Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 116

Translator: Nguyetmai

Khi cuộc tranh bá đã đến giờ thứ năm, màn hình lớn ở hiện trường đưa ra một tấm ảnh thống kê số liệu.

Thấy những con số này, tất cả khán giả xem tranh bá đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Trong số liệu này, chỉ riêng năm giờ ác chiến này thôi, số người chơi tử vong trong bản đồ tranh bá đã đạt tới con số đáng sợ là năm triệu ba trăm hai mươi ngàn lần, hư hao 35212 thanh binh khí, hư hao 34212 món đồ phòng ngự, chỉ riêng số tiền dùng cho việc sửa chữa trang bị ở Thương Thành đã đạt tới con số đáng sợ năm trăm nghìn hồn tệ. Các loại thuốc tổn hao khác lại càng vô số kể.

Lá cờ của một trăm tòa thành trì được dâng lên tổng cộng là hơn 3000 lần, bình quân mỗi giờ lá cờ của một trăm tòa thành trì sẽ bị thay đổi mấy lần.

Thậm chí chỉ trong một giờ ngắn ngủi, thành Thiên Long ở phía Tây đã đổi mười phe thủ thành. Cuộc chiến có thể nói là vô cùng khốc liệt, khiến khán giả xem cuộc thi tranh bá lần này cũng phải nhiệt huyết sôi trào.

Trong một giờ cuối cùng, cuộc chiến tranh cấp sử thi long trời lở đất này tiến vào giai đoạn điên cuồng nhất. Mức độ kịch liệt trên chiến trường dâng lên liên tục. Giai đoạn kết thúc, tất cả công hội chưa chiếm được thành trì đều điên cuồng.



Trong cuộc tranh bá thành Bắc Kỳ đáng chú ý nhất này, thành chủ đã bị thay đổi mấy lượt. Cho dù mạnh như công hội Thần Thoại cũng không thể giữ vững quá hai mươi phút thì đã bị cướp mất thành rồi.

Tại trận chiến tranh đoạt thành Bắc Kỳ, ngoài công hội Thần Thoại thực lực cường đại ra, biểu hiện sáng mắt nhất không thể nghi ngờ chính là công hội Làm Quy Hoạch.

Trong trận thành chiến lần này, công hội Làm Quy Hoạch đã thể hiện sự đoàn kết khiến người khác phải thán phục. Nhất là khả năng chỉ huy của hội trưởng Lưu Sách, thế mà lại bảo vệ thành Bắc Kỳ chặt chẽ suốt nửa giờ trong một lần cướp thành trì thành công, đổi mới kỷ lục về thời gian thủ thành trong trăm thành.

Hơn nữa còn nhờ vào sự hợp tác đồng lòng của thành viên trong công hội mà cướp được thành Bắc Kỳ ba lần, trở thành công hội có thời gian giữ cờ lâu nhất của thành Bắc Kỳ.

Cho tới bây giờ, rất nhiều công hội đã đánh tới mức nổi đóa, chiến đấu có thể nói là mỗi giây mỗi phút đều trình diễn những pha ngoạn mục.

Trong một giờ cuối cùng này, thủ thành vẫn là công hội Thần Thoại.

Theo cổng thành sụp đổ, vô số thành viên của công hội khác nối đuôi nhau xông vào, điên cuồng đánh về phía lá cờ ở trung tâm.

"Mọi người, đừng sợ lãng phí thuốc, giữ lượng máu của mình để quyết bảo vệ thành Bắc Kỳ cho tôi. Chỉ cần chống chọi đến cuối cùng, chúng ta chính là hạng nhất!" Cổ Ngữ gào thét trong kênh giọng nói.

Nếu lại mất thành Bắc Kỳ thì ngay cả Cổ Ngữ cũng không dám bảo đảm rằng mình có thể cướp đoạt lại nó dưới sự bao vây của những công hội khác.

Thế nên trong mắt Cổ Ngữ, đây là cơ hội cuối cùng của họ.

Đối với những công hội khác, lần công thành này cũng là cơ hội cuối cùng của họ. Vậy nên thế tấn công của họ trở nên vô cùng hung ác.

Muôn vàn thuật pháp va chạm trong thành Bắc Kỳ, kiến trúc xung quanh đều bị hủy hoạt. Từng đợt công kích mãnh liệt kéo tới.

Công hội Thần Thoại làm phe thủ thành thì xây dựng từng vòng phòng ngự xung quanh lá cờ, vất vả chống chọi lại sự xâm phạm của kẻ địch.

Lần tấn công tập thể này khác với những lần trước. Họ vừa phải tấn công công hội Thần Thoại, còn vừa phải quan sát hành vi cử chỉ của những công hội khác mỗi thời mỗi khắc.

Dẫu sao thì lá cờ cũng chỉ có một mà thôi, nhất định không thể nhường cơ hội cuối cùng này cho kẻ khác được!

Lưu Sách: "Mọi người, bày trận hình dao nhọn phá vòng vây, lấy tôi làm mũi dao tấn công từ đằng sau, xông vào cho tôi!"

Theo tiếng rống của Lưu Sách, các thành viên công hội phối hợp ăn ý nhanh chóng xếp hàng sau lưng Lưu Sách, hình thành tuyến tấn công như dao nhọn.

Hai bên trận hình toàn là chức nghiệp loại chiến binh vừa có thể phòng thủ lại vừa có thể tấn công. Còn sát thủ thì đều đi ở cuối cùng, người chơi pháp sư đều được bảo vệ ở giữa. Họ đâm thật mạnh vào tuyến phòng thủ của công hội Thần Thoại như một con dao nhọn hoắt.

Lúc này, kỹ năng "Biển Cả Chiến Tranh" được phát động, dưới sự tăng thêm của năng lực chữa trị và tăng tốc, công hội Làm Quy Hoạch bộc phát năng lực mạnh mẽ không gì sánh bằng, thật sự đâm thủng một lỗ trên tuyến phòng ngự của công hội Thần Thoại, xung phong về phía lá cờ.

Lần đột kích này quá bất ngờ nên Cổ Ngữ đang ở chỗ khác ngăn địch không thể dự đoán được.

Nhìn công hội Làm Quy Hoạch đã tiếp cận lá cờ, Cổ Ngữ tức điên cả người.

Ngay tại lúc Làm Quy Hoạch sắp đến trước lá cờ thì Trảm Thiên Minh do Lục Trảm dẫn dắt cũng từ bên ngoài xé rách tuyến phòng ngự của công hội Thần Thoại rồi tông thật mạnh vào công hội Làm Quy Hoạch.

Cho dù là Cổ Ngữ thì cũng không ngờ được rằng người của Trảm Thiên Minh lại giải quyết khó khăn giúp mình.

Thời gian đã không còn đủ ba mươi phút. Vào thời khắc mấu chốt, Lục Trảm biết rằng nếu thật sự để Lưu Sách cướp cờ thành công, cộng thêm năm phút bảo vệ nữa thì rất có thể sẽ khiến Lưu Sách trở thành người thắng cuộc cuối cùng. Cho nên anh ta nhất định phải ngăn cản.

Lúc này, mấy tuyến phòng ngự khác cũng bị phá hỏng. Đám người Ngô Quốc Nhất, Diệp Tuyết Nhi cũng xông vào khu vực trung tâm. Sáu công hội nhất thời bùng nổ trận hỗn chiến cuối cùng.

Lần này đã không còn đồng minh nữa. Trong mắt họ chỉ còn công hội thù địch mà thôi!

Chỉ cần công hội nào tiếp cận lá cờ thì sẽ lập tức bị công hội khác tấn công. Tình hình chiến đấu càng ngày càng gay gắt.

"Sách lão đại, để lão hủ mở đường giúp cậu, đi cướp cờ đi!"

Thất Danh vừa dứt lời, pháp trượng trong tay ông ta nện thật mạnh xuống mặt đất. Mấy con u hồn hiện lên, Thất Danh phất tay biến chúng thành cơn lốc u hồn càn quét phía trước, gạt ra một con đường từ trong đám đông.

"Cảm ơn!" Lưu Sách quay lại gật đầu với Thất Danh một cách trịnh trọng, sau đó đá quý trên người gã đồng thời sáng lên, thân hình xông về phía trước như một con mãnh hổ.

"Có ta ở đây! Kẻ nào dám qua!" Một bóng người chợt xuất hiện. Một thanh linh kiếm đỏ tươi chém xuống thật mạnh, một kích đẩy lùi Lưu Sách.

Lúc này, Ngạo Kiếm cũng hiện thân!

Công hội Thần Thoại cung cấp vô số nguyên liệu nuôi dưỡng linh kiếm cho Ngạo Kiếm, thế nên trong trận tranh đoạt cuối cùng này, vị đại sư kiếm thuật này cũng ra sân.

"Đối thủ của ngươi là ta!" Thất Danh chắn trước mặt Ngạo Kiếm đang chuẩn bị giết chết Lưu Sách.

"Là ngươi!" Con ngươi của Ngạo Kiếm chợt co rút.

"Đương nhiên là lão hủ rồi." Thất Danh cười phá lên.

"Bại tướng dưới tay!"

"Thắng bại thất thường, lần này chưa chắc ngươi đã thắng được ta!"

"Thử một lần là biết!" Dứt lời, Ngạo Kiếm vẫy tay trái, lại một thanh trường kiếm màu tím bắn ra từ sau lưng rồi bị anh ta cầm trong tay trái.

Đồng thời, Thất Danh cũng mở Quỷ Thú Chi Lực, thân hình phồng lên, cơ bắp trên cánh tay nổi cuồn cuộn, làn da khắp cơ thể trở nên tối kịt, trông như một bức tượng điêu khắc ác ma vậy.

Hai người tu luyện lại bắt đầu giao chiến ngay mặt.
Bình Luận (0)
Comment