Chúng tôi ngọt ngào ở trong trường học hơn hai năm.
Sau khi tốt nghiệp chính quy, tôi ở lại trường học thạc sĩ, anh ta muốn ra nước ngoài học.
Đối với xuất ngoại, ngay từ đầu trong lòng tôi đã không xác định.
Nhưng anh ta nói một khi anh ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Huống hồ hiện tại thông tin phát triển như vậy, khoảng cách căn bản không phải là vấn đề.
Trước khi đi, anh ta trịnh trọng nói, chờ tốt nghiệp thạc sĩ thì sẽ kết hôn.
Tôi nói được.
8 giờ tối mỗi ngày giờ Bắc Kinh.
Vừa đúng lúc Thẩm Nam Hiên rời giường ở bên kia địa cầu.
Ta gọi video với anh ta, kể lại chuyện xảy ra mỗi ngày.
Ban đầu mỗi ngày tôi đều chờ mong đến 8 giờ tối.
Cho dù là việc nhỏ nhàm chán đến cỡ nào, tôi đều có thể hứng thú bừng bừng kể lại.
Thẩm Nam Hiên cũng sẽ phụ họa vài câu hôm nay anh ta sẽ làm gì.
Ngày tháng trôi qua, tôi đột nhiên phát hiện cho dù tôi nói gì, cảm xúc cao hay thấp, anh ta đều chỉ phụ họa vài câu, cũng nói hôm nay mình sẽ làm gì.
Dần dần, tôi không muốn nhiều lời nữa.
8 giờ chậm rãi thành một nghi thức cố định.
Hoặc là một cái đồng hồ báo thức gọi anh ta rời giường, nói chưa được hai câu thì phía đối diện đã im lặng.
Có một lần tôi cố ý uể oải nói hôm nay hơi bận rồi nhanh chóng cúp máy.
Anh ta cũng không chủ động hỏi có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Suốt ba năm, tôi đi tìm anh ta một lần vào kỳ nghỉ đông.
Mà anh ta chưa từng về lần nào.
Anh ta nói giáo viên rất coi trọng anh ta. Anh ta phải đi theo giáo viên làm dự án.
Áp lực học tập rất lớn, không có chuyện tất yếu không về nước, chờ anh ta tốt nghiệp là được.
Tôi nói được.
Ta từng cẩn thận suy xét lại tình cảm của mình vào lúc đêm khuya.
Khách quan thì thời gian và khoảng cách thực sự khiến tôi và anh ta xa cách.
Ngoài việc học ra, có lẽ tôi cũng không phải “nhu cầu tất yếu” của anh ta.
Nhưng tôi vẫn luôn kiên trì tin tưởng vào lời anh ta nói, sau khi tốt nghiệp rồi sẽ tốt thôi.
Gặp mặt là có thể giải quyết, chắc chắn không phải việc gì khó.
Sau năm ba thạc sĩ, tôi và bạn cùng phòng cùng nhau thi bằng lái xe.
Sáng sớm đang ở trường thi chờ thi đợt hai, tôi bất chợt nhận được một tin nhắn của anh ta.
Anh ta nói giáo viên đã đồng ý đơn xin học lên tiến sĩ của anh ta. Anh ta muốn ở bên đó tiếp tục học lên tiến sĩ, muốn tôi tiếp tục chờ anh ta mấy năm.
Tôi đột nhiên rất mệt, trong lòng nghẹn muốn chết.
Từ khi anh ta có suy nghĩ học lên tiến sĩ đến nộp đơn rồi lại đến được đồng ý chắc chắn không chỉ mất thời gian một tháng.
Mà anh ta lại lựa chọn nói cùng tôi sau khi mọi việc đã xong xuôi.
Không phải dò hỏi, không phải bàn bạc, mà là thông báo.
Trong lúc hoảng hốt, tôi không cẩn thận nhầm chân ga thành chân phanh khi thi lái xe vào chỗ đỗ.
Không chỉ khiến bản thân tôi trượt mà còn đâm vào đít xe phía trước đang thi.
Trong đầu tôi nhảy ra một câu hát hợp với tình hình - “Mẹ cậu có dạy cậu khi đụng vào người phải nói xin lỗi không?”.
Tôi xám xịt xuống xe không ngừng xin lỗi học viên lái xe trước và nhân viên an toàn của trường thi.
Giáo viên vội vã chạy lại mắng tôi một trận.
Tôi cũng cảm thấy mình nên bị mắng nhưng nước mắt đột nhiên chảy ra mà không ngăn nổi.
Tôi khóc to, không giải thích câu nào, chỉ khóc và khóc.
Dọa cho giáo viên choáng váng, không dám tiếp tục mắng tôi nữa.
Giáo viên giúp tôi thu dọn tàn cục, tôi ngồi ở phòng an ninh chờ anh ấy.
Mặt mũi tôi tèm lem nước mắt. Tôi dùng tay áo tùy tiện lau một cái, do dự có nên nói cho Thẩm Nam Hiên không.
Tôi đoán giờ này chắc sẽ quấy rầy anh ta ngủ nên xóa đi đoạn tin nhắn dài ngoằng đã gõ xong.
Tôi ấn vào ảnh đại diện của anh ta thì nhìn thấy anh ta mới đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Ảnh chụp một đám người cắm trại nấu cơm dã ngoại, cũng chèn thêm một câu “niceday”.
Chúng tôi đã từng không có gì giấu nhau.
Nhưng mà trong giây phút đó, vậy mà tôi không còn cả sức lực để oán trách “Hôm nay nước mắt tôi chảy đủ nửa hồ nước Tây Hồ vậy mà anh vui vẻ nấu cơm dã ngoại”.
Tôi cảm thấy thật chán.
“Ngày em tốt nghiệp anh có thể về không? Có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi không muốn tiếp tục chờ đợi, nhưng có một số việc dù sao cũng phải gặp rồi mới nói, đến nơi đến chốn.
Anh ta nói được, vậy mà hai tháng sau lại lỡ hẹn.
Anh ta nói số liệu nghiên cứu có vấn đề, không đi nổi, đến lễ tạ ơn chắc chắn sẽ về.
Tôi mặc áo thạc sĩ màu lam, nhờ bạn học chụp giúp tôi bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, chúc bản thân tốt nghiệp vui vẻ.
Tôi không gửi ảnh riêng cho anh ta.
Rất nhiều bạn bè like cho tôi, anh ta cũng ở trong đó, cũng bình luận “Bé cưng Tư Tư tốt nghiệp vui vẻ, chờ anh về ”.
Tôi trả lời được.
Ba tháng sau, anh lại lần nữa thất hứa, lý do vẫn như cũ.
Lúc ấy tôi đang xem phim thần tượng, nam nữ chính trải qua trắc trở, qua 6 năm, cuối cùng cũng đến được với nhau, tổ chức một buổi hôn lễ long trọng.
Vì thế tôi bình tĩnh hỏi anh ta: “Em muốn kết hôn vào trước sinh nhật năm sau, anh sẽ về chứ?”
Anh ta cho rằng tôi nói đùa, nói kết hôn không phải việc tùy tiện là được.
Tôi bật cười thành tiếng.
Tôi và Thẩm Nam Hiên yêu nhau 6 năm, vốn là bắt đầu từ tùy tiện thổ lộ.
Cho nên tôi dứt khoát tùy tiện gửi tin nhắn cho anh ta “Tôi không muốn đợi, chia tay đi” rồi xóa bạn với anh ta.
Tôi cố ý không block, anh ta cũng không chủ động kết bạn Wechat lại với tôi.
Ồ đúng rồi! Trước tới giờ Thẩm Nam Hiên sẽ không chủ động làm bất kỳ chuyện gì, từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Sau khi hết phim, video chiếu một bài hát mà tôi thích.
Lời bài hát có đoạn “Em chắc chắn đã từng nói yêu anh vào mấy trăm năm trước. Chỉ là anh đã quên, em cũng không nhớ lại”.
Bài hát tên “Bỏ lỡ người tôi yêu”.
Tôi từng rất yêu Thẩm Nam Hiên.
Anh ta đã quên, tôi cũng không nhớ lại.