Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 108

Translator: Nguyetmai

Ngày thứ hai trong công cuộc chuẩn bị thi đấu Bách Thành Tranh Bá.

Bắc Ly và Lục Vô đang ngồi trên sofa xem điện ảnh bỗng giật mình, sau đó lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo ra, bắt đầu lật xem một cách tỉ mỉ.

Lục Vô đương nhiên là thấy hành động của Bắc Ly. Hắn không nhịn nổi tò mò quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

"Có người muốn nghịch thiên!" Bắc Ly im lặng một lát rồi trả lời một cách nghiêm túc.

"Nghịch thiên? Tức là sao?" Lục Vô kinh ngạc.

"Vô, nếu anh đã bắt đầu tu luyện rồi thì có những thứ nói cho anh nghe cũng không sao. Anh biết trên trời có gì không?" Nói rồi Bắc Ly giơ tay chỉ lên trời.

"Sao trời? Ánh trăng? Mặt trời?"

Bắc Ly bế Lục Vô lên khỏi sofa, ôm trong tay ra sức xoa nắn.

"Quậy nè! Quậy nè!"

Lục Vô đã tu luyện được chút thành tựu, hắn không khỏi dựng đứng lông lên rồi nhảy ra khỏi vòng tay của Bắc Ly, sau đó mượn lực từ trên sofa rồi lủi lên đầu cô bé, giơ móng vuốt lên đập xuống: "Em quên bây giờ em không đánh thắng anh được à?"

Một phát này khiến Bắc Ly nước mắt ròng ròng: "Quên mất!"

"Nói mau, rốt cuộc là sao?" Lại trở thành đại ca trong nhà, Lục Vô hỏi bằng giọng vênh váo.

Bắc Ly xoa đầu nhỏ, buồn bực nói: "Anh còn nhớ anh đã đồng ý với tôi những gì khi hai ta gặp nhau lần đầu tiên không?"

Lục Vô nghe vậy, bắt đầu nhớ lại. Sau khi nhớ kĩ tình cảnh lúc đó, hắn cười lúng túng: "Em bảo vụ anh tìm Tần Thủy Hoàng để mượn binh tấn công âm phủ ấy hả?"

Bắc Ly nghe vậy thì rất tức giận, giơ tay lên muốn bắt lấy Lục Vô. Nhưng dường như nghĩ tới gì đó nên cô bé phẫn nộ thu tay lại.

"Lúc trước anh đã nói với tôi là 'Có muốn giúp anh rồi trở thành phụ tá đắc lực của anh không? Đến lúc đó chúng ta đánh xong âm phủ rồi đánh lên thiên giới, trở thành chúa tể của tam giới'!"

Lục Vô nghe vậy, càng xấu hổ hơn.

Lời này đương nhiên chỉ là một câu nói đùa của hắn mà thôi. Chính hắn cũng không coi đó là thật, qua lâu như vậy đương nhiên là quên mất rồi, không ngờ Bắc Ly lại vẫn nhớ rõ như vậy.

"Chẳng lẽ là thiên giới?" Lục Vô tò mò hỏi.

Bắc Ly ra sức gật đầu: "Nếu có âm phủ, thế gian cũng có người tu luyện thì đương nhiên cũng có tiên giới, chính là thiên giới đó!"

"Anh còn nhớ không? Lúc trước anh hỏi tôi thần tiên sống trên thế gian đều đi đâu rồi, tôi giơ tay chỉ lên trời, thật ra lúc đó ý của tôi là thiên giới."

Lục Vô nghe vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

"Thế nghịch thiên mà em nói nghĩa là gì? Có người muốn tấn công thiên giới hả?"

Bắc Ly lắc đầu: "Tôi không rõ mục đích của kẻ đó là gì nữa, cũng không rõ hắn ta là người phương nào. Nhưng hắn ta đã mở âm phù ra! Đó là dấu hiệu hắn ta đã trở thành một thành viên của Phản Thiên Minh!"

Nghe Bắc Ly giải thích, Lục Vô mở to mắt ra. Đê ma ma, hình như mình cũng có âm phù có thể đi qua đi lại giữa âm dương mà!

"Chẳng lẽ anh cũng là thành viên trong Phản Thiên Minh à?" Lục Vô không bình tĩnh được nữa.

"Đương nhiên không phải rồi. Âm phù của anh đã dung hợp với thần khí từ lâu rồi, nó đã trở thành một phần của thần khí, cho nên anh đương nhiên không có dấu hiệu của Phản Thiên Minh."

"Phù!" Lục Vô thở phào một hơi. Hắn suýt nữa thì cho rằng mình phải khai chiến với chư thiên thần phật cơ đấy.

"Nhưng tổ tiên của anh đã từng là thành viên của Phản Thiên Minh đó nha." Bắc Ly cười híp mắt thành trăng rằm.

Lục Vô lại mở to mắt: "Tại sao tổ tiên của anh lại đi gia nhập vào một tổ chức nghe gợi đòn thế?"

"Bởi vì thiên đạo bất công chứ sao!"

Lục Vô: "???"

"Hàng triệu năm về trước, thiên giới, nhân gian giới, âm phủ (quỷ giới) là ba giới lớn trong thiên địa này. Trong đó mạnh nhất chính là nhân gian giới, mỗi trăm năm sẽ có một thiên tài tuyệt thế ngộ đạo trong lúc tu luyện rồi trở thành thần tiên trên đời, hơn nữa còn có mấy vị Nhân Hoàng tọa trấn trên thế gian, bễ nghễ thiên hạ!"

"Thuở đó mới là thịnh thế tu luyện thực sự. Thế gian có thể nói là mỗi người đều là rồng, ôm trọn linh khí trong thiên địa, là thế lực mạnh nhất trong tam giới!"

"Nhưng anh có biết tại sao bây giờ nhân gian lại thiếu thốn linh khí, khó có thể tu luyện không?"

Lục Vô kinh ngạc, lập tức lắc đầu.

"Bởi vì những tiên nhân kia biết rằng nếu không ngăn cản sự phát triển của nhân gian giới thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nhân gian giới sẽ thống lĩnh tam giới. Cho nên họ đã làm một việc hèn hạ, đó là phái đại năng xuống âm phủ, lấp kín "Cổng Lục Đạo Luân Hồi", con đường mà linh khí ở âm phủ chảy lên nhân gian!"

"Linh khí trong thiên địa dần trở nên mỏng manh, rất nhiều thần tiên sống ở nhân gian giới đương nhiên cũng phát hiện điều đó, hơn nữa còn đích thân xuống âm phủ điều tra! Nhưng bọn tiên nhân hèn hạ đã chuẩn bị từ lâu. Chúng hóa trang thành đại năng âm phủ để giết chết người điều tra của nhân gian giới, hơn nữa còn giết chết tất cả thần tiên sống đó ở âm phủ."

"Quá trình phức tạp trong đó tôi sẽ không nói cụ thể với anh, tóm lại là vì lý do đó nên nhân gian giới và âm phủ đã bùng nổ một trận chiến long trời lở đất có một không hai! Trận chiến này suýt nữa thì khiến cả âm phủ sụp đổ, nếu không phải đến cuối cùng các vị Đại Đế âm phủ thề bằng Lục Đạo Luân Hồi thì có lẽ trận chiến đó sẽ hủy diệt cả âm phủ mất!"

"Sai lầm lớn đã gây ra, đến khi phát hiện thì đã muộn rồi. Lúc này chúng thần trên tiên giới như người chơi cờ vậy, đã tính toán từng bước đi của quân cờ rồi. Cũng đúng vào lúc này, kẻ đứng sau màn chân chính mới xuất hiện. Việc đầu tiên mà chúng làm chính là chặn cổng trời, bịt kín nguồn linh khí khác của nhân gian giới!"

"Đến lúc này, cho dù đã phát hiện âm mưu của tiên giới thì cũng chẳng làm gì được nữa. Sau trận chiến giữa nhân gian giới và âm phủ, nhân gian giới cũng bị thiệt hại rất nhiều chiến lực, hoàn toàn không thể đối kháng với tiên giới được nữa. Hơn nữa, tiên giới thậm chí còn cắt đứt cả hy vọng quật khởi nhờ việc tu luyện của họ nữa. Dù sao thì hai nguồn linh khí đều bị bịt kín rồi, nhân gian giới đã không thể hồi phục thịnh thế tu luyện như trước nữa, càng không thể sinh ra cường giả tuyệt thế như Nhân Hoàng!"

"Sau lần đó, linh khí trên nhân gian dần tàn lụi, cũng vì vậy mà bùng nổ mấy cuộc chiến vì tranh giành tài nguyên. Thế lực tu luyện cuối cùng vẫn đi lên bước đường cùng, dần rời khỏi tầm mắt của mọi người!"

Nghe Bắc Ly giải thích, Lục Vô nhăn mày: "Thế tại sao lúc trước em nói những thần tiên sống kia đều lên trời?"

"Bởi vì sợ hãi linh khí cạn kiệt nên có những thần tiên sống sẽ chọn phản bội nhân tộc, gia nhập vào thiên giới, trở thành một con chó của thiên giới! Còn những thần tiên sống không muốn tạm bợ thì ra ngoài vực để tìm cơ hội phục hưng cho nhân tộc!"

"Thế còn Nhân Hoàng? Họ không phải thọ với trời đất sao? Họ đi đâu cả rồi?"

Bắc Ly lắc đầu: "Tôi đã nói hết những gì có thể nói với anh rồi. Những cái khác anh không nên biết. Nếu nghe tiếp thì sẽ không có lợi cho anh đâu, bởi vì cường độ linh hồn của anh quá yếu, hoàn toàn không thể giữ bí mật này được."

"Nhưng tôi nói với anh điều này, nếu anh muốn trở thành người chấp chưởng thì sau lưng tiên giới…"

Lục Vô đang nghiêng tai lắng nghe chăm chú, nhưng đúng lúc này thân hình hắn chợt run lên, nằm bò trên sofa kêu rên.

Bởi vì hắn cảm thấy linh hồn mình đang quặn đau, như thể có một chiếc bàn chải mọc đầy gai nhọn được quét trên người hắn vậy.

Bắc Ly thây vậy, vội lấy mấy hạt linh mễ từ trong thần khí ra, nghiền nát chúng rồi đút vào miệng Lục Vô.

Linh khí dần tràn đầy khắp cơ thể khiến cảm giác đau đớn cũng theo đó mà giảm dần. Lục Vô cũng chậm rãi mở đôi mắt đầy tơ máu ra.

Lúc này, vẻ mặt Lục Vô tràn đầy hoảng sợ, nhưng trong lòng hắn vẫn chứa rất nhiều điều khó hiểu.

Nhưng hắn biết mình thật sự không thể nghe tiếp được nữa. Bắc Ly không lừa mình. Biết quá nhiều chắc chắn sẽ hại chết mình.
Bình Luận (0)
Comment