Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 80

 
Cố Tinh Thời mãi đến sáng hôm sau mới biết nghệ sĩ dưới trướng Chu Thành Yến lại bùng nổ scandal.

Thấy đề tài #Lư Hạo Tinh đêm Paris cùng mỹ nữ# leo hot search, Cố Tinh Thời không nhịn được mà hỏi hệ thống:【Tối qua chẳng phải Chu Thành Yến đã bỏ tiền ra mua lại ảnh paparazzi rồi sao? Sao cuối cùng vẫn bị lộ ra vậy?】

Hệ thống: 【Ai, đừng nhắc nữa, đúng là cậu ta có mua ảnh paparazzi thật, nhưng đâu ngờ bạn giường của Lư Hạo Tinh cũng tự chụp lại, tay nhanh hơn não mà đăng lên mạng. Đã thế lại còn đính kèm clip, đúng là đá rơi trúng chân mình.】

Cố Tinh Thời: 【......】

Đến mức này, cậu cũng cảm thấy đau lòng thay cho Chu Thành Yến.

Hệ thống: 【Vốn dĩ hôm nay Lư Hạo Tinh còn có lịch trình hoạt động, nhưng vì chuyện này nên buộc phải về nước gấp. Mà Chu Thành Yến về nước cũng không chỉ để lo mỗi chuyện này đâu...】

Cố Tinh Thời giật mình: 【Còn có chuyện gì nữa?!】

Hệ thống: 【Dưới trướng cậu ấy có một nữ nghệ sĩ tên Giang Mạn Mạn, gương mặt trong sáng, được gọi là mối tình đầu quốc dân. Nhưng thật ra cô ta là kiểu yêu đương cuồng nhiệt, mà mỗi lần yêu là y như rằng dính phải tra nam. Mỗi lần chia tay là gào khóc đòi rút khỏi giới giải trí, nhưng chỉ cần qua một vòng lại dính ngay một tra nam mới. Mà nói đi cũng phải nói lại, so với đám nam nghệ sĩ của Chu Thành Yến, cô ta còn đỡ mệt hơn nhiều.】

Cố Tinh Thời: 【......】

Hệ thống: 【Lần này cũng thế. Cô ta vốn sắp vào đoàn quay phim mới, vậy mà mải mê trong vòng tay tra nam, không cẩn thận dính bầu. Giờ thì đang khóc lóc đòi rút khỏi giới, về nhà lấy chồng sinh con. Nhưng khổ nỗi, tên tra nam kia đã có vợ con rồi, chỉ đang đùa giỡn cô ta thôi. Giang Mạn Mạn sợ Chu Thành Yến lại quản chặt như mấy lần trước, nên lần này dứt khoát giấu nhẹm. Cho đến khi bụng lớn không giấu nổi nữa, mới đành báo.】

【Mà cô ta đâu chỉ có hợp đồng phim mới, còn dính mấy cái hợp đồng đại diện thương hiệu. Một khi chuyện lộ ra là phải bồi thường sấp mặt, nên Chu Thành Yến chỉ còn nước cấp tốc bay về, ra mặt dàn xếp.】

Cố Tinh Thời không nhịn được nói: 【Chức nghiệp chính của cậu ấy thật ra đâu phải quản lý nghệ sĩ, là lính cứu hỏa mới đúng.】

Hệ thống: 【Còn gì nữa! Đổi người đại diện khác mà xem, chỉ cần xảy ra một vụ thôi là sự nghiệp nghệ sĩ coi như chấm hết. Chỉ có ở dưới tay Chu Thành Yến bọn họ mới có thể đạt được thành tựu như bây giờ. Nhưng lạ cái là họ lại không nghĩ vậy, ai nấy đều cho rằng mình nổi tiếng là nhờ thực lực, còn luôn miệng chê bai Chu Thành Yến cơ đấy.】

Cố Tinh Thời nhíu mày: 【Bọn họ thật sự không có chút nào tự nhận thức à?】

Chỉ có thể nói: Kẻ thiện chiến thì chẳng bao giờ cần công lao hiển hách.

Chu Thành Yến quá mạnh. Anh ta luôn có thể nhạy bén phát hiện nguy cơ, b*p ch*t nó ngay từ trong trứng nước, lại còn xử lý nhẹ nhàng như không, khiến đám người kia sinh ra ảo giác, ngỡ rằng trời cao đất rộng, mình muốn làm gì cũng được.

Chứ họ đâu biết, với kiểu biểu hiện đó, đến vòng sơ khảo đầu tiên của Nhạc Thế cũng trượt thẳng cẳng.

Nếu không phải Chu Thành Yến bản lĩnh cứng cựa, bọn họ đã sớm bị giới giải trí đào thải rồi.

Nghĩ đến chuyện người có năng lực như vậy lại bị Cảnh Xuyên Giải Trí bắt làm lao công chuyên đi dọn đống tàn cục do lũ nghệ sĩ sụp phòng gây ra, Cố Tinh Thời thật sự thấy đáng tiếc thay cho anh ta.

Nghĩ đến đây, Cố Tinh Thời tâm niệm vừa động.

Cảnh Xuyên Giải Trí không biết trân quý người tài, phí của trời như vậy, thì cậu ra tay đào góc tường một chút cũng là hợp tình hợp lý, phải không?

Nghĩ là làm, cậu lập tức gọi cho phòng nhân sự công ty, bảo bọn họ điều tra tình hình nội bộ Cảnh Xuyên Giải Trí, nhất là những chuyện liên quan đến Chu Thành Yến. Chờ khi cậu về nước, sẽ tự mình ra mặt lôi kéo người.

-

Trước khi lên máy bay, Chu Thành Yến đã cho đăng bài thanh minh thay mặt Lư Hạo Tinh.

Thật ra, với bằng chứng rõ mười mươi như kia, bài viết này hiệu quả chẳng là bao.

Quả nhiên, fan chẳng ai tin. Không ít người lập tức thoát fan ngay tại chỗ.

Lúc này Lư Hạo Tinh mới thấy hoảng, bèn quay sang trách Chu Thành Yến: "Anh viết kiểu gì mà làm mọi chuyện bung bét thế hả?"

Chu Thành Yến suýt chút nữa bị hắn chọc tức đến bật cười: "Chuyện bung bét là do bài viết của tôi? Chẳng lẽ không phải do cậu quản không nổi nửa th*n d*** nên mới ra cái cớ sự này sao?"

Lư Hạo Tinh thì chẳng thấy mình có gì sai: "Tôi đâu có biết con nhỏ kia sẽ chụp hình! Với lại, tôi cũng không nghĩ fan lại yếu đuối đến vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà cũng làm lớn chuyện!"

Chu Thành Yến: "... Chuyện nhỏ? Từ ngày đầu cậu ra mắt, tôi đã nhắc đi nhắc lại đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Nhiều năm như vậy, nếu không phải tôi luôn đứng ra dọn dẹp, với tốc độ sụp phòng của cậu, bây giờ giới giải trí đến cái bóng cậu cũng chẳng tìm ra nổi."

Lư Hạo Tinh thản nhiên nói: "Anh không phải người đại diện sao? Đây vốn dĩ là việc của anh mà!"

Chu Thành Yến: "... Không gây chuyện mới là việc của cậu, sao cậu làm mãi không xong vậy?"

Lư Hạo Tinh nghẹn lời, không nhịn được cãi lại: "Người trong giới gây chuyện đâu phải mình tôi, người ta cũng có sao đâu? Chỉ có anh là lắm lời!"

Chu Thành Yến: "Không sao? Đám đó lần lượt lật xe, cậu tưởng tôi không nhìn thấy chắc?"

Chu Thành Yến không muốn đôi co thêm, quay sang phân phó trợ lý đưa Lư Hạo Tinh về nhà, còn nghiêm giọng dặn dò: "Phải dõi theo sát sao, một bước không rời. Nếu nó mà lại gây ra thêm chuyện gì, thì đến thần tiên cũng không cứu nổi. Đến lúc đó, cả hai người các cậu cùng nhau lạnh luôn đi!"

Lư Hạo Tinh còn định tiếp tục oán trách, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Chu Thành Yến quét qua, cuối cùng đành không cam lòng mà ngậm miệng, cùng trợ lý lên xe.

Sắp xếp xong Lư Hạo Tinh, Chu Thành Yến chẳng kịp nghỉ ngơi, lại phải vội vội vàng vàng chạy về công ty.

Lúc này, Giang Mạn Mạn vẫn đang ngồi trong phòng làm việc khóc sướt mướt, gào lên đòi rút khỏi giới, về nhà lấy chồng sinh con.

Chu Thành Yến đem một chồng tài liệu ném thẳng xuống trước mặt cô: "Đã điều tra xong. Gã đàn ông kia đã có vợ con, hơn nữa còn là kẻ từng nhiều lần ngoại tình, tái phạm liên tục, sắp thành bệnh rồi."

Giang Mạn Mạn trừng mắt, không dám tin: "Tôi không tin! Anh ấy nói anh ấy thật lòng yêu tôi, sẽ kết hôn với tôi, còn hứa sau này sẽ cùng nhau đi Maldives hưởng tuần trăng mật nữa mà!"

Chu Thành Yến thản nhiên đáp: "Mấy lời đó, gã cũng từng nói với tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục của hắn trước cô rồi."

Giang Mạn Mạn vẫn không chịu tin, vội vàng nhắn tin cho đối phương trên WeChat, chỉ để phát hiện mình đã bị chặn. Cô ta vẫn cố gắng nhắn thêm vài tin, vẫn là bị từ chối hoàn toàn.

Chu Thành Yến nhíu mày, lấy điện thoại của cô ta về: "Được rồi, cô tiếp tục tự lừa mình dối người thì có ích gì chứ?"

Giang Mạn Mạn nức nở gào lên: "Anh thật vô tình, thật tàn nhẫn!"

Chu Thành Yến nhẫn nhịn đứng đấy chờ cô ta khóc xong, rồi mới nói tiếp: "Vậy tôi tiếp tục vô tình tàn nhẫn đây. Đứa bé đó, cô còn muốn giữ không?"

Giang Mạn Mạn rưng rức: "Không có chồng, giữ lại làm gì chứ!"

Chu Thành Yến xoa xoa huyệt thái dương, cố nén cơn đau đầu: "Vậy thì nhanh chóng đi làm thủ thuật đi. Phim mới tôi sẽ giúp cô xin rút khỏi, sau đó sẽ lên kế hoạch cho cô lấy lại độ hot một đợt. Nhưng cũng phải nghĩ kỹ, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp của cô."

Giang Mạn Mạn không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Chu Thành Yến lập tức liên hệ bệnh viện, bảo trợ lý đưa cô đi. Đồng thời, dùng tài khoản Weibo của cô ta phát thông báo, nói là vết thương cũ tái phát, vì lý do sức khỏe nên phải rút khỏi đoàn phim.

Bài đăng vừa lên, fan lập tức nổ tung.

【Mạn Mạn của tôi đáng thương quá đi mất! Tôi đã nói từ buổi công bố phim mới là sắc mặt cô ấy không ổn mà!】

【Cái công ty với người đại diện gì mà vô dụng, chỉ biết bóc lột nghệ sĩ ngày này qua ngày khác! Mọi người tính thử xem Mạn Mạn tái phát bao nhiêu lần rồi? Tưởng cô ấy hiền là muốn khi dễ thế nào cũng được à?!】

【Tôi thật sự cạn lời rồi! Có thể nhìn vào lời kêu gào của fan một lần được không? Làm ơn đổi người đại diện ngốc nghếch của Mạn Mạn đi!】

......

Chu Thành Yến mở phần bình luận dưới bài của Giang Mạn Mạn lướt qua một lượt, sau đó không biểu cảm mà tắt đi.

Bị mắng thành như vậy, thật ra anh ta cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng, cuối cùng vẫn thấy có chút tủi thân.

Tuy nhiên cảm xúc đó chỉ tồn tại trong chốc lát. Rất nhanh, anh ta đã điều chỉnh lại tinh thần, tiếp tục xử lý những công việc còn dang dở.

Chỉ là, khi mọi chuyện cuối cùng cũng được thu xếp ổn thỏa, anh ta lại bất ngờ nhận được thông báo từ giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ, bảo anh ta đến văn phòng một chuyến.

Nghe xong lời giám đốc, Chu Thành Yến sững người tại chỗ: "Anh nói, Diêu Tử Đông muốn đổi người đại diện?"

Diêu Tử Đông là nghệ sĩ mới được anh ta dốc lòng bồi dưỡng. Xuất thân chính quy, ngoại hình và thực lực đều ổn, quan trọng nhất là không có thói hư tật xấu.

Hắn có thể nói là người mà Chu Thành Yến đầu tư nhiều thời gian và tài nguyên nhất. Để Diêu Tử Đông giữ được hình ảnh trong sạch, Chu Thành Yến không biết đã đỡ thay bao nhiêu lời gièm pha, thậm chí tình nguyện tự mình đi uống đến nôn mửa trên bàn tiệc, chỉ để bảo vệ hắn.

Lời của giám đốc giống như một cây búa lớn giáng thẳng vào đầu anh ta, khiến anh ta ngây người rất lâu vẫn chưa thể hồi thần.

Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra. Một người đàn ông gầy gò bước vào, theo sau là Diêu Tử Đông.

Chu Thành Yến lập tức nhíu mày: "Lương Tiểu Vĩ?!"

Đó là một người đại diện khác trong công ty, nhưng từ trước đến nay chẳng ưa gì Chu Thành Yến.

Chu Thành Yến liếc nhìn hắn, rồi quay sang nhìn Diêu Tử Đông đi phía sau, không dám tin hỏi: "Người đại diện mới của cậu là cậu ta?!"

Diêu Tử Đông tránh ánh mắt của anh ta.

Chu Thành Yến im lặng nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Tại sao?"

Anh ta tự hỏi bản thân chưa từng làm gì có lỗi với Diêu Tử Đông.

Vậy mà hắn lại lặng lẽ sau lưng anh ta chuyển sang người đại diện khác.

Diêu Tử Đông không trả lời.

Ngược lại, Lương Tiểu Vĩ lên tiếng với giọng điệu đầy mỉa mai: "Còn có thể vì sao nữa? Đương nhiên là vì tôi có năng lực hơn cậu rồi!"

Chu Thành Yến siết chặt cằm, nhìn thẳng Diêu Tử Đông: "Không bàn đến năng lực, nếu cậu có ý kiến với tôi, sao không thẳng thắn trao đổi? Sao phải âm thầm quay lưng lại, đi chọn người khác?"

Nghe vậy, Diêu Tử Đông rốt cuộc cũng lên tiếng, không nhịn được mà nói: "Chẳng lẽ tôi chưa từng nói với anh sao? Hơn một năm qua, anh nhìn lại xem đã cho tôi những tài nguyên gì? Tôi phải cố gắng cỡ nào mới có cơ hội diễn, mà kết quả thì sao? Một bộ phim không tạo nổi chút sóng gió nào! Những người debut cùng tôi, năng lực không bằng, người nào không phải đang cầm kịch bản hot, dù diễn có dở thì cũng lên hot search mỗi ngày!"

"Còn nói cái bộ phim IP lớn gần đây nhất, anh bảo là không lấy được vai, thế mà Lương ca lại lấy được đấy thôi? Tôi thật sự chịu đủ rồi! Không có bản lĩnh thì nhận là không có bản lĩnh, đừng có suốt ngày mang mấy lý do đường hoàng ra bao biện!"

Chu Thành Yến há miệng, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, im lặng.

Không phải anh ta chưa từng giải thích với Diêu Tử Đông.

Với một tân binh mới debut như cậu ta, tài nguyên lúc đó đã là thứ tốt nhất mà cậu ta có thể tranh được. Hơn nữa, chẳng có ai dám chắc một bộ phim sẽ nổi tiếng cả.

Còn bộ phim IP lớn kia, đạo diễn từng ám chỉ với anh ta, nhà đầu tư có ý với Diêu Tử Đông. Nếu cậu ta chịu ngủ một đêm, thì vai diễn có thể xem xét.

Chu Thành Yến biết rõ tên đầu tư đó là loại người tính khí bạo ngược, thích chơi mấy trò b*nh h**n, nên lập tức từ chối không chút do dự.

Nhưng Diêu Tử Đông lại chưa bao giờ thật sự hiểu được điều đó.

Cậu ta chỉ oán giận anh ta, vì sao không thể khiến mình nổi tiếng ngay một lần.

Diêu Tử Đông vẫn còn đang thao thao bất tuyệt oán trách anh ta.

Những lời đó giống như cọng rơm cuối cùng, đè chết con lạc đà đã kiệt sức.

Chu Thành Yến bỗng cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Bao năm lăn lộn trong giới này, anh ta luôn vì nghệ sĩ mà tính toán, làm việc không ngừng nghỉ, thận trọng dè dặt từng bước một. Thế mà cuối cùng, lại rơi vào cảnh cả trong lẫn ngoài đều chẳng ai thấu hiểu.

"Nếu muốn đổi thì cứ đổi." Chu Thành Yến ngắt lời cậu ta, quay sang hỏi giám đốc: "Muốn đổi không chỉ mình cậu ta chứ? Nói luôn đi, còn ai nữa?"

Giám đốc lưỡng lự một hồi rồi nói nhỏ: "Thật ra, Lư Hạo Tinh cũng từng đề cập rồi, anh xem..."

Chu Thành Yến khoát tay: "Tùy cậu ta."

Anh ta ký xong đơn chuyển người đại diện, mệt mỏi rời khỏi văn phòng, bước ra đường với dáng vẻ bơ phờ, thất thần.

Lần đầu tiên, anh ta bắt đầu hoài nghi, cách làm của mình từ trước đến nay liệu có đúng?

Nghệ sĩ chán ghét anh ta.

Fan cũng chán ghét anh ta.

Có lẽ, anh ta thật sự không phù hợp để làm người đại diện nữa.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Chu Thành Yến theo phản xạ bắt máy: "Lại có chuyện gì?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc của Cố Tinh Thời: "Quản lý Chu, là tôi."

Chu Thành Yến sững người: "Cố tổng?!"

Giọng nói của Cố Tinh Thời truyền qua điện thoại, mang theo chút biến âm của sóng điện, nhưng vẫn rõ ràng từng chữ: "Tôi gọi cuộc điện thoại này là để hỏi, cậu có hứng thú về làm việc cho Nhạc Thế của chúng tôi không?"

Chu Thành Yến: "!!!"

Điện thoại suýt nữa rơi khỏi tay, anh ta vội vàng nắm chặt lấy, đến cả giọng nói cũng run rẩy: "Cố tổng, tôi vừa rồi nghe không rõ, ngài nói muốn mời tôi về Nhạc Thế sao?!"

Cố Tinh Thời đáp ngắn gọn: "Không sai."

Hai chữ khẳng định đơn giản khiến đầu óc Chu Thành Yến quay cuồng. Anh ta gần như theo phản xạ hỏi: "Vì sao lại là tôi?"

Cố Tinh Thời nói không chút do dự: "Bởi vì cậu rất có năng lực. Tôi cực kỳ tán thưởng tư duy, khả năng phán đoán và xử lý công việc của cậu trong vai trò người đại diện. Tôi tin cậu có tiềm năng trở thành người đại diện hàng đầu."

Chu Thành Yến: "!!!"

Anh ta không biết mình trong mắt người khác lại xuất sắc đến thế.

"Thật đấy." Cố Tinh Thời nói thêm: "Vì để mời cậu, tôi còn đặc biệt cắt ngắn chuyến công tác ở Paris."

Một câu nói khiến tim Chu Thành Yến lại bị đánh trúng thêm một đòn.

Nhiều năm qua, anh ta chưa từng có ai coi trọng mình như vậy.

Chưa nói đến mức đãi ngộ và mức lương mà Cố Tinh Thời đưa ra sau đó, đủ khiến anh ta hoa mắt chóng mặt.

Làm người đại diện từng ấy năm, Chu Thành Yến sớm đã miễn dịch với những lời hứa hẹn vẽ bánh vẽ trên giấy.

Nhưng Cố Tinh Thời khác, không phải đưa bản vẽ, mà là đưa thẳng cái bánh nóng hổi tới tận miệng hắn.

Nếu chuyện này mà còn không gật đầu, sau này mỗi đêm anh ta đều phải bò dậy tự tát mình một cái mới hả giận.

-

Ngày hôm sau, Chu Thành Yến lập tức thay đổi hoàn toàn dáng vẻ uể oải của hôm trước, chủ động tìm đến giám đốc: "Tôi muốn xin nghỉ việc."

Tin này ngay lập tức lan truyền khắp công ty.

Lương Tiểu Vĩ nghe được tin, lập tức chạy tới với vẻ mặt vui mừng khi thấy người khác gặp họa, muốn cười nhạo Chu Thành Yến một phen.

Ai ngờ, Chu Thành Yến dứt khoát, nhanh gọn hoàn thành xong thủ tục từ chức, thu dọn đồ đạc cá nhân xong xuôi.

Lương Tiểu Vĩ vốn tưởng sẽ nhìn thấy vẻ mặt uất ức, không cam lòng hay thất vọng trên mặt anh ta nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Biểu cảm Chu Thành Yến vô cùng bình tĩnh, mà nhìn kỹ hơn, thậm chí còn có chút vui vẻ?

Vui vẻ?!

Lương Tiểu Vĩ sửng sốt, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn tự thuyết phục bản thân, chắc chắn là Chu Thành Yến đang cố tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ không sao thôi.

Chu Thành Yến còn chưa kịp rời đi thì Lương Tiểu Vĩ đã cố tình nói mát: "Tiểu Chu à, không ngờ chuyện Diêu Tử Đông đổi người đại diện lại khiến cậu bị đả kích nặng đến vậy..."

Chu Thành Yến thậm chí chẳng buồn liếc hắn một cái.

Lúc này, mấy nhân viên làm chung không nhịn được cũng lên tiếng: "Chu ca, anh đi rồi, tụi em biết làm sao bây giờ..."

"Đúng đó, mấy vụ rắc rối như xx lần trước, ngoài anh ra chẳng ai dẹp yên được!"

"Chu ca, anh lúc nào cũng nghĩ cho tụi em..."

"Chu ca, tụi em tiếc anh lắm!"

Thậm chí còn có mấy thực tập sinh làm người đại diện cũng tới tiễn, lời nói tràn đầy sự cảm kích vì đã được anh ta chỉ bảo.

Chu Thành Yến có chút bất ngờ.

Trước giờ anh ta vốn rất nghiêm với lũ thực tập, cứ tưởng trong mắt tụi nó mình chẳng được yêu quý gì. Ai ngờ chỉ cần để tâm quan sát, đều có thể thấy Chu Thành Yến đã âm thầm làm bao nhiêu việc.

Nhất là mấy người ở tầng lớp thấp bé trong công ty, lại càng dễ cảm nhận được cái tốt của anh ta.

Lương Tiểu Vĩ thấy vậy càng thêm bực bội, cố ý hỏi: "Tiểu Chu à, cậu từ chức rồi tính nhảy qua công ty nào thế?"

Chu Thành Yến liếc hắn một cái: "Liên quan gì đến cậu?"

"Tôi chẳng phải lo cho cậu thôi sao," Lương Tiểu Vĩ giả vờ quan tâm: "Giới này làm nghề tự do, đổi chỗ ăn cơm đâu phải chuyện dễ dàng. Biết đâu chừng công ty mới còn tệ hơn cả chỗ cũ đấy!"

Chu Thành Yến điềm nhiên nói: "Cảm ơn cậu quan tâm, nhưng tôi sắp tới làm ở một trong những công ty hàng đầu của ngành rồi."

"Hàng đầu ngành?" Lương Tiểu Vĩ cười khẩy: "Đừng nói là cậu định nhảy qua Nhạc Thế nhé?"

Chu Thành Yến ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"

Lương tiểu vĩ: "......"

"Cậu bị sốc quá đến phát rồ rồi à? Cậu có biết Nhạc Thế khó vào cỡ nào không? Nhất là bộ phận quản lý, người đại diện trong đó, ai chẳng xuất thân từ công ty lớn, kỹ năng đầy mình. Ngay cả Cố tổng, cũng là người đại diện top đầu trong giới. Cậu thì có gì mà đòi được cậu ta để mắt tới?"

Chu Thành Yến chẳng thèm đáp, ôm thùng đồ quay lưng bỏ đi.

Lương Tiểu Vĩ khó chịu, lẽo đẽo bám theo.

Đúng lúc này, không biết ai la lên một tiếng: "Kìa kia chẳng phải là Cố tổng sao?!"

Ánh mắt cả văn phòng lập tức đổ dồn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy bên ngoài có một chiếc xe sang đang đậu, người đứng cạnh xe, không ai khác chính là Cố Tinh Thời.

Lương tiểu vĩ cả kinh.

Chu Thành Yến cái thằng nhóc này, chẳng lẽ thật sự ký với Nhạc Thế rồi sao?!

Nhưng rất nhanh hắn lại tự an ủi mình: Có khi nào Cố tổng chỉ tình cờ tới đây làm việc thôi không?

Dù sao công ty bọn họ nằm ở vị trí này, xung quanh toàn là công ty giải trí, chưa chắc người ta đã đến tìm họ.

Giây tiếp theo, hắn liền nghe thấy giọng Cố Tinh Thời từ phía bọn họ vang lên: "Thành Yến! Bên này!"

Lương tiểu vĩ: "!!!"

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Chu Thành Yến.

Chu Thành Yến thậm chí còn lắp bắp: "Cố... Cố tổng, ngài gọi tôi ạ?"

Cố Tinh Thời bước lại gần, thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Mọi người đều sững sờ nhìn về phía Chu Thành Yến, không ngờ anh ta thật sự quen biết Cố tổng!

Chẳng lẽ chuyện anh ta nói sẽ vào làm ở Nhạc Thế là thật?!

Chỉ có Lương Tiểu Vĩ là vẫn không chịu tin.

Hắn nhớ gần đây vẫn luôn có tin đồn rằng Nhạc Thế đang tuyển diễn viên cho một dự án lớn. Biết đâu Cố tổng tới đây là vì để ý đến nghệ sĩ nào đó dưới trướng Chu Thành Yến?

Nghĩ tới đây, mắt hắn sáng lên, vội vàng chen lời: "Cố tổng, Tiểu Chu đã nghỉ việc rồi, Diêu Tử Đông hiện tại là nghệ sĩ của tôi. Nếu như ngài quan tâm thì..."

"Diêu Tử Đông? Ai?" Cố Tinh Thời nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Tôi tất nhiên biết Thành Yến đã nghỉ việc, tôi tới đây không phải vì chuyện đó sao?"

Mọi người: "?!!"

Một nhân viên không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Cố tổng tới đây chẳng phải là để đón Chu ca sao?"

"Đúng vậy." Cố Tinh Thời gật đầu không chút do dự: "Không chủ động một chút, người tài giỏi như vậy, tôi cũng sợ bị người khác giành mất chứ!"

Mọi người: "!!!"

Thảo nào!!!

Đãi ngộ này đúng là khiến người ta phát hờn!!
 

Bình Luận (0)
Comment