Văn Việt có phần thất thần, vừa nghe mọi người xung quanh tâng bốc nịnh hót, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ.
Một buổi tiệc như thế này, đối với anh mà nói vốn chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng hôm nay lại khiến anh có chút mong chờ, thậm chí cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp hơn thường ngày.
Mãi đến khi một người hầu bước tới bên cạnh, khẽ giọng nói: "Văn tổng, xe của Cố tổng đã đến."
Lông mày Văn Việt khẽ động, anh giơ tay ra hiệu xin lỗi với những người đang trò chuyện xung quanh: "Chư vị, thứ lỗi tôi thất lễ một lát."
Nói xong, anh đứng dậy rảo bước đi ra ngoài.
Tuy nhìn qua thì chẳng khác gì thường ngày, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, bước chân của anh hôm nay dường như có phần gấp gáp, sải bước cũng lớn hơn bình thường.
Ra đến đại sảnh, anh liền thấy Cố Tinh Thời đang bước vào, theo sau là Tần Văn và Thịnh Việt Thanh.
Cố Tinh Thời hôm nay ăn mặc khiến anh sáng cả mắt.
Bộ vest phong cách cổ điển Anh Luân phối sơ mi thắt cà vạt kim tuyến, càng làm nổi bật phần cổ thanh tú mảnh dài của cậu.
Thiết kế vest cắt may tinh xảo ôm sát vòng eo nhỏ gọn, mỗi cử động giơ tay đều để lộ chiếc đồng hồ nạm ngọc lục bảo trên cổ tay.
Ánh mắt Văn Việt khẽ dao động.
Anh nhận ra chiếc đồng hồ này chính là món quà anh từng nhờ Đường Lăng thay mặt tặng cho Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời đeo đồng hồ đó. Chẳng lẽ...
Còn chưa kịp vui mừng, ánh mắt anh đã bị hai người đi hai bên trái phải của Cố Tinh Thời hút lấy, hệt như hai vị môn thần sát khí đằng đằng.
Tần Văn mỉm cười: "Văn tổng, hân hạnh gặp lại."
Thịnh Việt Thanh cũng nhã nhặn chào hỏi: "Văn tổng, hân hạnh."
Văn Việt: "......"
Tuy rằng cả hai đều mang dáng vẻ ôn hòa, nhã nhặn lễ độ, nhưng anh luôn cảm thấy, như thể mình bị hai con mãnh thú rình rập, ánh mắt lạnh như băng dõi theo từng động tác của mình.
Ngay cả Tôn Hồng Phi đứng phía sau anh cũng cảm thấy rõ rệt sự căng thẳng này.
Hắn nhỏ giọng nói với Đường Lăng: "Nói câu này có hơi khó nghe, nhưng hiện tại Văn tổng trông cứ như ông bố dượng xui xẻo đang bị hai đứa con riêng canh chừng nghiêm ngặt ấy..."
Đường Lăng: "......"
Anh có biết đang đứng trước mặt ai không? Mà cũng dám nói ra mấy lời thế này!
Cũng may lúc đó, Cố Tinh Thời kịp thời lên tiếng hòa giải, giúp xua tan bầu không khí ngột ngạt.
Tần Văn và Thịnh Việt Thanh tuy không cam lòng, nhưng vẫn chịu rút lui về đứng phía sau cậu.
Tôn Hồng Phi không nhịn được cảm thán: "Chậc chậc. Nhìn đi, Cố tổng vẫn là che chở Văn tổng mà. Cảm giác hai người sắp làm hòa đến nơi rồi ấy chứ!"
Đường Lăng: "......"
Văn Việt dựa vào lợi thế chiều cao, lạnh nhạt liếc nhìn hai người Tần Văn và Thịnh Việt Thanh một cái, không để lộ chút cảm xúc nào, rồi đứng sát bên Cố Tinh Thời, nhẹ giọng nói: "Chúng ta vào trong trước đi."
Tần Văn và Thịnh Việt Thanh: "!!!"
Tôn Hồng Phi thì thầm đầy cảm khái: "Chỉ là một màn giao đấu ngắn ngủi, vậy mà tôi cứ có cảm giác như đang xem một vở kịch gia đình đầy cẩu huyết..."
Đường Lăng: "......"
Làm ơn câm miệng giùm đi. Tôi thật sự không dám nhìn thẳng mặt Văn tổng nữa rồi.
Văn Việt dẫn Cố Tinh Thời tiến vào hội trường, vừa đi vừa giới thiệu sơ qua các vị khách mời tham dự buổi tiệc hôm nay.
Khi hai người họ cùng bước vào sảnh lớn, trong tích tắc, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
Bị nhiều ánh nhìn với đủ loại tâm tư soi mói như vậy bao vây, đến cả Tần Văn và Thịnh Việt Thanh những người vốn đã quen đứng dưới ánh đèn sân khấu cũng cảm thấy có phần không thoải mái. Thế nhưng Cố Tinh Thời lại vẫn vô cùng bình thản, thậm chí còn có thể vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với Văn Việt, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.
Những người có mặt trong hội trường hôm nay, gần như ai cũng từng nghe qua những tai tiếng giữa Văn Việt và Cố Tinh Thời. Không ít người còn giống như Nguyễn Nghị vẫn luôn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người chỉ là đồn đoán hoặc có giới hạn.
Thế nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến thái độ ân cần chưa từng thấy của Văn Việt, tất cả mọi người đều âm thầm chấn động trong lòng.
Lại nhìn Cố Tinh Thời thong dong bình thản như thế, đây mà là chim hoàng yến được nuôi trong lồng ư? Rõ ràng chính là bạch nguyệt quang trong lòng Văn tổng, người mà anh khát cầu mà không được!
Mọi người trên mặt thì tỏ ra khách sáo, nhưng trong lòng lại đồng loạt âm thầm đánh giá lại cục diện một lần nữa.
Văn Việt đưa Cố Tinh Thời đi thẳng tới khu vực trung tâm, dẫn cậu đến vị trí chủ tọa, đích thân giới thiệu: "Vị này là tổng giám Lan Ủng Ngọc của Kinh Ảnh Lan gia."
Đó là một quý bà được bảo dưỡng cực kỳ tốt, dung mạo diễm lệ, khí chất quý phái ung dung, trông như mới ngoài ba mươi. Bà ta còn chưa đợi Văn Việt giới thiệu xong, đã chủ động bật cười: "Vị này chắc là Cố tổng? Quả nhiên tuấn tú nho nhã. Tôi đã sớm nghe Văn tổng nhắc tới cậu rồi. Đều là người một nhà cả, đừng khách sáo, gọi tôi là Lan tỷ là được."
Cố Tinh Thời hơi bất ngờ trước sự thân thiện của bà ấy, dù sao thì trước đây cậu chưa từng có bất kỳ giao thiệp nào với người phụ nữ này.
Hệ thống: 【Hây dà, chuyện này bình thường thôi mà. Ai bảo gần đây bà ấy vẫn luôn đẩy thuyền CP của cậu với Văn Việt chứ!】
Cố Tinh Thời: 【??? 】
Hệ thống: 【Lan Ủng Ngọc trong giới có một biệt danh là Hoa lan bọ ngựa, chính là kiểu phụ nữ giống như bọ ngựa hoa lan, kết đôi rồi thì nuốt luôn bạn đời.】
【Bà ấy đã kết hôn tổng cộng bốn lần. Mỗi lần đều kết thúc bằng việc nuốt sạch tài sản của chồng, và mỗi lần cưới là một lần bước lên cao hơn. Đến lần cuối cùng, bà ta trực tiếp nuốt trọn Kinh Ảnh Film, trở thành đại lão có tầm ảnh hưởng trong giới khiến người ta vừa sợ vừa khâm phục.】
【Nhưng thật ra thì cũng không thể trách Lan Ủng Ngọc được. Bà ấy mỗi lần đều thật lòng muốn kết hôn vì tình yêu. Lần đầu bị chồng phản bội, bà rơi lệ đuổi hắn ra khỏi nhà, lần hai gặp phải bạo lực gia đình, bà rơi lệ tiễn hắn vào tù, lần ba thì chồng nghiện cờ bạc, còn lần tư lại muốn chiếm đoạt sản nghiệp của bà... Nhưng tất cả những người đó đều không có bản lĩnh bằng bà ấy, cuối cùng đều trở thành chất dinh dưỡng nuôi lớn sự nghiệp của bà.】
【Lúc đầu Lan Ủng Ngọc còn thấy khó chịu, nhưng giờ bà ấy đã nghĩ thông rồi. Nếu mình không có được tình yêu mỹ mãn, vậy thì đi chơi đùa tình yêu mỹ mãn của người khác cũng được. Có thể nói, chuyện tình giữa cậu và Văn Việt nổi như vậy, bà ấy cũng góp công không nhỏ trong việc lan truyền CP đó.】
Cố Tinh Thời: 【......】
Hệ thống: 【Bất quá, dù bà ấy thích đẩy thuyền, nhưng rất ghét cái kiểu tình yêu thố ti hoa, nghĩa là một bên yếu đuối phụ thuộc vào bên kia. Chỉ cần nhận ra kiểu yêu đương đó, bà ấy sẽ lập tức quay xe.】
Cố Tinh Thời: 【Ồ, vậy thì vẫn là kiểu cường x cường.】
Hệ thống: 【Khụ khụ... Có thể hiểu vậy.】
Lúc này, Lan Ủng Ngọc đã nhanh miệng nói tiếp: "Văn tổng trước nay không thích tham gia mấy buổi tiệc tùng kiểu này, lần này lại chủ động tổ chức yến hội, ban đầu bọn tôi còn tưởng mặt trời mọc từ hướng Tây. Thì ra là vì Cố tổng."
Câu nói này nghe qua thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần ngẫm kỹ sẽ thấy có vấn đề, chẳng khác nào ám chỉ tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay đều chỉ là công cụ để Văn tổng lấy lòng Cố Tinh Thời. Nếu ai đó có lòng dạ sâu sắc, rất có thể sẽ để bụng.
Văn Việt khẽ nhíu mày, đang định mở miệng...
Cố Tinh Thời liền cười khanh khách nói: "Lan tỷ cũng đừng trêu chọc tôi, chỉ là tôi vận khí tốt thôi. Lần đầu tiên đã đuổi kịp kỳ cảnh mặt trời mọc từ hướng Tây, xem ra hôm nay phải đi mua vé số mới được."
Chỉ một câu đùa nhỏ liền nhẹ nhàng hóa giải bầu không khí lúng túng tại hiện trường.
Lan Ủng Ngọc vừa dứt lời cũng nhận ra mình nói không ổn, không ngờ Cố Tinh Thời phản ứng nhanh như vậy, lời đáp trả không chỉ đúng lúc mà còn khéo léo, khiến ai nấy đều cảm thấy dễ chịu.
Vốn dĩ bà chỉ cảm thấy CP này vui vui nên muốn trêu ghẹo một chút, vậy mà bây giờ thật sự bắt đầu nhìn Cố Tinh Thời với con mắt khác. Hơn nữa, gương mặt của Cố Tinh Thời đúng thật khiến người ta nhìn là thấy vui vẻ.
Thế là bà lập tức cười nói: "Vậy thì chị cũng cọ ké tí vận may của Tiểu Cố, sau này có hợp tác thì cũng đừng quên chị nhé."
Cả hội trường đều sững sờ.
Lan Ủng Ngọc nhìn thì có vẻ dễ tính, nhưng trên thương trường lại là một nữ cường nhân chính hiệu. Trước nay chỉ có người khác tìm đến xin hợp tác với bà, nào ngờ Cố Tinh Thời mới nói đôi ba câu đã khiến bà chủ động mở lời?
Ngay cả người đàn ông đứng bên cạnh bà, từ nãy giờ luôn cúi đầu không có chút cảm giác tồn tại nào, lúc này cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Thời.
Hệ thống thình lình nhắc nhở:【Đây là em trai của Lan Ủng Ngọc, Lan Càng. Đừng nhìn hắn dung mạo bình thường mà xem thường, cậu ta là nhân vật tàn nhẫn chính hiệu đấy. Có điều cậu ta là kiểu cuồng chị gái cực đoan. 】
Cố Tinh Thời lập tức hiểu rõ. Cậu thoải mái bắt tay với Lan Càng, thái độ tự nhiên, còn chân thành nói: "Lan tổng có đôi mắt thật xinh đẹp!"
Lan Càng lập tức nhíu mày.
Mọi người xung quanh, vốn đang âm thầm đố kỵ việc Cố Tinh Thời dễ dàng chiếm được sự ưu ái của Lan Ủng Ngọc, lúc này đều vui sướng khi thấy người gặp nạn.
Ai cũng biết, so với vẻ đẹp tuyệt sắc của Lan Ủng Ngọc, Lan Càng chỉ có thể coi là tướng mạo bình thường. Hắn từng bị nghi ngờ không phải con ruột của Lan gia, lại còn vì gương mặt mà sinh lòng tự ti. Đặc biệt là đôi mắt bị cận nặng, lúc nào cũng như mắt hí.
Cố Tinh Thời đây là đang vỗ ngựa nhưng đập nhầm vào chân ngựa rồi?
Không ngờ Cố Tinh Thời chẳng những không hề bối rối, ngược lại càng chắc chắn hơn: "Thật đấy, mắt của Lan tổng giống hệt mắt của Lan tỷ! Nhìn qua là biết hai người là ruột thịt!"
Biểu cảm lạnh nhạt trên mặt Lan Càng lập tức tan rã: "Thật sao?"
Cố Tinh Thời: "Thật mà, không tin anh hỏi Văn tổng xem?"
Văn Việt: "......"
Nhưng đối mặt với hai gương mặt chờ mong kia, anh chỉ có thể yên lặng gật đầu: "... Xác thực có chút giống."
Lan Ủng Ngọc cũng kinh ngạc nói: "Tiểu Cố ánh mắt thật lợi hại, hồi nhỏ mắt Tiểu Càng đúng là y đúc chị. Sau này lớn lên mới bị cận, nhưng nếu nhìn kỹ, hình dáng vẫn là giống đấy."
Lan Càng nghe xong lời chị gái, gương mặt như bừng sáng, ánh mắt nhìn Cố Tinh Thời cũng dịu đi thấy rõ.
Mọi người: "???"
Cái này, mà cũng được á??!
Đúng lúc này, một tràng cười sang sảng vang lên: "Lão phu đến muộn, mong chư vị đừng trách!"
Cố Tinh Thời nhìn theo, chỉ thấy một lão nhân tóc bạc trắng, thân hình mập mạp, đang bước nhanh về phía bọn họ.
Vừa thấy ông xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy: "Chiêm tổng."
Người này chính là Chiêm Đức Dân, nhà sáng lập của tập đoàn đầu tư Thao Thịnh, một trong những đại lão đứng đầu giới tài chính.
Hệ thống: 【 Ký chủ ký chủ! Đây chính là đại BOSS của hôm nay đó!! 】
【Đừng nhìn ông ta ăn mặc giản dị, cử chỉ cũng gần gũi dễ gần, kỳ thực lại là một con hổ đội lốt cười, không biết bao nhiêu người từng bị vẻ ngoài của ông ta lừa gạt. Tính cách cực kỳ đa nghi, rất khó lay động nhưng ông ta cũng không phải không có nhược điểm... 】
【 Ông ta mê câu cá, lý luận đủ kiểu, tri thức chuyên sâu nhưng mỗi lần câu đều tay trắng trở về. Mấu chốt là ông ta thích khoe, cực kỳ thích khoe! 】
Cố Tinh Thời: 【 À, là loại câu bằng miệng à? 】
Hệ thống: 【... Ký chủ cậu cũng quá biết nói đùa. 】
Vì thế, đúng lúc Chiêm Đức Dân lại bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về một lần câu cá đại bại nhưng vẫn vinh quang của mình, Cố Tinh Thời ngay lập tức tiếp lời bằng thái độ chân thành và ánh mắt lấp lánh như thật sự ngưỡng mộ.
Hơn nữa, cậu khen ngợi từng câu đều tinh chuẩn mà đánh trúng chỗ ngứa của đối phương, mỗi một lời đều vừa đủ, lại không lộ vẻ tâng bốc quá đáng.
Chiêm Đức Dân chưa từng được khen đến mức thoải mái như vậy, nhìn Cố Tinh Thời mà ánh mắt đều mang theo vài phần từ ái, một câu Tiểu Cố lại Tiểu Cố, đến đối với cháu ruột của mình cũng chưa chắc đã thân thiết như thế.
Mọi người: "???"
Ngay cả Chiêm tổng mà cũng bị chinh phục rồi??
Cố Tinh Thời rốt cuộc có phải thật sự hạ cổ người ta không đấy???
Nguyễn Nghị ngây ra nhìn cảnh Cố Tinh Thời cùng đám đại lão ở khu vực chủ vị nói cười vui vẻ, cả người như hóa đá.
Nói là các tầng giới khác nhau, không thể chen ngang vào được...
Sao đến lượt Cố Tinh Thời, lại như đổi thành một bộ tiêu chuẩn hoàn toàn khác?
Giới hào môn Kinh Thị giai tầng phân minh, quy củ rắc rối, vốn dĩ không dễ xâm nhập.
Ngay như Nguyễn gia bọn họ, cho dù có Lan gia chị em đích thân giới thiệu, lúc tiến về phía chủ vị cũng chẳng ai đặc biệt để tâm tới, càng đừng nói đến việc được vây quanh như Cố Tinh Thời, thật sự là cảm giác chúng tinh phủng nguyệt.
Lúc này, vợ hắn. Hướng Lị không nhịn được thấp giọng lo lắng hỏi: "Văn tổng đối với cậu ta không phải là thật lòng đấy chứ? Vậy thì chúng ta chẳng phải..."
Nguyễn Nghị nhíu mày, lạnh giọng cắt lời: "Đừng nói bậy. Văn gia là dạng hào môn đỉnh cấp, sao có thể chấp nhận để gia chủ tìm một người đàn ông? Đó chẳng phải sẽ trở thành trò cười của thiên hạ sao? Hơn nữa, không cưới vợ sinh con, chẳng lẽ muốn đoạn tử tuyệt tôn à?"
Hướng Lị nhỏ giọng: "Nhưng mà..."
"Cô đừng nâng người ta lên rồi tự dập đầu mình xuống như vậy!" Nguyễn Nghị trừng mắt liếc Hướng Lị một cái, giọng đầy không kiên nhẫn: "Được rồi, đến lúc đó sẽ rõ!"
Hắn vẫn không tin.
Văn Việt thật sự dám đi ngược lại những quy tắc ngầm bất thành văn của giới hào môn, công khai ở bên một người đàn ông?
Đúng lúc này, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Không ít người nhân cơ hội tiến đến bàn chủ, chào hỏi và tâng bốc các vị đại lão.
Nguyễn Nghị cũng kéo theo Nguyễn Văn Nhu, bưng ly rượu bước về phía chủ vị.
Phải khó khăn lắm mới chen được đến lượt, hắn lập tức đổi bộ mặt tươi cười nịnh nọt, còn khéo léo đẩy Nguyễn Văn Nhu ra phía trước, ngụ ý rất rõ ràng.
Nguyễn Văn Nhu vốn có gương mặt diễm lệ, hôm nay lại cố ý chọn một bộ trang phục khoe dáng quá đà. Ả cúi đầu, giả vờ e thẹn, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Văn tổng..."
Văn Việt lập tức cau mày.
Chỉ cần một ánh nhìn, anh đã đoán được hai cha con này đang tính toán gì, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng phản cảm.
Thực ra mấy chiêu này anh cũng từng gặp qua không ít, bình thường chỉ cần mắt điếc tai ngơ là được.
Nhưng hiện tại thì khác, anh đang theo đuổi Cố Tinh Thời!
Lỡ như bị hiểu lầm thì làm sao đây?
Đang định mở miệng đuổi người, lại phát hiện ánh mắt của Cố Tinh Thời đang dừng lại trên người bọn họ, mang theo vài phần đánh giá khó đoán.
Tim Văn Việt lập tức treo ngược lên: "Sao thế?"
Cố Tinh Thời như hoàn hồn lại, nhàn nhạt đáp: "Không có gì..."
Thực ra, ngay lúc hai người kia vừa bước tới, trong đầu cậu, hệ thống đã đùng một cái báo động khẩn cấp.
【 Ký chủ!! Dưa lớn!! Dưa cực lớn đang tới đây!! 】
Cố Tinh Thời lập tức nổi hứng thú: 【 Ồ? 】
Hệ thống hưng phấn nói: 【Cậu từng nghe đến câu chuyện thiên kim giả chưa? Không sai! Trước mắt cậu chính là nhân vật chính trong truyền thuyết đó, thiên kim giả nổi danh! 】
Cố Tinh Thời nhướng mày: 【 ... 】
Hệ thống: 【Nhưng mà, đây mới chưa phải trọng điểm! Trọng điểm là vị thiên kim giả kia, thật ra là con gái của bà ngoại thiên kim thật! Nói cách khác là em gái cùng mẹ khác cha với mẹ thiên kim thật! 】
Cố Tinh Thời: 【 Đọc là thiên kim giả, viết là em gái thật sự, 6 thật đấy! 】