Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 103

Translator: Nguyetmai

Trong đảo Trùng Minh, Lưu Sách đang giao chiến với quân đội thú nhân vẫn tiếp tục điều khiển nhân viên. Nhưng đúng vào lúc này, sắc mặt gã chợt thay đổi.

Bởi vì trong kênh giọng nói, Tôn Khởi đã báo cho gã biết Hao Thiên đã trở về đảo Trùng Minh, hơn nữa còn phát hiện hành động của họ.

Điều này khiến Lưu Sách rất bực bội. Quả nhiên gã vẫn xem nhẹ lực lượng canh gác của đảo Trùng Minh. Nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã muộn rồi. Gã gầm lên trong kênh giọng nói: "Mọi người đều tản ra đi, dựa theo tọa độ đi cướp linh tài, lấy được cây nào hay cây ấy. Hao Thiên đã trở lại rồi!"

Nghe thấy mệnh lệnh của Lưu Sách, đám người Ngô Quốc Nhất vội bắt đầu chỉ huy nhân viên trong công hội tản ra bốn phía.

Cũng vì thế nên đội hình của người chơi bị thú nhân phá vỡ ngay lập tức. Các Cuồng Chiến Sĩ chặn đằng trước đều gục ngã, thú nhân trực tiếp xông tới các pháp sư đằng sau để tiến hành tàn sát.

Nhưng những người chơi đã không có ý định ham chiến mà tự chọn một phương hướng rồi chạy tán loạn về phía linh điền.

"À hú!"

Lúc này, một tiếng sói hú to rõ vang lên trên không trung hòn đảo. Tiếp đó, một ảo ảnh sói màu lam khổng lồ nhanh chóng lướt qua, tất cả những người chơi va chạm vào ảo ảnh đó đều sẽ bị dính ngọn lửa màu lam, thân thể nhanh chóng tan biến.

Ảo ảnh sói màu lam lướt đi liên tục, số lượng người chơi nhanh chóng giảm bớt. Điều này khiến áp lực của những người chơi tăng vọt, có thể nói là hoàn toàn rơi vào đường cùng.

"Lão đại đã trở lại rồi! Giết chúng cho ta!" Thủ lĩnh thú nhân lập tức rít gào. Cả trận doanh thú nhân đều được nâng cao sĩ khí.

Chiến đấu đến bây giờ đã sắp kết thúc rồi. Đám người Lưu Sách thì đang phân tán ở các linh điền, vẫn còn tiến hành sự cướp đoạt cuối cùng.

Đến lúc này, có thể cướp được một cây linh tài đều có lời nên những người chơi hoàn toàn bỏ qua chiến đấu, cả đám đều nhào vào linh điền.

"À hú!"

Tiếng gầm thét của Hao Thiên lại vang lên, trong cơ thể hắn ta lại tách ra ba ảo ảnh sói màu lam nhằm về phía ba miếng linh điền còn lại. Còn mình thì canh giữ ở cuối cây cầu dây leo.

Lúc này Hao Thiên đang tức điên lên. Hắn ta không ngờ rằng mình lại bị kẻ khác gài bẫy.

Gì mà thương hội Quy Hoạch, gì mà kẻ đứng sau màn, mọi thứ đều là nói dối. Kẻ đứng sau màn chân chính chính là thương hội Quy Hoạch này.

Nghĩ đến những lời mà Lưu Sách từng nói, cái gì mà thực tế kẻ đứng sau màn còn đang nhớ nhung bốn trái Kết Tinh Của Biển Khơi trong đảo, Hao Thiên rất muốn phun một búng máu.

Không lâu sau, những thú nhân ra ngoài đều quay về, tiến hành diệt trừ những người chơi còn lại.

Lần này những người chơi đã không còn khả năng để ngăn cản nữa. Cả đám đều bị kích sát rồi biến thành khói đen, thoát khỏi game.

Hao Thiên trở về trong đảo, nhìn từng miếng linh điền bị chà đạp, trái tim rỉ máu.

Nhưng điều khiến hắn ta tuyệt vọng còn ở đằng sau. Tất cả thú nhân lục soát khắp hòn đảo, lại hoảng sợ phát hiện rằng số linh tài và viên Kết Tinh Của Biển Khơi bị những kẻ xâm nhập cướp mất lại biến mất một cách bí ẩn.

Trước đó, Hao Thiên thao túng ảo ảnh sói, còn bản thân mình thì canh gác ở cầu dây leo là vì sợ có kẻ sẽ mang theo linh tài chạy trốn. Nhưng không ngờ rằng cho dù không có người chơi nào trốn thoát, đống linh tài đó vẫn không thấy bóng dáng đâu cả.

Sắc mặt Hao Thiên vô cùng tái nhợt. Hắn ta biết mình xong đời rồi.

Hải Vương sẽ không bao giờ tha cho hắn ta!

Hao Thiên trầm tư một lát, sau đó cúi đầu nhìn Tôn Khởi bị mình tóm trong tay, sắc mặt mới dễ nhìn hơn chút.

Con Bạch Mị này chính là linh thú của thiên địa, nếu ăn vào thì có thể tăng tu vi, giá trị của nó không hề thấp hơn một trái Kết Tinh Của Biển Khơi. Hắn ta chỉ có thể mong rằng nếu mình dâng con Bạch Mị này lên thì sẽ được Hải Vương khoan dung thôi.

Tôn Khởi bị hắn ta túm trong tay thấy những người chơi khác đều bị giết chết, còn mình thì bị bắt lại, không khỏi buồn bực. Anh ta không nhịn được giơ chân nhỏ đạp lên eo Hao Thiên.

"Khi nào ông mới giết tôi vậy?"

Nghe thấy Tôn Khởi lên tiếng, Hao Thiên sửng sốt: "Ngươi đang nói à?"

"Đều là chó với nhau cả, ông tha cho tôi đi!" Tôn Khởi nhìn Hao Thiên, nói với vẻ mong chờ.

"Chó? Ông đây là hải lang yêu, còn ngươi là Bạch Mị chứ không phải là chó!"

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Hao Thiên chợt khựng lại: "Ngươi có thể nói chuyện à? Chẳng lẽ là biến dị?"

Tôn Khởi ngây người, vẻ mặt như bị táo bón. Biến thành chó đã đủ đau lòng rồi, còn thêm cái biến dị nữa. Nếu không phải không đánh thắng Hao Thiên được thì anh ta rất muốn đại chiến ba trăm hiệp với hắn ta.

"Ngươi có biết những sinh vật kia giấu linh tài ở đâu không? Chỉ cần nói cho ta biết thì ta sẽ thả ngươi ra." Hao Thiên bỗng hỏi.

Nghe vậy, Tôn Khởi xòe móng vuốt: "Thế ông cứ giết tôi đi thì hơn!"

Vốn Hao Thiên định dâng Tôn Khởi cho Hải Vương. Nhưng sau khi xác định Tôn Khởi thật sự có thể nói chuyện, hắn ta bỗng muốn bức cung xem thử có đạt được tin tức có ích nào không, nói không chừng vẫn còn cơ hội để lấy lại Kết Tinh Của Biển Khơi cũng nên.

Nhưng đúng lúc này, một thú nhân vội vã đến báo tin.

"Lão đại, có một chiếc thuyền lớn đến bến tàu, nói là thành viên của thương hội hải dương. Chúng còn mang theo tín vật của Hải Vương đại nhân nữa!"

Nghe vậy, lửa giận của Hao Thiên lại bùng lên. Hắn ta thét dài một tiếng rồi bay lên không trung lao về phía bến tàu.

Bên bến tàu, một người đàn ông tai to mặt lớn có làn da màu xanh đang híp mắt đứng chờ. Lúc này, Hao Thiên chợt hạ xuống từ không trung, nện xuống đất thật mạnh khiến gã giật bắn cả người.

Nhưng khi thấy rõ người này là Hao Thiên thì người đàn ông thở hắt ra một hơi, lấy tín vật "Cỏ Vọng Hư" của Hải Vương ra.

"Đảo chủ Hao Thiên, kẻ hèn này tên là Mặc Ngư của thương hội Tây Châu. Trải qua sự đồng ý của Hải Vương, ta chuyên đến đây để lấy Kết Tinh Của Biển Khơi."

Thấy cỏ Vọng Hư, Hao Thiên trừng mắt: "Thằng oắt giỏi lắm! Thế mà ngay cả cỏ Vọng Hư của Hải Vương đại nhân mà các ngươi cũng lấy được. Chẳng lẽ các ngươi thề không lấy hết Kết Tinh Của Biển Khơi trên đảo Trùng Minh ta đây thì sẽ không chịu bỏ cuộc sao?"

Mặc Ngư nhất thời sửng sốt: "Cỏ Vọng Hư thì sao có thể là giả được? Hơn nữa, thương hội Tây Châu chúng tôi cũng đã trả một cái giá không nhỏ mới đổi được Kết Tinh Của Biển Khơi từ chỗ Hải Vương. Chẳng qua Hải Vương đã báo cho chúng tôi rằng Kết Tinh Của Biển Khơi được đặt ở chỗ ngài. Chỉ cần lấy tín vật ra thì ngài sẽ đưa cho chúng tôi!"

Nghe thấy câu này, lửa giận như muốn tràn ra từ mắt Hao Thiên. Hắn ta vươn tay bóp chặt cổ Mặc Ngư rồi chậm rãi giơ lên cao: "Trước đó là thương hội Quy Hoạch, bây giờ lại đến thương hội Tây Châu. Ngươi có năng lực gớm nhỉ, một chuỗi âm mưu liên hoàn hết cái này tới cái khác, thật sự muốn dồn Hao Thiên ta đây vào đường cùng sao? Nhưng lần này…"

Nói rồi, cơ bắp trên tay Hao Thiên phồng lên. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, cổ Mặc Ngư đã bị bẻ gãy.

Trước khi chết, trên mặt Mặc Ngư vẫn còn giữ vẻ không dám tin. Gã không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng mình đến đây theo ý chỉ của Hải Vương, thậm chí còn mang theo tín vật, nhưng tại sao…

Nhìn những thương nhân đi theo đã bắt đầu chạy trốn lên thuyền, Hao Thiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Một con sói ảo ảnh màu lam khổng lồ hiện lên trên đầu hắn ta, vung móng vuốt sắc bén về phía trước, nhất thời cả con tàu ma đều bị chém ngang eo.

Đối với những thương nhân rơi xuống nước, Hao Thiên lạnh lùng nói: "Giết chết cho ta, không để lại một mống nào hết!"
Bình Luận (0)
Comment