Tôi Dựa Vào Hệ Thống Ăn Dưa Nâng Đỡ Nửa Cái Giới Giải Trí

Chương 87

 
Sau khi 《Phù Quang Ký》 phát sóng, Thẩm Hàn Viễn lập tức bạo hồng.

Ban đầu, rất nhiều người chú ý đến anh ta là vì hiệu ứng CP, nhưng dần dần lại bị chính con người anh ta thu hút, rồi từ fan CP biến thành fan cá nhân.

Cũng nhờ vào thể chất đặc biệt này, Thẩm Hàn Viễn liên tục nhận được lời mời đóng phim.

Người đại diện của anh ta, Kỷ Tư Đạt dạo gần đây vừa bận rộn vừa phấn khởi.

Hắn không ngừng sắp xếp lịch trình công việc cho Thẩm Hàn Viễn, đồng thời còn kiêm luôn vai trò huấn luyện tân binh, rảnh rỗi thì lại chạy đi học hỏi thêm từ vài người đại diện nổi tiếng khác.

Tuy bận đến mức không có thời gian thở, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Loại công việc không tiêu hao tinh thần một cách máy móc, mỗi ngày đều có thể học được những điều mới, lại còn có thể thấy rõ sự tiến bộ của bản thân, cảm giác đó thực sự rất tuyệt vời.

Chuyện này, nếu là ở công ty cũ thì đến nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới.

Tuy nhiên, cũng không phải là hắn không có phiền não gì.

Ví như sau khi Thẩm Hàn Viễn bạo hồng, không ít người muốn copy lại con đường nổi tiếng của anh ta.

Trong thời gian ngắn, nghệ sĩ có thể chất CP marketing ở đâu cũng có.

Nhưng Kỷ Tư Đạt lại không hề vội vàng hay lo lắng.

Nếu thật sự dễ dàng như thế mà có thể marketing ra được, thì trước đây họ đâu cần phải chịu khổ vì chuyện này đến vậy?

Quả nhiên, không lâu sau, những nghệ sĩ marketing CP thể chất đó liền đồng loạt lật xe.

【 A a a a a xấu muốn mù mắt tôi! Dầu mỡ muốn chết!!! Ăn cơm tối cũng muốn phun ra luôn rồi!!】

【Làm ơn, CP fan cũng không phải cái gì cũng nuốt được đâu, cảm ơn nhé! [ ghê tởm ][ ghê tởm ]】

【Cười muốn tắt thở, một tiểu hoa và một tiểu sinh kia cứ tự marketing thể chất CP, mà lúc chụp ảnh lại không hề có cảm giác gì, là đang từ chối đồng tính đấy à? Không thì đổi qua Anipop ba người thử xem?】

【Không phải fan Thẩm Hàn Viễn, nhưng không thể không nói, người ta chỉ cần đứng đó thôi là đã có cảm giác rồi. Không có cái khí chất đó thì thôi, đừng cố chen chân vào đường đua này nữa!】

【Hàm kim lượng của Thẩm Hàn Viễn vẫn còn đang bay cao đây hhhhhh】

Khi con đường kia không thể sao chép lại được, liền có người đánh chủ ý lên người Cố Tinh Thời.

Dù sao thì bắt đầu từ Mạnh Viễn Sanh, Cố tổng vẫn chưa từng nhìn nhầm ai, hễ là nghệ sĩ do cậu phát hiện, thì người đó kiểu gì cũng bạo hồng.

Thay vì bắt chước một cách vụng về rồi tự biến mình thành trò cười, chi bằng trực tiếp giải quyết tận gốc vấn đề bám lấy Cố tổng.

Chỉ tiếc là mấy năm nay, không biết đã có bao nhiêu người muốn chui vào dưới trướng Cố tổng, nhưng người có thể thành công gần như không có.

Sau đó, không biết từ đâu lan ra một tin đồn: Cố tổng thích những người xui xẻo.

Muốn nổi tiếng rất khó, nhưng giả làm người xui xẻo thì lại vô cùng dễ.

Vì vậy, Cố Tinh Thời đột nhiên phát hiện giới giải trí như rơi vào nồi nước sôi, nhiệt độ tăng vùn vụt.

Có một lần, cậu tham gia một sự kiện. Nửa sau chương trình, cậu muốn tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi. Không ngờ vừa ngồi xuống, liền nghe thấy sau tấm rèm bên cạnh vang lên tiếng khóc nghẹn ngào: "...Cha mẹ tôi vì em gái ốm yếu mà đuổi tôi ra khỏi nhà. Là anh dẫn tôi về, nói sẽ bảo vệ tôi. Tôi cứ tưởng đã gặp được chân ái, không ngờ người anh yêu lại là em gái tôi. Thậm chí vì cô ta, anh còn bắt tôi hiến thận..."

Cố Tinh Thời lập tức dựng tai lên.

Nhưng hệ thống ăn dưa tích cực, lần này lại lười biếng nhắc nhở: 【Đừng nghe nữa, toàn là bịa đấy!】

Cố Tinh Thời: 【! 】

Hệ thống: 【Cái này với lần trước cô kia diễn cảnh bị cha mẹ bán đi làm chim hoàng yến cho đại lão là cùng một tay viết ra cả đấy...】

Cố Tinh Thời: 【...... Tay viết này phạm vi nghiệp vụ cũng phong phú ghê ha ~】

Đúng lúc này, tấm rèm lụa mỏng khẽ tung lên, lộ ra gương mặt đầy u sầu đau khổ, theo sau là một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt cô gái.

Tuy rằng biết rõ là giả, nhưng cảnh tượng vừa rồi đúng là rất có tính nghệ thuật.

Thế mà hệ thống lại không chút nể tình mà phơi bày: 【Hầy, tấm rèm đó là trợ lý cô ta nấp dưới bàn dùng quạt mini để thổi, nước mắt cũng là nhỏ thuốc nhỏ mắt, đến cả góc nghiêng ánh sáng kia cũng là trợ lý giúp chỉnh cho đấy...】

Cố Tinh Thời: 【...】

Ngay lúc này, nữ nghệ sĩ kia như thể vừa mới phát hiện ra Cố Tinh Thời, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cố... Cố tổng, ngài nghe thấy hết rồi ư..."

Cố Tinh Thời: "Ừ, không những nghe thấy, mà còn nhìn thấy nữa."

Nữ nghệ sĩ vội vã giải thích: "Tôi không cố ý, ngài đừng hiểu lầm..."

"Không sao cả." Cố Tinh Thời chân thành đáp: "Tôi không để ý đâu, chỉ là vất vả cho trợ lý của cô rồi."

Nữ nghệ sĩ: "!!!"

Góc này nghỉ ngơi không yên, Cố Tinh Thời dứt khoát đi tìm một chỗ khác. Không ngờ vừa bước qua góc hành lang, cậu liền thấy một nam nghệ sĩ chống nạng, thân thể run rẩy từng bước tiến về phía ghế.

Cố Tinh Thời lập tức đứng khựng lại.

Lúc này, một người đàn ông trông như người đại diện lao đến, ánh mắt đầy đau lòng nhìn nam nghệ sĩ kia: "Lá Con. Cậu bị thương nặng thế này, không phải tôi đã dặn cậu ở nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng rồi sao?"

Nam nghệ sĩ tên Lá Con kiên cường lắc đầu: "Dương ca, em biết anh là vì muốn tốt cho em. Nhưng em vẫn muốn hoàn thành công việc của mình..."

Một câu, đúng chuẩn thân tàn chí kiên.

Nhưng vì đã có kinh nghiệm trước đó, Cố Tinh Thời không dám tin mấy trò đột ngột như vậy nữa, liền hỏi hệ thống:【Thống, vụ này là thật hay lại diễn nữa đấy?】

Hệ thống: 【Thương thì đúng là có, nhưng không nghiêm trọng đến thế.】

Cố Tinh Thời: 【?】

Hệ thống: 【Hôm qua lúc xuống giường đi vệ sinh, cậu ta không cẩn thận đập đầu gối vào thanh giường...】

Cố Tinh Thời: 【...】

Dưới trướng cậu đúng là có không ít người mang thể chất xui xẻo, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu bị thiểu năng trí tuệ, đúng không?

Cố Tinh Thời kịp thời dừng bước, xoay người đi về phía hoa viên bên ngoài đại sảnh tiệc.

Ai ngờ vừa bước ra ngoài, lại nghe thấy hai cô gái đang thì thầm to nhỏ trong bụi hoa.

Một người nói: "Chị em, lát nữa Cố tổng ra đây, cậu nhớ đẩy tớ ngã xuống đất, rồi cứ diễn theo lời thoại tụi mình đã luyện sẵn, không thành vấn đề chứ?"

Người còn lại có vẻ lo lắng: "Lời thoại thì ổn rồi nhưng mà như vậy liệu có gượng ép quá không? Lỡ tớ đẩy cậu ngã thật rồi bị thương thì sao? Hay để tớ đẩy cậu xuống bãi cỏ nhé?"

"Không sao đâu! Để có thể đánh dấu chủ quyền dưới trướng Cố tổng, chịu chút khổ có đáng là gì! Chờ tớ nổi tiếng rồi, sẽ cho cậu ăn ngon mặc đẹp!"

"Hu hu hu hu chị em ơi!"

......

Cố Tinh Thời: 【......】

Cái thế giới này, rốt cuộc đã điên tới mức vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi rồi!!

-

Sau nhiều lần như vậy, Cố Tinh Thời cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Không trêu vào được, chẳng lẽ còn không trốn được à?

Đúng lúc này, Tần Văn chuẩn bị ra nước ngoài quay bộ phim điện ảnh mới.

Bộ phim này là lần thứ hai y hợp tác cùng Phong Đình Vân.

Mà lần này, y cũng đã thoát khỏi vai phụ, chính thức trở thành nam chính.

Cố Tinh Thời liền dứt khoát theo y ra nước ngoài, tiện thể xử lý luôn một số công việc ở thị trường quốc tế.

Từ sau bộ phim lần trước, Cố Tinh Thời và Phong Đình Vân cũng đã lâu không gặp lại.

Lần này bạn cũ gặp nhau nơi xứ người, Phong Đình Vân hiếm hoi kết thúc cảnh quay sớm, hai người cùng nhau nâng ly trò chuyện vui vẻ.

Cố Tinh Thời quen biết Phong Đình Vân là vào thời điểm cậu vừa mới trói định hệ thống ăn dưa.

Cha mẹ Cố Tinh Thời mất khi cậu còn học trung học. Khi đó, có rất nhiều họ hàng muốn nhận nuôi, nhưng cậu đều từ chối.

Cậu tập trung vào việc học, đồng thời đi khắp nơi làm thêm.

Kỳ nghỉ đại học năm đó, nhờ người giới thiệu, cậu đến làm việc tại một trại ngựa tư nhân.

Phong Đình Vân chính là khách quen của trại ngựa đó. Đã gặp cậu vài lần, liền nói rằng khuôn mặt và khí chất của cậu rất hợp với giới giải trí, còn chủ động đề nghị giới thiệu công ty cho cậu.

Sau khi bị Cố Tinh Thời từ chối, hắn cũng không để bụng. Sau đó, còn từng giúp Cố Tinh Thời một lần khi cậu gặp khó khăn.

Nghe Cố Tinh Thời nhắc lại chuyện này, Phong Đình Vân bật cười: "Chút chuyện nhỏ vậy mà cậu vẫn còn nhớ sao?"

Hắn còn nhớ rất rõ, khi đó Cố Tinh Thời từng kiên quyết nói rằng sau này nhất định sẽ báo đáp hắn.

Phong Đình Vân lại không để tâm chuyện đó.

Đối với một đạo diễn tầm cỡ quốc tế như hắn khi đó mà nói, quả thực không nghĩ rằng một nhân viên làm thuê tạm thời ở trại ngựa lại có thể báo đáp gì cho mình.

Nhưng hắn cũng không ngờ, chính chàng trai làm công ấy lại là người đã giúp hắn tránh được kết cục thân bại danh liệt.

Nghe Phong Đình Vân cảm thán, Cố Tinh Thời nhướng mày: "Tất nhiên rồi, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là phân rõ ân oán, nói được thì làm được."

Phong Đình Vân cười lắc đầu: "Sau đó khi tôi xử lý xong mọi chuyện, định tìm cậu thì cậu đã biệt tăm biệt tích. Tôi còn tưởng là cậu không muốn vào giới giải trí nên mới uyển chuyển từ chối tôi."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ai mà ngờ được, cậu không phải không muốn vào giới, mà là không muốn làm nghệ sĩ."

Cố Tinh Thời hơi xấu hổ: "Khụ khụ, tất cả chỉ là trùng hợp thôi."

Nếu không phải nhờ bản di chúc của một người họ hàng xa để lại, thì e là đến giờ cậu vẫn chỉ là một người bình thường thích hóng hớt ở quê nhà, chứ chẳng đến Kinh Thị làm gì.

Đúng lúc này, Phong Đình Vân nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

Cố Tinh Thời không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phong Đình Vân nói với vẻ đầy ẩn ý: "Văn tổng bảo, anh ta muốn đến thăm đoàn phim."

Cố Tinh Thời ngẩn ra một chút.

...Văn Việt?

Phong Đình Vân bĩu môi: "Cậu nói xem, muốn đến thì cứ đến, còn bắt tôi gọi điện thông báo trước, đúng là không hiểu nổi mấy người nhỏ yêu nhỏ thương các cậu..."

Cố Tinh Thời lập tức nói: "Anh đừng có nói linh tinh!"

"Chẳng lẽ không phải?" Phong Đình Vân trợn mắt: "Hiện giờ trong giới đồn đãi khắp nơi rồi. Tôi còn nói, hồi cậu đề cử anh ta cho tôi, sao mà hiểu rõ người ta quá vậy..."

Cố Tinh Thời: "......"

Rõ ràng là do hệ thống ăn dưa biết tường tận, đâu phải cậu hiểu.

Nhưng lời như vậy, căn bản không thể giải thích nổi cho Phong Đình Vân.

Quả nhiên, những quả nồi từng rơi lên người Văn Việt năm xưa, cuối cùng đều như boomerang quay ngược về đập vào cậu.

Cố Tinh Thời chỉ có thể miễn cưỡng biện bạch vài câu: "Tôi với anh ấy thực sự không có gì cả..."

Phong Đình Vân khoanh tay trước ngực, nửa tin nửa ngờ: "Thật không có gì? Cậu không có chút xíu hảo cảm nào với anh ta sao?"

Cố Tinh Thời: "......"

Nếu là trước kia, chắc chắn cậu sẽ dứt khoát phủ nhận. Nhưng giờ đây, cậu lại không thể đường đường chính chính mà nói những lời đó nữa.

Phong Đình Vân đã sớm nhìn thấu, khẽ thở dài: "Ai, con trai lớn rồi, không giữ được nữa rồi..."

Cố Tinh Thời: "Này, đừng có nói bậy."

Phong Đình Vân uống cạn ly rượu cuối cùng, khoan thai nói: "Được rồi. Tôi nhìn là biết Văn Việt chẳng có tâm tư gì đi thăm đoàn đâu. Tôi gọi luôn cho a tanh đến đây đi, vừa khéo cậu uống rượu rồi không lái xe được, để anh ta đưa cậu về."

Cố Tinh Thời không nhịn được nói: "Tôi cũng đâu phải con nít, chẳng lẽ không biết tự gọi xe về à?"

"Bên này không giống trong nước, bắt xe đâu có tiện như thế. Hơn nữa cho dù có bắt được, cậu cũng không biết tài xế có tỉnh táo không, lỡ may uống rượu rồi thì sao. Tóm lại, vì sự an toàn của cậu, vẫn là để người quen đến đón thì yên tâm hơn."

Phong Đình Vân vừa nói, vừa vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay: "Dù sao tôi cũng gửi định vị rồi, cứ vậy đi."

Dứt lời, hắn liền xoay người bỏ chạy như gió.

Nhanh đến mức Cố Tinh Thời còn chưa kịp mở miệng gọi lại.

Mà chưa đầy bao lâu sau khi Phong Đình Vân rời đi, Văn Việt đã đến.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài, vóc người cao gầy, dù đứng giữa một đám người nước ngoài cũng vẫn nổi bật như hạc giữa bầy gà, khiến người ta chỉ liếc mắt đã nhìn thấy.

Anh mang theo cả cơn gió lạnh bên ngoài tràn vào căn phòng ấm áp.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh chuẩn xác rơi vào người Cố Tinh Thời, gương mặt vốn lạnh lùng kia dường như phút chốc tan chảy: "Tinh Thời."

Anh khẽ gọi tên cậu, khóe môi mỉm cười, đồng tử trong veo như mặt hồ băng tan dưới tuyết sơn, có một loại lạnh lẽo thuần túy mà sạch sẽ.

Cố Tinh Thời không thể không thừa nhận, bản thân mình, thực sự bị anh hấp dẫn.

Văn Việt đi đến, liếc mắt thấy những vỏ chai rượu rải rác trên bàn.

Biết tửu lượng của Cố Tinh Thời từ lâu, anh gần như có thể ước lượng mức say của đối phương chỉ bằng lượng rượu đã uống.

Nhìn bộ dạng hiện tại, hẳn là chưa đến mức say mềm, nhưng cũng không còn tỉnh táo hoàn toàn.

Thế nhưng khi anh cúi đầu nhìn kỹ, thì lại khựng người.

Trong ánh đèn mờ ảo ái muội.

Mái tóc màu đen nhạt mềm mại rũ xuống trán và má, làn da trắng mịn như ngọc không một chút tì vết. Một mảng ửng đỏ nhàn nhạt lan từ đuôi mắt đến tận vành tai, tựa như sắc thắm được nhuộm lên cổ ngọc, dịu dàng mà quyến rũ.

Văn Việt theo bản năng đưa tay chạm vào, nhưng đầu ngón tay không phải là cảm giác lạnh buốt như chạm vào ngọc, ấm áp, mềm mại và trơn mịn, làn da thật sự.

Cố Tinh Thời như ngây ra một chút: "Văn tổng?"

Văn Việt chợt bừng tỉnh, có phần không tự nhiên rút tay về, rồi cúi người đỡ lấy vai cậu: "Tôi đưa em về trước đã."

Lòng bàn tay anh nóng rực, hơi ấm xuyên qua lớp vải truyền tới da thịt Cố Tinh Thời, khiến cậu theo bản năng rụt vai lại.

May mà Văn Việt cũng nhanh chóng buông tay, xoay người lấy áo khoác của mình khoác lên cho cậu: "Xe tôi đậu hơi xa, bên ngoài lại lạnh. Mặc kín một chút."

Cố Tinh Thời khẽ gật đầu, kéo khóa áo lên tận cổ: "Ừm."

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh đã táp thẳng vào mặt, khiến cậu rùng mình một cái.

Ngay sau đó, Văn Việt đã bước lên chắn trước mặt, giơ tay kéo khăn choàng cổ của cậu lên cao hơn.

Anh cử động rất khắc chế, cũng không hề chạm vào mặt Cố Tinh Thời.

Nhưng có lẽ vì vừa mới tuyết rơi xong, không khí đặc biệt trong lành.

Cố Tinh Thời có thể ngửi thấy hương vị trên đầu ngón tay của anh, sạch sẽ, mát lạnh, không hề có chút mùi thuốc lá khó chịu nào.

Tựa như chính con người anh vậy, mang theo một cảm giác xa cách, kiềm chế mà lạnh nhạt.

Ngay sau đó, Văn Việt liền đưa tay về phía cậu: "Vừa tuyết xong, đường hơi trơn, để tôi dắt em đi."

Cố Tinh Thời vốn định từ chối, ai ngờ vừa bước một bước liền trượt chân nhẹ: "... Thôi được."

Bàn tay của Văn Việt lớn hơn hắn rất nhiều, vừa nắm liền bao trọn cả tay cậu.

Không còn lớp quần áo ngăn cách, nhiệt độ từ lòng bàn tay Văn Việt trực tiếp truyền sang da cậu, từng luồng ấm áp cuồn cuộn lan ra, vây lấy cậu không buông.

Cố Tinh Thời có chút mất tự nhiên, muốn rút tay về, nhưng Văn Việt không những không buông mà còn nắm chặt hơn.

Cuối cùng cũng đến xe.

Văn Việt lúc này mới chịu buông tay, mà Cố Tinh Thời cảm thấy như mu bàn tay mình vẫn còn nóng rực lên.

Hai người lên xe, vừa đi vừa trò chuyện linh tinh.

Cố Tinh Thời phát hiện Văn Việt dường như rất quen thuộc với nơi này, đến cả quán ăn ngon, chỗ vui chơi cũng biết rất rõ. Điều này khiến cậu không khỏi tò mò.

Dù sao nhìn dáng vẻ Văn Việt, thật sự không giống kiểu người sẽ biết mấy chuyện này. Ở Kinh Thị trước kia, những việc như vậy đều do trợ lý sắp xếp.

Văn Việt cười, giải thích: "Tôi từng đến đây vài lần rồi. Thật ra..."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt anh bỗng thay đổi: "Cẩn thận!"

Chỉ thấy đối diện một chiếc xe loạng choạng lao thẳng về phía bọn họ. Qua kính chắn gió, có thể nhìn rõ mặt tài xế đỏ bừng, tay còn đang cầm một chai rượu, hoàn toàn không ý thức được mức độ nguy hiểm.

Văn Việt lập tức phản ứng, đánh tay lái né tránh va chạm, nhưng xe vẫn trượt trên mặt tuyết, mất kiểm soát, sắp lao vào dải phân cách an toàn.

Không chút do dự, để bảo vệ Cố Tinh Thời, Văn Việt nghiêng mạnh người, dùng chính thân thể mình chắn trước mặt cậu.

Một cú va chạm mãnh liệt truyền đến.

Kính chắn gió vỡ vụn, túi khí an toàn bung ra.

Cố Tinh Thời chỉ cảm thấy ngực mình như bị một cú đấm nặng nề giáng xuống, trước mắt tối sầm lại. Sau khoảnh khắc choáng váng ngắn ngủi, hắn lập tức phản ứng, nhanh chóng tháo dây an toàn của bản thân.

Ở ghế lái, sắc mặt Văn Việt tái nhợt, thần trí mơ hồ. Gương mặt anh bị mảnh kính vỡ rạch ra một vết, máu tươi loang đầy nửa khuôn mặt.

Cố Tinh Thời vừa giúp anh tháo dây an toàn, vừa lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Văn Việt khẽ ho hai tiếng, chậm rãi lấy lại tinh thần: "Không sao..."

Chiếc xe đâm mạnh vào dải phân cách bên đường, may mắn xe có kết cấu chắc chắn nên không bị biến dạng, nhưng cánh cửa bên phía Văn Việt đã không thể mở được.

Cố Tinh Thời mở cửa bên mình, không lập tức xuống xe, mà là nửa ôm nửa đỡ, dìu Văn Việt ra ngoài.

Văn Việt tựa đầu lên vai cậu, khẽ rên một tiếng.

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai, khiến lòng người ngứa ngáy.

Trời đã tối đen, ánh sáng quá mờ, Cố Tinh Thời căn bản không nhìn rõ Văn Việt bị thương nặng thế nào. Cậu  sốt ruột đến muốn bắt xe đưa ngay đến bệnh viện.

Văn Việt bỗng gọi cậu lại, báo một dãy số điện thoại.

Cố Tinh Thời lập tức bấm máy, đọc định vị. Không lâu sau, một chiếc xe cứu thương lao đến.

Nhân viên y tế rất chuyên nghiệp, sau khi kiểm tra sơ cứu nhanh chóng liền đưa Văn Việt lên cáng. Cố Tinh Thời cũng đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.

Đến nơi, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ xác nhận Văn Việt chỉ bị chấn động nhẹ và vài vết thương ngoài da. Lúc này Cố Tinh Thời mới thở phào.

Nhưng tâm trạng thì rối bời ngổn ngang.

So với Văn Việt, cậu hầu như không hề hấn gì, được bảo vệ vô cùng kỹ lưỡng.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, cậu tận mắt thấy Văn Việt không chút do dự đánh tay lái về phía mình, hoàn toàn không màng đến an toàn bản thân. Giây phút đó chấn động đến mức trái tim cậu đến giờ vẫn chưa thể bình ổn.

Văn Việt được băng gạc quanh đầu, đang dựa lưng trên giường bệnh.

Sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng vẻ tuấn mỹ không hề suy giảm.

Thấy Cố Tinh Thời trầm mặc không nói, Văn Việt hơi lo lắng, đưa tay nắm lấy tay cậu: "Sao vậy?"

Cố Tinh Thời hé miệng định nói, nhưng không biết phải mở lời thế nào.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ nhẹ.

"Xin lỗi, làm phiền một chút." Giọng nói thanh nhã như tiếng violin vang lên, khiến cả hai đồng loạt nhìn về phía cửa.

Người đàn ông đứng đó, ngũ quan tuấn mỹ, đường nét thâm sâu, khí chất cao quý. Từng tấc đường cong như được trời cao tỉ mỉ khắc họa nên. Dáng người cao ráo, từng cử động đều mang theo phong thái ung dung điềm đạm.

Hắn chỉ đứng đó thôi, mà dường như làm cả căn phòng sáng bừng lên.

Cố Tinh Thời cảm thấy người này có chút quen mắt.

Ngay sau đó, hệ thống vang lên: 【Đây là Yến Tri Hành đấy!】

Cố Tinh Thời lập tức bừng tỉnh. Không trách được thấy quen quen, chẳng phải đây chính là cựu đại lão của Nhạc Thế sao?

Trước kia hắn còn từng xả người ta một trận tơi bời cơ mà.

Nhưng mà, vị đại lão này đúng là trẻ mãi không già, bề ngoài chẳng khác gì hình ảnh sân khấu năm xưa.

Chỉ là hắn đến đây làm gì?

Khi Cố Tinh Thời còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy Văn Việt nhàn nhạt mở miệng: "c** nh*."

Cố Tinh Thời: "?!!"
 

Bình Luận (0)
Comment