thể từ họa được phúc, được thăng chức tăng lương.

Ban đầu Ân Dũng không tin chuyện mê tín kiểu này. Nhưng không chịu nổi lời đồn này lan rộng quá mức, thậm chí có không ít trưởng bộ phận ra mặt làm chứng. Lâu dần, hắn cũng bắt đầu dao động.

Vừa tra một cái, phát hiện vị Tôn tổng kia lại đúng là người phụ trách dự án phim《 Quỷ Môn 》. Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, vội vàng gọi điện thoại.

Tôn Hồng Phi vừa nghe hắn là người phụ trách truyền thông liền tỏ ra nhiệt tình.

Ân Dũng ấp úng kể lại khó khăn hiện tại của mình.

Không ngờ Tôn Hồng Phi nghe xong liền chân thành nói: "Tiểu Ân à, cậu hiểu nhầm Văn tổng rồi!"

Ân Dũng lập tức chăm chú lắng nghe: "Tôn tổng, ngài nói đi."

Tôn Hồng Phi: "Văn tổng nào có khảo nghiệm gì cậu đâu, đây rõ ràng là đưa công lao lớn cho cậu mà!"

Ân Dũng: "...A?"

Tôn Hồng Phi: "Cậu biết nhà làm phim bộ này là ai chứ?"

"Biết, là tổng Nhạc Thế Cố tổng." – Ân Dũng nói xong, lại chần chừ: "Nghe nói cậu ấy với Văn tổng..."

"Cố tổng với Văn tổng tuyệt đối không chia tay!!" Tôn Hồng Phi buột miệng, rồi ho nhẹ một tiếng, đổi giọng: "Ý tôi là, lãnh đạo nói chúng ta không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải nghĩ sâu xa hơn."

Ân Dũng: "...A??"

"Cậu nghĩ xem, vì sao Văn tổng lại giao phát hành cho chính người một nhà làm, còn nhất định giữ quyền phát hành? Vì cậu ấy biết rõ năng lực của Cố tổng mạnh cỡ nào, cũng tin chắc bộ phim này sẽ rất xuất sắc. Cho nên muốn nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

"Giữ lại quyền phát hành ấy hả, chẳng qua là sợ cậu không để tâm, lỡ làm hỏng một bộ phim hay thôi!"

"Văn tổng không phải kiểu người lún sâu vì yêu đâu!"

Ân Dũng: "...A???"

Tôn Hồng Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thì thế này đi, cậu trực tiếp đến phim trường xem thử, gặp tận mắt rồi sẽ hiểu."

Ân Dũng hơi do dự, nhưng rất nhanh liền cắn răng đồng ý.

Khi hắn xuống máy bay, chính Tôn Hồng Phi đích thân ra đón. Hai người hàn huyên một hồi, rồi cùng lên xe.

Chỉ là, vừa bước lên xe, Ân Dũng liền bị phần nội thất bên trong làm cho hoảng hồn...

Chỉ thấy trên kính chiếu hậu treo một chiếc bát quái trận cực lớn, còn bên trong xe thì dán đầy bùa chú khắp nơi. Ân Dũng vừa ngồi xuống đã cảm thấy mông có gì cộm cộm, thò tay xuống dưới thì lôi ra được một thanh kiếm gỗ đào.

Hắn cười gượng: "Tôn tổng, không lẽ đạo cụ trên xe bị mang nhầm ra đây rồi?"

"Không có, không có." Tôn Hồng Phi vừa lái xe, vừa thản nhiên đáp: "Đây là xe của đạo diễn."

Ân Dũng: "......?"

Tuy còn chưa chính thức bước vào phim trường, nhưng Ân Dũng đã bắt đầu có một dự cảm rất xấu.

Tôn Hồng Phi dẫn hắn đi thẳng một đường đến quỷ thôn.

Cả thôn trang hoang tàn đổ nát, con đường u ám toát ra khí lạnh lẽo âm trầm.

Ân Dũng ngồi trong xe mà nhìn ra còn thấy rợn cả người, nhưng sau đó lại hưng phấn: "Cảnh thật này quá đỉnh. Chỉ riêng bối cảnh thôi đã đủ dọa người rồi, có thể tận dụng làm điểm nhấn truyền thông."

"Đừng vội." Tôn Hồng Phi cười đầy hàm ý: "Chuyện kinh dị nhất của đoàn phim chúng tôi, cậu còn chưa được thấy đâu!"

Ân Dũng: "......"

Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy nụ cười của Tôn Hồng Phi có gì đó lạnh lạnh, khiến hắn không khỏi rùng mình.

Sau khi xuống xe, Tôn Hồng Phi đưa Ân Dũng đi gặp đạo diễn Bùi Trác Chi.

Tôn Hồng Phi chào hỏi đầy thân quen: "Bùi đạo, hôm nay quay cảnh gì vậy?"

Bùi Trác Chi ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt dưới vành mũ, giọng yếu ớt: "Cảnh nữ chính giết nam chính."

Tôn Hồng Phi mừng rỡ: "Thế thì vừa khéo."

Theo tiếng hắn vừa dứt, Bước Ngàn Hơi và Tần Văn đã thay xong phục trang, cùng nhau đi tới.

Lúc chụp poster trước đó, Ân Dũng đã gặp qua hai người. Soái ca mỹ nữ, dĩ nhiên không cần nhiều lời. Dù có mặc loại trang phục rách rưới của nhân vật, lại còn hóa trang bị thương, cũng không làm giảm đi ánh hào quang của họ, trong bóng tối vẫn cứ rực rỡ đến lóa mắt.

Ngay lúc Ân Dũng đang thưởng thức dung mạo hai người thì Bùi Trác Chi đột nhiên, như sấm đánh không kịp bịt tai, từ dưới ghế lôi ra một chiếc áo choàng dính đầy bùa chú, gắt gao trùm lên người mình.

Những nhân viên khác cũng lập tức móc ra nào giá chữ thập, nào ngọc Quan Âm, nào tỏi (?!), các loại đồ vật phòng thân.

Ngay cả Tôn Hồng Phi đứng bên cạnh cũng ôm lấy một tượng Kim Cương, vừa ôm vừa lẩm bẩm khấn vái.

Ân Dũng: "?"

Lúc này, Bước Ngàn Hơi và Tần Văn đã đứng vào vị trí quay phim.

Sau một khoảng điều chỉnh ngắn ngủi, Bùi Trác Chi vung tay hô: "3, 2, 1, action!"

Ân Dũng: "??"

Khoan đã!

Quay luôn rồi sao?

Chẳng lẽ không cần diễn thử trước à??

Nhưng ngay giây kế tiếp, hắn đã thấy thân thể Bước Ngàn Hơi đột ngột vặn vẹo thành một hình dáng không thể tưởng tượng nổi, cổ họng phát ra âm thanh quái dị, mười đầu ngón tay thì như bị mười người khác nhau điều khiển, vặn vẹo méo mó thành hình dạng phi nhân loại.

Ân Dũng: "!!!!!"

Cái thứ quỷ quái gì đây!!!

Cảnh quay này kéo dài năm phút, mà đầu óc của Ân Dũng cũng trống rỗng đúng năm phút.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Tôi đang làm gì thế này??

Đến khi cảnh cuối cùng kết thúc, Bùi Trác Chi lập tức bật dậy: "Tán tán tán! Mau tán!!"

Cứ như thể vừa giải trừ chú ngữ, Bước Ngàn Hơi khi nãy còn đang vặn vẹo lập tức khôi phục thành hình người, nhảy chân sáo chạy về phía bọn họ: "Đạo diễn Bùi, hôm nay tôi diễn thế nào? Lúc nãy tôi còn vừa nghĩ ra một ý tưởng mới nữa đó, tôi cảm thấy có thể diễn lại một lần......"

"Đều... đều nghe cô." Bùi Trác Chi lắp bắp, trùm áo choàng lên người càng kín hơn một chút.

Ánh mắt Bước Ngàn Hơi lướt tới Ân Dũng: "Anh là......"

Ân Dũng tức thì "cộp cộp cộp" lùi liền ba bước.

Lùi rồi hắn mới phản ứng lại, chẳng phải vậy là quá thất lễ sao?

Một đại mỹ nữ như Bước Ngàn Hơi, nào từng chịu uất ức thế này, chắc chắn sẽ nổi giận...

Ngay lúc hắn còn đang nghĩ nên xin lỗi thế nào.

Ai mà ngờ, Bước Ngàn Hơi không những không tức giận, ngược lại còn vui mừng nhìn hắn: "Anh có phải cũng cảm thấy đoạn diễn vừa rồi của tôi rất hay không?"

"Hả?" Ân Dũng sững người giây lát, rồi lập tức gật đầu lia lịa. "Diễn thực sự rất tuyệt!!"

Bước Ngàn Hơi nghe vậy thì mãn nguyện quay trở về.

Ân Dũng trong lòng vẫn còn chấn động không thôi.

Một đại mỹ nữ diễm lệ như vậy, mà trong phim kinh dị lại dám không màng hình tượng để diễn xuất hết mình, đây chẳng phải là chuyên nghiệp? Chẳng phải là diễn xuất đỉnh cao hay sao?!

Ân Dũng nhớ lại những bình luận trên mạng trước đó, trong lòng không nhịn được mà muốn kêu oan thay cho Bước Ngàn Hơi!

Bên cạnh, Tôn Hồng Phi mỉm cười nhìn hắn: "Sao? Tôi nói có sai đâu!"

Ân Dũng gật đầu thật mạnh, đầy tin tưởng nói: "Tôn tổng, ngài cứ yên tâm! Tôi đã biết nên tuyên truyền thế nào rồi!"

Vừa trở về Kinh Thị, Ân Dũng lập tức lao vào công tác tuyên truyền. Dựa vào cuộc chiến fan–anti trước đó, hắn tung chiêu muốn khen phải chê trước, thành công đẩy nhiệt độ đề tài lên cao một lần nữa.

Chiêu này đúng là rất mạo hiểm, bởi vì tất cả đều đặt cược vào năng lực diễn xuất của Bước Ngàn Hơi.

Nếu sau khi phim ra rạp, diễn xuất của cô ấy vượt mong đợi, thì chẳng những phim được lợi, mà bản thân cô ấy cũng sẽ thu về một lượng lớn sự chú ý; nhưng ngược lại, toàn bộ tuyên truyền trước đó sẽ phản tác dụng, kéo cả phim xuống theo.

Trong một thời gian ngắn, cả giới đều nói hắn điên rồi. Có người còn cá cược rằng lần này Văn Việt sẽ lỗ sạch vốn.

Chỉ có những ai từng xem đầy đủ bản phim mới như Ân Dũng mới biết, này hoàn toàn là một thương vụ chắc thắng, không có khả năng lỗ.

Điều đáng tiếc duy nhất là, cho dù hắn có nghĩ đủ mọi cách, thì độ hot của đề tài này cũng đang dần nguội lại.

Sau cơn bùng nổ của dòng lưu lượng, Ân Dũng lại bắt đầu thấy hụt hẫng và mất mát.

Giá như có một đề tài mới nào đó có thể tiếp tục kế thừa độ hot này thì tốt quá...

Nhưng ngay sau đó, chính hắn cũng thấy bản thân thật quá tham lam.

Đối với một bộ phim điện ảnh mà nói, có thể gặp được một điểm tuyên truyền mạnh như vậy đã là ông trời cho cơm ăn rồi, vậy mà hắn còn muốn thêm nữa, khác gì lòng tham không đáy?

Ân Dũng ra sức điều chỉnh lại thái độ, chuẩn bị triển khai đợt tuyên truyền tiếp theo.

Đột nhiên, một cấp dưới vội vã chạy vào: "Ân tổng! Mau xem hot search đi ạ!"

Ân Dũng mở hot search ra, đầu lập tức "Ong" một tiếng, như bị sét đánh.

#Phong Đình Vân phim mới phát biểu quan điểm tại Liên hoan phim Hi Bá, Tần Văn đoạt giải Nam phụ xuất sắc nhất#

#Sau 12 năm, diễn viên nam Hoa Quốc lần nữa giành Nam phụ xuất sắc nhất #

#Diễn xuất của Tần Văn trong phim mới, khán giả mong chờ 《 Quỷ Môn 》#

Ân Dũng: "!!!"

Hắn có làm gì đâu?! Mà độ hot lại rơi rào rào xuống đầu mình như mưa thế này?!

Má nó chứ, ông trời thấy mình ăn cơm trắng không có gì kèm, liền cho thêm một đĩa đồ ăn hả trời!!!

Ân Dũng cảm thấy cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, vội vàng gọi điện cho Tôn Hồng Phi: "Tôn... Tôn tổng, ngài xem hot search chưa?"

Giọng Tôn Hồng Phi cực kỳ bình tĩnh: "Xem rồi."

Ân Dũng: "Tôi... tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ?"

"Bình tĩnh." Tôn Hồng Phi chậm rãi nói, giọng mang theo chút thâm sâu: "Tôi đã nói rồi, phải tin tưởng Cố tổng, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cậu ấy."
 

Bình Luận (0)
Comment