Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 117

Translator: Nguyetmai

Lần này Thất Danh cũng nhận được truyền thừa, đương không sợ Ngạo Kiếm. Pháp trượng trong tay ông ta lại nện xuống, u hồn xuất hiện rồi nhanh chóng quấn quanh Ngạo Kiếm.

Thấy u hồn xông tới, xích kiếm trong tay Ngạo Kiếm vung lên trước tạo ra một tia kiếm quang chém chết u hồn. Sau đó thân hình anh ta chợt lóe lên, xông về phía Thất Danh.

"Keng!"

Đối mặt với Ngạo Kiếm đột kích, Thất Danh vẫn bình tĩnh như cũ, nắm đấm bên phải chợt va chạm với Ngạo Kiếm.

Dựa vào buff tăng gấp đôi thuộc tính, một cú đấm của Thất Danh đã đè bẹp Ngạo Kiếm về lực lượng khiến anh ta phải lùi lại. Sau đó pháp trượng lại nện xuống, mấy con u hồn hiện lên rồi bị ông ta hút vào miệng, sau đó cơ thể ông ta xuất hiện từng đường vân màu đỏ sậm, thể chất của ông ta lại được buff lên.

Lần này, cho dù là Ngạo Kiếm thì cũng ý thức được rằng Thất Danh bây giờ đã không còn là pháp sư da giòn kia nữa, mà là một đối thủ xứng đáng khiến anh ta phải dốc hết sức chiến đấu.



Trong khi Ngạo Kiếm và Thất Danh đang giao chiến, thân hình Lưu Sách lại chợt lóe lên, xung phong về phía lá cờ.

Để yểm trợ cho Lưu Sách cướp cờ, tất cả sát thủ còn lại trong công hội đều mở Ảnh Bộ ra, đi theo sau lưng gã để ngăn cản sát khí trên đường.

Chiến thuật của công hội Làm Quy Hoạch vô cùng thành công. Nhờ vào việc bỏ qua tất cả chiến lực, chỉ để lại tiểu đội công thành, họ lại lướt qua tuyến hỗn chiến, phát động đợt xung kích cuối cùng về phía lá cờ.

"Lưu Sách, thành Bắc Kỳ, ông không cướp được đâu!"

Khu vực trung tâm bỗng hiện lên một đống lửa hừng hực, Cổ Ngữ cũng xuất hiện trước lá cờ.

Một cây độc giác chậm rãi mọc ra từ trán Cổ Ngữ, thân hình anh ta phồng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành người khổng lồ màu đỏ cao ba mét.

Trong giai đoạn sau cuối này, Cổ Ngữ không bảo tồn thực lực nữa mà trực tiếp dùng "Tà Khu", thực lực được tăng lên trên diện rộng nhờ năng lực truyền thừa.

"Phá cho ta!" Lưu Sách gào lên. Đá quý màu đỏ trên người gã lóe sáng chói mắt, dùng hết sức lực còn lại đấm vào người Cổ Ngữ đang đứng trước lá cờ.

Gã biết, chỉ cần đột phá Cổ Ngữ thì gã sẽ trở thành người thắng đêm nay!

"Gừ!" Cổ Ngữ cũng gầm lên, vung quyền chọi lại với cú đấm của Lưu Sách.

Hai người đồng thời lùi lại. Nhờ vào Tà Khu cường hóa, thực lực của Cổ Ngữ rõ ràng là cao hơn Lưu Sách đâu chỉ một bậc. Một quyền này anh ta đã chiếm ưu thế, đẩy Lưu Sách lùi lại mấy mét.

Lúc này, xung quanh bỗng hiện lên sương mù máu, máu trên mặt đất tự động bay lên rồi ồ ạt tràn vào cơ thể Cổ Ngữ.

Cổ Ngữ dần đứng thẳng lưng, lại đi đến trước lá cờ, cười tà mị: "Lưu Sách, ông không đột phá được đâu!"

"Phá!" Lưu Sách đứng vững rồi lại gầm lên, phát động tiến công.

Để giúp đại ca cướp cờ, người chơi sát thủ còn sót lại đằng sau cũng đều theo sát sau lưng gã, phát động đợt xung kích sau cuối.

"Tôi đã nói, ông không phá được!" Cổ Ngữ gầm lên, ngọn lửa đỏ như máu bùng cháy rồi điên cuồng lan ra xung quanh anh ta.

Từng con số bằng máu hiện lên trên đầu đám người Lưu Sách.

Còn chưa đến gần Cổ Ngữ thì những sát thủ vốn chỉ còn lại chút máu đã lần lượt gục ngã.

"Bịch!"

Hai cú đấm lại va chạm vào nhau, Lưu Sách lại bị đánh bay ra ngoài, thanh máu bị tụt xuống hơn nửa.

"Mọi người ngăn cản cho tôi. Hai mươi lăm phút cuối cùng, để tôi đối phó với Lưu Sách cho!" Cổ Ngữ đưa ra mệnh lệnh cuối cùng trong kênh giọng nói của công hội.

Lúc này, thời gian đã không còn nhiều nữa. Hiện giờ ở vòng ngoài mọi người đang tự chiến đấu, phòng thủ kiềm chế lẫn nhau lại trở nên dễ dàng hơn. Mà người duy nhất vượt qua tuyến hỗn chiến chỉ còn một mình Lưu Sách. Anh ta đã linh cảm được mình sắp thành công rồi!

Lưu Sách bò dậy một lần nữa. Gã nhìn Cổ Ngữ, ánh mắt hiện lên vẻ hoài niệm.

Gã không biết đã bao lâu rồi mình không gặp được đối thủ có thể khiến mình phấn khởi đến vậy. Nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Cổ Ngữ, Lưu Sách bỗng mỉm cười.

"Cổ Ngữ, tôi thừa nhận ông rất mạnh, nhưng nếu đấu solo thì ông không được đâu!"

"Hả?" Cổ Ngữ thoáng kinh ngạc.

"Đã từng nghe nói tới Lôi Đình chưa?" Lưu Sách lắc tay phải rồi bước từng bước đến gần Cổ Ngữ.

"Lôi Đình? Chưa từng nghe thấy bao giờ!" Cổ Ngữ cười hờ hững, sau đó giơ chân giẫm mạnh xuống đất, thân hình chợt lướt về phía Lưu Sách.

Nhưng điều khiến Cổ Ngữ bất ngờ là lần này Lưu Sách không cứng chọi cứng với anh ta. Lưu Sách xoay nửa người trên sang bên cạnh né tránh cú đấm của anh ta.

"Sơ hở, dưới bụng trái!"

Lưu Sách gầm lên, đá quý màu đỏ trên người lóe sáng, một cú đấm móc nện thật mạnh vào bụng Cổ Ngữ.

Cú đấm này khiến Cổ Ngữ không kịp đề phòng. Anh ta lảo đảo lùi lại mấy bước.

"Hừ!" Cổ Ngữ cho rằng đây chỉ là sơ suất của mình mà thôi. Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi lại tiếp cận Lưu Sách.

"Sơ hở, phòng ngự bên phải bạc nhược."

Lưu Sách nhanh nhẹn nhảy sang bên trái, một cú đấm phạt ngang bên phải đập thật mạnh lên mặt Cổ Ngữ khiến anh ta ngã xuống đất.

Cổ Ngữ không tin là thật. Anh ta nhảy bật lên, cơ bắp co lại, gào thét rồi lại tấn công.

Nhưng khiến anh ta không thể ngờ được là Lưu Sách luôn có thể phán đoán được hướng tấn công của anh ta, hơn nữa còn tiến hành phản kích vào đúng lúc mấu chốt nhất.

Nhìn bước chân qua lại liên tục cùng với quyền pháp hung ác của Lưu Sách, Cổ Ngữ bỗng nhớ tới một người: "Ông nói ông là Lôi Đình!"

Lưu Sách gật đầu: "Trong trò chơi này, ông là người đầu tiên biết bí mật đó đấy!"

"Vương giả 'Lôi Đình' đã từng thống trị cả một thời đại cách đấu!" Nghe thấy Lưu Sách thừa nhận, trong lòng Cổ Ngữ nổi lên sóng gió động trời.

"Còn thủ đoạn gì thì cứ tung ra hết đi. Đấu solo thì ông không phải là đối thủ của tôi đâu!" Nói rồi, Lưu Sách giơ nắm đấm lên, bày ra tư thế chiến đấu.

Lần này Cổ Ngữ không phản bác mà gật đầu một cách trịnh trọng, sau đó một ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt anh ta, bất chợt quay đầu nhìn Lưu Sách.

Ác Đồng Ngưng Thị chính là tuyệt chiêu cuối cùng của anh ta, năng lực cường đại nhất mà anh ta có.

Lôi Đình bất ngờ không kịp phòng ngự lập tức trúng chiêu. Trong khoảnh khắc này, gã chợt đứng đơ ra đấy, Cổ Ngữ nhanh chóng đến gần rồi đấm thật mạnh vào mặt gã khiến gã bị bay ra ngoài.



Tình hình chiến đấu thay đổi trong chớp mắt. Thời gian chỉ còn lại mười lăm phút. Trong giai đoạn cuối cùng, nội tâm của người xem cũng thay đổi nhanh như chớp.

Khi họ cho rằng Cổ Ngữ sẽ thắng thì Lưu Sách bày ra năng lực cách đấu mạnh mẽ rồi chặn Cổ Ngữ lại. Nhưng đến cuối cùng, Lưu Sách bỗng bị khống chế, Cổ Ngữ lại giành được cơ hội phản kích.

Nhìn Lưu Sách cho dù ăn một đấm nhưng vẫn nằm ngay đơ trên mặt đất, khán giả xem cuộc chiến, thậm chí cả Lục Vô và Bắc Ly cũng cho rằng công hội Thần Thoại sắp thủ thành thành công, giành được chiến thắng cuối cùng.

Lúc này, Lưu Sách nằm trên mặt đất, đầu óc rối bời, đủ loại cảm xúc tiêu cực hiện lên. Trước mắt gã cũng xuất hiện ký ức khiến gã phẫn nộ, đau buồn, tuyệt vọng.

Thân thể gã khẽ run lên, nhưng nắm đấm lại dần dần siết chặt.
Bình Luận (0)
Comment