Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 71

 
Hệ thống: 【Năm đó, bà ngoại vứt bỏ chồng con, cùng tình nhân bỏ trốn. Nhiều năm sau biết con gái mình gả vào hào môn, bà ta liền quay về tìm. Mà cái gọi là thiên kim giả thật ra là đứa con gái bà ta sinh với tình nhân, rồi lại ôm chính cháu ngoại mình về nuôi như con gái lớn, còn con gái ruột thì biến thành con gái nhỏ. 】

Cố Tinh Thời: 【 Vậy ba mẹ của thiên kim thật không hề nghi ngờ gì sao? Không thấy có điểm gì kỳ lạ à? 】

Hệ thống: 【Ai ya, não người thường sao tưởng tượng nổi mạch truyện kiểu này chứ! 】

【 Hơn nữa lúc đó bà ngoại kia cũng đã hơn 40 sắp 50, ai mà ngờ bà ta còn có thể làm ra chuyện loạn luân như thế, lại còn sinh ra một đứa bé. Sau khi sinh con, bà ta không muốn nuôi, tình nhân cũng không thèm nhận, thế là bà ta mới nghĩ đến chuyện ôm về cháu ngoại, đứa con gái của con ruột đã gả vào hào môn mà tráo đổi. Căn bản không phải vì yêu thương gì con gái út, đơn thuần chỉ là muốn lợi dụng thân phận con gái hào môn để nuôi thân già cho mình. 】

Cố Tinh Thời: 【 Để tôi tổng kết chút. Thiên kim giả là con của bà ngoại sinh với người khác, còn thiên kim thật là cháu gái bà ta. Như vậy thiên kim giả với mẹ của thiên kim thật là chị em cùng mẹ khác cha, tương đương với dì ruột? 】

Hệ thống: 【 Không sai, chính xác là như vậy! 】

Cố Tinh Thời: 【 Nhưng mà thiên kim thật vừa mất tích xong, bà ta lập tức ôm về một đứa bé trạc tuổi, chẳng lẽ không ai thấy lạ? 】

Hệ thống: 【 Bà ta nói là sợ con gái quá đau khổ, nên khuyên hãy nuôi một đứa bé khác để vơi bớt nỗi buồn. Lại bịa ra câu chuyện giả thiên kim là con của họ hàng xa ở quê. Mẹ của thiên kim thật chỉ cảm động vì mẹ ruột quá thương mình, hoàn toàn không nghi ngờ gì. Còn ba thì vốn chỉ xem con gái là công cụ liên hôn, lại thấy thiên kim  giả ngoan ngoãn nghe lời, lại xinh đẹp, nên cũng chẳng để tâm. 】

Cố Tinh Thời cảm khái: 【 Thiên kim thật đúng là thảm... 】

Hệ thống: 【 Đúng vậy. Đáng sợ hơn là thiên kim giả sớm đã biết thân phận thật của mình. Sau khi thiên kim thật được tìm về, cô ta sợ bị đuổi ra khỏi Nguyễn gia, mất hết vinh hoa phú quý, liền âm thầm đủ cách hãm hại và chèn ép thật thiên kim. Bề ngoài lại tỏ ra yếu đuối nhu nhược, khiến người Nguyễn gia dần dần chán ghét thiên kim thật. Vì họ chưa từng công khai thân phận thật, nên người ngoài vẫn nghĩ thiên kim thật là con nuôi! 】

Cố Tinh Thời nhíu mày, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Nguyễn Văn Nhu.

Nguyễn Văn Nhu bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, da gà nổi hết cả lên. Ả nhỏ giọng hỏi: "Cố tổng, trên mặt tôi có gì sao?"

Cố Tinh Thời chớp chớp mắt, cười nhàn nhạt: "Chỉ là cảm thấy cô và mẹ mình thật sự rất giống nhau. Không hổ là ruột thịt."

Lời vừa rơi xuống, Nguyễn Văn Nhu sắc mặt biến đổi, chột dạ đến mức gần như không che giấu nổi.

Mà đứng cạnh, Nguyễn Nghị lại càng cau mày, trong lòng mơ hồ nổi lên một tia nghi hoặc.

Từ sau khi con gái ruột chào đời, vợ hắn, Hướng Lị luôn lấy cớ chăm con để xa cách hắn. Hai người gần như không còn quan hệ vợ chồng nữa.

Hắn lại thường xuyên đi công tác, về nhà cũng chỉ lướt qua như khách trọ, căn bản không biết Hướng Lị làm gì phía sau.

Sau này con gái mất tích, ban đầu Hướng Lị khóc lóc thảm thiết, nhưng chẳng bao lâu sau đã nhận nuôi một bé gái chính là Nguyễn Văn Nhu.

Tính theo thời gian. Nguyễn Văn Nhu vừa vặn nhỏ hơn Nguyễn Hi Âm một tuổi rưỡi.

Chẳng lẽ đây là con riêng của Hướng Lị?

Sắc mặt Nguyễn Nghị cũng dần dần thay đổi.

Tuy rằng lý trí mách bảo không nên nghi ngờ vớ vẩn, nhưng hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống, liền không cách nào nhổ bỏ.

Hắn tâm thần không yên, vội vàng dắt Nguyễn Văn Nhu rời khỏi bàn.

Hướng Lị thấy sắc mặt hai người không đúng, có phần khó hiểu: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

Nguyễn Nghị quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng, nhìn bà ta chằm chằm không nói một lời.

Trước kia còn không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ lại, Nguyễn Văn Nhu thật sự có nhiều nét giống Hướng Lị, đặc biệt là đường nét khuôn mặt, gần như là cùng một khuôn đúc ra, thậm chí còn giống hơn cả con gái ruột của họ là Nguyễn Hi Âm.

Trong lòng Nguyễn Nghị, nghi ngờ càng lúc càng lớn. Nghĩ đến việc có thể mình đã bị đội mũ xanh bao nhiêu năm qua, lại còn tận tình nuôi nấng đứa con hoang này, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng lên, không sao kìm nén nổi.

Tuy nhiên, trước mặt bao nhiêu người, hắn vẫn còn sót lại chút lý trí, không muốn làm loạn rồi mất mặt, đành cố gắng đè nén cơn giận, nghiến răng bật ra một câu: "Về nhà rồi nói chuyện."

Nói xong, hắn cúi đầu rời khỏi yến hội.

Hướng Lị vẻ mặt ngơ ngác, nhưng cũng chỉ có thể kéo theo Nguyễn Văn Nhu vội vã đi theo phía sau.

Cố Tinh Thời nhìn theo bóng lưng ba người, trên môi hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

Nhưng trong mắt Văn Việt, cảnh tượng này lại thành ra đây là lần đầu tiên anh thấy Cố Tinh Thời để ý một cô gái như vậy.

Tim anh bất chợt siết chặt, không nhịn được nắm lấy cổ tay Cố Tinh Thời, trầm giọng hỏi: "Em thấy cô ta xinh lắm à?"

Cố Tinh Thời không nghĩ ngợi gì nhiều, thuận miệng đáp: "Cũng được."

Câu trả lời kia hoàn toàn không khiến Văn Việt yên lòng. Anh hơi siết chặt tay, buộc Cố Tinh Thời phải quay đầu lại nhìn mình: "Vậy tại sao em cứ nhìn cô ta mãi?"

Lúc này Cố Tinh Thời mới nhận ra có điều không ổn. Cậu nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Văn Việt đang nhìn mình.

Đôi mắt nhạt màu ấy tưởng như bình lặng như mặt hồ, nhưng ẩn bên dưới là sóng ngầm mãnh liệt khiến người khác không thể xem thường.

Lòng bàn tay Văn Việt nóng lên, cảm giác làn da chạm vào cổ tay Cố Tinh Thời như sắp bị bỏng.

Khoảnh khắc đó, Cố Tinh Thời lần nữa cảm nhận rõ rệt sự chiếm hữu đầy tính xâm lược trên người Văn Việt như một dã thú đang bảo vệ lãnh địa của mình không cho kẻ khác xâm phạm.

Nhưng kỳ lạ là, trong cơn áp bức đó, cậu lại mơ hồ cảm nhận được một chút vị chua.

Cậu chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra điều gì, hơi ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên nụ cười nam tính: "Tôi cảm thấy anh đẹp hơn."

Hương quýt ngọt mát thoảng qua chóp mũi.

Một câu nói đảo khách thành chủ không hề báo trước, khiến sóng tình vốn bị đè nén trong lòng Văn Việt phút chốc dâng lên như thủy triều, hoàn toàn bao phủ cơn ghen nhỏ bé vừa rồi.

Ngay giây tiếp theo, Cố Tinh Thời điềm nhiên rút tay ra, bình thản nói: "Vậy tôi đi trước tìm người nói chuyện hợp tác."

Văn Việt: "......"

-

Nguyễn Nghị sau khi về đến nhà, càng nghĩ càng giận.

Vừa xuống xe, hắn liền cúi đầu bước nhanh vào trong, hoàn toàn không có ý định chờ Hướng Lị và Nguyễn Văn Nhu.

Hai mẹ con vừa kéo váy vừa vội vã đuổi theo sau.

"Ông xã, anh chậm một chút! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Vừa lúc ba người một trước hai sau bước vào nhà, lại đúng lúc gặp Nguyễn Hi Âm vừa từ bên ngoài trở về.

Cô mặc áo thun đơn giản với quần jean, trên lưng còn mang một chiếc ba lô lớn. Nhìn thấy cả ba đột nhiên về sớm, nhất thời giật mình.

Cô vốn nghĩ bọn họ tối nay dự tiệc sẽ về muộn, nên không cẩn thận như mọi khi, kết quả lại chạm mặt ngay ở cửa.

Cô bối rối cúi đầu, chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng.

Không ngờ Nguyễn Nghị chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ bước qua, không nói một lời.

Nguyễn Hi Âm sững sờ.

Từ ngày cô bước chân vào nhà họ Nguyễn, Nguyễn Nghị chưa từng cho cô sắc mặt tốt. Mỗi lần thấy cô mặc mấy bộ đồ không hợp thân phận thiên kim hào môn, đều sẽ nghiêm khắc mắng mỏ, bắt cô phải học theo em gái, Nguyễn Văn Nhu mới là ra dáng một thiên kim tiểu thư thực thụ.

Ngay sau đó, Nguyễn Văn Nhu đỡ Hướng Lị đuổi theo, hai người coi như cô không tồn tại, lướt qua mà không thèm để mắt, vội vã chạy theo bước chân của Nguyễn Nghị.

Nhìn dáng vẻ hai người thở hồng hộc, trên mặt mồ hôi nhễ nhại gần như làm trôi hết lớp trang điểm, Nguyễn Hi Âm có phần kinh ngạc.

Nguyễn Hi Âm có chút kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô, Hướng Lị xưa nay luôn giữ dáng vẻ chuẩn mực của một phu nhân hào môn, trang điểm tinh tế, bước đi khoan thai, còn Nguyễn Văn Nhu lại càng là kiểu gương mẫu, ăn nói nhỏ nhẹ, đi đứng chừng mực. Từ bao giờ lại lộ vẻ chật vật như thế?

Nguyễn Hi Âm không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô cũng không mấy quan tâm.

Có lẽ khi mới trở về, cô từng mong đợi một chút tình thân, nhưng sau hai năm sống trong lạnh nhạt, cô đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

Cô đè nén cơn đau thắt nơi dạ dày, nhìn thoáng về phía phòng bếp.

Trong đó sạch sẽ không một bóng người, chẳng ai nhớ ra cô chưa ăn cơm, cũng không ai nghĩ tới chuyện để dành chút gì đó cho cô.

Cô khẽ cười chua chát, từ lâu đã quen với sự thờ ơ ấy, đành chấp nhận số phận mà tự mình vào bếp nấu ăn.

Cùng lúc đó, bên kia Hướng Lị và Nguyễn Văn Nhu cuối cùng cũng đuổi kịp Nguyễn Nghị.

Hướng Lị chưa bao giờ từng rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy, vừa th* d*c vừa sốt ruột hỏi: "Anh à, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì vậy?"

Nguyễn Nghị mặt vẫn âm trầm, không nói một lời.

Dọc đường về, trong đầu ông ta chỉ quanh quẩn một suy nghĩ, chuyện này phải điều tra rõ ràng.

Nhưng nếu để lộ ra ngoài, danh tiếng của Nguyễn gia sẽ mất sạch.

Còn nếu không tra, cơn giận trong lòng ông ta lại không thể nuốt trôi.

Hướng Lị hỏi vài lần, Nguyễn Nghị vẫn im lặng.

Bà ta không nhịn được, đưa mắt ra hiệu cho Nguyễn Văn Nhu, bảo ả thử dỗ ông ta một chút.

Nguyễn Văn Nhu mơ hồ đoán được nguyên nhân Nguyễn Nghị nổi giận, trong lòng thấp thỏm không yên.

Nhưng ả cũng hiểu, nếu lúc này ả không nói gì, thì càng dễ khiến người ta nghi ngờ.

Vì thế ả đành cắn răng, dịu giọng khuyên: "Ba à, mẹ chỉ là lo cho ba thôi..."

Nguyễn Nghị đang bực mình, nghe vậy liền quát lớn: "Con im ngay cho ba!"

Nguyễn Văn Nhu lập tức nước mắt lưng tròng, cúi đầu đầy ấm ức.

Thấy vậy, Hướng Lị vội vàng đứng ra bênh con gái: "Hôm nay rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Vô cớ nổi giận với con bé làm gì!"

Nguyễn Nghị vốn đang bán tín bán nghi, giờ nhìn thấy Hướng Lị phản ứng mạnh mẽ như thế lại càng thêm nghi ngờ.

Ông ta nghiến răng, tức giận nói: "Tôi rốt cuộc bị làm sao, trong lòng bà rõ nhất còn gì!"

Hướng Lị nhíu mày: "Tôi biết? Tôi biết cái gì cơ chứ?"

Nguyễn Nghị hừ lạnh một tiếng, đang định quay người về phòng, thì chợt thấy Nguyễn Hi Âm đang bận rộn trong bếp. Ông ta đột ngột lên tiếng: "Hi Âm, lại đây."

Nguyễn Hi Âm khựng lại, toàn thân cứng đờ.

Dạ dày cô càng lúc càng đau dữ dội.

Nhưng cô cũng biết nếu không nghe theo lời Nguyễn Nghị, hậu quả chỉ càng thêm nghiêm trọng.

Vì thế, cô chỉ có thể gắng chịu cơn đau, đi đến trước mặt Nguyễn Nghị, theo đúng phép tắc lễ nghi mà thầy giáo dạy, cung kính nói: "Ba, ba gọi con có việc gì ạ?"

Nguyễn Nghị cau mày nhìn cô, trách mắng: "Cái bộ dạng rụt rè sợ sệt này thật khiến người ta bực bội! Cả người chẳng có chút khí chất hào môn tiểu thư gì cả. Đứng thẳng lưng lên cho ta!"

Nguyễn Hi Âm cắn môi, chỉ có thể nhẫn nhịn, gắng gượng đứng thẳng người.

Nguyễn Nghị đánh giá cô một lượt.

Trước kia khi còn có Nguyễn Văn Nhu, ông ta chưa bao giờ thèm liếc nhìn đứa con gái này lấy một cái. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, Nguyễn Hi Âm tuy không ngoan ngoãn mềm mỏng như Văn Nhu, song diện mạo cũng chẳng hề kém cạnh. Hơn nữa, cô còn tự mình thi đậu đại học danh giá, nếu chịu khó dạy dỗ một chút, đưa đi liên hôn cũng không đến nỗi mất mặt. So với Văn Nhu, cái đứa không rõ gốc gác ấy vẫn là hơn nhiều.

Nguyễn Hi Âm thì đau đến mức mồ hôi lạnh túa đầy trán, căn bản chẳng rảnh để đoán ông ta đang nghĩ gì, chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc.

Qua một lúc lâu, Nguyễn Nghị mới chậm rãi lên tiếng: "Vài hôm nữa Lan gia tổ chức vũ hội, Hi Âm con đi cùng ba. Con cũng đã về nước một thời gian rồi, nên ra ngoài gặp gỡ mở mang tầm mắt đi."

Nguyễn Văn Nhu lập tức ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn ông.

Hướng Lị cũng sững sờ: "Sao lại bảo Hi Âm đi? Trước giờ đều là Văn Nhu theo anh tham gia mà?"

Loại vũ hội này chẳng khác gì buổi xem mắt trá hình. So với Nguyễn Hi Âm trầm lặng khép kín, thì Nguyễn Văn Nhu lúc nào cũng là tâm điểm trong những dịp như vậy.

Họ còn đang trông chờ Nguyễn Văn Nhu tỏa sáng rồi tìm được một anh chàng kim quy tế, vì vậy từ trước đến giờ, người được đưa đi đều là Nguyễn Văn Nhu.

Sao hôm nay lại đột nhiên...

Nguyễn Nghị lạnh giọng: "Dù sao Văn Nhu cũng chỉ là con nuôi. Hi Âm mới là con gái ruột của chúng ta. Em đừng vì người ngoài mà làm tổn thương đến tình cảm người trong nhà."

Hướng Lị nghe thấy trong lời ông ta có ẩn ý cảnh cáo, vội vàng dịu giọng: "Em không có ý đó. Chỉ là anh cũng biết rồi mà, Hi Âm xưa nay mấy phép tắc lễ nghi đều học không được tốt, khiêu vũ cũng chỉ làm qua loa đại khái. Hai năm trước cho nó đi dự tiệc còn bị chê cười nữa. Văn Nhu thì khác, cái gì cũng xuất sắc, đưa nó ra ngoài chỉ khiến người ta nể mặt Nguyễn gia mình. Em cũng chỉ muốn tốt cho nhà mình thôi mà..."

Nguyễn Nghị thoáng chần chừ, nét mặt cũng dao động.

Nguyễn Hi Âm mồ hôi lạnh chảy dọc theo gò má, nàng cắn chặt môi.

Những lời này cô đã nghe không dưới trăm lần, nhưng lần nào nghe vẫn thấy nhói lòng.

Lần vũ hội năm đó, thật ra nàng chẳng làm sai gì cả là đám bạn của Nguyễn Văn Nhu cố ý trêu chọc khiến nàng mất mặt.

Vậy mà Nguyễn Nghị và Hướng Lị không những không tin cô, còn cấm cô được nhắc đến chuyện đó bên ngoài, sợ làm mất mặt Nguyễn gia. 

Từ đó về sau, họ không cho cô dự thêm vũ hội nào nữa.

Thời điểm ấy, Nguyễn Hi Âm còn thấy nhẹ nhõm.

Chỉ không ngờ hôm nay Nguyễn Nghị lại nổi điên kiểu này.

Cô cắn răng, vừa định lên tiếng phản đối.

Nhưng Hướng Lị đã thuyết phục xong. Nguyễn Nghị không hề do dự nói: "Vậy quyết định vậy đi. Em lo chuẩn bị cho hai đứa nó ăn diện tươm tất một chút, nhất là Hi Âm, phải sửa cái kiểu không ra dáng tiểu thư đó cho ta."

Hướng Lị mỉm cười dịu dàng: "Biết rồi. Đến hôm đó hai chị em nhất định sẽ phối hợp tốt."

Nguyễn Hi Âm còn muốn phản bác, nhưng Nguyễn Văn Nhu đã nhanh chóng tiến lại gần, mạnh tay nắm lấy cánh tay cô, giọng êm ru mà đầy châm chọc: "Yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc chị thật tốt."
 

Bình Luận (0)
Comment