Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê

Chương 4

Tôi đang buồn rầu nhìn chằm chằm bao lì xì mà Thẩm Nam Hiên đưa, rối rắm nên trả lại cho anh ta kiểu gì.

Khóe mắt tôi thoáng nhìn Phó Trình Hãn đang nhích lại phía mình thì hoảng sợ, theo bản năng dùng cánh tay cản lại.

Không thể trách tôi sợ, hôm nay quá mệt mỏi, thật sự không thích hợp tiếp tục vận động.

Phó Trình Hãn thở dài, chỉ lên mặt bàn nhỏ ở trên giường phía sau tôi lại chỉ cơm hộp trên tay: “Vừa đến, ăn cho nóng.”

“Tôi còn tưởng rằng…”

“Em tưởng tôi muốn ăn em à? Ăn cơm hộp đi, bà Phó.”

Phó Trình Hãn như tùy ý ném bao lì xì của Thẩm Nam Hiên sang một bên, tập trung mở túi nilon đựng cơm hộp.

“Tôi biết em còn chưa quên được anh ta. Không sao cả.”

“Không phải…”

“Thời gian 6 năm đúng là rất dài, đối với em thì chúng ta mới chỉ quen nhau ba tháng. Tôi biết em kết hôn với tôi không phải vì em yêu tôi.”

“Nhưng tôi hi vọng, những ngày tháng sau này, em có thể cố gắng yêu tôi, sắm vai bà Phó một cách hoàn hảo.”

Phó Trình Hãn gì cũng tốt, chỉ có thói quen không nghe người ta nói hết câu đã cướp lời là cực kỳ không tốt.

Làm tôi lười giải thích.

Còn nữa, cái gì mà “Tôi vẫn hi vọng ngày tháng sau này, em có thể cố gắng yêu tôi”?

Chẳng lẽ anh không cần cố gắng, thử yêu tôi à?

Tình cảm là từ hai phía, hai người đều phải cố gắng đó.

Sao có thể ỷ mình là sếp tổng, đẹp trai, nhiều tiền mà ngông cuồng như vậy?

Tôi trợn trắng mắt xem thường trong lòng, ngoài miệng lại khuất phục người đẹp trai nhiều tiền kia:

“Vâng, sếp Phó! Tôi chắc chắn sẽ cố gắng trở thành bà Phó ưu tú giống như trở thành nhân viên ưu tú!”

Duyên phận giữa tôi và sếp Phó gắn liền với việc tôi cố gắng trở thành nhân viên ưu tú.

Trong lúc học thạc sĩ, tôi đi theo giáo viên hướng dẫn làm đề tài nghiên cứu về tập đoàn Phó Thị.

Sau khi tốt nghiệp, nhờ sự hiểu biết toàn diện về tập đoàn Phó Thị, tôi nhẹ nhàng qua được vòng phỏng vấn.

Trở thành chuyên viên quảng cáo dự án của bộ phận dự án thuộc công ty tài chính trực thuộc tập đoàn

Công việc hàng ngày là tìm kiếm dự án tốt, viết kế hoạch làm PPT tới đóng gói dự án.

Lại thông qua diễn thuyết để thuyết phục phòng đầu tư bỏ tiền vào dự án này.

Công việc cực kỳ thích hợp với người mồm miệng đỡ tay chân như tôi.

Cho nên dù mới vừa làm việc mấy tháng, với Thẩm Nam Hiên không ngừng dây dưa, cũng không thể ảnh hưởng tình cảm mãnh liệt của tôi với công việc.

Dự án trong tay đã đạt được tỷ suất lợi nhuận đầu tư cao nhất trong thời gian ngắn nhất.

Phá lệ trở thành nhân viên mới đầu tiên lấy được giải nhân viên ưu tú vào năm thứ nhất làm việc trong lịch sử công ty.

Ngày đó công ty tổ chức lễ trao giải nhân viên ưu tú cuối năm.

Do sếp tổng tuổi trẻ tài cao mới nhậm chức của tập đoàn - Phó Trình Hãn - trao giải.

Cách lễ trao giải nửa tiếng, tôi đặc biệt thay áo sơ mi và chân váy bút chì, còn đi giày cao gót mười centimet.

Trương Tư Phàm tôi chính là dùng nhan sắc để nở mày nở mặt trước toàn công ty.

Tôi vừa ngồi vào ghế dành cho “nhân viên ưu tú” chờ buổi lễ bắt đầu thì nhận được điện thoại của Yến Nguyệt. Cô ấy bảo năm phút nữa, tôi ra cửa công ty đón cô ấy.

Yến Nguyệt làm ở phòng tổng hợp, vào làm việc cùng đợt với tôi.

Bởi vì đều có chung đam mê là thích xem phim truyền hình nên đã trở thành bạn tốt ở ngày phỏng vấn.

Bạn tốt lên tiếng, đương nhiên tôi “chạy như bay” trên đôi giày cao gót.

“Bản PPT của lễ trao giải nằm trong USB của tớ, tớ phải lập tức đến phòng điều khiển trung tâm để điều chỉnh. Tư Phàm, tớ nhớ cậu có bằng lái, giúp tớ lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm nhé, moah moah!”

Yến Nguyệt nói xong thì chạy đi nhanh như chớp để lại cái xe còn chưa tắt máy cùng với tôi đứng ngổn ngang trong gió.

Tuy rằng cuối cùng tôi lấy được bằng lái dựa vào sự may mắn tuyệt đối.

Nhưng hôm thi cho tôi bóng ma quá lớn.

Vì sự an toàn của bản thân và người qua đường, tôi đã sớm thề cả đời không lái xe.

Yến Nguyệt trông chờ tôi đỗ xe cho?

Tiếng động cơ brum brum, bảo vệ ở cửa vẫn luôn giục tôi đi.

Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể căng da đầu lên xe.

Tôi cẩn thận đeo kỹ đai an toàn, hạ tay phanh, cởi giày cao gót chân trái ra, hít sâu một hơi, đi chân trần nhẹ nhàng nhấn ga.

Đi với tốc độ rùa bò, thật vất vả mới an toàn chạy đến chỗ đỗ.

Chỉ còn cần đưa xe vào chỗ đỗ.

Nhưng phía trước còn đỗ một chiếc xe nhìn cũng biết là siêu đắt.

Nếu không cẩn thận mà quẹt vào một cái, tôi phải đền bao nhiêu tiền đây…

Dưới áp lực của tiền, tôi chỉ có thể áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất…

Nhích một chút, dừng lại đi chân trần xuống xe nhìn khoảng cách, lại nhích một chút, lại nhìn một cái.

Trải qua thời gian dài liều chết vật lộn, thân xe đã đi vào hơn một nửa.

Ngay vào lúc này, Yến Nguyệt lại gọi điện thoại hỏi sao tôi còn chưa lên, sắp đến giờ rồi.

Tôi có khổ mà không nói nên lời, ngày mùa đông mà tôi gấp đến độ sau lưng ướt đẫm.

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng tôi đã hoàn mỹ đỗ xe vào chỗ.

Tôi vừa đi giày cao gót vào vừa gọi điện thoại hỏi Yến Nguyệt xem tôi đến trễ mười lăm phút thì có cần phải lên nữa không.

Yến Nguyệt nói không có việc gì, may mắn sếp mới cũng đến muộn, cho nên lễ trao giải cũng mở màn muộn.

Lãnh đạo đến trễ?

Tôi đang khinh bỉ với Yến Nguyệt, sếp tổng này ra vẻ nha, xem ra là một cậu ấm không làm việc đàng hoàng thì trên siêu xe ở phía trước tôi có một người đàn ông bước xuống, vừa nhìn đã biết là nghiêm túc trong công việc.

Người đàn ông liếc tôi một cái, lại liếc xe của Yến Nguyệt sau đó dựng ngón tay cái lên với tôi rồi đi mất.

Tôi muộn màng nhận ra người này ở trên xe đã thưởng thức toàn bộ quá trình tôi đỗ xe vào chỗ.

Trộm nhìn một đoạn biểu diễn xuất sắc đến thế mà còn không trả tiền.

Mãi tới khi tôi đi vào hội trường lễ trao giải, mới càng thêm muộn màng phát hiện người đàn ông này chính là Phó Trình Hãn đến trễ .

Thế mà đến muộn vì xem tôi đỗ xe.

Người này có bệnh gì à?

Có lẽ người đẹp trai luôn khiến người ta bao dung hơn.

Anh đến trễ cũng không khiến nhân viên bất mãn, lên tiếng phát biểu không theo khuôn mẫu còn khiến mọi người vỗ tay.

Cuối cùng đã tới phần trao giải kích động lòng người.

Phó Trình Hãn từng bước bắt tay và phát huy chương vinh dự cho từng nhân viên ưu tú.

Toàn bộ quá trình, tôi bày ra nụ cười tự tin, dịu dàng, hào phóng.

Lúc đến lượt tôi, anh bắt tay tôi, cũng nói với tôi:

“Trương Tư Phàm, rất vui được gặp cô.”

Có thể được sếp tổng biết với cách đó, lúc ấy tôi cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.

Sau này, thời gian đã đưa ra câu trả lời.

Quả thực là cực kỳ may mắn đó!

Bình Luận (0)
Comment