Tài khoản 10086 tiếp tục phát huy tác phong trước sau như một: thông tin đầy đủ, mạch lạc rõ ràng, logic chặt chẽ, dẫn chứng đanh thép.
Trong bài viết, 10086 tiết lộ khi còn trẻ, bà ngoại của Nguyễn Hi Âm từng bỏ chồng bỏ con, trốn đi theo tình nhân. Sau này biết con gái mình tức mẹ của Nguyễn Hi Âm gả vào hào môn, bà ta lại mặt dày quay về nhận người. Mặc dù trong lòng có phần giận nhưng mẹ Nguyễn Hi Âm vẫn mềm lòng, không những tha thứ mà còn thường xuyên chu cấp tiền cho bà ta.
Ai ngờ bà ngoại Nguyễn có tiền rồi thì lại không yên phận, tiếp tục dây dưa với đàn ông. Kết quả là sinh thêm một đứa con gái, chính là Nguyễn Văn Nhu. Bởi vì cả bà và tình nhân đều không muốn nuôi con, mà Nguyễn Hi Âm lúc đó chỉ hơn Nguyễn Văn Nhu đúng một tuổi, bà ta bèn lập mưu tráo đổi, đem cháu gái mình Nguyễn Hi Âm vứt bỏ, rồi lại ép con gái ruột nhận nuôi đứa con gái riêng của mình, Nguyễn Văn Nhu.
Mẹ Nguyễn hoàn toàn không mảy may nghi ngờ, cứ thế xem em gái mình là con ruột mà thương yêu hết mực. Trong khi đó, Nguyễn Văn Nhu khi chỉ mới bảy tám tuổi đã biết được thân thế thật sự từ chính miệng bà ngoại. Cô ta hiểu rõ rằng, nếu sự thật này bị vạch trần, toàn bộ vinh hoa phú quý mình đang hưởng đều sẽ tan thành mây khói. Vì vậy cô ta giấu kỹ bí mật này, đồng thời cũng bị bà ngoại lợi dụng nó để ép buộc và moi tiền suốt nhiều năm.
......
【Vãi vãi vãi chưởng!!! Quá mức rồi!!! 】
【 Đây là dưa giới hào môn thật à?! Quả nhiên tầm nhìn của tôi quá nông cạn... 】
【 Vẫn là mấy người giàu các người biết chơi đấy! 】
【 Bảo sao Nguyễn Văn Nhu cứ nhằm vào Nguyễn Hi Âm mãi, hóa ra không chỉ là ghen ghét, mà còn vì chột dạ! 】
【Tưởng là thiên kim giả ghê tởm đến vậy là hết mức rồi, ai ngờ còn có thể lặn sâu hơn! 】
【 Không hổ danh thiên kim giả! Từ đầu đến chân đều giả! 】
【Ha ha ha ha ha ha! Dì nhỏ!!! Cháu ngoại lớn chúc dì dồi dào sức khỏe nha cháu ngoại lớn! 】
【 Ban đầu tưởng chỉ là loạn huyết thống, ai ngờ không chỉ rối gen mà còn loạn cả vai vế! [ khiếp sợ ] 】
【 May mà chưa kịp yêu nhau, không thì mẹ cậu phải lên tiếng dạy cậu gọi người ta là em rẻ đó [ chó cắn dây điện ] 】
......
Nguyễn Thừa Trạch sau khi nhìn thấy bài đăng ấy liền sững người.
Trong đầu như một mớ tơ rối, huyệt thái dương đau nhức từng cơn, ong ong không ngừng.
Nguyễn Văn Nhu gần như không thể tin nổi.
Chuyện bí mật đến thế, vậy mà 10086 lại có thể đào ra được?! Làm sao cậu ta biết được?
Khi trong lòng ả đang hoảng loạn tột độ, Nguyễn Thừa Trạch bỗng quay đầu lại.
Nguyễn Thừa Trạch đã đọc đến nửa đoạn sau của bài đăng kia, nhưng tận sâu trong lòng vẫn không muốn tin Nguyễn Văn Nhu là loại người như vậy. Ả vốn dịu dàng thiện lương như thế, chắc chắn là bị người ta lợi dụng, che mắt thôi.
Đã xảy ra chuyện như vậy, ả hẳn là còn đau khổ hơn cả hắn chứ.
Nguyễn Thừa Trạch cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, vốn định an ủi cô một câu.
Nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, điều đập vào mắt lại là một tia hoảng loạn thoáng qua trong đáy mắt ả, nhanh đến mức như chưa từng tồn tại.
Nguyễn Thừa Trạch chết sững tại chỗ.
Đúng lúc đó, Nguyễn Văn Nhu cũng lập tức lấy lại phản ứng, vội vàng thay đổi nét mặt, cười gượng một cái, nhẹ giọng hỏi: "Anh... anh trai, sao vậy?"
Nguyễn Thừa Trạch do dự một lúc, rồi chậm rãi hỏi: "Em... em có biết thân thế thật sự của mình không?"
Nguyễn Văn Nhu khựng lại một chút, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Em... em làm sao mà biết được chứ? Anh không tin em à?"
Trái tim Nguyễn Thừa Trạch nặng nề trầm xuống.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn rất hiểu Nguyễn Văn Nhu.
Mỗi lần ả nói dối, đều vô thức đưa tay lên chạm vào vành tai.
Ánh mắt Nguyễn Thừa Trạch dần dần tối sầm lại.
Nguyễn Văn Nhu bắt đầu luống cuống, vội vàng giải thích: "Cái tài khoản 10086 đó nói bậy bạ thôi! Em sao có thể là con của bà ngoại được? Hơn nữa, trước đây em và ba mẹ cũng đã làm xét nghiệm ADN rồi mà! Rõ ràng là chứng minh em không phải con ruột của họ còn gì..."
Nguyễn Thừa Trạch trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng mong manh.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên là ba hắn gọi.
Nguyễn Thừa Trạch bắt máy: "Ba?"
Đầu bên kia, giọng Nguyễn Nghị đầy căm phẫn: "Con đang ở đâu đấy?... Con đang ở với con tiện nhân đó phải không?!"
Nguyễn Thừa Trạch sững người: "Ba, ba đang nói gì vậy?"
Nguyễn Nghị gần như gào lên: "Con tiện nhân đó từ lâu đã biết thân phận thật của mình. Lúc làm xét nghiệm ADN trước đây, nó đã lén đổi mẫu thử. Nếu không phải trung tâm giám định điều tra ra vấn đề, rồi chủ động gọi thông báo cho ba mẹ, thì đến giờ này nhà mình còn bị bịt mắt!"
Nguyễn Thừa Trạch chỉ cảm thấy trong đầu "oành" một tiếng nổ tung.
Nếu như trước đó hắn còn cố gắng tự lừa mình dối người, thì giờ phút này, khi sự thật rõ rành rành bày ra trước mắt, ngay cả tự lừa mình hắn cũng không làm nổi nữa rồi.
Bên kia điện thoại, ngoài tiếng giận dữ của ba, còn có tiếng khóc đứt quãng, đau đớn của mẹ.
Nguyễn Nghị như nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Con... con không phát sinh quan hệ gì với con tiện nhân đó đấy chứ?!"
Trái tim Nguyễn Thừa Trạch nguội lạnh, khô khốc trả lời: "Không có..."
Nguyễn Nghị thở phào một hơi, ngay sau đó lại giận dữ quát: "Vậy thì mau cút về cho ba! Từ nay về sau không cho con tiện nhân kia đặt chân vào Nguyễn gia nửa bước!"
Nguyễn Thừa Trạch cúp máy.
Nguyễn Văn Nhu không nghe rõ nội dung cuộc gọi, nhưng nhìn vẻ mặt của Nguyễn Thừa Trạch, ả cũng đoán được chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Lo lắng hỏi: "Anh hai là ba gọi hả? Có chuyện gì vậy anh?"
Nguyễn Thừa Trạch nhìn ả chằm chằm.
Nỗi đau vì bạch nguyệt quang tan vỡ, cùng sự phẫn nộ vì bị lừa dối, cùng lúc cuộn trào trong đầu Nguyễn Thừa Trạch.
Hắn vừa hận, vừa giận: "Đừng gọi tôi là anh trai nữa! Tôi sợ giảm thọ mất đấy, Dì! Nhỏ!"
Sắc mặt Nguyễn Văn Nhu lập tức trắng bệch.
-
Khi Nguyễn Văn Nhu theo Nguyễn Thừa Trạch trở về nhà họ Nguyễn, trong lòng ả vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh.
Thế nhưng, vừa bước chân vào cửa, một món đồ trang trí đã bay thẳng về phía ả.
Nguyễn Văn Nhu không kịp né tránh, bị món đồ ấy ném trúng ngay giữa trán.
Cơn đau nhói ập đến, máu ấm lập tức chảy dài xuống mặt.
Cùng lúc, giọng quát phẫn nộ của Nguyễn Nghị vang lên: "Tôi đã nói không cho con tiện nhân này bước chân vào nhà họ Nguyễn nửa bước! Mày xem lời tao nói là gió thoảng qua tai à?!"
Nguyễn Văn Nhu ôm trán, còn định tỏ ra đáng thương, thì liếc mắt đã thấy người đang nằm gục giữa thảm phòng khách, một bóng dáng quen thuộc.
Bà ta ăn mặc thời thượng, người đầy vàng bạc châu báu, gương mặt đã được tiêm axit hyaluronic hơi gượng gạo, đang vừa khóc lóc, vừa tru tréo thảm thiết.
Không ai khác chính là Hướng Lị, mẹ ruột của Nguyễn Văn Nhu đồng thời cũng là mẹ của Hướng Lị.
Tim Nguyễn Văn Nhu hoàn toàn nguội lạnh.
Nguyễn Thừa Trạch cũng thấy bà ngoại. Trên mặt hắn là vẻ chán ghét không thể che giấu. Hắn bước nhanh đến phòng khách, lạnh lùng nói: "Con chỉ muốn biết sự thật."
Dừng một nhịp, hắn châm chọc: "Xem ra, không cần phải hỏi thêm nữa."
Nguyễn Nghị ôm ngực, giọng run rẩy vì giận: "Đây quả thật là vết nhơ của gia tộc. Thanh danh nhà họ Nguyễn bị các người làm ô uế hết rồi. Cút! Cút hết ra khỏi đây cho tôi!!"
Nguyễn Văn Nhu vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn.
Không thể nào!
Ả không thể rời khỏi nhà Nguyễn gia. Ả là thiên kim tiểu thư mà. Làm sao có thể sống cuộc sống bình dân tầm thường kia được?!
Mặc kệ vết thương trên trán, ả lập tức quỳ gối trước mặt Nguyễn Nghị, òa khóc thảm thiết, ra sức biện minh rằng bản thân là bị ép buộc, rằng ả chỉ sợ họ sẽ không cần ả nữa...
Thế nhưng Nguyễn Nghị và Nguyễn Thừa Trạch đều không có chút biểu cảm, hoàn toàn không bị lay động.
Nguyễn Văn Nhu cắn răng trong im lặng, rồi quay sang cầu xin Hướng Lị.
Ả biết Hướng Lị mềm lòng. Trước đây bà ta rất thương ả, nhất định sẽ không bỏ mặc ả. Ả còn cố tình lộ rõ vết thương, mong Hướng Lị động lòng trắc ẩn.
Nhưng ngay giây sau, ả bắt gặp ánh mắt đầy căm hận của Hướng Lị. Bà ta nghiến răng nói: "Tôi đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao? Vì cô, tôi thậm chí còn không đối xử tốt với con ruột mà tôi khó khăn lắm mới tìm lại được. Vậy mà cô đáp lại tôi thế nào? Cô đã lừa tôi suốt bao nhiêu năm. Cô còn bắt nạt Hi Âm nữa... Bây giờ tôi chỉ hận không thể g**t ch*t cô ngay lập tức!"
Nguyễn Văn Nhu bị ánh mắt đầy căm hận ấy dọa đến mức không dám lên tiếng nữa.
Nguyễn Nghị thì chẳng buồn nhìn hai người thêm cái nào, ông ta nổi giận, chuẩn bị gọi bảo vệ vào tống cổ bọn họ ra ngoài.
Đúng lúc ấy, Nguyễn Văn Nhu lấy lại tinh thần.
Ả hiểu rất rõ tính cách mẹ ruột mình. Một khi bị đuổi khỏi Nguyễn gia, bà ta chắc chắn sẽ không nuôi nổi ả.
Ả phải nghĩ cho bản thân.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Văn Nhu cũng chẳng buồn giữ thể diện nữa, không màng hình tượng, không chần chừ mở miệng: "Muốn tôi đi cũng được! Nhưng mỗi tháng các người phải chu cấp sinh hoạt phí cho tôi. Nếu không, sau này mà có lời đồn đại khó nghe nào truyền ra ngoài, cũng đừng trách tôi không báo trước!"
Ba người Nguyễn gia đều sững sờ, không thể tin nổi cô ta lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Nhưng Nguyễn Văn Nhu đã đầu trọc không sợ nắm tóc, không những đòi tiền, còn muốn mang theo hết đồ đạc trong phòng, quần áo, trang sức, thậm chí cả đống nữ trang quý giá.
Nguyễn Thừa Trạch nhìn vẻ mặt tham lam, tính toán như con buôn của ả, cảm thấy ghê tởm.
Thì ra đây mới là con người thật của ả.
Gương mặt từng khiến hắn thương nhớ bao đêm, giờ chỉ còn lại vẻ xấu xí, đáng ghét.
Ba người nhà họ Nguyễn dù phẫn nộ, nhưng cũng e ngại ả sẽ phanh phui chuyện xấu ra ngoài, cuối cùng đành phải bóp mũi đồng ý.
Nguyễn Văn Nhu quay về phòng thu dọn đồ đạc. Mẹ bà ta, Hướng Lị cũng bị đuổi ra ngoài.
Phòng khách giờ chỉ còn lại ba người.
Nguyễn Nghị ôm ngực đau, tựa người trên ghế sô pha. Nguyễn Thừa Trạch thì im lặng, không nói một lời.
Cuối cùng, chính Hướng Lị là người lên tiếng: "Chúng ta nên đi tìm Hi Âm về."
Nguyễn Thừa Trạch vẫn giữ im lặng.
Dù sao hắn cũng còn trẻ, vẫn còn chút lương tâm. Mỗi khi nghĩ đến những chuyện trước kia đã làm với Nguyễn Hi Âm, hắn liền cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi nào đi gặp lại cô.
Ngược lại, ánh mắt Nguyễn Nghị bỗng sáng lên: "Đúng vậy! Phải đón Hi Âm trở về. Bây giờ, người duy nhất có thể xoay chuyển cục diện, chỉ có nó!"
Hướng Lị lập tức gọi điện cho Nguyễn Hi Âm.
Lần này lại là Nguyễn Hi Âm bắt máy.
Cô nghe thấy giọng mẹ ruột trong điện thoại nức nở xin lỗi thảm thiết, nhưng trong lòng lại không dấy lên chút dao động nào.
Sau khi cúp máy, cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Cố Tinh Thời: "Không sao chứ?"
Nguyễn Hi Âm vừa rồi còn rất bình tĩnh, vậy mà bỗng nhiên sống mũi lại cay cay.
Cô theo bản năng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại khẽ lắc đầu: "Thật ra trong lòng em thấy hơi khó chịu."
Cố Tinh Thời nói: "Nếu không muốn quay về thì đừng về nữa. Nhạc Thế vĩnh viễn là nhà của em."
Sống mũi Nguyễn Hi Âm càng thêm cay xè, nhưng cũng chính câu nói đó khiến cô càng thêm kiên định với quyết định của mình: "Không, em vẫn phải quay về một chuyến."
Cố Tinh Thời ngạc nhiên nhìn cô.
Nguyễn Hi Âm mỉm cười, có phần ngượng ngùng: "Tuy có hơi trẻ con, nhưng em muốn hoàn toàn nói lời tạm biệt với quá khứ, coi như kết thúc mọi thứ."
Từ giờ trở đi, cô là Nguyễn Hi Âm của Nhạc Thế, không còn liên quan gì đến Nguyễn gia nữa.
-
Cố Tinh Thời đích thân đưa Nguyễn Hi Âm trở về.
Xe chạy thẳng đến trước biệt thự cao cấp của nhà họ Nguyễn. Cậu tắt máy, quay sang nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng lo, tôi sẽ đợi em ở ngoài."
Nguyễn Hi Âm gật đầu thật mạnh.
Trong lòng bàn tay, cô siết chặt tấm danh thiếp từng được Cố Tinh Thời đưa cho. Mảnh giấy nhỏ ấy dường như trở thành nguồn dũng khí vô tận cho cô lúc này.
Cô bước vào Nguyễn gia.
Rõ ràng chỉ mới rời đi hai năm, vậy mà nơi này lại khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Xa lạ đến mức không bằng căn hộ bình thường mà Nhạc Thế sắp xếp cho cô, nơi ấy khiến cô thấy thoải mái và thân thuộc hơn nhiều.
Hướng Lị nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra đón. Nhưng khi thấy Nguyễn Hi Âm, bà ta sững người một lúc.
Trong ký ức của bà ta, Nguyễn Hi Âm luôn là cô gái ít nói, lúc nào cũng cúi đầu, dáng vẻ rụt rè sợ hãi. Nhưng người đứng trước mặt bà ta lúc này, tuy vẫn chỉ mặc áo thun quần jeans bình thường lại toát ra khí chất điềm tĩnh, tự tin, khiến người khác không dám xem thường.
Nguyễn Nghị cũng bước ra theo, khuôn mặt lộ vẻ từ ái: "Hi Âm, con về rồi."
Nói xong lại không vui liếc Hướng Lị: "Bà còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lấy dép cho con bé vào nhà."
Hướng Lị lúc này mới sực tỉnh, vội vàng mở tủ giày ra nhưng rồi lại rơi vào tình cảnh khó xử.
Từ sau khi Nguyễn Hi Âm rời khỏi, bà ta đã cho người thu dọn hết đồ đạc của cô mang đi, đến cả một đôi dép lê cũng không còn.
Nguyễn Hi Âm chỉ cười nhạt, không để tâm: "Không cần đâu, tôi chỉ đến để nói vài lời. Nói xong sẽ đi ngay."
Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của cô, Hướng Lị lập tức rơi nước mắt: "Hi Âm, mẹ... mẹ thật sự xin lỗi con... Con có thể tha thứ cho mẹ được không..."
Nguyễn Hi Âm không đáp.
Thấy vậy, Nguyễn Nghị vội vàng nói: "Hi Âm, con yên tâm, chúng ta sẽ lập tức đuổi con tiện nhân đó đi! Trước đây con không phải rất thích căn phòng kia của Văn Nhu sao? Từ giờ căn phòng đó sẽ là của con..."
Nghe ông ta thao thao bất tuyệt, Nguyễn Hi Âm lại cảm thấy buồn cười.
Trước đây, cô từng nói ngưỡng mộ căn phòng của Nguyễn Văn Nhu. Nhưng thứ cô ngưỡng mộ không phải căn phòng, mà là tình cảm mà mọi người trong nhà dành cho Văn Nhu, sự thiên vị, yêu chiều không giấu giếm.
Khi đó, tất cả bọn họ đều lạnh lùng nói với cô: "Đừng mơ tưởng đến đồ của Văn Nhu."
Vậy mà bây giờ, khi cô không còn cần nữa, họ lại mang tất cả những thứ ấy dâng lên tận tay.
Lúc này, Nguyễn Văn Nhu đang thu dọn đồ đạc trong phòng, khát nước nên bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền chứng kiến cảnh tượng ấy.
Ánh mắt ả rơi vào gương mặt Nguyễn Hi Âm vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng với ả nó lại chói mắt vô cùng.
Nếu...
Nếu như Nguyễn Hi Âm không quay về nhà họ Nguyễn thì tốt rồi.
Như vậy, ả vẫn là thiên kim tiểu thư cao quý, được sống trong nhung lụa, được người nhà cưng chiều, người ngoài ngưỡng mộ.
Chứ không phải như bây giờ, trắng tay, nhục nhã, bị đuổi đi không thương tiếc.
Nguyễn Hi Âm, sao mày còn phải quay về!
Ánh mắt ả tràn đầy oán độc, móng tay bấu thật sâu vào lòng bàn tay, máu gần như rịn ra.
Ả quay trở lại phòng, từ trong rương lấy ra một lọ thuốc, loại thuốc này có thể khiến giọng nói trở nên khàn đặc, không thể phát âm rõ ràng.
Lọ thuốc ấy ả đã chuẩn bị từ lâu, chỉ là vẫn còn do dự nên chưa từng dùng.
Nhưng hiện tại, ả chẳng còn gì cả.
Tại sao Nguyễn Hi Âm vẫn có thể sống tốt như vậy!
Nhân lúc mọi người không chú ý, Nguyễn Văn Nhu lén lút đi vào bếp.
Trong bếp, một nồi tổ yến đang hầm trên bếp là do Hướng Lị cố ý nấu cho Nguyễn Hi Âm trước khi cô đến.
Nguyễn Văn Nhu mở lọ thuốc, đổ toàn bộ vào nồi tổ yến, sau đó cẩn thận đặt lại đúng vị trí, rồi quay lên lầu, trốn sau cửa cầu thang, chờ đợi kết quả...
Nguyễn Văn Nhu núp sau cửa cầu thang, ánh mắt lóe lên vẻ hả hê độc ác. Ả muốn tận mắt chứng kiến Nguyễn Hi Âm mất đi giọng nói.
Đến lúc đó, cô chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào, nhất định sẽ bị Cố tổng và cả Nguyễn gia ruồng bỏ.
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Nguyễn Văn Nhu gần như bật cười thành tiếng.
Cùng lúc đó, trong xe, Cố Tinh Thời đang nhắn tin trò chuyện với Văn Việt qua WeChat, thì bất ngờ nghe thấy hệ thống cảnh báo:【Ký chủ! Không ổn rồi! Nguyễn Văn Nhu định đầu độc Nguyễn Hi Âm!】
Cố Tinh Thời: 【!!! 】
Cậu lập tức dừng trò chuyện, không kịp nhắn lại cho Văn Việt, vừa gọi báo cảnh sát, vừa mở cửa xe lao thẳng vào Nguyễn gia.
Vừa lúc ấy, Hướng Lị mang một chén tổ yến bước tới, nhẹ nhàng nói: "Hi Âm, đây là tổ yến mẹ tự tay hầm cho con. Mẹ thật sự biết mình đã sai, cũng không dám cầu xin con tha thứ. Chỉ mong con nhận lấy chén tổ yến này như chút lòng áy náy của mẹ."
Nguyễn Hi Âm do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Cố Tinh Thời lập tức quát lớn, giọng đầy hoảng hốt: "Đừng uống!"
Nguyễn Hi Âm hoảng sợ: "Cố tổng!"
Cố Tinh Thời thở gấp, gấp gáp nói: "Đừng uống... Trong tổ yến có độc!"
Nguyễn Nghị vốn đang đầy bụng tức giận sau khi bị Nguyễn Hi Âm từ chối trước đó.
Giờ nhìn thấy Cố Tinh Thời, mối hận cũ thêm cả thù mới, khiến lửa giận bùng lên.
Cái tài khoản số 10086 kia từng khiến Nguyễn gia thành trò cười vì bêu xấu đủ điều, giờ lại có người dám xông thẳng vào nhà ông ta, nói mấy lời ly gián quan hệ cha con, ông ta làm sao chịu nổi?
Trong cơn tức giận, ông ta giật phắt chén tổ yến trong tay Nguyễn Hi Âm.
Cố Tinh Thời còn chưa kịp ngăn cản, ông ta đã ngửa đầu uống cạn không sót một giọt.
Cố Tinh Thời: "......!"
Ở đầu cầu thang, Nguyễn Văn Nhu đang lén nhìn cũng sững sờ.
Nguyễn Nghị uống xong tổ yến, cố ý nhìn Nguyễn Hi Âm, lạnh lùng nói: "Cha mẹ sao có thể hại con cái? Con đừng nghe người ngoài xúi giục. Trên đời này chỉ có cha mẹ...."
Ông ta nói được nửa chừng, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, há miệng hít thở, nhưng không thể phát ra dù chỉ một âm thanh.
Nguyễn Nghị hoảng sợ đưa tay ôm cổ họng.
Hướng Lị hoảng hốt kêu lên: "Anh! Anh làm sao vậy? Ông xã!"
Đúng lúc này, một đội cảnh sát ập vào: "Ai là người báo có vụ đầu độc?!"
Nguyễn Nghị: "!!!"