Dù đã là đêm khuya, nhưng Yến Tri Hành vẫn ăn mặc và trang điểm tinh xảo, chỉn chu như thường. Trên người không có lấy một vết nhăn hay tỳ vết nào, cứ như lúc nào cũng có thể bước lên thảm đỏ vậy.
Hắn vừa bước vào phòng bệnh, không gian nhỏ hẹp lập tức như bừng sáng lên vài phần.
Văn Việt hơi nhíu mày: "Chú đến thăm người bệnh, tay không thế này à?"
Bước chân Yến Tri Hành khựng lại: "Ta nghe nói cháu gặp tai nạn, còn tưởng không sống nổi nữa, tâm đâu mà đi mua quà?"
Văn Việt không khách khí chút nào vạch trần: "Nhưng chú vẫn kịp thay đồ, còn đeo cả phụ kiện."
Yến Tri Hành lập tức dời mắt đi: "Khụ... thì cháu cũng đâu có chuyện gì nghiêm trọng đâu."
Văn Việt khẽ cười lạnh, rồi quay sang giới thiệu với Cố Tinh Thời: "Đây là cậu út của tôi, Yến Tri Hành. Bệnh viện này chính là do chú ấy đầu tư."
Cố Tinh Thời lập tức hiểu ra.
Khó trách xe cứu thương ở nước ngoài lại đến nhanh như vậy.
Văn Việt đang định giới thiệu ngược lại Cố Tinh Thời cho Yến Tri Hành, nhưng Yến Tri Hành đã giơ tay ngăn lại: "Không cần, tôi biết cậu ấy."
Cả Cố Tinh Thời và Văn Việt đều hơi sững người.
Yến Tri Hành mỉm cười nhìn Cố Tinh Thời: "Cậu quên rồi sao? Chúng ta từng gặp một lần."
Cố Tinh Thời bỗng chốc nhớ ra điều gì: "Anh là người đến lễ tang của chú đường tôi lúc đó..."
Yến Tri Hành khẽ gật đầu.
Khi chú đường của Cố Tinh Thời bệnh nặng, đã lập di chúc, nhờ luật sư tìm cậu về.
Đáng tiếc là bệnh tình phát triển quá nhanh. Khi cậu theo luật sư về đến nơi, thì chú đường đã rơi vào trạng thái hấp hối, không lâu sau liền qua đời.
Là người thừa kế duy nhất, Cố Tinh Thời tự mình đứng ra lo liệu toàn bộ tang lễ.
Hôm đó mưa to gió lớn, người đến viếng cũng không nhiều.
Lễ tang sắp kết thúc, mới có một người đàn ông xuất hiện.
Bên cạnh hắn là vài vệ sĩ, người nâng dù đen che phía trên, khiến gương mặt hắn bị khuất đi phân nửa. Chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo cùng đôi môi nhợt nhạt.
Hắn bị đám người xung quanh vây kín, Cố Tinh Thời cũng không thấy rõ được dung mạo thật sự.
Mãi đến khi người kia tế bái xong bước ra, Cố Tinh Thời đáp lễ lại mới chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ tiếc, khoảnh khắc ấy còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị vệ sĩ cản lại, nhanh chóng hộ tống người đó rời đi.
Thật ra, cũng không thể trách Cố Tinh Thời không nhận ra.
Chủ yếu là lúc đó trạng thái của Yến Tri Hành thật sự quá kém.
Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy, thần thái mệt mỏi.
So với dáng vẻ hiện tại, hoàn mỹ đến từng chi tiết, đúng là khác nhau một trời một vực.
Hệ thống cũng phụ họa:【 Đừng nói là cậu, đến tôi còn không nhận ra nổi. Bởi vì Yến Tri Hành cả đời này, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác trong trạng thái không hoàn hảo. 】
【Nói gì thì nói, từ khi anh ta debut đến giờ, bị chụp lén thì có, vướng scandal cũng có, nhưng chưa từng bị bắt gặp trong tình trạng kém sắc. Ngay cả anti-fan cũng phải thừa nhận điểm này. Những nghệ sĩ khác thì từng bị chụp ảnh lúc đang xỉa răng, khạc nhổ hay ngáp ngủ. Còn anh ta? Tuyệt đối không có. Chỉ cần xuất hiện trước công chúng, nhất định là hoàn hảo không tì vết. Chính vì vậy từng có người nghi ngờ liệu có phải là người giả? 】
Cố Tinh Thời khẽ nhíu mày, trong lòng lướt qua một tia nghi hoặc: 【 Nếu Yến Tri Hành luôn chú trọng đến hình tượng hoàn mỹ như vậy, vậy tại sao lúc ấy lại xuất hiện ở tang lễ chú đường trong bộ dạng tiều tụy như thế? 】
Hệ thống đáp: 【Là vì khi đó Yến Tri Hành vừa mới phẫu thuật xong, vốn dĩ bác sĩ đã dặn không được xuống giường. Nhưng anh ta vẫn bất chấp lời khuyên, lập tức về nước tham dự tang lễ. Kết quả chỉ đi có một vòng lễ tang đã ngã quỵ, phải nằm tĩnh dưỡng hơn nửa năm trời. 】
Cố Tinh Thời nghe xong, bất giác nhớ đến những lời đồn năm đó...
Người ta vẫn nói, năm đó Yến Tri Hành và chú đường của cậu từng xảy ra một trận cãi vã kịch liệt, đến mức gần như đoạn tuyệt quan hệ. Cũng vì vậy mà hắn giận dỗi, rời khỏi Nhạc Thế.
Nhưng nhìn lại hiện tại, có vẻ quan hệ giữa hai người cũng không giống như lời đồn.
Yến Tri Hành, trong tình trạng sức khỏe yếu ớt sau phẫu thuật, vẫn cố chấp quay về nước, chỉ để tham dự tang lễ của chú đường.
Còn chú đường thì sao? Trong văn phòng của ông đến tận lúc mất vẫn treo poster của Yến Tri Hành. Ngoài ra còn có đủ loại tài liệu hình ảnh từ phim điện ảnh, truyền hình, chương trình tạp kỹ, cho đến ảnh biểu diễn sân khấu mà Yến Tri Hành từng tham gia, tất cả đều được cất giữ cẩn thận.
Sau khi trận cãi vã năm đó kết thúc, Yến Tri Hành liền xuất ngoại.
Từ đó, chú đường cũng không còn nhắc đến hắn trước mặt người khác nữa. Dù công ty lâm vào khủng hoảng, ông thà bán tài sản lấy tiền mặt để duy trì vận hành, chứ tuyệt không mở miệng nhờ đến hắn.
Lý do cho trận cãi vã năm đó, đến nay vẫn là một ẩn số. Không ai biết nguyên nhân thực sự là gì.
Đáng nói là cả đời chú đường chưa từng kết hôn, cũng không có mối quan hệ tình cảm công khai nào. Đến lúc qua đời, vẫn sống cô độc một mình.
Còn Yến Tri Hành, ở nước ngoài cũng gần như sống kín đáo, chưa từng có bạn lữ, không scandal tình ái, hoàn toàn là kiểu người sống khép kín.
Vì vậy, từng có lời đồn rằng năm xưa hai người thực ra là người yêu, tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng vì Yến gia là hào môn vọng tộc, không chấp nhận con út ở bên một người bình thường không quyền không thế, nên ra sức ngăn cản. Kết quả, cặp tình nhân trẻ bị buộc phải chia xa, một người đi nước ngoài, một người vì u sầu mà lặng lẽ qua đời.
Đúng lúc Cố Tinh Thời đang nhớ lại những đồn đãi từng nghe, liền nghe thấy Yến Tri Hành khẽ cảm khái: "Cậu tiếp quản Nhạc Thế rồi, tôi còn tưởng có thể giúp được một tay, không ngờ cậu lại tự mình xử lý đâu ra đấy."
"Cũng chỉ có con mắt của Cố Cẩn kia nhìn người phá lệ chính xác một lần trong đời..."
Cố Tinh Thời: "...?"
Nghe sao chẳng giống kiểu nói của người từng yêu nhau?
Hệ thống liền nhanh chóng giải thích cho cậu: 【Khụ khụ, hai người họ thật sự không phải tình lữ. Cố Cẩn không kết hôn, là vì ông ấy là kiểu người cuồng công việc, cả đời chỉ lao đầu vào sự nghiệp, căn bản không có thời gian hay tâm trí quan tâm đến chuyện tình cảm.】
【Còn Yến Tri Hành thì vì theo đuổi sự hoàn hảo một cách tuyệt đối. Anh ấy không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy mình trong trạng thái lôi thôi, yếu ớt hay mất kiểm soát nên mới luôn giữ khoảng cách với người khác.】
Cố Tinh Thời: 【...】
Ai có thể ngờ được, sau bao lời đồn thổi đầy bi ai và tai tiếng, chân tướng sự việc lại khiến người ta cạn lời như vậy.
Hệ thống thở dài:【Với mối quan hệ kiểu này, e là gọi là túc địch thì hợp hơn.】
Cố Tinh Thời: 【? 】
Hệ thống bắt đầu giải thích một tràng: 【Yến Tri Hành là con út trong thế hệ cùng lứa của Yến gia, lớn lên đẹp trai, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Đến khi vừa mới trưởng thành, anh ta đột nhiên nổi loạn một trận, giấu tên đổi họ đi làm minh tinh. Mà lúc ấy, công ty anh ta chọn đầu quân lại chính là của chú đường của cậu, Cố Cẩn.】
【Khi đó, Cố Cẩn vừa bị n
【Khi đó, Cố Cẩn vừa bị nghệ sĩ chủ lực phản bội, công ty lâm vào tình cảnh sống còn. Ngay lúc đó, ông ấy chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra tiềm năng của Yến Tri Hành, không tiếc tất cả chiêu mộ về. Nhưng ký xong rồi mới phát hiện, tính cách hai người trời sinh không hợp. Ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn. Nếu không phải vì Cố Cẩn đã đổ hết tiền vào người Yến Tri Hành, còn Yến Tri Hành thì không cam lòng thua cuộc mà trở về nhà, chắc họ đã cắt đứt từ lâu.】
【Nhưng mà, Yến Tri Hành đúng là thiên phú diễn xuất. Ngay từ bộ phim đầu tay đã nổi đình nổi đám. Sau đó, hai người bắt đầu tranh công, Cố Cẩn nói nhờ ánh mắt chọn người, chọn kịch bản giỏi. Yến Tri Hành thì cho rằng bản thân quá xuất sắc, nên mới khiến tác phẩm thành công. Hai người ai cũng không nhường ai, mỗi bộ phim đều biến thành cuộc phân tài cao thấp.】
【Sau này Yến Tri Hành chuyển qua làm ca sĩ, vòng lặp tiếp tục Cố Cẩn chọn bài, anh ta hát ra lửa rồi lại tiếp tục đấu khẩu.】
【Việc Yến Tri Hành nhất định phải quay về nước sau này, cũng là vì không cam lòng. Cố Cẩn đã qua đời, cả đời này họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ phân rõ được thắng bại.】
Nghe xong, Cố Tinh Thời không khỏi thở dài trong lòng.
Hai người kia, cũng coi như là vừa địch vừa bạn đi.
Nghĩ đến đây, cậu lại hỏi:【Nếu đã như vậy, năm đó Yến Tri Hành vì sao lại rời khỏi giới giải trí?】
Hệ thống lập tức đáp: 【Còn không phải vì cái lý tưởng hoàn mỹ kia sao? Yến Tri Hành muốn giữ lại hình ảnh tốt đẹp nhất của mình trên màn ảnh. Anh ta không chấp nhận việc người khác nhìn thấy dáng vẻ mình già đi, yếu đi, phong độ không còn...】
Cố Tinh Thời: 【......】
Tuy rằng có hơi thái quá thật, nhưng nghĩ lại thì đúng là kiểu chuyện Yến Tri Hành có thể làm ra.
Tuy Yến Tri Hành không ưa gì Cố Cẩn, nhưng đối với Cố Tinh Thời thì lại có ấn tượng vô cùng tốt.
Dù sao cũng chưa từng có ai nói chuyện hợp ý hắn đến thế, mỗi câu đều như thể chạm đúng vào tâm khảm, ngay cả khen người cũng không giống ai, vừa khéo lại khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Huống hồ, không chỉ biết nói chuyện, mà diện mạo lại còn đẹp mắt. Nói chuyện phiếm với cậu đúng là một loại hưởng thụ.
Lúc đầu, Yến Tri Hành chỉ xem Cố Tinh Thời là hậu bối của Cố Cẩn, nên mới muốn quan tâm nhiều hơn một chút.
Nhưng bây giờ thì lại ngày càng thích, đến mức chỉ hận không thể thật sự đem người ta về làm con cháu trong nhà cho rồi.
Hai người trò chuyện say sưa, đến mức quên luôn sự tồn tại của Văn Việt, người đang bị gạt sang một bên.
Văn Việt: "......"
Anh biết rõ Yến Tri Hành từ trước đến nay kén chọn đến từng sợi lông, mấy ai lọt được vào mắt xanh kia chứ.
Dù biết rõ Yến Tri Hành chỉ xem Cố Tinh Thời là hậu bối, nhưng nghe thế nào vẫn cảm thấy như bảo bối nhà mình đang bị người khác dòm ngó.
Tuy không nỡ trách Cố Tinh Thời, nhưng đối với Yến Tri Hành thì không nhịn được mà hạ lệnh đuổi khách: "c** nh*, cũng muộn rồi, nếu không còn việc gì thì chú bận rộn, không dám giữ lâu."
Yến Tri Hành liếc anh một cái đầy ghét bỏ: "Tôi đang nói chuyện với Tiểu Tinh, cháu chen mồm làm gì?"
Văn Việt: "......"
Anh cố tình tăng thêm ngữ khí: "Chú không phải nói đến thăm cháu sao?"
"Đúng rồi nha." Yến Tri Hành như bừng tỉnh, lập tức quay sang Cố Tinh Thời đầy quan tâm: "Tinh Khi, nghe nói cháu và tiểu tử này gặp tai nạn xe cộ chung? Không sao chứ? Nếu không thì để tôi đưa cháu đi kiểm tra sức khỏe toàn diện cho yên tâm?"
Cố Tinh Thời lắc đầu: "Không cần đâu, Yến tiên sinh, tôi đã kiểm tra rồi."
Lúc mới vào bệnh viện, khi bác sĩ xử lý vết thương cho Văn Việt, hắn nhất quyết yêu cầu kiểm tra cho Cố Tinh Thời một lượt. Chỉ sau khi xác nhận người không sao, hắn mới yên tâm.
Yến Tri Hành nhíu mày: "Còn gọi là Yến tiên sinh chi cho khách sáo thế? Gọi ta một tiếng Yến ca là được rồi."
Văn Việt: "?"
"Có ý kiến?" Yến Tri Hành liếc anh một cái, rồi quay sang Cố Tinh Thời cười nói: "Tinh Khi, đừng nhìn cái tên kia giờ ra vẻ đạo mạo, chứ hồi nhỏ thì..."
Văn Việt nuốt xuống một bụng tức, mặt không biểu cảm mà cắt ngang: "Không có ý kiến. Chú còn không chê ngại so với chú Cố của tôi thấp hơn một vòng, tôi còn để tâm cái gì?"
Yến Tri Hành lập tức nghẹn lời.
Lúc này mới nhớ ra, Cố Tinh Thời là cháu xa của Cố Cẩn.
Cố Tinh Thời thì hiếm thấy nhìn thấy Văn Việt có bộ dạng hoạt bát như vậy.
Theo lời Yến Tri Hành kể, hồi nhỏ Văn Việt từng ở Yến gia một thời gian, lúc đó còn đáng yêu hơn bây giờ nhiều, để lại không ít hình ảnh tư liệu quý giá. Nếu Cố Tinh Thời hứng thú, lần sau hắn có thể mang ra cho xem.
Văn Việt: "......"
Bị hắc sử đè đầu cưỡi cổ, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, âm thầm tìm đường phản kích.
Vì vậy, lúc Cố Tinh Thời và Yến Tri Hành còn đang trò chuyện vui vẻ, thì đột nhiên cảm thấy Văn Việt nhẹ kéo nhẹ tay áo mình.
Cậu quay đầu lại, liền thấy Văn Việt đang dựa yếu ớt lên gối đầu, sắc mặt tái nhợt: "Tinh Thời, tôi hơi choáng đầu..."
Cố Tinh Thời thấy anh sắc mặt không tốt, giữa mày còn mang theo chút yếu đuối hiếm thấy, cũng hơi lo lắng. Cậu vội vàng từ trên bàn tìm thuốc bác sĩ đưa trước đó, lại đi rót một ly nước ấm: "Hay là anh uống chút thuốc trước đi?"
Văn Việt tiếp tục duy trì dáng vẻ suy yếu kia, để mặc người ta đút thuốc, lại nhận nước uống xong, bộ dáng đáng thương khiến người mềm lòng.
Yến Tri Hành đều sợ ngây người.
Đây là cái dạng diễn kỹ thuật cao gì vậy?!
Đây còn là cái tên cháu ngoại cứng đầu, thà chết cũng không chịu tỏ ra yếu thế trước mặt người khác kia sao?!
Văn Việt tuy rằng muốn chiếm trọn ánh mắt Cố Tinh Thời, nhưng thấy đối phương có chút mỏi mệt thật, thì lại không nỡ làm phiền thêm. Vì thế gọi điện bảo người tới đưa cậu về nghỉ ngơi.
Cố Tinh Thời cũng không từ chối.
Hôm nay cậu quả thật mệt mỏi. Khi xảy ra tai nạn, tuy không bị thương nhưng tinh thần vẫn chịu đả kích không nhỏ. Bây giờ tâm lý thả lỏng ra, mệt mỏi liền tràn về.
Huống chi bên cạnh Văn Việt còn có bác sĩ và người nhà, hắn cũng không lo lắng.
Vì vậy, sau khi hẹn ngày mai gặp lại, Cố Tinh Thời liền rời đi trước.
Cậu vừa đi, phòng bệnh lập tức yên tĩnh.
Bộ dáng yếu ớt trên mặt Văn Việt cũng ngay lập tức biến mất, anh lãnh đạm nhìn Yến Tri Hành: "Chú sao còn chưa đi?"
Yến Tri Hành nhìn anh: "Không diễn nữa?"
Văn Việt thản nhiên đáp: "Đó gọi là tình thú. Một con chó độc thân vạn năm như chú thì biết gì."
"Tình thú?" Yến Tri Hành chẳng hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười dùng giọng điệu thanh nhã mà nói móc: "Cháu cũng thật biết tự luyến. Rõ ràng là không theo kịp người ta, mới phải dùng mấy chiêu tranh sủng này."
"Đồ cùi bắp."