Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 83

 
Hiện trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Trình Tân dụi mắt nhìn kỹ lại một lần nữa, ánh mắt dừng trên con số hiện trên vòng tay của Văn Việt, xác nhận đúng là số 16.

Hắn theo phản xạ thốt ra: "Không thể nào..."

Đừng nói là hắn cảm thấy không thể nào, ngay cả Cố Tinh Thời cũng thấy quá trùng hợp.

Toàn bộ nhân viên Nhạc Thế cùng khách mời, tổng cộng bốn năm trăm người, xác suất này...

Lúc này, Mạnh Viễn Sanh lại là người phản ứng đầu tiên: "Thật ra chỉ là trò đùa thôi, cảm ơn Cố tổng mấy năm nay đã dẫn dắt Nhạc Thế đạt được thành tích như hiện tại."

Bọn họ có thể không cần cơ hội này, nhưng tuyệt đối không thể để Văn Việt có cơ hội tiếp cận Cố tổng.

Nhiều năm phối hợp ăn ý cũng khiến Trình Tân lập tức phản ứng theo: "Đúng đúng! Cố tổng cũng bị dọa rồi phải không, ha ha ha..."

Những nhân viên khác của Nhạc Thế cũng muốn giúp họ hòa giải bầu không khí.

Nhưng Cố Tinh Thời lại ngăn bọn họ lại.

Cậu đương nhiên biết mọi người chỉ đang đùa thôi. Trước khi chuẩn bị cho tiệc thường niên, cậu đã nói rõ, cứ vui là được, chơi thế nào cũng được.

Không ngờ trò đùa này lại trúng thật, hơn nữa lại rút trúng Văn Việt.

Trước mặt công chúng, liên quan đến danh dự của Nhạc Thế, cho dù là trò đùa, cậu cũng không thể nuốt lời.

Vì vậy, Cố Tinh Thời liền cười nói: "Văn tổng mấy năm nay đã chiếu cố Nhạc Thế rất nhiều, vốn dĩ tôi cũng định mời anh một bữa cơm, không ngờ đến cả trò rút thăm cũng có thể rút trúng. Xem ra là ông trời định sẵn tôi phải mời bữa này rồi."

Cậu khéo léo dẫn dắt câu chuyện đi hướng khác, giữ thể diện cho tất cả mọi người.

Nhưng Văn Việt lại chỉ sâu sắc nhìn cậu một cái: "Đúng vậy, ông trời định sẵn."

Cố Tinh Thời: "......"

Mạnh Viễn Sanh và những người khác cau mày, ánh mắt đồng lòng đầy địch ý nhìn về phía Văn Việt.

Văn Việt lại không thèm nhìn họ lấy một cái, hai chân bắt chéo, biểu cảm thản nhiên, như thể chẳng bận tâm chút nào.

Chỉ có Tôn Hồng Phi ở bên cạnh là run lên bần bật.

Hắn cảm thấy ánh mắt như dao từ bốn phương tám hướng sắp biến hắn thành cái rổ, chưa từng có lần nào ở Nhạc Thế khiến hắn cảm thấy mình không được chào đón đến vậy.

Tuy nhiên, những dòng ám lưu giữa bọn họ cũng chỉ kéo dài đến khi Cố Tinh Thời lên sân khấu phát biểu.

Cố Tinh Thời đứng trên sân khấu, nhìn xuống dưới là biển người đông đúc.

Trong lòng cậu không khỏi cảm khái.

Ai mà ngờ được, trước đây Nhạc Thế chỉ có cậu và Trình Tân, thậm chí còn phải đi làm thuê bên ngoài để có tiền duy trì chi phí hằng ngày cho công ty.

Khi đó, ý tưởng của cậu cũng chỉ đơn giản là cố gắng kéo dài công ty thêm một năm, sau đó bán nhà để đổi lấy tự do tài chính.

Vậy mà đến hôm nay, bất tri bất giác, công ty lại phát triển đến quy mô lớn như thế này.

Dẫu trong lòng cảm khái là vậy, nhưng cậu cũng không nói nhiều. Chỉ đơn giản nói vài câu rồi tuyên bố kết thúc buổi họp thường niên.

Nhân viên các bộ phận vui vẻ ra về, túm năm tụm ba chuẩn bị bắt xe quay lại.

Còn Cố Tinh Thời thì công việc vẫn chưa xong, đích thân tiễn từng đối tác hợp tác ra xe.

Văn Việt khoác thêm áo khoác, trước khi lên xe lại như nhớ ra điều gì, lấy chiếc vòng tay từ trong túi ra: "Cái này, có thể để tôi giữ làm kỷ niệm không?"

Cố Tinh Thời hơi sững người. Dù không hiểu một chiếc vòng tay đồ chơi giá sỉ rẻ tiền như vậy có gì đáng lưu giữ, nhưng thấy Văn Việt nói thế, hắn liền đáp: "Đương nhiên rồi."

Khóe môi Văn Việt khẽ cong lên, sau đó nói tiếp: "Nếu tôi đã trúng được giải thưởng đặc biệt này, vậy thì địa điểm ăn cơm, để tôi chọn nhé, được chứ?"

Cố Tinh Thời: "Được thôi."

Chỉ là một bữa cơm, ăn đâu mà chẳng được.

Văn Việt hài lòng thu ánh mắt lại, ngồi vào trong xe: "Hẹn gặp lại, Tinh Thời."

Giọng anh hơi khàn.

Âm cuối như thấm chút men say, lại mang theo vài phần mê hoặc lặng lẽ.

Khiến cho trong lòng Cố Tinh Thời bất giác dâng lên một cảm xúc khác thường.

Tiễn khách xong, Cố Tinh Thời lại quay trở lại đại sảnh nơi tổ chức tiệc thường niên.

Lúc này trong hội trường đã chẳng còn lại bao nhiêu người, chỉ có Mạnh Viễn Sanh và vài người khác vẫn chưa rời đi, không biết đang tranh cãi chuyện gì.

Thấy Cố Tinh Thời bước đến, mấy người bọn họ mới chịu dừng cuộc khẩu chiến.

Cố Tinh Thời cảm thấy hơi kỳ lạ: "Các người làm gì vậy?"

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu đi, tỏ vẻ như không có gì xảy ra: "Không có gì hết..."

Cố Tinh Thời tất nhiên không tin, ánh mắt nghi ngờ quét qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Thịnh Việt Thanh: "Tiểu Thanh, em nói!"

Thịnh Việt Thanh giật mình như thể bị sét đánh: "A... Em..."

Cố Tinh Thời: "Hửm?"

Thịnh Việt Thanh vốn dĩ đã không giỏi nói dối, giờ lại bị Cố Tinh Thời nhìn chằm chằm như thế, chỉ có thể thành thật khai báo: "Bọn em đang tính xem làm sao để anh đừng đi ăn cơm với Văn tổng......"

Cố Tinh Thời sững người.

Cậu mơ hồ nhớ ra, hình như nhóm người này từ trước đến nay chẳng ưa gì Văn Việt.

Nhưng mà Văn Việt cũng đâu có đắc tội gì nghiêm trọng với họ?

Sự việc đến nước này, mọi người cũng không che giấu nữa, liền kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Cố Tinh Thời nghe.

Nghe xong, Cố Tinh Thời ngẩn cả người: "Ai nói tôi với Văn tổng chia tay... Không đúng, lần trước tôi nghe lời đồn là tôi với hắn đang yêu nhau cơ mà? Sao giờ đã tiến hóa thành chia tay rồi??"

Mọi người cũng ngẩn người: "Lời đồn??"

Cố Tinh Thời xoa xoa thái dương: "Từ từ đã, cái lời đồn này rốt cuộc là từ đâu mà ra vậy?"

Mọi người nhất loạt quay đầu nhìn về phía Mạnh Viễn Sanh.

Cố Tinh Thời: "......"

Mạnh Viễn Sanh?!

Không ngờ lại là y, cái người mày rậm mắt to dính đến cái tin đồn này luôn á?!

Mạnh Viễn Sanh nhíu mày: "Là Tôn Hồng Phi của nhóm ngọt cam nói đó. Ông ta là chó săn của Văn Việt, chuyện ông ta làm chắc chắn là do Văn Việt giật dây, sao có khả năng là giả được?"

Lúc này, hệ thống cũng tranh thủ ló đầu ra, lấy lòng nói: 【Ký chủ, tôi quên không nói với cậu, cái tin đồn cậu với Văn Việt yêu đương cũng là do Tôn Hồng Phi tung ra đó. Ông ấy chính là fan CP số một của Nghe Cố mà biết Tân đó nha~ 】

Cố Tinh Thời: 【??? 】

Cái gì trò con bò vậy???

Có cả tên CP luôn hả trời?!

Rõ ràng khi đó cậu với Văn Việt tổng cộng mới gặp nhau có hai lần.

Mấy người ship CP có phải hơi quá đà rồi không?!

Mạnh Viễn Sanh vốn dĩ là người lý trí, tuy là nghe được từ miệng Tôn Hồng Phi, nhưng sau đó cũng đã nhiều lần kiểm chứng, thành ra càng thêm tin sái cổ.

Nghe hắn liệt kê từng chuyện một, ngay cả Cố Tinh Thời, người trong cuộc cũng bắt đầu thấy hoang mang.

A... là vậy thật hả?

Sao nghe xong lại thấy hình như mình thật sự với Văn Việt có gì đó ấy nhỉ?

Mạnh Viễn Sanh nói xong, lại đau lòng quay sang nhìn Cố Tinh Thời: "Văn Việt người này vừa lạnh lùng vừa thủ đoạn, nhìn đã thấy không dễ chung sống rồi. Nếu không phải vì công ty, Cố tổng cũng đâu cần phải thiệt thòi chính mình để phối hợp với anh ta như vậy."

Cố Tinh Thời: "... Không phải mà."

Cậu định nói Văn Việt thật sự không như mấy người nói đâu, người ta rõ ràng rất tốt mà.

Hơn nữa cậu cũng đâu có thấy thiệt thòi gì, chẳng phải đây là chuyện hợp tác thương mại hết sức bình thường thôi sao?

Nhưng mà, dưới bằng chứng như sắt đá của Mạnh Viễn Sanh, lại không thể lộ chuyện hệ thống ăn dưa ra, thành ra chẳng thể giải thích gì được, đành phải yếu ớt mà tỏ vẻ: Mình thật sự không có bị ép buộc gì đâu mà...

Mọi người: Trong tình huống thế này mà Cố tổng còn đang an ủi bọn mình, hu hu hu hu...

Cố Tinh Thời: ......

Thôi vậy.

Giờ thì cậu thật sự hiểu thế nào là hết đường chối cãi.

-

Còn chưa kịp để Cố Tinh Thời điều chỉnh lại tâm trạng, Văn Việt đã nhanh chóng liên hệ, nói muốn thực hiện bữa cơm hôm trước đã hẹn.

Tốc độ nhanh đến mức cứ như sợ bị ai đó phá hỏng mất.

Cố Tinh Thời dứt khoát vứt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, vui vẻ nhận lời.

Chỉ là cậu vốn tưởng chỉ ăn ở nhà hàng nào đó, không ngờ lại là ở nhà Văn Việt.

Nhà cũ của Văn gia nằm ngay trung tâm Kinh Thị, chiếm diện tích cực lớn, bên trong còn có một vườn hoa rộng rãi.

Xe đến đón Cố Tinh Thời trực tiếp chạy thẳng vào trong, dừng ngay trước cửa chính.

Quản gia vừa mở cửa xe cho cậu, Văn Việt đã từ trong nhà đi ra đón.

Anh mặc đồ ở nhà, tay áo xắn cao đến khuỷu, vải mềm nhẹ nhàng càng làm khí chất anh trở nên ôn hòa hơn vài phần.

Sau lưng là sân nhà cổ kính điển nhã, khiến Cố Tinh Thời không khỏi sinh ra vài phần ảo giác kiểu nghi gia nghi thất*.

*chỉ hình ảnh gia đình yên ấm, nề nếp, có cảm giác chồng về nhà vợ nấu cơm.

Văn Việt bước xuống bậc thang, giọng ôn hòa: "Bên ngoài lạnh, vào trong trước đi."

Cố Tinh Thời theo anh bước vào nhà, hơi ấm lập tức ùa tới, khiến trán cậu cũng hơi đổ mồ hôi.

Cậu  cởi áo khoác.

Văn Việt thuận tay nhận lấy, rất tự nhiên nói: "Tôi treo áo giúp em."

"Ai!" Tới lúc này, Cố Tinh Thời mới phát hiện quản gia và tài xế chẳng biết đã rời đi từ khi nào. Trong phòng, giờ chỉ còn lại cậu và Văn Việt.

Không biết có phải bị Mạnh Viễn Sanh ảnh hưởng hay không, mà Cố Tinh Thời cứ luôn không kìm được nghĩ đến mấy lời chi tiết mà hắn từng nói. Vô thức, cậu bắt đầu cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Cũng may, thái độ của Văn Việt vô cùng bình thường. Sau khi treo xong áo khoác cho cậu, lại lịch sự mời cậu tham quan ngôi nhà.

Cố Tinh Thời cố đè xuống những cảm xúc rối rắm trong lòng, đi theo sau lưng Văn Việt.

Nhà cũ của Văn gia đã có lịch sử hơn trăm năm, trong phòng không ít vật dụng đều là đồ cổ, mang theo khí chất sâu dày của một dòng tộc lâu đời.

Cố Tinh Thời rất tò mò, mà Văn Việt thì lại vô cùng kiên nhẫn, cậu hỏi gì cũng đều trả lời.

Cố Tinh Thời hỏi: "Anh lớn lên ở đây sao?"

Văn Việt lắc đầu: "Nhà cũ của Văn gia chỉ có gia chủ mới được ở. Tôi khi còn nhỏ cùng cha mẹ sống ở một căn khác trong nội thành."

Văn thị luôn tuân theo lý niệm người có năng lực mới xứng đáng sở hữu. Mỗi người đều phải chứng minh thực lực của bản thân mới có thể bước vào Văn gia, nếu không cũng chỉ là một phú nhị đại được nuôi bằng quỹ ủy thác mà thôi.

Là người thừa kế chính tông, Văn Việt thuở nhỏ cũng không nhận được bao nhiêu tài nguyên. Ngược lại, vì cha mẹ không đủ xuất sắc, anh từng bị xem là người mờ nhạt trong gia tộc.

Mãi đến sau này, anh đánh bại toàn bộ đối thủ cạnh tranh, trở thành gia chủ Văn thị, mới có thể dọn về ở trong dinh thự tượng trưng cho quyền lực này.

Khi nói đến những chuyện đó, lời lẽ của anh không hề giấu giếm tham vọng và sự sắc bén của mình.

Gần đây tiếp xúc nhiều, Cố Tinh Thời đã quen với vẻ ngoài dịu dàng chu đáo của anh, thậm chí đôi lúc còn quên mất, Văn Việt chính là vị gia chủ khét tiếng lạnh lùng tàn nhẫn trên thương trường kia.

Nhưng càng về sau, cậu lại càng có một loại ảo giác kỳ quái. Văn Việt như đang khoe chiến tích với mình vậy.

Sau khi tham quan xong, Văn Việt đưa cậu đến phòng ăn.

Trên bàn ăn vốn trống không biết từ lúc nào đã được bày biện đầy các món mỹ vị.

Văn Việt giúp cậu kéo ghế, đợi cậu ngồi xuống rồi mới rót rượu vang đỏ cho cả hai.

Lò sưởi âm tường cháy tí tách, phát ra những tiếng răng rắc nhè nhẹ, trong không gian tràn ngập mùi gỗ thông ấm áp và hương thơm nhàn nhạt của thảo mộc.

Trong hoàn cảnh như vậy, Cố Tinh Thời cũng dần dần thả lỏng.

Hiếm khi hai người không nhắc đến công việc, chỉ tản bộ trò chuyện vu vơ về những chuyện vụn vặt thường ngày.

Cố Tinh Thời vốn tưởng Văn Việt là kiểu tinh anh thương trường điển hình bình thường chỉ đọc mấy loại tạp chí kinh tế hay sách chuyên ngành, cuộc sống hẳn sẽ rất khô khan.

Không ngờ anh cũng xem điện ảnh, cũng nghe nhạc, mà hai người lại còn có không ít sở thích trùng nhau.

Chưa kể Văn Việt lại còn biết kéo đàn cello.

Cố Tinh Thời vừa nghe liền nổi hứng, Văn Việt dứt khoát dẫn cậu đi đến phòng đàn.

Để tới đó phải băng qua khu giếng trời.

Giếng trời được trang trí bằng những ngọn đèn vàng ấm áp. Không khí nơi này rất tốt, chỉ là ánh sáng mờ hơn nhiều so với trong nhà.

Văn Việt nhẹ giọng nhắc: "Phía trước có bậc thang, cẩn thận một chút..."

Lời còn chưa dứt, Cố Tinh Thời đã lỡ chân dẫm hụt.

Văn Việt phản ứng theo bản năng, lập tức tiến lên, đưa tay ôm lấy cậu.

Thật ra Cố Tinh Thời phát hiện mình dẫm hụt ngay trong khoảnh khắc, cũng đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Nào ngờ lại bị Văn Việt đỡ lấy thân thể trái lại lại nghiêng về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người, trong chớp mắt, trở nên cực kỳ gần.

Cố Tinh Thời vốn đang đi sau lưng Văn Việt, vị trí so với cậu cao hơn một bậc cầu thang, vừa vặn bù lại chênh lệch chiều cao giữa hai người.

Chóp mũi hai người khẽ chạm nhau, hơi thở nóng hổi dường như hòa quyện.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt như phủ một tầng sương mỏng, Cố Tinh Thời trông như được bao phủ bởi ánh sáng dịu nhẹ.

Đôi mắt trong trẻo như nước chảy, lông mi dài mảnh nhẹ rung động như cánh bướm. Ánh sáng khẽ lướt qua, chiếu lên gò má khiến sắc da như phủ một lớp ánh sáng dịu dàng.

Và bờ môi đỏ như cánh anh đào, mềm mại tựa như lớp kem mịn trên bánh.

Hô hấp của Văn Việt chợt trở nên dồn dập.

Anh cúi đầu xuống, muốn dùng môi chạm lấy quả anh đào kia.

Cố Tinh Thời chỉ cảm thấy cánh tay ôm sau eo mình vừa cứng vừa mạnh, sức mạnh không thể kháng cự.

Anh hơi giật mình, cơ thể khẽ động một chút.

Chỉ là một cử động rất nhỏ, nhưng lại như một cái chuông nhẹ trong mộng, khiến người ta tỉnh lại.

Văn Việt khẽ nhắm mắt lại, dùng sức.

Bàn tay đang ôm lấy eo Cố Tinh Thời chậm rãi siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ, đốt ngón tay trắng bệch.

Anh mạnh mẽ đè xuống mọi xúc động trong lòng, lùi về sau nửa bước, đỡ Cố Tinh Thời đứng vững rồi mới buông tay.

Giọng trầm thấp khàn khàn: "Không sao chứ?"

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Cố Tinh Thời ngẩng đầu, chỉ thấy hầu kết của Văn Việt đang khẽ chuyển động, đường viền hàm căng chặt. Một giọt mồ hôi theo cổ anh trượt xuống, biến mất vào chiếc áo sơ mi dán sát ngực...

Cố Tinh Thời bỗng nhiên cảm thấy tim mình như đập lệch một nhịp.

Cơn chếnh choáng vì rượu đã tan sạch từ lúc nào, đầu óc giờ đây tỉnh táo đến dọa người.

Cố Tinh Thời nhẹ ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Cái kia, cũng muộn rồi, tôi phải về. Đàn để lần sau kéo nhé."

Văn Việt tuy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cậu.

Hai người lại quay về phòng khách.

Lần này, Cố Tinh Thời vô cùng cẩn thận, không để bản thân lại giẫm hụt bậc thang lần nữa.

Văn Việt lấy áo khoác đưa cho cậu.

Cố Tinh Thời vừa mặc vào, Văn Việt lại chủ động quàng khăn cho cậu.

Đầu ngón tay anh vô tình lướt nhẹ qua gò má Cố Tinh Thời, ấm áp dịu dàng như đang lướt qua dây đàn, khiến tim Cố Tinh Thời bất giác run lên.

Cố Tinh Thời ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Văn Việt vẻ mặt chuyên chú, dường như vừa rồi chỉ là vô tình chạm phải mà thôi.

Sau khi quàng khăn xong, Văn Việt lại đích thân tiễn cậu ra cửa.

Quản gia và tài xế như có thần giao cách cảm mà từ trời rơi xuống, lại lần nữa xuất hiện.

Không hiểu vì sao.

Nhìn thấy bọn họ, Cố Tinh Thời ngược lại lại thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cậu vẫy tay chào tạm biệt Văn Việt.

Văn Việt thần sắc vẫn như thường, chỉ là lúc cậu rời đi, lại vô thức khẽ cuộn ngón tay lại.

-

Sáng sớm hôm sau, Cố Tinh Thời chuẩn bị đi làm. Vừa ra cửa, cậu thuận tay quàng chiếc khăn hôm qua lên cổ, thì bất giác khựng lại một chút. Chuyện tối hôm qua bất chợt ùa về, trong lòng có một cảm giác lạ lạ không gọi tên được.

Ngay lúc ấy, hệ thống rụt rè lên tiếng:【 Ký chủ, có dưa, cậu muốn ăn không?】

Cố Tinh Thời cảnh giác: 【Dưa gì cơ?】

Hệ thống lập tức kích động báo cáo: 【Là như này! Trước đây Chu Thành Yến dẫn một nghệ sĩ, tên là Diêu Tử Đông. Ban đầu Chu ca đã sắp xếp cho hắn một con đường phát triển rất phù hợp. Nhưng tên kia lại chê nổi tiếng chậm quá, liền âm thầm phản bội Chu ca, quay sang ký với một người đại diện khác nổi tiếng thủ đoạn đen tối.】

【Người đại diện mới này cũng đang nhắm tới một bộ phim IP lớn. Đáng nói là, cả hắn lẫn Diêu Tử Đông đều muốn giành vai, nhưng đầu tư của bộ phim lại là một tên chơi chữ thích SM và quyền lực. Muốn nhận được vai? Trước tiên phải hầu hạ người ta thật tốt.】

【Hồi đó Chu ca biết chuyện nên đã từ chối hợp tác để bảo vệ Diêu Tử Đông. Nhưng người đại diện mới mặc kệ, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa Diêu Tử Đông lên giường với gã đầu tư kia. Kết quả? Bị chơi đến thân tàn ma dại, cuối cùng cũng cạy được một vai nhỏ, ai ngờ dự án đó lại bể kèo. Bộ phim bị đình chỉ, cả vai cũng bay luôn.】

Cố Tinh Thời: 【! 】

Ngay lập tức, toàn bộ mớ cảm xúc mơ hồ từ chuyện tối qua bị đại dưa này quét sạch không còn dấu vết.

Cố Tinh Thời: 【Sau đó thì sao?】

Hệ thống: 【Sau vụ đó, Diêu Tử Đông cuối cùng cũng nhận ra Chu Thành Yến mới là người tốt, là người duy nhất từng thật sự lo cho hắn. Và giờ hắn đang lén quay về chỗ Chu ca, muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ!】

Cố Tinh Thời: 【 Đạo đức đâu rồi? Điểm mấu chốt đâu rồi? Địa chỉ đâu rồi?? 】

Hệ thống: 【......】

Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Cố Tinh Thời lái xe đến một đài truyền hình.

Hôm nay Chu Thành Yến mang Yến Cảnh Hi đến tham gia ghi hình một chương trình thông cáo.

Anh ta vừa dặn dò Yến Cảnh Hi vài câu, vừa kiểm tra lại lịch trình tiếp theo.

Bỗng dưng, một bóng người lao ra từ bên cạnh.

Chu Thành Yến phản ứng theo bản năng, lập tức chắn trước mặt Yến Cảnh Hi, giọng lạnh tanh quát lên: "Ai đó?!"

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Mãi đến khi người kia hất mũ lên, để lộ gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Chu Thành Yến mới sững người.

"...Diêu Tử Đông?" Chu Thành Yến kinh ngạc nhìn hắn.

Chỉ mới mấy tháng không gặp, Diêu Tử Đông đã gầy đến mức gần như không còn nhận ra, trong mắt đầy tơ máu, thần sắc u ám, hoàn toàn mất đi vẻ linh động khi còn dưới trướng hắn.

Diêu Tử Đông vừa thấy anh ta, khóe môi run lên, nước mắt lập tức trào ra.

Anh ta vừa định mở miệng, lại bị Chu Thành Yến lạnh giọng cắt ngang: "Người đại diện của cậu đâu?"

Diêu Tử Đông ngẩn người.

Chu Thành Yến khẽ cau mày: "Hôm nay cậu đâu có lịch trình ở đây đúng không? Tự ý chạy đến đài truyền hình, Lương Tiểu Vĩ biết không?"

"Tôi... tôi..." Diêu Tử Đông lắp bắp, không nói nổi câu nào.

Chu Thành Yến nhanh chóng giải thích tình huống với nhân viên và bảo an tại hiện trường, sau đó dứt khoát dẫn Yến Cảnh Hi rời đi.

Diêu Tử Đông cuống lên, vội vàng gọi với theo: "Chu ca, tôi biết sai rồi. Anh tha thứ cho tôi đi. Sau này tôi nghe lời anh hết, cái gì cũng nghe!"

Chu Thành Yến quay đầu lại. Nhìn thấy khuôn mặt lem nhem nước mắt của hắn, ánh mắt lóe lên một tia dao động.

Dù gì cũng là người do chính mình cẩn thận bồi dưỡng, thấy hắn giờ thành ra thế này, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Diêu Tử Đông thấy sắc mặt anh ta thay đổi, trong lòng mừng rỡ, nước mắt càng trào ra như suối, càng khóc càng thảm.

Nhưng Chu Thành Yến lại chỉ khẽ lắc đầu: "Những lời đó, đi nói với người đại diện của cậu bây giờ đi."

Nói xong, quay người bước đi, không chút do dự.

Diêu Tử Đông hoảng loạn, đầu gối mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ sụp xuống đất: "Chu ca, tôi thật sự biết sai rồi. Anh tha thứ cho tôi đi mà!"

Chu Thành Yến quay đầu lại, từng chữ từng lời đánh tan hy vọng cuối cùng của hắn: "Không phải lời xin lỗi nào cũng sẽ được tha thứ."

Nói xong, không ngoảnh lại nữa, dẫn Yến Cảnh Hi rời khỏi hiện trường.

Cố Tinh Thời ăn xong quả dưa này, cảm giác cứ như vừa xem xong tập cuối một bộ phim truyền hình cao trào, vô cùng thoả mãn.

Dù sao cũng đã đến nơi rồi, cậu liền tiện đường đi thăm hỏi đoàn phim, thuận thế đi về phía khu hóa trang.

Trên đường đi, để tránh một nhân viên đang mặc đồ thú bông cồng kềnh đi ngang, Cố Tinh Thời nghiêng người sang bên cạnh lại vô tình đụng trúng một người khác.

"Xin lỗi. Thật xin lỗi." Cố Tinh Thời lập tức đưa tay đỡ đối phương, "Cậu không sao chứ?"

Người bị cậu đụng vào có xương vai rõ ràng, ngũ quan mềm mại thanh tú, dường như là khách mời đến ghi hình tổng nghệ hôm nay...

Hắn hơi nhíu mày, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Không sao. Cảm ơn."

Cố Tinh Thời buông tay ra.

Hai người lướt qua nhau.

Cố Tinh Thời đến hiện trường, sau khi chào hỏi mọi người xong mới thấy bóng người quen thuộc chính là người vừa va phải ở hành lang ban nãy.

Các khách mời khác đều đang social, chỉ có hắn một mình ngồi ở góc, sắc mặt thản nhiên, ánh mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Cố Tinh Thời liếc nhìn rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Mà đối phương, lại đợi đến khi Cố Tinh Thời quay đi mới chậm rãi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về phía cậu.

Cố Tinh Thời hoàn toàn không để tâm chuyện nhỏ ấy, sau khi thăm ban xong liền chuẩn bị quay về công ty.

Ai ngờ vừa ra khỏi đài truyền hình, liền thấy bên ngoài có rất nhiều fan đang đứng chờ, tay cầm poster, KT bản và mấy món linh tinh khác.

Cố Tinh Thời nhận ra người trên tấm KT bản chính là người mà cậu đã va phải.

Hắn hơi ngạc nhiên: 【Cậu ta có nhiều fans vậy sao?!】

Hệ thống: 【Khụ, nói chính xác thì đó là anti-fan.】

Cố Tinh Thời: 【A?】

Hệ thống: 【CẬu ta tên Thẩm Hàn Viễn, trời sinh CP thánh thể, bất kể nam nữ già trẻ, chỉ cần cùng hắn đứng chung khung hình đều có cảm giác couple. Thậm chí chưa từng hợp tác cũng có thể bị ship ra CP. Từ khi debut tới nay tuy chỉ đóng ba bộ phim, nhưng số CP bị ghép đã vượt quá ba mươi rồi.】

【Trong đó nổi nhất chính là bộ kịch song nam chính cậu ta vừa diễn xong. Vốn chỉ là phim có hai nam chính, fan điên cuồng ship cậu ta với nam chính còn lại. Nhưng Thẩm Hàn Viễn không muốn bán hủ, thẳng tay xé CP, kết quả fan CP phát rồ. Dù là tiết mục cá nhân của cậu ta, họ cũng kéo đủ loại vật liệu CP đến để ghê tởm cậu ta.】

【Vì cậu ta không chịu phối hợp, fan đã bị hút qua chỗ nam chính còn lại hết, công ty tức điên lên, đang tính nhân cơ hội này dùng thể chất CP của cậu ta để cọ nhiệt cho nghệ sĩ khác.】

Cố Tinh Thời trừng mắt: 【Thần kỳ vậy luôn?】

Hệ thống: 【Đương nhiên, chỉ cần cậu ta nhìn ai ba giây, đều có thể bị cắt ra video ghép couple. Cậu đừng coi thường fan CP.】

Cố Tinh Thời: 【......】

Bỗng có linh cảm không lành.

-

Tối hôm đó, một đoạn video bất ngờ viral trên mạng.

Chỉ trong vài giờ, một cái siêu thoại mang tên 【Tinh Hàn CP】 từ không thành có, trực tiếp leo lên top đầu bảng CP.

Hệ thống: 【Tôi đã nói rồi mà!】

Cố Tinh Thời run rẩy mở Weibo, bấm vào trang cộng đồng của CP siêu thoại.

Bên trong náo nhiệt vô cùng, đầy rẫy tiếng A a a a a và Kháiiiii chết tui.

Còn có vô số fanfic, ảnh couple, và video edit.

Cố Tinh Thời click vào video hot nhất, vừa thấy tiêu đề liền cảm thấy huyệt thái dương giật giật.

【Cố Tinh Thời X Thẩm Hàn Viễn】Ngược luyến cắt ghép | Yêu em là bí mật của anh.

Cố Tinh Thời: 【......???】

Cái gì vậy hả?!

Mấy người fan CP này có phải hơi quá sức tưởng tượng rồi không?!

 

Bình Luận (0)
Comment